Quả nhiên vật nhỏ giống lời nhạc phụ nói, lúc giận rất khó dỗ, nhưng Lăng Hoàng cũng chỉ có thể cười khổ, vật nhỏ luôn nói không phải giận hắn nhưng ban đêm khi ngủ lại quấn mình trong chăn bông như đòn bánh tét, sự tức giận này… rốt cuộc đang trừng phạt ai. Nhưng hắn vừa nói lạnh, vật nhỏ sợ đến mức lập tức xoay người ôm hắn, chỉ là nàng không chịu cho hắn thân mật, một khi thân mật nàng lại khóc.
Hôm sau, Vân thiếu tới báo, vật nhỏ ra khỏi thư phòng, không biết nàng vừa đi đến chạng vạng tối với về…
“Nương!”
Thi phu nhân cảm thấy tai mình có vấn đề, bà nghe thấy tiếng gọi của nữ nhi.
“Nương…”
Thi phu nhân nghi ngờ đi ra sảnh, vậy mà bà lại nhìn thấy Thi Thi nhà mình đang chống hai tay lên đầu gối, há miệng thở hổn hển, xem ra suốt dọc đường nàng đã chạy về.
“Trốn… Trốn về?” Thi phu nhân hỏi.
Thi Mặc Nhi cố gắng làm dịu hơi thở của mình, nghe nương nói hươu nói vượn: “Nương… Cha đâu?”
“Hắn, đi lên núi.”
“Kia… Năm trước, đá nóng cha tìm thấy ở đâu?”
Thi phu nhân chưa kịp trả lời, tiểu gia hỏa đã chạy đến căn phòng đá ở hậu viện, hậu viện có một căn phòng dành riêng cho Thi lão gia để đá ông tìm thấy, người trong nhà đặt nó là “Căn phòng đá”.
Thi phu nhân đi theo, nhìn nữ nhi đang lục lọi như tìm bảo bối, vội vội vàng vàng, mồ hôi chảy đầy đầu: “Sao vậy, vội vàng làm gì! Con cứ lục lọi tìm lung tung như vậy sao tìm ra được! Thi Thi! Con dừng lại cho ta!” Thi phu nhân ra lệnh.
Thi Mặc Nhi tìm kiếm trong phòng đá, tay không kéo đủ loại đá, tay còn bị đá cà vào: “Con nhớ rõ ràng cha đặt ở đây, cục đá đó nóng lên là có thể giữ nóng trong một ngày, không phải cha cho nương hai miếng sao! Một miếng để mùa đông người giữ ấm! Còn miếng kia! Miếng kia đâu!!”
“Sắp đến mùa hè, con tìm đá nóng làm gì!”
“Con…” Thi Mặc Nhi cắn môi dưới, nói cơ thể dễ lạnh của Lăng Hoàng cho Thi phu nhân nghe.
“Khó trách, ta cảm thấy dạ dày cô gia nhỏ, ăn mấy miếng đã ngừng.”
Thi Mặc Nhi tròn mắt kinh ngạc: “Nương, người… có thể nhìn ra?”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và âm thanh run rẩy khi nói của nữ nhi, Thi phu nhân hiểu ra: “Có phải… con giận bản thân không nhìn ra?” Nói xong, bà bước vào ngăn cuối của tủ đá rồi mở một ngăn kéo ra, chỗ đó đều là những viên đá đã được mài nhẵn, chọn một viên đá nóng, chậm rãi bước ra đưa cho Thi Mặc Nhi: “Con tức giận, là giận chính mình?”
“Nương, con… sao con lại không để ý…” Nàng thật sự giận chính mình, rõ ràng nàng là người tiếp xúc da thịt với hắn, nhưng sao…
“Vậy con đã buông bỏ tình yêu chưa?”
Độ sâu trong đôi mắt đẹp của tiểu gia hỏa tan biến, như một viên đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, bùm một tiếng.
“Khi con xuất giá nương hỏi con vì sao con muốn gả, con nói, nếu muốn thay đổi cuộc sống thì phải gả cho hắn. Nhưng nếu chính con không thay đổi thì sao khác trước đây?”
Thi phu nhân quấn lấy cục đá nóng: “Nếu thích người ta thì rộng lượng chút, có gì đâu mà sợ, gả đã gả rồi còn dè dặt cái gì! Sợ cái gì? Sợ hắn chạy? Hay là…”
“Sợ người ta không thích con?”
Nước mắt trên mặt nữ nhi rơi lã chã, nhưng Thi phu nhân lại cười. Thi Thi, cuối cùng con cũng nếm được mùi vị tình yêu, lo được lo mất.
Tâm tư của Thi Mặc Nhi bị vạch trần, nàng thích hắn, hơn nữa nó đang nảy nở từng chút trong lòng nàng. Nhưng nàng sợ, sợ phu quân không phải. Vì thế nàng áp lực, đấu tranh với tâm tư của mình, ngoan ngoãn làm Lăng nhị thiếu nãi nãi.
Nhưng nàng lại khát vọng trở thành người hắn yêu.
“Được rồi, dù có quấn bao nhiêu lớp thì bên trong vẫn nóng lắm!” Thi phu nhân đặt viên đá nóng vào lòng bàn tay Thi Mặc Nhi, viên đá hấp thụ chút hơi ấm, cách lớp vải sưởi ấm lòng bàn tay Thi Mặc Nhi: “Thi Thi nhà ta không phải người dè dặt như vậy! Yêu thì phải thẳng thắn! Nếu hắn không thích con! Con cứ về nhà, cha mẹ sẽ khóc với con! Chúng ta lại tìm người khác!”
Thi Mặc Nhi bị câu nói của nương chọc cười, nàng hít sâu một hơi, con ngươi không còn bối rối nữa mà bắt đầu sáng lên.
…
Khoảng cách giữa Thi gia và Lăng phủ khá xa, lúc nàng về đã là chạng vạng tối. Thi Mặc Nhi định đi tìm phu quân thì bị nha hoàn của Lâm Tuyết Vũ chặn lại. Thi Mặc Nhi cau mày, đành phải theo nàng ta đến Đông Viện…
Mạt Viên…
“Chủ gia…” Vân Thiếu gõ cửa thư phòng.
Lăng Hoàng nâng mắt.
“Nhị thiếu nãi nãi bị phạt.”
“Cái gì!” Lăng Hoàng cau mày.
“Đông Viện truyền đến nói, nói là nhị thiếu nãi nãi tự ý rời phủ, đại thiếu nãi nãi phạt ngài ấy tối nay quỳ ở từ đường.”
“Chuyện từ khi nào!”
Vân thiếu nói: “Chạng vạng tối!” Hiện giờ trời đã tối đen, e rằng người đã quỳ mấy canh giờ rồi. Quả nhiên hắn thấy sắc mặt chủ gia ngày càng xấu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Đông Viện…
Lâm Tuyết Vũ không ngờ Lăng Hoàng lại bước vào Đông Viện. Từ khi nàng ta gả vào Lăng phủ thì chưa từng thấy hắn đến Đông Viện.
“Sao nhị đệ đến đây?” Lâm Tuyết Vũ tiến lên tiếp đón.
“Mặc Nhi đâu?” Lăng Hoàng nhìn xung quanh, nhưng hắn không thấy Thi Mặc Nhi, hắn bèn mỉm cười: “Mặc Nhi làm đại tẩu tức giận?”
“Mặc Nhi muội muội… muội ấy tự ý về nhà mẹ đẻ. Ta đã nói Lăng phủ có quy củ. Mấy ngày nay, ta thấy muội ấy không chăm sóc tốt cho nhị đệ, nhiều tội phải phạt nên phạt muội ấy để răn dạy.”
Lăng Hoàng cười: “Mặc Nhi nhà ta không hiểu chuyện, đại tẩu không cần để ý, cho dù phải phạt cũng nên lựa hình phạt nhẹ hơn. Quỳ tổ đường… là quá nặng.”
Lâm Tuyết Vũ quay mặt sang chỗ khác, lấy cớ: “Là đại nương kêu ta làm như vậy!” Nàng ta không thấy hắn ở phía sau thu ý cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Đúng, đúng, mong sau này đại tẩu có thể nhẹ tay hơn!” Dứt lời hắn ôm quyền chắp tay hàng lễ, ống tay áo che đi sự lạnh lùng trong mắt.
Ra khỏi Đông Viện.
“Vân Thiếu, Lâm Tuyết Vũ này ngươi phải chú ý chút.” Lăng Hoàng ra lệnh cho Vân Thiếu ở phía sau, hôm nay hắn mặc kệ vật nhỏ tự do ra vào, nhưng nàng ta lại biết Mặc Nhi ở đâu, đi đâu…
Tổ đường…
Đêm dần dần sâu, hạ nhân đi lại trong Lăng phủ ít dần, cũng ít tiếng ồn hơn, tổ đường vốn yên tĩnh giờ càng yên tĩnh hơn.
Thi Mặc Nhi đang quỳ trên đệm vẫn hơi sợ.
Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua khiến nàng sợ hãi không dám nhúc nhích.
“Nương tử, nàng thật nghe lời! Quỳ thật nghiêm túc!” Hắn cười khẽ, thấy tiểu gia hỏa lắc lư quỳ trên đệm, không chút lười biếng.
Thi Mặc Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn Lăng Hoàng từ trong bóng tối bước vào.
Lăng Hoàng ngồi trên chiếc đệm khác, ôm nàng đến bên người hắn, tiểu gia hỏa kêu nhỏ vì đau… Quỳ dưới đất lâu tự dưng đổi tư thế nên khiến đầu gối nàng đau.
“Đồ ngốc! Không biết lười biếng! Cứ quỳ như vậy?” Hắn vòng tay ôm eo nàng, một tay khác xoa nhẹ đầu gối nàng.
“Ta… Sợ bọn họ đến kiểm tra…” Thi Mặc Nhi thành thật trả lời.
Lăng Hoàng cười nhẹ trước câu trả lời này: “Vậy ta hỏi nàng, sao nàng không nói với ta hôm nay nàng về nhà cha mẹ?” Hắn cũng muốn phạt nàng, nhưng lại không biết phải phạt nàng như thế nào.
Thi Mặc Nhi nhớ lại những gì mẫu thân nói lúc chiều, lại nhìn nam nhân đang xoa bóp đầu gối cho mình, ý cười mãn nguyện.
Trong lòng Lăng Hoàng chấn động, ánh mắt vật nhỏ nhìn hắn không giống bình thường.
“Ta đi tìm thuốc cho phu quân.” Thi Mặc Nhi nói.
“Thuốc?” Lăng Hoàng nghĩ đến đây, có lẽ là vì chuyện thân thể hắn lạnh: “Đồ ngốc, ta đã nói chuyện này không đáng ngại…” Vừa nói xong hắn thấy vật nhỏ sờ vào ngực mình, tìm tòi gì đó làm hắn nhìn đến hoa mắt: “Nương tử… Nàng đang sờ gì vậy?”
Thi Mặc Nhi nghe Lăng Hoàng trêu chọc, nàng thở dài: “Sờ cái gì mà sờ! Là cái này!” Nàng lấy cục đá nóng trong ngực ra: “Ta muốn về nhà tìm cái này cho chàng! Cái này rất nóng, một khi nóng lên là có thể tích nhiệt duy trì ấm áp. Mùa đông ta và nương thường dùng nó để sưởi ấm chân tay, chăn bông. Ta muốn tìm cho phu quân, ta cho rằng nhà chúng ta cách nhau không xa, ai ngờ đi đi về về mất cả một ngày, vừa về đã bị phạt quỳ…”
Tiểu gia hỏa đã hết giận, Lăng Hoàng nghe ra, bên trong giọng nói có chút nũng nịu và chút lấy lòng
Hắn ngừng xoa đầu gối, tiếp nhận cục đá từ nàng, cục đá thực sự rất ấm, có lẽ là vì được đặt trong ngực nàng có nhiệt độ cơ thể nàng. Vật nhỏ nói gió nói mưa, hôm qua còn khóc sướt mướt mà hôm nay đã liều mạng phải tìm bằng được cục đá này cho hắn, trong lòng hắn nóng lên.
“Ta luôn giữ viên đá này cho chàng, có phải giữ ấm cơ thể rất tốt không!” Thi Mặc Nhi nói, tự mình xoa đầu gối.
“Ừ.” Lăng Hoàng đặt viên đá nóng vào ngực, tiếp tục xoa cho nàng.
“Nhưng phải uống thuốc! Cơ thể nên điều trị thì vẫn phải điều trị! Không được trốn!”
“Nếu chàng không yên tâm, ta tự đi mua thuốc, tự nấu, tự đút chàng uống!”
“Được!” Hắn đều đồng ý, dáng vẻ của vật nhỏ giống cô vợ nhỏ quản chuyện gia đình, hắn vui vẻ, lực trên tay không đều.
“A…”
“Còn đau không? Có sưng không? Để ta xem!” Lăng Hoàng hoảng sợ dừng tay.
“Ai ai ai! Phu quân chàng làm gì vậy!” Thấy hắn muốn xốc váy mình lên, Thi Mặc Nhi hét lên.
“Ta muốn làm gì, ta muốn xem đầu gối nàng có bị sưng không.” Lăng Hoàng không màng sự phản kháng của nàng, vén váy nàng lên, quả nhiên đầu gối tiểu gia hỏa sưng đỏ, hắn thở dài: “Nàng! Ta ôm nàng về.”
“Không được không được! Nói phạt ta đến bình minh.” Thi Mặc Nhi lắc đầu.
“Nàng tuân thủ quy củ này làm gì.”
“Ta là sợ bọn họ tìm chàng gây phiền toái.” Thi Mặc Nhi bĩu môi: “Ta tốt như vậy, chàng còn không cảm kích.”
Lăng Hoàng bật cười, hôm nay tiểu gia hỏa làm sao vậy.
Ục ục…
Tổ đường yên tĩnh làm nổi bật tiếng bụng đói cồn cào đến xấu hổ.
“Phu quân, ta phát hiện một vấn đề.”
“Cái gì!”
“Từ khi gả cho chàng, ta luôn đói bụng…”
Hơn nửa thời gian hắn đều bắt nàng hoan ái làm nàng bỏ lỡ bữa ăn…
Lăng Hoàng bất lực, lấy một cái màn thầu từ chiếc túi vải vẫn luôn để ở bên cạnh ra cho nàng: “Đây, lấy trộm cho nàng.” Lúc đến đây hắn tiện tay cầm lấy.
“Ừm…” Thi Mặc Nhi cầm lấy căn một miếng, ghét bỏ nói: “Phu quân, ta thích ăn có nhân.”
“Nhân gì?”
“Thịt.”
“Được, ta nhớ kỹ.” Vật nhỏ vẫn không ghét bỏ, hắn lại tiếp tục xoa đầu gối cho nàng còn bóp chân cho nàng, sợ hôm nay nàng đi nhiều sẽ bị đau.
Nhìn thấy nam tử tuấn mỹ làm những việc vặt vãnh khiến bao nam nhân khinh thường, Thi Mặc Nhi bất ngờ thôt lộ: “Phu quân, ta thích chàng, chàng biết không?”
Lăng Hoàng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ngạc nhiên.
“Ta thích phu quân, là sự thật.” Thi Mặc Nhi đỏ mặt, giả vờ can đảm, công khai thổ lộ, sau đó nàng cắn màn thầu, chỉ ước có thể vùi mặt mình vào cái màn thầu.
Lăng Hoàng nhếch miệng cười, lần đầu tiên nở nụ cười, má lúm đồng hiện ra, hắn đẹp như tiên nhưng cười lại giống một đứa trẻ.
Hắn ôm tiểu gia hỏa, một tay ôm nàng, một tay xoa bóp cho nàng, tiểu gia hỏa nằm trong ngực hắn, hai tay cầm màn thầu, hai đầu gối sưng đỏ, nàng chọn thời điểm này để thổ lộ với hắn.
Thấy hắn không trả lời, Thi Mặc Nhi ngước mắt lên hỏi: “Phu quân, chàng có nghe thấy không?”
“Ta nghe rất rõ.” Ý cười trên mặt Lăng Hoàng càng đậm.
“Vậy chàng… có vui không?”
Lăng Hoàng nhướng mắt, không kiêng dè mà nói thẳng: “Ta cũng thích nàng.” Điều nàng muốn hỏi, có phải là còn ta thì sao?
Màn thầu rơi xuống…
Thi Mặc Nhi cắn môi, bùm… nhào vào vòng tay của Lăng Hoàng, ôm chặt cổ hắn, sự vui sướng từ tận đáy lòng trào ra.
“Nàng không đói nữa à, màn thầu rơi mất rồi.” Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng rồi cười nhạo cô. Hắn thích nàng, còn tình yêu thì hắn vẫn chưa hiểu nên hắn chỉ có thể thành thật nói với nàng.
Đêm hôm nay tiểu gia hỏa nằm trong ngực hắn, nói nhiều cười cũng nhiều, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuyết Vũ đến từ đường, vật nhỏ vẫn đang ngủ. Lăng Hoàng ra hiệu bảo nàng ta yên lặng rồi nhẹ nhàng bế vật nhỏ lên bước ra khỏi từ đường.
Bình luận facebook