Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Tập 27.
Nghe Trần Linh nói thế, Trịnh Minh cũng vơi bớt đi lo lắng phần nào,, đoạn gọi sai Dương Hát ra ngoài nghe ngóng, quả nhiên hát về báo lại bên ngoài cổng chung quanh phủ có rất nhiều người lạ mặt mặc đồ thường dân đều đứng làm gì đó, có cả gánh hàng rong, có người thì mua hàng, có người thì mãi võ, nhìn đều là nam nhân trẻ trung.
Trần Linh nói:
- Chúng đều là cấm quân tới để dò la phủ ta đó, có thể trong số chúng còn có cả người của tá mật vụ nữa, tướng quân nhớ lời tôi dặn nhé, một ngày tôi sẽ tới thăm phủ hai lần báo cho tướng quân hay tình hình bên ngoài, còn thì tướng quân đừng cố gắng làm gì cả.
Trịnh Minh gật đầu, đoạn Trần Linh nói:
- Tôi qua nói đôi câu với hiền đệ.
Thế rồi đứng dậy đi thẳng, Trần Linh đi rồi, Trịnh Minh nói với Huyền Thiên:
- Thầy Binh cũng thấy rồi đó, những lời vương gia nói đều đúng hết, đây chẳng phải người thường mà thực là thần nhân, con ta có phúc lộc ba đời mới kết giao được với người này.
Huyền Thiên trầm ngâm suy tư rồi nói:
- Việc đó thì đã rõ rồi, chỉ có điều phúc hay họa chẳng tày gang.
Trịnh Minh hỏi:
- Sao thầy nói thế?
Huyền Thiên đáp:
- Thì chủ nhân cũng thấy cả rồi, Bạch vương gia là con người sắc sảo tới như thế, lại có uy quyền lớn đến như thế, liệu có phải là người thường không? Công tử nhà ta vốn tính tình cương trực thật thà, lại ngây ngốc thương người, đi theo người như thế, nếu chống lại thì có còn đường sống không?
Trịnh Minh nói:
- Thằng con ta đã kết giao với ai thì đâu dễ gì từ bỏ được?
Huyền Thiên nói:
- Tôi lo chính là lo ở chỗ không từ bỏ được đó. Chẳng biết chủ nhân có biết rằng cha của Bạch vương gia là Chiêu Quốc Vương vốn có mộng bá vương từ ngày còn nhỏ, muốn tranh quyền đoạt vị với Thượng Hoàng hay không? Nếu như Bạch vương gia kế thừa ý chí của Chiêu Quốc Vương, mà sau này Thượng Hoàng và Bệ Hạ mất đi, người lên nối ngôi không có được bản lĩnh như các vị đó, làm sao đương đầu nổi Bạch vương gia? Liệu sẽ có điều gì xảy ra, khi đó công tử nhà ta đi theo Bạch vương gia, việc thành thì cũng bị tiếng nhơ muôn đời, còn việc không thành thì họ Trịnh này cũng chết cả ba họ, cả tôi và chủ nhân cùng chẳng có đất mà chôn…
Trịnh Minh nghe xong thì giật mình làm rơi cả tách trà, nói:
- Thầy Binh, thầy có nói quá lời không? Bạch vương gia mới chỉ có hai mươi sáu tuổi đầu, cũng chẳng hơn thằng con tôi là bao…
Huyền Thiên nói:
- Ở Vu Sơn có thuật xem tử vi biết số mạng, tôi nhìn Bạch vương đã biết chẳng phải người thường, mà những gì Bạch vương từng làm cũng đủ biết bản lĩnh tới đâu rồi, chẳng hay chủ nhân đã quên việc Bạch vương vượt quyền Chiêu Quốc Vương, ra tay thanh lý bộ lễ dạo nọ hay sao? Đó là việc của một công tử trẻ tuổi có thể làm sao? Ta nên liệu đường mà qua lại cho đúng mực, để tránh tai họa về sau, cốt sao giữ cho thân phận an ổn, ý chí thanh bạch, không làm điều gì thẹn với đời với người, mang nhục cho Tế Giang, cho Vu Sơn, công danh lưu sử vậy là được.
Trịnh Minh nghe thầy Huyền Thiên nói thế, lặng thinh chẳng nói gì, trong lòng vị tướng Vu Sơn chợt dấy lên một sự lo lắng mơ hồ…
…
Trần Linh đi thẳng tới phòng riêng của Trịnh Chiến thì thấy Lê Phú Quý và hai người gia nô đang ngồi ngoài cửa, chúng thấy Trần Linh, đều cùng đứng dậy vái chào, Trần Linh nói:
- Trịnh tướng quân đang bên trong à, thế đã gọi thầy thuốc chưa?
Phú Quý đáp:
- Thưa vương gia, định gọi nhưng thiếu chủ không cho, nói chỉ là vết thương ngoài khi thi đấu, mai sẽ khỏi, còn vết thương ở chân thì khi trong triều quan thái y đã trị thương cho rồi.
Trần Linh nghe thì hiểu ngay, Trịnh Chiến không muốn cho ai biết việc các vết thương đã bị ở trong phòng mật khảo của mật tá vụ, đoạn nói:
- Các ngươi lùi ra cả đi, ta có chuyện riêng muốn hỏi thiếu chủ các ngươi.
Phú Quý cúi đầu vâng mệnh, đoạn cùng với hai người gia nô đi khỏi, bấy giờ Linh mở cửa bước thẳng vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, đoạn bước tới sát giường, Trịnh Chiến đang nằm trên giường, thấy có người vào thì mở mắt ra nhìn, thấy Trần Linh thò toan ngồi dậy, Trần Linh giữ lấy nói:
- Đệ đang bị thương cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ngồi đây trò chuyện được rồi.
Đoạn kéo một cái ghế ngồi ngay bên giường Trịnh Chiến, rồi Trần Linh hỏi:
- Hôm nay vào phòng mật khảo đã nói những điều gì thế?
Trịnh Chiến nghe như thế thì ngập ngừng giây lát, rồi nói:
- Thưa vương gia…
Chợt Trần Linh ngắt lời, cười mà rằng:
- Ta chỉ hỏi thế thôi, đệ không cần phải nói đâu, chẳng phải quan thượng thư của phòng mật khảo đã căn dặn rằng lời trong phòng mật khảo mà lộ ra ngoài thì chết ba họ sao mà còn định nói?
Trịnh Chiến nghe thế thì im bặt tiếng…Sao Trần Linh lại biết được điều dặn dò đó?
Trần Linh nói:
- Việc của đệ và công chúa ra sao rồi? Hai người đã quen nhau từ trước buổi gặp mặt ở kinh thành phải không?
Trịnh Chiến nhìn Trần Linh đầy vẻ hồ nghi, việc đó đã xảy ra cả năm trời, Trần Linh vẫn nhớ sao? Hay Trần Linh đang nói tới dịp nào khác?
Trần Linh nói:
- Chính là lần ta và đệ gặp nhau đầu tiên ở dưới phố, hôm đó chúng ta đã cùng gặp cả An Tư.
Trịnh Chiến biết Trần Linh vẫn nhớ rõ, chỉ nói:
- Vương gia thực có trí nhớ phi thường.
Trần Linh đáp:
- Từ nhỏ phàm người hay việc gì mà tôi lưu tâm trong đầu rồi thì dù có bao nhiêu lâu tôi cũng chẳng quên được, nên thủ hạ gia nhân trong nhà mà đắc tội với tôi thì thường sợ lắm bởi lẽ tôi thù rất dai.
Nói rồi cười vang lên vui vẻ, chẳng hiểu sao nghe Trần Linh cười, chợt Trịnh Chiến lại thấy sởn cả gai ốc. Trần Linh lại hỏi:
- Thậm chí tôi còn nhớ được nhiều hơn thế, tôi vẫn nhớ được rằng hôm đó khi gặp đệ, An Tư đã trỏ vào đệ mà nói đệ là chồng, sau này quen đệ, thi thoảng nhớ lại tôi vẫn nghĩ rằng đó là lời An Tư thoái thác vào lúc bí bách, nhưng ngẫm lại sự việc hôm nay xảy ra ở hội thi tôi lại có suy nghĩ khác, hai người đã qua lại từ trước cả lần gặp ngoài phố đó có phải không?
Bạch vương gia chẳng những có trí nhớ xuất chúng, mà tư duy suy luận của hắn cũng thực hơn người…Thế nhưng Bạch vương gia nào có thể ngờ được những điều linh dị xảy ra trong chính căn phòng này suốt thời gian sau đó mới chính là điều đã gắn kết hai người lại với nhau? Phải rồi, người thường sao có thể ngờ được việc lạ lùng như thế? Sao có thể biết được hàng đêm công chúa đã xuất hồn mà tới tìm chàng?
Trịnh Chiến biết Trần Linh chỉ suy đoán chứ chưa biết việc, thế nhưng cũng thực thà mà đáp lại:
- Bẩm vương gia, nói ra điều lạ thì thực khó tin lắm, vương gia lại cho rằng tiểu đệ là kẻ ba hoa phét lác, nhưng đó cũng chính là lần đầu tiên tiểu đệ gặp công chúa…
Trần Linh kinh ngạc hỏi:
- Vậy sau đó ra sao? Các người làm thế nào mà còn gặp lại được nhau?
Vậy là Trịnh Chiến đem hết việc trong phủ kể lại cho Trần Linh nghe, Trần Linh im lặng lắng nghe chăm chú, nghe hết sự việc thì trầm ngâm rất lâu, đoạn nhìn thẳng vào mặt Trịnh Chiến…
Trịnh Chiến xưa nay là người quân tử, không bao giờ nói lời gian dối, vậy thực trên đời có điều lạ lùng thế sao?
- Vì vương gia là đại ca của đệ.
Trần Linh nghe như thế thì sững người, mắt chợt thấy cay…
Làm nghiệp vương gia từ nhỏ, lúc nào vây quanh cũng biết bao kẻ hầu người hạ, nhưng nào có ai dám nói điều đó? Nào có ai chân thật được hơn kẻ này? Kẻ chân thật như thế này, làm sao có thể có được chỗ đứng trong thiên hạ đây?
Trần Linh chợt thấy thương cảm cho Chiến vô cùng, nhưng che giấu được cảm xúc ngay, nói:
- Nếu ngươi coi ta là đại ca, thì bổn vương gia cũng nói thật với nhà ngươi một điều, nay ta nói với ngươi ta cũng yêu công chúa, ngươi có bằng lòng từ bỏ để công chúa về bên ta không?
Trịnh Chiến nghe xong thì người như hóa đá, ngước mắt lên nhìn Trần Linh, chợt thấy đôi mắt Trần Linh sắc lạnh, lóe lên những tia nhìn độc ác, Trần Linh sững người, bàn tay đang nắm lấy tay Trần Linh rời ra buông thõng xuống…
Nghe Trần Linh nói thế, Trịnh Minh cũng vơi bớt đi lo lắng phần nào,, đoạn gọi sai Dương Hát ra ngoài nghe ngóng, quả nhiên hát về báo lại bên ngoài cổng chung quanh phủ có rất nhiều người lạ mặt mặc đồ thường dân đều đứng làm gì đó, có cả gánh hàng rong, có người thì mua hàng, có người thì mãi võ, nhìn đều là nam nhân trẻ trung.
Trần Linh nói:
- Chúng đều là cấm quân tới để dò la phủ ta đó, có thể trong số chúng còn có cả người của tá mật vụ nữa, tướng quân nhớ lời tôi dặn nhé, một ngày tôi sẽ tới thăm phủ hai lần báo cho tướng quân hay tình hình bên ngoài, còn thì tướng quân đừng cố gắng làm gì cả.
Trịnh Minh gật đầu, đoạn Trần Linh nói:
- Tôi qua nói đôi câu với hiền đệ.
Thế rồi đứng dậy đi thẳng, Trần Linh đi rồi, Trịnh Minh nói với Huyền Thiên:
- Thầy Binh cũng thấy rồi đó, những lời vương gia nói đều đúng hết, đây chẳng phải người thường mà thực là thần nhân, con ta có phúc lộc ba đời mới kết giao được với người này.
Huyền Thiên trầm ngâm suy tư rồi nói:
- Việc đó thì đã rõ rồi, chỉ có điều phúc hay họa chẳng tày gang.
Trịnh Minh hỏi:
- Sao thầy nói thế?
Huyền Thiên đáp:
- Thì chủ nhân cũng thấy cả rồi, Bạch vương gia là con người sắc sảo tới như thế, lại có uy quyền lớn đến như thế, liệu có phải là người thường không? Công tử nhà ta vốn tính tình cương trực thật thà, lại ngây ngốc thương người, đi theo người như thế, nếu chống lại thì có còn đường sống không?
Trịnh Minh nói:
- Thằng con ta đã kết giao với ai thì đâu dễ gì từ bỏ được?
Huyền Thiên nói:
- Tôi lo chính là lo ở chỗ không từ bỏ được đó. Chẳng biết chủ nhân có biết rằng cha của Bạch vương gia là Chiêu Quốc Vương vốn có mộng bá vương từ ngày còn nhỏ, muốn tranh quyền đoạt vị với Thượng Hoàng hay không? Nếu như Bạch vương gia kế thừa ý chí của Chiêu Quốc Vương, mà sau này Thượng Hoàng và Bệ Hạ mất đi, người lên nối ngôi không có được bản lĩnh như các vị đó, làm sao đương đầu nổi Bạch vương gia? Liệu sẽ có điều gì xảy ra, khi đó công tử nhà ta đi theo Bạch vương gia, việc thành thì cũng bị tiếng nhơ muôn đời, còn việc không thành thì họ Trịnh này cũng chết cả ba họ, cả tôi và chủ nhân cùng chẳng có đất mà chôn…
Trịnh Minh nghe xong thì giật mình làm rơi cả tách trà, nói:
- Thầy Binh, thầy có nói quá lời không? Bạch vương gia mới chỉ có hai mươi sáu tuổi đầu, cũng chẳng hơn thằng con tôi là bao…
Huyền Thiên nói:
- Ở Vu Sơn có thuật xem tử vi biết số mạng, tôi nhìn Bạch vương đã biết chẳng phải người thường, mà những gì Bạch vương từng làm cũng đủ biết bản lĩnh tới đâu rồi, chẳng hay chủ nhân đã quên việc Bạch vương vượt quyền Chiêu Quốc Vương, ra tay thanh lý bộ lễ dạo nọ hay sao? Đó là việc của một công tử trẻ tuổi có thể làm sao? Ta nên liệu đường mà qua lại cho đúng mực, để tránh tai họa về sau, cốt sao giữ cho thân phận an ổn, ý chí thanh bạch, không làm điều gì thẹn với đời với người, mang nhục cho Tế Giang, cho Vu Sơn, công danh lưu sử vậy là được.
Trịnh Minh nghe thầy Huyền Thiên nói thế, lặng thinh chẳng nói gì, trong lòng vị tướng Vu Sơn chợt dấy lên một sự lo lắng mơ hồ…
…
Trần Linh đi thẳng tới phòng riêng của Trịnh Chiến thì thấy Lê Phú Quý và hai người gia nô đang ngồi ngoài cửa, chúng thấy Trần Linh, đều cùng đứng dậy vái chào, Trần Linh nói:
- Trịnh tướng quân đang bên trong à, thế đã gọi thầy thuốc chưa?
Phú Quý đáp:
- Thưa vương gia, định gọi nhưng thiếu chủ không cho, nói chỉ là vết thương ngoài khi thi đấu, mai sẽ khỏi, còn vết thương ở chân thì khi trong triều quan thái y đã trị thương cho rồi.
Trần Linh nghe thì hiểu ngay, Trịnh Chiến không muốn cho ai biết việc các vết thương đã bị ở trong phòng mật khảo của mật tá vụ, đoạn nói:
- Các ngươi lùi ra cả đi, ta có chuyện riêng muốn hỏi thiếu chủ các ngươi.
Phú Quý cúi đầu vâng mệnh, đoạn cùng với hai người gia nô đi khỏi, bấy giờ Linh mở cửa bước thẳng vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, đoạn bước tới sát giường, Trịnh Chiến đang nằm trên giường, thấy có người vào thì mở mắt ra nhìn, thấy Trần Linh thò toan ngồi dậy, Trần Linh giữ lấy nói:
- Đệ đang bị thương cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ngồi đây trò chuyện được rồi.
Đoạn kéo một cái ghế ngồi ngay bên giường Trịnh Chiến, rồi Trần Linh hỏi:
- Hôm nay vào phòng mật khảo đã nói những điều gì thế?
Trịnh Chiến nghe như thế thì ngập ngừng giây lát, rồi nói:
- Thưa vương gia…
Chợt Trần Linh ngắt lời, cười mà rằng:
- Ta chỉ hỏi thế thôi, đệ không cần phải nói đâu, chẳng phải quan thượng thư của phòng mật khảo đã căn dặn rằng lời trong phòng mật khảo mà lộ ra ngoài thì chết ba họ sao mà còn định nói?
Trịnh Chiến nghe thế thì im bặt tiếng…Sao Trần Linh lại biết được điều dặn dò đó?
Trần Linh nói:
- Việc của đệ và công chúa ra sao rồi? Hai người đã quen nhau từ trước buổi gặp mặt ở kinh thành phải không?
Trịnh Chiến nhìn Trần Linh đầy vẻ hồ nghi, việc đó đã xảy ra cả năm trời, Trần Linh vẫn nhớ sao? Hay Trần Linh đang nói tới dịp nào khác?
Trần Linh nói:
- Chính là lần ta và đệ gặp nhau đầu tiên ở dưới phố, hôm đó chúng ta đã cùng gặp cả An Tư.
Trịnh Chiến biết Trần Linh vẫn nhớ rõ, chỉ nói:
- Vương gia thực có trí nhớ phi thường.
Trần Linh đáp:
- Từ nhỏ phàm người hay việc gì mà tôi lưu tâm trong đầu rồi thì dù có bao nhiêu lâu tôi cũng chẳng quên được, nên thủ hạ gia nhân trong nhà mà đắc tội với tôi thì thường sợ lắm bởi lẽ tôi thù rất dai.
Nói rồi cười vang lên vui vẻ, chẳng hiểu sao nghe Trần Linh cười, chợt Trịnh Chiến lại thấy sởn cả gai ốc. Trần Linh lại hỏi:
- Thậm chí tôi còn nhớ được nhiều hơn thế, tôi vẫn nhớ được rằng hôm đó khi gặp đệ, An Tư đã trỏ vào đệ mà nói đệ là chồng, sau này quen đệ, thi thoảng nhớ lại tôi vẫn nghĩ rằng đó là lời An Tư thoái thác vào lúc bí bách, nhưng ngẫm lại sự việc hôm nay xảy ra ở hội thi tôi lại có suy nghĩ khác, hai người đã qua lại từ trước cả lần gặp ngoài phố đó có phải không?
Bạch vương gia chẳng những có trí nhớ xuất chúng, mà tư duy suy luận của hắn cũng thực hơn người…Thế nhưng Bạch vương gia nào có thể ngờ được những điều linh dị xảy ra trong chính căn phòng này suốt thời gian sau đó mới chính là điều đã gắn kết hai người lại với nhau? Phải rồi, người thường sao có thể ngờ được việc lạ lùng như thế? Sao có thể biết được hàng đêm công chúa đã xuất hồn mà tới tìm chàng?
Trịnh Chiến biết Trần Linh chỉ suy đoán chứ chưa biết việc, thế nhưng cũng thực thà mà đáp lại:
- Bẩm vương gia, nói ra điều lạ thì thực khó tin lắm, vương gia lại cho rằng tiểu đệ là kẻ ba hoa phét lác, nhưng đó cũng chính là lần đầu tiên tiểu đệ gặp công chúa…
Trần Linh kinh ngạc hỏi:
- Vậy sau đó ra sao? Các người làm thế nào mà còn gặp lại được nhau?
Vậy là Trịnh Chiến đem hết việc trong phủ kể lại cho Trần Linh nghe, Trần Linh im lặng lắng nghe chăm chú, nghe hết sự việc thì trầm ngâm rất lâu, đoạn nhìn thẳng vào mặt Trịnh Chiến…
Trịnh Chiến xưa nay là người quân tử, không bao giờ nói lời gian dối, vậy thực trên đời có điều lạ lùng thế sao?
- Vì vương gia là đại ca của đệ.
Trần Linh nghe như thế thì sững người, mắt chợt thấy cay…
Làm nghiệp vương gia từ nhỏ, lúc nào vây quanh cũng biết bao kẻ hầu người hạ, nhưng nào có ai dám nói điều đó? Nào có ai chân thật được hơn kẻ này? Kẻ chân thật như thế này, làm sao có thể có được chỗ đứng trong thiên hạ đây?
Trần Linh chợt thấy thương cảm cho Chiến vô cùng, nhưng che giấu được cảm xúc ngay, nói:
- Nếu ngươi coi ta là đại ca, thì bổn vương gia cũng nói thật với nhà ngươi một điều, nay ta nói với ngươi ta cũng yêu công chúa, ngươi có bằng lòng từ bỏ để công chúa về bên ta không?
Trịnh Chiến nghe xong thì người như hóa đá, ngước mắt lên nhìn Trần Linh, chợt thấy đôi mắt Trần Linh sắc lạnh, lóe lên những tia nhìn độc ác, Trần Linh sững người, bàn tay đang nắm lấy tay Trần Linh rời ra buông thõng xuống…
Bình luận facebook