Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128: Hãy để anh chăm sóc em
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày ca phẫu thuật ghép giác mạc của Vương Dạ Tước thành công.
Sau ngày phẫu thuật ba ngày, Lý Dật Hiên từ Canada trở về liền đến ngay bệnh viện xem xét tình hình.
"Thiên Thiên, em có ở trong đó không? Thiên Thiên, nói gì đi, tại sao em lại khoá cửa, tại sao không cho y tá mở cửa cho anh vào? Thiên Thiên!"
Đứng trước phòng bệnh của Hạ Thiên Du suốt 10 phút nhưng không có cách nào vào trong, anh còn định phá cửa thì bên trong vang lên tiếng của cô, "Lý Dật Hiên, anh đi đi, hiện tại em không muốn bị làm phiền, mong anh hôm khác hẳn đến. Xin lỗi, em muốn ngủ, anh đừng gọi nữa"
Lần này kì lạ thay, cô không cho anh vào, hơn nữa còn với ngữ điệu xua đuổi lạnh nhạt này. Anh bàng hoàng, ngầm nghĩ đã có chuyện không hay xảy ra trong lúc đi vắng.
Nỗi lo lắng dồn nén trong lòng bao lâu nay nấu thành nóng vội, anh chạy đi tìm chuyên viên bác sĩ hỏi chuyện thì biết tin Vương Dạ Tước xuất hiện di chứng sau vụ tai nạn dẫn đến mù loà, tuy nhiên đã được cấy ghép giác mạc thành công, đang tịnh dưỡng chờ thời gian hồi phục. Nghe xong anh sửng sốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh vì người bạn đã ổn. Song, anh hỏi đến cô, bác sĩ giật mình, ngập ngừng khó nói.
"Nói mau, Thiên Thiên bị làm sao, cô ấy tại sao lại..." Lý Dật Hiên dùng lực nắm chặt vai bác sĩ lay lay.
"Hạ tiểu thư đã mất đi thị lực rồi, hiện tại cô ấy không thể nhìn thấy cậu nữa" Bác sĩ thở dài trả lời, Lý Dật Hiên kích động, giống như không thể tin được, tay chân anh đột nhiên run rẩy, cả cơ thể vô lực dựa vào tường.
Lý Dật Hiên tức giận đấm một quyền vào tường, bàn tay xay xước tróc da. Anh cởi lỏng cà vạt trên cổ áo, thẳng thừng bước ra khỏi cửa bệnh viện.
Vì hướng nghi ngờ nên đã điều tra bằng mọi cách, có lẽ việc hai người họ cùng lúc xảy ra có liên quan với nhau. Một người được ghép giác mạc, người còn lại liền không còn nhìn thấy ắt hẳn có vấn đề, Lý Dật Hiên đã đinh ninh như vậy.
Cho đến khi bác sĩ nói với Hạ Thiên Du rằng Lý Dật Hiên đã biết rõ tình trạng hiện tại của cô, cô mới chịu gặp anh.
Lý Dật Hiên đẩy cửa bước vào phòng, trông thấy dáng vẻ mỏng manh quen thuộc vẫn như vậy ngồi trên giường, nhưng đôi mắt hữu hồn trên gương mặt khả ái xinh đẹp của cô đã bị che lại bằng một dải vải màu trắng quấn quanh đầu. Có lẽ sau mảnh vải ấy chính là cả một bầu trời đen tối mà một người bình thường rất sợ hãi khi phải đối diện.
"Thiên Thiên..." Lý Dật Hiên gọi tên cô trong âm giọng nghẹn đắng, mắt anh rưng rưng nhìn cô xót xa.
Nghe tiếng gọi, cô quay đầu về hướng phát ra âm thanh, cố tập trung xác định vị trí của anh, tay cô quơ quạng trong không trung, Lý Dật Hiên liền chạy đến ngồi xuống nắm lấy bàn tay gầy gò của cô: "Anh đây, Hiên ca ca ở đây..."
Hạ Thiên Du hơi giật mình, cô đưa tay sờ soạng vào khắp mặt của Lý Dật Hiên: “Tuy em không thể nhìn thấy gương mặt của anh nhưng giọng nói của anh cho em biết anh đang rất buồn"
Nhìn bàn tay vô định ngập ngừng chạm trên mặt mình, lòng anh quặn lại, hai mắt nhắm nghiền ép một giọt nước mắt chảy xuống.
"Anh ở đây... anh luôn ở bên cạnh em" Lý Dật Hiên nắm lấy tay cô áp lên má mình.
Hạ Thiên Du cảm giác có dòng nước âm ấm lăn trên đầu ngón tay, cô cười, tay vuốt nhẹ chỗ đấy: "Em không sao đâu mà, dần dần sẽ quen thôi"
Lý Dật Hiên cắn răng, dang tay ôm lấy cô, cả cơ thể nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay ấm áp của anh. Cô ngẩn người, một lúc sau tìm đến tấm lưng hơi run của người đàn ông, vỗ nhẹ.
“Tại sao lại xảy ra cớ sự này, có phải em là người hiến giác mạc cho Dạ Tước không? Thiên Thiên... tại sao em lại hy sinh bản thân mình như vậy...”
Cô hơi đẩy anh ra, khẽ lắc đầu, môi nở nụ cười: “Chuyện Tước xuất hiện di chứng em cũng không biết cho đến ngày phẫu thuật, Giai Tuệ mới nói với em. Mắt em... đêm đó em sốt cao lại không thể đi được nên không thể báo cũng không ai phát hiện. Quá chậm trễ nên dẫn đến mất đi thị lực”
“Em đừng gạt anh”
“Em gạt anh thì được gì chứ”, Hạ Thiên Du vẫn bình thản, “Em rất vui vì đã có người tình nguyện hiến giác mạc cho anh ấy, em rất biết ơn người đó, anh ấy có thể nhìn thấy được rồi. Khi nào em xuất viện, em nhất định phải cảm tạ gia đình của người đó. Anh nói phải không?”
Cô vỗ nhẹ hai cái lên tay của Lý Dật Hiên, anh tuy bán tín bán nghi nhưng trước mắt đã nghe được chính miệng cô nói vậy cũng nhất thời không truy cứu nữa.
“Phải! Sau khi xuất viện chúng ta sẽ cùng nhau đến cảm tạ người đó”
Hạ Thiên Du gật đầu, cô lại hướng ra phía cửa sổ, nơi có ánh sáng rọi vào và tiếng gió lùa vào khe khẽ.
“Tuy biết nơi đó có nắng nhưng lại không thể nhìn thấy, trước mắt em bây giờ vạn vật đều trở thành màu đen. Em đang tập làm quen”
Lý Dật Hiên nắm tay cô bằng hai tay, anh nhìn cô với đôi mắt mù loà không xác định rõ phương hướng, lòng lại đau như cắt. Anh nén giọng xuống, cố nói bình ổn nhất: “Thai nhi sao rồi?”
Cô nghe hỏi thì quay đầu lại, hơi cúi xuống. Tay cô sờ lên bụng xoa tròn: “Bác sĩ vừa siêu âm cho em vài ngày trước. Ông nói em bé phát triển rất tốt, rất ngoan. Dạo này em cũng không còn bị nghén ăn nữa”
“Chân của em...”
“Đã khoẻ hơn nhiều rồi, em có thể đi mà không cần nạn nữa. Thời gian này em không thể tập đi lại được, quá trình trị liệu sẽ khó khăn hơn một chút vì mắt em... nhưng em tin mình nhất định sẽ vượt qua. Vì bảo bối, vì con của em và anh ấy, em sẽ cố gắng”
Hạ Thiên Du nắm chặt tay Lý Dật Hiên. Anh biết, đằng sau lớp vải ấy là đôi mắt tuy vô hồn nhưng kiên định. Quyết tâm của cô, sự hy sinh nhẫn nhịn, tất cả đều xuất phát từ tình yêu mãnh liệt dành cho người đàn ông mang tên Vương Dạ Tước.
“Vậy thì tốt rồi”
Anh không dám nghĩ, cũng chẳng dám hình dung, một người phụ nữ mỏng manh như cô lại có thể hy sinh nhiều đến vậy. Cô đang mang thai nhưng chân bị thương, mắt mù loà. Làm sao cô có thể tự bảo vệ bản thân trước sóng gió đầy rẫy ngoài kia.
Hạ Thiên Du tinh nghịch hoạt bát trước đây đã trôi vào dĩ vãng. Trước mắt anh chỉ còn lại một Hạ Thiên Du trầm lặng u buồn, một nụ cười hồn nhiên phai dần theo năm tháng.
Lý Dật Hiên kéo đầu cô tựa vào ngực mình, đầu hơi cúi xuống, ghì lấy cô: “Anh muốn bảo vệ em, che chở cho em một đời bình an. Sau khi xuất viện, hãy để anh chăm sóc em, được không?”
Hạ Thiên Du im lặng. Sau một thoáng trầm tư, cô rụt tay trong lòng anh, cắn răng không trút ra uất ức.
“Được...”
Sau ngày phẫu thuật ba ngày, Lý Dật Hiên từ Canada trở về liền đến ngay bệnh viện xem xét tình hình.
"Thiên Thiên, em có ở trong đó không? Thiên Thiên, nói gì đi, tại sao em lại khoá cửa, tại sao không cho y tá mở cửa cho anh vào? Thiên Thiên!"
Đứng trước phòng bệnh của Hạ Thiên Du suốt 10 phút nhưng không có cách nào vào trong, anh còn định phá cửa thì bên trong vang lên tiếng của cô, "Lý Dật Hiên, anh đi đi, hiện tại em không muốn bị làm phiền, mong anh hôm khác hẳn đến. Xin lỗi, em muốn ngủ, anh đừng gọi nữa"
Lần này kì lạ thay, cô không cho anh vào, hơn nữa còn với ngữ điệu xua đuổi lạnh nhạt này. Anh bàng hoàng, ngầm nghĩ đã có chuyện không hay xảy ra trong lúc đi vắng.
Nỗi lo lắng dồn nén trong lòng bao lâu nay nấu thành nóng vội, anh chạy đi tìm chuyên viên bác sĩ hỏi chuyện thì biết tin Vương Dạ Tước xuất hiện di chứng sau vụ tai nạn dẫn đến mù loà, tuy nhiên đã được cấy ghép giác mạc thành công, đang tịnh dưỡng chờ thời gian hồi phục. Nghe xong anh sửng sốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh vì người bạn đã ổn. Song, anh hỏi đến cô, bác sĩ giật mình, ngập ngừng khó nói.
"Nói mau, Thiên Thiên bị làm sao, cô ấy tại sao lại..." Lý Dật Hiên dùng lực nắm chặt vai bác sĩ lay lay.
"Hạ tiểu thư đã mất đi thị lực rồi, hiện tại cô ấy không thể nhìn thấy cậu nữa" Bác sĩ thở dài trả lời, Lý Dật Hiên kích động, giống như không thể tin được, tay chân anh đột nhiên run rẩy, cả cơ thể vô lực dựa vào tường.
Lý Dật Hiên tức giận đấm một quyền vào tường, bàn tay xay xước tróc da. Anh cởi lỏng cà vạt trên cổ áo, thẳng thừng bước ra khỏi cửa bệnh viện.
Vì hướng nghi ngờ nên đã điều tra bằng mọi cách, có lẽ việc hai người họ cùng lúc xảy ra có liên quan với nhau. Một người được ghép giác mạc, người còn lại liền không còn nhìn thấy ắt hẳn có vấn đề, Lý Dật Hiên đã đinh ninh như vậy.
Cho đến khi bác sĩ nói với Hạ Thiên Du rằng Lý Dật Hiên đã biết rõ tình trạng hiện tại của cô, cô mới chịu gặp anh.
Lý Dật Hiên đẩy cửa bước vào phòng, trông thấy dáng vẻ mỏng manh quen thuộc vẫn như vậy ngồi trên giường, nhưng đôi mắt hữu hồn trên gương mặt khả ái xinh đẹp của cô đã bị che lại bằng một dải vải màu trắng quấn quanh đầu. Có lẽ sau mảnh vải ấy chính là cả một bầu trời đen tối mà một người bình thường rất sợ hãi khi phải đối diện.
"Thiên Thiên..." Lý Dật Hiên gọi tên cô trong âm giọng nghẹn đắng, mắt anh rưng rưng nhìn cô xót xa.
Nghe tiếng gọi, cô quay đầu về hướng phát ra âm thanh, cố tập trung xác định vị trí của anh, tay cô quơ quạng trong không trung, Lý Dật Hiên liền chạy đến ngồi xuống nắm lấy bàn tay gầy gò của cô: "Anh đây, Hiên ca ca ở đây..."
Hạ Thiên Du hơi giật mình, cô đưa tay sờ soạng vào khắp mặt của Lý Dật Hiên: “Tuy em không thể nhìn thấy gương mặt của anh nhưng giọng nói của anh cho em biết anh đang rất buồn"
Nhìn bàn tay vô định ngập ngừng chạm trên mặt mình, lòng anh quặn lại, hai mắt nhắm nghiền ép một giọt nước mắt chảy xuống.
"Anh ở đây... anh luôn ở bên cạnh em" Lý Dật Hiên nắm lấy tay cô áp lên má mình.
Hạ Thiên Du cảm giác có dòng nước âm ấm lăn trên đầu ngón tay, cô cười, tay vuốt nhẹ chỗ đấy: "Em không sao đâu mà, dần dần sẽ quen thôi"
Lý Dật Hiên cắn răng, dang tay ôm lấy cô, cả cơ thể nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay ấm áp của anh. Cô ngẩn người, một lúc sau tìm đến tấm lưng hơi run của người đàn ông, vỗ nhẹ.
“Tại sao lại xảy ra cớ sự này, có phải em là người hiến giác mạc cho Dạ Tước không? Thiên Thiên... tại sao em lại hy sinh bản thân mình như vậy...”
Cô hơi đẩy anh ra, khẽ lắc đầu, môi nở nụ cười: “Chuyện Tước xuất hiện di chứng em cũng không biết cho đến ngày phẫu thuật, Giai Tuệ mới nói với em. Mắt em... đêm đó em sốt cao lại không thể đi được nên không thể báo cũng không ai phát hiện. Quá chậm trễ nên dẫn đến mất đi thị lực”
“Em đừng gạt anh”
“Em gạt anh thì được gì chứ”, Hạ Thiên Du vẫn bình thản, “Em rất vui vì đã có người tình nguyện hiến giác mạc cho anh ấy, em rất biết ơn người đó, anh ấy có thể nhìn thấy được rồi. Khi nào em xuất viện, em nhất định phải cảm tạ gia đình của người đó. Anh nói phải không?”
Cô vỗ nhẹ hai cái lên tay của Lý Dật Hiên, anh tuy bán tín bán nghi nhưng trước mắt đã nghe được chính miệng cô nói vậy cũng nhất thời không truy cứu nữa.
“Phải! Sau khi xuất viện chúng ta sẽ cùng nhau đến cảm tạ người đó”
Hạ Thiên Du gật đầu, cô lại hướng ra phía cửa sổ, nơi có ánh sáng rọi vào và tiếng gió lùa vào khe khẽ.
“Tuy biết nơi đó có nắng nhưng lại không thể nhìn thấy, trước mắt em bây giờ vạn vật đều trở thành màu đen. Em đang tập làm quen”
Lý Dật Hiên nắm tay cô bằng hai tay, anh nhìn cô với đôi mắt mù loà không xác định rõ phương hướng, lòng lại đau như cắt. Anh nén giọng xuống, cố nói bình ổn nhất: “Thai nhi sao rồi?”
Cô nghe hỏi thì quay đầu lại, hơi cúi xuống. Tay cô sờ lên bụng xoa tròn: “Bác sĩ vừa siêu âm cho em vài ngày trước. Ông nói em bé phát triển rất tốt, rất ngoan. Dạo này em cũng không còn bị nghén ăn nữa”
“Chân của em...”
“Đã khoẻ hơn nhiều rồi, em có thể đi mà không cần nạn nữa. Thời gian này em không thể tập đi lại được, quá trình trị liệu sẽ khó khăn hơn một chút vì mắt em... nhưng em tin mình nhất định sẽ vượt qua. Vì bảo bối, vì con của em và anh ấy, em sẽ cố gắng”
Hạ Thiên Du nắm chặt tay Lý Dật Hiên. Anh biết, đằng sau lớp vải ấy là đôi mắt tuy vô hồn nhưng kiên định. Quyết tâm của cô, sự hy sinh nhẫn nhịn, tất cả đều xuất phát từ tình yêu mãnh liệt dành cho người đàn ông mang tên Vương Dạ Tước.
“Vậy thì tốt rồi”
Anh không dám nghĩ, cũng chẳng dám hình dung, một người phụ nữ mỏng manh như cô lại có thể hy sinh nhiều đến vậy. Cô đang mang thai nhưng chân bị thương, mắt mù loà. Làm sao cô có thể tự bảo vệ bản thân trước sóng gió đầy rẫy ngoài kia.
Hạ Thiên Du tinh nghịch hoạt bát trước đây đã trôi vào dĩ vãng. Trước mắt anh chỉ còn lại một Hạ Thiên Du trầm lặng u buồn, một nụ cười hồn nhiên phai dần theo năm tháng.
Lý Dật Hiên kéo đầu cô tựa vào ngực mình, đầu hơi cúi xuống, ghì lấy cô: “Anh muốn bảo vệ em, che chở cho em một đời bình an. Sau khi xuất viện, hãy để anh chăm sóc em, được không?”
Hạ Thiên Du im lặng. Sau một thoáng trầm tư, cô rụt tay trong lòng anh, cắn răng không trút ra uất ức.
“Được...”
Bình luận facebook