Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 25. NGƯỜI DƯỚI MỘ LÀ AI? (P1)
Người dưới mộ là ai? Là ai? Tôi ôm đầu gục xuống, ngàn câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu, bậc tam cấp sâu thăm thẳm hướng xuống căn hầm tối, như thôi thúc, hãy đến với ta. Không. Đây không phải là sự thật, không bao giờ là sự thật.
"Người dưới mộ là ai?" tôi hỏi.
"Hãy đến với ta." tôi đáp.
"Ở đâu?" tôi hỏi.
"Bên dưới này." tôi đáp.
"Những bước chân này ư?" tôi hỏi.
"Những bước chân này." tôi đáp.
Những bàn chân trên ruộng cằn, dưới nắng hè lửa thiêu đất khan, vỡ đồi nương cho máu đào rơi thắm cỏ hoang. Tôi bắt đầu bước đi mồm nghêu ngao hát những tiếng hát vang vọng đâu đó trong tiềm thức và trong tâm tưởng xuyên thời gian và xuyên không gian thấy không tôi tự hỏi hãy lắng nghe tôi đáp ôi những bài hát những tiếng ca những âm thanh không chỉ là âm thanh những tiếng nói không chỉ là tâm tưởng Ôi bước chân những bước chân khai phá triền miênhãy nói tôi nghe bạn đang nghĩ gì khi bàn chân gót chẳng còn đỏ hoe hãy khóc đừng khóc tại sao vì đó là những bước chân chẳng khi nào ngừng lại đi từ ải Bắc Quan đến tận mũi Cà Mâu đi từ thời mới lập quốc cho đến khi đã hoàn thành xứ sở đi trong lịch sử và lòng dân đi đến đâu cũng thấy dân chúng địa phương ca hát chúc tụng đoàn người đi nối liền lịch sử nước nhà nước mắt vui mừng của mẹ bốc lên trời cao làm mây đầy đặn và ấm áp bay đi rửa sạch địa cầu đổ ơn mưa móc trong khi lớp cháu phù sa được mẹ gửi gắm vào đất cũ thắt chặt chu kỳ trường ca Mẹ Việt Nam hát lên đi hỡi tiếng hát từ tâm tưởng Mẹ Việt Nam không son không phấn Mẹ Việt Nam chân lấm tay bùn Mẹ Việt Nam không đòi nhung gấm Mẹ Việt Nam mang tấm nâu sồng nhưng có những đứa con phản bội mẹ gây oán hận phân chia làm nát tan lòng mẹ nước mắt vui mừng của mẹ lúc gặp con làm mây đầy đặn và ấm áp bay đi rửa sạch địa cầu đổ ơn mưa móc đừng nhìn nhau nữa con ơi hoa xanh đã phai rồi hương trinh đã tan rồi đừng nhìn nhau đừng nhìn nhau nữa anh ơi ơi hỡi thế nhân chìm trong ngục tù và dày vò khôn nguôi
ngươi
ngươi có nghe
nghe gió ngàn đang réo gọi ngoài cửa ô tàu đói những vầng trăng
vầng trăng hay vần trăng những âm điệu nghèo đói lạc hậu rách nát và thô sơ hãy vứt bỏ nó ra và đến với ta đến với tâm hồn cô đơn suốt trăm năm qua suốt đêm trường lịch sử mà lặng câm dưới nấm mộ tàn hãy mở cánh cửa ra
cánh cửa nào thưa ngài
cánh cửa tối tăm của những cái đầu hủ lậu hãy vứt nó ra ngoài hỡi tâm hồn quảng đại
như tách trà đã tràn đầy nước thì mạnh dạng đổ nó đi
thiền ư
lặng không không lặng ấy cơ thiền
ngươi có thấy ánh sáng không vâng tôi thấy ánh sáng mang cho ngươi điều gì phân biệt bóng tối không không ánh sáng còn giúp ngươi biết rằng bóng tối còn là một thứ ánh sáng khác nó là thứ siêu ánh sáng bởi nó hấp thụ hết tất cả ánh sáng vào trong lòng nên nó bị giam hãm trong cõi đời u tối
đó là địa ngục cõi lòng ta
ta không tin
ngươi phải tin
tại sao
vì đó là ngươi người duy nhất giải được ẩn mã suốt hai thế kỷ ngươi đã đến đây và gặp ta ta là bí mật suốt hai thế kỷ mà hàng ngàn người phải chết để gìn giữ nó
"Bước vào đi con trai, ta đang chờ con." Tiếng nói phía sau cánh cửa vang lên.
Tôi bước vào, những ánh nến lập loè quanh hàng cột, một vóc người nhỏ nhắn trong chiếc trường bào màu sẫm hướng mặt vào trong.
"Ta chờ con lâu lắm." Người nói.
"Ngài biết con ư?"
"Ta biết, ta từng gặp thầy của con, con trai à. Đến đây, thật gần, gần đến mức thời đại của ta và con có thể chạm vào nhau."
"Con có thể ư?"
"Có thể. Con có giàu trí tưởng tượng không?"
"Con nghĩ là có."
"Tốt."
Người quay lại, một khuôn mặt khắc khổ hiện lên, vầng tráng cao và đôi mắt to, mỉm cười. Trời ơi, đó là, đó là...
Người đưa tay lên miệng, một ngón, như thói quen hãy im lặng đừng để tâm hồn con bị xáo trộn con trai của ta ta là bí mật mà hội đã gìn giữ suốt hai thế kỷ qua.
Vậy thì, vậy thì, tôi tự hỏi... Người dưới mộ là ai?
Người dưới mộ là ai? Là ai? Tôi ôm đầu gục xuống, ngàn câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu, bậc tam cấp sâu thăm thẳm hướng xuống căn hầm tối, như thôi thúc, hãy đến với ta. Không. Đây không phải là sự thật, không bao giờ là sự thật.
"Người dưới mộ là ai?" tôi hỏi.
"Hãy đến với ta." tôi đáp.
"Ở đâu?" tôi hỏi.
"Bên dưới này." tôi đáp.
"Những bước chân này ư?" tôi hỏi.
"Những bước chân này." tôi đáp.
Những bàn chân trên ruộng cằn, dưới nắng hè lửa thiêu đất khan, vỡ đồi nương cho máu đào rơi thắm cỏ hoang. Tôi bắt đầu bước đi mồm nghêu ngao hát những tiếng hát vang vọng đâu đó trong tiềm thức và trong tâm tưởng xuyên thời gian và xuyên không gian thấy không tôi tự hỏi hãy lắng nghe tôi đáp ôi những bài hát những tiếng ca những âm thanh không chỉ là âm thanh những tiếng nói không chỉ là tâm tưởng Ôi bước chân những bước chân khai phá triền miênhãy nói tôi nghe bạn đang nghĩ gì khi bàn chân gót chẳng còn đỏ hoe hãy khóc đừng khóc tại sao vì đó là những bước chân chẳng khi nào ngừng lại đi từ ải Bắc Quan đến tận mũi Cà Mâu đi từ thời mới lập quốc cho đến khi đã hoàn thành xứ sở đi trong lịch sử và lòng dân đi đến đâu cũng thấy dân chúng địa phương ca hát chúc tụng đoàn người đi nối liền lịch sử nước nhà nước mắt vui mừng của mẹ bốc lên trời cao làm mây đầy đặn và ấm áp bay đi rửa sạch địa cầu đổ ơn mưa móc trong khi lớp cháu phù sa được mẹ gửi gắm vào đất cũ thắt chặt chu kỳ trường ca Mẹ Việt Nam hát lên đi hỡi tiếng hát từ tâm tưởng Mẹ Việt Nam không son không phấn Mẹ Việt Nam chân lấm tay bùn Mẹ Việt Nam không đòi nhung gấm Mẹ Việt Nam mang tấm nâu sồng nhưng có những đứa con phản bội mẹ gây oán hận phân chia làm nát tan lòng mẹ nước mắt vui mừng của mẹ lúc gặp con làm mây đầy đặn và ấm áp bay đi rửa sạch địa cầu đổ ơn mưa móc đừng nhìn nhau nữa con ơi hoa xanh đã phai rồi hương trinh đã tan rồi đừng nhìn nhau đừng nhìn nhau nữa anh ơi ơi hỡi thế nhân chìm trong ngục tù và dày vò khôn nguôi
ngươi
ngươi có nghe
nghe gió ngàn đang réo gọi ngoài cửa ô tàu đói những vầng trăng
vầng trăng hay vần trăng những âm điệu nghèo đói lạc hậu rách nát và thô sơ hãy vứt bỏ nó ra và đến với ta đến với tâm hồn cô đơn suốt trăm năm qua suốt đêm trường lịch sử mà lặng câm dưới nấm mộ tàn hãy mở cánh cửa ra
cánh cửa nào thưa ngài
cánh cửa tối tăm của những cái đầu hủ lậu hãy vứt nó ra ngoài hỡi tâm hồn quảng đại
như tách trà đã tràn đầy nước thì mạnh dạng đổ nó đi
thiền ư
lặng không không lặng ấy cơ thiền
ngươi có thấy ánh sáng không vâng tôi thấy ánh sáng mang cho ngươi điều gì phân biệt bóng tối không không ánh sáng còn giúp ngươi biết rằng bóng tối còn là một thứ ánh sáng khác nó là thứ siêu ánh sáng bởi nó hấp thụ hết tất cả ánh sáng vào trong lòng nên nó bị giam hãm trong cõi đời u tối
đó là địa ngục cõi lòng ta
ta không tin
ngươi phải tin
tại sao
vì đó là ngươi người duy nhất giải được ẩn mã suốt hai thế kỷ ngươi đã đến đây và gặp ta ta là bí mật suốt hai thế kỷ mà hàng ngàn người phải chết để gìn giữ nó
"Bước vào đi con trai, ta đang chờ con." Tiếng nói phía sau cánh cửa vang lên.
Tôi bước vào, những ánh nến lập loè quanh hàng cột, một vóc người nhỏ nhắn trong chiếc trường bào màu sẫm hướng mặt vào trong.
"Ta chờ con lâu lắm." Người nói.
"Ngài biết con ư?"
"Ta biết, ta từng gặp thầy của con, con trai à. Đến đây, thật gần, gần đến mức thời đại của ta và con có thể chạm vào nhau."
"Con có thể ư?"
"Có thể. Con có giàu trí tưởng tượng không?"
"Con nghĩ là có."
"Tốt."
Người quay lại, một khuôn mặt khắc khổ hiện lên, vầng tráng cao và đôi mắt to, mỉm cười. Trời ơi, đó là, đó là...
Người đưa tay lên miệng, một ngón, như thói quen hãy im lặng đừng để tâm hồn con bị xáo trộn con trai của ta ta là bí mật mà hội đã gìn giữ suốt hai thế kỷ qua.
Vậy thì, vậy thì, tôi tự hỏi... Người dưới mộ là ai?
Bình luận facebook