• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (2 Viewers)

  • Chương 101: Có thai (1)

Tại phòng điều trị



Dật Hiên cẩn thận ôm cô đặt nằm trên giường bệnh, váy áo lấm lem rách nát đã được cô y tá cẩn thận thay cho bộ đồ bệnh nhân màu trắng xanh. Anh vuốt ve mái tóc vỗ về cô nằm nghỉ, ngắm nhìn đôi mày cứ chau vào nhau, anh vươn tay xoa nhẹ đợi đến khi dãn ra.



“Cô ấy đang đau ư?”



Một lát thấy yên tĩnh anh mới đi ra ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, thương tích của cô ấy như thế nào vậy?"



"Cậu là người thân của cô ấy?" Vị bác sĩ nhìn vào giấy xét nghiệm bệnh án rồi nhíu mày nhìn đến anh với vẻ mặt căng thẳng cao độ.



"Vâng... đúng vậy, tôi là..." Dật Hiên trông nét mặt cũng lấy làm nghiêm trọng, anh dè dặt gật đầu.



"Anh làm chồng cô ấy kiểu gì vậy, vợ mình mang thai lại còn dám để cô ấy mạo hiểm với súng đạn như vậy à?”



Dật Hiên chưa kịp nói ra quan hệ của anh và cô thì vị bác sĩ kia đã mất kiên nhẫn đập mạnh tờ giấy xét nghiệm xuống bàn làm anh giật mình.



Dường như nghe sót chuyện gì, anh hoang mang nắm tay vị bác sĩ hỏi lại: "Bác sĩ, có thể nói lại cho cháu biết, cô ấy hiện tại thế nào?”



"Vợ cậu đã có thai được 1 tháng rồi, cũng may thai nhi vừa chỉ mới hình thành nên những tác động và ảnh hưởng bên ngoài đều do cô gái gánh chịu, thai nhi không bị tổn thương gì"



"Có thai?" Dật Hiên mở to mắt kinh hiển.



“Đứa trẻ là con của Tước sao? Hai người họ từ lúc nào đã như vậy? Tại sao lại ngay lúc mà... bảo bảo à, con có biết ba mẹ con...”



Trong tim Dật Hiên nhất thời len lói cảm giác ghen tị, nhưng ngay lập tức thức tỉnh quở trách bản thân, anh cúi đầu cười cay đắng: “Mình đúng là tồi tệ, lúc này còn có thể ích kỷ như vậy!”
















Vị bác sĩ già thấy thái độ của anh thì tưởng chừng sở khanh muốn phủi bỏ trách nhiệm, đập bàn quát lên: "Cô ấy là vợ của cậu, ngay cả vợ mình có thai cũng không biết, tuổi trẻ bây giờ đúng thật là vô tâm”



"Không phải đâu ạ, cháu chỉ là bất ngờ quá, bác sĩ cứ tiếp tục" Dật Hiên bị quát thì giật mình, anh toát mồ hôi ngăn tay bác sĩ, cười gượng.



Bác sĩ già lườm anh một cái rồi đẩy cặp kính vẻ thông thái nhìn vào tờ giấy xét nghiệm bệnh án, nghiêm mặt phân tích: "Cô ấy bị đạn bắn vào sát vùng dưới đầu gối làm đứt mạch máu và ảnh hưởng đến xương ống khuyển bị gãy. Do thời gian đến đây điều trị quá trễ, với sức nóng của đầu đạn kim loại khi ma sát kịch liệt vào da thịt và tác dụng của thuốc súng đã tàn phá vết thương làm cho nó nhiễm trùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến các mô tế bào bây giờ đã không còn khả năng tự tái tạo”



Những câu phân tích bệnh án này nghe đến đâu liền khiến trái tim anh đau thắt đến đấy. Anh nghẹn ngào nắm chặt tay bác sĩ: “Như vậy có ảnh hưởng đến phần đời còn lại của cô ấy không, thưa bác sĩ? Cô ấy phải làm sao đây?”



Vị bác sĩ già nhìn vào đôi mắt chứa chan âu lo đau thương kia thì ngay lập tức bị cảm động, ông mỉm cười trấn an: “Cũng may là phần cơ thịt chưa bị thối rửa nếu không cũng không biết hậu quả như thế nào. Hiện tại vết thương đã được sát trùng và băng bó, nhưng gân chân tại chỗ đó của cô ấy đã bị đứt. Mặc dù đã được chữa trị nhưng vẫn cần thời gian bình phục. Tôi khuyên từ bây giờ, cậu nên chăm sóc và tất bật ở bên cạnh vợ mình, tránh để cô ấy đi lại mà không có phương tiện hỗ trợ. Sức khoẻ của cô ấy rất yếu, lại thêm mất máu quá nhiều, cậu phải thường xuyên bồi bổ dưỡng chất cho mẹ và em bé trong bụng. Và còn điều này rất quan trọng tôi muốn nói với cậu, tinh thần của cô ấy bị đả kích rất lớn, tránh gây ra việc gì làm cô ấy buồn phiền. Tôi có niềm tin cô gái này sẽ bình phục nhanh thôi, nếu không phải là một cô gái mạnh mẽ tôi nghĩ cô ấy đã không gắng gượng được tới giờ phút này"



Mồ hôi chậm rãi chảy dọc hai bên thái dương, bết nhẹ mái tóc màu cà phê dính trước trán. Nếp nhăn xô trên mặt Dật Hiên đã mấy phần dãn ra, anh hỏi tiếp: "Thế tình trạng hiện tại của cô ấy... ?”



"Đã không sao rồi cậu đừng lo, chỉ cần truyền nước và nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại, còn chân cô ấy nếu muốn đi lại tôi chỉ còn cách khuyên dùng xe lăn hoặc nạn chống. Vết thương mất khoảng 3 tháng mới có thể bình phục. Cậu nhớ chăm sóc vợ mình cho tốt, đừng quên cô ấy còn đang mang thai con của cậu, đừng để cô ấy chịu thêm đả kích. Mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Cậu đến coi sóc cô ấy, tôi xin phép đi trước"



"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều"



Dật Hiên đứng lên mở cửa cúi đầu chào tiễn vị bác sĩ rời khỏi.



Bác sĩ đột ngột dừng lại ở cửa, ông đẩy cặp kính ôn tồn nói, ngữ điệu thập phần chân thành: “Tôi không biết vợ chồng cậu vì sao lại liên quan đến súng đạn, nhưng đừng để những thứ đen tối như xã hội đen làm mất đi hạnh phúc bé nhỏ của gia đình, đừng để phù phiếm tổn thương cô gái của cậu”



Nói rồi bác sĩ rời đi, áo blouse trắng theo chuyển động bay nhẹ phất phơ. Dật Hiên âm trầm đứng nhìn theo.



“Cháu rất muốn bảo vệ cô ấy nhưng cháu không phải chồng cô ấy, cho dù đủ khả năng cũng không thể làm gì được”



Cánh cửa nhè nhẹ đóng lại, không gian căn phòng toàn mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi anh. Anh buông tay cầm ở cửa, đứng ngoái đầu nhìn về phía giường bệnh với đôi mắt muộn phiền mệt mỏi, mỉm cười bất định man mác...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom