“Chủ gia, vị khâm sai lần này tới họ Lý, tự Mạnh Thanh. Là Trạng Nguyên khoa thi năm đó, cũng là người của Thái Tử. Thái Tử giám quốc, hắn theo lệnh điều tra chuyện Cửu Môn. Là quan thanh liêm, cũng coi như là một nhân tài.” Vân Thiếu dâng sách lên.
Trên tập sách có chứa toàn bộ thông tin của vị khâm sai đại nhân này.
“Hắn có quen biết với Lăng Thiên?” Lăng Hoàng nhìn lướt qua tập sách.
“Thật ra bọn họ không thân, tổ tiên vị Lý đại nhân này cũng là người Lăng Thành, đại công tử mượn cớ này muốn nịnh bợ hắn, mấy ngày gần đây đang tiếp đãi ở Tàng Xuân Các…” Vân Thiếu thấy chủ gia gật đầu đã hiểu, hắn không cần nhiều lời.
Hai người rời khỏi thư phòng, Lăng Hoàng nhìn xung quanh không thấy tiểu gia hỏa, thời tiết gần đây trở nên âm u, vài ngày nữa đến mùa hè rồi.
“Thiếu phu nhân đi lấy thuốc, ngài ấy nói từ hôm nay sẽ… Giám sát chuyện công tử uống thuốc.” Vân Thiếu nói. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Hoàng lắc đầu bất lực, mấy ngày nay tiểu gia hỏa đi lang thang khắp Mạt Viên, phát hiện trong Mạt Viên có một phòng bếp nhỏ, tức giận đến thư phòng tìm hắn, nói là rõ ràng trong nhà có phòng bếp sao hắn không nói với nàng, lần nào cũng phải ra ngoài lấy đồ. Vật nhỏ mặc kệ hắn, nàng nói Mạt Viên là nhà, Đông Viện chỉ là bên ngoài. Hắn mới trả lời có phòng bếp nhưng không ai biết nấu ăn, hắn và Vân Thiếu lại càng không. Hắn vừa nói, tiểu gia hỏa lại dậm chân. Đương nhiên hắn biết tay nghề của nàng rất lợi hại, nhưng thật ra hắn không muốn nàng mệt mỏi. Mấy ngày nay, hắn bận rộn trong thư phòng, nàng khiến căn bếp nhỏ rực rỡ hẳn lên. Nàng nói muốn chăm sóc hắn thật tốt, phải cho hắn ăn no uống say, còn nói… muốn nuôi hắn trắng trẻo, mập mạp…
“Mang dù đi.” Thấy thời tiết hôm nay càng oi, có lẽ sẽ có bão, hắn kêu Vân Thiếu định ra ngoài đón tiểu khả ái.
“Vâng.”
Tiệm thuốc…
Thi Mặc Nhi chân trước vừa bước vào tiệm thuốc, sau lưng nàng lập tức nghe thấy tiếng sấm.
“Thi Thi tới rồi.” Lão gia tử chủ tiệm thuốc cười tiếp đón khi thấy nàng tới.
Nhìn thấy phía trước có khách nhân, Thi Mặc Nhi gật đầu, tránh sang một bên, vị khách nhân kia nghe thấy tiếng nên cũng nhìn về phía nàng, Thi Mặc Nhi gật đầu chào hỏi theo thói quen, hắn cũng gật đầu đáp lễ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vị công tử này mặc áo dài, dáng người cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, lịch sự nhã nhặn, tỏa ra hơi thở người lạ chớ đến gần nhưng lại rất chính trực. Hạ nhân đi theo sau nói với lão gia tử chủ tiệm thuốc: “Đại nhân nhà ta mệt nhọc, cơ thể hơi mệt, chỗ này có đơn thuốc, xin ngươi lấy ít thuốc.” Lão gia tử chủ tiệm thuốc tiếp nhận đơn thuốc, nheo mắt nhìn, bất ngờ nói: “Đại nhân là người Lăng Thành sao? Đơn thuốc này đã lâu không gặp.”
“Nguyên quán Lăng Thành.” Người nọ trả lời.
Lão gia tử gật đầu, thét to với đồ đệ bên trong, đưa đơn thuốc cho hắn kêu hắn đi bốc thuốc.
“Thi Thi thuốc của ngươi ta đã chuẩn bị rồi, ta sẽ kiểm kê cùng ngươi.” Nói xong lão gia tư tiếp đón Thi Mặc Nhi.
Thi Mặc Nhi bước tới theo tiếng nói, váy lụa xoay tròn, mùi thơm của sách và mực trên người nàng bay ra. Nam tử bên cạnh sửng sốt, đánh giá nàng. Thiếu nữ mảnh mai, nhẹ nhàng, mặc váy lụa, tóc dài, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, từ bên cạnh có thể nhìn thấy chiếc mũi nhỏ và khóe miệng hồng nhạt luôn nhếch lên của nàng, trông rất đáng yêu.
“Tạ chưởng quầy.” Thi Mặc Nhi dùng sợi dây buộc chặt gói dược liệu: “Nửa tháng sau ta lại đến.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Đột nhiên tiếng tí tách ngoài tiệm thuốc trở nên dồn dập.
Thi Mặc Nhi ngoái đầu nhìn lại, cau mày: “Sao trời lại mưa rồi!”
Thấy nàng ngoái đầu nhìn lại, vị nam tử kia mới giật mình nhận ra chính mình nhìn nàng đến xuất thần, thấy nàng đang nhìn mưa ngoài cửa tiệm, biểu cảm sống động trên khuôn mặt xinh đẹp, hắn không nhịn được gọi lại: “Cô nương!”
Thi Mặc Nhi quay đầu lại.
Nàng chỉ thấy vị nam tử kia ra hiệu với hạ nhân, hạ nhân đưa chiếc dù trên tay qua.
“Nếu cô nương có việc gấp thì dùng dù của ta đi.”
Thi Mặc Nhi sửng sốt, sau đó nàng chợt nhớ tới lần trước mượn dù khiến nàng phải gả cho người ta, nàng lắc lắc tay, cười hở răng: “Tạ công tử, không sao. Trận mưa này đến nhanh chắc hẳn lát nữa sẽ tạnh.” Vừa nói xong tiếng mưa rơi bên ngoài càng lớn hơn, Thi Mặc Nhi ngượng ngùng cười ha hả.
Vị nam tử kia cũng cười nhạt.
“Nếu cô nương không ngại, ta có thể đưa cô nương về.” Sau đó nam tử nhìn túi thuốc trên tay Thi Mặc Nhi, nói.
“Không được, không được…” Nàng vừa muốn từ chối nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một chiếc dù quen thuộc từ phía xa đi về phía tiệm thuốc, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, khóe miệng cong lên một độ cong quyến rũ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vị nam tử nhìn theo tầm mắt nàng.
Vị công tử kia mặc y phục màu trắng, tay cầm dù, dù che đi khuôn mặt hắn nhưng có thể nhìn thấy đường cong rõ ràng của chiếc hàm, còn có khóe môi hơi cong lên, mơ hồ hiện má lúm đồng tiền. Chiếc dù nhích lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra, dung nhan có thể làm các nữ tử điên đảo.
“Tiểu nương tử thật ngốc, ra ngoài cũng không mang dù.” Hắn thu dù, bước vào tiệm thuốc.
Thi Mặc Nhi nở nụ cười ngọt ngào: “Phu quân tới đón ta sao?”
Nàng gọi hắn phu quân, vị nam tử kia sửng sốt.
“Ừ, ta sợ nương tử dính mưa.” Lăng Hoàng cười khẽ, cầm lấu gói thuốc trong tay nàng: “Đi thôi.”
Lăng Hoàng bắt gặp ánh mắt vị nam tử kia, hai người đều hiểu.
Nam tử gật đầu với Thi Mặc Nhi, Lăng Hoàng ôm tiểu gia hỏa che khuất tầm mắt hắn.
Dù hai người đã đi xa nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của nàng.
“Phu quân, chàng lại đây.”
“Được, tùy nàng.”
…
“Đại nhân!” Hạ nhân phía sau nam tử tiến lên: “Người kia là…”
“Lăng nhị công tử.”
•
Đêm tối sau cơn mưa vô cùng xinh đẹp…
Tàng Xuân Các…
“Lý đại nhân, lại uống một ly.” Lăng Thiên tự mình uống mấy chén, lại giơ tay thuyết phục vị công tử ngồi ngay ngắn bên cạnh.
“Không cần, Lăng đại công tử, ta chỉ uống ba chén.” Lý Mạnh Thanh vung tay, lạnh lùng từ chối.
Ánh mắt Lăng Thiên tối sầm, vị khâm sai đại nhân này vẫn giữ giá, sau khi khách khí uống xong ba chén thật sự không uống thêm chén nào nữa: “Tiết mục ở đây có lẽ không lọt vào mắt đại nhân! Tú bà!” Hắn ta hét lên. Diễn đàn Vietwriter.vn
Xuân mụ mụ cầm chiếc quạt gấm trong tay đẩy cửa vào: “Lăng đại công tử, ngài sai bảo.”
“Mụ mụ sao bà lại thế này, những mặt hàng này sao có thể lọt vào mắt khâm sai đại nhân. Có phải keo kiệt không, giấu hết các cô nương rồi.” Lăng Thiên vừa nói vừa chỉ vào cô nương đang bồi rượu ở bên cạnh, ngay cả một cái liếc mắt Lý đại nhân cũng không nhìn. Hắn không tin, quan trường và thương trường giống nhau, có nam nhân nào trong lòng không loạn?
“Đại công tử thật oan uổng…” Xuân mụ mụ buông cây quạt, cầm lấy một cái chén rỗng bên cạnh, rót một ly: “Đại nhân, mụ mụ ta kính ngài một ly, không biết đại nhân thích dạng gì.” Thấy Lý Mạnh Thanh khoanh tay trước ngực, mặt không chút biểu cảm, bà ta lả lướt xoay người nói: “Đại nhân thích nghe hát, hay thích xem múa…”
“Không cần, ngươi kêu bọn họ lui xuống, ta và Lăng công tử có việc trao đổi.” Hắn nói không nhiều, ghé mắt uống trà.
Xuân mụ mụ nhìn Lăng Thiên, thấy hắn đồng ý bà giải tán các cô nương, để lại căn phòng trống.
“Lý đại nhân… Ta đến địa phương không chu toàn?”Lăng Thiên cười làm lành.
“Mấy ngày nay rượu đã uống, thành cũng đi. Nếu ngươi không có tin tức Cửu Môn thì không cần lãng phí thời gian của nhau.” Lý Mạnh Thanh thẳng thắn nói, hắn cũng chán với việc tiếp đón ăn uống mấy ngày nay. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Thiên dừng lại, hắn đảo mắt, khẽ ho một tiếng: “Đại nhân, ta đây… thật ra có nỗi niềm khó nói…”
Lý Mạnh Thanh biết hắn có ý gì: “Nói đi.”
“Bảo ấn Cửu Môn ở Lăng Thành, nói vậy đại nhân chắc hẳn đã nhìn thấy.” Lăng Thiên ngửa đầu uống cạn một chén rượu, làm như đã hạ quyết tâm: “Người này… Ta thật sự không muốn nói… Nhưng sự tình trọng đại…”
Thấy Lý Mạnh Thanh nhìn mình: “Đại nhân cũng biết, Lăng phủ ta… Lăng nhị công tử?”
“Ngươi nghi ngờ hắn?”
“Chúng ta cùng cha khác mẹ, dù sao cũng là huynh đệ. Ta không muốn tin đệ đệ ta cấu kết với giang hồ làm chuyện phản nghịch…” Nói xong mặt hắn lộ vẻ đau lòng: “Nhưng mà…”
Lý Mạnh Thanh buông ly trà xuống, phân rõ sự thật từ những lời Lăng Thiên nói.
“Đại nhân, Lăng nhị công tử nhà ta từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu, mùa hè năm nào cũng phải đến Vân Sơn tránh nóng chăm sóc cơ thể. Năm đó hắn mười mấy tuổi, trên đường đi gặp cường đạo, hạ nhân đưa hắn đến Vân Sơn không ai sống sót… Nhưng hắn… Lại bình an vô sự. Mỗi năm vào hè hắn sẽ rời khỏi Lăng Thành.”
“Chỉ vì chuyện này?”
“Đại nhân, Lăng Thành tuy lớn, nhưng tất cả đều nằm dưới mắt Lăng phủ ta. Chớ nói đến cái khác, ngay cả ăn mày hôm nay đi đâu ta cũng có thể điều tra ra. Nhưng nếu ngài hỏi ta chuyện nhị đệ nhà ta mấy năm nay ở Vân Sơn… lại không thu hoạch được gì, đây không phải rất đáng ngờ sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lý Mạnh Thanh suy tư: “Nghe đồn, Lăng nhị công tử ốm yếu, là thật?” Nhớ tới nữ tử hôm nay hắn gặp lúc bốc thuốc.
“Đại nhân có thể thử!” Lăng Thiên ôm quyền chắp tay thi lễ: “Ba ngày sau, Lăng phủ mời đại nhân du hồ ngắm trăng.”
Lý Mạnh Thanh biết Lăng Thiên ắt có tay chân, có kịch hay để xem, đương nhiên đồng ý: “Được, vậy ba ngày sau gặp.” Dứt lời, hắn đứng dậy, vỗ nhẹ góc áo, hơi nhíu mày chán ghét nơi này, bước ra khỏi cửa phòng.
Đợi khi tiếng bước chân đi xa, Lăng Thiên cười khẩy: “Hừ, giả bộ văn nhã. Để ta xem khâm sai như ngươi chính trực đến lúc nào. Xuân mụ mụ!”
Mở cửa ra: “Đại công tử.”
“Ta muốn gặp Đông Nhi.”
Bình luận facebook