Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506 - Chương 506
Chương 506
BÍ MẬT CỦA BÀ CHỦ QUÁN
“Ý của cậu là bà ta đề phòng ong chúa?” Thạch Lỗi trầm giọng hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Những gia đình nhận được thư xong đều không đặt nó vào một vị trí bí ẩn, điều này nói rõ bất kể là ong thợ hay ong chúa đều không cố giấu nội dung bức thư. Nhưng chỉ có mỗi bức thư cuối của Tùy Quang Nam không có ở đó, điều này nói lên bà chủ quán chắc chắn không truyền tin cho ong chúa như mọi khi.”
Thạch Lỗi nói: “Ừ, khả năng này rất cao, hơn nữa bức thư cuối cùng mà Tùy Quang Nam gửi về trước khi chết chắc chắn có liên quan đến trang bị sinh vật mô phỏng kia… Xem ra chúng ta lại phải đi chăm sóc người phụ nữ trong thùng, hình như bà ta đang có dấu hiệu tỉnh lại.”
Sau đó ba người quay về phòng nhưng lại phát hiện bà chủ quán không hề nhúc nhích, Viên Mục Dã sợ bà ta chết ngạt nên đến mở nắp đang bị khóa kín ra. Không ngờ đúng lúc này, một bàn tay mọc đầy vảy xanh thò ra rồi chộp thẳng vào cổ Viên Mục Dã.
Cũng may A Triết ở bên cạnh phản ứng nhanh, gã kéo lại cái cổ đang giơ lên trước của Viên Mục Dã, làm đối phương chụp hụt…
Viên Mục Dã vẫn còn sợ hãi, cậu quay lại nói: “Cảm ơn”, gã kia nghe xong nhún vai bảo: “Đừng khách sáo, cậu nhớ kỹ đã nợ tôi một mạng là được.”
Lúc này bà chủ quán đã chui từ trong thùng ra, hai mắt vằn tơ máu, vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng là trạng thái khi đến gõ cửa phòng Viên Mục Dã lúc trước… Chắc bà ta nổi giận vì bị nhốt trong thùng, bây giờ tự nhiên được thả ra, đương nhiên là muốn sống mái với bọn họ.
Mặc dù nhìn bà chủ quán hơi đáng sợ, nhưng dù thế nào thì thế cục trước mắt cũng là “Một chọi ba”, hơn nữa tình huống như thế này cũng không cần Viên Mục Dã và Thạch Lỗi ra tay, chỉ cần một mình A Triết là có thể giải quyết.
Viên Mục Dã biết A Triết lợi hại, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn tận mắt sự lợi hại của gã, bây giờ thấy A Triết giằng co với bà chủ quán thì cậu nhận ra mình không phải đối thủ của A Triết. Nếu không phải Thạch Lỗi đã dặn không được làm tổn thương tính mạng đối phương, thì chắc A Triết chỉ cần vài phút là xé được bà ta ra…
Chỉ một lát sau, hai cánh tay của bà chủ quán đã bị A Triết làm trật khớp, chúng mềm oặt rủ xuống hai bên người, còn A Triết từ phía sau một tay giữ chặt tóc bà chủ quán, một tay bắt chước động tác trước đó của Thạch Lỗi mà giữ chặt một chỗ da trên gáy rồi bảo: “Rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt! Nếu bà còn lộn xộn nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Bà chủ quán bị giữ vào chỗ hiểm nên không dám tùy tiện hành động, bà ta lại biến về dáng vẻ bà chủ quán nhát gan như trước, bà ta nói với vẻ rất khổ sở: “Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tôi có cầm tiền của các người đâu, đây cũng không phải là nơi mà các người nên tới, bây giờ các người hãy rời đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra…”
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi liếc mắt nhìn nhau, xem ra đúng là bà chủ quán này biết thứ gì đó, nếu không tại sao bà ta lại chủ động nhắc đến chuyện tiền bạc chứ? Viên Mục Dã thử hỏi: “Chị không lấy, nhưng Tùy Quang Nam lấy, nếu không tại sao chúng tôi lại tìm đến chỗ này?”
Thấy Viên Mục Dã chịu nói chuyện, bà chủ quán bình tĩnh lại rồi nói: “Tùy Quang Nam từ khi rời đi chưa bao giờ trở lại. Kể cả nó thật sự cầm tiền của các người thì cũng đâu thể ở chỗ tôi chứ?”
Thạch Lỗi cười nói: “Chị nói có lý, tiền không ở chỗ này… Nhưng chị chắc chắn biết tiền ở đâu. Tùy Quang Nam đã chết, tôi cũng chỉ muốn lấy lại đồ vật của mình mà thôi, nếu chị phối hợp, có lẽ chúng tôi sẽ giữ lại tính mạng của chị, nếu không đừng trách tôi báo cho đồng bọn của chị biết việc chị đã giấu bức thư cuối cùng của Tùy Quang Nam.”
Bà chủ quán nghe mà biến sắc, hiển nhiên là bị nói trúng tâm sự, nhưng rất nhanh bà ta lại khôi phục như bình thường: “Thư gì chứ? Chẳng phải các người đã lấy hết thư Tùy Quang Nam gửi về rồi à? Hơn nữa, những người ở đây không hề xen vào cuộc sống của nhau, người ngoài sẽ không quan tâm việc con tôi có gửi thư về hay không đâu…”
Viên Mục Dã nhìn mà cảm thấy kỳ quái, vừa rồi khi Thạch Lỗi nhắc đến việc bà chủ quán giấu bức thư cuối cùng, rõ ràng bà ta lộ vẻ mặt sợ hãi, nhưng tại sao lúc này lại không sợ bọn họ nói chuyện này ra?
Viên Mục Dã nhìn bà chủ quán không hề tỏ ra lo sợ, cậu dường như hiểu ra điều gì đó. Viên Mục Dã bèn ướm lời: “Chị và những đồng loại kia bình thường đều không giao lưu với nhau sao?”
Không ngờ bà chủ quán nghe xong lại lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Giao lưu? Có gì mà giao lưu? Mọi người chẳng qua cũng chỉ là cái ống truyền tin mà thôi.”
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy bà chủ quán này khác với hai vợ chồng Sa Vượng trước đó, có vẻ như ý thức tự chủ của bà ta mạnh hơn một chút, thế là cậu tiếp tục nói: “Có phải chị cảm thấy dù chúng tôi biết bí mật của chị, cũng không có cách nào để thứ nằm trong ao nước hình tròn phía sau nhà máy nước biết?”
Bà chủ quán không ngờ rằng bọn họ biết cả điều này, sau một lúc sững sờ, bà ta nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì?”
Viên Mục Dã cười: “Chúng tôi có câu ‘Biết nhưng vờ không biết’ chắc là để nói về chị rồi. Thật ra chúng tôi có thể tìm được chỗ này là vì đã tìm hiểu rõ ràng tình huống của thị trấn, đúng là chúng tôi không có bản lĩnh vượt qua giống loài để báo cáo với ong chúa, nhưng chúng tôi có thể viết thư mà? Chị nói xem nếu chúng tôi viết cho mỗi gia đình trên thị trấn một bức thư rồi nói chuyện chị bí mật giấu thư, vậy liệu bọn họ có đi đến nhà máy nước vào buổi đêm để truyền lại nội dung bức thư không?”
Lần này bà chủ quán không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa, sắc mặt bà ta rất khó coi: “Tôi không biết Tùy Quang Nam cầm đồ của các người, lá thư của nó không hề viết về chuyện này!”
Thạch Lỗi thấy đối phương có vẻ chịu khai, lập tức truy hỏi: “Bức thư đâu? Để chúng tôi nhìn một chút là được mà phải không?”
Bà chủ quán lúc này như một quả bóng da bị xì hơi, bà ta yếu ớt nói: “Bức thư được giấu phía dưới cái giường trong căn phòng cũ của Tùy Quang Nam…”
Thạch Lỗi nhìn thoáng qua A Triết rồi bảo: “Canh giữ bà ta cẩn thận!” Sau đó gã đi ra ngoài tìm.
Không lâu sau, Thạch Lỗi cầm về một chiếc hộp giày màu đen, nhưng thật bất ngờ khi trong đó không chỉ có một bức thư mà là một chiếc hộp chứa đầy những bức thư...
Viên Mục Dã hơi giật mình hỏi Thạch Lỗi: “Sao lại nhiều như vậy?” Nguồn : Vietwriter.vn
Thạch Lỗi không biết phải nói gì nữa: “Tôi cũng không ngờ được…”
Sau đó bọn họ tìm được bức thư Tùy Quang Nam gửi trước khi chết, khi họ mở ra xem, nội dung bức thư hoàn toàn khác với những bức trước đó, thậm chí giọng điệu cũng biến hóa long trời lở đất.
Trong bức thư này, Tùy Quang Nam đúng là không hề nhắc đến tiền và số liệu nghiên cứu, nhưng hắn lại nói với bà chủ quán rằng, nhiều năm chờ đợi là đáng giá, hắn rất nhanh sẽ quay về đón bà chủ quán rời khỏi vùng đất chết này, Tùy Quang Nam dặn bà ta hãy kiên nhẫn thêm vài ngày.
BÍ MẬT CỦA BÀ CHỦ QUÁN
“Ý của cậu là bà ta đề phòng ong chúa?” Thạch Lỗi trầm giọng hỏi.
Viên Mục Dã gật đầu: “Những gia đình nhận được thư xong đều không đặt nó vào một vị trí bí ẩn, điều này nói rõ bất kể là ong thợ hay ong chúa đều không cố giấu nội dung bức thư. Nhưng chỉ có mỗi bức thư cuối của Tùy Quang Nam không có ở đó, điều này nói lên bà chủ quán chắc chắn không truyền tin cho ong chúa như mọi khi.”
Thạch Lỗi nói: “Ừ, khả năng này rất cao, hơn nữa bức thư cuối cùng mà Tùy Quang Nam gửi về trước khi chết chắc chắn có liên quan đến trang bị sinh vật mô phỏng kia… Xem ra chúng ta lại phải đi chăm sóc người phụ nữ trong thùng, hình như bà ta đang có dấu hiệu tỉnh lại.”
Sau đó ba người quay về phòng nhưng lại phát hiện bà chủ quán không hề nhúc nhích, Viên Mục Dã sợ bà ta chết ngạt nên đến mở nắp đang bị khóa kín ra. Không ngờ đúng lúc này, một bàn tay mọc đầy vảy xanh thò ra rồi chộp thẳng vào cổ Viên Mục Dã.
Cũng may A Triết ở bên cạnh phản ứng nhanh, gã kéo lại cái cổ đang giơ lên trước của Viên Mục Dã, làm đối phương chụp hụt…
Viên Mục Dã vẫn còn sợ hãi, cậu quay lại nói: “Cảm ơn”, gã kia nghe xong nhún vai bảo: “Đừng khách sáo, cậu nhớ kỹ đã nợ tôi một mạng là được.”
Lúc này bà chủ quán đã chui từ trong thùng ra, hai mắt vằn tơ máu, vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng là trạng thái khi đến gõ cửa phòng Viên Mục Dã lúc trước… Chắc bà ta nổi giận vì bị nhốt trong thùng, bây giờ tự nhiên được thả ra, đương nhiên là muốn sống mái với bọn họ.
Mặc dù nhìn bà chủ quán hơi đáng sợ, nhưng dù thế nào thì thế cục trước mắt cũng là “Một chọi ba”, hơn nữa tình huống như thế này cũng không cần Viên Mục Dã và Thạch Lỗi ra tay, chỉ cần một mình A Triết là có thể giải quyết.
Viên Mục Dã biết A Triết lợi hại, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn tận mắt sự lợi hại của gã, bây giờ thấy A Triết giằng co với bà chủ quán thì cậu nhận ra mình không phải đối thủ của A Triết. Nếu không phải Thạch Lỗi đã dặn không được làm tổn thương tính mạng đối phương, thì chắc A Triết chỉ cần vài phút là xé được bà ta ra…
Chỉ một lát sau, hai cánh tay của bà chủ quán đã bị A Triết làm trật khớp, chúng mềm oặt rủ xuống hai bên người, còn A Triết từ phía sau một tay giữ chặt tóc bà chủ quán, một tay bắt chước động tác trước đó của Thạch Lỗi mà giữ chặt một chỗ da trên gáy rồi bảo: “Rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt! Nếu bà còn lộn xộn nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Bà chủ quán bị giữ vào chỗ hiểm nên không dám tùy tiện hành động, bà ta lại biến về dáng vẻ bà chủ quán nhát gan như trước, bà ta nói với vẻ rất khổ sở: “Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tôi có cầm tiền của các người đâu, đây cũng không phải là nơi mà các người nên tới, bây giờ các người hãy rời đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra…”
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi liếc mắt nhìn nhau, xem ra đúng là bà chủ quán này biết thứ gì đó, nếu không tại sao bà ta lại chủ động nhắc đến chuyện tiền bạc chứ? Viên Mục Dã thử hỏi: “Chị không lấy, nhưng Tùy Quang Nam lấy, nếu không tại sao chúng tôi lại tìm đến chỗ này?”
Thấy Viên Mục Dã chịu nói chuyện, bà chủ quán bình tĩnh lại rồi nói: “Tùy Quang Nam từ khi rời đi chưa bao giờ trở lại. Kể cả nó thật sự cầm tiền của các người thì cũng đâu thể ở chỗ tôi chứ?”
Thạch Lỗi cười nói: “Chị nói có lý, tiền không ở chỗ này… Nhưng chị chắc chắn biết tiền ở đâu. Tùy Quang Nam đã chết, tôi cũng chỉ muốn lấy lại đồ vật của mình mà thôi, nếu chị phối hợp, có lẽ chúng tôi sẽ giữ lại tính mạng của chị, nếu không đừng trách tôi báo cho đồng bọn của chị biết việc chị đã giấu bức thư cuối cùng của Tùy Quang Nam.”
Bà chủ quán nghe mà biến sắc, hiển nhiên là bị nói trúng tâm sự, nhưng rất nhanh bà ta lại khôi phục như bình thường: “Thư gì chứ? Chẳng phải các người đã lấy hết thư Tùy Quang Nam gửi về rồi à? Hơn nữa, những người ở đây không hề xen vào cuộc sống của nhau, người ngoài sẽ không quan tâm việc con tôi có gửi thư về hay không đâu…”
Viên Mục Dã nhìn mà cảm thấy kỳ quái, vừa rồi khi Thạch Lỗi nhắc đến việc bà chủ quán giấu bức thư cuối cùng, rõ ràng bà ta lộ vẻ mặt sợ hãi, nhưng tại sao lúc này lại không sợ bọn họ nói chuyện này ra?
Viên Mục Dã nhìn bà chủ quán không hề tỏ ra lo sợ, cậu dường như hiểu ra điều gì đó. Viên Mục Dã bèn ướm lời: “Chị và những đồng loại kia bình thường đều không giao lưu với nhau sao?”
Không ngờ bà chủ quán nghe xong lại lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Giao lưu? Có gì mà giao lưu? Mọi người chẳng qua cũng chỉ là cái ống truyền tin mà thôi.”
Viên Mục Dã lập tức cảm thấy bà chủ quán này khác với hai vợ chồng Sa Vượng trước đó, có vẻ như ý thức tự chủ của bà ta mạnh hơn một chút, thế là cậu tiếp tục nói: “Có phải chị cảm thấy dù chúng tôi biết bí mật của chị, cũng không có cách nào để thứ nằm trong ao nước hình tròn phía sau nhà máy nước biết?”
Bà chủ quán không ngờ rằng bọn họ biết cả điều này, sau một lúc sững sờ, bà ta nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì?”
Viên Mục Dã cười: “Chúng tôi có câu ‘Biết nhưng vờ không biết’ chắc là để nói về chị rồi. Thật ra chúng tôi có thể tìm được chỗ này là vì đã tìm hiểu rõ ràng tình huống của thị trấn, đúng là chúng tôi không có bản lĩnh vượt qua giống loài để báo cáo với ong chúa, nhưng chúng tôi có thể viết thư mà? Chị nói xem nếu chúng tôi viết cho mỗi gia đình trên thị trấn một bức thư rồi nói chuyện chị bí mật giấu thư, vậy liệu bọn họ có đi đến nhà máy nước vào buổi đêm để truyền lại nội dung bức thư không?”
Lần này bà chủ quán không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa, sắc mặt bà ta rất khó coi: “Tôi không biết Tùy Quang Nam cầm đồ của các người, lá thư của nó không hề viết về chuyện này!”
Thạch Lỗi thấy đối phương có vẻ chịu khai, lập tức truy hỏi: “Bức thư đâu? Để chúng tôi nhìn một chút là được mà phải không?”
Bà chủ quán lúc này như một quả bóng da bị xì hơi, bà ta yếu ớt nói: “Bức thư được giấu phía dưới cái giường trong căn phòng cũ của Tùy Quang Nam…”
Thạch Lỗi nhìn thoáng qua A Triết rồi bảo: “Canh giữ bà ta cẩn thận!” Sau đó gã đi ra ngoài tìm.
Không lâu sau, Thạch Lỗi cầm về một chiếc hộp giày màu đen, nhưng thật bất ngờ khi trong đó không chỉ có một bức thư mà là một chiếc hộp chứa đầy những bức thư...
Viên Mục Dã hơi giật mình hỏi Thạch Lỗi: “Sao lại nhiều như vậy?” Nguồn : Vietwriter.vn
Thạch Lỗi không biết phải nói gì nữa: “Tôi cũng không ngờ được…”
Sau đó bọn họ tìm được bức thư Tùy Quang Nam gửi trước khi chết, khi họ mở ra xem, nội dung bức thư hoàn toàn khác với những bức trước đó, thậm chí giọng điệu cũng biến hóa long trời lở đất.
Trong bức thư này, Tùy Quang Nam đúng là không hề nhắc đến tiền và số liệu nghiên cứu, nhưng hắn lại nói với bà chủ quán rằng, nhiều năm chờ đợi là đáng giá, hắn rất nhanh sẽ quay về đón bà chủ quán rời khỏi vùng đất chết này, Tùy Quang Nam dặn bà ta hãy kiên nhẫn thêm vài ngày.
Bình luận facebook