• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (1 Viewer)

  • Chương 113: Sự bảo vệ của Lý Dật Hiên (3)

Vương Tĩnh Dư vẫn nắm chặt tay Lý Giai Tuệ không buông từ lúc bước ra khỏi khách sạn, cô cũng mảy may không để ý cư nhiên để yên. Lý Dật Hiên đi phía sau tinh ý liếc nhìn nhoẻn môi cười hài lòng.



"Xe của em đỗ ở đâu?" Vương Tĩnh Dư quay lại hỏi Lý Dật Hiên khi cả ba đã đi đến tầng hầm đỗ xe.



Lý Dật Hiên nhún vai, anh nở nụ cười ôn hoà như thường lệ, đáp lời: "Em không. Em đi taxi đến đây, anh cứ đưa Tuệ Nhi về trước đi, em bắt xe về sau"



Lý Giai Tuệ đột nhiên hô lên: "A! Cười như bình thường rồi". "Sao?" Lý Dật Hiên ngẩn ngơ hỏi.



"Anh trở lại bình thường rồi, cả Tĩnh Dư cũng vậy. Thật tốt quá, em còn tưởng hai người thay đổi tính tình trở nên bạo ngược hơn lúc trước, cuối cùng vẫn thấy hai anh cười dịu dàng như vậy"



Quả thật, nếu cô không nói, hai người đàn ông họ cũng không nhận ra họ khác như thế nào.



"Vậy sao? Em vui là được rồi, sau này anh sẽ không có bộ dạng như lúc nãy nữa" Lý Dật Hiên nhẹ tay xoa đầu cô, híp mắt cười. Lý Giai Tuệ cúi mặt gật đầu.



Vương Tĩnh Dư hơi cong môi, anh nhìn Lý Dật Hiên: "Em học võ từ khi nào vậy? Chiêu vừa rồi rất lợi hại"



"Ồ, cú đá đó là em học từ Thiên Thiên, em lường trước việc sẽ có xảy ra xung đột. Muốn an toàn và bảo vệ những người khác nên em đã nhờ cô ấy chỉ em cách đối phó khi gặp dao hay súng đạn. Tuy cô ấy không thể thực hành nhưng đã nói và vẽ ra để em có thể học được"



"Thiên Thiên, anh đang nói Hạ Thiên Du? Cô ấy làm sao có thể dạy cho anh?"



"Em hình như không biết, Thiên Thiên từng là nhà vô địch Karate toàn thành khi tham gia Đại hội thể thao toàn quốc khi mới 17 tuổi. Lúc anh ở Canada cũng có biết một chút tin tức về thể thao ở nước ta" Lý Dật Hiên lại lần nữa để lộ điểm yếu. Đó chính là luôn nở nụ cười rạng rỡ mỗi khi nói về Hạ Thiên Du, điều này làm mối nghi ngờ trong lòng Giai Tuệ mỗi lúc càng tỏ tường. "Anh ấy gọi Hạ Thiên Du thân mật như vậy, nhắc đến cô ấy liền vui vẻ, chẳng lẽ Hiên..."



"Cô ấy lợi hại nhỉ?" Vương Tĩnh Dư vuốt cằm khen ngợi. "Chân của cô ấy thế nào rồi?"
















"Vẫn như vậy. Cô ấy bị đứt gân chân, mất khoảng 3 tháng trị liệu mới có thể hồi phục"



"Ừm! Dù sao cô ấy cũng là người bảo vệ Tước, anh không dám nghĩ nếu không có cô ấy, Tước sẽ còn bị thương đến mức nào, có thể lúc ấy đã thật sự rời bỏ thế giới này, không bao giờ tỉnh lại”



Lý Dật Hiên im lặng, đôi mắt nâu ấm trong veo chợt tối sầm buồn bã. Anh sợ làm ảnh hưởng đến mọi người liền mang buồn phiền thu vào trong, cười gượng.



Anh đặt hai tay lên vai Lý Giai Tuệ, dịu dàng nói: "Em có thể chúc phúc cho họ không?"



Lý Giai Tuệ chấn kinh, ngay cả Vương Tĩnh Dư cũng không ngoại lệ. Cô ngập ngừng không nói rõ tiếng. Lý Dật Hiên không cười, gương mặt điển trai có phần hơi nghiêm túc: "Người đang đứng trước mặt em là anh trai của em, cho dù có chối bỏ như thế nào thì sự thật vẫn là như vậy. Còn người đang đứng bên cạnh chúng ta là người đàn ông rất yêu em, anh ấy có thể từ bỏ tất cả chỉ vì một giọt nước mắt của em. Anh và Tĩnh Dư đều thuộc về em... chỉ có cậu ấy là không thể. Vương Dạ Tước, cậu ấy không thuộc về chúng ta, ngay cả Hạ Thiên Du cũng không thuộc về anh, cả đời này của họ đã định phải gắn kết với nhau không có gì có thể chia cắt. Em hiểu ý anh chứ?"



"Hoá ra... anh đã biết hết tất cả, anh biết cả việc em biết anh thích Hạ Thiên Du mà vẫn không chối bỏ? Anh biết Tĩnh Dư thích em và đã vô số lần em tổn thương anh ấy, anh cũng không trách em? Anh biết em gây tổn hại cho Hạ Thiên Du vẫn không chán ghét em sao? Em tồi tệ đến mức lên giường với cấp trên để có thể nổi tiếng. Em kinh tởm như vậy, anh phải ghét bỏ em mới đúng chứ?"



"Không phải! Cả ba người chúng ta vẫn luôn rất yêu thương em, chúng ta sẵn sàng vì em mà đối đầu với những thế lực xấu xa muốn hãm hại em. Hơn cả em nghĩ, chính Tước là người cho anh mượn thế lực để điều tra Tống Gia Viễn. Dựa vào tính cách của cậu ấy, nếu cậu ấy không yêu quý em, làm sao có thể can thiệp vào việc này để giải thoát em ra chứ? Làm sao có thể đồng ý hợp tác với Tĩnh Dư trong khi hai anh em họ chẳng hoà thuận gì?”



Lý Giai Tuệ sững sờ trân trân nhìn Lý Dật Hiên, cô không ngờ rằng mọi người lại đối tốt với cô như vậy. Cô lại không hề biết mà luôn gây ra những tổn thương cho họ. Đối với anh trai một thái độ chán ghét khinh thường; trong thâm tâm lúc nào cũng luôn luôn ganh tị với Hạ Thiên Du muốn chiếm đoạt tình yêu của Vương Dạ Tước; ngay cả người yêu cô là Vương Tĩnh Dư cô cũng không áy náy mà mang ra lợi dụng. Mặc dù cô đã làm rất nhiều chuyện trái đạo lý, nhưng chung quy họ vẫn yêu thương bảo vệ cô. Ba người đàn ông này khiến cô quá mức hổ thẹn. Cô gục đầu nhìn xuống đất, cô cười, nụ cười chán ghét bản thân cùng từng giọt lệ nhạt nhoà bắt đầu rơi xuống.



“Hơn cả, chuyện đó không ai trong chúng ta để ý, người đàn ông yêu em lại càng không!" Lý Dật Hiên nhìn sang Vương Tĩnh Dư với đôi mắt thập phần tin tưởng.



Vương Tĩnh Dư ôn nhu gật đầu nhìn cô, tay anh đặt trên đôi vai run rẩy dịu dàng xoa dịu, nụ cười của anh làm cô thấy hổ thẹn, chỉ có thể chôn mặt trong ngực áo của anh khóc đến đầm đìa ướt sủng.



“Anh không để ý chuyện em làm gì và với ai, chỉ cần em thông suốt hiểu ra, sống một cuộc sống vui vẻ bình an, cho dù em không có cảm giác gì với anh cũng được, anh vẫn sẽ bảo vệ em. Được rồi đừng khóc nữa, một minh tinh nổi tiếng như em nếu bị bắt gặp còn ra thể thống gì, chưa kể em còn phải quay phim, đừng để mắt sưng bọng lên” Vương Tĩnh Dư chùn chân xuống cho bằng Lý Giai Tuệ, hai tay anh áp lên má cô vuốt ve lau đi hai hàng nước mắt.
















Lý Giai Tuệ gật đầu liên tục, tay lau lấy lau để nước mắt lấm lem như một đứa trẻ khóc nhè.



“Vậy Hiên về cùng tụi anh luôn nhé? Em và Tuệ Nhi ở cùng nhà mà. Đi taxi thì kẻo hai anh em mỗi người về mỗi lúc sẽ làm chú Phong lo lắng lắm”



Lý Dật Hiên gật đầu, anh ngồi vào ghế sau đối diện với ghế lái. Trên đường về nhà anh không nói lấy một lời nào, không khí trong xe cũng im lặng đến ngột ngạt.



Thấy anh cứ mãi chống tay lên cửa kính đăm chiêu suy nghĩ, Lý Giai Tuệ ngoái đầu xuống dịu giọng gọi: “Anh à!”



Lý Dật Hiên giật mình thức tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, anh cười hiền: “Sao vậy?”



“Anh đang nghĩ gì sao?” Lý Giai Tuệ cau mày hỏi. Đây là lần đầu tiên anh thấy đôi mày thanh mãnh của cô em gái cau lại vì lo lắng cho anh. Thật cảm động!



“Ừm. Anh đang nghĩ một số chuyện, có phần hơi tập trung, em đừng lo lắng”



“Có thể nói em nghe không?”



“Em ấy đang nghĩ về chuyện của em và Tước! Anh nói phải không?” Vương Tĩnh Dư nhìn vào kính chiếu hậu lắp trên trần xe bắt gặp cái gật đầu trầm tư của Lý Dật Hiên.



“Phải! Chuyện của Tuệ Nhi có lẽ đã được giải quyết, tên Tống Gia Viễn đó chắc sẽ không dám manh động trong một thời gian. Trong thời gian này chúng ta vẫn sẽ theo dõi bảo vệ em, chỉ cần em đừng làm gì loạn lên là được”



“Em hứa!” Lý Giai Tuệ gật đầu răm rắp.



“Cho nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là chuyện của Tước... Không biết cậu ấy khi nào mới có thể tỉnh lại”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom