Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 119: Cô ta đã làm gì?
Nộp đơn xin việc hơn cả mười mấy công ty lớn nhỏ, cũng được gọi phỏng vấn hơn ba lần rồi, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn chưa nhận được một thông báo trúng tuyển nào cả. Nhiều lúc cô lại tự hỏi, chẳng lẽ Viên Trác Nghiên hoặc Viên Thành đã ra lệnh phong sát đối với cô rồi sao?
Nhưng suy nghĩ như vậy không phải là rất ấu trĩ à? Có lẽ năng lực của cô không phải tốt như cô nghĩ, cho nên lúc còn ở Viên Thành luôn có nhiều người không phục về việc để cô trở thành chủ tịch.
Hôm nay A Phong có chút việc cần giải quyết nên không đưa đón cô như thường ngày, những lúc ra ngoài một mình như vậy thì cô thường đi xe buýt, có thế có được những giây phút thư giãn với một bải hát yêu thích, nhìn ngắm thành phố lúc chiều tà.
Đến trạm gần nhà, cô nhấn chuông rồi bước vội xuống xe, không quên nói lớn một tiếng cảm ơn với bác tài.
Cô đi thẳng về hướng tiểu khu, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, đang cúi đầu loay hoay lục tìm trong túi thì....
- Nếu không muốn chết thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Một con dao sắc nhọn, còn lạnh lạnh đang kề bên hông của Ôn Giai Tuệ, người này là ai đây? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám dùng dao đe dọa như vậy?
Cô không dám nhúc nhích nữa, hít thở cũng phải cẩn trọng, vừa liếc nhìn thì thấy gương mặt gã này không mấy đơn giản, sát khí hừng hực, tựa hồ có thể giết cô bất cứ lúc nào.
- Anh cần tiền sao? Tôi, tôi không có nhiều tiền đâu, hay là anh thả tôi ra đi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát đâu.
- Ngậm miệng lại, làm theo lời tôi nói, nếu không thì tôi sẽ xử lý cô ngay tại đây.
Trước lời đe dọa như vậy, Ôn Giai Tuệ đúng là không dám hé răng nửa lời nữa. Tim sắp rớt cả ra ngoài rồi, người đàn ông đó yêu cầu cô bước thì cô phải bước. Từ từ, từ từ, cô bị gã đàn ông lạ mặt đẩy vào chiếc xe gần đó, là đồng bọn của anh ta sao? Đây không phải là bắt cóc rồi à!
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?
Xe vừa đóng cửa lại thì đã lăn bánh. Gã đàn ông vừa rồi kề dao điều khiển Ôn Giai Tuệ bây giờ đã ném cô ngồi sát bên cạnh một người đàn ông. Mà người này, cô trông rất quen, trên cổ anh ta là hình xăm con rắn chúa. Hình xăm này, người đàn ông này, không phải là kẻ luôn đối đầu với Viên Trác Nghiên sao? Jayce!
Lúc cô nhớ ra thì cũng là lúc anh ta quay đầu lại nhìn, gương mặt hung ác lộ rõ một tia hăm dọa cảnh cáo. Nhưng giọng điệu cùng nụ cười vẫn bỡn cợt như phong cách thường ngày của anh ta.
- Không phải lúc trước cô rất mạnh miệng sao? Bây giờ trông cô sợ hãi như vậy thật khó tin nổi.
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt to tròn long lánh nhìn tên đàn ông đang ngồi bên cạnh, từng sợi dây thần kinh trong đầu đang căng hết mức có thể. Cô biết tên Jayce không phải kiểu người có thể chọc vào, ký ức về cuộc đấu súng trước đây vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu cô, sở dĩ lúc trước cô có thể ưỡn ngực nói chuyện với anh mà không sợ gì cũng là cậy có Viên Trác Nghiên bên cạnh. Bây giờ nghĩ lại, thì ra cô cũng từng dựa dẫm vào anh rất nhiều. Nhổ khan một ngụm nước bọt, cô liền lấy lại tất cả bình tĩnh, dùng tiếng anh lưu loát trả lời anh ta.
- Tôi có thể hỏi lí do anh đến tận Thượng Hải để bắt tôi chứ? Chắc chắn không thể là để nói những lời sáo rỗng này rồi.
Jayce nhìn cô như muốn đem cô nghiền nát thành từng miếng thịt vụn, anh ta cắn chặt răng nhẫn nhịn chờ đợi, chỉ đáp lại trước bằng một câu không đầu không đuôi.
- Cô sẽ từ từ cảm nhận sự tuyệt vọng trong đau đớn nhất.
Nói hết câu đó, anh ta cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Ôn Giai Tuệ thấy vậy thì càng cảnh giác cao hơn, quan sát lúc anh ta không chú ý đến mình, cô liền đưa tay mò mẫm từ từ tới túi xách để tìm điện thoại. Nhưng cô vẫn không thể qua mắt được tên Jayce đó. Anh ta dễ dàng cầm cả túi lẫn điện thoại của cô ném vào trong hộp đựng trên xe.
- Đừng nóng vội vậy chứ? Cứ yên tâm đi, sẽ có người đến cứu cô thôi. Bây giờ chúng ta sẽ đến chỗ của tôi để tâm sự nào.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn anh ta bộc lộ rõ ràng sự cảnh giác cao độ, cô có linh cảm một điều gì đó không lành sắp xảy ra. Không cần nghĩ nhiều nữa, Jayce đến tận Thượng Hải thì có duy nhất một mục tiêu thôi, chính là Viên Trác Nghiên. Anh ta lại bắt cóc cô như vậy, chẳng lẽ là vẫn tưởng cô còn ở bên cạnh Viên Trác Nghiên?
- Nếu anh bắt tôi để dụ Viên Trác Nghiên đến thì anh bắt nhầm người rồi. Tôi và anh ta không còn bất cứ mối quan hệ nào cả, anh muốn thì tự đi mà tìm anh ta.
Jayce chầm chậm quay đầu lại nhìn cô lần nữa, cười lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai, châm chọc.
- Xem ra cô đang mất bình tĩnh lắm nhỉ? Tôi chưa nói là sẽ làm gì tiếp theo mà, nhưng nếu cô đã tò mò như vậy thì tôi cũng tiết lộ với cô một chút vậy. Tôi không phải chỉ muốn mạng của Viên Trác Nghiên không thôi, mà còn muốn chôn cô cùng hắn luôn.
Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh ta thì xe đã dừng lại trước một khách sạn lớn. Bọn họ cưỡng chết dùng dao và súng chỉ bên cạnh hông của cô từng chút một di chuyển xuống xe. Cô cũng không dám có một hành động thiếu suy nghĩ gì nữa, bị Jayce ôm giống một đôi tình nhân đang yêu nhau đi vào thang máy, dù rất chán ghét nhưng cô chỉ có thể tạm thời cắn chặt răng chịu đựng.
Rầm!
Cửa phòng bị đạp mạnh vang lên âm thanh chấn động.
Bụp!
- Uhm....này, anh định làm gì hả?
Ôn Giai Tuệ bất thình lình bị ném mạnh xuống giường, vừa tức giận vừa khó hiểu, đang định bò dậy thì ngay sau đó Jayce đã lao tới chế trụ cô trên giường.
- Anh định làm hả? Mau bỏ tôi ra! Này, bỏ tôi ra!
Cô hoảng loạn vung tay đánh liên tục vào người anh ta. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, nhục nhã, ghê tởm tối hôm đó dần ùa về trong đầu cô. La khóc đến sắp rách cả cổ họng mà người đàn ông phía trên vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Xoạc!
Tiếng vải bị xé thành một đường dài, chiếc áo sơmi của Ôn Giai Tuệ bị rách một khoảng ngay vị trí bụng dưới. Càng khiến cô thêm hoảng loạn mà phản kháng hết mức có thể.
Nhưng thật sự thì....thứ mà Jayce hướng đến là hình xăm trên bụng của cô. Khi nhìn thấy hình xăm đó, cặp mắt xanh của anh ta càng trở nên dữ tợn hơn, hai hàm răng đã cắt chặt vào nhau, cằm bạnh ra, một tay nắm chặt eo nhỏ của cô, hừ lạnh.
- Đúng là không nhầm rồi, Viên Trác Nghiên thật sự để cô làm nữ chủ nhân của tổ chức Wolf. Cô đối với hắn quan trọng như vậy, sao tôi có thể bắt sai người được nhỉ?
Ôn Giai Tuệ còn đang hoang mang không hiểu gì, nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc ươn ướt thì đã thấy anh ta đứng lên, đổi sang khom người đến gần cô thôi.
- Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó với cô à? Thế nào? Có phải rất sợ không? Cô sợ, còn Thanh Ngọc thì không à?
Cặp chân mày thanh tú của Ôn Giai Tuệ nhí nhẹ, càng khó hiểu hơn, liên quan gì đến Thanh Ngọc chứ? Chẳng lẽ là vì Viên Trác Nghiên đã hủy hôn với cô ta mà người này muốn bắt cô để trút giận thay người phụ nữ anh ta yêu? Cao thượng hay giả ngu vậy chứ? Đây không phải cơ hội tốt để anh ta theo đuổi người con gái đấy sao? Một con rắn thâm độc nham hiểm như anh ta lại cao thượng như vậy đúng là khó mà tin nổi.
- Liên quan gì đến cô ta? Anh bắt tôi là vì cô ta hay Viên Trác Nghiên?
Nghe chính miệng người phụ nữ này nhắc đến người mình yêu, Jayce đã không thể kìm nén được cơn thịnh nộ, một tay nắm tóc cô sau ót và giật mạnh, ép cô phải ngửa mặt nhìn thẳng.
- Không liên quan? Tất cả đều từ ả đàn bà như cô mà ra. Mọi đau khổ mà Thanh Ngọc phải chịu bây giờ đều từ cô, nếu cô không xuất hiện, không khiến cho tên họ Viên kia chết mê chết mệt mà hủy hôn ước, nếu không phải vì cô thì tên súc sinh đó cũng không mất hết nhân tính bắt Thanh Ngọc cho một đám cặn bã cường bạo cô ấy!!! Cô còn dám nói không liên quan à?
Ôn Giai Tuệ nghe đến hai tai ong ong, chuyện đầu tiên thì cô thừa nhận, đúng là vì cô mà Viên Trác Nghiên đã hủy hôn ước với Thanh Ngọc và cô cũng đã từng đòi hỏi anh như vậy. Nhưng còn chuyện Thanh Ngọc bị cường bạo, đây là lần đầu tiên cô nghe, là Viên Trác Nghiên làm? Sao có thể chứ? Lí do gì mới được.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời vớ vẩn của anh?
Dù bị giật tóc rất đau và khó chịu, nhưng Ôn Giai Tuệ không thể không đáp lại lời buộc tội của anh ta.
Jayce nghe cô hỏi ngược lại thì càng tăng thêm lực tay, giật mạnh tóc của cô hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra từng chữ một.
- Muốn biết chuyện gì xảy ra? Tên họ Viên đó vì không muốn Thanh Ngọc làm phiền các người nữa nên đã ném cô ấy cho một lũ súc vật thay nhau cưỡng hiếp. Cô muốn biết bây giờ cô ấy như thế nào không? Cô ấy cắt cổ tay tự tử trong nhà, được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì bọn họ nói cô ấy đã mang thai. Haha! Cô bảo tôi phải làm gì đây? Chưa giết từng người các người đã là quá bình tĩnh rồi.
Mấy câu cuối anh ta gần như dùng hết sức để hét lên, chỉ hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt này ngay. Chỉ cần nhắc đến thôi, là trong đầu anh ta không thể không nhớ đến hình ảnh Thanh Ngọc tiều tụy xanh xao hôn mê trên giường, mũi kim đâm vào da thịt cô. Còn nhận cả tin cô đã mang thai, mối hận này anh ta đã thề sẽ trả hết cho Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
- Tôi muốn cô phải trải qua những gì mà Thanh Ngọc đã phải chịu. Nhưng tôi sẽ không đụng vào cô đâu. Để Viên Trác Nghiên đến đây chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ hắn yêu bị một đám đàn ông thay nhau cưỡng hiếp, đó mới là cách khiến hắn sống không bằng chết.
Ôn Giai Tuệ không còn rùng mình sợ hãi trước những lời đe dọa hay cảnh cáo của anh ta nữa, cô chính la nghĩ mãi cũng không ra lí do khiến Viên Trác Nghiên hành động như vậy. Cô biết anh tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác không ai bằng, nhưng anh luôn có nguyên tắc của riêng mình, sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có lí do rõ ràng được, anh làm đến mức đó thì nhất định là Thanh Ngọc đã đắc tội gì đó với anh. Nợ máu trả bằng máu, kẻ khác làm gì với anh thì anh sẽ đáp trả bằng cách tương tự, đó chính là nguyên tắc của Viên Trác Nghiên. Nếu đúng như những gì Jayce vừa nói thì, chẳng lẽ.....
- Vậy anh nói xem, Thanh Ngọc đã làm gì mà chọc giận đến Viên Trác Nghiên? Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đụng đến một người như vậy.
Viên Trác Nghiên trừng phạt Thanh Ngọc bằng cách cho người cường bạo cô ta. Trước đó cô cũng bị bốn gã đàn ông bắt cóc, thiếu chút nữa thì bị chúng xâm hại. Hai chuyện này lại xảy ra đồng thời và trùng hợp như vậy ư? Nói không liên quan thì khó mà tin được.
Nếu thật sự Thanh Ngọc là người đã lên kế hoạch hãm hại cô thì cô không việc gì phải nhún nhường trước bọn họ nữa cả.
Jayce không định sẽ nhắc đến lí do của Viên Trác Nghiên, vì đối với anh ta lí do gì cũng không thể nghe lọt tai, người bị tổn thương nhất hiện giờ chính là Thanh Ngọc, kẻ nào làm người phụ nữ của anh đau một thì anh ta phải trả lại cho kẻ đó gấp mười.
- Cô nghĩ tôi cần phải để ý nhiều như vậy nữa sao? Đừng kích động như vậy, tôi sẽ cho cô được gặp Viên Trác Nghiên. Nào, bây giờ chúng ta sẽ gọi cho anh ta nhé?
Nói rồi, anh ta liền lấy điện thoại trong túi xách của Ôn Giai Tuệ, một tay chế trụ hai tay cô, không để cô quấy phá.
- Mau trả cho tôi, không thể gọi cho anh ta. Anh muốn tìm anh ta thì thả tôi về đi, ân oán giữa các người thì tự mà giải quyết với nhau.
Ôn Giai Tuệ dùng hết sức để mong có thể giãy ra khỏi bàn tay của anh ta.
Jayce kéo ngón tay cô đến mà nhấn mở khóa điện thoại, tìm tên của Viên Trác Nghiên rồi gọi ngay không chút do dự.
Đầu dây bên kia không nhận cuộc gọi mà từ chối luôn.
Điều này khiến cho Jayce có vẻ hơi bất ngờ.
Ôn Giai Tuệ ngoài mặt thì hài lòng đắc ý nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng mình hụt hẫng như thế nào. Vì anh thấy tên của cô nên mới không nghe ư? Lâu rồi cô không còn gọi cho anh nữa, có lẽ nếu cô thật sự muốn gọi thì anh cũng không muốn nghe nữa rồi.
- Anh thấy rồi chứ? Anh ta sẽ không quan tâm tôi sống hay chết đâu. Đừng tốn công gọi làm gì nữa, tôi không phải mồi nhử tốt nhất của anh rồi.
Jayce mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, tiếp tục gọi cho Viên Trác Nghiên.
Hai người đều im lặng chờ từng tiếng chuông dài, vẫn không có trả lời cho đến khi kết thúc. Nhịp tim đang đập rất nhanh của Ôn Giai Tuệ vì vậy mà cũng tuột phanh bất thình lình. Viên Trác Nghiên thật sự không còn muốn quan tâm đến cô nữa....
- Anh tin rồi chứ? Có gọi nữa cũng vô ích thôi, mau trả điện thoại lại cho tôi!
Jayce đâu thèm quan tâm cô kêu gào như thế nào nữa, anh ta nhất định phải gọi đến khi Viên Trác Nghiên chịu nhấc máy. Quả nhiên không tốn công vô ích, gọi đến lần thứ ba thì đầu dây bên kia rốt cuộc cũng đã chấp nhận cuộc gọi.
Ngồi trên giường, Ôn Giai Tuệ có thể nghe được giọng trầm thấp quen thuộc kia, anh đang gọi tên cô, vì Jayce bật loa ngồi nên cô nghe rõ cả từng hơi thở của anh, cô nghe giọng anh rất nặng nề, dường như nghẹn cứng cổ họng mới cất lên được từng tiếng.
- Tuệ nhi? Sao vậy? Em gọi cho anh....có phải còn gì muốn nói không?
Không khí bên này vẫn tĩnh lặng.
Jayce chưa nói gì nhưng trên mặt anh ta đã lộ ra một tia hài lòng.
Ôn Giai Tuệ không kháng cự nữa, ngồi bất động tại chỗ. Trái tim như có hàng ngàn sợi dây siết chặt lại. Khi nghe giọng anh, nghe anh gọi cô vẫn như trước đây, nước mắt cô cứ đua nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt không còn khống chế được nữa rồi, cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng.
Đầu dây bên kia, Viên Trác Nghiên vẫn im lặng, kiên nhẫn chờ cô lên tiếng. Có lẽ anh đang cho rằng cô không biết phải mở lời thế nào.
Jayce đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ bên cạnh hiện giờ, anh ta cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, cười phá lên một tiếng.
- Viên Trác Nghiên, đã lâu không gặp.
Anh ta vừa cất lời, mọi thứ đã bắt đầu loạn cả lên.
Ôn Giai Tuệ căng thẳng nhìn qua, không còn ngồi bất động như nãy giờ nữa.
Viên Trác Nghiên ở đầu dây bên kia cũng thay đổi luôn cả thái độ, lo lắng hiện rõ qua lời nói của anh.
- Jayce? Tại sao mày lại cầm điện thoại của Tuệ nhi? Mày đã làm gì cô ấy? Tuệ nhi đang ở đâu?
Suỵt!
Jayce cười thỏa mãn, ra hiệu im lặng. Anh ta chầm chậm trả lời để khiến Viên Trác Nghiên càng mất bình tĩnh hơn, nhưng lại là đang nghiến chặt răng kìm nén kích động.
- Mày lo lắng cho người phụ nữ của mày như vậy, còn người phụ nữ của tao thì mày đã làm gì hả?
Viên Trác Nghiên đã đứng ngồi không yên, cô gái nhỏ của anh đang ở trong tay của tên khốn Jayce, tên này nhất định sẽ làm cô bị thương. Anh tức giận gằn giọng.
- Tao hỏi mày Tuệ nhi đang ở đâu? Tuệ nhi! Nếu em nghe thấy anh thì hãy trả lời anh một tiếng được không? Tuệ nhi! Tuệ nhi!
Jayce cười khẩy một tiếng, vờ làm động tác ngoáy ngoáy tai nữa.
- Người phụ nữ của mày bây giờ trông đáng thương vô cùng. Hay là mày đến dỗ cô ta đi, cô ta khóc thật là tội nghiệp.
Cắn chặt môi nhẫn nhịn từ nãy giờ, rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng không chịu đựng nổi nữa mà hét lên.
- Tôi không cần anh quan tâm! Viên Trác Nghiên, tôi không cần anh quan tâm!
Nhưng suy nghĩ như vậy không phải là rất ấu trĩ à? Có lẽ năng lực của cô không phải tốt như cô nghĩ, cho nên lúc còn ở Viên Thành luôn có nhiều người không phục về việc để cô trở thành chủ tịch.
Hôm nay A Phong có chút việc cần giải quyết nên không đưa đón cô như thường ngày, những lúc ra ngoài một mình như vậy thì cô thường đi xe buýt, có thế có được những giây phút thư giãn với một bải hát yêu thích, nhìn ngắm thành phố lúc chiều tà.
Đến trạm gần nhà, cô nhấn chuông rồi bước vội xuống xe, không quên nói lớn một tiếng cảm ơn với bác tài.
Cô đi thẳng về hướng tiểu khu, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, đang cúi đầu loay hoay lục tìm trong túi thì....
- Nếu không muốn chết thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Một con dao sắc nhọn, còn lạnh lạnh đang kề bên hông của Ôn Giai Tuệ, người này là ai đây? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám dùng dao đe dọa như vậy?
Cô không dám nhúc nhích nữa, hít thở cũng phải cẩn trọng, vừa liếc nhìn thì thấy gương mặt gã này không mấy đơn giản, sát khí hừng hực, tựa hồ có thể giết cô bất cứ lúc nào.
- Anh cần tiền sao? Tôi, tôi không có nhiều tiền đâu, hay là anh thả tôi ra đi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát đâu.
- Ngậm miệng lại, làm theo lời tôi nói, nếu không thì tôi sẽ xử lý cô ngay tại đây.
Trước lời đe dọa như vậy, Ôn Giai Tuệ đúng là không dám hé răng nửa lời nữa. Tim sắp rớt cả ra ngoài rồi, người đàn ông đó yêu cầu cô bước thì cô phải bước. Từ từ, từ từ, cô bị gã đàn ông lạ mặt đẩy vào chiếc xe gần đó, là đồng bọn của anh ta sao? Đây không phải là bắt cóc rồi à!
- Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?
Xe vừa đóng cửa lại thì đã lăn bánh. Gã đàn ông vừa rồi kề dao điều khiển Ôn Giai Tuệ bây giờ đã ném cô ngồi sát bên cạnh một người đàn ông. Mà người này, cô trông rất quen, trên cổ anh ta là hình xăm con rắn chúa. Hình xăm này, người đàn ông này, không phải là kẻ luôn đối đầu với Viên Trác Nghiên sao? Jayce!
Lúc cô nhớ ra thì cũng là lúc anh ta quay đầu lại nhìn, gương mặt hung ác lộ rõ một tia hăm dọa cảnh cáo. Nhưng giọng điệu cùng nụ cười vẫn bỡn cợt như phong cách thường ngày của anh ta.
- Không phải lúc trước cô rất mạnh miệng sao? Bây giờ trông cô sợ hãi như vậy thật khó tin nổi.
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt to tròn long lánh nhìn tên đàn ông đang ngồi bên cạnh, từng sợi dây thần kinh trong đầu đang căng hết mức có thể. Cô biết tên Jayce không phải kiểu người có thể chọc vào, ký ức về cuộc đấu súng trước đây vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu cô, sở dĩ lúc trước cô có thể ưỡn ngực nói chuyện với anh mà không sợ gì cũng là cậy có Viên Trác Nghiên bên cạnh. Bây giờ nghĩ lại, thì ra cô cũng từng dựa dẫm vào anh rất nhiều. Nhổ khan một ngụm nước bọt, cô liền lấy lại tất cả bình tĩnh, dùng tiếng anh lưu loát trả lời anh ta.
- Tôi có thể hỏi lí do anh đến tận Thượng Hải để bắt tôi chứ? Chắc chắn không thể là để nói những lời sáo rỗng này rồi.
Jayce nhìn cô như muốn đem cô nghiền nát thành từng miếng thịt vụn, anh ta cắn chặt răng nhẫn nhịn chờ đợi, chỉ đáp lại trước bằng một câu không đầu không đuôi.
- Cô sẽ từ từ cảm nhận sự tuyệt vọng trong đau đớn nhất.
Nói hết câu đó, anh ta cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Ôn Giai Tuệ thấy vậy thì càng cảnh giác cao hơn, quan sát lúc anh ta không chú ý đến mình, cô liền đưa tay mò mẫm từ từ tới túi xách để tìm điện thoại. Nhưng cô vẫn không thể qua mắt được tên Jayce đó. Anh ta dễ dàng cầm cả túi lẫn điện thoại của cô ném vào trong hộp đựng trên xe.
- Đừng nóng vội vậy chứ? Cứ yên tâm đi, sẽ có người đến cứu cô thôi. Bây giờ chúng ta sẽ đến chỗ của tôi để tâm sự nào.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn anh ta bộc lộ rõ ràng sự cảnh giác cao độ, cô có linh cảm một điều gì đó không lành sắp xảy ra. Không cần nghĩ nhiều nữa, Jayce đến tận Thượng Hải thì có duy nhất một mục tiêu thôi, chính là Viên Trác Nghiên. Anh ta lại bắt cóc cô như vậy, chẳng lẽ là vẫn tưởng cô còn ở bên cạnh Viên Trác Nghiên?
- Nếu anh bắt tôi để dụ Viên Trác Nghiên đến thì anh bắt nhầm người rồi. Tôi và anh ta không còn bất cứ mối quan hệ nào cả, anh muốn thì tự đi mà tìm anh ta.
Jayce chầm chậm quay đầu lại nhìn cô lần nữa, cười lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai, châm chọc.
- Xem ra cô đang mất bình tĩnh lắm nhỉ? Tôi chưa nói là sẽ làm gì tiếp theo mà, nhưng nếu cô đã tò mò như vậy thì tôi cũng tiết lộ với cô một chút vậy. Tôi không phải chỉ muốn mạng của Viên Trác Nghiên không thôi, mà còn muốn chôn cô cùng hắn luôn.
Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh ta thì xe đã dừng lại trước một khách sạn lớn. Bọn họ cưỡng chết dùng dao và súng chỉ bên cạnh hông của cô từng chút một di chuyển xuống xe. Cô cũng không dám có một hành động thiếu suy nghĩ gì nữa, bị Jayce ôm giống một đôi tình nhân đang yêu nhau đi vào thang máy, dù rất chán ghét nhưng cô chỉ có thể tạm thời cắn chặt răng chịu đựng.
Rầm!
Cửa phòng bị đạp mạnh vang lên âm thanh chấn động.
Bụp!
- Uhm....này, anh định làm gì hả?
Ôn Giai Tuệ bất thình lình bị ném mạnh xuống giường, vừa tức giận vừa khó hiểu, đang định bò dậy thì ngay sau đó Jayce đã lao tới chế trụ cô trên giường.
- Anh định làm hả? Mau bỏ tôi ra! Này, bỏ tôi ra!
Cô hoảng loạn vung tay đánh liên tục vào người anh ta. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, nhục nhã, ghê tởm tối hôm đó dần ùa về trong đầu cô. La khóc đến sắp rách cả cổ họng mà người đàn ông phía trên vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Xoạc!
Tiếng vải bị xé thành một đường dài, chiếc áo sơmi của Ôn Giai Tuệ bị rách một khoảng ngay vị trí bụng dưới. Càng khiến cô thêm hoảng loạn mà phản kháng hết mức có thể.
Nhưng thật sự thì....thứ mà Jayce hướng đến là hình xăm trên bụng của cô. Khi nhìn thấy hình xăm đó, cặp mắt xanh của anh ta càng trở nên dữ tợn hơn, hai hàm răng đã cắt chặt vào nhau, cằm bạnh ra, một tay nắm chặt eo nhỏ của cô, hừ lạnh.
- Đúng là không nhầm rồi, Viên Trác Nghiên thật sự để cô làm nữ chủ nhân của tổ chức Wolf. Cô đối với hắn quan trọng như vậy, sao tôi có thể bắt sai người được nhỉ?
Ôn Giai Tuệ còn đang hoang mang không hiểu gì, nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc ươn ướt thì đã thấy anh ta đứng lên, đổi sang khom người đến gần cô thôi.
- Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó với cô à? Thế nào? Có phải rất sợ không? Cô sợ, còn Thanh Ngọc thì không à?
Cặp chân mày thanh tú của Ôn Giai Tuệ nhí nhẹ, càng khó hiểu hơn, liên quan gì đến Thanh Ngọc chứ? Chẳng lẽ là vì Viên Trác Nghiên đã hủy hôn với cô ta mà người này muốn bắt cô để trút giận thay người phụ nữ anh ta yêu? Cao thượng hay giả ngu vậy chứ? Đây không phải cơ hội tốt để anh ta theo đuổi người con gái đấy sao? Một con rắn thâm độc nham hiểm như anh ta lại cao thượng như vậy đúng là khó mà tin nổi.
- Liên quan gì đến cô ta? Anh bắt tôi là vì cô ta hay Viên Trác Nghiên?
Nghe chính miệng người phụ nữ này nhắc đến người mình yêu, Jayce đã không thể kìm nén được cơn thịnh nộ, một tay nắm tóc cô sau ót và giật mạnh, ép cô phải ngửa mặt nhìn thẳng.
- Không liên quan? Tất cả đều từ ả đàn bà như cô mà ra. Mọi đau khổ mà Thanh Ngọc phải chịu bây giờ đều từ cô, nếu cô không xuất hiện, không khiến cho tên họ Viên kia chết mê chết mệt mà hủy hôn ước, nếu không phải vì cô thì tên súc sinh đó cũng không mất hết nhân tính bắt Thanh Ngọc cho một đám cặn bã cường bạo cô ấy!!! Cô còn dám nói không liên quan à?
Ôn Giai Tuệ nghe đến hai tai ong ong, chuyện đầu tiên thì cô thừa nhận, đúng là vì cô mà Viên Trác Nghiên đã hủy hôn ước với Thanh Ngọc và cô cũng đã từng đòi hỏi anh như vậy. Nhưng còn chuyện Thanh Ngọc bị cường bạo, đây là lần đầu tiên cô nghe, là Viên Trác Nghiên làm? Sao có thể chứ? Lí do gì mới được.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời vớ vẩn của anh?
Dù bị giật tóc rất đau và khó chịu, nhưng Ôn Giai Tuệ không thể không đáp lại lời buộc tội của anh ta.
Jayce nghe cô hỏi ngược lại thì càng tăng thêm lực tay, giật mạnh tóc của cô hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra từng chữ một.
- Muốn biết chuyện gì xảy ra? Tên họ Viên đó vì không muốn Thanh Ngọc làm phiền các người nữa nên đã ném cô ấy cho một lũ súc vật thay nhau cưỡng hiếp. Cô muốn biết bây giờ cô ấy như thế nào không? Cô ấy cắt cổ tay tự tử trong nhà, được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì bọn họ nói cô ấy đã mang thai. Haha! Cô bảo tôi phải làm gì đây? Chưa giết từng người các người đã là quá bình tĩnh rồi.
Mấy câu cuối anh ta gần như dùng hết sức để hét lên, chỉ hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt này ngay. Chỉ cần nhắc đến thôi, là trong đầu anh ta không thể không nhớ đến hình ảnh Thanh Ngọc tiều tụy xanh xao hôn mê trên giường, mũi kim đâm vào da thịt cô. Còn nhận cả tin cô đã mang thai, mối hận này anh ta đã thề sẽ trả hết cho Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
- Tôi muốn cô phải trải qua những gì mà Thanh Ngọc đã phải chịu. Nhưng tôi sẽ không đụng vào cô đâu. Để Viên Trác Nghiên đến đây chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ hắn yêu bị một đám đàn ông thay nhau cưỡng hiếp, đó mới là cách khiến hắn sống không bằng chết.
Ôn Giai Tuệ không còn rùng mình sợ hãi trước những lời đe dọa hay cảnh cáo của anh ta nữa, cô chính la nghĩ mãi cũng không ra lí do khiến Viên Trác Nghiên hành động như vậy. Cô biết anh tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác không ai bằng, nhưng anh luôn có nguyên tắc của riêng mình, sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có lí do rõ ràng được, anh làm đến mức đó thì nhất định là Thanh Ngọc đã đắc tội gì đó với anh. Nợ máu trả bằng máu, kẻ khác làm gì với anh thì anh sẽ đáp trả bằng cách tương tự, đó chính là nguyên tắc của Viên Trác Nghiên. Nếu đúng như những gì Jayce vừa nói thì, chẳng lẽ.....
- Vậy anh nói xem, Thanh Ngọc đã làm gì mà chọc giận đến Viên Trác Nghiên? Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đụng đến một người như vậy.
Viên Trác Nghiên trừng phạt Thanh Ngọc bằng cách cho người cường bạo cô ta. Trước đó cô cũng bị bốn gã đàn ông bắt cóc, thiếu chút nữa thì bị chúng xâm hại. Hai chuyện này lại xảy ra đồng thời và trùng hợp như vậy ư? Nói không liên quan thì khó mà tin được.
Nếu thật sự Thanh Ngọc là người đã lên kế hoạch hãm hại cô thì cô không việc gì phải nhún nhường trước bọn họ nữa cả.
Jayce không định sẽ nhắc đến lí do của Viên Trác Nghiên, vì đối với anh ta lí do gì cũng không thể nghe lọt tai, người bị tổn thương nhất hiện giờ chính là Thanh Ngọc, kẻ nào làm người phụ nữ của anh đau một thì anh ta phải trả lại cho kẻ đó gấp mười.
- Cô nghĩ tôi cần phải để ý nhiều như vậy nữa sao? Đừng kích động như vậy, tôi sẽ cho cô được gặp Viên Trác Nghiên. Nào, bây giờ chúng ta sẽ gọi cho anh ta nhé?
Nói rồi, anh ta liền lấy điện thoại trong túi xách của Ôn Giai Tuệ, một tay chế trụ hai tay cô, không để cô quấy phá.
- Mau trả cho tôi, không thể gọi cho anh ta. Anh muốn tìm anh ta thì thả tôi về đi, ân oán giữa các người thì tự mà giải quyết với nhau.
Ôn Giai Tuệ dùng hết sức để mong có thể giãy ra khỏi bàn tay của anh ta.
Jayce kéo ngón tay cô đến mà nhấn mở khóa điện thoại, tìm tên của Viên Trác Nghiên rồi gọi ngay không chút do dự.
Đầu dây bên kia không nhận cuộc gọi mà từ chối luôn.
Điều này khiến cho Jayce có vẻ hơi bất ngờ.
Ôn Giai Tuệ ngoài mặt thì hài lòng đắc ý nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng mình hụt hẫng như thế nào. Vì anh thấy tên của cô nên mới không nghe ư? Lâu rồi cô không còn gọi cho anh nữa, có lẽ nếu cô thật sự muốn gọi thì anh cũng không muốn nghe nữa rồi.
- Anh thấy rồi chứ? Anh ta sẽ không quan tâm tôi sống hay chết đâu. Đừng tốn công gọi làm gì nữa, tôi không phải mồi nhử tốt nhất của anh rồi.
Jayce mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, tiếp tục gọi cho Viên Trác Nghiên.
Hai người đều im lặng chờ từng tiếng chuông dài, vẫn không có trả lời cho đến khi kết thúc. Nhịp tim đang đập rất nhanh của Ôn Giai Tuệ vì vậy mà cũng tuột phanh bất thình lình. Viên Trác Nghiên thật sự không còn muốn quan tâm đến cô nữa....
- Anh tin rồi chứ? Có gọi nữa cũng vô ích thôi, mau trả điện thoại lại cho tôi!
Jayce đâu thèm quan tâm cô kêu gào như thế nào nữa, anh ta nhất định phải gọi đến khi Viên Trác Nghiên chịu nhấc máy. Quả nhiên không tốn công vô ích, gọi đến lần thứ ba thì đầu dây bên kia rốt cuộc cũng đã chấp nhận cuộc gọi.
Ngồi trên giường, Ôn Giai Tuệ có thể nghe được giọng trầm thấp quen thuộc kia, anh đang gọi tên cô, vì Jayce bật loa ngồi nên cô nghe rõ cả từng hơi thở của anh, cô nghe giọng anh rất nặng nề, dường như nghẹn cứng cổ họng mới cất lên được từng tiếng.
- Tuệ nhi? Sao vậy? Em gọi cho anh....có phải còn gì muốn nói không?
Không khí bên này vẫn tĩnh lặng.
Jayce chưa nói gì nhưng trên mặt anh ta đã lộ ra một tia hài lòng.
Ôn Giai Tuệ không kháng cự nữa, ngồi bất động tại chỗ. Trái tim như có hàng ngàn sợi dây siết chặt lại. Khi nghe giọng anh, nghe anh gọi cô vẫn như trước đây, nước mắt cô cứ đua nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt không còn khống chế được nữa rồi, cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng.
Đầu dây bên kia, Viên Trác Nghiên vẫn im lặng, kiên nhẫn chờ cô lên tiếng. Có lẽ anh đang cho rằng cô không biết phải mở lời thế nào.
Jayce đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ bên cạnh hiện giờ, anh ta cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, cười phá lên một tiếng.
- Viên Trác Nghiên, đã lâu không gặp.
Anh ta vừa cất lời, mọi thứ đã bắt đầu loạn cả lên.
Ôn Giai Tuệ căng thẳng nhìn qua, không còn ngồi bất động như nãy giờ nữa.
Viên Trác Nghiên ở đầu dây bên kia cũng thay đổi luôn cả thái độ, lo lắng hiện rõ qua lời nói của anh.
- Jayce? Tại sao mày lại cầm điện thoại của Tuệ nhi? Mày đã làm gì cô ấy? Tuệ nhi đang ở đâu?
Suỵt!
Jayce cười thỏa mãn, ra hiệu im lặng. Anh ta chầm chậm trả lời để khiến Viên Trác Nghiên càng mất bình tĩnh hơn, nhưng lại là đang nghiến chặt răng kìm nén kích động.
- Mày lo lắng cho người phụ nữ của mày như vậy, còn người phụ nữ của tao thì mày đã làm gì hả?
Viên Trác Nghiên đã đứng ngồi không yên, cô gái nhỏ của anh đang ở trong tay của tên khốn Jayce, tên này nhất định sẽ làm cô bị thương. Anh tức giận gằn giọng.
- Tao hỏi mày Tuệ nhi đang ở đâu? Tuệ nhi! Nếu em nghe thấy anh thì hãy trả lời anh một tiếng được không? Tuệ nhi! Tuệ nhi!
Jayce cười khẩy một tiếng, vờ làm động tác ngoáy ngoáy tai nữa.
- Người phụ nữ của mày bây giờ trông đáng thương vô cùng. Hay là mày đến dỗ cô ta đi, cô ta khóc thật là tội nghiệp.
Cắn chặt môi nhẫn nhịn từ nãy giờ, rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng không chịu đựng nổi nữa mà hét lên.
- Tôi không cần anh quan tâm! Viên Trác Nghiên, tôi không cần anh quan tâm!