Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Huyền Thiên lại cố sức can, nói:
- Xin tướng quân nghe theo chúng tôi, hãy cứ giữ thành thêm vài ngày nữa xem sao.
Trần Văn Lộng cũng cùng can:
- Phải đấy, xin tướng quân chớ nên khinh suất.
Trịnh Chiến liếc nhìn lại, rồi chợt Chiến cười nhạt nói:
- Ồ ta hiểu rồi, khi ta xuất trinh, năm lần bảy lượt Trần Linh đều dặn ta phải tuyệt đối nghe lời thầy, lần này tới Gia Lâm, ta bị điều tới đây giữ, xung quanh tứ bề lửa đạn chỉ riêng nơi đây không phải tham gia binh chiến, thầy lại cố sức ngăn chẳng cho ta xuất quân, có phải đó là ý cửa Trần Linh và An Tư ngay từ đầu không?
Huyền Thiên nghe như thế thì thở dài, cúi mặt xuống chẳng nói năng gì cả. Trịnh Chiến trông thấy thế bất giác giật mình, biết là lỡ lời, vội nói:
- Thầy thứ cho tội vô lễ, ý tôi chẳng phải thế, xin thầy chớ giận.
Huyền Thiên nói:
- Tôi không giận việc lời nói đó.
Chiến hỏi:
- Vậy sao thầy thở dài?
Huyền Thiên nói:
- Tôi thở dài vì lời Trần Linh nói chẳng sai, tướng quân tuy có tài cái thế, cái gì cũng hơn người, nhưng chưa thực chín chắn đó thôi, xin tướng quân cứ giữ binh cho khéo, trong ba ngày nữa, nếu vẫn kiên quyết muốn xuất quân, tôi sẽ cùng nghĩ kế cho.
Trịnh Chiến cười ha hả, nói:
- Thầy hứa rồi đấy nhé.
Thế là vui ra mặt, truyền cho các tướng bãi nghị, ai đi lo việc nấy, đốc xuất việc luyện tập và võ bị trong quân.
Bấy giờ rời khỏi hội nghị, Huyền Thiên gọi hai tướng Dương Hát và Nguyễn Địa Lô lại nói:
- Thiếu chủ tính tình nóng nảy lại tự cao thế kia sợ làm hỏng việc mất, mới thắng được một trận đã nôn nóng muốn lập công rồi, tôi can ngăn nhiều lần nên miễn cưỡng nghe đấy thôi nhưng xem chừng đã có ý nghi ngờ trong lòng, nếu sau này không còn nghe tôi nữa thì nguy, giặc Nguyên như bầy sói đói, lỡ Vũ Ninh mà thất thủ thì Đông Ngàn cũng nguy, việc xuất quân là không nên, nhưng có vẻ thiếu chủ đã quyết rồi, trong ba ngày nữa mà không có đối sách gì thì buộc phải xuất quân theo lệnh thiếu chủ thôi, ý các ông ra sao?
Địa Lô nói:
- Phải tìm được ai có uy lớn mà lệnh được cho Trịnh tướng quân không được xuất binh.
Dương Hát nói:
- Ở đây thì Văn Chiêu Hầu quyền lớn nhất, quân sư thử hỏi ý Văn Chiêu Hầu xem sao? Tướng quân chắc phải nghe Văn Chiêu Hầu.
Huyền Thiên nói:
- Như tôi thấy, Văn Chiêu Hầu nhu nhược yếu đuối, nói gì làm nấy, chẳng quyết được gì đâu, lâu nay hắn đâu có chủ kiến gì, khi nghị triều thì đều im ru, thiếu chủ chỉ nạt cho vài câu là hắn phải im thôi.
Địa Lô nói:
- Vậy báo tin lên cho Trịnh lão tướng chứ? Họa may giờ có Trịnh Minh tướng quân hoặc Thiên tướng Cao Vân thì thiếu chủ còn sợ.
Huyền Thiên nói:
- Cũng đều không được đâu, nếu nghe thì đã nghe từ đầu rồi, nay thiếu chủ tuy sợ hai người đó nhưng họ không có mặt ở đây thì cũng không thể quản được.
Dương Hát nói:
- Nếu đủ uy lực mà quản được thiếu chủ chỉ bằng một câu nói ở phương xa, trong thiên hạ này xem ra chỉ có một người thôi.
Cả Địa Lô và Huyền Thiên cùng nhìn lại Dương Hát, rồi cùng nói như reo lên:
- Bạch vương gia Trần Linh chăng?
Dương Hát nói:
- Phải đấy, nhưng Bạch vương đã cùng với Thánh Thượng hồi kinh rồi, giờ liên lạc được về tới kinh sư thì tốn nhiều thời gian.
Huyền Thiên cười nói:
- Khỏi lo, tôi đã có mẹo rồi, tôi có cách liên lạc bí mật cho hoàng cung, đây là thuật của đạo sĩ, các ông không biết được.
Nói đoạn móc trong túi áo ra một lá bùa, trên ghi hai chữ “Thiên Thanh - Bảo Sơn Ly.” Thì ra đó là lá bùa dùng để gọi tướng đưa tin mà Huyền Thiên dùng để liên lạc mật với Ngũ Thu Linh, người hầu của công chúa An Tư. Các tướng đều biết Huyền Thiên có nhiều phép lạ, nghe quân sư nói thế, trong lòng đều cùng an tâm.
…
Lại nói tới A Lý Hải Nha đem quân giữ mạn bắc đất Lĩnh Sơn, ém quân rất kĩ, hàng ngày bố trí cho người đi tuần thành từng lớp, cho phục binh sẵn sàng tập kích bất kể ngày đêm, nếu có quân từ Vũ Ninh tới do thám hoặc tấn công bất ngờ thì chỉ có chết ngay, thế nhưng qua mấy ngày không thấy quân tình có đả động gì, trong các trại quân của Hải Nha cũng không để lộ tin gì ra ngoài, từ đó Hải Nha biết rằng Trịnh Minh là người tuân thủ binh pháp. Hải Nha lại cũng biết Trịnh Minh là người anh em kết nghĩa thân thiết của Cao Vân nên sẽ không tự tiện trái lời, đã giao cho thủ thành thì không tùy ý đi lại.
Các tướng cùng tới nghị sự, Lý Bang Hiển hỏi:
- Thưa thừa tướng, ta cứ giữ binh ở đây tới bao giờ? Nếu không đánh vào Vũ Ninh thì ta rút quân tiếp ứng cho Mãng Cổ Đái hoặc Lý Hằng không hơn hay sao? Ở phía đông, thái tử đã hành động rồi, mấy ngày đều thắng lợi liên tiếp.
Hải Nha cười nói:
- Ta không đánh thì thôi, đã đánh thì sẽ bắt giết hết bọn người Gia Lâm mới được.
Thế rồi lệnh cho quân sĩ cứ tiếp tục đóng quân không ra đánh, chỉ canh gác tuần tra và cử thám báo thăm dò tình hình bên trại của Trịnh Minh, cứ đêm đến thì Hải Nha lại lập một đàn tràng trong trại chủ soái, ở trong đó rất lâu mới ra, tới ngày thứ tư thì Hải Nha nói:
- Mấy ngày qua không phải ta không làm gì hết, ta biết các ngươi đều sốt ruột muốn công thành nhưng ta không cho các ngươi đánh là có nguyên do, thứ nhất ta chưa hiểu rõ Trịnh Minh nên cần phải điều tra thêm cho thật kĩ, thứ hai,, con trai Trịnh Minh đang giữ ở Đông Ngàn là tay có sức khỏe vô địch, bên hắn lại có nhiều người giỏi, nếu như đã bắt Trịnh Minh thì cùng lúc phải bắt được cả con hắn mới xong, do đó mà mấy ngày qua giữ quân thám báo, thu thập thông tin để có kế sách đối nghịch, nay thám tử của ta đã về tới, ta đã có cách bắt được Trịnh Minh rồi, các tướng hãy chia quân ra sẵn sàng chờ lệnh ta, lời ta nói chẳng sai, chỉ trong đêm nay, thành Vũ Ninh sẽ lấy được.
Các tướng đều cùng chờ nghe hiệu lệnh, A Lý Hải Nha dặn các tướng cứ thế, cứ thế…Các tướng nghe xong đều bán tín bán nghi, nhưng cùng biết trong quân đội người Nguyên, thậm chí cả trong triều đình người Nguyên chẳng mấy ai qua được tài của hữu thừa tướng, nên chúng chỉ cứ việc thi hành là xong.
Cho giải tán các tướng rồi, bấy giờ Hải Nha lại vào trong trại kín, có quân sĩ canh gác bên ngoài rất nghiêm, không cho ai vào trong, đoạn thắp hương làm lễ rất lâu, miệng khấn vái lầm rầm các mật chú, lúc lâu sau thì thấy có hai làm khói bốc lên, từ nơi hai lá bùa một trắng một đỏ được dán ở trước bàn thờ, tụ lại thành hình hai con quỷ, một con cả người là Gió, lộ ra đôi mắt độc kì dị có con ngươi hình Kim, sáng quắc ánh vàng, trông như con ngươi của loài chim đại bàng, chim hồng hộc, tên nó là Ngục Ưu, con còn lại hiện ra toàn thân trắng muốt, mặc áo chúng dài màu trắng, mặt chỉ là một quầng trắng nhờ nhờ, không có mắt tai mũi lưỡi gì, tên của nó là Vô Diện, Hải Nha nói:
- Hai ngươi là tướng của Thiên gia ta dùng lâu nay cho việc tình báo, đưa tin và khổ nhục, hôm nay có việc trọng đại giao cho hai ngươi..
Hai con đều khấu đầu phụng mệnh, Hải Nha liền giao việc cho chúng cứ thế, cứ thế…Cả hai quỷ nghe lệnh, rồi cùng tan đi trong đêm rất nhanh.
Hải Nha thổi tắt đèn nến, bỏ bàn thờ đi, đốt hai lá bùa rồi bước ra ngoài, ngước nhìn lên bầu trời, thấy vệt sao chủ ở phương bắc lóe sáng, vệt sao ở hướng đông nam sáng nháy lên ba cái, rồi sao chòm tả ở vị trí thứ tám chợt nhiên lóe lên, lao vụt về phía trung tâm, va vào sao số sáu, cả hai sao cùng rơi về hướng tây bắc, Hải Nha mỉm cười, đi vào trong trại soái nghỉ ngơi, chờ tới nửa đêm.
…
Lại nói đêm đó Trịnh Minh ngủ say trong trướng soái, chợt tới nửa đêm, thấy có gió lạnh từ đâu ùa tới, làm gai lạnh hết cả người, Trịnh Minh vội vàng bật dậy trong đêm thì thấy ngay trên đầu giường có một bóng hình, Trịnh Minh lặng người nhìn lại, đó là bóng hình thật thân quen xiết bao nhiêu…
Một người đàn ông, vai hùm lưng gấu, khuôn mặt nửa như có nét quắc thước nghiêm trang, nửa lại như hiền từ nhân hậu, đó chính là Vu Đạt, người từng làm thống lĩnh của Vu Sơn và Gia Lâm, là người anh em kết nghĩa của Trần Cao Vân là cũng là thần chủ của núi Vu Sơn, chủ cũ của Trịnh Minh.
Trịnh Minh điếng người giây lát, đoạn mới lắp bắp nói:
- Chủ…Chủ nhân…Phải người đó không?
Người đàn ông kia nói:
- Phải ta đây, ông vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
- Nếu được như thế thì Gia Lâm này đội ơn chủ nhân lắm, vậy nay người có kế gì hay xin mách cho tôi.
Vu Đạt nói:
- Ở hướng bắc cách đây hai mươi dặm đường bằng, năm dặm đường núi có một vùng trũng lớn tên gọi Khâu Triết, ở vùng trũng lớn ấy là nơi tụ tập của cô hồn các đảng, cũng như các Thần Linh vùng Vũ Ninh này, mọi điều Huyền Thuật nơi đây đều lấy Khâu Triết làm gốc, long mạch chảy vào thành Vũ Ninh cũng từ Khâu Triết làm đầu nguồn. Ở nơi ấy có chiếc bàn thờ lớn để thờ các thần của Khâu Triết. Nay chủ soái của quân giặc là A Lý Hải Nha là người học theo Huyền Thuật, tin vào Tâm Linh, tôi là thần ở đây, tôi sẽ vào nhập mộng báo tin cho hắn trong đêm nay giờ tý phải tới được nơi bàn thờ đó làm lễ tế cáo trời đất, thổ công, quỷ thần, để cho khắp các cõi nhận mặt vì chủ quân mới của Gia Lâm, bấy giờ thì thì mới xuất quân thắng lợi được. Vậy ông hãy cho chuẩn bị quân sĩ, tướng lĩnh sẵn sàng tinh thần đi ngay trong đêm, sao cho tới giờ tý đêm nay thì mật phục ở Khâu Triết, sẽ bắt được A Lý Hải Nha.
