• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

Chương 16. PARIS (P9)

Thành Thái mãi ưu tư, là một ông vua trẻ, chàng biết chàng có nhiều cơ hội để lấy lại quyền lực và sự ủng hộ của dân chúng. Chàng từng nghe quan đại thần Tôn Thất Thuyết nói về một hội kín trong xứ Gia Định, một hội liên quan về ngài Trương Vĩnh Ký. Một tổ chức mà Thành Thái đắn đo, liệu họ có ủng hộ mình không, nhưng Trương Vĩnh Ký từng gặp vua Đồng Khánh để dâng sớ về việc nên dùng chữ quốc ngữ thay cho chữ Hán, qua cuộc gặp đó, Trương Vĩnh Ký được đại thần Phan Thanh Giản và Tôn Thất Thuyết khẳng định là người yêu nước. Hẳn là Sỹ Tài (1) sẽ ủng hộ mình, Thành Thái nghĩ vậy.

Nghĩ đến, Thành Thái thấy bứt rứt trong người, chỉ muốn vi hành ngay xuống tận Gia Định để gặp Sỹ Tài. Nhưng người Pháp muốn giam lỏng mình ở đây, Thành Thái nghĩ. Chúng muốn mình không được gặp con dân mình, chúng muốn không ai được tiếp cận mình, trừ khi... mình gặp một người Tây. Thành Thái nghĩ ngay đến bác sĩ Yersin, người học trò của Trương Vĩnh Ký.

Nếu gặp được Yersin sẽ có thể biết thêm về tổ chức đó, nó giúp cho việc giành lại quyền lực quốc gia. Ai là người có thể giúp mình liên lạc với bác sĩ Yersin đây?

"Bệ hạ có ưu tư?" Một âm thanh vẫn còn trọ trẹ xứ Quảng, khuôn mặt thanh tú hiện lên phía sau bức rèm trúc, bà phi Nguyễn Thị Định.

"Nàng bụng mang dạ chửa, đi đứng không tiện, ra hầu trẫm làm gì?"

"Bệ hạ ưu tư thì phận thiếp là vợ phải chia sẻ gánh nặng cùng phu quân, huống chi bệ hạ ưu tư cho non sông xã tắc thì thiếp là con dân Đại Nam này đâu để ngồi yên?"

Lời nói nhẹ nhàng dứt khoát của Định là Thành Thái phấn chấn lên hẳn, người vợ thứ của mình và còn là sủng phi của mình. Thành Thái yêu Định lắm, vì đó là người vợ hiểu ý chồng, mà còn là người đàn bà thông minh quyết đoán. Thành Thái đưa tay đỡ định ngồi lên tấm phản, ân cần hỏi han.

"Nàng làm trẫm thấy mình hạnh phúc khi có nàng."

"Bệ hạ cũng như thần thiếp, chúng ta là con dân Thái Tổ (2), đất nước do công lao các chúa đến ngày nay đâu phải một ngày một đêm mà có được. Chỉ căm nỗi giặc Tây đến làm cho quốc gia ly loạn, chúng chia nước ta thành ba kỳ, đời sống dân ta đã cùng khổ lắm rồi mà lúa gạo phải nộp cho Tây. Không đuổi chúng đi thì thiếp này sống sao đặng kiếp người?"

Thành Thái đặt tay lên tay Định, rồi nắm thật chặt, "Nàng là con đất võ, tính khí của nàng sừng sững như bà Trưng bà Triệu."

Định chua chát, "Thiếp mong mình có thể vận giáp mặc đai, tay bồng súng mà bắn vào giặc cho tan cõi lòng. Nhưng phận đàn bà mà lại chôn chân trong cung cấm, thần thiếp căm phẫn kiếp đời đàn bà lắm."

"Thôi thôi, nàng đừng tự oán trách mình."

"Bệ hạ có thể tin tưởng người của thần thiếp." Nói rồi Định vỗ tay, một người trong chiếc áo nâu sồng mang giày vải cúi người sát xuống đất, hai tay đưa ra phía trước đầu chẳng dám ngẩn lên, "Tiểu thần là Nhân, tham kiến bệ hạ."

Thành Thái là người theo Tây học, vốn không ưa lễ nghi phiền phức, và tính tình sôi nổi, khoác tay nói, "Thôi, không cần thiết, ngươi bắc chiếc ghế kia lại gần ta nói chuyện."

Tên Nhân không dám, chỉ quỳ xuống ngẩn đầu lắng nghe. Thành Thái bực dọc đứng dậy bê chiếc ghế lại gần và đỡ Nhân dậy, "Triều đình không còn hiền tài nữa cũng bởi họ không biết trân trọng con người như các ngươi, nhìn ngươi ta nhớ đến ngài Tôn Thất Thuyết. Ngồi đây nói chuyện với ta, đừng câu nệ lễ nghi."

"Thần tuân mệnh."

"Ngươi có nghe đến tên Yersin bao giờ chưa?"

"Thần chưa được biết đến thưa bệ hạ."

"Ta biết ngài bác sĩ đó hiện sống ở Nha Trang, ta cần gặp ngài đó càng sớm càng tốt, từ Thành Nội đến Khánh Hoà ngươi đi mất bao lâu?"

"Thần sẽ mang bốn con ngựa tốt, thay ngựa bốn lần, ngày đêm hoả tốc thì chừng sáng mốt sẽ đến."

"Tốt. Ta sẽ thảo một bức thư, ngươi đưa tận tay ngài Yersin và tìm mọi cách đưa ngài vào đây, ta sẽ giả bệnh vài ngày tới, ngươi đưa ngài đến khám bệnh cho ta."

Bà phi Định đưa tay ngăn, "Bệ hạ, trong cung có hơn hai mươi ngự y túc trực, nếu đưa một người ngoài vào chữa bệnh cho bệ hạ bọn Tây sẽ sinh nghi, thần thiếp nghĩ ngay lúc này bệ hạ sẽ lâm bệnh và không thượng triều hai hôm. Trong lúc đó, thần thiếp sẽ ra lệnh cho đám ngự y không được chữa lành cho bệ hạ, và ngươi thì nói với Yersin hãy đến Gia Hội thăm thú cảnh quang. Khi đó, thần thiếp sẽ ra thông cáo toàn dân ai biết chữa bệnh sẽ được vào bốc thuốc cho bệ hạ, như vậy sẽ tránh được tai mắt bọn Tây."

Thành Thái vỗ đùi khen hay.

***

Vô Thường nhớ về chuyến đi của Vô Danh, từ đảo Madagasca, anh đã tác khỏi đoàn sinh viên lúc đó mà lên chiếc thuyền thẳng tiến đảo La Réunion. Vô Thường không hiểu gì về quyết định đó, Vô Danh hôn nhẹ lên trán Vô Thường nói, "Có những thứ cần trả về cho đúng chủ."

"Ai?"

"Vua Thành Thái và Duy Tân." Vô Danh mỉm cười, rồi nhìn vào vật bọc trong mảnh vải trên tay.

"Vật này của hai vua?"

"Không hẳn, hơn cả hai vua đó, nó rời khỏi tay vua Hàm Nghi, phải khó khăn lắm Kiệt mới tìm được nó, giờ cần trả nó về nơi gắn liền với Thành Thái và Duy Tân. Đừng lo, Kiệt sẽ về kịp chuyến bay ngày mốt."

Nói rồi, anh chàng luồn người qua chấn song tàu, nấp vào chiếc thuyền cứu hộ, chẳng bao lâu tàu hú vang rồi rời xa bến cảng.



(1) Sỹ Tài là hiệu của Trương Vĩnh Ký.
(2) Ý nói đến Nguyễn Hoàng. Khi Gia Long lên ngôi đã tôn Nguyễn Hoàng lên làm Thái Tổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom