• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (1 Viewer)

  • Chương 104: Ranh giới (2)

Cùng lúc này ở hiện thực



Thiên Du xông thẳng vào phòng phẫu thuật, căn phòng yên ắng nồng nặc mùi thuốc. Cô chết lặng nhìn Dạ Tước vẫn nằm trên giường bệnh với chụp thở trên mũi. Gương mặt anh thanh tú nhưng trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền an tĩnh đến lạ.



Cô lao đến ôm chầm lấy anh, hai tay run rẩy lay lay vai anh: "Vương Dạ Tước anh tỉnh lại đi"



"Xin lỗi... chúng tôi đã cố gắng hết sức... cô gái xin đừng quá đau buồn, vết thương của cháu không ổn đâu" Người bác sĩ vừa thực hiện ca phẫu thuật đứng bên cạnh lên tiếng.



"Cháu không tin, anh ấy chỉ đang đùa cháu thôi"



Rồi cô ngẩng mặt nhìn anh, tay nắm chặt tay anh nức nở: "Anh đang trừng phạt em phải không? Anh giận em đã tự ý cản trở anh phải không? Em xin lỗi. Từ nay về sau em sẽ không làm trái lời anh nữa, anh tỉnh lại đi được không? Tỉnh lại nhìn em đi mà... Anh là người đàn ông của em, anh rất mạnh mẽ mà, em gọi mãi sao vẫn chưa tỉnh lại vậy hả. Mở mắt ra nhìn em đi, em đang khóc đấy, mau lấy bàn tay ấm áp của anh lau nước mắt cho em đi chứ tên khốn này..."



Dật Hiên cũng ngay lập tức dắt Thiên Tinh chạy theo. Cơ thể anh như bất động dừng trước ngưỡng cửa. Cảnh tượng ảm đạm xót xa đập vào mắt anh quá đỗi bàng hoàng.



Trong phòng phẫu thuật, có bác sĩ và y tá đứng gục đầu lặng thinh. Chị Thiên Tinh rụt đầu trên vai Tĩnh Dư khóc nức nở. Tĩnh Dư cắn răng bề bộn đau thương trầm lặng ôm lấy em gái. Mã Tuấn An thất thần ngồi phịch xuống một góc trong phòng. Lúc này Giai Tuệ cũng chạy vào, cô ngập ngừng tiến vào phòng, dừng lại nơi giường bệnh chết lặng nhìn anh, nhìn vào gương mặt điển trai đã không còn sự sống. Đôi mắt màu khói bắt đầu nhoè đi một làn nước, cô nắm chặt tay, cúi gầm mặt, cắn răng kìm lại những tiếng nấc trong cổ họng.



Dật Hiên bước vào phòng, anh đặt tay lên vai Thiên Du, giọng nghẹn lại: "Thiên Thiên, đừng để Tước phải vướng bận gì nữa, hãy để cậu ấy đi..."



"Không đời nào em để anh ấy rời xa em... Không phải anh đã hứa sẽ trở về bên cạnh em sao, tại sao anh lại thất hứa, tại sao lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Em ra lệnh cho anh mau tỉnh lại, nếu không cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho một người vô trách nhiệm như anh! Đừng chết... đừng bỏ em lại một mình... xin anh đấy..."



Giờ đây chỉ còn lại tiếng gào khóc thảm thiết của cô gái, cơ thể trắng buốt lạnh ngắt của người đàn ông cô yêu, vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn cô thêm một lần nào nữa. Người người chứng kiến đều cắn răng nuốt nước mắt vào trong. Đồng cảm xót xa cho số phận bất hạnh của đôi tình nhân, một người bỏ lại một người. Thê lương, thống khổ!
















———



Dạ Tước mặc sơ mi đen bất ngờ khi thấy anh khóc, anh ta cất giọng trầm trầm: "Cô ấy khóc khiến anh đau lòng đến vậy? Anh yêu cô ấy phải không?"



Dạ Tước buồn bã lắc đầu, vươn tay trước khoảng không, lần nữa hiện lên hình ảnh đang diễn ra ở thực tại. Anh nhíu mày bi thương: "Rốt cuộc em là ai, tại sao lại muốn tôi tỉnh dậy nhìn em, còn khóc đau khổ như thế... Rõ ràng tôi đâu có quen em"



"Cô ấy là người rất quan trọng với anh, anh có thể vì cô ấy tiếp tục sống. Cuộc đời anh còn chưa làm được gì cho cô ấy, chết đi sẽ để lại vô vàn nuối tiếc"



"Nhưng tôi mệt rồi, tôi cảm giác cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào, tôi muôn nghỉ ngơi" Dạ Tước rút tay về, anh cúi mặt, giọng lành lạnh yếu ớt.



Dạ Tước mặc sơ mi đen tối mặt, anh nghiến răng tức giận, hung hăng đấm vào mặt Dạ Tước thẩn thờ một cái choáng váng, kéo cổ áo anh xách lên quát lớn: "Máu của anh là cô ấy cho anh, và bây giờ nó đang chảy trên người anh một cách rất lãng phí. Cô ấy đến cuối cùng vẫn luôn ôm hy vọng không bỏ cuộc, cũng chỉ vì tin tưởng anh, tin tưởng vào lời hứa của anh. Cô ấy tin anh sẽ trở về, sẽ lại yêu thương ôm hôn cô ấy, vậy mà anh lại có thể nhu nhược như vậy mà bỏ rơi cô ấy sao? Khi nhìn thấy cô ấy khóc lòng anh lại đau lên từng hồi không phải sao? Tôi biết tất cả vì anh chính là tôi, tim tôi cũng nhói lên khi nhìn thấy cô ấy đau lòng vì chúng ta. Trái tim anh rõ ràng yêu cô ấy sâu đậm, như vậy vẫn còn muốn rời đi, rời bỏ người quan trọng nhất của mình ư?"



Bị chính bản thân mình quát vào mặt, Dạ Tước ngẩn người. Hai khuôn dung y hệt đối diện nhau, màu sắc đối lập, khí tức cũng khác biệt. Duy chỉ có tình yêu dành cho cô là đồng tâm đồng ái.



Dạ Tước nhìn thẳng vào đôi đồng tử dao động của người đàn ông, còn có gương mặt hằn lên nét tức giận. Anh thở hắt một hơi thông suốt, ánh mắt chợt kiên định: "Trong đôi mắt anh, tôi nhìn thấy những kỉ niệm của tôi và cô ấy. Đúng như anh nói, tôi yêu người con gái ấy sâu đậm. Tôi không muốn buông xuôi, tôi không muốn bỏ rơi cô ấy thêm lần nào nữa. Tôi đã thất hứa một lần rồi, lại không muốn tiếp tục làm cô ấy buồn. Tôi muốn trở về bên cạnh cô ấy"



Người đàn ông mỉm cười, anh bỏ tay khỏi cổ áo Dạ Tước, chân ảnh từ từ biến mất trong màn sương mờ ảo, còn lại duy nhất một nụ cười hài lòng. Rồi toàn bộ hoá thành tro tàn bay tản mạc trên cánh đồng hoa trắng.



Dạ Tước lưu luyến nhìn theo. Anh chìa tay ra, một cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay, đâu đó vang vọng âm thanh của chính mình: "Trở về đi, cô ấy đang đợi anh"



"Cảm ơn 'tôi'. Hẹn không bao giờ gặp lại"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom