Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Tập 9
Quả nhiên tới đêm hôm đó, cô gái lại qua cửa sổ mà vào thăm Chiến, cô ngồi lại chiếc ghế Chiến luôn kê sát đầu giường, khẽ gọi nhỏ:
- Chàng ơi, chàng ơi…
Chiến đang miên man trong giấc, chợt nghe như có tiếng người gọi trong chiêm bao, chàng liền choàng mắt tỉnh dậy, quả nhiên thấy cô gái đang ngồi ngay đầu giường, khuôn mặt vẫn mờ nhạt chẳng rõ, khi ẩn khi hiện.
Trống ngực Chiến đập thình thịch, chàng căng thẳng như muốn nổ tung cơ thể, nhưng cố gắng kìm giữ, đoạn chàng cảm thấy cơ thể cứng ngắc, cô gái lại đang dùng bùa phép lên cơ thể chàng như mọi lần.
Chiến rướn mình, gắng đẩy ngón tay, bấm chặt ngón tay cái vào lá bùa, thế rồi chợt thấy có nước chảy cuồn cuộn trong cơ thể mình, rồi các cơ bắp trên người chàng giãn ra, bùa ấy đang phát tác, cơ thể Chiến liền cử động được, phép của Vu Sơn đã giải được thuật Bức Thân trên cơ thể chàng rồi.
Ấy thế nhưng Chiến vẫn giả tảng như chẳng có gì, chỉ cứ nằm im lặng.
Bấy giờ cô gái nói:
- Hôm nay chàng thế nào? Có gì vui không? Kể cho em nghe với…
Chiến nói:
- Hôm nay ta lại đi săn với Bình Trọng đại ca.
Cô gái lo lắng hỏi:
- Lần trước đi săn cùng Bảo Nghĩa Vương, đã bị trật cả xương rồi, mãi mới đỡ được chút nay lại đi nữa hả? Thế có bị đau ở đâu không?
Chiến cười nói:
- Tôi không sao, tôi còn bắt được con thỏ non, nàng có ăn thịt thỏ không?
Cô gái cười nói:
- Em chỉ ăn đồ chay rau củ, không ăn thịt đâu, chàng để dâng lên cha mẹ.
Đoạn lại hỏi:
- Hôm nay Trần Linh còn rủ chàng đi đánh bạc nữa không?
Chiến nói:
- Trần huynh có rủ, nhưng ta nhớ lời em dặn nên chẳng đi.
Cô gái mỉm cười ra điều thích thú lắm, lại nghiêng nghiêng mái đầu, nói giọng vui vẻ:
- Ngoan quá.
Chiến hỏi:
- Sao lại không cho ta đi với Trần Linh vậy?
Cô gái nói:
- Đã bao nhiêu lần rồi còn gì, Trần Linh là người hào hoa phong nhã, lại lắm tệ nạn, anh ta chẳng rủ chàng vào tửu lầu thì lại rủ chàng đi đánh bài, uống rượu, ghẹo gái, có lần còn rủ chàng vào ngục tra khảo tù nhân, lấy việc hành hạ người làm vui, người như thế chàng cứ đi theo thì chẳng có lợi, chàng là người theo nghiệp binh gia thì nên tu tâm dưỡng tính, chàng hãy qua lại với những viên võ tướng có tư cách cao như Bình Trọng, Trần Sâm, thì mới học hỏi được nhiều, mới mong có ngày thành công danh như các vị ấy, cổ nhân xưa đã dạy rồi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Chiến nói:
- Trần huynh tuy có lắm thói hư nhưng là người có tư cách cao, có tài năng bao trùm, có nghĩa khí. Trong số chúng tôi, chẳng ai giỏi và thông minh như Trần huynh cả, Trần huynh xưa nay đối xử với chúng tôi rất tốt, chưa từng tệ bạc, chẳng qua lắm tài thì có nhiều tật, là hảo hán kết giao với nhau, há lại chấp nhau vì những thói điều nhỏ đó? Trần huynh xuất thân tôn quý, là người của hoàng gia, nên từ nhỏ tính cách có hơi ngông cuồng, thế nhưng là người học rộng hiểu nhiều, sau thời gian dần dà, huynh ấy sẽ là người làm nên việc lớn, đáng theo lắm chứ.
Cô gái có vẻ chẳng vui, giơ tay lên tát yêu vào má Trịnh Chiến một cái:
- Ái chà, nay lại dám cãi nữa hả?
Chiến nói:
- Không phải thế, mà là Trần huynh yêu quý tôi lắm, sao tôi nỡ tuyệt giao được? Tôi chỉ không học theo các thói xấu của huynh ấy là được chứ?
Cô gái nói:
- Hay vì hắn là vương gia nên chàng theo hắn để mong được tiếng lây? Nếu chàng muốn, em còn cho chàng quyền uy hơn cả hắn nữa…
Trịnh Chiến nghe như thế thì im bặt, đăm chiêu suy nghĩ
Cô gái biết nói hớ lời, giật mình vội chữa:
- Chàng với hắn cũng cá mè một lứa cả, thôi thì kệ mấy người với nhau, em chẳng quản nữa.
Bấy giờ Trịnh Chiến nói:
- Em là ai? Chúng ta đã kết giao cũng lâu, chứ chẳng phải chỉ trong một mai sớm tối, tâm tình cũng đã nhiều, chuyện của ta em đều biết cả nhưng chuyện của em ta chẳng biết gì. Nay đến cả cái tên cũng chẳng được biết, đến cả khuôn mặt cũng chẳng được nhìn, trong lòng tôi vì thế mà buồn rầu lắm,em có hiểu cho không? Dù em có xấu đẹp, tôi cũng nào có vì thế mà bận tâm? Dù em có nghèo hèn, tôi cũng chẳng vì vậy mà lạnh nhạt, thậm chí em có…Chẳng phải người, tôi cũng không vì vậy mà xem thường, vậy do đâu mà em cứ trốn tránh tôi mãi? Nếu đã chẳng có ý định bên nhau, tại sao cứ đến với tôi làm gì?
Cô gái nghe thế lấy làm vui, lại đưa tay lên che miệng, mỉm cười khúc khích nói:
- Chàng thương em lắm phải không?
Chiến nói ngay chẳng nghĩ ngợi gì:
- Phải! Những ngày em không tới, tôi buồn lắm.
Cô gái nghe vậy lại cười tươi hơn nữa, đoạn lần tay xuống mà vuốt ve khuôn mặt chàng, đầy vẻ hạnh phúc. Thế rồi chợt nhiên rụt tay lại, đổi giọng nói gắt:
- Chàng nói thương em, nhưng tình cảm của chàng dành cho em cũng chẳng hơn được mấy thằng bạn rượu. Em bảo chàng bỏ rượu chỉ một tuần thôi, em sẽ cho biết tên, mà mấy tháng nay rồi chàng có làm được đâu?
Chiến nghe thế thì xấu hổ đỏ mặt, rồi lại vội phân trần:
- Thì tôi là người Tế Giang, mà ở đó ai cũng uống rượu từ nhỏ…Các hảo hán Vu Sơn dạy tôi: “Nam vô tửu như kì vô phong”, tôi uống rượu đã quen rồi, ngày nào không có rượu thì hôm sau ra thao trường chân tay run rẩy chẳng làm được việc gì, làm đàn ông mà không uống được rượu thì còn làm được việc gì nữa? Nay nàng bảo sao tôi bỏ cho nổi?
Cô gái nguýt dài mà nói:
-Thôi, lại lý lẽ của ba cái gã bợm rượu tiêm nhiễm vào đầu chàng, chung quy cũng vì chàng sợ mất mặt với bạn hữu, rằng làm tướng mà không uống được rượu nên nói thế chứ gì? Em còn lạ gì nữa? Thế thì cứ ở đó mà mơ đi nhé, còn lâu em mới cho biết tên!
Nói xong giận hờn, ngúng nguẩy đứng dậy toan đi.
Đến lúc rồi…
Tim Chiến lại đập mạnh hơn bao giờ hết, toàn thân căng thẳng hồi hộp, nàng sắp đi rồi, hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ…
Nhưng trong lòng Trịnh Chiến lại cũng sợ hãi, chàng đã quen thuộc với mối quan hệ này, chàng sợ rằng nếu như có sự biến đổi, nó sẽ không thể nào còn trở lại được như bây giờ nữa, việc này là lợi hay hại đây? Chàng có nhất định phải ép nàng vào chuyện nàng chẳng muốn hay không?
Chiến thoáng chần chừ lưỡng lự, nhưng không được, chàng cũng chẳng thể để cho sự việc chỉ cứ mãi tiếp tục như thế này, hoặc là có được nàng, hoặc là chẳng có gì cả!
Thế rồi Chiến ngồi bật dậy khỏi giường, kêu lên:
- Nàng đừng đi như thế!
Cô gái nghe tiếng Chiến gọi thì giật mình quay ngoắt lại, thấy chàng đang nhảy xuống giường thì kinh hãi rụng rời, Chiến đẩy vòm họng cho ba hạt gạo trong miệng trồi lên, rồi thổi phù thẳng vào người nàng.
Cô gái bất ngờ tránh không kịp, ba hạt gạo phép trúng vào thân, cô gái kêu lên, đoạn gương mặt cô dần lộ ra rõ thì hỡi ôi, thật là một sắc đẹp khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ này phải bồi hồi…
Chiến ngây người ra trước vẻ đẹp của cô gái, dung nhan yêu kiều thướt tha này, sao chàng chợt cảm giác quá đỗi thân quen, như thể đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra…
Cô gái hoảng sợ lấy tay che mặt, lao vụt ra cửa sổ nhưng Chiến đã nhảy phắt xuống, chàng di chuyển còn nhanh hơn cả chó sói, vươn tay ra bắt lấy nàng.
Cô gái hét lên:
- Em xin chàng, đừng chạm vào người em, nếu không em chết mất!
Nhưng Chiến đã nắm được tay cô gái. Thế rồi ngay khi tay Chiến chạm vào, toàn thân cô gái chợt tan biến thành một làn khói trắng mỏng nhạt, bay tụ về đầu giường chàng, thì ra là nhập vào trong con bướm.
Con bướm bay vút lên không, nhắm hướng cửa sổ mà định lao ra ngoài, thế nhưng Chiến đã nhanh tay đóng sầm lấy cửa sổ, con bướm không ra được, cứ bay lởn vởn cạnh cửa sổ, Chiến liền cầm lấy cái thúng đã được chuẩn bị sẵn để cạnh cửa sổ, dưới đáy thúng đã được thầy binh dán một lá bùa yểm, đoạn chụp lấy con bướm. Bướm tránh không kịp, nằm gọn trong thúng.
Chiến ụp cái thúng xuống dưới đất, rồi ngồi bệt xuống bên cạnh, vòng tay qua thúng, đoạn ôm vào lòng mà nói vào bên trong:
- Từ lâu tôi đã biết nàng chẳng phải người, nhưng tôi vẫn yêu nàng chẳng thể nào kìm nén được. Tôi xin nàng thứ cho chớ trách tôi phải dùng mưu hèn này mà dối gạt nàng, chờ sáng mai thầy tôi tới, tôi sẽ thả nàng ra, nếu nàng thật lòng yêu tôi, ngày mai thầy tôi tới, xin nàng hãy ra ngoài, ta sẽ cùng xin thầy tôi nhé…
Trong chiếc thúng có giọng con gái khóc nấc nghẹn ra, nói:
- Chàng lừa tôi, chàng giết tôi mất rồi…
Thế rồi im bặt hẳn.
Chiến hỏi gì cũng chẳng thấy còn thưa nữa, Chiến nghe như thế chợt thấy đau nhói tim gan, lại thấy buồn hiu hắt, cứ ôm chặt chiếc thúng mà ngủ thiếp đi cho tới sáng hôm sau…
…
Lại nói tới Ngũ Thu Linh đang ngồi niệm chú cho đàn tràng, chợt thấy đầu óc quay cuồng, cả người nôn nao, thì ra các phép mà Thu Linh yểm lên người công chúa đều đã bị phá vỡ, Thu Linh biết việc chẳng lành, trong lòng lo lắng lắm.
Chợt nhiên ngay lúc ấy, công chúa hét lên một tiếng đầy đau đớn, thế rồi rên rỉ :
- Thu Linh ơi, cứu chị với, chị bị bắt rồi…
Chiều nào sau khi duyệt xong tấu sớ, Vua Nhân Tông cũng đều tới vấn an công chúa, Vua Thánh Tông thì cứ ba ngày tới thăm em gái một lần…
Phen này thì rơi đầu rồi…
Thu Linh sợ đứng chẳng vững, ngã vật ra cạnh xác công chúa, tê tái bàng hoàng…
Quả nhiên tới đêm hôm đó, cô gái lại qua cửa sổ mà vào thăm Chiến, cô ngồi lại chiếc ghế Chiến luôn kê sát đầu giường, khẽ gọi nhỏ:
- Chàng ơi, chàng ơi…
Chiến đang miên man trong giấc, chợt nghe như có tiếng người gọi trong chiêm bao, chàng liền choàng mắt tỉnh dậy, quả nhiên thấy cô gái đang ngồi ngay đầu giường, khuôn mặt vẫn mờ nhạt chẳng rõ, khi ẩn khi hiện.
Trống ngực Chiến đập thình thịch, chàng căng thẳng như muốn nổ tung cơ thể, nhưng cố gắng kìm giữ, đoạn chàng cảm thấy cơ thể cứng ngắc, cô gái lại đang dùng bùa phép lên cơ thể chàng như mọi lần.
Chiến rướn mình, gắng đẩy ngón tay, bấm chặt ngón tay cái vào lá bùa, thế rồi chợt thấy có nước chảy cuồn cuộn trong cơ thể mình, rồi các cơ bắp trên người chàng giãn ra, bùa ấy đang phát tác, cơ thể Chiến liền cử động được, phép của Vu Sơn đã giải được thuật Bức Thân trên cơ thể chàng rồi.
Ấy thế nhưng Chiến vẫn giả tảng như chẳng có gì, chỉ cứ nằm im lặng.
Bấy giờ cô gái nói:
- Hôm nay chàng thế nào? Có gì vui không? Kể cho em nghe với…
Chiến nói:
- Hôm nay ta lại đi săn với Bình Trọng đại ca.
Cô gái lo lắng hỏi:
- Lần trước đi săn cùng Bảo Nghĩa Vương, đã bị trật cả xương rồi, mãi mới đỡ được chút nay lại đi nữa hả? Thế có bị đau ở đâu không?
Chiến cười nói:
- Tôi không sao, tôi còn bắt được con thỏ non, nàng có ăn thịt thỏ không?
Cô gái cười nói:
- Em chỉ ăn đồ chay rau củ, không ăn thịt đâu, chàng để dâng lên cha mẹ.
Đoạn lại hỏi:
- Hôm nay Trần Linh còn rủ chàng đi đánh bạc nữa không?
Chiến nói:
- Trần huynh có rủ, nhưng ta nhớ lời em dặn nên chẳng đi.
Cô gái mỉm cười ra điều thích thú lắm, lại nghiêng nghiêng mái đầu, nói giọng vui vẻ:
- Ngoan quá.
Chiến hỏi:
- Sao lại không cho ta đi với Trần Linh vậy?
Cô gái nói:
- Đã bao nhiêu lần rồi còn gì, Trần Linh là người hào hoa phong nhã, lại lắm tệ nạn, anh ta chẳng rủ chàng vào tửu lầu thì lại rủ chàng đi đánh bài, uống rượu, ghẹo gái, có lần còn rủ chàng vào ngục tra khảo tù nhân, lấy việc hành hạ người làm vui, người như thế chàng cứ đi theo thì chẳng có lợi, chàng là người theo nghiệp binh gia thì nên tu tâm dưỡng tính, chàng hãy qua lại với những viên võ tướng có tư cách cao như Bình Trọng, Trần Sâm, thì mới học hỏi được nhiều, mới mong có ngày thành công danh như các vị ấy, cổ nhân xưa đã dạy rồi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Chiến nói:
- Trần huynh tuy có lắm thói hư nhưng là người có tư cách cao, có tài năng bao trùm, có nghĩa khí. Trong số chúng tôi, chẳng ai giỏi và thông minh như Trần huynh cả, Trần huynh xưa nay đối xử với chúng tôi rất tốt, chưa từng tệ bạc, chẳng qua lắm tài thì có nhiều tật, là hảo hán kết giao với nhau, há lại chấp nhau vì những thói điều nhỏ đó? Trần huynh xuất thân tôn quý, là người của hoàng gia, nên từ nhỏ tính cách có hơi ngông cuồng, thế nhưng là người học rộng hiểu nhiều, sau thời gian dần dà, huynh ấy sẽ là người làm nên việc lớn, đáng theo lắm chứ.
Cô gái có vẻ chẳng vui, giơ tay lên tát yêu vào má Trịnh Chiến một cái:
- Ái chà, nay lại dám cãi nữa hả?
Chiến nói:
- Không phải thế, mà là Trần huynh yêu quý tôi lắm, sao tôi nỡ tuyệt giao được? Tôi chỉ không học theo các thói xấu của huynh ấy là được chứ?
Cô gái nói:
- Hay vì hắn là vương gia nên chàng theo hắn để mong được tiếng lây? Nếu chàng muốn, em còn cho chàng quyền uy hơn cả hắn nữa…
Trịnh Chiến nghe như thế thì im bặt, đăm chiêu suy nghĩ
Cô gái biết nói hớ lời, giật mình vội chữa:
- Chàng với hắn cũng cá mè một lứa cả, thôi thì kệ mấy người với nhau, em chẳng quản nữa.
Bấy giờ Trịnh Chiến nói:
- Em là ai? Chúng ta đã kết giao cũng lâu, chứ chẳng phải chỉ trong một mai sớm tối, tâm tình cũng đã nhiều, chuyện của ta em đều biết cả nhưng chuyện của em ta chẳng biết gì. Nay đến cả cái tên cũng chẳng được biết, đến cả khuôn mặt cũng chẳng được nhìn, trong lòng tôi vì thế mà buồn rầu lắm,em có hiểu cho không? Dù em có xấu đẹp, tôi cũng nào có vì thế mà bận tâm? Dù em có nghèo hèn, tôi cũng chẳng vì vậy mà lạnh nhạt, thậm chí em có…Chẳng phải người, tôi cũng không vì vậy mà xem thường, vậy do đâu mà em cứ trốn tránh tôi mãi? Nếu đã chẳng có ý định bên nhau, tại sao cứ đến với tôi làm gì?
Cô gái nghe thế lấy làm vui, lại đưa tay lên che miệng, mỉm cười khúc khích nói:
- Chàng thương em lắm phải không?
Chiến nói ngay chẳng nghĩ ngợi gì:
- Phải! Những ngày em không tới, tôi buồn lắm.
Cô gái nghe vậy lại cười tươi hơn nữa, đoạn lần tay xuống mà vuốt ve khuôn mặt chàng, đầy vẻ hạnh phúc. Thế rồi chợt nhiên rụt tay lại, đổi giọng nói gắt:
- Chàng nói thương em, nhưng tình cảm của chàng dành cho em cũng chẳng hơn được mấy thằng bạn rượu. Em bảo chàng bỏ rượu chỉ một tuần thôi, em sẽ cho biết tên, mà mấy tháng nay rồi chàng có làm được đâu?
Chiến nghe thế thì xấu hổ đỏ mặt, rồi lại vội phân trần:
- Thì tôi là người Tế Giang, mà ở đó ai cũng uống rượu từ nhỏ…Các hảo hán Vu Sơn dạy tôi: “Nam vô tửu như kì vô phong”, tôi uống rượu đã quen rồi, ngày nào không có rượu thì hôm sau ra thao trường chân tay run rẩy chẳng làm được việc gì, làm đàn ông mà không uống được rượu thì còn làm được việc gì nữa? Nay nàng bảo sao tôi bỏ cho nổi?
Cô gái nguýt dài mà nói:
-Thôi, lại lý lẽ của ba cái gã bợm rượu tiêm nhiễm vào đầu chàng, chung quy cũng vì chàng sợ mất mặt với bạn hữu, rằng làm tướng mà không uống được rượu nên nói thế chứ gì? Em còn lạ gì nữa? Thế thì cứ ở đó mà mơ đi nhé, còn lâu em mới cho biết tên!
Nói xong giận hờn, ngúng nguẩy đứng dậy toan đi.
Đến lúc rồi…
Tim Chiến lại đập mạnh hơn bao giờ hết, toàn thân căng thẳng hồi hộp, nàng sắp đi rồi, hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ…
Nhưng trong lòng Trịnh Chiến lại cũng sợ hãi, chàng đã quen thuộc với mối quan hệ này, chàng sợ rằng nếu như có sự biến đổi, nó sẽ không thể nào còn trở lại được như bây giờ nữa, việc này là lợi hay hại đây? Chàng có nhất định phải ép nàng vào chuyện nàng chẳng muốn hay không?
Chiến thoáng chần chừ lưỡng lự, nhưng không được, chàng cũng chẳng thể để cho sự việc chỉ cứ mãi tiếp tục như thế này, hoặc là có được nàng, hoặc là chẳng có gì cả!
Thế rồi Chiến ngồi bật dậy khỏi giường, kêu lên:
- Nàng đừng đi như thế!
Cô gái nghe tiếng Chiến gọi thì giật mình quay ngoắt lại, thấy chàng đang nhảy xuống giường thì kinh hãi rụng rời, Chiến đẩy vòm họng cho ba hạt gạo trong miệng trồi lên, rồi thổi phù thẳng vào người nàng.
Cô gái bất ngờ tránh không kịp, ba hạt gạo phép trúng vào thân, cô gái kêu lên, đoạn gương mặt cô dần lộ ra rõ thì hỡi ôi, thật là một sắc đẹp khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ này phải bồi hồi…
Chiến ngây người ra trước vẻ đẹp của cô gái, dung nhan yêu kiều thướt tha này, sao chàng chợt cảm giác quá đỗi thân quen, như thể đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra…
Cô gái hoảng sợ lấy tay che mặt, lao vụt ra cửa sổ nhưng Chiến đã nhảy phắt xuống, chàng di chuyển còn nhanh hơn cả chó sói, vươn tay ra bắt lấy nàng.
Cô gái hét lên:
- Em xin chàng, đừng chạm vào người em, nếu không em chết mất!
Nhưng Chiến đã nắm được tay cô gái. Thế rồi ngay khi tay Chiến chạm vào, toàn thân cô gái chợt tan biến thành một làn khói trắng mỏng nhạt, bay tụ về đầu giường chàng, thì ra là nhập vào trong con bướm.
Con bướm bay vút lên không, nhắm hướng cửa sổ mà định lao ra ngoài, thế nhưng Chiến đã nhanh tay đóng sầm lấy cửa sổ, con bướm không ra được, cứ bay lởn vởn cạnh cửa sổ, Chiến liền cầm lấy cái thúng đã được chuẩn bị sẵn để cạnh cửa sổ, dưới đáy thúng đã được thầy binh dán một lá bùa yểm, đoạn chụp lấy con bướm. Bướm tránh không kịp, nằm gọn trong thúng.
Chiến ụp cái thúng xuống dưới đất, rồi ngồi bệt xuống bên cạnh, vòng tay qua thúng, đoạn ôm vào lòng mà nói vào bên trong:
- Từ lâu tôi đã biết nàng chẳng phải người, nhưng tôi vẫn yêu nàng chẳng thể nào kìm nén được. Tôi xin nàng thứ cho chớ trách tôi phải dùng mưu hèn này mà dối gạt nàng, chờ sáng mai thầy tôi tới, tôi sẽ thả nàng ra, nếu nàng thật lòng yêu tôi, ngày mai thầy tôi tới, xin nàng hãy ra ngoài, ta sẽ cùng xin thầy tôi nhé…
Trong chiếc thúng có giọng con gái khóc nấc nghẹn ra, nói:
- Chàng lừa tôi, chàng giết tôi mất rồi…
Thế rồi im bặt hẳn.
Chiến hỏi gì cũng chẳng thấy còn thưa nữa, Chiến nghe như thế chợt thấy đau nhói tim gan, lại thấy buồn hiu hắt, cứ ôm chặt chiếc thúng mà ngủ thiếp đi cho tới sáng hôm sau…
…
Lại nói tới Ngũ Thu Linh đang ngồi niệm chú cho đàn tràng, chợt thấy đầu óc quay cuồng, cả người nôn nao, thì ra các phép mà Thu Linh yểm lên người công chúa đều đã bị phá vỡ, Thu Linh biết việc chẳng lành, trong lòng lo lắng lắm.
Chợt nhiên ngay lúc ấy, công chúa hét lên một tiếng đầy đau đớn, thế rồi rên rỉ :
- Thu Linh ơi, cứu chị với, chị bị bắt rồi…
Chiều nào sau khi duyệt xong tấu sớ, Vua Nhân Tông cũng đều tới vấn an công chúa, Vua Thánh Tông thì cứ ba ngày tới thăm em gái một lần…
Phen này thì rơi đầu rồi…
Thu Linh sợ đứng chẳng vững, ngã vật ra cạnh xác công chúa, tê tái bàng hoàng…
Bình luận facebook