• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Linh ký - An tư công chúa (6 Viewers)

  • Chương 56

Tập 56.


Nói dứt câu, Vu Đạt liền tan đi ngay, thoáng chốc chẳng còn thấy đâu nữa, Trịnh Minh được thần mách cho thế thì trong lòng mừng lắm, bật dậy ngay khỏi giường, cho tức tốc triệu tập tướng lĩnh ngay trong đêm ấy lại hội bàn, nói với họ về giấc mộng lạ. Đoạn dò hỏi thực hư thì quả nhiên như lời thần nói, cỡ chừng cách ba mươi dặm về hướng tây bắc có con trũng lớn tên là Khâu Triết, vốn là điểm linh dị nổi tiếng ở vùng Vũ Ninh, đoạn Trịnh Minh lệnh cho một trăm sát thủ cùng nai nịt gọn ghẽ, đích thân ông cùng với phó tướng là Lê Công Cẩn dẫn binh đi tới Khâu Triết ngay lập tức, còn thành trì thì để cho Lê Phú Quý và Trần Xuân Sách cùng giữ. Các tướng nhận lệnh liền thi hành ngay.


Bấy giờ Trịnh Minh tức tốc trong đêm đi liền tới Khâu Triết, cho quân thám báo mai phục kĩ càng, đoạn án binh bất động chờ tới giờ tý.


Quả nhiên khi quá nửa đêm, chợt thấy từ xa có tiếng xe ngựa đi lại, rồi thấy có một đoàn người bước xuống khỏi xe, đi đầu là một vị thần quan mặc quần áo triều phục nhà Nguyên, đầu quấn mũ da báo, những người hầu cận lục tục theo sau người đó, tay mang mâm quả đồ lễ rất nhiều.


Bấy giờ Vu Đạt lại hiện ra bên cạnh nói:



- Đó là hữu thừa tướng nhà Nguyên A Lý Hải Nha đó, chuẩn bị lên bắt nó thôi.


Trịnh Minh cười thầm nói với Lê Công Cẩn:


- A Lý Hải Nha kia rồi, quả nhiên trời giúp cho ta lập được đại công.


Thế rồi chờ cho đoàn người kia ổn định vị trí, A Lý Hải Nha ngồi xuống giữa tọa thiền, khấn vái ở trước một cái bàn thờ to hồi lâu, Trịnh Minh liền hét lên một tiếng, xua quân sĩ sát thủ cùng lao tới bủa vây lấy đoàn người.


Ngay khi vừa dứt lời, Trịnh Minh đã lao lên đứng trước chỗ làm lễ, quân sĩ bủa vây tứ bề, thế rồi lạ kì thay, chẳng thấy đám người kia hốt hoảng gì cả, tất cả cùng quay sang Trịnh Minh, người đàn ông bấy giờ từ từ đứng dậy khỏi đàn lễ, nhìn Trịnh Minh cười nói:


- Tôi là Đột Hợp Tất Khốc, vâng mệnh thừa tướng chờ tướng quân ở đây.


Trịnh Minh nghe xong thì rụng rời cả người, chợt nhiên có một tiếng pháo lệnh vang lên, thế rồi từ trong rừng bủa ra quân Nguyên đen đặc, dễ có đến vài ngàn người, cùng bao vây lấy đoàn quân của Trịnh Minh, có một người đi đầu mặc áo pháp sư, đó mới chính thật là A Lý Hải Nha, cười nói:


- Nghe danh ông đã lâu, nay mới được thấy tận mắt.


Trịnh Minh tê tái bàng hoàng, đoạn nhìn lại, thì thấy Vu Đạt hiện ra, Trịnh Minh hỏi ngay:



- Thế là ra sao?


Chợt nhiên Vu Đạt hướng về phía A Lý Hải Nha chắp tay cung kính nói:


- Mừng thừa tướng lập được đại công.


Đoạn cơ thể Vu Đạt từ từ biến đổi, mắt mũi dần dần chảy ra, không còn thấy gì nữa, lộ nguyên là một con quỷ không mặt, quỷ đó là quỷ Vô Diện, có phép Biến Tướng* rất giỏi.


(*Biến Tướng: hành giả học được phép này có thể giả làm người khác trà trộn vào trong giấc mơ mà thao túng họ.)


Đoạn nó bay vút lên không, từ từ tan về phía quân Nguyên.


Bấy giờ quân của Trịnh Minh bị co vào giữa, quân Nguyên vòng vây kín cả ở bên ngoài, đoàn người hầu lễ đi theo Tất Khốc cùng vứt bỏ hết mâm lễ, rút dao ngắn giấu trong người ra, A Lý Hải Nha nói:


- Ông bị ta bắt rồi, đừng có chống cự nữa kẻo tất cả quân của ông phải chết.


Trịnh Minh hỏi:


- Sao mà lại giả làm được Vu Đạt thế?


A Lý Hải Nha nói:


- Mấy ngày nay đi thám báo, tôi đã xuất hồn tới Vu Sơn rồi.


Trịnh Minh nghe xong thì thở dài, đoạn quay lại nhìn, cả trăm chiến sĩ cùng đi đều đã buông dao hết, chúng nói:


- Nay chống lại chỉ có chết thôi, chẳng còn đường nào nữa…


Trịnh Minh chỉ còn mình thân cô thế cô, đành buông xuôi, tướng giặc lên bắt trói lại đưa về đại doanh của quân Nguyên.


Bấy giờ A Lý Hải Nha lệnh cho quân sĩ áp giải hết thủ hạ của Trịnh Minh về trại, lệnh chúng tước đi binh khí, giam trong khu riêng, nhưng không được tra khảo, ép trói hay gì cả, chỉ cần bố trí canh gác cẩn mật là đủ, riêng có viên phó tướng của Trịnh Minh là Lê Công Cẩn thì A Lý Hải Nha giữ lại, đoạn hỏi:


- Ông cũng thấy rồi đó, ta chỉ dùng mẹo nhỏ là bắt được Trịnh Minh, quân Vũ Ninh mất đi chủ tướng rồi, nay ta chỉ dùng mẹo khích, tất quân thủ thành phải ra đánh mà cứu chủ, như thế thì chỉ trong vài ngày, ta lấy ải Vũ Ninh cũng dễ như trở bàn tay thôi. Thực lực hai bên thế nào hẳn ông cũng đã thấy rõ, ngay tới Trần Cao Vân, Trần Quốc Tuấn và cả hai Vua nước ông phen này cũng đều phải chết chứ xá gì chỉ một Trịnh Minh, ngay tới kinh thành Thăng Long quân ta cũng lấy được chứ xá gì chỉ cái thành Vũ Ninh nhỏ bé này, nay ông về phe ta, sẽ tránh được đổ mau thương vong.


Công Cẩn biết A Lý Hải Nha chẳng nói chơi, Trịnh Minh đã bị bắt, vậy quân thủ thành sớm muộn cũng hàng hết, thế là ngẫm nghĩ hồi lâu, nói:


- Tôi làm được gì cho tướng quân?


A Lý Hải Nha nói:


- Cung cấp cho ta ám hiệu ám ngữ riêng của Trịnh Minh khi vào lại thành, trong đêm nay ta sẽ lấy thành Vũ Ninh, hai nước đánh nhau, muôn dân vô tội, ta hứa sẽ không tàn sát người trong thành, kể cả quân và dân, còn nếu không thì ngày mai ta sẽ tiến quân đánh, khi đó hối cũng đã muộn, chỉ có thể nói chuyện bằng binh đao.


Lê Công Cẩn nói:


- Vậy xin tướng quân giữ đúng lời hứa cho, chớ có lạm sát muôn dân.


Đoạn Lê Công Cẩn dẫn quân mật vụ và quân cung tiễn, quân công thành của A Lý Hải Nha quay về Vũ Ninh, cả thảy có năm ngàn tên, trong đó cho một trăm tên đi đầu, lột hết y phục của lính Việt cho chúng thay.


Nhờ có Công Cẩn chỉ điểm, quân của A Lý Hải Nha nhanh chóng vào được trong thành, lặng lẽ và kín đáo chẳng có ai hay biết gì, cũng không giết lính thủ thành, không đánh chiếm thành, bấy giờ ở trong thành Vũ Ninh rồi, Công Cẩn nói:


- Các tướng đều đang chờ Trịnh tướng quân về ở trại chỉ huy.


Vậy là Hải Nha mặc quân phục Việt, đi cùng Lê Công Cẩn, dẫn theo năm người sát thủ đều mặc đồ Việt, dễ dàng qua các chốt gác, đi tới trại chỉ huy, bấy giờ Hải Nha chỉ với vài người, bước vào trong trại Việt, giữa nơi chốn của hàng vạn lính Việt, mặt không biến sắc, chẳng lộ một tia run sợ, cứ như đi về nhà của mình, Công Cẩn thấy thế, càng nể phục cái uy và cái gan của Hải Nha.


Hải Nha bước vào trong trướng, các tướng đều bật dậy, bấy giờ có hơn chục người, trong đó có Trần Xuân Sách và Lê Phú Quý là hai phó tướng đã cùng giao chiến với Hải Nha mấy trận, nhận được mặt, vội đứng dậy rút kiếm ra ngay.


Hải Nha đứng giữa trại nói lớn:


- Chủ tướng của các ông là Trịnh Minh đã bị ta bắt rồi, chẳng phải bỗng nhiên mà ta dám một thân cô đi vào trong lều này, bên ngoài lều này có hơn trăm thủ hạ của ta đã bao vây, còn ngoài mặt thành có hai vạn binh đang mai phục, cổng thành đã thông rồi, chỉ chờ hiệu lệnh của ta là đánh tràn vào.


Các tướng nghe thế đều run sợ bàng hoàng rụng rời cả chân tay.


Hải Nha nói:


- Nay đại quân Thiên triều phụng mệnh trời mà tới đây, nếu các người cùng hàng thì được toàn mạng cả, kẻ nào không phục thì bước lên.


Bấy giờ chợt có một giọng nói vang lên như sấm dậy:


- Thằng giặc kia! Mày dám bước vào trong trướng của quân tao mà nói lời xằng bậy, vậy xem mày có bàn lĩnh đỡ được lưỡi gươm của tao không đã!



Sát thủ lên tước hết lấy binh khí, bắt trói các tướng lại, Trần Xuân Sách liền dâng ấn tín chủ soái của Trịnh Minh cho A Lý Hải Nha, Hải Nha cầm ấn soái, bước ra ngoài lệnh đánh kẻng tập trung quân đội rồi phủ dụ lại việc, hai bên là Lê Công Cẩn, Trần Xuân Sách, Nạp Hải cùng đi, quân sĩ ở Vũ Ninh thấy quân Nguyên đã làm chủ đại cục, cầm giữ hiệu lệnh quân, các tướng thủ thành đều hàng, vậy là các trại quân đều hàng cả.


Thế là A Lý Hải Nha dùng mẹo dối trá, dùng phép quỷ thần, chiếm được ải Vũ Ninh mà chẳng mất một binh một tốt nào.


Tướng Trịnh gia Lê Phú Quý tử trận ở đất Gia Lâm, hưởng dương thọ 33 tuổi.


Thật là,


Chỉ trong một kế, Hải Nha bắt Trịnh Minh


Chiếm lĩnh Vũ Ninh, đại Nguyên chiêu hàng tướng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom