Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Tập 28.
Trần Linh lại cầm tay Chiến lên, nắm thật chặt, mắt nhìn thẳng mắt Chiến, nói rít qua kẽ răng:
- Ngươi chẳng hiểu tình thế của ngươi bây giờ hay sao? Hôm nay chỉ là khởi đầu thôi, ngươi còn bị mật tá vụ và hoàng gia gọi tên nhiều lần nữa, câu chuyện về con hồ ly và hồn của công chúa, liệu người ta có tin hay không? Nếu ngươi không giải trình được, ngươi biết là ngươi sẽ phải chết chứ? Còn ta lại khác, ta là vương gia, là cháu nội của Tiên Hoàng, ta đến với công chúa thì danh chính ngôn thuận.
Trịnh Chiến cúi mặt nói:
- Đệ hiểu điều đó, thực đệ chẳng có cách gì có thể so được với vương gia…
Trần Linh lại nói:
- Chưa kể tới việc đó, nay chỉ nói về việc giữa ta và ngươi, chỉ nhìn vào từ xưa tới nay, chỉ trong một năm ngắn ngủi ngươi được mang danh hiệu tướng quân, được đứng ở sân rồng, được quản trăm ngàn binh lính là nhờ có ai? Chẳng phải vì do ngươi là người của Bạch vương gia ta sao? Nay nếu ngươi khước từ ta, ngươi liệu sức ngươi có chống lại được bổn vương không? Năm xưa Lưu Bị tới thăm nhà thủ hạ bị đói, chủ nhà chặt tay vợ nấu canh cho Vua ăn để giữ lòng trung, nay ngươi lại chỉ vì một người đàn bà mà ngươi làm tiêu tán cả công danh sự nghiệp sao? Cho dù bổn vương chẳng nỡ giết ngươi, thì hoàng gia, mật tá vụ cũng chẳng tha cho ngươi, dù ngươi không chết, ngươi cũng chẳng còn gì, chỉ còn tay trắng, ngươi nghĩ cho kĩ lợi hại thiệt hơn xem có thực nên không? Ngươi thực muốn vì một chữ tình mà đối đầu với bổn vương chăng? Ngươi có thấy gương Nhân Huệ Vương* đó chăng? Trong sử xanh từ ngàn xưa, phàm cứ lụy vào mĩ nhân, đâu có ai trở thành tướng giỏi?
(*Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư: con của thượng tướng Nhân Huệ Hầu Trần Phó Duyệt và bà Trần Thái Anh, là tướng thủy giỏi, anh dũng trong chiến trận, lập nhiều đại công, được Thượng Hoàng Trần Thánh Tông nhận làm thiên tử nghĩa nam (con nuôi của Vua), được phong chức phiêu kỵ tướng quân (chỉ hoàng tử con Vua mới được phong chức này), thế nhưng khi có quyền thế, Khánh Dư tư thông với Thiên Thụy công chúa, là vợ của Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn, con trai của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. Vì nể Trần Quốc Tuấn nên Thượng Hoàng đành phải xử tội Khánh Dư, đánh một trăm roi (là hình phạt ngang với tử hình vì roi thời đó là thanh gỗ to, người thường không chịu được 100 roi, nếu chịu qua 100 roi vẫn sống thì được hiểu là trời tha chết, sẽ được miễn chết.) Vì Thánh Tông thương xót nên sai thủ hạ ra tay nhẹ, đánh cho đầu gông chúc xuống nên sau 100 roi vẫn sống, Thượng Hoàng sai người thả đi, tước hết chức vụ, Khánh Dư về lại quê cũ là Chí Linh, Hải Dương làm nghề bán than.)
Trịnh Chiến nhìn Trần Linh, thấy đôi mắt vương gia nghiêm nghị khác thường, khuôn mặt lạnh tanh, cứ nhìn thẳng vào Chiến. Chiến thấy lạnh khắp toàn thân, chợt lặng cả người đi…
Trịnh Chiến đã từng nhìn thấy ánh mắt này của người được mệnh danh là “Thăng Long đệ nhất lãng tử”, đó là ánh mắt của Trần Linh mỗi khi kiên quyết muốn đoạt lấy điều gì đó…
Chiến lại phải cúi đầu xuống né tránh ánh mắt như có thể giết người ấy….
Trần Linh gằn giọng lên:
- Nói ta nghe đi, ngươi tính ra sao?
Rồi chợt Chiến lảo đảo gượng dậy, quỳ ngay trên giường, cúi đầu hướng về Trần Linh mà nói:
- Công chúa An Tư tuy có thân phận đặc biệt, nhưng chỉ là cô gái yếu đuối mỏng manh, Chiến này muốn được cả đời chăm lo bảo vệ cho nàng, chứ chẳng đành lòng nào mà bội lời hẹn ước với nàng. Chiến biết tài chẳng qua được vương gia, nếu vương gia có thương cho tình anh em, xin hãy vì Chiến mà chúc phúc, nhược bằng vương gia không ưng cho, chắc có lẽ Chiến xin hiến tính mạng này để giữ trọn cả chữ nghĩa chữ tình…
Trần Linh rít qua kẽ răng nói:
- Vậy là thà mày chọn chết chứ chẳng thể nào dứt bỏ? Đại trượng phu mà lụy tình đến thế sao?
Trịnh Chiến lặng im không nói gì, chỉ biết cúi đầu.
Chợt Trần Linh vung chân lên đạp thẳng vào ngực Chiến, ngay tại nơi các vết thương, Trịnh Chiến ngã vật ra sau, người đập cả vào tường trong của buồng, rồi vết thương toạc ra, thấm ướt đỏ cả bụng và ngực, miệng Trịnh Chiến ọc ra máu tươi, Trịnh Chiến lại gượng dậy mà quỳ, đầu dập sát xuống giường, nói:
- Xin vương gia thứ tội Chiến chẳng thể vâng lời.
Trần Linh trỏ thẳng mặt Chiến, quát:
- Mày là người làm tướng mà lại quá nhân từ, giàu tình thương, lụy tình cảm, mày học binh pháp đã lâu chẳng lẽ không biết phàm việc binh gia phải trí trá, người làm tướng khi lạnh phải lạnh, khi nóng phải nóng, lúc cương lúc nhu, biến hóa kịp thời? Ví như các Vua ngày xưa giặc đánh vào doanh trại, ngựa chẳng đủ chỗ, phải bỏ cả vợ con nhường ngựa cho các tướng yêu, nay chưa kể công chúa ngôi cao, mày là đứa cóc ghẻ, ta ví xem như công chúa chỉ là người nữ nhân thông thường, mà mày vì một con đàn bà lại bất chấp, người như mày có thể làm tướng nơi sa trường được hay không? Mày nhân từ như thế, giàu tình như thế, khi cần thí tướng chẳng nỡ thí, khi cần thí binh chẳng nỡ thí, khi cần bỏ thành mà chạy chẳng nỡ bỏ quân sĩ, nếu thế tất cả sẽ chết hết về tay mày, nước mất nhà tan cũng về tay mày, thứ vô dụng như mày chẳng nên mang Ấn Nguyên Nhung*.
(*Ấn Nguyên Nhung: ấn của tướng quân chủ soái.)
Trịnh Chiến chẳng biết nói gì, chỉ biết cúi đầu câm nín.
Trần Linh lại quát:
- Thật uổng công ta xem mày như anh em, cứ nghĩ sau này có thể cùng sẻ chia trọng trách vì quốc gia, mà hóa ra mày chỉ là hàng vô dụng mang cái nhân nghĩa của đàn bà, chẳng bỏ nổi một chữ tình, ta thử mày thế thôi chứ công chúa là cô ruột của ta, mày là nghĩa đệ của ta, ta có nỡ lòng nào mà đoạt lấy? Nay mày bất tài như thế, chỉ cần Trần Linh này còn quyền trong tay, thì mày đừng hòng mang một binh tốt nào ra khỏi kinh thành. Nếu mày mang binh đi nơi sa trường tất phải diệt vong, nếu mày chết…
Đoạn Trần Linh ngập ngừng…
- …Nếu mày chết thì kẻ làm anh này cũng đau lòng lắm.
Nói đoạn quay người bước đi rất nhanh, Trịnh Chiến ngước mặt lên ngơ ngác nhìn theo, vương gia đã bước ra khỏi cửa đóng sầm lại, Chiến chợt òa lên khóc…
…
Trần Linh bước ra tới cửa phủ Trịnh thì bọn gia nhân, tướng lĩnh môn khách là Lê Bá Lân, Nguyễn Quốc Cừ, Cù Trọng Kha đã chờ ở đó sẵn.
Trần Linh hỏi:
- Có gì bất thường không?
Lê Bá Lân đáp:
- Vương gia hãy trông mà xem, phủ này giờ bị giam lỏng rồi.
Trần Linh đảo mắt nhìn quanh, xung quanh phủ trải dài cả con phố có rất nhiều người lạ mặt đang giả trang để làm những công việc khác, Trần Linh đã quen với thuật làm việc của cấm quân, biết ngay chúng đều là mật vụ và cấm quân cài cắm xung quanh.
Trần Linh thở dài, đoạn rút trong túi ra một thẻ bài, trên có mặt hồ phù, giao cho hữu tướng Lê Bá Lân, nói:
- Anh Lân và anh Cừ hãy dẫn binh mã và gia nhân, sắm sửa thật nhiều lễ vật cùng đi tới cung phủ của công chúa An Tư ngay, các anh chẳng gặp được công chúa đâu nhưng có thể gặp tỳ nữ của người là một con hầu gái tên là Thu Linh, khi đó hãy cùng đưa nó đi, ai hỏi hãy nói là đưa nó tới phủ Chiêu Quốc Vương nhận lễ vật của Chiêu Quốc Vương dâng lên công chúa, nhưng hãy bí mật đưa cô ta tới phủ Trịnh này ngay để cùng bàn việc nói cho khớp, các anh nhanh chóng làm ngay cho, để lâu thì sinh họa.
Lê Bá Lân nói:
- Thưa vương gia, nơi hậu cung là chốn kiêng kị, chúng tôi làm tướng trong phủ vương gia đâu có dễ mà vào?
Trần Linh nói:
- Có thẻ bài của ta thì có thể vào được, hễ gặp ai hỏi cứ nói rằng ta sai tới hỏi thăm công chúa.
Lân và Cừ cúi nhận thẻ kim bài phủ Chiêu Quốc Vương, rồi lập tức đi chuẩn bị quân sĩ, gia nhân và lễ vật.
Còn lại Trần Linh và Cù Trọng Kha, Linh nói:
- Tướng quân hãy cùng theo ta về phủ Chiêu Quốc Vương, việc này phải nói với cha ta can thiệp, may ra Trịnh Chiến mới giữ được mạng. Chuyện này còn liên quan tới ma quỷ, nghiêm trọng hơn thường, nếu Hoàng Đế sai bọn thầy pháp tham gia điều tra thì mạng Trịnh Chiến khó giữ.
Trọng Kha nói:
- Chi bằng khuyên can Trịnh tướng quân nên thôi đi là xong, Trịnh tướng quân là võ tướng giỏi, quốc gia lại đang lúc cần dùng người, đừng cố chấp thì Thiên Tử cũng chẳng nỡ giết.
Trần Linh nói:
- Ta vừa hỏi chuyện hắn rồi, hắn yêu công chúa lắm, không lay chuyển nổi đâu. Bỏ thì chẳng đành, đành phải cố giúp cho hắn được việc.
Trọng Kha biết rõ vương gia xưa nay làm gì đều nhìn thấu suốt rồi, biết là việc gấp, chẳng hỏi thêm gì, rồi hai người cùng đi ngay.
…
Lại nói bọn Lê Bá Lân đi thẳng tới cung công chúa, do có thẻ kim bài phủ Chiêu Quốc nên chẳng gặp trở ngại gì, thế nhưng khi tới sân phủ thì Lê Bá Lân chợt giật mình thấy quân sĩ bu kín xung quanh, người nào người nấy đai giáp, kiếm đâm tua tủa, rồi lân thấy có viên hổ tướng đi lại, người này đôi mắt sắc như dao, cả thân toát lên sát khí đằng đằng, khuôn mặt trắng toát, chính là thượng tướng quân cấm vệ quân, đội trưởng mật tá vụ Thiều Kỷ, đi sau là hai người của tá vụ cùng đang kẹp một gia nhân đi giữa, bước từ trong phủ của công chúa đi ra.
Lê Bá Lân chột dạ giật mình, trong lòng thấy bất an, bước lại xá chào, hỏi:
- Bái kiến Thiều tướng quân.
Thiều Kỷ cũng chắp tay chào lại, nói:
- Chào Lê tướng quân, đã lâu không gặp, tướng quân đi đâu thế?
Lê Bá Lân vội giơ kim bài lên, rồi trỏ về đống sính lễ được quân hầu mang phía sau, nói:
- Thưa tướng quân, tôi phụng mệnh Chiêu Quốc Vương tới vấn an sức khỏe công chúa.
Thiều Kỷ nói:
- Vậy tướng quân cứ làm công vụ, tôi chẳng làm phiền.
Đoạn vẫy tay ra hiệu, thủ hạ lại áp giải người hầu đi.
Khi người hầu đi qua, Lân liếc thấy ánh mắt cô ta đầy vẻ hoang mang sợ hãi, toàn thân đang run lên, lân biết có chuyện chẳng lành, vội nói:
- Có phải Thu Linh đó không?
Thiều Kỷ dừng bước chân, Thu Linh cũng vội nói:
- Dạ, chính là tỳ nữ.
Lân nói ngay:
- Tôi cũng phụng lệnh vương gia Chiêu Quốc đưa tỳ nữ của công chúa tới phủ Chiêu Quốc để tùy chọn sính lễ, do có nhiều đồ to lớn mang đi chẳng tiện, không biết công chúa ưng loại nào, thế có cùng đi với tôi được không?
Thu Linh nghe thế thì mừng lắm, nhưng vẫn giả như không, cúi mặt xuống chẳng đáp.
Thiều Kỷ nói:
- Cô ta phải đi theo tôi một chuyến đã, phiền ông dẫn người nô tỳ khác đi chọn đồ.
Lê Bá Lân nhân đó hỏi luôn:
- Chẳng biết thượng tướng quân mang con tỳ nữ đi có việc gì thế?
Thiều Kỷ đưa mắt nhìn, Lê Bá Lân kinh hãi chẳng nói nên lời, Thiều Kỷ ôn tồn nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng giọng trầm xuống, nghe như sét đánh bên tai:
- Nay tướng môn khách của phủ vương gia lại quản cả chuyện của mật tá vụ à?
Lê Bá Lân vội chắp tay nói:
- Mạt tướng không dám, vậy để sau cũng được.
Lân gật đầu nói:
- Tôi cũng có biết việc đó, Bạch vương gia đã nhận ra điều gì đó rồi, sai ta đến đón Thu Linh nhưng người của mật tá vụ đã bắt đi trước, hẳn là việc hệ trọng. Tới nơi rồi phải vào thỉnh an công chúa đã, tôi vào trong, còn ông nhanh chân về báo cho vương gia tình hình để người còn liệu.
Thế là hai tướng chia ra, ai làm việc đó.
Trần Linh lại cầm tay Chiến lên, nắm thật chặt, mắt nhìn thẳng mắt Chiến, nói rít qua kẽ răng:
- Ngươi chẳng hiểu tình thế của ngươi bây giờ hay sao? Hôm nay chỉ là khởi đầu thôi, ngươi còn bị mật tá vụ và hoàng gia gọi tên nhiều lần nữa, câu chuyện về con hồ ly và hồn của công chúa, liệu người ta có tin hay không? Nếu ngươi không giải trình được, ngươi biết là ngươi sẽ phải chết chứ? Còn ta lại khác, ta là vương gia, là cháu nội của Tiên Hoàng, ta đến với công chúa thì danh chính ngôn thuận.
Trịnh Chiến cúi mặt nói:
- Đệ hiểu điều đó, thực đệ chẳng có cách gì có thể so được với vương gia…
Trần Linh lại nói:
- Chưa kể tới việc đó, nay chỉ nói về việc giữa ta và ngươi, chỉ nhìn vào từ xưa tới nay, chỉ trong một năm ngắn ngủi ngươi được mang danh hiệu tướng quân, được đứng ở sân rồng, được quản trăm ngàn binh lính là nhờ có ai? Chẳng phải vì do ngươi là người của Bạch vương gia ta sao? Nay nếu ngươi khước từ ta, ngươi liệu sức ngươi có chống lại được bổn vương không? Năm xưa Lưu Bị tới thăm nhà thủ hạ bị đói, chủ nhà chặt tay vợ nấu canh cho Vua ăn để giữ lòng trung, nay ngươi lại chỉ vì một người đàn bà mà ngươi làm tiêu tán cả công danh sự nghiệp sao? Cho dù bổn vương chẳng nỡ giết ngươi, thì hoàng gia, mật tá vụ cũng chẳng tha cho ngươi, dù ngươi không chết, ngươi cũng chẳng còn gì, chỉ còn tay trắng, ngươi nghĩ cho kĩ lợi hại thiệt hơn xem có thực nên không? Ngươi thực muốn vì một chữ tình mà đối đầu với bổn vương chăng? Ngươi có thấy gương Nhân Huệ Vương* đó chăng? Trong sử xanh từ ngàn xưa, phàm cứ lụy vào mĩ nhân, đâu có ai trở thành tướng giỏi?
(*Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư: con của thượng tướng Nhân Huệ Hầu Trần Phó Duyệt và bà Trần Thái Anh, là tướng thủy giỏi, anh dũng trong chiến trận, lập nhiều đại công, được Thượng Hoàng Trần Thánh Tông nhận làm thiên tử nghĩa nam (con nuôi của Vua), được phong chức phiêu kỵ tướng quân (chỉ hoàng tử con Vua mới được phong chức này), thế nhưng khi có quyền thế, Khánh Dư tư thông với Thiên Thụy công chúa, là vợ của Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn, con trai của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. Vì nể Trần Quốc Tuấn nên Thượng Hoàng đành phải xử tội Khánh Dư, đánh một trăm roi (là hình phạt ngang với tử hình vì roi thời đó là thanh gỗ to, người thường không chịu được 100 roi, nếu chịu qua 100 roi vẫn sống thì được hiểu là trời tha chết, sẽ được miễn chết.) Vì Thánh Tông thương xót nên sai thủ hạ ra tay nhẹ, đánh cho đầu gông chúc xuống nên sau 100 roi vẫn sống, Thượng Hoàng sai người thả đi, tước hết chức vụ, Khánh Dư về lại quê cũ là Chí Linh, Hải Dương làm nghề bán than.)
Trịnh Chiến nhìn Trần Linh, thấy đôi mắt vương gia nghiêm nghị khác thường, khuôn mặt lạnh tanh, cứ nhìn thẳng vào Chiến. Chiến thấy lạnh khắp toàn thân, chợt lặng cả người đi…
Trịnh Chiến đã từng nhìn thấy ánh mắt này của người được mệnh danh là “Thăng Long đệ nhất lãng tử”, đó là ánh mắt của Trần Linh mỗi khi kiên quyết muốn đoạt lấy điều gì đó…
Chiến lại phải cúi đầu xuống né tránh ánh mắt như có thể giết người ấy….
Trần Linh gằn giọng lên:
- Nói ta nghe đi, ngươi tính ra sao?
Rồi chợt Chiến lảo đảo gượng dậy, quỳ ngay trên giường, cúi đầu hướng về Trần Linh mà nói:
- Công chúa An Tư tuy có thân phận đặc biệt, nhưng chỉ là cô gái yếu đuối mỏng manh, Chiến này muốn được cả đời chăm lo bảo vệ cho nàng, chứ chẳng đành lòng nào mà bội lời hẹn ước với nàng. Chiến biết tài chẳng qua được vương gia, nếu vương gia có thương cho tình anh em, xin hãy vì Chiến mà chúc phúc, nhược bằng vương gia không ưng cho, chắc có lẽ Chiến xin hiến tính mạng này để giữ trọn cả chữ nghĩa chữ tình…
Trần Linh rít qua kẽ răng nói:
- Vậy là thà mày chọn chết chứ chẳng thể nào dứt bỏ? Đại trượng phu mà lụy tình đến thế sao?
Trịnh Chiến lặng im không nói gì, chỉ biết cúi đầu.
Chợt Trần Linh vung chân lên đạp thẳng vào ngực Chiến, ngay tại nơi các vết thương, Trịnh Chiến ngã vật ra sau, người đập cả vào tường trong của buồng, rồi vết thương toạc ra, thấm ướt đỏ cả bụng và ngực, miệng Trịnh Chiến ọc ra máu tươi, Trịnh Chiến lại gượng dậy mà quỳ, đầu dập sát xuống giường, nói:
- Xin vương gia thứ tội Chiến chẳng thể vâng lời.
Trần Linh trỏ thẳng mặt Chiến, quát:
- Mày là người làm tướng mà lại quá nhân từ, giàu tình thương, lụy tình cảm, mày học binh pháp đã lâu chẳng lẽ không biết phàm việc binh gia phải trí trá, người làm tướng khi lạnh phải lạnh, khi nóng phải nóng, lúc cương lúc nhu, biến hóa kịp thời? Ví như các Vua ngày xưa giặc đánh vào doanh trại, ngựa chẳng đủ chỗ, phải bỏ cả vợ con nhường ngựa cho các tướng yêu, nay chưa kể công chúa ngôi cao, mày là đứa cóc ghẻ, ta ví xem như công chúa chỉ là người nữ nhân thông thường, mà mày vì một con đàn bà lại bất chấp, người như mày có thể làm tướng nơi sa trường được hay không? Mày nhân từ như thế, giàu tình như thế, khi cần thí tướng chẳng nỡ thí, khi cần thí binh chẳng nỡ thí, khi cần bỏ thành mà chạy chẳng nỡ bỏ quân sĩ, nếu thế tất cả sẽ chết hết về tay mày, nước mất nhà tan cũng về tay mày, thứ vô dụng như mày chẳng nên mang Ấn Nguyên Nhung*.
(*Ấn Nguyên Nhung: ấn của tướng quân chủ soái.)
Trịnh Chiến chẳng biết nói gì, chỉ biết cúi đầu câm nín.
Trần Linh lại quát:
- Thật uổng công ta xem mày như anh em, cứ nghĩ sau này có thể cùng sẻ chia trọng trách vì quốc gia, mà hóa ra mày chỉ là hàng vô dụng mang cái nhân nghĩa của đàn bà, chẳng bỏ nổi một chữ tình, ta thử mày thế thôi chứ công chúa là cô ruột của ta, mày là nghĩa đệ của ta, ta có nỡ lòng nào mà đoạt lấy? Nay mày bất tài như thế, chỉ cần Trần Linh này còn quyền trong tay, thì mày đừng hòng mang một binh tốt nào ra khỏi kinh thành. Nếu mày mang binh đi nơi sa trường tất phải diệt vong, nếu mày chết…
Đoạn Trần Linh ngập ngừng…
- …Nếu mày chết thì kẻ làm anh này cũng đau lòng lắm.
Nói đoạn quay người bước đi rất nhanh, Trịnh Chiến ngước mặt lên ngơ ngác nhìn theo, vương gia đã bước ra khỏi cửa đóng sầm lại, Chiến chợt òa lên khóc…
…
Trần Linh bước ra tới cửa phủ Trịnh thì bọn gia nhân, tướng lĩnh môn khách là Lê Bá Lân, Nguyễn Quốc Cừ, Cù Trọng Kha đã chờ ở đó sẵn.
Trần Linh hỏi:
- Có gì bất thường không?
Lê Bá Lân đáp:
- Vương gia hãy trông mà xem, phủ này giờ bị giam lỏng rồi.
Trần Linh đảo mắt nhìn quanh, xung quanh phủ trải dài cả con phố có rất nhiều người lạ mặt đang giả trang để làm những công việc khác, Trần Linh đã quen với thuật làm việc của cấm quân, biết ngay chúng đều là mật vụ và cấm quân cài cắm xung quanh.
Trần Linh thở dài, đoạn rút trong túi ra một thẻ bài, trên có mặt hồ phù, giao cho hữu tướng Lê Bá Lân, nói:
- Anh Lân và anh Cừ hãy dẫn binh mã và gia nhân, sắm sửa thật nhiều lễ vật cùng đi tới cung phủ của công chúa An Tư ngay, các anh chẳng gặp được công chúa đâu nhưng có thể gặp tỳ nữ của người là một con hầu gái tên là Thu Linh, khi đó hãy cùng đưa nó đi, ai hỏi hãy nói là đưa nó tới phủ Chiêu Quốc Vương nhận lễ vật của Chiêu Quốc Vương dâng lên công chúa, nhưng hãy bí mật đưa cô ta tới phủ Trịnh này ngay để cùng bàn việc nói cho khớp, các anh nhanh chóng làm ngay cho, để lâu thì sinh họa.
Lê Bá Lân nói:
- Thưa vương gia, nơi hậu cung là chốn kiêng kị, chúng tôi làm tướng trong phủ vương gia đâu có dễ mà vào?
Trần Linh nói:
- Có thẻ bài của ta thì có thể vào được, hễ gặp ai hỏi cứ nói rằng ta sai tới hỏi thăm công chúa.
Lân và Cừ cúi nhận thẻ kim bài phủ Chiêu Quốc Vương, rồi lập tức đi chuẩn bị quân sĩ, gia nhân và lễ vật.
Còn lại Trần Linh và Cù Trọng Kha, Linh nói:
- Tướng quân hãy cùng theo ta về phủ Chiêu Quốc Vương, việc này phải nói với cha ta can thiệp, may ra Trịnh Chiến mới giữ được mạng. Chuyện này còn liên quan tới ma quỷ, nghiêm trọng hơn thường, nếu Hoàng Đế sai bọn thầy pháp tham gia điều tra thì mạng Trịnh Chiến khó giữ.
Trọng Kha nói:
- Chi bằng khuyên can Trịnh tướng quân nên thôi đi là xong, Trịnh tướng quân là võ tướng giỏi, quốc gia lại đang lúc cần dùng người, đừng cố chấp thì Thiên Tử cũng chẳng nỡ giết.
Trần Linh nói:
- Ta vừa hỏi chuyện hắn rồi, hắn yêu công chúa lắm, không lay chuyển nổi đâu. Bỏ thì chẳng đành, đành phải cố giúp cho hắn được việc.
Trọng Kha biết rõ vương gia xưa nay làm gì đều nhìn thấu suốt rồi, biết là việc gấp, chẳng hỏi thêm gì, rồi hai người cùng đi ngay.
…
Lại nói bọn Lê Bá Lân đi thẳng tới cung công chúa, do có thẻ kim bài phủ Chiêu Quốc nên chẳng gặp trở ngại gì, thế nhưng khi tới sân phủ thì Lê Bá Lân chợt giật mình thấy quân sĩ bu kín xung quanh, người nào người nấy đai giáp, kiếm đâm tua tủa, rồi lân thấy có viên hổ tướng đi lại, người này đôi mắt sắc như dao, cả thân toát lên sát khí đằng đằng, khuôn mặt trắng toát, chính là thượng tướng quân cấm vệ quân, đội trưởng mật tá vụ Thiều Kỷ, đi sau là hai người của tá vụ cùng đang kẹp một gia nhân đi giữa, bước từ trong phủ của công chúa đi ra.
Lê Bá Lân chột dạ giật mình, trong lòng thấy bất an, bước lại xá chào, hỏi:
- Bái kiến Thiều tướng quân.
Thiều Kỷ cũng chắp tay chào lại, nói:
- Chào Lê tướng quân, đã lâu không gặp, tướng quân đi đâu thế?
Lê Bá Lân vội giơ kim bài lên, rồi trỏ về đống sính lễ được quân hầu mang phía sau, nói:
- Thưa tướng quân, tôi phụng mệnh Chiêu Quốc Vương tới vấn an sức khỏe công chúa.
Thiều Kỷ nói:
- Vậy tướng quân cứ làm công vụ, tôi chẳng làm phiền.
Đoạn vẫy tay ra hiệu, thủ hạ lại áp giải người hầu đi.
Khi người hầu đi qua, Lân liếc thấy ánh mắt cô ta đầy vẻ hoang mang sợ hãi, toàn thân đang run lên, lân biết có chuyện chẳng lành, vội nói:
- Có phải Thu Linh đó không?
Thiều Kỷ dừng bước chân, Thu Linh cũng vội nói:
- Dạ, chính là tỳ nữ.
Lân nói ngay:
- Tôi cũng phụng lệnh vương gia Chiêu Quốc đưa tỳ nữ của công chúa tới phủ Chiêu Quốc để tùy chọn sính lễ, do có nhiều đồ to lớn mang đi chẳng tiện, không biết công chúa ưng loại nào, thế có cùng đi với tôi được không?
Thu Linh nghe thế thì mừng lắm, nhưng vẫn giả như không, cúi mặt xuống chẳng đáp.
Thiều Kỷ nói:
- Cô ta phải đi theo tôi một chuyến đã, phiền ông dẫn người nô tỳ khác đi chọn đồ.
Lê Bá Lân nhân đó hỏi luôn:
- Chẳng biết thượng tướng quân mang con tỳ nữ đi có việc gì thế?
Thiều Kỷ đưa mắt nhìn, Lê Bá Lân kinh hãi chẳng nói nên lời, Thiều Kỷ ôn tồn nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng giọng trầm xuống, nghe như sét đánh bên tai:
- Nay tướng môn khách của phủ vương gia lại quản cả chuyện của mật tá vụ à?
Lê Bá Lân vội chắp tay nói:
- Mạt tướng không dám, vậy để sau cũng được.
Lân gật đầu nói:
- Tôi cũng có biết việc đó, Bạch vương gia đã nhận ra điều gì đó rồi, sai ta đến đón Thu Linh nhưng người của mật tá vụ đã bắt đi trước, hẳn là việc hệ trọng. Tới nơi rồi phải vào thỉnh an công chúa đã, tôi vào trong, còn ông nhanh chân về báo cho vương gia tình hình để người còn liệu.
Thế là hai tướng chia ra, ai làm việc đó.
Bình luận facebook