• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (9 Viewers)

  • Chương 104

CHƯƠNG 104


Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên, lạnh nhạt, không chút dao động.


Rốt cuộc anh ấy có biết quan hệ của mình với Hoắc Tấn Trung không thế?


Lúc này bồi bàn bưng thức ăn lên.


Cố Vũ Tùng nâng ly: “Sản phẩm mới do chị dâu nghiên cứu ra hai ngày nay đúng là tiếng lành đồn xa, không biết bệnh viện của chúng tôi có thể vinh hạnh trở thành người hợp tác đầu tiên của sản phẩm này không?”


Hai mắt Tống Hân Nghiên sáng ngời.


Tuy rằng biết Cố Vũ Tùng nể mặt Tưởng Tử Hàn nên mới nói những lời này, nhưng nếu có thể hợp tác với bệnh viện của nhà họ Cố thì thị trường kem trị sẹo và nếp nhăn dưới tên công ty mới sẽ ổn định.


Tống Hân Nghiên còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Tử Hàn đã thờ ơ nói: “Làm theo thủ tục đấu thầu bình thường.”


Tống Hân Nghiên bĩu môi.


Người đàn ông này đang giúp hay đang phá vậy?


Cô vội nói: “Chỉ cần cậu Cố sẵn lòng cho cơ hội này, chuyện hợp tác nhất định không thành vấn đề.


Tưởng Tử Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, nhắc nhở Cố Vũ Tùng: “Sản phẩm hoàn thiện công thức đã không còn thuộc về nhà họ Tống nữa, không có tài chính với bối cảnh mạnh làm chỗ dựa, sản phẩm mới của công ty nhỏ, rủi ro rất lớn.”


Tống Hân Nghiên suýt nữa bị tức chết.


Chắc chắn anh ta đến đây để phá rồi!


Cô trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn: “Cái gì cũng phải thử mới biết có tốt hay không, lo trước lo sau chỉ tổ lỡ mất thời cơ thôi. Liều thì ăn nhiều, thương trường chính là chiến trường mạo hiểm đấy thôi!”


Khương Thu Mộc vội vã hùa theo: “Mấy năm nay “Nghiên Mị” bán rất chạy, đều do Hân Nghiên nghiên cứu phát triển, ngoại trừ “Hoa Nhan” lần này bị trộm mất công thức ra, các sản phẩm khác đều chưa từng xảy ra vấn đề gì cả. Quan trọng nhất là những sản phẩm này cô ấy đều tự dùng thử, nhất là kem trị sẹo và nếp nhăn này, cánh tay bị cứa thảm đến mức đến tôi còn không đành lòng nhìn. Cho nên cậu Cố à, góp vốn không lỗ đâu.”


Không đợi Tưởng Tử Hàn nói thêm câu gì, Tống Hân Nghiên đã bưng ly rượu lên: “Cậu Cố không cần vội vã quyết định làm gì, nếu cậu có hứng chút, chút nữa về tôi sẽ cho cậu số liệu thực nghiệm và các tài liệu khác cho cậu xem xét đánh giá rồi bàn sau. Hợp tác thì được, ơn nghĩa thì thôi. Bất kể thế nào, ở đây tôi cảm ơn cậu Cố trước.”


Nói xong liền ngửa đầu nốc cạn.


Đôi mày kiếm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại, không nhìn kỹ sẽ không thấy.


Cố Vũ Tùng vỗ tay: “Chị dâu tửu lượng tốt.”


Tự mình rót thêm cho cô một ly.


Chất lỏng lành lạnh trôi vào dạ dày, mấy giây sau mới dần dần có cảm giác nóng rát.


Mặt Tống Hân Nghiên hơi đỏ lên, thành thật nói: “Tửu lượng của tôi nhìn dọa người vậy thôi chứ thực ra uống cũng không được mấy ly. Tôi không thích xã giao nên cũng không luyện được tửu lượng. Bình thường không dám uống rượu, nhưng mà hôm nay rất vui.”


Bồi bàn mở bánh gato, đốt nến.


Rất tinh xảo, rất đẹp.


Khương Thu Mộc khen không dứt lời, giục Tống Hân Nghiên ước nguyện.


Tống Hân Nghiên lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm tự giễu nói: “Trước kia sinh nhật năm nào cũng được một đám người vây quanh, nhận cả đống quà, hứa hẹn đủ kiểu mà cũng không thấy ước nguyện thành sự thật. Giờ trong tay tớ đã chẳng còn gì, càng không thể hy vọng vào mấy chuyện viển vông được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom