• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Linh ký - An tư công chúa (2 Viewers)

  • Chương 12

Tập 12.

Trịnh Chiến nghe thế thì rụt ngay tay ra sau giấu cây trâm đi, nói:

- Không được! Mang trâm về thì nàng biết ra sao?

Ngũ Thu Linh mỉm cười kín đáo….

Công chúa nói chẳng sai, quả là chàng ta là người ngây ngốc thực thà lắm…

Lại nói Thu Linh vốn nòi nhà hồ, giỏi trò xảo ngôn, bấy giờ mới giả vờ giận giữ để thử xem Trịnh Chiến có vì sợ mang vạ vào thân mà né tránh việc cứu công chúa không, thấy Chiến như thế, Thu Linh chỉ biết bật cười, đoạn đỡ chàng dậy mà nói:

- Tướng quân có gì mà không sánh được với cô tôi?

Trịnh Chiến gãi đầu nói:

- Tôi là người ngoại tộc, chỉ là một viên quan võ nhỏ bé, có tư cách gì mà với tới cành vàng lá ngọc?

Thu Linh nói:

- Chỉ cần công chúa ưng tướng quân là được. Hai người có tiền duyên từ kiếp trước nên chỉ mới gặp tướng quân là cô tôi cười ngay, lại nhớ nhung sầu muộn, con bướm trên ngực cô tôi cũng bay đi chỉ vì tướng quân đó, nếu chẳng có nhân duyên vợ chồng, thì làm sao mà vết bớt lại thoát ra mà hóa thành hồn đi tìm người được? Chỉ là tài học phép của tôi chưa đủ cao nên chưa biết được tiền duyên của hai người là gì thôi.

Trịnh Chiến nói:

- Có thực là thế không? Tôi nghe nói ở chùa Yên Tử có vị trụ trì hiệu là Thi An đã tu tới cảnh giới thánh, có thể nhìn biết được việc tiền kiếp của con người, hay để dịp nào tôi đến đó hỏi thử?

Thu Linh cười nói:

- Mà đó đâu phải là việc tướng quân cần lo hiện giờ? Để ngày sau rồi cùng tính, hiện giờ tướng quân nên biết tìm được người tri âm trên đời này khó lắm, hai người đã tìm được nhau, thì xin chớ có buông tay, hãy cùng vì nhau mà cố gắng. Đã là đấng nam nhi thì phải chủ động giành lấy hạnh phúc cho mình, đàng này công chúa đã chủ động tìm tới người, người còn vì tự ti về thân phận mà bỏ lỡ mất, thật chẳng đáng mặt người quân tử.

Trịnh Chiến mới đầu nghe nói nàng An Tư là công chúa thì trong lòng lo sợ lắm, sợ khép vào tội chết vì phạm thượng, ấy thế nhưng sau khi nghe Thu Linh phân giải, chàng dần hiểu ra, vững tin trở lại, đoạn nói:

- Được, vậy tôi sẽ cùng với cô, lo cứu cho được công chúa tới cùng, chờ nàng tỉnh đã rồi hẵng hay việc sau, nếu nàng chịu tôi thực lòng, tôi sẽ đem việc này thưa với cha mẹ, rồi chẳng ngại mang cả cái tính mạng này mà tới xin chúa thượng ra ơn!

Thu Linh nói:

- Thế mới là người hảo hán mà cô tôi thương chứ. Vậy tôi chờ tin tốt của tướng quân nhé.

Nói rồi trèo qua cửa sổ ra ngoài, Chiến vội đi lại nhìn theo thì chẳng còn thấy đâu nữa.

Thế là Chiến lên giường đi ngủ, lòng hân hoang vui sướng tới lạ kì, chàng cứ nắm cây trâm khư khư trong tay, đặt lên ngực mà ngủ thiếp đi cho tới sáng.

….Sáng hôm sau Chiến mang chuyện hồi đêm ra kể ngay với thầy Binh, đoạn đưa cho thầy cây trâm ngọc như là bằng chứng của câu chuyện đêm qua, thầy Binh nghe qua thì giật mình thất sắc, nói:

- Chết chưa? Đó lại là vị công chúa hay sao? Như thế thì thiếu chủ nguy mất, đó đâu phải là hạng người mà thiếu chủ có thể mơ tưởng? Làm người phải biết được mình là ai, đứng ở đâu, có trọng trách gì trong trời đất. Nếu cứ cố mà vươn cao hơn những gì số mệnh đã sắp đặt cho, thì sẽ phải chuốc lấy kết cục thảm thương mất thôi.

Trịnh Chiến nghe xong thì buồn rầu nói:

- Nhưng con thương nàng thật lòng, phải chi nàng không phải là công chúa thì thật tốt biết bao…

Thầy Binh nghe xong, biết Trịnh Chiến đã rơi vào lưới tình, nói cũng không nghe ra được, bấy giờ buồn rầu thở dài nói:

- Thôi thì nhân sinh trong đời là do trời định, nếu thiếu chủ yểu mạng, đó cũng là cái nghiệp thiếu chủ phải gánh đó thôi.

Chiến nói:

- Nhưng cô hầu nói rằng công chúa cũng có tình cảm với con, vậy con có thể vô sự được. Dẫu biết người ngoại tộc khó mà lấy được các công chúa hoàng gia, ấy thế nhưng hy hữu vẫn có đấy thôi.

Thầy Binh nói:

- Quả là có người khác họ vẫn được làm phò mã, nhưng đó là các công tử con nhà đại thần, có công cùng với Tiên Hoàng đánh đông dẹp bắc, cũng xem như quốc thích, hoặc không thì phải là các tướng lĩnh nơi xa trường vì nước gìn giữ, hoặc có công cứu giá, nằm gai nếm mật, nay thiếu chủ chỉ là con của một viên võ tướng ngoài biên ải được triệu về kinh, tuổi đời còn trẻ, chức sắc không có, chưa có công danh gì, thì việc đó thực khó lắm.

Trịnh Chiến buồn rầu nói:

- Lời thầy nói con đã hiểu rồi, con sẽ giữ mình cẩn trọng. Nhưng nay hãy cứ cứu lấy công chúa trước cho tròn chữ nghĩa cái đã, rồi việc sau thì về sau sẽ liệu.

Thầy Binh gật đầu, đoạn dặn dò Trịnh Chiến những việc cần chuẩn bị, thế rồi cầm cây trâm ngọc đi tới gian phòng đã có bùa phong ấn dán ngoài làm việc chuẩn bị, không cho Chiến vào xem.

Đến chiều thì những thứ cần dùng đã có đủ, thầy không cho ai vào căn phòng đó, đoạn tự tay cầm đồ lễ và các đồ khí huyền cụ mang vào trong phòng đó, rồi đóng chặt cửa lại.

Không ai biết thầy Binh làm gì bên trong đó, khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau thì trở ra, nói:

- Mọi việc đều thuận lợi cả, không cần tới năm ngày, trong vòng ba ngày nữa thì hồn công chúa sẽ nhập lại vào cây trâm ngọc, bấy giờ tôi sẽ lấy ra giao cho thiếu chủ, thiếu chủ hãy trao trả cho con hồ ly kia, hãy nhớ rằng khi nó đến, tôi phải có mặt ở đó để hỏi chuyện. Trong ba ngày đêm, không được cho ai bước vào căn phòng này.

Trịnh Chiến gật đầu lĩnh ý, đoạn sai Dương Hát canh giữ ngoài cửa phòng bất kể ngày đêm không rời, không cho bất kì kẻ nào lại gần.



Ba ngày sau, thầy Binh đi vào trong phòng đó hành lễ, rồi đi ra ngoài, bảo gia nhân gỡ dấu niêm phong và vào trong quét dọn, dọn dẹp sạch sẽ như thường, lại cho loan tin đi là thầy đã trừ đi điểm phong thủy xấu trong căn phòng của thiếu chủ, sau này cứ ở bình thường không phải lo lắng gì nữa, thế là trong nhà yên, không ai nghi ngờ gì về những điểm bất thường trong phủ mấy ngày qua.

Tối đó thầy Binh mới tới thỉnh an thiếu chủ, đoạn dâng lên một cây trâm ngọc sáng lấp lánh, nói:

- Thần thức của công chúa đã tụ cả vào trong trâm này, nhưng do lần trước đã chẳng may bị thần chú của Vu Sơn làm cho bị tán ra nên giờ chẳng hiện lên được, đành chỉ giữ cây trâm đó mà chờ đợi hồ ly quay lại thôi.

Trịnh Chiến cẩn trọng đón nhận trâm bằng cả hai tay, toan cất đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ nó chẳng được an toàn nên lại giữ bên mình, vậy là lúc nào cũng mang trâm theo người chẳng rời, kể cả khi ăn ngủ. Trong lòng Chiến hồi hộp lo âu lắm, chỉ mong chóng cho hai ngày nữa trôi qua để tới ngày hẹn với Thu Linh.



Thế rồi đêm hôm đó là đúng tròn năm ngày kể từ ngày hẹn ước với Thu Linh, thầy Binh và Trịnh Chiến ngồi sẵn trong phòng từ dạo đêm để chờ đợi, cửa sổ phòng thì mở ra.

Quả nhiên tới nửa đêm thì có tiếng động lạ, có con cáo trắng nhảy phóc từ bên ngoài qua cửa sổ mà vào, chính là Ngũ Thu Linh đã theo lời hẹn ước. Thu Linh vừa vào thấy ngay Hồ Văn Binh thì kinh hãi, toan quay đầu nhảy ra bỏ trốn thì thầy Binh nói lớn lên:

- Đừng sợ!

Cáo ngừng lại một nhịp, quay lại nhìn thầy và Trịnh Chiến đầy nghi ngờ, rồi nói:

- Thầy không giết con đấy chứ?

Thầy Binh nói:

- Cô là người có nghĩa, lại là người hầu của công chúa điện hạ, ta sao dám giết cô?

Thu Linh quay sang nhìn Trịnh Chiến, Chiến gật đầu nói:

- Người quân tử chẳng dùng mưu gian, thầy tôi nói không giết là không giết. Thu Linh hãy ngồi xuống đây cùng liệu việc của công chúa.

Hồ ly nghe thế thì mới yên tâm quay lại nói:

- Tạ ơn thầy, tạ ơn tướng quân.

Bấy giờ lại hướng mắt về thầy Binh hỏi:

- Thưa thầy, nếu chẳng chê phận thấp hèn, con cũng theo học huyền môn, xin thầy cho biết đạo hiệu để con tiện kính thưa.

Thầy Binh nói:

- Ta là đạo sĩ tu học trên Vu Sơn, họ Hồ, tên Văn Binh, đạo hiệu là Huyền Thiên.

Trịnh Chiến nói:

- Sao lâu nay chẳng thấy thầy xưng ra bao giờ.

Thầy Huyền Thiên nói:

- Đạo hiệu chỉ dành cho người trong huyền môn gọi nhau, nay tôi theo phủ Trịnh Gia, không có ai biết về huyền thuật, xưng đạo hiệu thì chẳng tiện, nên xưa nay các vị cứ hay gọi tên tôi ra, như vậy cũng thuận hơn. Là người của Vu Sơn thì trong đạo hiệu đều có chữ “Huyền”, nếu sau này ra đời gặp vị nào có đạo hiệu như thế, thì liền biết đó là người của Vu Sơn.

Hồ ly và Trịnh Chiến đều gật đầu, rồi hồ ly nói:

- Con tên Thu Linh, là hồ ly ở núi Bảo.

Thầy Huyền Thiên nghe thế thì hỏi:

- Nhà ngươi ở núi bảo xuất thân, vậy có biết Trần phu nhân Ngũ Thu Nguyệt* không?





Thu Linh đáp:



- Chính vậy, con là chị cả, kế tới là em Hương, sau cùng là em Nguyệt, đã cùng sống trong trời đất hơn hai trăm năm nay rồi, gặp việc dữ núi bị đánh cướp, tàn hại, chị em tứ tán mỗi người mỗi nơi. Em Thu Nguyệt được vinh hiển như ngày nay, thực mừng lắm thay, con thì theo về kinh thành, nay theo hầu cho An Tư công chúa.



Lại nói tất cả người của phủ Trịnh Gia và các thầy pháp đạo sĩ ở Vu Sơn đều thờ Trần Cao Vân và Ngũ Thu Nguyệt, nay biết được Thu Linh là chị của Thu Nguyệt, đạo sĩ cũng bùi ngùi xúc động, bấy giờ mới thấy người cũng chắp tay mà lạy hồ ly, hồ ly sợ hãi không dám nhận lễ, vội quỳ xuống dưới thầy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom