Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127: Hiến giác mạc
Sau khi được Hạ Thiên Du đồng ý hiến giác mạc, Lý Giai Tuệ đã âm thầm thông báo với bác sĩ. Cô kể rõ sự tình và yêu cầu bác sĩ phải giữ bí mật. Vì bệnh trạng cấp bách, ông đành làm trái với tâm tính của lương y mà miễn cưỡng đồng ý.
Ba ngày sau, chị Vương Thiên Tinh phải trở lại Mỹ để dự cuộc họp hội thảo quan trọng của những tiến sĩ bậc nhất trường Đại học Harvard. Lý Dật Hiên cũng vì tính chất công việc nghiên cứu mà thường xuyên bay đi bay về giữa Canada và Nam thành. Anh nhận được cuộc gọi triệu tập khẩn cấp từ viện trưởng viện nghiên cứu ở Canada. Lần này anh đi công tác đến tận một tuần, thời điểm xuất phát là buổi chiều ngay sau khi cuộc nói chuyện của hai cô gái kết thúc. Rất cẩn thận, anh đã bàn giao lại việc chăm sóc Hạ Thiên Du cho Lý Giai Tuệ. Thay vì dịu dàng dặn dò, anh dùng khẩu khí răn đe khiến cô em gái cũng mấy phần e dè.
Vì biết có Lý Giai Tuệ chăm sóc cho em trai và Hạ Thiên Du nên Vương Tĩnh Dư cũng không mảy may sốt ruột. Anh bận rộn chỉnh đốn lại nhân sự và các dự án của công ty trong những ngày không theo dõi.
Tất cả mọi người đều trùng hợp rời đi, không một ai biết được việc Vương Dạ Tước sẽ tiến hành ghép mổ giác mạc và giác mạc là từ ai hiến mà có.
Bác sĩ đưa Hạ Thiên Du đi làm xét nghiệm, ông kết luận mẫu giác mạc của cô hoàn toàn không gây bài xích gì với ADN mắt của Vương Dạ Tước nên đã lên lịch phẫu thuật sau 3 ngày sau đó.
Như ý trời xui khiến, tất cả đều thuận theo ý muốn của Lý Giai Tuệ. Cuộc phẫu thuật được tiến hành dưới sự chấp thuận của Vương Tĩnh Dư trước đó, chữ ký cam kết của người hiến tặng là Hạ Thiên Du và Lý Giai Tuệ với tư cách là người chăm sóc của cô.
Trước ngày phẫu thuật một ngày, Vương Dạ Tước đã thật sự bị mù hoàn toàn.
Đôi mắt không còn nhìn thấy khiến tâm trí anh trở nên tiêu cực, thêm phần kích động dẫn đến bấn loạn. Anh đập vỡ hết tất cả những đồ vật trong phòng bệnh mỗi khi muốn tìm thấy ánh sáng, anh gào lên tức giận chẳng khác nào một con sói mất kiểm soát.
"Tại sao? Tại sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy? A! A!!!"
"Anh ấy có thật sự là Vương Dạ Tước kiêu ngạo điềm tĩnh mà mình đã yêu không..."
Hạ Thiên Du đứng trước cửa phòng bệnh của anh, đĩa trái cây trên tay rơi loảng choảng xuống sàn. Cánh tay cô xụi lơ, chứng kiến cảnh tượng này khiến cô đau lòng khôn xiết.
Nghe tiếng kim loại va chạm, Vương Dạ Tước lại càng thêm kích động, anh quay đầu về hướng phát ra âm thanh, cảnh giác hét lên: "Ai? Là ai đang ở đó? Các người đang cười nhạo kẻ mù lòa như tôi phải không? Ra mặt đi!"
Hạ Thiên Du ngậm ngùi lấy tay bịt miệng. Cô vội vã chạy đi tìm bác sĩ với những bước di chuyển khó khăn.
Tình yêu mãnh liệt trong cô dường như đã thúc đẩy sự can đảm khiến cô hối giục bác sĩ. Cô níu lấy tay áo ông, nức nở: "Bác sĩ à, hãy tiến hành phẫu thuật càng nhanh càng tốt, không cần theo lịch trình cũng được ạ, cháu đều chuẩn bị sẵn sàng cả rồi nên bác sĩ đừng lo cháu cần thời gian. Cháu xin bác sĩ đấy! Hiện tại anh ấy đang mất trí nhớ, tâm tình bất ổn, nay lại không còn nhìn thấy sẽ khiến anh ấy càng khó thích ứng, anh ấy sẽ rơi vào tuyệt vọng mất"
Vị bác sĩ nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi đang từng ngày chịu sự dày vò và đau khổ như vậy thì không đành lòng. Ông đồng ý với Hạ Thiên Du sẽ tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.
Trước khi phẫu thuật, ông tiêm thuốc mê cho Vương Dạ Tước rồi phân phó cho y tá đẩy băng ca vào phòng chờ sẵn, sau đó trấn an tinh thần Hạ Thiên Du. Ông hứa sau khi phẫu thuật xong sẽ tìm lại được giác mạc, trả cho cô đôi mắt mà không cần phải hy sinh một người sống nào cả.
Lý Giai Tuệ cũng đi theo bên cạnh, cô bỏ cả buổi ra mắt phỏng vấn bộ phim mới mà chạy đến bệnh viện chăm lo túc trực bên cạnh Hạ Thiên Du.
Đến khi băng ca được đưa đến cửa phòng phẫu thuật, Lý Giai Tuệ vẫn nắm chặt tay Hạ Thiên Du: "Hạ tiểu thư, để cô phải chịu uất ức rồi"
Hạ Thiên Du lắc đầu, cô cười nhạt: "Sau này trách nhiệm ở bên cạnh chăm sóc Tước phải giao lại cho cô rồi. Tôi còn phải cảm ơn cô, Giai Tuệ tiểu thư"
Dứt lời, y tá đẩy băng ca vào phòng, cửa đóng lại, màu đỏ trên hộp đèn phẫu thuật cũng bật sáng. Lúc này chẳng còn cách nào khác ngoài cầu nguyện chúa trời thương cho họ bình an vô sự.
.......
Sau 4 giờ đồng hồ chờ đợi, đèn tắt ngúm, bác sĩ cởi bỏ khẩu trang từ trong phòng bước ra gật đầu mỉm cười với Lý Giai Tuệ. Cùng lúc đó là hai chiếc băng ca được đẩy ra. Trên ga nệm màu trắng có thân ảnh của Vương Dạ Tước và Hạ Thiên Du nằm bất động hôn mê. Trên mắt mỗi người đều quấn một mảng băng màu trắng. Lý Giai Tuệ ngầm hiểu ý, cô cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ rối rít.
Ca phẫu thuật đã thành công viên mãn!
Y tá đẩy băng ca về phòng bệnh, hai chiếc giao nhau tại góc tường rồi rẽ sang hai hướng ngược nhau. Một cảm giác nhói lên trong lòng Vương Dạ Tước, chỉ có ngón tay của anh là hơi cử động nhẹ vì ý thức không cho phép anh tỉnh dậy.
Khoảnh khắc ấy tựa hồ đường ranh giới vô hình chia đôi tình yêu của anh và cô, mỗi người mỗi ngả...
Ba ngày sau, chị Vương Thiên Tinh phải trở lại Mỹ để dự cuộc họp hội thảo quan trọng của những tiến sĩ bậc nhất trường Đại học Harvard. Lý Dật Hiên cũng vì tính chất công việc nghiên cứu mà thường xuyên bay đi bay về giữa Canada và Nam thành. Anh nhận được cuộc gọi triệu tập khẩn cấp từ viện trưởng viện nghiên cứu ở Canada. Lần này anh đi công tác đến tận một tuần, thời điểm xuất phát là buổi chiều ngay sau khi cuộc nói chuyện của hai cô gái kết thúc. Rất cẩn thận, anh đã bàn giao lại việc chăm sóc Hạ Thiên Du cho Lý Giai Tuệ. Thay vì dịu dàng dặn dò, anh dùng khẩu khí răn đe khiến cô em gái cũng mấy phần e dè.
Vì biết có Lý Giai Tuệ chăm sóc cho em trai và Hạ Thiên Du nên Vương Tĩnh Dư cũng không mảy may sốt ruột. Anh bận rộn chỉnh đốn lại nhân sự và các dự án của công ty trong những ngày không theo dõi.
Tất cả mọi người đều trùng hợp rời đi, không một ai biết được việc Vương Dạ Tước sẽ tiến hành ghép mổ giác mạc và giác mạc là từ ai hiến mà có.
Bác sĩ đưa Hạ Thiên Du đi làm xét nghiệm, ông kết luận mẫu giác mạc của cô hoàn toàn không gây bài xích gì với ADN mắt của Vương Dạ Tước nên đã lên lịch phẫu thuật sau 3 ngày sau đó.
Như ý trời xui khiến, tất cả đều thuận theo ý muốn của Lý Giai Tuệ. Cuộc phẫu thuật được tiến hành dưới sự chấp thuận của Vương Tĩnh Dư trước đó, chữ ký cam kết của người hiến tặng là Hạ Thiên Du và Lý Giai Tuệ với tư cách là người chăm sóc của cô.
Trước ngày phẫu thuật một ngày, Vương Dạ Tước đã thật sự bị mù hoàn toàn.
Đôi mắt không còn nhìn thấy khiến tâm trí anh trở nên tiêu cực, thêm phần kích động dẫn đến bấn loạn. Anh đập vỡ hết tất cả những đồ vật trong phòng bệnh mỗi khi muốn tìm thấy ánh sáng, anh gào lên tức giận chẳng khác nào một con sói mất kiểm soát.
"Tại sao? Tại sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy? A! A!!!"
"Anh ấy có thật sự là Vương Dạ Tước kiêu ngạo điềm tĩnh mà mình đã yêu không..."
Hạ Thiên Du đứng trước cửa phòng bệnh của anh, đĩa trái cây trên tay rơi loảng choảng xuống sàn. Cánh tay cô xụi lơ, chứng kiến cảnh tượng này khiến cô đau lòng khôn xiết.
Nghe tiếng kim loại va chạm, Vương Dạ Tước lại càng thêm kích động, anh quay đầu về hướng phát ra âm thanh, cảnh giác hét lên: "Ai? Là ai đang ở đó? Các người đang cười nhạo kẻ mù lòa như tôi phải không? Ra mặt đi!"
Hạ Thiên Du ngậm ngùi lấy tay bịt miệng. Cô vội vã chạy đi tìm bác sĩ với những bước di chuyển khó khăn.
Tình yêu mãnh liệt trong cô dường như đã thúc đẩy sự can đảm khiến cô hối giục bác sĩ. Cô níu lấy tay áo ông, nức nở: "Bác sĩ à, hãy tiến hành phẫu thuật càng nhanh càng tốt, không cần theo lịch trình cũng được ạ, cháu đều chuẩn bị sẵn sàng cả rồi nên bác sĩ đừng lo cháu cần thời gian. Cháu xin bác sĩ đấy! Hiện tại anh ấy đang mất trí nhớ, tâm tình bất ổn, nay lại không còn nhìn thấy sẽ khiến anh ấy càng khó thích ứng, anh ấy sẽ rơi vào tuyệt vọng mất"
Vị bác sĩ nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi đang từng ngày chịu sự dày vò và đau khổ như vậy thì không đành lòng. Ông đồng ý với Hạ Thiên Du sẽ tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.
Trước khi phẫu thuật, ông tiêm thuốc mê cho Vương Dạ Tước rồi phân phó cho y tá đẩy băng ca vào phòng chờ sẵn, sau đó trấn an tinh thần Hạ Thiên Du. Ông hứa sau khi phẫu thuật xong sẽ tìm lại được giác mạc, trả cho cô đôi mắt mà không cần phải hy sinh một người sống nào cả.
Lý Giai Tuệ cũng đi theo bên cạnh, cô bỏ cả buổi ra mắt phỏng vấn bộ phim mới mà chạy đến bệnh viện chăm lo túc trực bên cạnh Hạ Thiên Du.
Đến khi băng ca được đưa đến cửa phòng phẫu thuật, Lý Giai Tuệ vẫn nắm chặt tay Hạ Thiên Du: "Hạ tiểu thư, để cô phải chịu uất ức rồi"
Hạ Thiên Du lắc đầu, cô cười nhạt: "Sau này trách nhiệm ở bên cạnh chăm sóc Tước phải giao lại cho cô rồi. Tôi còn phải cảm ơn cô, Giai Tuệ tiểu thư"
Dứt lời, y tá đẩy băng ca vào phòng, cửa đóng lại, màu đỏ trên hộp đèn phẫu thuật cũng bật sáng. Lúc này chẳng còn cách nào khác ngoài cầu nguyện chúa trời thương cho họ bình an vô sự.
.......
Sau 4 giờ đồng hồ chờ đợi, đèn tắt ngúm, bác sĩ cởi bỏ khẩu trang từ trong phòng bước ra gật đầu mỉm cười với Lý Giai Tuệ. Cùng lúc đó là hai chiếc băng ca được đẩy ra. Trên ga nệm màu trắng có thân ảnh của Vương Dạ Tước và Hạ Thiên Du nằm bất động hôn mê. Trên mắt mỗi người đều quấn một mảng băng màu trắng. Lý Giai Tuệ ngầm hiểu ý, cô cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ rối rít.
Ca phẫu thuật đã thành công viên mãn!
Y tá đẩy băng ca về phòng bệnh, hai chiếc giao nhau tại góc tường rồi rẽ sang hai hướng ngược nhau. Một cảm giác nhói lên trong lòng Vương Dạ Tước, chỉ có ngón tay của anh là hơi cử động nhẹ vì ý thức không cho phép anh tỉnh dậy.
Khoảnh khắc ấy tựa hồ đường ranh giới vô hình chia đôi tình yêu của anh và cô, mỗi người mỗi ngả...
Bình luận facebook