Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Tất cả đều biết
Sau Lý Dật Hiên là từng thành viên của Vương gia cũng lần lượt biết tin Vương Dạ Tước phẫu thuật ghép giác mạc.
Vương Thiên Tinh đã nhượng lại quyền thực hiện các dự án quan trọng ở trường Đại học cho những tiến sĩ khác còn cô thì gấp rút bay từ Mỹ về Nam thành chỉ trong một ngày.
Một lần ngẫu nhiên Vương Tĩnh Dư đến bệnh viện tìm gặp bác sĩ Trần bàn về vấn đề tìm kiếm giác mạc thích hợp thì biết được đã có người tình nguyện hiến, hơn nữa ca phẫu thuật cũng đã kết thúc, trong khi chẳng có một thông báo nào đến tai anh.
Anh cầm lấy tờ cam kết, một bên là chữ kí đã kí sẵn từ trước của anh, bên còn lại là của Lý Giai Tuệ và người hiến tặng nhưng ẩn danh. Anh tức giận vò tờ giấy trong tay. Cùng lúc Vương Thiên Tinh trở về, tất cả đều gọi người có liên can đáng ngờ nhất là Lý Giai Tuệ ra hỏi chuyện.
“Trong khoảng thời gian tất cả mọi người đều đi vắng, cô đã làm gì?” Vương Thiên Tinh giận dữ quát lên, tay cầm bản cam kết ném thẳng vào mặt Lý Giai Tuệ.
Vương Tĩnh Dư ngăn cô lại, nhìn chằm chằm vào Lý Giai Tuệ, ánh nhìn của anh như thẩm phán đang tra hỏi: “Tuệ, em nói đi!”
Lý Giai Tuệ đã hứa với Hạ Thiên Du, sẽ không tiết lộ bí mật về việc người hiến giác mạc chính là cô.
Tuy bị tra hỏi rất kĩ nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn rất bình tĩnh không để lộ sơ hở: “Hạ Thiên Du vì sốt cao nên mới nảy sinh dị chứng ngoài ý muốn. Ca phẫu thuật của Dạ hoàn toàn không liên quan đến cô ấy, người hiến giác mạc thật sự không phải cô ấy”
“Vậy còn chữ kí của người hiến tặng bên cạnh chữ kí của em thì sao?”
“Lúc đấy bác sĩ Trần cần người bảo hộ kí gấp để tiến hành phẫu thuật. Vì an nguy của Dạ em đã kí, còn chữ kí kia lúc em kí đã thấy rồi. Em thật sự không biết là ai!” Lý Giai Tuệ dứt khoát phủ định trước cái nhìn tra xét của Vương Tĩnh Dư.
“Em không tin! Tĩnh Dư, đi với em gặp bác sĩ Trần!”
Vương Thiên Tinh vốn tính nghi ngờ, chị không tin lời kể của Lý Giai Tuệ nên đã kéo cả anh trai Vương Tĩnh Dư cùng đến gặp bác sĩ phẫu thuật cho Vương Dạ Tước ngày hôm đó. Kết quả nhận lại vẫn là cùng một câu nói giống như Hạ Thiên Du và Lý Giai Tuệ.
Không còn gì có thể truy cứu, tất cả mọi người đều phải một lòng chấp nhận.
“Hạ tiểu thư, tôi và bác sĩ Trần đã làm tròn lời hứa với cô, có bị họ phát hiện hay không, đều phải tuỳ vào ý muốn của cô rồi...”
........
Họ rất vui mừng vì Vương Dạ Tước đã may mắn có được người hiến tặng giác mạc, song cũng không tránh khỏi nghi ngờ về sự trùng hợp quá đỗi hợp lí khi Hạ Thiên Du cũng cùng lúc mất đi thị lực. Vì lời bác sĩ đã định, tuy nghi ngờ nhưng họ chỉ còn biết thương cho cô.
Hạ Thiên Du tuy đã hồi phục sức khoẻ nhưng không thể sinh hoạt vận động như bình thường được nữa.
“Bảo bối, con có nghe thấy tiếng chim hót không? Sau này phải nhờ con dẫn đường cho mami rồi”
Cô thường ngồi trên giường, dáng vẻ ngồi tựa lưng vào gối bông, tay đặt lên bụng xoa đều, mắt đeo băng trắng, lúc nào cũng hướng ra nơi phát ra âm thanh của chim kêu nắng gió thật khiến người thương tâm.
Vương Thiên Tinh và Vương Tĩnh Dư lúc này đều biết cô đang mang thai. Nỗi xót xa trong lòng họ cũng dâng lên không ít.
Chị đã khóc khi đứng trước cửa phòng cô chứng kiến cảnh tượng này, cô chấp tay cầu nguyện: “Hãy mau để Dạ Tước nhớ lại, Thiên Du cô bé... đã tội nghiệp lắm rồi”
Sau ngày đó, mỗi ngày anh chị đều đến thăm cô, họ đã xem cô như một thành viên của Vương gia, là vợ của em trai, là em dâu của họ.
Lý Dật Hiên tuy rất muốn lợi dụng cơ hội này để được một lần ích kỉ dành lấy cô bên mình nhưng cục diện hiện tại khiến anh cắn rứt.
Có một lần, Vương Tĩnh Dư lấy ghế ngồi xuống bên giường, anh nói: “Thiên Du, anh sẽ liên hệ bác sĩ Trần tìm giác mạc nhanh nhất giúp cho em”
“Đúng vậy, anh chị cũng sẽ tuyển bác sĩ giỏi nhất hỗ trợ việc dưỡng thai cho em” Vương Thiên Tinh cầm lấy tay cô.
Đáp lại sự tận tình chỉ có thể dùng trực giác cảm nhận, Hạ Thiên Du khẽ lắc đầu, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi trắng bệch: "Anh cả, chị, em và đứa trẻ rất ổn, mọi người đừng lo cho em”
Lý Dật Hiên ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười của cô, lòng lại càng thêm tức giận, nóng vội.
Hết lần này đến lần khác anh gặp trưởng khoa thị giác tìm giác mạc phù hợp, nhưng trải qua hai tuần vẫn không có bất kì động tĩnh gì, cho đến hôm nay vẫn dậm chân tại chỗ.
........
“Tại sao mắt mình... rõ ràng là mình đã bị mù”
Vương Dạ Tước đưa tay sờ vào mảng băng màu trắng quấn quanh mắt mình, trầm lặng.
Từ lúc tỉnh dậy, Vương Dạ Tước đã có lại ý thức minh mẫn, anh cảm nhận được việc bản thân có biến đổi. Anh không hoảng loạn, ngược lại rất điềm tĩnh.
Anh biết mình bị mù và cả việc đã được phẫu thuật. Anh không hỏi lí do nhưng vẫn luôn băn khoăn vì không biết rõ người nào đã vì mình mà can đảm hy sinh cả nguồn sáng như vậy.
Anh mang tâm trạng day dứt cùng cảm kích đan xen. Nếu người đó là một người vừa mất, muốn hiến giác mạc để làm công ích thì nói là cảm kích. Còn nếu thật sự đã lấy nguồn sáng của một người đang sống sờ sờ chỉ vì muốn để anh nhìn thấy thì chính là day dứt cả một đời.
Nhờ có bộ phận bác sĩ y tá, Lý Giai Tuệ và hai anh chị thay phiên nhau chăm sóc, Vương Dạ Tước đã có thể sinh hoạt bình thường, ngoài trừ đôi mắt với kết quả khám tổng quát báo rằng không có bất kì di chứng nguy hiểm nào để lại. Chỉ cần xác nhận sau khi tháo băng Vương Dạ Tước nhìn thấy trở lại liền có thể xuất viện, và chính ngày hôm nay là ngày tháo băng mắt cho anh.
Vương Thiên Tinh đã nhượng lại quyền thực hiện các dự án quan trọng ở trường Đại học cho những tiến sĩ khác còn cô thì gấp rút bay từ Mỹ về Nam thành chỉ trong một ngày.
Một lần ngẫu nhiên Vương Tĩnh Dư đến bệnh viện tìm gặp bác sĩ Trần bàn về vấn đề tìm kiếm giác mạc thích hợp thì biết được đã có người tình nguyện hiến, hơn nữa ca phẫu thuật cũng đã kết thúc, trong khi chẳng có một thông báo nào đến tai anh.
Anh cầm lấy tờ cam kết, một bên là chữ kí đã kí sẵn từ trước của anh, bên còn lại là của Lý Giai Tuệ và người hiến tặng nhưng ẩn danh. Anh tức giận vò tờ giấy trong tay. Cùng lúc Vương Thiên Tinh trở về, tất cả đều gọi người có liên can đáng ngờ nhất là Lý Giai Tuệ ra hỏi chuyện.
“Trong khoảng thời gian tất cả mọi người đều đi vắng, cô đã làm gì?” Vương Thiên Tinh giận dữ quát lên, tay cầm bản cam kết ném thẳng vào mặt Lý Giai Tuệ.
Vương Tĩnh Dư ngăn cô lại, nhìn chằm chằm vào Lý Giai Tuệ, ánh nhìn của anh như thẩm phán đang tra hỏi: “Tuệ, em nói đi!”
Lý Giai Tuệ đã hứa với Hạ Thiên Du, sẽ không tiết lộ bí mật về việc người hiến giác mạc chính là cô.
Tuy bị tra hỏi rất kĩ nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn rất bình tĩnh không để lộ sơ hở: “Hạ Thiên Du vì sốt cao nên mới nảy sinh dị chứng ngoài ý muốn. Ca phẫu thuật của Dạ hoàn toàn không liên quan đến cô ấy, người hiến giác mạc thật sự không phải cô ấy”
“Vậy còn chữ kí của người hiến tặng bên cạnh chữ kí của em thì sao?”
“Lúc đấy bác sĩ Trần cần người bảo hộ kí gấp để tiến hành phẫu thuật. Vì an nguy của Dạ em đã kí, còn chữ kí kia lúc em kí đã thấy rồi. Em thật sự không biết là ai!” Lý Giai Tuệ dứt khoát phủ định trước cái nhìn tra xét của Vương Tĩnh Dư.
“Em không tin! Tĩnh Dư, đi với em gặp bác sĩ Trần!”
Vương Thiên Tinh vốn tính nghi ngờ, chị không tin lời kể của Lý Giai Tuệ nên đã kéo cả anh trai Vương Tĩnh Dư cùng đến gặp bác sĩ phẫu thuật cho Vương Dạ Tước ngày hôm đó. Kết quả nhận lại vẫn là cùng một câu nói giống như Hạ Thiên Du và Lý Giai Tuệ.
Không còn gì có thể truy cứu, tất cả mọi người đều phải một lòng chấp nhận.
“Hạ tiểu thư, tôi và bác sĩ Trần đã làm tròn lời hứa với cô, có bị họ phát hiện hay không, đều phải tuỳ vào ý muốn của cô rồi...”
........
Họ rất vui mừng vì Vương Dạ Tước đã may mắn có được người hiến tặng giác mạc, song cũng không tránh khỏi nghi ngờ về sự trùng hợp quá đỗi hợp lí khi Hạ Thiên Du cũng cùng lúc mất đi thị lực. Vì lời bác sĩ đã định, tuy nghi ngờ nhưng họ chỉ còn biết thương cho cô.
Hạ Thiên Du tuy đã hồi phục sức khoẻ nhưng không thể sinh hoạt vận động như bình thường được nữa.
“Bảo bối, con có nghe thấy tiếng chim hót không? Sau này phải nhờ con dẫn đường cho mami rồi”
Cô thường ngồi trên giường, dáng vẻ ngồi tựa lưng vào gối bông, tay đặt lên bụng xoa đều, mắt đeo băng trắng, lúc nào cũng hướng ra nơi phát ra âm thanh của chim kêu nắng gió thật khiến người thương tâm.
Vương Thiên Tinh và Vương Tĩnh Dư lúc này đều biết cô đang mang thai. Nỗi xót xa trong lòng họ cũng dâng lên không ít.
Chị đã khóc khi đứng trước cửa phòng cô chứng kiến cảnh tượng này, cô chấp tay cầu nguyện: “Hãy mau để Dạ Tước nhớ lại, Thiên Du cô bé... đã tội nghiệp lắm rồi”
Sau ngày đó, mỗi ngày anh chị đều đến thăm cô, họ đã xem cô như một thành viên của Vương gia, là vợ của em trai, là em dâu của họ.
Lý Dật Hiên tuy rất muốn lợi dụng cơ hội này để được một lần ích kỉ dành lấy cô bên mình nhưng cục diện hiện tại khiến anh cắn rứt.
Có một lần, Vương Tĩnh Dư lấy ghế ngồi xuống bên giường, anh nói: “Thiên Du, anh sẽ liên hệ bác sĩ Trần tìm giác mạc nhanh nhất giúp cho em”
“Đúng vậy, anh chị cũng sẽ tuyển bác sĩ giỏi nhất hỗ trợ việc dưỡng thai cho em” Vương Thiên Tinh cầm lấy tay cô.
Đáp lại sự tận tình chỉ có thể dùng trực giác cảm nhận, Hạ Thiên Du khẽ lắc đầu, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi trắng bệch: "Anh cả, chị, em và đứa trẻ rất ổn, mọi người đừng lo cho em”
Lý Dật Hiên ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười của cô, lòng lại càng thêm tức giận, nóng vội.
Hết lần này đến lần khác anh gặp trưởng khoa thị giác tìm giác mạc phù hợp, nhưng trải qua hai tuần vẫn không có bất kì động tĩnh gì, cho đến hôm nay vẫn dậm chân tại chỗ.
........
“Tại sao mắt mình... rõ ràng là mình đã bị mù”
Vương Dạ Tước đưa tay sờ vào mảng băng màu trắng quấn quanh mắt mình, trầm lặng.
Từ lúc tỉnh dậy, Vương Dạ Tước đã có lại ý thức minh mẫn, anh cảm nhận được việc bản thân có biến đổi. Anh không hoảng loạn, ngược lại rất điềm tĩnh.
Anh biết mình bị mù và cả việc đã được phẫu thuật. Anh không hỏi lí do nhưng vẫn luôn băn khoăn vì không biết rõ người nào đã vì mình mà can đảm hy sinh cả nguồn sáng như vậy.
Anh mang tâm trạng day dứt cùng cảm kích đan xen. Nếu người đó là một người vừa mất, muốn hiến giác mạc để làm công ích thì nói là cảm kích. Còn nếu thật sự đã lấy nguồn sáng của một người đang sống sờ sờ chỉ vì muốn để anh nhìn thấy thì chính là day dứt cả một đời.
Nhờ có bộ phận bác sĩ y tá, Lý Giai Tuệ và hai anh chị thay phiên nhau chăm sóc, Vương Dạ Tước đã có thể sinh hoạt bình thường, ngoài trừ đôi mắt với kết quả khám tổng quát báo rằng không có bất kì di chứng nguy hiểm nào để lại. Chỉ cần xác nhận sau khi tháo băng Vương Dạ Tước nhìn thấy trở lại liền có thể xuất viện, và chính ngày hôm nay là ngày tháo băng mắt cho anh.
Bình luận facebook