- Xin tướng quân nghe theo chúng tôi, hãy cứ giữ thành thêm vài ngày nữa xem sao.
Trần Văn Lộng cũng cùng can:
- Phải đấy, xin tướng quân chớ nên khinh suất.
Trịnh Chiến liếc nhìn lại, rồi chợt Chiến cười nhạt nói:
- Ồ ta hiểu rồi, khi ta xuất trinh, năm lần bảy lượt Trần Linh đều dặn ta phải tuyệt đối nghe lời thầy, lần này tới Gia Lâm, ta bị điều tới đây giữ, xung quanh tứ bề lửa đạn chỉ riêng nơi đây không phải tham gia binh chiến, thầy lại cố sức ngăn chẳng cho ta xuất quân, có phải đó là ý cửa Trần Linh và An Tư ngay từ đầu không?
Huyền Thiên nghe như thế thì thở dài, cúi mặt xuống chẳng nói năng gì cả. Trịnh Chiến trông thấy thế bất giác giật mình, biết là lỡ lời, vội nói:
- Thầy thứ cho tội vô lễ, ý tôi chẳng phải thế, xin thầy chớ giận.
Huyền Thiên nói:
- Tôi không giận việc lời nói đó.
Chiến hỏi:
- Vậy sao thầy thở dài?
Huyền Thiên nói:
- Tôi thở dài vì lời Trần Linh nói chẳng sai, tướng quân tuy có tài cái thế, cái gì cũng hơn người, nhưng chưa thực chín chắn đó thôi, xin tướng quân cứ giữ binh cho khéo, trong ba ngày nữa, nếu vẫn kiên quyết muốn xuất quân, tôi sẽ cùng nghĩ kế cho.
Trịnh Chiến cười ha hả, nói:
- Thầy hứa rồi đấy nhé.
Thế là vui ra mặt, truyền cho các tướng bãi nghị, ai đi lo việc nấy, đốc xuất việc luyện tập và võ bị trong quân.
Bấy giờ rời khỏi hội nghị, Huyền Thiên gọi hai tướng Dương Hát và Nguyễn Địa Lô lại nói:
- Thiếu chủ tính tình nóng nảy lại tự cao thế kia sợ làm hỏng việc mất, mới thắng được một trận đã nôn nóng muốn lập công rồi, tôi can ngăn nhiều lần nên miễn cưỡng nghe đấy thôi nhưng xem chừng đã có ý nghi ngờ trong lòng, nếu sau này không còn nghe tôi nữa thì nguy, giặc Nguyên như bầy sói đói, lỡ Vũ Ninh mà thất thủ thì Đông Ngàn cũng nguy, việc xuất quân là không nên, nhưng có vẻ thiếu chủ đã quyết rồi, trong ba ngày nữa mà không có đối sách gì thì buộc phải xuất quân theo lệnh thiếu chủ thôi, ý các ông ra sao?
Địa Lô nói:
- Phải tìm được ai có uy lớn mà lệnh được cho Trịnh tướng quân không được xuất binh.
Dương Hát nói:
- Ở đây thì Văn Chiêu Hầu quyền lớn nhất, quân sư thử hỏi ý Văn Chiêu Hầu xem sao? Tướng quân chắc phải nghe Văn Chiêu Hầu.
Huyền Thiên nói:
- Như tôi thấy, Văn Chiêu Hầu nhu nhược yếu đuối, nói gì làm nấy, chẳng quyết được gì đâu, lâu nay hắn đâu có chủ kiến gì, khi nghị triều thì đều im ru, thiếu chủ chỉ nạt cho vài câu là hắn phải im thôi.
Địa Lô nói:
- Vậy báo tin lên cho Trịnh lão tướng chứ? Họa may giờ có Trịnh Minh tướng quân hoặc Thiên tướng Cao Vân thì thiếu chủ còn sợ.
Huyền Thiên nói:
- Cũng đều không được đâu, nếu nghe thì đã nghe từ đầu rồi, nay thiếu chủ tuy sợ hai người đó nhưng họ không có mặt ở đây thì cũng không thể quản được.
Dương Hát nói:
- Nếu đủ uy lực mà quản được thiếu chủ chỉ bằng một câu nói ở phương xa, trong thiên hạ này xem ra chỉ có một người thôi.
Cả Địa Lô và Huyền Thiên cùng nhìn lại Dương Hát, rồi cùng nói như reo lên:
- Bạch vương gia Trần Linh chăng?
Dương Hát nói:
- Phải đấy, nhưng Bạch vương đã cùng với Thánh Thượng hồi kinh rồi, giờ liên lạc được về tới kinh sư thì tốn nhiều thời gian.
Huyền Thiên cười nói:
- Khỏi lo, tôi đã có mẹo rồi, tôi có cách liên lạc bí mật cho hoàng cung, đây là thuật của đạo sĩ, các ông không biết được.
Nói đoạn móc trong túi áo ra một lá bùa, trên ghi hai chữ “Thiên Thanh - Bảo Sơn Ly.” Thì ra đó là lá bùa dùng để gọi tướng đưa tin mà Huyền Thiên dùng để liên lạc mật với Ngũ Thu Linh, người hầu của công chúa An Tư. Các tướng đều biết Huyền Thiên có nhiều phép lạ, nghe quân sư nói thế, trong lòng đều cùng an tâm.
…
Lại nói tới A Lý Hải Nha đem quân giữ mạn bắc đất Lĩnh Sơn, ém quân rất kĩ, hàng ngày bố trí cho người đi tuần thành từng lớp, cho phục binh sẵn sàng tập kích bất kể ngày đêm, nếu có quân từ Vũ Ninh tới do thám hoặc tấn công bất ngờ thì chỉ có chết ngay, thế nhưng qua mấy ngày không thấy quân tình có đả động gì, trong các trại quân của Hải Nha cũng không để lộ tin gì ra ngoài, từ đó Hải Nha biết rằng Trịnh Minh là người tuân thủ binh pháp. Hải Nha lại cũng biết Trịnh Minh là người anh em kết nghĩa thân thiết của Cao Vân nên sẽ không tự tiện trái lời, đã giao cho thủ thành thì không tùy ý đi lại.
Các tướng cùng tới nghị sự, Lý Bang Hiển hỏi:
- Thưa thừa tướng, ta cứ giữ binh ở đây tới bao giờ? Nếu không đánh vào Vũ Ninh thì ta rút quân tiếp ứng cho Mãng Cổ Đái hoặc Lý Hằng không hơn hay sao? Ở phía đông, thái tử đã hành động rồi, mấy ngày đều thắng lợi liên tiếp.
Hải Nha cười nói:
- Ta không đánh thì thôi, đã đánh thì sẽ bắt giết hết bọn người Gia Lâm mới được.
Thế rồi lệnh cho quân sĩ cứ tiếp tục đóng quân không ra đánh, chỉ canh gác tuần tra và cử thám báo thăm dò tình hình bên trại của Trịnh Minh, cứ đêm đến thì Hải Nha lại lập một đàn tràng trong trại chủ soái, ở trong đó rất lâu mới ra, tới ngày thứ tư thì Hải Nha nói:
- Mấy ngày qua không phải ta không làm gì hết, ta biết các ngươi đều sốt ruột muốn công thành nhưng ta không cho các ngươi đánh là có nguyên do, thứ nhất ta chưa hiểu rõ Trịnh Minh nên cần phải điều tra thêm cho thật kĩ, thứ hai,, con trai Trịnh Minh đang giữ ở Đông Ngàn là tay có sức khỏe vô địch, bên hắn lại có nhiều người giỏi, nếu như đã bắt Trịnh Minh thì cùng lúc phải bắt được cả con hắn mới xong, do đó mà mấy ngày qua giữ quân thám báo, thu thập thông tin để có kế sách đối nghịch, nay thám tử của ta đã về tới, ta đã có cách bắt được Trịnh Minh rồi, các tướng hãy chia quân ra sẵn sàng chờ lệnh ta, lời ta nói chẳng sai, chỉ trong đêm nay, thành Vũ Ninh sẽ lấy được.
Các tướng đều cùng chờ nghe hiệu lệnh, A Lý Hải Nha dặn các tướng cứ thế, cứ thế…Các tướng nghe xong đều bán tín bán nghi, nhưng cùng biết trong quân đội người Nguyên, thậm chí cả trong triều đình người Nguyên chẳng mấy ai qua được tài của hữu thừa tướng, nên chúng chỉ cứ việc thi hành là xong.
Cho giải tán các tướng rồi, bấy giờ Hải Nha lại vào trong trại kín, có quân sĩ canh gác bên ngoài rất nghiêm, không cho ai vào trong, đoạn thắp hương làm lễ rất lâu, miệng khấn vái lầm rầm các mật chú, lúc lâu sau thì thấy có hai làm khói bốc lên, từ nơi hai lá bùa một trắng một đỏ được dán ở trước bàn thờ, tụ lại thành hình hai con quỷ, một con cả người là Gió, lộ ra đôi mắt độc kì dị có con ngươi hình Kim, sáng quắc ánh vàng, trông như con ngươi của loài chim đại bàng, chim hồng hộc, tên nó là Ngục Ưu, con còn lại hiện ra toàn thân trắng muốt, mặc áo chúng dài màu trắng, mặt chỉ là một quầng trắng nhờ nhờ, không có mắt tai mũi lưỡi gì, tên của nó là Vô Diện, Hải Nha nói:
- Hai ngươi là tướng của Thiên gia ta dùng lâu nay cho việc tình báo, đưa tin và khổ nhục, hôm nay có việc trọng đại giao cho hai ngươi..
Hai con đều khấu đầu phụng mệnh, Hải Nha liền giao việc cho chúng cứ thế, cứ thế…Cả hai quỷ nghe lệnh, rồi cùng tan đi trong đêm rất nhanh.
Hải Nha thổi tắt đèn nến, bỏ bàn thờ đi, đốt hai lá bùa rồi bước ra ngoài, ngước nhìn lên bầu trời, thấy vệt sao chủ ở phương bắc lóe sáng, vệt sao ở hướng đông nam sáng nháy lên ba cái, rồi sao chòm tả ở vị trí thứ tám chợt nhiên lóe lên, lao vụt về phía trung tâm, va vào sao số sáu, cả hai sao cùng rơi về hướng tây bắc, Hải Nha mỉm cười, đi vào trong trại soái nghỉ ngơi, chờ tới nửa đêm.
…
Lại nói đêm đó Trịnh Minh ngủ say trong trướng soái, chợt tới nửa đêm, thấy có gió lạnh từ đâu ùa tới, làm gai lạnh hết cả người, Trịnh Minh vội vàng bật dậy trong đêm thì thấy ngay trên đầu giường có một bóng hình, Trịnh Minh lặng người nhìn lại, đó là bóng hình thật thân quen xiết bao nhiêu…
Một người đàn ông, vai hùm lưng gấu, khuôn mặt nửa như có nét quắc thước nghiêm trang, nửa lại như hiền từ nhân hậu, đó chính là Vu Đạt, người từng làm thống lĩnh của Vu Sơn và Gia Lâm, là người anh em kết nghĩa của Trần Cao Vân là cũng là thần chủ của núi Vu Sơn, chủ cũ của Trịnh Minh.
Trịnh Minh điếng người giây lát, đoạn mới lắp bắp nói:
- Chủ…Chủ nhân…Phải người đó không?
Người đàn ông kia nói:
- Phải ta đây, ông vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
- Nếu được như thế thì Gia Lâm này đội ơn chủ nhân lắm, vậy nay người có kế gì hay xin mách cho tôi.
Vu Đạt nói:
- Ở hướng bắc cách đây hai mươi dặm đường bằng, năm dặm đường núi có một vùng trũng lớn tên gọi Khâu Triết, ở vùng trũng lớn ấy là nơi tụ tập của cô hồn các đảng, cũng như các Thần Linh vùng Vũ Ninh này, mọi điều Huyền Thuật nơi đây đều lấy Khâu Triết làm gốc, long mạch chảy vào thành Vũ Ninh cũng từ Khâu Triết làm đầu nguồn. Ở nơi ấy có chiếc bàn thờ lớn để thờ các thần của Khâu Triết. Nay chủ soái của quân giặc là A Lý Hải Nha là người học theo Huyền Thuật, tin vào Tâm Linh, tôi là thần ở đây, tôi sẽ vào nhập mộng báo tin cho hắn trong đêm nay giờ tý phải tới được nơi bàn thờ đó làm lễ tế cáo trời đất, thổ công, quỷ thần, để cho khắp các cõi nhận mặt vì chủ quân mới của Gia Lâm, bấy giờ thì thì mới xuất quân thắng lợi được. Vậy ông hãy cho chuẩn bị quân sĩ, tướng lĩnh sẵn sàng tinh thần đi ngay trong đêm, sao cho tới giờ tý đêm nay thì mật phục ở Khâu Triết, sẽ bắt được A Lý Hải Nha.
Bình luận facebook