Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Mất trí nhớ (1)
Hạ Thiên Du ngồi trên xe Lý Dật Hiên đẩy đi mà lòng bồn chồn không yên. Tay chân cô cứ co rút lại run run liên hồi. Dừng trước cửa phòng đính bảng số “305”, trái tim cô hồi hộp đập một nhịp. Bây giờ chỉ cần mở cánh cửa này ra, cô sẽ nhìn thấy bóng hình cô vẫn luôn mong ngày mong đêm, sẽ lại được thấy người đàn ông mà cô yêu thương đang ngồi trên chiếc giường đưa đôi mắt đen huyền nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi cô đến thăm. Vẫn là gương mặt điển trai đó, chỉ cần một cái bật cửa là có thể lao vào vòng tay anh ấy như mọi khi. Nghĩ đến cảnh tượng đó, đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng. Cư nhiên biết anh đã tỉnh sẽ rất vui nhưng trong lòng vẫn nháy lên đâu đó nỗi niềm bất an. Cô lắc đầu nguầy nguậy xua tan ý nghĩ, hai tay đan vào nhau đặt trước đùi.
Lý Dật Hiên xoa vai trấn an, hơi cúi người nói nhỏ: “Chúng ta vào nhé...?"
"Vâng!" Hạ Thiên Du hít một hơi thật sâu, gật đầu kiên định.
"Rẹt" Tiếng cửa phòng bệnh mở ra. Tiếng bánh xe lăn cũng "lạch cạch" lăn bánh. Mặc dù đã có suy diễn ra cảnh tượng này nhưng hiện thực vẫn khiến cô kích động hơn rất nhiều.
Vương Dạ Tước thật sự đã tỉnh lại. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh giống cô, thoải mái ngồi tựa lưng vào gối bông thẳng thóm áp ở đầu giường, mắt hướng nhìn ra cửa sổ tràn ngập ánh nắng ấm áp rọi vào. Bên cạnh có cô y tá đứng thay bình truyền nước, rồi lại tiêm thuốc giúp anh. Xong việc, cô y tá mang khay y tế đi ra ngoài, không quên dừng lại trước hai người Hạ Thiên Du và Lý Dật Hiên, cười nói: "Chúc mừng hai người, bệnh nhân hồi phục rất tốt, vết thương trên đầu sau phẫu thuật có thể tháo băng rồi"
"Cảm ơn bác sĩ và y tá đã tận tình” Lý Dật Hiên gật đầu cười ôn hoà. Anh tiễn cô y tá ra cửa rồi đi đến đẩy Hạ Thiên Du đến gần giường bệnh. "Cậu ấy tỉnh rồi, thật tốt quá phải không? Em sao còn không mau đến đó?”
Tim Hạ Thiên Du đập mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng không tự chủ cứ nhói đau bồi hồi. Không kiềm nén được cảm xúc mà nước mắt tuôn ra hoà cùng nụ cười hạnh phúc trên môi, cô gọi tên anh ân ái: "Tước à...”
Nghe tiếng gọi, Vương Dạ Tước quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt anh là cảnh tượng một nam một nữ, người đang đẩy xe người đang ngồi. Đôi mắt đen huyền không có lấy một chút dao động, anh lạnh lùng nhìn chăm chăm vào họ không nói gì.
Bắt gặp cái ngoái đầu của anh, tim cô đập đến rộn ràng. Soái khí cao ngạo này ngay cả khi bị thương vẫn không thể dập tắt, nó thật quen thuộc nhưng lại quá đỗi lạnh nhạt. Cô cắn răng kiềm lại nước mắt, chân không ý thức nhón gót đặt xuống sàn định đứng lên, cả thân người cô đổ nhào ra trước, Lý Dật Hiên vội vàng đỡ lấy: “Đừng kích động, chân em bây giờ không thể đi được, anh dìu em qua đó. Cẩn thận đi từng bước”
Hạ Thiên Du tuy gật đầu nhưng mắt vẫn không rời khỏi Vương Dạ Tước. Anh cũng vậy, anh thu hết tất cả những hình ảnh đang diễn ra vào mắt mình. Khuôn dung hảo soái vẫn không đọng lại một chút cảm xúc, anh hé miệng nói lắp: "Các người...?"
Hạ Thiên Du nghe anh nói chuyện thì cảm xúc trong lòng như muốn vỡ oà. Lý Dật Hiên đỡ cô ngồi xuống mép giường, anh cười nói: "Cô gái này đã rất lo lắng cho cậu đấy. Mừng cậu tỉnh lại!”
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Vương Dạ Tước hé miệng, ngôn từ mang theo hơi lạnh chầm chậm phát ra.
"Cũng được hơn một tháng rồi. Bác sĩ nói ý chí của cậu rất mạnh mẽ, vì vậy mới có thể tỉnh lại khi bị thương nặng như vậy" Lý Dật Hiên lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
Vương Dạ Tước không đáp nhưng ngấm ngầm đã hiểu, anh dời mắt từ người đàn ông chuyển sang hướng cô gái mặc đồ bệnh đang ngồi khúm núm với gương mặt cười nhưng lại khóc đỏ hoe hai mắt. Anh nhướng mày hỏi một câu không chủ không vị: "Đây..."
"Em thật sự rất vui, thật sự rất nhớ anh. Anh tỉnh rồi, đã tỉnh rồi... thật tốt quá!" Hạ Thiên Du nói nấc lên trong tiếng khóc, cô lao đến vươn hai tay ôm lấy cổ anh.
Vương Dạ Tước im lặng, anh để yên mặc cô quấy khóc ôm chặt anh. Được một lúc nghe tiếng thút thít đã vơi, anh dứt khoát gỡ hai tay cô ra, đẩy người cô khỏi người mình, lạnh giọng hỏi: "Cô là ai?"
“Cô là ai?” !!!
Lý Dật Hiên bàng hoàng bật dậy khỏi ghế. Hạ Thiên Du thất thần trân trân nhìn anh, cô đinh ninh rằng tai mình nghe nhầm, cười gượng chối bỏ: "Anh à... em là Hạ Thiên Du, là vị hôn thê của anh đây. Anh đùa em gì vậy chứ, em rất nhớ đấy, đừng trêu em nữa..."
"Cô? Hôn thê của tôi? Tôi không biết cô, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô. Chúng ta làm sao lại đính hôn rồi?" Vương Dạ Tước rụt tay ra khỏi bàn tay của Hạ Thiên Du đang nắm lấy tay mình. Ngữ điệu cao ngạo phát ra từng tiếng giống như từng nhát dao găm vào trái tim cô.
"Vương Dạ Tước. Em nói rồi, đừng đùa nữa, không vui đâu... không vui một chút nào..." Hạ Thiên Du ngồi co ro gục đầu xuống, tròng mắt dãn to, nước mắt theo đó tuôn ra lã chã thấm ướt cả một mảng trên ga nệm.
"Chẳng lẽ cậu ấy..." Lý Dật Hiên sửng sốt, anh nắm lấy hai vai Vương Dạ Tước lay nhẹ. “Tước! Cậu làm sao vậy, cậu lạ lắm. Cậu có biết tớ là ai không?”
"Cậu là... Lý Dật Hiên?"
Lý Dật Hiên thoáng vui mừng. Nhưng Hạ Thiên Du nghe Vương Dạ Tước nói trúng tên anh mà lại không nhớ ra cô là ai lại càng thêm phần khó chấp nhận.
"Tốt quá. Cậu vẫn còn nhớ!"
"Không! Chỉ là nhìn cậu rất quen, đột nhiên ba chữ ‘Lý Dật Hiên’ hiện lên buộc tôi phải nói ra. Ký ức về cậu trong đầu tôi cũng giống như cô ta, chỉ là một mảng trống rỗng"
"Cậu... mất trí rồi sao?!"
“Cái gì... anh ấy mất trí nhớ? Sao có thể...”
Cùng lúc đó là đám người Vương Tĩnh Dư hối hả chạy vào...
Lý Dật Hiên xoa vai trấn an, hơi cúi người nói nhỏ: “Chúng ta vào nhé...?"
"Vâng!" Hạ Thiên Du hít một hơi thật sâu, gật đầu kiên định.
"Rẹt" Tiếng cửa phòng bệnh mở ra. Tiếng bánh xe lăn cũng "lạch cạch" lăn bánh. Mặc dù đã có suy diễn ra cảnh tượng này nhưng hiện thực vẫn khiến cô kích động hơn rất nhiều.
Vương Dạ Tước thật sự đã tỉnh lại. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh giống cô, thoải mái ngồi tựa lưng vào gối bông thẳng thóm áp ở đầu giường, mắt hướng nhìn ra cửa sổ tràn ngập ánh nắng ấm áp rọi vào. Bên cạnh có cô y tá đứng thay bình truyền nước, rồi lại tiêm thuốc giúp anh. Xong việc, cô y tá mang khay y tế đi ra ngoài, không quên dừng lại trước hai người Hạ Thiên Du và Lý Dật Hiên, cười nói: "Chúc mừng hai người, bệnh nhân hồi phục rất tốt, vết thương trên đầu sau phẫu thuật có thể tháo băng rồi"
"Cảm ơn bác sĩ và y tá đã tận tình” Lý Dật Hiên gật đầu cười ôn hoà. Anh tiễn cô y tá ra cửa rồi đi đến đẩy Hạ Thiên Du đến gần giường bệnh. "Cậu ấy tỉnh rồi, thật tốt quá phải không? Em sao còn không mau đến đó?”
Tim Hạ Thiên Du đập mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng không tự chủ cứ nhói đau bồi hồi. Không kiềm nén được cảm xúc mà nước mắt tuôn ra hoà cùng nụ cười hạnh phúc trên môi, cô gọi tên anh ân ái: "Tước à...”
Nghe tiếng gọi, Vương Dạ Tước quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt anh là cảnh tượng một nam một nữ, người đang đẩy xe người đang ngồi. Đôi mắt đen huyền không có lấy một chút dao động, anh lạnh lùng nhìn chăm chăm vào họ không nói gì.
Bắt gặp cái ngoái đầu của anh, tim cô đập đến rộn ràng. Soái khí cao ngạo này ngay cả khi bị thương vẫn không thể dập tắt, nó thật quen thuộc nhưng lại quá đỗi lạnh nhạt. Cô cắn răng kiềm lại nước mắt, chân không ý thức nhón gót đặt xuống sàn định đứng lên, cả thân người cô đổ nhào ra trước, Lý Dật Hiên vội vàng đỡ lấy: “Đừng kích động, chân em bây giờ không thể đi được, anh dìu em qua đó. Cẩn thận đi từng bước”
Hạ Thiên Du tuy gật đầu nhưng mắt vẫn không rời khỏi Vương Dạ Tước. Anh cũng vậy, anh thu hết tất cả những hình ảnh đang diễn ra vào mắt mình. Khuôn dung hảo soái vẫn không đọng lại một chút cảm xúc, anh hé miệng nói lắp: "Các người...?"
Hạ Thiên Du nghe anh nói chuyện thì cảm xúc trong lòng như muốn vỡ oà. Lý Dật Hiên đỡ cô ngồi xuống mép giường, anh cười nói: "Cô gái này đã rất lo lắng cho cậu đấy. Mừng cậu tỉnh lại!”
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Vương Dạ Tước hé miệng, ngôn từ mang theo hơi lạnh chầm chậm phát ra.
"Cũng được hơn một tháng rồi. Bác sĩ nói ý chí của cậu rất mạnh mẽ, vì vậy mới có thể tỉnh lại khi bị thương nặng như vậy" Lý Dật Hiên lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
Vương Dạ Tước không đáp nhưng ngấm ngầm đã hiểu, anh dời mắt từ người đàn ông chuyển sang hướng cô gái mặc đồ bệnh đang ngồi khúm núm với gương mặt cười nhưng lại khóc đỏ hoe hai mắt. Anh nhướng mày hỏi một câu không chủ không vị: "Đây..."
"Em thật sự rất vui, thật sự rất nhớ anh. Anh tỉnh rồi, đã tỉnh rồi... thật tốt quá!" Hạ Thiên Du nói nấc lên trong tiếng khóc, cô lao đến vươn hai tay ôm lấy cổ anh.
Vương Dạ Tước im lặng, anh để yên mặc cô quấy khóc ôm chặt anh. Được một lúc nghe tiếng thút thít đã vơi, anh dứt khoát gỡ hai tay cô ra, đẩy người cô khỏi người mình, lạnh giọng hỏi: "Cô là ai?"
“Cô là ai?” !!!
Lý Dật Hiên bàng hoàng bật dậy khỏi ghế. Hạ Thiên Du thất thần trân trân nhìn anh, cô đinh ninh rằng tai mình nghe nhầm, cười gượng chối bỏ: "Anh à... em là Hạ Thiên Du, là vị hôn thê của anh đây. Anh đùa em gì vậy chứ, em rất nhớ đấy, đừng trêu em nữa..."
"Cô? Hôn thê của tôi? Tôi không biết cô, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô. Chúng ta làm sao lại đính hôn rồi?" Vương Dạ Tước rụt tay ra khỏi bàn tay của Hạ Thiên Du đang nắm lấy tay mình. Ngữ điệu cao ngạo phát ra từng tiếng giống như từng nhát dao găm vào trái tim cô.
"Vương Dạ Tước. Em nói rồi, đừng đùa nữa, không vui đâu... không vui một chút nào..." Hạ Thiên Du ngồi co ro gục đầu xuống, tròng mắt dãn to, nước mắt theo đó tuôn ra lã chã thấm ướt cả một mảng trên ga nệm.
"Chẳng lẽ cậu ấy..." Lý Dật Hiên sửng sốt, anh nắm lấy hai vai Vương Dạ Tước lay nhẹ. “Tước! Cậu làm sao vậy, cậu lạ lắm. Cậu có biết tớ là ai không?”
"Cậu là... Lý Dật Hiên?"
Lý Dật Hiên thoáng vui mừng. Nhưng Hạ Thiên Du nghe Vương Dạ Tước nói trúng tên anh mà lại không nhớ ra cô là ai lại càng thêm phần khó chấp nhận.
"Tốt quá. Cậu vẫn còn nhớ!"
"Không! Chỉ là nhìn cậu rất quen, đột nhiên ba chữ ‘Lý Dật Hiên’ hiện lên buộc tôi phải nói ra. Ký ức về cậu trong đầu tôi cũng giống như cô ta, chỉ là một mảng trống rỗng"
"Cậu... mất trí rồi sao?!"
“Cái gì... anh ấy mất trí nhớ? Sao có thể...”
Cùng lúc đó là đám người Vương Tĩnh Dư hối hả chạy vào...
Bình luận facebook