• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (5 Viewers)

Chương 10. NHÀ MỘ (P3)

Ánh trăng tròn vành vạch, ánh sáng của nó đuổi theo bóng mây chạy dài trên triền núi. Những cơn gió lùa qua đại mạc như tiếng trường địch thở dài trong đêm cô tịch. Đây là chuyến đi cuối cùng của chúng ta, Hải Nam nói, rồi nhìn tôi. Hải Nam lúc nào cũng nhìn người ta bằng đôi mắt bước thẳng vào tâm hồn, những gì mà người ta ao ước giấu kín thì buộc lòng cởi mở trước đôi mắt đó.

Hải Nam cười đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Nước mắt tôi bắt đầu không nghe lời mình nữa. Tay còn lại, Nam lau bớt dòng nước thừa trên gò má.

- Nước mắt không giải quyết được vấn đề, nhưng nó luôn làm người ta thấy thanh thản. Khi buồn, muốn khóc cứ khóc. Hãy nhìn Nam, chúng ta bước đi quá nhiều so với tuổi tác của mình. Đã đến lúc cần trở về với thực tại hơn là những cuộc phiêu lưu này.

- Nhưng Nam bắt đầu cuộc phiêu lưu mà không có mọi người bên cạnh.

- Không, chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau.

- Nhưng tại sao phải chạy đua với lý tưởng của mình?

- Kiệt biết không, trên đời này có nhiều thứ sẽ gây khổ đau cho mình và cả người mình thương yêu. Nhưng điều đó xứng đáng. Lý tưởng mà chúng ta theo đuổi, nó xứng đáng làm chúng ta đau khổ. Cũng như tình yêu, kẻ nòi tình như Kiệt sẽ không dừng yêu cho đến khi nhắm mắt, và Kiệt hiểu rõ điều đó hơn ai.

- Kiệt muốn đi cùng Nam.

- Không, hãy ở lại và kể cho mọi người nghe về những nơi mà chúng ta đi qua, những vùng biên địa mà nước mắt chảy thành nguồn đổ ra biển khơi, lãnh địa nơi đây là thời gian bắt đầu. Kiệt cũng không dừng lại, một người như Kiệt sẽ chết nếu dừng lại, luôn có những chuyến phiêu lưu và những cuộc hải trình mà những kẻ chinh phục luôn hướng đến. Dòng máu của những con người mở cõi chảy trong huyết quản của Kiệt, hãy lắng nghe nó, nhưng đừng đáp lại nó vào lúc này.

- Vào lúc nào?

- Vào lúc mà nhịp đập dừng lại một chu kỳ của nó. Đừng quan tâm nó nữa, chúng ta sẽ không nhìn thấy một không gian mà tạo hóa dành cho chúng ta lúc này.

- Đừng nói với Kiệt là Nam muốn nói về tương lai, như cách thức mà Phong ưa tiên tri.

- Không, nó chỉ là lời nói cần thiết cho sự bay bổng lúc này.

Hải Nam nói đúng, tôi chưa bao giờ tràn trề sức sống như lúc này, được sống lại thời gian mà những con người như chúng tôi khao khát khám phá và chinh phục. Như trở về một giai đoạn mà mọi niềm tin trở nên hư hao, chỉ có chinh phục mới khiến người ta hăng hái cho một niềm tin mới. Thời đại nào không như vậy, khi mọi thứ đổ vỡ, người ta sẽ tìm mọi cách xây dựng một niềm tin mới.

Tôi ngồi xuống ghế, cạnh Phong, rồi nhìn Phi. Một cảm giác ấm cúng trở về, rất nhẹ, và khẽ. Chúng tôi nói về nhau, về những chuyến đi, về những cuộc hội ngộ và khám phá, thoắt chốc đã đến giữa đêm. Đó là thời điểm lí tưởng để hành động tại nhà mộ Thánh Tùy.

Khi xe vừa đến, ba người chúng tôi đi bộ đến đầu con hẻm nhìn vào nhà mộ Thánh Tùy. Đường Trần Hưng Đạo dòng người vẫn còn qua lại, tôi nhìn Phi, anh hiểu ý và bật điện thoại gọi cho ai đó, không có người bắt máy nhưng “phụt” một tiếng, toàn bộ khu vực quanh nhà mộ bị mất điện chìm vào bóng tối. Hoạt động vào giữa đêm thế này, mất điện không làm cho người dân quá đỗi càu nhàu vì họ chìm trong giấc ngủ, nếu có chợt thức thì cũng chẳng buồn đến việc thắp nến. Với xã hội Saigon hiện nay, bắt đầu vào mùa khô thì nửa đêm mất điện là chuyện rất đỗi bình thường với người dân, nhà nước có lòng thì điện mở sớm hơn, vậy thôi. Nhanh chóng ba người chúng tôi bước nhanh về phía nhà mộ Thánh Tùy. Phi bật chiếc đèn pin soi sáng bên trong, nhà mộ xuống cấp thành nơi chứa đồ phế liệu của người dân trong khu vực. Phi nhìn tôi và Phong như ngụ ý hỏi: Nó nằm ở đâu? Tôi nhìn Phong, dù trong bóng tối, cũng thoáng thấy nụ cười nửa miệng của anh. Tôi và Phi vờ lục lọi bên trong bức tường rồi lấy ra một mẩu giấy da nhỏ cuộn lại, “A! Thấy rồi, nó đây!” Lập tức tiếng trường địch vang trong đêm tối. Phong nhìn tôi, tôi đoán được anh đang cười. Từ ánh đèn xe mờ nhạt thoáng qua, chúng tôi nhận ra ngay người đàn ông đứng đầu con hẻm bước vào nhà mộ Thánh Tùy. Dáng vẻ mệt nhọc sau mỗi bước đi cho thấy tuổi tác không che dấu được, dần dần khuôn mặt sáng lên trước ánh đèn của Phi, chiếc mặt nạ quen thuộc. Đây là người đàn ông bí ẩn tại tòa thánh Tây Ninh. Không chờ ông ta mở lời, tôi nói trước.

- Tôi chờ ông rất lâu, thú thật, tôi từng hi vọng ông thông minh hơn tôi nghĩ. Thật may, là ông lại xuất hiện, điều này cho thấy phán đoán của tôi đã sai.

Tiếng cười khùng khục sau chiếc mặt nạ, ông ta bắt đầu tỉ tê.

- Con trai à, ta cần thứ nằm trên tay con và con biết rằng ta sẽ lấy được nó.

- À há, ông cho tôi cơ sở niềm tin rằng ông lấy được nó.

- Ta không lấy nó, mà những người bạn già của con sẽ lấy nó.

Vừa dứt lời, từ hai bên nhà mộ bước ra bốn người đàn ông. Phi đưa nhanh ánh sáng đèn về phía họ, bốn khuôn mặt tên hề trong vở kịch hiện ra. Quá đột ngột, Phi thét lên một tiếng. Bốn anh hề ú ớ cho thấy họ đã bị câm, khuôn mặt sầu thảm nhăn nhúm vì già nua, trét lên trên đó là lớp phấn trang điểm trắng xóa bệt bạc. Họ vừa đưa tay chỉ về cuống họng, vừa đưa tay chỉ về tôi với dáng vẻ van xin, nhưng họ chưa hề dám bước đến gần chúng tôi. Phi đưa đèn pin soi đến một chú hề, lập tức chú ta như điên loạn. Một tiếng vút thật mạnh. Mũi tên xuyên qua lồng ngực chú hề già nua, chú ngã xuống đất chết nhanh như cách thức mà chúng tôi nhận diện ra mũi tên. Ba chú hề còn lại khuôn mặt vô cùng hoảng loạn, họ muốn nói điều gì đó mà ba chúng tôi hoàn toàn không hiểu được. Phi đưa nhanh đèn pin ra khắp nơi để tìm người bắn tên, không thấy một ai. Bất chợt Phong thét lên, rồi xô ngã tôi xuống. Vèo, một mũi tên lệch qua khỏi bả vai. Phi nhanh chóng hạ thấp người xuống. Phong nhận ra được vấn đề liền la lớn, “Tắt đèn pin mau, Phi!” Tiếng ú ớ của ba chàng hề im bặt. Thì ra, họ lo sợ bị ánh đèn của Phi soi đến sẽ trở thành nguồn sáng cho kẻ bắn tên.

A! Tôi thét lên bởi bàn chân ai đó dẫm lên bàn tay, rồi kẻ nào đó nhanh chóng chụp lấy mảnh da cuộn. Tiếng trường địch cất lên, ánh đèn nhanh chóng mở lại. Xung quanh con hẻm trở nên vắng lặng lạ thường. Kể cả xác anh hề cũng biến mất trong thời gian nhanh chóng đó.

Phi dậm chân, “Chúng đã tính toán kỹ hơn chúng ta, chúng lấy được mảnh giấy da đó rồi!”

Tôi và Phong im lặng nhìn và dò xét khắp nơi, nhằm chắc chắn rằng xung quanh được an toàn. Suốt mười phút, khi không có động tĩnh nào khác lạ, tôi và Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Phi nhăn mặt, “Chúng ta đã mất dấu tích mà thầy để lại.”

Tôi cười, “Không, màn kịch chỉ diễn tốt nếu ít người biết rằng đó là màn kịch. Thành thật xin lỗi anh vì lừa dối anh, nhưng nếu anh biết đây là vở kịch thì anh khó làm tròn vai diễn.”

Phi tròn mắt nhìn chúng tôi, “Tôi chưa hiểu?”

Tôi nhún vai, “Tôi đoán rằng có kẻ theo chúng tôi để lấy được món đồ mà thầy chúng tôi để lại. Nhưng đảm bảo an toàn và tránh bị theo dõi về sau, tôi và Phong quyết định thỏa thuận việc để cho chúng lấy.”

Phi nhăn mặt, “Để cho chúng lấy?”

“Tất nhiên” tôi nói “Cứ để cho chúng lấy một thứ đã chuẩn bị sẵn. Tôi chỉ ngạc nhiên là bốn chàng hề tối nay, chúng chưa hề có trong dự liệu khả năng mà bọn kia làm. Tôi cứ nghĩ sẽ có một trận sống mái ở đây để đoạt bức mật thư. Tôi chỉ cố gắng làm sao cho bọn chúng lấy được món đồ mà không nghi ngờ. Anh yên tâm, vật mà chúng lấy được sẽ làm khổ sở chúng ít nhất vài ngày đến vài tuần. Tôi đã tạo cho chúng một mật thư để chúng vận công giải nó.” Nói rồi tôi bật cười thỏa mãn.

Phi thắc mắc, “Vậy mũi tên do ai bắn? Vô Khuyết?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom