• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (2 Viewers)

  • Chương 106: Bí mật của Giai Tuệ (1)

Bác sĩ và y tá khẩn trương khám lại tổng quát và chuẩn bị phòng bệnh theo dõi cho Dạ Tước. Mã Tuấn An lúc nãy còn ngồi phịch dưới sàn như người mất hồn, nghe thấy lão đại "hồi sinh" liền linh hoạt sốt sắng đứng ra nhận ngay trọng trách giám sát bên cạnh anh.



Tĩnh Dư trầm ổn gật đầu cho phép. Anh quay lại với cô em gái đang nức nở dúi mặt vào ngực áo, nụ cười vui mừng chan hoà cùng những lần nấc lên nghẹn ngào, vai cô run run như mèo con thút thít.



"Tiểu Tinh ngoan... Tước không sao rồi"



"Anh... anh à... huhuhu mừng quá a" Thiên Tinh mạnh mẽ vòng hai tay siết lấy người Tĩnh Dư ôm chặt, đầu cọ cọ vào ngực anh làm vạt áo vest hằn lên vài nếp nhăn mờ nhạt.



"Nhẹ tay thôi, kẻo xương anh lại gãy phải nằm đây đấy"



"Xin lỗi anh... em không muốn anh của em có chuyện đâu huhu"



"Con bé này... thật là" Tĩnh Dư thở dài trút bỏ gánh nặng, anh dịu dàng ôm Thiên Tinh, để đầu cô tựa vào cổ, xoa nhẹ đôi vai run run dỗ dành, mỉm cười an lòng.



.........



Dật Hiên vui mừng khôn xiết, anh ôm mặt nén lại niềm xúc động, cẩn thận che giấu, một ngón tay quẹt đi giọt nước mắt nhất thời không kiềm được ứa ra đọng ở khoé mi tránh không để ai nhìn thấy.



Tiến đến bên Thiên Du thấy cô gục đầu ngất đi trên ngực Dạ Tước, anh cười khổ. Định đưa tay lau đi những giọt nước còn vương vấn trên hàng mi cong vút nhưng lại đột nhiên ngừng lại. Bên tai anh là tiếng nhịp tim của Dạ Tước đang đập đều đều, anh tối mặt do dự, cuối cùng rụt tay lại.



"Lúc này không cần đến mình nữa rồi..."



Trầm lạnh bế bổng cô lên, quay đầu nói với cô y tá: "Tôi đưa cô ấy về phòng điều trị, ở đây có động tĩnh gì phiền cô báo cho chúng tôi đầu tiên". Rồi anh nhìn xuống cô gái đã ngất đi vì mệt mỏi đang ngoẹo đầu vào ngực anh, đáy mắt tĩnh lặng trong suốt như mặt gương ánh lên tia u buồn: "Cô ấy là người cần biết đầu tiên hơn ai hết"
















"Được, tôi sẽ chú ý, anh cứ đưa cô ấy về trước đã" Cô y tá khẩn trương gật đầu



Tĩnh Dư thấy cử chỉ lạ lùng của Dật Hiên khi bế Thiên Du về phòng thì nhíu mày quan sát. Đợi đến tiếng cửa phòng đóng lại phát ra một tiếng "cạch", anh mới thu lại ánh mắt nghi ngờ.



Cúi đầu nhìn xuống cô em gái từng đấy tuổi vẫn mít ướt của mình, Tĩnh Dư phì cười. Buông Thiên Tinh ra xoa đầu, dịu dàng nói với cô: "Anh đi làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí, em ở lại trong nom Tước cùng với trợ lý Mã, một lát xong việc anh sẽ kêu người sang đón em về"



"Vâng" Thiên Tinh dụi lấy dụi để lau nước mắt, gật đầu lia lịa như mèo con thút thít.



Tĩnh Dư ôn tồn bước đi, anh bất ngờ ngừng lại trông mắt về phía cuối hành lang. Gương mặt điển trai ngay lập tức nhăn lại bật lên nét lo lắng tột độ, anh chạy nhanh đến dừng trước cô gái xinh đẹp đang gục đầu ôm gối giấu đi gương mặt đầy nước mắt.



"Tuệ, em làm sao vậy? Em bị đau ở đâu à, sao lại khóc thành ra thế này?" Tĩnh Dư ngồi xuống nắm lấy vai cô xoa nhẹ, tay anh nâng đầu cô lên lau đi nước mắt thấm đẫm.



"Dư ca... ?" Giai Tuệ ngạc nhiên, cô gạt tay anh ra, gục đầu xuống lãng tránh ánh nhìn quan tâm của anh.



"Em bây giờ có phải rất xấu xí không? Em không muốn Dư ca trông thấy bộ dáng xấu hổ này của em, anh đi đi, hãy để em một mình"



Giai Tuệ hỗn loạn đẩy mạnh Tĩnh Dư làm anh mất thăng bằng ngã phịch ra đất. Mày rậm nhíu lại xót xa nhìn cô gái anh yêu thương co rút cơ thể, gục đầu trên gối khóc nức nở. Anh cắn răng, nhịn không được một lực mạnh mẽ ôm lấy cô: "Sao anh có thể để Tuệ Nhi một mình ở đây. Mặc dù anh không biết vì chuyện gì em lại khóc đến sưng húp cả mắt thế này nhưng anh tuyệt sẽ không để lại em phải cô đơn chịu đựng. Cảm giác ôm nỗi buồn gặm nhấm một mình rất đau khổ, anh muốn anh có thể hữu ích một chút, có thể an ủi em... Đúng thật anh là kẻ si tình ngu ngốc trong mắt em, vậy cứ để anh là kẻ ngu ngốc đi, ít nhất chỉ riêng em mà thôi..."



"Dư ca... vì sao... vì sao cứ phải dịu dàng với em như vậy? Em không đáng đâu" Giai Tuệ đấm nhẹ lên ngực Tĩnh Dư, tiếng nấc trong cổ họng liên tục phát ra mang theo thanh âm trong trẻo nhàn nhạt như trách móc.



Anh giữ lấy bàn tay cô nắm chặt, kiên định nói: "Đáng hay không tự trong lòng Vương Tĩnh Dư anh có quyết định. Em chỉ cần chia sẻ với anh để anh có thể giúp em là đủ rồi. Bây giờ thì đừng nói gì nữa, trong lòng có uất ức hay nỗi khổ gì thì cứ khóc đi, anh sẽ che chở cho em"



Nghe những lời ấm áp đong đầy tình yêu thương phát ra từ khuôn miệng anh, lòng cô không hiểu sao lại nhói lên âm ỉ, len lói đâu đó trong tim cảm giác áy náy hối hận. Giai Tuệ không nói gì, chỉ rụt rè nắm lấy vạt áo sơ mi, dúi mặt vào vòm ngực rắn chắc mà trút hết thương tổn, rất lâu sau vẫn không vơi đi âm thanh của sự uất ức được trút trong từng giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt màu khói loang một lớp sương mờ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom