Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Tập 54.
Lại nói toàn quân rút hết về vùng Dạ Liêu chếch mé sang Gia Lâm, bấy giờ chắc chắn không còn quân Nguyên đuổi, Cao Vân mới cho tướng sĩ dừng ngựa, đoạn nói:
- Giặc không truy kích tất là có đối sách, không muốn đánh dốc túi với ta, nay chúng hành binh có tốc độ hơn ta, tất sẽ tràn sang đánh hai bên mặt ngay, ta lừa cho chúng đánh vào giữa để thể hiện quân ta tập trung về giữa, nay không có thời gian nghỉ ngơi, các tướng tức tốc về lại ải ngay lập tức, từ giờ trở đi hãy toàn lực giữ ải, chúng bị một trận thì không dám đi theo chính lộ mà vào Gia Lâm nữa, ở đây chỉ còn cần mình ta giữ.
Các tướng nhận lệnh thì lên đường ngay về lại ải không chần chừ.
…
Bấy giờ về lại trại Nguyên, Lý Hằng nói:
- Cao Vân này hành binh thật ngược đời, nó dồn toàn lực về thủ cả Gia Lâm, nay ta nên chia quân ra hai đạo đánh lấn từ Vũ Ninh, Đông Ngàn và hướng Minh An, Thiện Tài, bao vây Gia Lâm.
Hải Nha đáp:
- Chưa hẳn đã là như thế, trong binh có biến hóa, nếu ta không chọn cách đánh vào Gia Lâm từ đầu mà đánh theo đường ải, tất Cao Vân đã mất ải rồi, như thế chứng tỏ nó đọc được suy nghĩ của ta, vậy có nghĩa rằng lối binh pháp nó dùng giống ta, lại cũng có nghĩa rằng ta sẽ đọc được lại suy nghĩ của nó. Nếu ta là nó, nay hẳn là nó sẽ cho rút quân khỏi Gia Lâm, vậy ta không nên dồn quân về hai cánh mà cứ đi từ từ.
Lý Hằng băn khoăn hỏi:
- Liệu có đúng là như thế không? Nếu quân chủ lực của chúng ở Gia Lâm thì giữ Mãng Cổ Đái lại Chính Lộ là vô dụng, thậm chí có khi còn gây nguy hiểm cho hắn…
Hải Nha đáp:
- Chắc chắn ở Gia Lâm binh lực chúng không mạnh, Cao Vân chỉ dùng chiêu này để tung hỏa mù ta thế thôi, Mãng Cổ Đái ở đó để tiện cho việc công thành Minh An sau này. Các người cứ nghe ta, tuy lần này thất bại nhưng ta đã hiểu Trần Cao Vân hơn rồi, người thợ săn giỏi phải là người biết đặt mình vào vị trí của con mồi.
Đoạn Hải Nha lệnh cho Mãng Cổ Đái ở lại giữ đường Chính Lộ Gia Lâm, đoạn nói với Lý Hằng:
- Còn ngươi hãy dẫn theo năm vạn binh đánh theo đường Minh An, ngươi hãy duy trì tấn công, nhưng không cần dốc túi, chỉ cần cho chúng biết ngươi đang đe dọa chúng. Trong vòng năm ngày, ta lấy được ải Vũ Ninh, tự khắc ở Minh An bị vỡ trận, khi đó ngươi hãy đánh dốc túi, quân của Mãng Cổ Đái từ chính lộ tràn sang tiếp ứng, chiếm xong Minh An thì hai người hợp quân làm một, Lý Hằng làm chủ soái, cùng quay về đánh Gia Lâm, ta sẽ tràn vào, khi đó hợp với quân ta, tất bắt được Cao Vân.
Lý Hằng và Mãng Cổ Đái nhận lệnh thì lập tức đi thi hành ngay.
A Lý Hải Nha tự mình dẫn theo bảy vạn quân, hướng thẳng tới thành Vũ Ninh, bấy giờ tướng trấn giữ thành ấy là Trịnh Minh, Lê Phú Quý và Lê Công Cẩn, nghe được tin trận đầu Cao Vân đại thắng, chém đầu được thượng tướng nhà Nguyên là Ngột Đức Nhai, ai nấy đều mừng, Trịnh Minh nói với các tướng:
- Đại ca đã dặn rồi, binh pháp cũng đã có dạy, nếu có thắng thì phải lo ngay, binh thắng thường chủ quan, khi chủ quan đó gặp kẻ cao tay thì tất thất bại, nay đã thắng trận, các tuyến quân hết sức đề cao phòng thủ.
Các tướng tin nghe răm rắp, vội bố trí quân trấn giữ các nẻo rất cẩn trọng, quả nhiên là A Lý Hải Nha mang quân đi tới Vũ Ninh thì thấy thế trận phòng thủ rất chặt chẽ, tướng Nguyên cố công phá ba lần, nhưng đều bị Trịnh Minh và Lê Phú Quý dẫn quân đẩy lui cả ba lần, tuy Hải Nha giỏi binh pháp, quân Nguyên lại có quân số đông binh hùng tướng mạnh, nhưng do địa hình hiểm trở, Trịnh Minh là tay tướng lão luyện, lại có chuẩn bị đề phòng từ đầu nên A Lý Hải Nha không công được thành, đành phải hạ lệnh cho quân rút lui về sâu ba mươi dặm hạ trại chờ đợi.
Vậy là ưu thế hành binh thần tốc của quân Nguyên và phép dùng quân khác lạ của A Lý Hải Nha đã bị Trần Cao Vân phá mất, phải chăng vì Cao Vân và Hải Nha cùng học phép dùng binh của Thiên gia, do đó mà khi dùng đại quân, hai người có thể hiểu được nhau chăng?
…
Lại nói tới hơn nửa ngày sau, Trịnh Chiến mới kéo quân về tới thành Đông Ngàn, bấy giờ Văn Chiêu Hầu ở trong thành ra nghênh đón, nói:
- Tôi nhận được tin trận đầu đại thắng ở Gia Lâm, xin chúc mừng tướng quân.
Trịnh Chiến chào đáp lễ nói:
- Tạ ơn vương gia, đều nhờ tài của cha nuôi tôi cả, thế ở đây tình hình sao rồi?
Trần Lộng đáp:
- Tôi theo lệnh tướng quân ở trong thành này giữ không ra, quân giặc công kích vào thành của Trịnh Minh tướng quân mấy lần đều không được, nay đang hạ trại ở xa, quân ta vẫn đang thủ.
Trịnh Chiến nói:
- Nay có tôi về đây rồi, nhờ Chiêu Hầu ở lại giữ thành, chiều nay dẫn quân đi tới thành Vũ Ninh hội kiến với cha tôi, rồi hai cha con hợp binh ra ngoài thành đánh chúng một trận cho chúng rút hẳn đi mới thôi.
Bấy giờ quân sư là Huyền Thiên nghe thế thì vội can, nói:
- Sao tướng quân lại thế? Lão tướng quân đã dặn phải giữ yên thành kia mà?
Trịnh Chiến đáp:
- Thì biết là thế, nhưng quân ta mới thắng, khí thế đang hăng, nay tôi và cha hợp binh lại đi phục kích thì chúng nó tất phải tháo lui, nếu không đánh ra thì cứ chờ đợi thấp thỏm thế hay sao?
Huyền Thiên lại can:
- Kẻ dẫn quân ở đây là đích thân A Lý Hải Nha chứ không phải là các tướng thuộc cấp của hắn, hắn là con cáo già, ngay cả Thiên tướng (Trần Cao Vân là tướng Thiên gia nên gọi Thiên tướng tức chỉ Trần Cao Vân) cũng chưa chắc đánh được hắn thì nhị vị tướng quân chưa nên đánh ngay, cứ y như kế sách mà làm, hai tướng quân giữ cho chắc hai thành là được, ngộ nhỡ xuất binh, trong thành vắng tướng mà hắn có mẹo gì đột kích lấy được thành thì gây trọng tội rồi.
Dương Hát và Trần Lộng biết Trịnh Chiến tuổi trẻ hiếu thắng muốn nhanh lập công danh, thế là cùng với Huyền Thiên ra sức can, Chiến nói:
- Vậy theo ý thầy, ta không đánh, cùng chờ xem thế nào, nhưng nếu hắn cứ liên tục đánh cha tôi thì ta phải ứng cứu đấy nhé.
Huyền Thiên nói:
- Dù có liên tục đánh nhưng lão tướng quân vẫn đang giữ được Vũ Ninh thì cũng không cần ứng cứu gì cả.
Chiến lại nói:
- Nếu không ứng cứu, lỡ như lặp lại chuyện của Trần Sâm* thì ta lại hối hận.
Trịnh Chiến nói:
- A Lý Hải Nha ngụy trang thì sao? Cứ mang quân ra đánh một trận, nếu chúng có thực binh thì ta sẽ biết ngay, khi đó về thành cố thủ cũng chưa muộn, còn nếu chúng đã rút đi hết thì lều trại kia chỉ là kế nghi binh.
Nguyễn Địa Lô cũng bước ra nói:
- Chớ nên đâu thưa tướng quân, xin cứ nghe lời quân sư, chờ thêm xem sao đã.
Trịnh Chiến không nghe, đập bàn giận dữ, trỏ mặt Nguyễn Địa Lô và Huyền Thiên quát lớn:
- Anh hùng cả nước đánh giặc, binh sĩ gục ngã trên chiến trưởng từng ngày, thây phơi đầy đồng nội, ta đây là thân đại tướng, nắm giữ mấy vạn binh mà cứ cả ngày ở trong thành thế này chịu sao được? Các người không thấy sốt ruột sao? Hay các ngươi đều là lũ tham sống sợ chết thế?
Lại nói toàn quân rút hết về vùng Dạ Liêu chếch mé sang Gia Lâm, bấy giờ chắc chắn không còn quân Nguyên đuổi, Cao Vân mới cho tướng sĩ dừng ngựa, đoạn nói:
- Giặc không truy kích tất là có đối sách, không muốn đánh dốc túi với ta, nay chúng hành binh có tốc độ hơn ta, tất sẽ tràn sang đánh hai bên mặt ngay, ta lừa cho chúng đánh vào giữa để thể hiện quân ta tập trung về giữa, nay không có thời gian nghỉ ngơi, các tướng tức tốc về lại ải ngay lập tức, từ giờ trở đi hãy toàn lực giữ ải, chúng bị một trận thì không dám đi theo chính lộ mà vào Gia Lâm nữa, ở đây chỉ còn cần mình ta giữ.
Các tướng nhận lệnh thì lên đường ngay về lại ải không chần chừ.
…
Bấy giờ về lại trại Nguyên, Lý Hằng nói:
- Cao Vân này hành binh thật ngược đời, nó dồn toàn lực về thủ cả Gia Lâm, nay ta nên chia quân ra hai đạo đánh lấn từ Vũ Ninh, Đông Ngàn và hướng Minh An, Thiện Tài, bao vây Gia Lâm.
Hải Nha đáp:
- Chưa hẳn đã là như thế, trong binh có biến hóa, nếu ta không chọn cách đánh vào Gia Lâm từ đầu mà đánh theo đường ải, tất Cao Vân đã mất ải rồi, như thế chứng tỏ nó đọc được suy nghĩ của ta, vậy có nghĩa rằng lối binh pháp nó dùng giống ta, lại cũng có nghĩa rằng ta sẽ đọc được lại suy nghĩ của nó. Nếu ta là nó, nay hẳn là nó sẽ cho rút quân khỏi Gia Lâm, vậy ta không nên dồn quân về hai cánh mà cứ đi từ từ.
Lý Hằng băn khoăn hỏi:
- Liệu có đúng là như thế không? Nếu quân chủ lực của chúng ở Gia Lâm thì giữ Mãng Cổ Đái lại Chính Lộ là vô dụng, thậm chí có khi còn gây nguy hiểm cho hắn…
Hải Nha đáp:
- Chắc chắn ở Gia Lâm binh lực chúng không mạnh, Cao Vân chỉ dùng chiêu này để tung hỏa mù ta thế thôi, Mãng Cổ Đái ở đó để tiện cho việc công thành Minh An sau này. Các người cứ nghe ta, tuy lần này thất bại nhưng ta đã hiểu Trần Cao Vân hơn rồi, người thợ săn giỏi phải là người biết đặt mình vào vị trí của con mồi.
Đoạn Hải Nha lệnh cho Mãng Cổ Đái ở lại giữ đường Chính Lộ Gia Lâm, đoạn nói với Lý Hằng:
- Còn ngươi hãy dẫn theo năm vạn binh đánh theo đường Minh An, ngươi hãy duy trì tấn công, nhưng không cần dốc túi, chỉ cần cho chúng biết ngươi đang đe dọa chúng. Trong vòng năm ngày, ta lấy được ải Vũ Ninh, tự khắc ở Minh An bị vỡ trận, khi đó ngươi hãy đánh dốc túi, quân của Mãng Cổ Đái từ chính lộ tràn sang tiếp ứng, chiếm xong Minh An thì hai người hợp quân làm một, Lý Hằng làm chủ soái, cùng quay về đánh Gia Lâm, ta sẽ tràn vào, khi đó hợp với quân ta, tất bắt được Cao Vân.
Lý Hằng và Mãng Cổ Đái nhận lệnh thì lập tức đi thi hành ngay.
A Lý Hải Nha tự mình dẫn theo bảy vạn quân, hướng thẳng tới thành Vũ Ninh, bấy giờ tướng trấn giữ thành ấy là Trịnh Minh, Lê Phú Quý và Lê Công Cẩn, nghe được tin trận đầu Cao Vân đại thắng, chém đầu được thượng tướng nhà Nguyên là Ngột Đức Nhai, ai nấy đều mừng, Trịnh Minh nói với các tướng:
- Đại ca đã dặn rồi, binh pháp cũng đã có dạy, nếu có thắng thì phải lo ngay, binh thắng thường chủ quan, khi chủ quan đó gặp kẻ cao tay thì tất thất bại, nay đã thắng trận, các tuyến quân hết sức đề cao phòng thủ.
Các tướng tin nghe răm rắp, vội bố trí quân trấn giữ các nẻo rất cẩn trọng, quả nhiên là A Lý Hải Nha mang quân đi tới Vũ Ninh thì thấy thế trận phòng thủ rất chặt chẽ, tướng Nguyên cố công phá ba lần, nhưng đều bị Trịnh Minh và Lê Phú Quý dẫn quân đẩy lui cả ba lần, tuy Hải Nha giỏi binh pháp, quân Nguyên lại có quân số đông binh hùng tướng mạnh, nhưng do địa hình hiểm trở, Trịnh Minh là tay tướng lão luyện, lại có chuẩn bị đề phòng từ đầu nên A Lý Hải Nha không công được thành, đành phải hạ lệnh cho quân rút lui về sâu ba mươi dặm hạ trại chờ đợi.
Vậy là ưu thế hành binh thần tốc của quân Nguyên và phép dùng quân khác lạ của A Lý Hải Nha đã bị Trần Cao Vân phá mất, phải chăng vì Cao Vân và Hải Nha cùng học phép dùng binh của Thiên gia, do đó mà khi dùng đại quân, hai người có thể hiểu được nhau chăng?
…
Lại nói tới hơn nửa ngày sau, Trịnh Chiến mới kéo quân về tới thành Đông Ngàn, bấy giờ Văn Chiêu Hầu ở trong thành ra nghênh đón, nói:
- Tôi nhận được tin trận đầu đại thắng ở Gia Lâm, xin chúc mừng tướng quân.
Trịnh Chiến chào đáp lễ nói:
- Tạ ơn vương gia, đều nhờ tài của cha nuôi tôi cả, thế ở đây tình hình sao rồi?
Trần Lộng đáp:
- Tôi theo lệnh tướng quân ở trong thành này giữ không ra, quân giặc công kích vào thành của Trịnh Minh tướng quân mấy lần đều không được, nay đang hạ trại ở xa, quân ta vẫn đang thủ.
Trịnh Chiến nói:
- Nay có tôi về đây rồi, nhờ Chiêu Hầu ở lại giữ thành, chiều nay dẫn quân đi tới thành Vũ Ninh hội kiến với cha tôi, rồi hai cha con hợp binh ra ngoài thành đánh chúng một trận cho chúng rút hẳn đi mới thôi.
Bấy giờ quân sư là Huyền Thiên nghe thế thì vội can, nói:
- Sao tướng quân lại thế? Lão tướng quân đã dặn phải giữ yên thành kia mà?
Trịnh Chiến đáp:
- Thì biết là thế, nhưng quân ta mới thắng, khí thế đang hăng, nay tôi và cha hợp binh lại đi phục kích thì chúng nó tất phải tháo lui, nếu không đánh ra thì cứ chờ đợi thấp thỏm thế hay sao?
Huyền Thiên lại can:
- Kẻ dẫn quân ở đây là đích thân A Lý Hải Nha chứ không phải là các tướng thuộc cấp của hắn, hắn là con cáo già, ngay cả Thiên tướng (Trần Cao Vân là tướng Thiên gia nên gọi Thiên tướng tức chỉ Trần Cao Vân) cũng chưa chắc đánh được hắn thì nhị vị tướng quân chưa nên đánh ngay, cứ y như kế sách mà làm, hai tướng quân giữ cho chắc hai thành là được, ngộ nhỡ xuất binh, trong thành vắng tướng mà hắn có mẹo gì đột kích lấy được thành thì gây trọng tội rồi.
Dương Hát và Trần Lộng biết Trịnh Chiến tuổi trẻ hiếu thắng muốn nhanh lập công danh, thế là cùng với Huyền Thiên ra sức can, Chiến nói:
- Vậy theo ý thầy, ta không đánh, cùng chờ xem thế nào, nhưng nếu hắn cứ liên tục đánh cha tôi thì ta phải ứng cứu đấy nhé.
Huyền Thiên nói:
- Dù có liên tục đánh nhưng lão tướng quân vẫn đang giữ được Vũ Ninh thì cũng không cần ứng cứu gì cả.
Chiến lại nói:
- Nếu không ứng cứu, lỡ như lặp lại chuyện của Trần Sâm* thì ta lại hối hận.
Trịnh Chiến nói:
- A Lý Hải Nha ngụy trang thì sao? Cứ mang quân ra đánh một trận, nếu chúng có thực binh thì ta sẽ biết ngay, khi đó về thành cố thủ cũng chưa muộn, còn nếu chúng đã rút đi hết thì lều trại kia chỉ là kế nghi binh.
Nguyễn Địa Lô cũng bước ra nói:
- Chớ nên đâu thưa tướng quân, xin cứ nghe lời quân sư, chờ thêm xem sao đã.
Trịnh Chiến không nghe, đập bàn giận dữ, trỏ mặt Nguyễn Địa Lô và Huyền Thiên quát lớn:
- Anh hùng cả nước đánh giặc, binh sĩ gục ngã trên chiến trưởng từng ngày, thây phơi đầy đồng nội, ta đây là thân đại tướng, nắm giữ mấy vạn binh mà cứ cả ngày ở trong thành thế này chịu sao được? Các người không thấy sốt ruột sao? Hay các ngươi đều là lũ tham sống sợ chết thế?
Bình luận facebook