Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Tập 24.
Bấy giờ mọi người đỡ Trịnh Chiến lên cáng, quân sĩ đi lại băng bó chân cho Trịnh Chiến, định đưa đi nhưng Chiến nói:
- Tôi không sao, có các tướng quân đỡ cho và có áo giáp nên chẳng bị tổn thương, chỉ có chân bị thương ngoài da thôi, vẫn có thể lên thượng đài được.
Đỗ Khắc Chung nói:
- Ngươi dành được cờ này cũng xứng đáng thôi, người không bỏ thủ đoạn nào để tiên quyết hoàn thành nhiệm vụ được giao cho sẽ là người được người xung quanh kì vọng, ấy thế nhưng chỉ là cuộc thi, người làm như thế thực là mạo hiểm quá.
Bấy giờ Trần Linh cười nói:
- Ở đây ai cũng biết tài năng của ngươi rồi, việc gì mà phải tới mức này, may suýt chút nữa là mất mạng rồi? Một sống chết như thế là muốn thể hiện cho ai xem chăng?
Trịnh Chiến nghe thế thì chột dạ ngẩng mặt lên, thấy Trần Linh nhìn mình, ánh mắt như thể nhìn xuyên suốt cả tâm can chàng.
Đỗ Khắc Chung nói:
- Giờ chân ngươi thế này, đứng còn chẳng vững nói gì tới việc lên thượng đài, làm sao mà hành lễ với Thánh Thượng được? Ngươi đi vào trong để thái y xem cho thôi.
Bấy giờ Trần Linh nói:
- Hắn vẫn còn đủ tỉnh táo thì cùng đưa hắn lên gặp Thánh Thượng cũng được, Thánh Thượng chỉ hỏi chuyện thôi chứ cũng chẳng còn phần thi gì cần tới sức người, hắn đã cố gắng đến như thế tới giờ phút huy hoàng lẽ nào lại chẳng cho hắn được chứng kiến?
Trịnh Chiến nghe thế vội lạy nói:
- Tạ ơn vương gia ra ơn.
Đỗ Khắc Chung thấy Trần Linh nói thế, liền nói:
- Vậy được, nay cho binh sĩ, các phó tướng giải tán, báo với bách dân để họ cũng giải tán đi, những người còn liên quan theo ta và Bạch vương gia lên thượng điện gặp Thánh Thượng, các giám khảo cũng lần lượt mang kết quả chấm thi dâng lên Thánh Thượng và các vương gia.
Mọi người cùng y mệnh Đỗ Khắc Chung ai đi lo việc đó, các tướng cùng sánh bước lên điện, riêng Trịnh Chiến chân bị đau nên cho ngồi cáng, có hai quân hầu kiệu cáng đi lên thượng đài.
Bấy giờ lên tới thượng đài, các tướng cùng quỳ xuống đảnh lễ Thánh Thượng và các vương gia, riêng Trịnh Chiến định gượng đứng lên nhưng Vua Nhân Tông thấy chân đau, liền miễn cho hành lễ, đoạn sai quan nội hầu mang cho một cái ghế gỗ mà ngồi.
Bấy giờ các tướng thi lễ xong thì cũng ngồi vào các vị trí ghế đã được bày sẵn, thế rồi Vua cùng các vị vương gia xem sổ sách được các giám khảo đăng kí và phê vào đó, mọi người cùng im lặng chờ đợi.
Vua xem rất kĩ từng nội dung đánh giá, chấm điểm và các nhận xét của ban giám khảo, mọi người đều im lặng chờ đợi, xong xuôi cả, Vua cùng nhìn xuống hàng chư tướng đang quỳ mà nói:
- Các ái khanh đều là tinh hoa của nước nhà, tuổi trẻ nhiều nhân tài, thời thế tạo anh hùng, thiếu niên xuất trượng phu, nay là lúc nước nhà nguy nan, vận mệnh của Đại Việt ta ngày nay và ngày mai sau, đều nằm trong tay các ái khanh là thế hệ kế cận, ta đã theo dõi những ngày qua và rất vui lòng khi thấy các vị ai ai cũng thể hiện rõ tài năng bản lĩnh, với hàng văn sĩ thì tinh thông kinh lược, am hiểu thi thư, với hàng võ tướng thì hùng dũng uy nghi, tinh thông binh pháp, tài cao bát đẩu, ấy là mầm mống nhân tài trong nhân gian, những ai thi được qua các vòng loại và có mặt ở thượng điện ngay bây giờ trong lúc này đây, đều sẽ là người hữu ích dùng được cho đời về sau, các ái khanh hãy nhớ lấy điều đó.
Các tướng và văn sĩ nghe thế cùng quỳ lạy, nhất loạt hô vạn tuế.
Bấy giờ Vua nói:
- Trẫm sẽ nói về những người đã thi vòng thi tứ hổ trong ngày hôm nay. Cả bốn người đều là tướng giỏi, bản lĩnh của các người đã được thể hiện ra hết, với tài đó có thể đảm đương được trọng trách, thống xuất được binh mã nếu có chiến sự xảy ra, các người đều sẽ được cất nhắc vào hàng đại tướng, tài năng của các người chênh lệch cũng chẳng nhiều, ưu nhược thế nào thì trong các phần thi đều đã lộ cả rõ ra ta cũng chẳng nhắc cặn kẽ, việc ấy quan chủ khảo chi cục hậu thủ sẽ tuyên đọc cho các ngươi được tường tận, nay chỉ nói tới kết quả, thì dù có đúng sai thế nào, cũng đã rõ ràng, Trịnh Chiến là người lấy được hoàng kì, chính là người chiến thắng trong cuộc thi tứ hổ, về thứ nhì là Trần Bình Trọng, xét tới thứ ba là Nguyễn Địa Lô, và thứ tư là Trần Sâm, đây chỉ là thứ hạng tương đối, còn tài các ngươi thì phải qua nhiều điều cam go nữa mới biết hết được, chẳng vì việc phân thứ hạng này mà các vương thần và nguyên soái chia ra thân phận các ngươi trong việc Trịnh Chiến sau này, ai giỏi việc gì, ai công lao đến đâu, khi tới thực chiến sẽ được đánh giá khác đi, do đó các ngươi chỉ nên xem kết quả hôm nay làm tham khảo, cùng dốc lòng dốc sức mà luyện tập, chờ ngày lập công báo ơn cho quốc gia xã tắc.
Cả bốn tướng đều cùng chắp tay mà lạy, Nhân Tông lại nói:
- Vậy nay cứ theo luật đã định ra mà khen thưởng tương ứng, riêng đối với người quán quân, ngươi muốn giữ ấn nào, chức tước gì, hay muốn ban thưởng ra sao, ngươi nói ra để Trẫm định đoạt, quân vương chẳng nói chơi, nếu việc cầu xin của ngươi chẳng phạm vào lễ nghi thông thường, chẳng phạm vào thiên lý, vào văn hóa đạo đức, thì Trẫm sẽ đáp ứng cho ngươi.
Trịnh Chiến liền gượng đứng dậy khỏi ghế, quỳ lạy trước Nhân Tông mà thưa:
- Thưa Bệ Hạ, thần không có nguyện cầu gì cao xa, thần cũng chẳng mong quan tước gì, thần chỉ có một tâm nguyện, xin Bệ Hạ ban ơn cho.
Nhân Tông nói:
- Có việc gì ái khanh cứ nói.
Trịnh Chiến đăm chiêu quan sát một lượt, tất cả các thân vương, công hầu, các quan đại thần và hàng chư tướng đều có mặt ở đây, có cả cha của chàng là Trịnh Minh, hai Vua Thánh Tông và Nhân Tông, tất cả các huynh đệ của chàng cũng đang cùng nhìn vào chàng.
Chợt Chiến thấy hoảng sợ trong lòng, hoang mang không tả đâu cho xiết.
Thế rồi chợt chiến nhìn thấy lấp ló ở mé bên phải của thượng đàn, có một người con gái đang đứng lặng nhìn mình…
Chính là An Tư, nàng đang đứng ở đó, chính là bóng hình quen thuộc hàng đêm đều cùng tới vì chàng…
Thu Linh đứng ngay bên cạnh nàng, nhìn chàng bằng đôi mắt sắc lạnh, cương nghị, rồi Thu Linh khẽ gật đầu như tiếp thêm dũng khí cho chàng…
Chiến hít một hơi dài, rồi quỳ mọp xuống đất, khấu đầu mà thưa:
- Thần có một ý nguyện, xin bệ hạ cho được gặp An Tư công chúa một lần.
Trịnh Chiến vừa dứt lời, chợt nhiên cả thượng đàn xôn xao cả lên, tiếng bàn tán râm ran không ngớt, các bác quan văn võ và các thân vương cùng xì xào, chợt nhiên không khí ồn ào hẳn, Chiến chỉ nghe được trong tai, chẳng dám ngước mặt lên để nhìn mặt hộ dò xét.
Nhân Tông nghe xong lời chàng tâu thì kinh hãi giật mình, lúng túng đưa mắt nhìn sang ngay Thượng Hoàng Thánh Tông.
Bấy giờ Thượng Hoàng đang nhìn Trịnh Chiến đăm đăm, chợt Thượng Hoàng nghiêm giọng mà nói:
- Nhà ngươi tìm công chúa có việc gì?
Chiến sực nhớ ra lời dặn của Thu Linh rằng An Tư là đứa em gái Thượng Hoàng thương nhất, khi tâu việc cứ nhìn thẳng mặt Thượng Hoàng mà tâu, thế là Chiến ngẩng đầu dậy, nhìn Thượng Hoàng mà nói:
- Thần và công chúa có cùng lời hẹn ước, vậy nay xin cho được gặp sẽ tỏ bầy trước mặt Thánh Thượng.
Thánh Tông nghe xong chợt nổi giận đùng đùng, đập bàn quát lớn:
- Hỗn xược! Ngươi là kẻ nào mà dám nói xằng nói bậy? Ngươi gặp biết công chúa được khi nào mà nói rằng có lời hẹn ước!
Nói xong thì Thượng Hoàng thét quân sĩ bắt trói ngay Chiến lại, quân sĩ cùng tiến lại.
Bấy giờ Thượng Hoàng nổi cơn giận, bọn Trần Linh, Trần Bình Trọng và Trịnh Minh biết Trịnh Chiến gặp nguy, nhưng cũng chẳng ai dám mở miệng cầu xin, chỉ đành nhìn nhau bối rối.
Thế rồi khi quân cấm vệ tới định bắt lấy Trịnh Chiến thì Chiến nói to lên:
- Tôi có tín vật của công chúa ở đây, nếu không tin thì cứ hỏi công chúa sẽ rõ!
Thế rồi rút vội trong ngực áo ra một cây trâm ngọc trắng rất đẹp, trên trâm có khắc hai chữ “Liễu Sinh”, quỳ mà dâng trâm lên.
Chợt nhiên ngay lúc đó bỗng có tiếng một người nữ ngân lên nói:
- Chàng ta nói phải đó.
Mọi người cùng nhìn lại thì thấy có một người con gái diện y phục công chúa, đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang bước lên thượng đàn, thì ra chính là An Tư công chúa.
- Mong hoàng huynh soi xét cho, việc nhân duyên phu thê vợ chồng, trên có ông tơ bà nguyệt lo rồi, việc quen được nhau là ở cái duyên, bên nhau được là ở cái phận, việc duyên phận kết thành từ nghìn kiếp cũng ví như ly nước đã đong đầy, chỉ thêm một giọt là tràn vỡ. Nếu thực có nợ phu thê với nhau, dù cho nghìn ngày không thấy mặt cũng chẳng thôi nhung nhớ, chỉ một ánh mắt lần đầu thấy người mà mang theo tình cảm trăm năm, nếu hoàng huynh thực lòng thương đứa em gái này, thì xin ra ơn chứ đừng ngăn cấm.
Thánh Tông trầm ngâm không nói gì, nhìn Nhân Tông hỏi ý.
Nhân Tông là người luôn theo sát việc bệnh của An Tư, biết rõ nàng lâu nay vẫn bị trầm cảm u mê, thế mà hôm nay tới đây quỳ bên cạnh Trịnh Chiến thì bỗng dưng tươi cười, nói năng lưu loát, thật khác với ngày thường, liền biết ngay là có điềm lạ.
Bấy giờ mọi người đỡ Trịnh Chiến lên cáng, quân sĩ đi lại băng bó chân cho Trịnh Chiến, định đưa đi nhưng Chiến nói:
- Tôi không sao, có các tướng quân đỡ cho và có áo giáp nên chẳng bị tổn thương, chỉ có chân bị thương ngoài da thôi, vẫn có thể lên thượng đài được.
Đỗ Khắc Chung nói:
- Ngươi dành được cờ này cũng xứng đáng thôi, người không bỏ thủ đoạn nào để tiên quyết hoàn thành nhiệm vụ được giao cho sẽ là người được người xung quanh kì vọng, ấy thế nhưng chỉ là cuộc thi, người làm như thế thực là mạo hiểm quá.
Bấy giờ Trần Linh cười nói:
- Ở đây ai cũng biết tài năng của ngươi rồi, việc gì mà phải tới mức này, may suýt chút nữa là mất mạng rồi? Một sống chết như thế là muốn thể hiện cho ai xem chăng?
Trịnh Chiến nghe thế thì chột dạ ngẩng mặt lên, thấy Trần Linh nhìn mình, ánh mắt như thể nhìn xuyên suốt cả tâm can chàng.
Đỗ Khắc Chung nói:
- Giờ chân ngươi thế này, đứng còn chẳng vững nói gì tới việc lên thượng đài, làm sao mà hành lễ với Thánh Thượng được? Ngươi đi vào trong để thái y xem cho thôi.
Bấy giờ Trần Linh nói:
- Hắn vẫn còn đủ tỉnh táo thì cùng đưa hắn lên gặp Thánh Thượng cũng được, Thánh Thượng chỉ hỏi chuyện thôi chứ cũng chẳng còn phần thi gì cần tới sức người, hắn đã cố gắng đến như thế tới giờ phút huy hoàng lẽ nào lại chẳng cho hắn được chứng kiến?
Trịnh Chiến nghe thế vội lạy nói:
- Tạ ơn vương gia ra ơn.
Đỗ Khắc Chung thấy Trần Linh nói thế, liền nói:
- Vậy được, nay cho binh sĩ, các phó tướng giải tán, báo với bách dân để họ cũng giải tán đi, những người còn liên quan theo ta và Bạch vương gia lên thượng điện gặp Thánh Thượng, các giám khảo cũng lần lượt mang kết quả chấm thi dâng lên Thánh Thượng và các vương gia.
Mọi người cùng y mệnh Đỗ Khắc Chung ai đi lo việc đó, các tướng cùng sánh bước lên điện, riêng Trịnh Chiến chân bị đau nên cho ngồi cáng, có hai quân hầu kiệu cáng đi lên thượng đài.
Bấy giờ lên tới thượng đài, các tướng cùng quỳ xuống đảnh lễ Thánh Thượng và các vương gia, riêng Trịnh Chiến định gượng đứng lên nhưng Vua Nhân Tông thấy chân đau, liền miễn cho hành lễ, đoạn sai quan nội hầu mang cho một cái ghế gỗ mà ngồi.
Bấy giờ các tướng thi lễ xong thì cũng ngồi vào các vị trí ghế đã được bày sẵn, thế rồi Vua cùng các vị vương gia xem sổ sách được các giám khảo đăng kí và phê vào đó, mọi người cùng im lặng chờ đợi.
Vua xem rất kĩ từng nội dung đánh giá, chấm điểm và các nhận xét của ban giám khảo, mọi người đều im lặng chờ đợi, xong xuôi cả, Vua cùng nhìn xuống hàng chư tướng đang quỳ mà nói:
- Các ái khanh đều là tinh hoa của nước nhà, tuổi trẻ nhiều nhân tài, thời thế tạo anh hùng, thiếu niên xuất trượng phu, nay là lúc nước nhà nguy nan, vận mệnh của Đại Việt ta ngày nay và ngày mai sau, đều nằm trong tay các ái khanh là thế hệ kế cận, ta đã theo dõi những ngày qua và rất vui lòng khi thấy các vị ai ai cũng thể hiện rõ tài năng bản lĩnh, với hàng văn sĩ thì tinh thông kinh lược, am hiểu thi thư, với hàng võ tướng thì hùng dũng uy nghi, tinh thông binh pháp, tài cao bát đẩu, ấy là mầm mống nhân tài trong nhân gian, những ai thi được qua các vòng loại và có mặt ở thượng điện ngay bây giờ trong lúc này đây, đều sẽ là người hữu ích dùng được cho đời về sau, các ái khanh hãy nhớ lấy điều đó.
Các tướng và văn sĩ nghe thế cùng quỳ lạy, nhất loạt hô vạn tuế.
Bấy giờ Vua nói:
- Trẫm sẽ nói về những người đã thi vòng thi tứ hổ trong ngày hôm nay. Cả bốn người đều là tướng giỏi, bản lĩnh của các người đã được thể hiện ra hết, với tài đó có thể đảm đương được trọng trách, thống xuất được binh mã nếu có chiến sự xảy ra, các người đều sẽ được cất nhắc vào hàng đại tướng, tài năng của các người chênh lệch cũng chẳng nhiều, ưu nhược thế nào thì trong các phần thi đều đã lộ cả rõ ra ta cũng chẳng nhắc cặn kẽ, việc ấy quan chủ khảo chi cục hậu thủ sẽ tuyên đọc cho các ngươi được tường tận, nay chỉ nói tới kết quả, thì dù có đúng sai thế nào, cũng đã rõ ràng, Trịnh Chiến là người lấy được hoàng kì, chính là người chiến thắng trong cuộc thi tứ hổ, về thứ nhì là Trần Bình Trọng, xét tới thứ ba là Nguyễn Địa Lô, và thứ tư là Trần Sâm, đây chỉ là thứ hạng tương đối, còn tài các ngươi thì phải qua nhiều điều cam go nữa mới biết hết được, chẳng vì việc phân thứ hạng này mà các vương thần và nguyên soái chia ra thân phận các ngươi trong việc Trịnh Chiến sau này, ai giỏi việc gì, ai công lao đến đâu, khi tới thực chiến sẽ được đánh giá khác đi, do đó các ngươi chỉ nên xem kết quả hôm nay làm tham khảo, cùng dốc lòng dốc sức mà luyện tập, chờ ngày lập công báo ơn cho quốc gia xã tắc.
Cả bốn tướng đều cùng chắp tay mà lạy, Nhân Tông lại nói:
- Vậy nay cứ theo luật đã định ra mà khen thưởng tương ứng, riêng đối với người quán quân, ngươi muốn giữ ấn nào, chức tước gì, hay muốn ban thưởng ra sao, ngươi nói ra để Trẫm định đoạt, quân vương chẳng nói chơi, nếu việc cầu xin của ngươi chẳng phạm vào lễ nghi thông thường, chẳng phạm vào thiên lý, vào văn hóa đạo đức, thì Trẫm sẽ đáp ứng cho ngươi.
Trịnh Chiến liền gượng đứng dậy khỏi ghế, quỳ lạy trước Nhân Tông mà thưa:
- Thưa Bệ Hạ, thần không có nguyện cầu gì cao xa, thần cũng chẳng mong quan tước gì, thần chỉ có một tâm nguyện, xin Bệ Hạ ban ơn cho.
Nhân Tông nói:
- Có việc gì ái khanh cứ nói.
Trịnh Chiến đăm chiêu quan sát một lượt, tất cả các thân vương, công hầu, các quan đại thần và hàng chư tướng đều có mặt ở đây, có cả cha của chàng là Trịnh Minh, hai Vua Thánh Tông và Nhân Tông, tất cả các huynh đệ của chàng cũng đang cùng nhìn vào chàng.
Chợt Chiến thấy hoảng sợ trong lòng, hoang mang không tả đâu cho xiết.
Thế rồi chợt chiến nhìn thấy lấp ló ở mé bên phải của thượng đàn, có một người con gái đang đứng lặng nhìn mình…
Chính là An Tư, nàng đang đứng ở đó, chính là bóng hình quen thuộc hàng đêm đều cùng tới vì chàng…
Thu Linh đứng ngay bên cạnh nàng, nhìn chàng bằng đôi mắt sắc lạnh, cương nghị, rồi Thu Linh khẽ gật đầu như tiếp thêm dũng khí cho chàng…
Chiến hít một hơi dài, rồi quỳ mọp xuống đất, khấu đầu mà thưa:
- Thần có một ý nguyện, xin bệ hạ cho được gặp An Tư công chúa một lần.
Trịnh Chiến vừa dứt lời, chợt nhiên cả thượng đàn xôn xao cả lên, tiếng bàn tán râm ran không ngớt, các bác quan văn võ và các thân vương cùng xì xào, chợt nhiên không khí ồn ào hẳn, Chiến chỉ nghe được trong tai, chẳng dám ngước mặt lên để nhìn mặt hộ dò xét.
Nhân Tông nghe xong lời chàng tâu thì kinh hãi giật mình, lúng túng đưa mắt nhìn sang ngay Thượng Hoàng Thánh Tông.
Bấy giờ Thượng Hoàng đang nhìn Trịnh Chiến đăm đăm, chợt Thượng Hoàng nghiêm giọng mà nói:
- Nhà ngươi tìm công chúa có việc gì?
Chiến sực nhớ ra lời dặn của Thu Linh rằng An Tư là đứa em gái Thượng Hoàng thương nhất, khi tâu việc cứ nhìn thẳng mặt Thượng Hoàng mà tâu, thế là Chiến ngẩng đầu dậy, nhìn Thượng Hoàng mà nói:
- Thần và công chúa có cùng lời hẹn ước, vậy nay xin cho được gặp sẽ tỏ bầy trước mặt Thánh Thượng.
Thánh Tông nghe xong chợt nổi giận đùng đùng, đập bàn quát lớn:
- Hỗn xược! Ngươi là kẻ nào mà dám nói xằng nói bậy? Ngươi gặp biết công chúa được khi nào mà nói rằng có lời hẹn ước!
Nói xong thì Thượng Hoàng thét quân sĩ bắt trói ngay Chiến lại, quân sĩ cùng tiến lại.
Bấy giờ Thượng Hoàng nổi cơn giận, bọn Trần Linh, Trần Bình Trọng và Trịnh Minh biết Trịnh Chiến gặp nguy, nhưng cũng chẳng ai dám mở miệng cầu xin, chỉ đành nhìn nhau bối rối.
Thế rồi khi quân cấm vệ tới định bắt lấy Trịnh Chiến thì Chiến nói to lên:
- Tôi có tín vật của công chúa ở đây, nếu không tin thì cứ hỏi công chúa sẽ rõ!
Thế rồi rút vội trong ngực áo ra một cây trâm ngọc trắng rất đẹp, trên trâm có khắc hai chữ “Liễu Sinh”, quỳ mà dâng trâm lên.
Chợt nhiên ngay lúc đó bỗng có tiếng một người nữ ngân lên nói:
- Chàng ta nói phải đó.
Mọi người cùng nhìn lại thì thấy có một người con gái diện y phục công chúa, đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang bước lên thượng đàn, thì ra chính là An Tư công chúa.
- Mong hoàng huynh soi xét cho, việc nhân duyên phu thê vợ chồng, trên có ông tơ bà nguyệt lo rồi, việc quen được nhau là ở cái duyên, bên nhau được là ở cái phận, việc duyên phận kết thành từ nghìn kiếp cũng ví như ly nước đã đong đầy, chỉ thêm một giọt là tràn vỡ. Nếu thực có nợ phu thê với nhau, dù cho nghìn ngày không thấy mặt cũng chẳng thôi nhung nhớ, chỉ một ánh mắt lần đầu thấy người mà mang theo tình cảm trăm năm, nếu hoàng huynh thực lòng thương đứa em gái này, thì xin ra ơn chứ đừng ngăn cấm.
Thánh Tông trầm ngâm không nói gì, nhìn Nhân Tông hỏi ý.
Nhân Tông là người luôn theo sát việc bệnh của An Tư, biết rõ nàng lâu nay vẫn bị trầm cảm u mê, thế mà hôm nay tới đây quỳ bên cạnh Trịnh Chiến thì bỗng dưng tươi cười, nói năng lưu loát, thật khác với ngày thường, liền biết ngay là có điềm lạ.
Bình luận facebook