Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 5 TRẢ LẠI HẾT NHỮNG THỨ EM NỢ ANH
CHƯƠNG 5: TRẢ LẠI HẾT NHỮNG THỨ EM NỢ ANH
Ngày hôm sau, khi Ngọc Thắng thức dậy, hắn cứ tưởng sẽ nhìn thấy khuôn mặt giả vờ đáng thương vô tội của Nguyễn Khánh Linh.
Mỗi buổi sáng, cô đều đặt những bộ quần áo đã được phối sẵn lên đầu giường của Ngọc Thắng đợi hắn thức dậy.
Thế nhưng hôm nay thì lại không…
Đầu giường đúng là có quần áo, cũng đúng là đã được phối hợp với nhau. Áo sơ mi màu xanh đậm, áo vest màu xám, còn cả một chiếc cà vạt sọc màu sáng nữa…
Hắn chỉ hơi nghiêng nghiêng liếc nhìn rồi phát ra một tiếng hừ lạnh lùng từ lỗ mũi: “Diễn trò…”
Đối với hắn thì mọi thứ mà Nguyễn Khánh Linh làm đều chỉ là đang diễn kịch. Người phụ nữ này vốn lạnh lùng vô tình, vốn ích kỷ chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân. Nếu như không lạnh lùng vô tình thì làm gì có chuyện cô lại để ba mẹ mình lấy trách nhiệm trong vụ tai nạn xe ra uy hiếp, lấy đó để có được đôi giác mạc của An Nhàn chứ?
Cô ta nói cô ta không biết rõ chuyện gì xảy ra?
Ha ha…
Làm gì có chuyện cô ta lại không biết?
Chuyện như vậy mà ba mẹ của Nguyễn Khánh Linh không nói cho cô ta sao?
Huống hồ hắn có chứng cứ rất xác thực để chứng minh rằng ngay lúc đó cô ta biết rõ đôi giác mạc là của An Nhàn…
Một người đàn bà đạo đức giả…
Ngọc Thắng không hề mặc bộ trang phục đã được phối hợp sẵn kia. Hắn tự tìm một cái áo sơ mi trắng từ trong tủ rồi phối với một chiếc quần tây.
Hắn chưa bao giờ động vào những bộ quần áo mà Nguyễn Khánh Linh đã phối hợp sẵn.
Cô không sợ phiền nên đã làm thế cả năm năm nay, và cả năm năm hắn đều không thèm để ý tới.
Người phụ nữ ích kỉ đó cho rằng dùng cách này thì hắn sẽ tha thứ cho cô sao? Dùng cách này thì có thể khiến hắn yêu cô? Nằm mơ!
Hắn cưới cô chỉ đơn giản là để tra tấn cô mà thôi.
Sau khi mặc xong đồ, Ngọc Thắng liền đi vào nhà tắm rửa mặt, đánh răng…
Lúc này, đúng ra là người phụ nữ tên Nguyễn Khánh Linh kia đã giúp hắn lấy kem đánh răng, rót một cốc nước súc miệng, sau đó ngồi ở bàn ăn đợi hắn rồi mới phải.
Nhưng hôm nay cô lại không hề lấy kem đánh răng, cũng chẳng rót nước súc miệng…
Mọi thứ hình như đều không giống với bình thường. Ngọc Thắng hơi nhíu mày. Hắn đi xuống lầu.
Kỳ lạ, người phụ nữ kia không hề ở bên bàn ăn… Đôi lông mày của Ngọc Thắng lại khẽ động.
Hắn ngồi xuống, người giúp việc người Phillippines đưa cho hắn một tờ báo kinh tế trong ngày. Sáng nào hắn cũng có thói quen đọc báo kinh tế buổi sớm. Bình thường, tờ báo này sẽ được Nguyễn Khánh Linh đặt trước mặt hắn, hơn nữa còn chỉ ra những đoạn trọng điểm trong ngày rồi mới đưa đến. Như vậy thì dù hắn không cầm tớ báo lên vẫn có thể đọc được những tin tức quan trọng.
Mọi thứ hôm nay đều quá khác thường.
Đến ngay cả bữa sáng dọn ra trên bàn cũng không giống như trước. Thường ngày sẽ là bát cháo ngũ cốc được Nguyễn Khánh Linh nấu nhừ, một đĩa bánh trứng cuộn, ngoài ra còn thêm mấy cái bánh bao. Không cần biết hắn có ăn hay không, gió có thổi hay trời có mưa thì cô đều làm như vậy. Cô nói, những thứ đó sẽ kích thích khẩu vị.
Nhưng hôm nay trên bàn lại là bơ với bánh mì cộng thêm một cốc sôcôla nóng.
Một lần nữa Ngọc Thắng lại chau mày. Hắn chưa bao giờ hỏi về tin tức của người phụ nữ ấy, nhưng lần này hắn không nhịn được liền hỏi người giúp việc: “Phu nhân đâu?”
Người giúp việc như muốn né tránh điều gì đó, một hồi lâu sau mới nói: “Phu nhân… đã đi rồi…”
“Đi rồi?”
Ngọc Thắng nhăn trán, “Đi rồi nghĩa là sao? Về nhà họ Nguyễn rồi à?”
Nguyễn Khánh Linh vẫn thường về nhà mẹ đẻ thăm anh trai cô. Anh trai cô vì vụ tai nạn xe đó mà mất đi hai chân, trở thành một người tàn phế hoàn toàn.
Người giúp việc lắc đầu, tiện tay đưa cho Ngọc Thắng một bức thư rồi thận trọng hồi đáp: “Phu nhân để lại cho ngài, bà ấy dặn rằng đợi khi nào ngài hỏi tới thì đưa ra…”
Ngọc Thắng nhíu mày, nhận lấy bức thư.
Bức thư rất mỏng, dường như chẳng có chút sức nặng nào cả. Phong thư cũng không hề dán lại.
Hắn nhanh chóng lấy tờ giấy từ trong phong thư ra. Tờ giấy màu trắng giống như sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh vào tối qua vậy.
Trên tờ giấy chỉ viết có vài dòng chữ: “Ngọc Thắng, em sẽ trả lại anh toàn bộ những thứ anh muốn. Cho em thời gian vài tháng, em sẽ trả lại anh hết những thứ em nợ anh. Bảo trọng…”
Ngày hôm sau, khi Ngọc Thắng thức dậy, hắn cứ tưởng sẽ nhìn thấy khuôn mặt giả vờ đáng thương vô tội của Nguyễn Khánh Linh.
Mỗi buổi sáng, cô đều đặt những bộ quần áo đã được phối sẵn lên đầu giường của Ngọc Thắng đợi hắn thức dậy.
Thế nhưng hôm nay thì lại không…
Đầu giường đúng là có quần áo, cũng đúng là đã được phối hợp với nhau. Áo sơ mi màu xanh đậm, áo vest màu xám, còn cả một chiếc cà vạt sọc màu sáng nữa…
Hắn chỉ hơi nghiêng nghiêng liếc nhìn rồi phát ra một tiếng hừ lạnh lùng từ lỗ mũi: “Diễn trò…”
Đối với hắn thì mọi thứ mà Nguyễn Khánh Linh làm đều chỉ là đang diễn kịch. Người phụ nữ này vốn lạnh lùng vô tình, vốn ích kỷ chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân. Nếu như không lạnh lùng vô tình thì làm gì có chuyện cô lại để ba mẹ mình lấy trách nhiệm trong vụ tai nạn xe ra uy hiếp, lấy đó để có được đôi giác mạc của An Nhàn chứ?
Cô ta nói cô ta không biết rõ chuyện gì xảy ra?
Ha ha…
Làm gì có chuyện cô ta lại không biết?
Chuyện như vậy mà ba mẹ của Nguyễn Khánh Linh không nói cho cô ta sao?
Huống hồ hắn có chứng cứ rất xác thực để chứng minh rằng ngay lúc đó cô ta biết rõ đôi giác mạc là của An Nhàn…
Một người đàn bà đạo đức giả…
Ngọc Thắng không hề mặc bộ trang phục đã được phối hợp sẵn kia. Hắn tự tìm một cái áo sơ mi trắng từ trong tủ rồi phối với một chiếc quần tây.
Hắn chưa bao giờ động vào những bộ quần áo mà Nguyễn Khánh Linh đã phối hợp sẵn.
Cô không sợ phiền nên đã làm thế cả năm năm nay, và cả năm năm hắn đều không thèm để ý tới.
Người phụ nữ ích kỉ đó cho rằng dùng cách này thì hắn sẽ tha thứ cho cô sao? Dùng cách này thì có thể khiến hắn yêu cô? Nằm mơ!
Hắn cưới cô chỉ đơn giản là để tra tấn cô mà thôi.
Sau khi mặc xong đồ, Ngọc Thắng liền đi vào nhà tắm rửa mặt, đánh răng…
Lúc này, đúng ra là người phụ nữ tên Nguyễn Khánh Linh kia đã giúp hắn lấy kem đánh răng, rót một cốc nước súc miệng, sau đó ngồi ở bàn ăn đợi hắn rồi mới phải.
Nhưng hôm nay cô lại không hề lấy kem đánh răng, cũng chẳng rót nước súc miệng…
Mọi thứ hình như đều không giống với bình thường. Ngọc Thắng hơi nhíu mày. Hắn đi xuống lầu.
Kỳ lạ, người phụ nữ kia không hề ở bên bàn ăn… Đôi lông mày của Ngọc Thắng lại khẽ động.
Hắn ngồi xuống, người giúp việc người Phillippines đưa cho hắn một tờ báo kinh tế trong ngày. Sáng nào hắn cũng có thói quen đọc báo kinh tế buổi sớm. Bình thường, tờ báo này sẽ được Nguyễn Khánh Linh đặt trước mặt hắn, hơn nữa còn chỉ ra những đoạn trọng điểm trong ngày rồi mới đưa đến. Như vậy thì dù hắn không cầm tớ báo lên vẫn có thể đọc được những tin tức quan trọng.
Mọi thứ hôm nay đều quá khác thường.
Đến ngay cả bữa sáng dọn ra trên bàn cũng không giống như trước. Thường ngày sẽ là bát cháo ngũ cốc được Nguyễn Khánh Linh nấu nhừ, một đĩa bánh trứng cuộn, ngoài ra còn thêm mấy cái bánh bao. Không cần biết hắn có ăn hay không, gió có thổi hay trời có mưa thì cô đều làm như vậy. Cô nói, những thứ đó sẽ kích thích khẩu vị.
Nhưng hôm nay trên bàn lại là bơ với bánh mì cộng thêm một cốc sôcôla nóng.
Một lần nữa Ngọc Thắng lại chau mày. Hắn chưa bao giờ hỏi về tin tức của người phụ nữ ấy, nhưng lần này hắn không nhịn được liền hỏi người giúp việc: “Phu nhân đâu?”
Người giúp việc như muốn né tránh điều gì đó, một hồi lâu sau mới nói: “Phu nhân… đã đi rồi…”
“Đi rồi?”
Ngọc Thắng nhăn trán, “Đi rồi nghĩa là sao? Về nhà họ Nguyễn rồi à?”
Nguyễn Khánh Linh vẫn thường về nhà mẹ đẻ thăm anh trai cô. Anh trai cô vì vụ tai nạn xe đó mà mất đi hai chân, trở thành một người tàn phế hoàn toàn.
Người giúp việc lắc đầu, tiện tay đưa cho Ngọc Thắng một bức thư rồi thận trọng hồi đáp: “Phu nhân để lại cho ngài, bà ấy dặn rằng đợi khi nào ngài hỏi tới thì đưa ra…”
Ngọc Thắng nhíu mày, nhận lấy bức thư.
Bức thư rất mỏng, dường như chẳng có chút sức nặng nào cả. Phong thư cũng không hề dán lại.
Hắn nhanh chóng lấy tờ giấy từ trong phong thư ra. Tờ giấy màu trắng giống như sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh vào tối qua vậy.
Trên tờ giấy chỉ viết có vài dòng chữ: “Ngọc Thắng, em sẽ trả lại anh toàn bộ những thứ anh muốn. Cho em thời gian vài tháng, em sẽ trả lại anh hết những thứ em nợ anh. Bảo trọng…”
Bình luận facebook