“Phu quân, ta buồn ngủ!” Thi Mặc Nhi xoay người nằm trên giường, cơn buồn ngủ đang bao vây ý thức của nàng nhưng nàng vẫn cố mở mắt nhìn Lăng Hoàng…
“Buồn ngủ thì mau ngủ đi.” Lăng Hoàng vừa đắp một chiếc chăn mỏng cho nàng, cười nhẹ thơm lên mặt vật nhỏ, nhìn nàng nhíu mi, vẻ mặt buồn ngủ, nhưng lại kiên cường không chịu ngủ, lúc hắn bế nàng về Mạt Viên, nàng dần dần tỉnh lại, hiển nhiên không được ngủ đủ giấc.
“Phu quân không ngủ với ta sao…”
Vật nhỏ bắt đầu làm nũng.
“Nàng muốn ta ngủ cùng nàng sao?” Lăng Hoàng bước lên giường, dựa lưng vào giường, một tay vỗ nhẹ vào lưng tiểu gia hỏa, nhẹ dỗ dành.
Giọng hắn rất dễ nghe, Thi Mặc Nhi chớp mắt, miễn cưỡng nhắm mắt lại: “Ta không muốn ngủ một mình…”
“Bảo bối, nàng ngủ bây giờ cũng tốt, đến tối sẽ không buồn ngủ nữa, chúng ta có thể làm chuyện khác, có phải không?” Giọng hắn cố ý nhẹ nhàng, dụ nàng đi vào cơn buồn ngủ.
Vậy mà tiểu gia hỏa lại cười khanh khách nắm tay hắn, đặt nó dưới khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tiểu gia hỏa không phản bác hắn, nghiễm nhiên nàng đã ngủ thiếp đi, hắn cười hạnh phúc, trên mu bàn tay là khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng, mùi hương của nàng đọng lại trong lòng hắn…
•
Đông Viện..
“Nghe nói con phạt nha đầu kia?” Giờ Thìn đến thỉnh an, Lăng phu nhân nhìn trưởng tức đang kính trà cho mình.
“Vâng, nương. Nàng ấy tự ý về nhà mẹ đẻ, con sợ sau này nàng ấy không hiểu quy củ nên đã nhắc nhở một chút. Nương cảm thấy không thích hợp sao?” Lâm Tuyết Vũ thận trọng.
“Nào có gì không thích hợp, để nó biết một số quy củ cũng tốt. Thiên Nhi thường nói phải cẩn thận với Lăng Hoàng, nhưng con xem, phạt tiểu nương tử của hắn, hắn cũng không hé răng, đâu giống một nam nhân.”
Lăng phu nhân cười nhạo: “… Nói đến, mấy ngày nữa Thiên Nhi hồi phủ, mọi thứ trong phủ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Tuyết Vũ rũ mắt, cung kính nói: “Dạ, mọi thứ đều đã được sắp xếp.”
…
Khi rời khỏi Đông Viện, trong đầu nàng đều là hình ảnh vẻ mặt hắn ôm Thi Mặc Nhi lúc sáng, rất nâng niu, âu yếm, ôm thật cẩn thận, sợ tiểu nương tử trong ngực cảm thấy khó chịu.
Lâm Tuyết Vũ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng, đến tột cùng ông trời đã an bài như thế nào?
…
Thi Mặc Nhi ngủ đến giờ ngọ, thật ra nàng bị đói nên tỉnh, khi dậy nàng lại không thấy ai bên giường, nàng hơi cau mày, khoác một chiếc áo rồi đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, nàng nghe thấy phu quân nhà mình đang trò chuyện vớ Tùng Lan cô nương.
“Nghe nói mấy ngày nữa đại công tử hồi phủ, ngươi có việc gấp?” Tùng Lan cô nương uống trà, nhìn nam nhân đẹp tựa tranh vẽ trước mặt không khỏi cảm thán. Khi nàng ta mới gặp hắn, hắn vẫn là một thiếu niên suýt nữa xuống hoàng tuyền đến nhờ nghĩa sĩ trong giang hồ cứu giúp nên vô tình kết duyên. Mấy năm nay, nàng ta may mắn chứng kiến hắn từ một vị công tử ốm yếu trở thành một trong những thành chủ của Cửu Môn.
Chỉ là vực sâu trong mắt hắn lạnh như băng, không kẻ nào có thể vào được. Nỗi buồn và sự cô độc của hắn vừa là áo giáp vừa là bức tường thành.
“Gấp cái gì?”
“Nghe nói đại công tử thân cận với triều đình, mấy ngày nay muốn điều tra chuyện Cửu Môn.”
Lăng Hoàng cười, khép quyển sách trong tay: “Cũng đến lúc để hắn tra được chút gì đó, rõ ràng vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt hắn, không phải sao?”
Tùng Lan sửng sốt một lúc đang muốn hỏi nhưng nàng ta lại thấy vẻ mặt hắn chợt dịu đi, con ngươi xinh đẹp mang theo tình ý nhìn ra ngoài cửa, lộ má lúm đồng tiền như một đứa trẻ.
“Sao dậy rồi?” Thanh sắc của hắn có vẻ vui mừng.
Đã bao giờ nàng nghe hắn dùng giọng điệu này chuyện với người khác. Trái tim Tùng Lan khẽ run, nhìn về phía thiếu nữ mặc áo choàng ngoài cửa.
Thi Mặc Nhi xõa tóc, sợi tóc dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, đặc biệt nàng vừa ngủ dậy, ánh mắt mắt chưa rõ ràng, cái miệng đỏ mọng hơi bĩu ra, khóe miệng nhếch lên tự nhiên, đôi mắt mờ sương ngấn nước, lông mi ướt át vô cùng đáng yêu. Nàng đi đến án thư, Lăng Hoàng giang hai tay ôm eo nàng.
“Đói nên tỉnh.” Thi Mặc Nhi khàn giọng trả lời sự thật.
Lăng Hoàng cong môi, hắn xoay người để vật nhỏ ngồi lên đùi mình, giọng điệu nịnh nọt: “Nàng muốn ăn gì?”
Nhìn thấy bầu không khí giữa hai người, Tùng Lan thức thời đứng lên: “Nhị thiếu nãi nãi tỉnh rồi, ta cũng không quấy rầy nữa, đây là thuốc bôi ngoài da ngươi hỏi ta.” Nàng ta đặt hộp hoa nhỏ trong tay áo xuống, gật đầu chào Lăng Hoàng.
Thi Mặc Nhi khó hiểu, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói của hắn: “Lát nữa ta bôi vào đầu gối nàng.”
Khi Tùng Lan bước ra khỏi cửa, nàng ta quay lại nhìn hai người đang ngồi cùng nhau, hai tay hắn ôm eo nàng, nàng ngồi trên đùi hắn, tay ôm cổ hắn, hai người đang nhìn nhau.
Là ngươi sao, người có thể bước vào trái tim hắn? Nữ tử may mắn đó, là ngươi sao?
Nàng ta lại nhìn vị công tử nho nhã đó, giờ phút này trong đôi mắt hắn không có gì khác, chỉ có nàng.
Thi Mặc Nhi nhìn Tùng Lan chằm chằm từ khi nàng ta bước ra khỏi thư phòng.
Hắn vẫn luôn nhìn từng cử động nhỏ của tiểu gia hỏa, cười nhẹ.
“Tùng Lan cô nương cũng biết Cửu Môn?”
Lăng Hoàng gật đầu: “Nàng ta là thành viên của Cửu Môn.”
Thi Mặc Nhi phồng má: “Vậy hai người đã biết nhau từ rất sớm?”
“Nàng ta cũng là ân nhân của ta.” Lăng Hoàng cười nhẹ. Hồi đó, hắn còn không có sức trói gà nên bị bỏ rơi trên núi.
Thi Mặc Nhi nhìn thấy sự xa cách và thờ ơ trong mắt Lăng Hoàng, nàng dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mình, cho đến khi đôi mắt hắn có sự ấm áp và hình ảnh phản chiếu của mình, sau đó nàng nghiêm nghị nói: “Ta biết quá khứ chàng có rất nhiều chuyện, chàng không muốn nói, ta có thể không nghe cũng không hỏi. Nhưng tương lai của chàng ta đều can dự nên chàng không được đẩy ta ra ngoài!”
Trong lòng Lăng Hoàng chấn động, suốt một lúc hắn không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đè thấp giọng nói, trả lời một tiếng: “Được.”…
Ba ngày sau…
Lăng Thành hôm nay rất náo nhiệt, người phụ trách Lăng phủ hồi phủ. Hạ nhân nghênh đón xếp thành một hàng dài trước cửa Lăng phủ để chào đón đại công tử. Tửu lâu lớn nhất Lăng Thành được bao trọn để mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Lúc Lăng Thiên hồi phủ trời đã tối.
Sáng sớm hôm sau, trong bữa sáng Thi Mặc Nhi mới nhìn thấy người đứng đầu Lăng phủ trong truyền thuyết. Hôm nay cũng đã có lệnh từ trước, mọi người phải tập trung cùng ăn sáng, dậy sớm rửa mặt, bụng đói meo chờ nhân vật chính tới mới được ăn, sắc mặt Thi Mặc Nhi dần trở nên lạnh lùng.
“Xin lỗi xin lỗi, người đến thăm hỏi quá nhiều nên ta đến muộn.” Lăng Thiên bước vào đại sảnh, tươi cười chào hỏi, nhìn xung quanh: “Cha mẹ, khiến hai người đợi lâu rồi.”
Đại công tử của Lăng phủ tuấn tú, khuôn mặt giống Lăng lão gia, nho nhã như thư sinh, khóe môi giống Lăng phu nhân. Tất nhiên không tuấn mỹ bằng Lăng Hoàng nhưng vẫn là dáng vẻ thư sinh của một bị công tử tuấn tú.
Lăng lão gia và Lăng phu nhân có vẻ vô cùng hài lòng với vị trưởng tử này. Lăng lão gia khí chất như mây, tuy từ tốn hơn nhưng đôi mắt lại đầy kiêu ngạo và tự hào. Lăng phu nhân cười tươi như hoa.
Thi Mặc Nhi cảm thấy hôm nay ngay cả hạ nhân trong phủ cũng kiêu ngạo vượt trội.
“Vị này chính là, đệ muội sao.” Tầm mắt của Lăng Thiên dừng trên người Thi Mặc Nhi, dò hỏi: “Ngày đại hôn của nhị đệ, ta không thể trở về, thật sự xin lỗi, đại lễ nhất định phải được bổ sung. Tuyết Nhi, chút nữa nàng đến nhà kho mang viên dạ minh châu hôm qua ta mang về tặng cho đệ đệ và đệ muội ta.” Hắn lại thấy đôi mắt của nha đầu đáng yêu như búp bê sứ này không hề gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp không có bất kì biểu cảm nào, Lăng Thiên bắt đầu tò mò đánh giá.
Lâm Tuyết Vũ nhẹ giọng đáp, nhưng Lăng phu nhân lại không hài lòng, cười: “Lời này của Thiên Nhi thật khách khí, người trong nhà hà tất cần đại lễ.”
Lăng Hoàng cười nhạt: “Đại nương nói vậy, Mặc Nhi nhà ta cũng không thích mấy thứ đó. Huynh trưởng đa tạ.”
“Ồ, thật kỳ lạ, bình thường các cô nương đều thích những thứ đó. Vậy đệ muội thích cái gì?”
Lăng Thiên nhìn Thi Mặc Nhi, vật nhỏ trắng nõn sạch sẽ lại đáng yêu, khí chất nhẹ nhàng như gió khó gặp, con ngươi màu nâu che đi vẻ quyến rũ, mặt không trang điểm, mặc dù nàng không cười nhưng khóe miệng lại nhếch lên khiến người ta muốn âu yếm.
Lăng Hoàng hơi nghiêng người che nửa người Thi Mặc Nhi.
Lăng Thiên không chút kiêng kị nhìn thẳng vào Thi Mặc Nhi coi vị Phật gia bên cạnh nàng như không khí.
Thi Mặc Nhi nhìn xung quanh một vòng, nàng nhíu mày mỉm cười: “Ta thích…” Mọi người nghe thấy tiếng nói lanh lảnh này, dừng lại nhìn nàng: “Thứ ta thích… Là phu quân nhà ta.” Dứt lời nàng lại cười ngọt ngào: “Đã lấy được.” Không giống những người có mặt ở đây, nàng như lấy được báu vật.
Tất cả mọi người đều sững sờ…
Ánh mắt kinh ngạc của Lăng Hoàng tản ra ý cười, nhìn nàng vừa dỗi mọi người vừa che chở hắn thật sự rất mê người. Nương tử nhà hắn, đáng yêu nhất là khi đói bụng lúc sáng, sáng dậy chưa ngủ đủ giấc, ăn chưa no quyến rũ đến kinh người.
Sau khi Lăng lão gia nói vài lời thì bắt đầu ăn sáng.
Buổi chiều…
“Con nghi ngờ Lăng Hoàng là người Cửu Môn?” Lăng phu nhân lắc tách trà đầy hoài nghi.
“Nương, triều đình chú trọng vận chuyển đường thủy nhất, ngoại trừ quan đạo thì hầu như đều rơi vào tay Cửu Môn. Lăng Thành có nhiều cảng, lúc trước con luôn cảm thấy đường thủy của Lăng Thành vận chuyển tốt nhất. Nếu không phải cha vẫn luôn kiêng dè triều đình, sợ chúng ta làm lớn, đắc tội người khác, con đã sớm đoạt đường thủy của Lăng Thành. Hiện giờ… Con phái người âm thầm điều tra, trong đường thủy của Cửu Môn, trên ấn đều khắc hai chữ Lăng Thành.” Lâm Tuyết Vũ cũng là con nhà quyền quý, đương nhiên hiểu được: “Tướng công cho rằng, đường thủy của Cửu Môn là từ Lăng Thành?”
“Tám chín phần là từ Lăng Thành.”
“Nhưng cũng không phải là tên ma ốm kia đi!”
“Nương, Lăng Thành không phải chúng ta đứng đầu thì chỉ còn một người.” Lăng Thiên không phải không có đầu óc, hắn lăn lê bò lết trong thương trường đương nhiên có mắt nhìn người: “Nương có thể thấy dáng vẻ hắn ốm yếu nhưng người đã thấy sự hèn mọn trong mắt hắn chưa?”
Lăng phu nhân không thể phản bác, Lăng Hoàng sinh ra vốn đã xinh đẹp, là một nam nhân tuấn mỹ hiếm có, có thể nói dù hắn mặc y phục thô ráp, rách rưới cũng không làm giảm khí chất của hắn. Bây giờ hắn nói vậy bà mới hiểu, khí chất này giấu cũng không giấu được.
“Thiên Nhi, con định làm gì?” Lăng phu nhân thấy dáng vẻ nhi tử của mình rất tự tin.
“Con ước hắn là người trong Cửu Môn!” Lăng Thiên uống một ly: “Vài ngày nữa triều đình phái khâm sai tới Lăng Thành, nếu có thể khiến Lăng Hoàng tiết lộ chuyện Cửu Môn, triều đình sẽ xử lý hắn.”
Lăng Thiên dừng một chút, sau đó cười đắc ý: “Nếu hắn thật sự là người trong Cửu Môn phụ trách chuyện của Lăng Thành, triều đình sẽ xử lý hắn. Còn con có thể âm thầm thay hắn nắm giữ việc kinh doanh đường thủy. Một hòn đá giết hai con chim.”
“Thiên Nhi nhà ta quả nhiên là người làm chuyện lớn.”
Bình luận facebook