• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Yêu Bạn Tai Vạ Khó Tránh (15 Viewers)

  • CHƯƠNG 4 VÌ YÊU ANH EM CHỌN NHÌN THẤY THẾ GI

CHƯƠNG 4: VÌ YÊU ANH EM CHỌN NHÌN THẤY THẾ GIỚI NÀY

Nguyễn Khánh Linh thở dồn dập. Cô cảm thấy nếu cô không nói ra những lời này thì chắc chắn cô sẽ bị ngạt thở mất.

Cô đã phải sống quá mệt mỏi, quá nặng nề rồi. Những thứ đang đè nặng trong lòng từng giờ từng phút đều đang hành hạ cô.

Nhưng hắn lại chưa từng nhận ra nỗi đau của cô…

“Ngọc Thắng, anh nói em nghe xem em đã làm gì sai? Rốt cuộc em đã làm gì sai?” Đôi mắt của Nguyễn Khánh Linh chứa đầy sự thương cảm, căm uất nhìn chăm chăm Ngọc Thắng: “Anh cưới em là vì đôi mắt này có phải không?”

Ngọc Thắng đáp lại một cách vô tình: “Đúng.”

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh có thứ gì đó đang vỡ vụn. Cô rơi nước mắt, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, thứ mà anh yêu chỉ là đôi mắt này. Anh chỉ ghét bỏ em mà thôi. Sao em lại không hiểu cơ chứ? Ngốc, em thật ngốc. Em cứ tưởng chúng ta lớn lên cạnh nhau từ nhỏ thì anh sẽ hiểu em. Em cứ tưởng, năm năm nay em yêu anh một cách cẩn trọng như vậy thì anh sẽ đổi khác. Em vẫn cho rằng giữa chúng ta không thể chỉ có như vậy…”

“Ha ha… Hóa ra là em đã sai. Anh chỉ vì một đôi mắt, chỉ vì một đôi mắt của một người phụ nữ khác mà thôi. Còn em, em là gì chứ? Em là cái gì?”

Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh thấm đẫm nước mắt. Đôi tay cô ấn chặt đôi mắt mình.

Vào giây phút này, thời khắc này, cô thật sự rất hận đôi mắt ấy. Tại sao, tại sao nó lại là của An Nhàn…

Năm năm…

Cô đã mơ một giấc mơ thật nực cười.

Người đàn ông cô tâm niệm, nguyện trả giá bằng cả mạng sống lại chỉ vì đôi mắt của một người phụ nữ khác mới lấy cô. Ha! Thật nực cười.

Cô thật giống một thằng hề…

Một thằng hề bị hắn vứt bỏ, chà đạp một cách vô tình.

Tình yêu nhỏ bé của cô giống như một tấm lưới mà cô bị vướng ở bên trong, khiến cô đau khổ đến tột cùng…

“Ha…”

Cất tiếng cười dài, cô ngửa đầu lên, bất thình lình ôm lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi hắn: “Xin lỗi anh, đã khiến anh phải đau khổ lâu như vậy.”

Ngọc Thắng định đẩy cô ra nhưng cô dùng sức ôm thật chặt khiến hắn chẳng thể đẩy ra được.

“Ngọc Thắng, chẳng phải là anh chỉ muốn đôi mắt này thôi sao? Được thôi, em trả anh, em trả lại anh.”

Nguyễn Khánh Linh đột ngột kéo lấy tay Ngọc Thắng đưa sát lại gần đôi mắt cô.

Đó là một đôi mắt cực đẹp. Những sợi lông mi thật dài tạo vòng quanh mắt một vầng sáng lấp lánh. Ánh mắt đau thương dường như có thể đâm nhói trái tim người khác. Cô rơi nước mắt nhưng lại nhếch miệng cười giống như một đóa hoa đồ mi nở rộ.

Cô nắm chặt tay của Ngọc Thắng: “Nào, thứ mà anh muốn chỉ là đôi mắt này, em trả lại nó cho anh. Ngọc Thắng, em muốn đích thân anh lấy nó ra. Đây, anh ra tay đi, ra tay đi! Em trả lại nó cho anh. Từ nay về sau, em chẳng còn nợ anh nữa.”

Những lời nói đó chẳng khác nào mang theo mùi tanh của máu bộc phát từ trong lồng ngực cô…

Nguyễn Khánh Linh chỉ có một suy nghĩ vào giây phút này, đó là cô muốn hắn đích thân móc đôi mắt mang lại sự tàn nhẫn cho cô ra. Chỉ có như vậy thì quãng đời còn lại của cô mới có thể dứt bỏ yêu hận. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể buông tha cho bản thân và buông tha cho hắn…

Sắc mặt của Ngọc Thắng trầm xuống.

Nguyễn Khánh Linh điên rồi sao?

Hắn lạnh lùng gỡ từng đầu ngón tay của cô ra, trong miệng chỉ phát ra hai chữ: “Diễn trò.”

Hắn đẩy Nguyễn Khánh Linh ra.

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy hai chữ “diễn trò” thì cười một cách đầy bất lực. Đến ngay cả cơ hội cuối cùng mà hắn cũng không chịu hoàn thành cho cô…

Cô đột nhiên lau khô nước mắt, nhìn Ngọc Thắng. Giọng nói của cô cực kỳ bình tĩnh: “Anh yên tâm, em sẽ trả hết lại cho anh những thứ mà anh muốn. Em sẽ mang đi hết những thứ mà anh không muốn. Sau này, em sẽ không bám lấy anh nữa…”

Cô ta muốn bỏ đi?

Ngọc Thắng nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, nhưng hắn lập tức cười lạnh.

Làm gì có chuyện Nguyễn Khánh Linh sẽ bỏ đi chứ?

Vì muốn gả cho hắn mà ngay cả giác mạc của người chết cô ta cũng muốn cướp lấy. Nguyễn Khánh Linh nỡ lòng nào bỏ đi chứ?

Người phụ nữ này đúng là có đầy thủ đoạn bịp bợm.

Hắn thực chẳng có sức mà chơi đùa cùng cô ta. Bao gồm cả que thử thai kia. Nó chắc chắn là mánh khóe của cô ta rồi.

Làm gì có chuyện Nguyễn Khánh Linh có con chứ? Uống nhiều thuốc tránh thai như vậy, làm sao mà cô ta mang thai được?

Người phụ nữ đáng ghét này, ngay cả thủ đoạn đó cũng dùng được…

Sắc mặt Ngọc Thắng lạnh lùng. Hắn không muốn nhìn Nguyễn Khánh Linh thêm một chút nào nữa, thế là quay người đi qua một phòng ngủ khác…

Muốn làm loạn chứ gì, tùy cô.

“Rầm” một tiếng, cả thế giới im lặng trong nháy mắt…

Nguyễn Khánh Linh không hề nhúc nhích, cô chỉ cười nhẹ. Cười mãi cười mãi, nước mắt cô cứ thế tuôn trào. Cô thiết nghĩ, đúng là cô chẳng có triển vọng gì. Ngoài việc rơi nước mắt thì cô còn làm gì được chứ?

Đã năm năm rồi, đúng là cô chỉ biết khóc, chỉ biết chờ đợi hắn một cách ngu ngốc. Cô cứ nghĩ sẽ có một khoảnh khắc nào đó hắn thích cô. Dù cho đó chỉ là một khoảnh khắc thôi cũng tốt.

Nhưng, đó chỉ là một hy vong xa vời. Hắn hận cô như thế thì làm sao có thể thích cô được?

Hết thảy mọi thứ chỉ là do một mình cô mộng tưởng hão huyền mà thôi… Một giấc mộng vời vợi cũng đến lúc phải tỉnh lại rồi.

Những ngón tay thon dài của Nguyễn Khánh Linh nhẹ nhàng mơn trớn xoa lên bụng mình, từng vòng, từng vòng một…

Thật là một đứa bé đáng thương.

Từ ngày đầu tiên nó đến với thế giới này đã chẳng hề nhận được sự chúc phúc. Sự thương cảm trở nên nồng đậm trong đôi mắt của Nguyễn Khánh Linh. Cô không muốn đứa bé của mình không nhận được sự chúc phúc.

Ít nhất thì cô sẽ yêu thương nó cả đời này…

Nguyễn Khánh Linh từ từ nhặt que thử thai dưới đất lên, chân trần đi đến bên cửa sổ…

Thành phố trong đêm, sự náo nhiệt vĩnh viễn chẳng bao giờ thiếu đi. Nhưng càng náo nhiệt thì cô lại càng cảm thấy cô độc, càng cảm thấy trên thế giới này chỉ có mỗi mình cô là bất hạnh nhất…

Nguyễn Khánh Linh không muốn sống một cuộc đời bất hạnh. Nhưng Ngọc Thắng không yêu cô thì cô sẽ không hạnh phúc…

Sự bất hạnh ấy đã ăn vào sâu trong máu, lưu chuyển qua tất cả Nguyễnh máu trong người cô…

Lúc trước, cô muốn nhìn thấy thế giới này là vì cô muốn được nhìn thấy Ngọc Thắng, muốn được yêu hắn một cách đúng nghĩa.

Nhưng hắn không yêu cô, vậy thì, cô lựa chọn sẽ không nhìn thế giới này thêm nữa…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom