• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (1 Viewer)

  • Chương 116: Mất trí nhớ (2)

Vương Tĩnh Dư dừng lại trước cửa, gương mặt cương nghị điển trai xô vào nhau những nét vui mừng. Anh bước đến cuối giường cười nhẹ: "Em tỉnh rồi!"



Tiếp theo đó là Vương Thiên Tinh và Lý Giai Tuệ cũng lần lượt đi vào. Vương Thiên Tinh lật đật chạy đến mép giường bên kia ngồi xuống, nắm chặt lấy hai tay em trai, vừa khóc vừa nói: "Nhóc, em không sao rồi, tạ ơn trời đất, chị còn tưởng sẽ rất lâu không thể nghe giọng của em. Ngày mai chị phải về Mỹ, thật tốt vì trước khi đi đã có thể thấy em bình an hồi phục"



Vương Dạ Tước dửng dưng gật đầu. Trong đầu lại hiện lên những mảng ký ức rời rạt ít ỏi.



Anh liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn mặc vest đeo kính, lại chuyển hướng về cô gái có gương mặt lai Tây tóc vàng ngồi bên cạnh mình, trầm ổn hỏi: "Hai người... là anh trai và chị gái của tôi sao?"



Sau một giây dứt câu nói, căn phòng lại trở nên lặng thinh. Vương Tĩnh Dư và Lý Giai Tuệ trợn tròn mắt nhìn nhau, Lý Dật Hiên ôm đầu thở dài, Hạ Thiên Du gục đầu ngồi thinh trên giường. Vương Thiên Tinh chấn kinh, cô bước xuống giường đi đến níu tay Lý Dật Hiên hét lên: "Như thế này là sao? Em mau nói cho chị biết đi!"



"Cậu ấy như thế này... có lẽ là mất trí nhớ rồi"



"Cái gì..." Vương Thiên Tinh loạng choạng lùi về sau. Vương Tĩnh Dư đưa tay đỡ em gái đứng vững. "Bình tĩnh nào. Dù sao tỉnh lại cũng là quá tốt rồi. Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra, em đừng kích động, sẽ không sao đâu"



Vương Thiên Tinh gật đầu. Cô xoa hai ngón tay lên đôi mày chau lại vào nhau nhăn khúm đầy phiền não.



Vương Dạ Tước vẫn giữ một nét mặt vô cảm, anh đưa mắt nhìn đến Lý Giai Tuệ. Môi mỏng đột nhiên khẽ nhếch lên phát ra tiếng "hừ". Anh chỉ tay vào mặt Lý Giai Tuệ nói như ra lệnh: "Cô! Lại đây!"



Lý Giai Tuệ giật mình nhưng vẫn nghe theo, cô từ từ đi đến gần giường bệnh, đứng cách Hạ Thiên Du một khoảng.



"Anh có việc gì cần em giúp sao?" Lý Giai Tuệ ngập ngừng lên tiếng, phản ứng có hơi ngượng ngùng rụt rè.
















Vương Dạ Tước cười nhạt, anh lấy tay nâng gương mặt trắng bệch mà nhạt nhoà những vệt nước mắt đã hong khô, đoạn nói: "Cô nói cô là vị hôn thê của tôi?"



Hạ Thiên Du cắn môi, cằm bị anh bóp chặt căn bản không thể mở miệng. Cô dương mắt trừng anh như một lời khẳng định.



"Ha!" Vương Dạ Tước nhếch mép, anh bỏ tay ra khỏi cằm Hạ Thiên Du, bất ngờ vươn tay còn lại kéo Lý Giai Tuệ ngồi xuống bên cạnh mình, cố tình vòng tay qua ôm eo cô. "Theo tôi thấy thì cô gái này xứng là vị hôn thê của tôi hơn. Cô nói xem, có phải cô đang giả mạo người thân của tôi không?"



Lý Giai Tuệ bất ngờ không biết chống đỡ thế nào, nhìn sang anh trai Lý Dật Hiên định cầu cứu liền bị ánh mắt bừng ngàn tia lửa của Vương Thiên Tinh bắn vào như muốn thiêu trụi cô thành tro. Cô đổ mồ hôi, nhất thời không nghĩ ra cách, đành chịu khổ để Vương Dạ Tước lợi dụng.



Hạ Thiên Du trợn mắt vô hồn. Hình ảnh Vương Dạ Tước ôm ấp Lý Giai Tuệ đập vào mắt cô sao mà nhức nhối. Nhìn thấy nụ cười khinh thường này của anh đang nhắm vào cô, cõi lòng lại không ngừng quặn lên đau đớn. Nụ cười này, anh chỉ dành cho những kẻ anh xem thường, nay lại có thể dành cho cô một cách rõ ràng như vậy. Anh quên cô thật rồi! Chắc chắn trong suy nghĩ hiện tại của anh, cô chẳng khác nào một kẻ lợi dụng mà anh rất chán ghét.



Tay cô bấu chặt vào ga giường, vì kìm nén xúc động mà run lên bần bật, răng môi mím lại cắn chặt vào nhau.



"Tước... anh thật sự không nhớ ra em sao? Em là Hạ Thiên Du, là hôn thê của anh. Chúng ta đã danh chính ngôn thuận đính hôn rồi. Lý Giai Tuệ... cô ta không phải!"



Vương Dạ Tước vẫn không để vào tai những lời này. Anh liếc nhìn Lý Giai Tuệ với đôi mắt tự mãn. Tay cố tình kéo eo cô lại gần, giọng lành lạnh uy hiếp: "Cô nói xem. Cô có phải là hôn thê của tôi hay không?"



Lý Giai Tuệ cứng đờ người, ấp úng trả lời: "Phải, em là hôn thê của anh nhưng đó là chuyện của trước đây. Bây giờ Hạ tiểu thư mới là..."



"Đủ rồi!" Còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vương Dạ Tước lên tiếng dứt khoát ngăn lại. Lý Giai Tuệ giật bắn mình, im bặt.



Vương Dạ Tước rút tay khỏi người Lý Giai Tuệ. Anh đan tay vào nhau đặt trên bụng, lưng hơi ngã ra sau: "Cô gái lừa đảo!". Chất giọng bá đạo lanh lảnh thốt ra hai chữ "lừa đảo" lọt vào tai cô vì cớ gì lại khó nghe đến vậy.



"Cô cũng đã nghe rồi. Cô gái này mới chính là hôn thê của tôi. Còn cô, lừa đảo. Cút đi"
















"Tại sao tất cả mọi người ở đây đều không chấp nhất kẻ lừa đảo này mà còn để cô ta ở lại?" Vương Dạ Tước trừng Hạ Thiên Du, anh gằng giọng.



Mọi người nghe thấy đều trưng ra một biểu cảm bất mãn.



Ánh nhìn khinh thường bài xích kia của anh làm cổ họng cô nghẹn lại, phổi như tắc nghẽn không thể thở nổi. Cô thở dồn dập như lấy hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân, với tay chống vào chiếc xe lăn loạng choạng ngã xuống. Lý Dật Hiên ngay lập tức khuỵu gối đỡ lấy cô. Bắt được cảnh này, Vương Dạ Tước nhướng mày: "Hửm? Xem ra người này mới là vị hôn phu của cô rồi"



Lý Dật Hiên cau mày, anh quay đầu nhìn thẳng Vương Dạ Tước, lạnh giọng lên tiếng: "Ai cũng có thể hiểu lầm tôi và cô ấy, riêng cậu không thể nói cô ấy như vậy"



"Vương Dạ Tước, não em bị trục trặc gì rồi sao? Không nhớ mọi người nữa? Ngay cả người thân nhất của em, hôn thê thật sự của em là ai em cũng không còn nhớ rõ nữa sao? Lại đi thừa nhận Lý Giai Tuệ?" Vương Thiên Tinh kích động túm lấy cổ áo Vương Dạ Tước hét lên.



"Chị à..." Hạ Thiên Du nhỏ tiếng yếu ớt gọi. "Mọi người đừng làm khó anh ấy nữa, một lát bác sĩ đến kiểm tra chúng ta sẽ biết kết quả thôi, bây giờ em muốn ra ngoài hít thở không khí. Hiên ca ca! Đẩy xe giúp em được không?"



"Được" Lý Dật Hiên thở dài, theo thói quen đặt tay vào tay vịn đẩy xe ra ngoài.



Đoạn đến cửa, Hạ Thiên Du quay đầu nhìn đôi nam thanh nữ tú đang ngồi trên giường, ý lạnh từ con ngươi đã bị tổn thương phát ra ghim vào đồng tử của Lý Giai Tuệ. Hạ Thiên Du gục đầu xuống, mái tóc màu nâu che khuất nửa khuôn mặt trên: "Chăm sóc anh ấy giúp tôi, tân hôn thê!"



Giọng nói của cô không lạnh nhưng khiến Lý Giai Tuệ không rét mà run.



Vương Dạ Tước nhìn theo ra cửa, đột nhiên từ đầu truyền đến cơn đau nhức. Anh lấy hai tay ôm đầu, quằn quại kêu lên: "Đau quá! Đầu tôi đau quá"



Vương Thiên Tinh lo lắng luống cuống, định nhấn chuông gọi bác sĩ thì may lúc Vương Tĩnh Dư dẫn theo một vị bác sĩ chạy vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom