Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
CHƯƠNG 105
Cô nhìn những người khác đang ngồi quanh bàn, buồn bã nói: “Cảm ơn mọi người vẫn sẵn lòng đến dự sinh nhật của tôi.”
Vành mắt cô dần dần đỏ lên, vội cúi xuống thổi tắt nến.
Sau đó lại nâng ly rượu: “Cụng ly, tôi mời mọi người trước.”
Một hơi buồn bã.
Trong phòng tĩnh lặng, mi tâm của Tưởng Tư Hàn nhíu chặt.
Cố Vũ Tùng chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Chị dâu nói sai rồi, ước nguyện trước kia của chị không thành là do không gặp anh Hàn của tôi đó. Bây giờ chị lấy anh Hàn rồi, dỗ cho anh ấy vui là có được ngay cả thế giới, làm mợ Tưởng ăn no chờ chết không phải rất tốt sao?”
“Ha ha, cậu cả Cố nói đúng đó.” Khương Thu Mộc ở dưới bàn lén kéo áo Tống Hân Nghiên.
Cái con bé này say rồi đúng không?
Tuyệt đối đừng để lộ ra rồi làm ông cậu mất lòng đấy!
Tống Hân Nghiên cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, chồng do tôi đích thân chọn làm sao mà kém được. Nhưng tôi không muốn làm con thỏ ăn bám, tôi muốn làm mặt trăng đồng hành với mặt trời cơ, không thể cản trở anh ấy được.”
Khương Thu Mộc nhẹ nhàng thở phào: “Hôm nay là sinh nhật của Hân Nghiên, không biết cậu… không biết anh Tưởng chuẩn bị quà gì cho cô ấy đây?”
Tình huống giữa hai người thế nào Khương Thu Mộc không rõ lắm, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên chẳng lẽ còn chưa thông suốt chắc?
Cô vội vàng nịnh nọt: “Quà cáp gì chứ, anh Tưởng chính là món quà tốt nhất rồi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn chợt nhoáng hiện ý cười.
Anh lất ra một cái thẻ quăng đến trước mặt cô, ghét bỏ nói: “Đúng lúc hôm nay bệnh viện có thưởng lớn, không nhiều lắm, cầm mà nạp vào điện thoại đi, đi xe cũng thiếu tiền, mất mặt.”
Đang quan tâm cô đó à?
Tống Hân Nghiên nhận lấy, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Chụt!”
Rướn qua hôn một cái lên trán anh.
Được hôn bất ngờ không kịp chuẩn bị, sắc mặt Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, ghét bỏ nói: “Đang ăn mà tùy tiện hôn người khác, không biết mất vệ sinh à?”
Khóe môi lại nhếch lên một chút… không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Tống Hân Nghiên chớp mắt.
Tuy lúc nào mặt người này cũng hằm hằm, tính tình cũng không tốt.
Nhưng được cái… hào phóng!
Mới có mấy ngày đã cho cô hai cái thẻ rồi… Chậc! Đáng tiếc cô không có thói quen xài tiền của đàn ông.
Không làm mà hưởng thế này chỉ khiến cô cảm thấy nợ anh nhiều hơn thôi.
Hai người còn lại trên bàn cơm vô cùng ăn ý quay đầu sang hướng khác.
Rõ ràng đến ăn cơm, vậy mà lại bị thồn cơm chó.
Ai mà nuốt trôi được chứ?
Cô nhìn những người khác đang ngồi quanh bàn, buồn bã nói: “Cảm ơn mọi người vẫn sẵn lòng đến dự sinh nhật của tôi.”
Vành mắt cô dần dần đỏ lên, vội cúi xuống thổi tắt nến.
Sau đó lại nâng ly rượu: “Cụng ly, tôi mời mọi người trước.”
Một hơi buồn bã.
Trong phòng tĩnh lặng, mi tâm của Tưởng Tư Hàn nhíu chặt.
Cố Vũ Tùng chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Chị dâu nói sai rồi, ước nguyện trước kia của chị không thành là do không gặp anh Hàn của tôi đó. Bây giờ chị lấy anh Hàn rồi, dỗ cho anh ấy vui là có được ngay cả thế giới, làm mợ Tưởng ăn no chờ chết không phải rất tốt sao?”
“Ha ha, cậu cả Cố nói đúng đó.” Khương Thu Mộc ở dưới bàn lén kéo áo Tống Hân Nghiên.
Cái con bé này say rồi đúng không?
Tuyệt đối đừng để lộ ra rồi làm ông cậu mất lòng đấy!
Tống Hân Nghiên cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, chồng do tôi đích thân chọn làm sao mà kém được. Nhưng tôi không muốn làm con thỏ ăn bám, tôi muốn làm mặt trăng đồng hành với mặt trời cơ, không thể cản trở anh ấy được.”
Khương Thu Mộc nhẹ nhàng thở phào: “Hôm nay là sinh nhật của Hân Nghiên, không biết cậu… không biết anh Tưởng chuẩn bị quà gì cho cô ấy đây?”
Tình huống giữa hai người thế nào Khương Thu Mộc không rõ lắm, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên chẳng lẽ còn chưa thông suốt chắc?
Cô vội vàng nịnh nọt: “Quà cáp gì chứ, anh Tưởng chính là món quà tốt nhất rồi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn chợt nhoáng hiện ý cười.
Anh lất ra một cái thẻ quăng đến trước mặt cô, ghét bỏ nói: “Đúng lúc hôm nay bệnh viện có thưởng lớn, không nhiều lắm, cầm mà nạp vào điện thoại đi, đi xe cũng thiếu tiền, mất mặt.”
Đang quan tâm cô đó à?
Tống Hân Nghiên nhận lấy, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Chụt!”
Rướn qua hôn một cái lên trán anh.
Được hôn bất ngờ không kịp chuẩn bị, sắc mặt Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, ghét bỏ nói: “Đang ăn mà tùy tiện hôn người khác, không biết mất vệ sinh à?”
Khóe môi lại nhếch lên một chút… không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Tống Hân Nghiên chớp mắt.
Tuy lúc nào mặt người này cũng hằm hằm, tính tình cũng không tốt.
Nhưng được cái… hào phóng!
Mới có mấy ngày đã cho cô hai cái thẻ rồi… Chậc! Đáng tiếc cô không có thói quen xài tiền của đàn ông.
Không làm mà hưởng thế này chỉ khiến cô cảm thấy nợ anh nhiều hơn thôi.
Hai người còn lại trên bàn cơm vô cùng ăn ý quay đầu sang hướng khác.
Rõ ràng đến ăn cơm, vậy mà lại bị thồn cơm chó.
Ai mà nuốt trôi được chứ?
Bình luận facebook