Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 122: Cho tôi vào trong.
Suy nghĩ đầu tiên mà Ôn Giai Tuệ nghĩ đến chính là sợi dây thừng vừa trói mình lúc nãy. Nhưng để có thể quay lại đó nhặt sợi dây thừng thì e là Viên Trác Nghiên sẽ không đợi được nữa.
Cô chỉ có thể nghĩ một cách khác, tay chân đều đã lạnh run lên hết, nhưng cô không thể yếu đuối trong lúc này. Cắn sắp nát cả môi rồi, bây giờ cô đã nghĩ ra được cách.
Cô tháo vội thắt lưng của mình, gắn một đầu có khóa với ống tay áo của Viên Trác Nghiên. Kiểm tra đã chắc chắn rồi, cô hít thở sâu một hơi, ném phần dây thắt lưng lên khung cửa thông gió.
Khoảnh khắc hồi hộp nhất qua đi, thật may là Ôn Giai Tuệ đã ném rất chuẩn, cô đạp lên thành tường để kéo đầu thắt lưng đang lơ lửng xuống, nắm được dây trụ rồi, giờ chỉ còn leo lên đó mà tìm cái chốt kia.
- Khụ khụ khụ.
Vì lượng khói ngày càng nhiều nên Ôn Giai Tuệ không ngừng bị ép đến ho sặc sụa. Cô che miệng ho mấy cái rồi lại tiếp tục dùng hết khả năng để leo lên.
Động lực lớn nhất của cô hiện giờ chính là người đàn ông mình yêu đang nằm trong biển lửa kia, cô không thể chậm trễ nữa.
Chốt đã ngay trước mắt rồi. Chỉ cần cô với tay ra nữa thôi là có thể chạm vào nó. Nhưng khoảng cách này lại không mấy dễ dàng với cô, cánh tay cô đưa ra hết mức có thể, đầu ngón tay mới lướt qua được vị trí cái chốt.
Thêm một chút nữa thôi.....nút thắt giữ áo và thắt lưng sắp bung ra rồi.
Bụp!
- A!
Rẹt!
Trong tích tắc, điểm tựa của Ôn Giai Tuệ trên cửa thông gió đã đứt ra, cô cũng vừa ấn được chốt trên cánh cửa, nhưng đồng thời cô cũng đã ngã từ trên cao xuống.
Một cú ngã khá đau, may mắn là không bị ngã xuống đám cháy. Cô chật vật bò dậy, cửa đã mở được rồi, bên ngoài là hướng ra vào đoạn đường dốc lên trên. Bây giờ cô phải đưa Viên Trác Nghiên ra khỏi đây đã.
Để khói không xộc vào mắt mũi, cô phải đưa tay che mặt không giây nào buông lỏng. Lửa đang bao vây Viên Trác Nghiên cũng không có dấu hiệu tăng lên, nhờ vậy mà cô có thể cố hết sức để bước vào đó lần nữa.
- Khụ khụ khụ! Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh sao rồi....
Cái nóng sắp thiêu cháy cả da thịt nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn cắn chặt răng chịu đựng, sau một hồi vật vã, cô không còn nhiều sức lực nữa, nhìn cái thang đang đè lên người của Viên Trác Nghiên, cũng bị lửa thiêu đến nóng đỏ. Cô lấy áo khoác làm tay đệm mà đẩy cái thang ra một bên, dùng hết sức để ném đi, nhiệt độ quá cao nên xuyên thấu cả cái áo khoác, bàn tay cô cũng bị bỏng nhẹ nhưng cô vẫn nhịn qua cơn đau.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh có nghe em gọi không? Làm ơn, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì mà! Trác Nghiên, anh trả lời em đi....
Đầu tóc cô đã rối lên như tổ quả, vừa hò hét vừa cố hết sức nắm lấy chân thang bằng sắt lớn kéo nó ra khỏi người của Viên Trác Nghiên.
Hì hục một lúc, rốt cuộc cô cũng đã giải quyết xong. Nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh bị đè lâu như vậy nên đã ngất đi, chiếc áo sơmi trên người anh đã bị thiêu cháy từng mảng, cháy cả vào da thịt.
Toàn thân Ôn Giai Tuệ run rẩy, sợ hãi bủa vây lấy cô. Hai tay không ngừng lay anh dậy, vừa gào tên anh vừa khóc đến thảm thiết.
- Không được! Đừng mà, Trác Nghiên, anh tỉnh lại nhìn em đi. Trác Nghiên!!!!
Dù anh vẫn còn thở, nhưng hơi thở lẫn nhịp tim của anh đang yếu dần. Ôn Giai Tuệ không cách nào ngừng khóc, cô dùng hết sức dìu anh đứng lên, để một tay anh khoác qua vai cô, thân ảnh của cô nhỏ hơn anh cả một nửa thì sao có thể chống đỡ nổi chứ. Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào nữa cả, cô không thể bỏ anh ở đây mà chạy ra ngoài tìm người được nữa, vì chắc chắn sẽ không kịp, chỗ này sắp thành biển lửa rồi.
Cô bước từng bước loạng choạng, khó khăn vượt qua từng ải một, cuối cùng cũng đã đến cửa. Vì đoạn đường ra phía trước là đường lên dốc nên chắc chắn sẽ mất nhiều sức.
Ôn Giai Tuệ đã thở lấy thở để rồi, nhưng cái cảm giác người đàn ông bên cạnh càng lúc càng yếu đi ép cô không được ngã xuống, một tay cô dìu anh, tay kia chống vào vách tường bên cạnh, bước đi một bước thì tay lại nhích lên một chút.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, em xin anh đó, làm ơn, trả lời em được không? Trác Nghiên, anh đừng ngủ mà....
Mặc dù rất mệt, nhưng cô sẽ không ngừng gọi tên anh. Có trời mới biết giờ phút này cô mong muốn được nghe giọng của anh đến mức nào, dù chỉ một tiếng thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.
Đoạn đường dài hơn so với cô nghĩ....
Cô đã sắp hoa mắt rồi, đầu óc đang xoay mòng mòng.
Đến rồi!
Cô nhìn thấy khung cảnh bên ngoài rồi. Bầu trời ban đêm nhưng lại sáng rực đèn xe cứu thương, xe cứu hỏa. Dòng người tấp nập chạy đông chạy tây. Ôn Giai Tuệ thở phào một hơi nặng nhọc, cùng Viên Trác Nghiên ngã xuống đất, không cần thời gian để hít thở, cô tiếp tục lay Viên Trác Nghiên dậy.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh đừng ngủ nữa mà, em xin anh, anh tỉnh lại đi, Trác Nghiên, chúng ta đã hứa khi ra ngoài được sẽ cùng kết hôn mà. Trác Nghiên, anh không thể nuốt lời được, Trác Nghiên, em xin anh...mở mắt ra nhìn em đi mà.....
Ở bên kia, A Châu và A Phúc bị đám nhân viên cứu hộ chặn lại, nhất quyết không để bọn họ vào trong tìm người. Đang đôi co với người quản lý, A Phúc đã nhìn thấy đôi nam nữ bên cửa ra vào hầm giữ xe đang được hỗ trợ.
- Boss! Chủ mẫu!
Tình hình đã nhìn thấy người cần tìm thì không bị cản nữa, bọn họ đã có thể chạy đến chỗ Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
- Boss! Chủ mẫu! Xin lỗi chúng tôi đến trễ.
Hai người này thật sự đã trải qua một cuộc chiến sinh tử sao? Nếu không phải tên khốn Jayce sắp xếp hàng loạt các loại xe chặn đường thì A Châu và A Phúc đã đến từ lâu rồi. Bây giờ nhìn ông chủ trông bộ dạng nhếch nhác, còn hôn mê nữa. Chủ mẫu cũng thê thảm không kém, từ trên xuống dưới không khác gì từ trải tị nạn chạy ra.
A Châu nhanh chóng cởi áo khoác choàng lên cho cô.
- Chủ mẫu, cô cũng bị thương rồi, đi cùng họ đi.
Ôn Giai Tuệ đưa tay giữ lại áo khoác, gật nhẹ đầu một cái, cô chạy theo cán đưa Viên Trác Nghiên lên xe cấp cứu.
- Tiểu thư, cô nằm xuống đây để chúng tôi kiểm tra tình trạng ban đầu.
Trên xe cấp cứu, một y tá đưa ra đề nghị với Ôn Giai Tuệ, bắt cô phải nằm qua giường trống bên cạnh để bọn họ kiểm tra.
- Không cần đâu, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy. Tôi không sao cả, tôi vẫn rất ổn.
Y tá càng nhìn cô càng không hài lòng, kiên quyết đề nghị lần nữa.
- Không được đâu, chân của và tay của cô đều bị thương rồi, cô phải sơ cứu ngay nếu không sẽ để lại di chứng đấy.
Nghe y tá nói, Ôn Giai Tuệ mới nhìn lại chân của mình bị bỏng, còn cả hai bàn tay nữa, cô chẳng có chút cảm giác đau đớn nào cho đến khi được nhắc.
Trước mặt cô, Viên Trác Nghiên đang được kiểm tra nhịp tim và huyết áp, sau đó là đặt bình thở, cô không thể buông tay anh được.
- Làm ơn, hãy để tôi ở bên cạnh anh ấy. Các người muốn làm gì cũng được, nhưng hãy để tôi ở bên cạnh anh ấy được không?
Cảnh này rất hiếm khi xảy ra trong những tình huống như vậy. Y tá và các nhân viên cấp cứu bên cạnh thấy vậy cũng không nỡ tách hai người họ ra, cũng đành phải sơ cứu cho Ôn Giai Tuệ tại chỗ.
..................
Xe cấp cứu chạy với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện trung tâm.
Nhân viên cấp cứu hỗ trợ đội ngũ bác sĩ chuyển Viên Trác Nghiên lên băng ca.
Ôn Giai Tuệ mặc kệ vết thương của mình mà chạy theo bọn họ.
- Tiểu thư, cô cũng phải đi làm kiểm tra đã, ở đây đã có bác sĩ rồi, cô có thể yên tâm mà, tiên sinh sẽ ổn thôi.
Một bác sĩ và hai y tá đang không ngừng khuyên Ôn Giai Tuệ đi cùng bọn họ làm kiểm tra tổng quát.
Ôn Giai Tuệ đều bỏ ngoài tai những lời này, nhất quyết muốn chờ cho đến khi Viên Trác Nghiên phẫu thuật thành công.
A Châu và A Phúc cũng vừa theo đến, ai cũng có thể nhìn thấy vết thương cùng tình trạng hiện giờ của Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu, cô nên đi cùng họ đi. Ở đây có chúng tôi rồi. Nếu boss tỉnh lại mà thấy cô như vậy nhất định ngài ấy sẽ nổi giận đấy.
A Phúc cũng gật đầu đồng tình, tiếp lời A Châu.
- Phải đấy chủ mẫu, cô còn cố gượng nữa sẽ không trụ nổi đâu. Hôm nay cô đã vất vả rồi, mau đi xử lý vết thương và nghỉ ngơi một lát, khi cô quay lại nhất định sẽ thấy được kết quả tốt nhất của boss.
- Tuệ Tuệ! Tuệ Tuệ!
Tiếng bước chân dồn dập của mẹ Ôn và A Phong đã đánh tan tất cả. Hai người đều vô cùng lo lắng cùng khẩn trương mà chạy tới nắm lấy tay của Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ Tuệ, em không sao chứ?
A Phong chỉ mới hỏi được một câu đã ngay lập tức ôm chặt cô vào trong lòng, cô biến mất suốt bốn năm tiếng đồng hồ, anh đã lo lắng đến sắp phát điên rồi, cảm tạ trời phật vì cô vẫn bình an.
- Tuệ Tuệ, em có biết anh đã lo lắng thế nào không? Anh xin lỗi, anh không nên để em đi một mình. Cảm ơn em, cảm ơn em vì vẫn an toàn.
A Châu và A Phúc đứng cách đó một khoảng, nhìn một màn ôm ấp kia, bọn họ cũng không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Đúng là vừa rồi nhìn thấy chủ mẫu và ông chủ sống chết không rời, nhưng không phải hiện tại cô vẫn còn là bạn gái của A Phong sao. Ngã ba tình này đúng là khiến cho người khác khó xử mà.
Nhìn thấy con gái trong bộ dạng này, hai tay mẹ Ôn run rẩy đưa lên vén tóc cho con gái.
- Tuệ Tuệ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao con lại ra nông nỗi này chứ?
Ôn Giai Tuệ đẩy nhẹ A Phong ra, quay qua nói với mẹ Ôn, đồng thời cũng là đang trấn an bà.
- Mẹ đừng lo, con không sao rồi. Em nhìn đi, con chỉ bị thương ngoài da thôi.
Mẹ Ôn mặc dù có thể gật đầu thở phào nhưng nhìn những vết thương khắp người của con gái, bà vẫn không thể không đau lòng. Bà khuyên mãi mới lay chuyển được Ôn Giai Tuệ chịu đi kiểm tra cùng bác sĩ.
Nhưng bọn họ vừa mới cất được hai bước thì lại có người hớt hải chạy đến.
Là Tần Mộc Du!
Theo sau bà là Vương quản gia. Trông bà ăn mặc cũng không chỉnh chua như thường ngày, có lẽ vì tin dữ ập đến bất thình lình mới chạy vội vàng đến như vậy.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên, con đâu rồi?
Bà chạy gấp đến mức mất cả khống chế tốc độ và thăng bằng, nếu không phải có A Châu đỡ kịp thì e là bà đã ngã phịch xuống sàn rồi.
- Phu nhân, người không sao chứ?
Tần Mộc Du túm lấy cánh tay A Châu, hỏi lấy hỏi để, giọng bà nghẹn ngào đến mức không thở nổi.
- Trác Nghiên đâu rồi? Trác Nghiên không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
A Châu chỉ mới kịp chỉ vào trong phòng phẫu thuật thì Tần Mộc Du đã nhào đến nắm lấy hai vai của Ôn Giai Tuệ mà lắc, vừa đẩy cô vừa gào lên.
- Là cô đúng không? Tại sao vẫn còn hại Trác Nghiên hả? Không phải cô đã rời khỏi nó rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn hại chết Trác Nghiên mới vừa lòng cô ư?
- Phu nhân, bà bình tĩnh đi!
- Bà làm gì đấy? Mau bỏ tay ra khỏi người của Tuệ Tuệ ngay!
- Viên phu nhân, bất cứ chuyện gì liên quan đến Viên đại thiếu gia thì bà đều truy hết trách nhiệm cho Tuệ Tuệ, bà không thấy chán à?
Mẹ Ôn cùng A Phong đều đang kéo Tần Mộc Du ra khỏi phạm vi với Ôn Giai Tuệ. A Châu và Vương quản gia cũng không ngoại lệ.
Tần Mộc Du hất tay của tất cả ra, lần lượt nhìn từ Ôn Giai Tuệ đến A Phong, nhếch môi cười khinh miệt.
- A Phong, thì ra cậu từ bỏ vị trí tốt như vậy là vì cô ta? Hai người bây giờ có thể công khai bên nhau trước mặt người khác rồi nhỉ? Ôn Giai Tuệ, tôi nên nghĩ cô như thế nào đây? Trác Nghiên vì cô mà bị thương, nhưng cô lại ở đây tình tứ với cậu ta, cô không thấy hổ thẹn với lòng à? Đúng là trơ trẽn hết mức mà.
Nghe mấy lời chì chiết của Tần Mộc Du, sao A Phong có thể trơ mắt đứng nhìn được. Anh đẩy Ôn Giai Tuệ về phía sau của mình, trực tiếp đáp trả vị phu nhân mất bình tĩnh trước mặt.
- Viên phu nhân, Tuệ Tuệ vô duyên vô cớ bị kẻ thù của con trai bà bắt đi. Như vậy đủ để thấy ai mới là người liên lụy ai rồi chứ? Đều là vì Viên Trác Nghiên mà Tuệ Tuệ mới rơi vào nguy hiểm. Tôi thấy, bà nên xác nhận lại con trai bà rốt cuộc là ai đấy? Bà hãy thử điều tra xem anh ta có phải chỉ là Viên đại thiếu gia không.
Ôn Giai Tuệ đứng phía sau nghe A Phong đề cập đến thân phận thật của Viên Trác Nghiên, lại còn trước mặt Tần Mộc Du, cô không thể không xen vào được.
- A Phong, anh đừng nói nữa. Hai người tranh cãi thì có tác dụng gì không? Trác Nghiên còn đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, hai người có thể bớt một câu không?
Lời của Ôn Giai Tuệ còn chưa được đáp lại thì cửa phòng phẫu thuật đã mở, một bác sĩ bước ra với vẻ mặt nặng nề.
Như một hiệu ứng có điều kiện, cả Ôn Giai Tuệ và Tần Mộc Du đều cùng lao về phía bác sĩ kia.
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?
- Con trai tôi an toàn rồi đúng chứ, bác sĩ?
Vị bác sĩ ngoài năm mươi, lắc đầu nặng nề, có vẻ tình hình bên trong không khả quan lắm.
- Bệnh nhân bị chấn thương quá nặng, các cơ quan đều đang có dấu hiệu ngừng hoạt động, hơn nữa, không có phản ứng thần kinh....chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức, nhưng buộc phải nói với người nhà trước, hy vọng mọi người có thể chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp xấu nhất.
- Phu nhân!
Tần Mộc Du vừa nghe xong đã ngất xỉu ngay, cũng may được A Châu đỡ lấy.
A Phúc và A Châu, cả Vương quản gia cũng đang đứng trên đống lửa.
Mẹ Ôn và A Phong cũng trầm mặc xuống, tình huống này chẳng ai mong cả.
Sắc mặt Ôn Giai Tuệ cũng cắt không còn giọt máu, môi cứng nhắc không thể hé nổi, toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cô níu chặt tay bác sĩ mà van nài.
- Cho tôi vào trong được không? Nếu anh ấy nghe thấy giọng của tôi nhất định sẽ có phản ứng lại mà. Nếu...anh ấy thật sự xảy ra chuyện, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy giây phút cuối cùng....làm ơn...cho tôi vào trong được không....bác sĩ, cầu xin ông....
Trước quyết định đột ngột của Ôn Giai Tuệ, ai nấy cũng hết sức bất ngờ.
A Châu và A Phúc trầm tư đưa mắt nhìn nhau.
Trong khi bác sĩ thì lúng túng không biết xử trí thế nào thì mẹ Ôn đã xông tới trước, ra sức ngăn cản con gái.
- Tuệ Tuệ, con nói điên khùng gì đấy? Con còn chưa xử lý vết thương trên người. Con vào trong đó thì có tác dụng gì chứ? Bác sĩ đều đang cố gắng hết sức, con thì có thể làm gì chứ hả? Đừng nói nhảm nữa, mau theo mẹ đi kiểm tra!
Vừa nói bà vừa kéo cổ tay Ôn Giai Tuệ, nhất quyết lôi cô đi.
Nhưng Ôn Giai Tuệ đã giãy ra ngay lập tức, cô vẫn không ngừng khóc, giọng nghe đến thương tâm, nghẹn ngào.
- Mẹ bỏ con ra đi. Con không thể bỏ anh ấy lại lúc này được. Trác Nghiên yêu con, con cũng yêu anh ấy, nếu anh ấy nghe thấy giọng của con nhất định anh ấy sẽ không rời đi...trong đó rất lạnh, con sẽ không để anh ấy ra đi trong lạnh lẽo như vậy....con muốn ở bên cạnh anh ấy.
Mẹ Ôn trợn tròn mắt nhìn con gái trước mặt, rốt cuộc cô cũng đã chịu thừa nhận tình cảm của mình rồi.
- Tuệ Tuệ, con đừng làm loạn nữa được không? Con và cậu ta đã chấm dứt lâu rồi. Hai người không thể ở cùng một chỗ nữa. Con còn cố chấp làm gì nữa hả?
Ôn Giai Tuệ càng lúc càng khóc nhiều hơn, lắc đầu trong đau đớn và tuyệt vọng.
- Nếu Trác Nghiên có chuyện gì, con cũng sẽ đi cùng anh ấy. Anh ấy chết thì con cũng không muốn sống nữa!
Chát!
Cô chỉ có thể nghĩ một cách khác, tay chân đều đã lạnh run lên hết, nhưng cô không thể yếu đuối trong lúc này. Cắn sắp nát cả môi rồi, bây giờ cô đã nghĩ ra được cách.
Cô tháo vội thắt lưng của mình, gắn một đầu có khóa với ống tay áo của Viên Trác Nghiên. Kiểm tra đã chắc chắn rồi, cô hít thở sâu một hơi, ném phần dây thắt lưng lên khung cửa thông gió.
Khoảnh khắc hồi hộp nhất qua đi, thật may là Ôn Giai Tuệ đã ném rất chuẩn, cô đạp lên thành tường để kéo đầu thắt lưng đang lơ lửng xuống, nắm được dây trụ rồi, giờ chỉ còn leo lên đó mà tìm cái chốt kia.
- Khụ khụ khụ.
Vì lượng khói ngày càng nhiều nên Ôn Giai Tuệ không ngừng bị ép đến ho sặc sụa. Cô che miệng ho mấy cái rồi lại tiếp tục dùng hết khả năng để leo lên.
Động lực lớn nhất của cô hiện giờ chính là người đàn ông mình yêu đang nằm trong biển lửa kia, cô không thể chậm trễ nữa.
Chốt đã ngay trước mắt rồi. Chỉ cần cô với tay ra nữa thôi là có thể chạm vào nó. Nhưng khoảng cách này lại không mấy dễ dàng với cô, cánh tay cô đưa ra hết mức có thể, đầu ngón tay mới lướt qua được vị trí cái chốt.
Thêm một chút nữa thôi.....nút thắt giữ áo và thắt lưng sắp bung ra rồi.
Bụp!
- A!
Rẹt!
Trong tích tắc, điểm tựa của Ôn Giai Tuệ trên cửa thông gió đã đứt ra, cô cũng vừa ấn được chốt trên cánh cửa, nhưng đồng thời cô cũng đã ngã từ trên cao xuống.
Một cú ngã khá đau, may mắn là không bị ngã xuống đám cháy. Cô chật vật bò dậy, cửa đã mở được rồi, bên ngoài là hướng ra vào đoạn đường dốc lên trên. Bây giờ cô phải đưa Viên Trác Nghiên ra khỏi đây đã.
Để khói không xộc vào mắt mũi, cô phải đưa tay che mặt không giây nào buông lỏng. Lửa đang bao vây Viên Trác Nghiên cũng không có dấu hiệu tăng lên, nhờ vậy mà cô có thể cố hết sức để bước vào đó lần nữa.
- Khụ khụ khụ! Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh sao rồi....
Cái nóng sắp thiêu cháy cả da thịt nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn cắn chặt răng chịu đựng, sau một hồi vật vã, cô không còn nhiều sức lực nữa, nhìn cái thang đang đè lên người của Viên Trác Nghiên, cũng bị lửa thiêu đến nóng đỏ. Cô lấy áo khoác làm tay đệm mà đẩy cái thang ra một bên, dùng hết sức để ném đi, nhiệt độ quá cao nên xuyên thấu cả cái áo khoác, bàn tay cô cũng bị bỏng nhẹ nhưng cô vẫn nhịn qua cơn đau.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh có nghe em gọi không? Làm ơn, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì mà! Trác Nghiên, anh trả lời em đi....
Đầu tóc cô đã rối lên như tổ quả, vừa hò hét vừa cố hết sức nắm lấy chân thang bằng sắt lớn kéo nó ra khỏi người của Viên Trác Nghiên.
Hì hục một lúc, rốt cuộc cô cũng đã giải quyết xong. Nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh bị đè lâu như vậy nên đã ngất đi, chiếc áo sơmi trên người anh đã bị thiêu cháy từng mảng, cháy cả vào da thịt.
Toàn thân Ôn Giai Tuệ run rẩy, sợ hãi bủa vây lấy cô. Hai tay không ngừng lay anh dậy, vừa gào tên anh vừa khóc đến thảm thiết.
- Không được! Đừng mà, Trác Nghiên, anh tỉnh lại nhìn em đi. Trác Nghiên!!!!
Dù anh vẫn còn thở, nhưng hơi thở lẫn nhịp tim của anh đang yếu dần. Ôn Giai Tuệ không cách nào ngừng khóc, cô dùng hết sức dìu anh đứng lên, để một tay anh khoác qua vai cô, thân ảnh của cô nhỏ hơn anh cả một nửa thì sao có thể chống đỡ nổi chứ. Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào nữa cả, cô không thể bỏ anh ở đây mà chạy ra ngoài tìm người được nữa, vì chắc chắn sẽ không kịp, chỗ này sắp thành biển lửa rồi.
Cô bước từng bước loạng choạng, khó khăn vượt qua từng ải một, cuối cùng cũng đã đến cửa. Vì đoạn đường ra phía trước là đường lên dốc nên chắc chắn sẽ mất nhiều sức.
Ôn Giai Tuệ đã thở lấy thở để rồi, nhưng cái cảm giác người đàn ông bên cạnh càng lúc càng yếu đi ép cô không được ngã xuống, một tay cô dìu anh, tay kia chống vào vách tường bên cạnh, bước đi một bước thì tay lại nhích lên một chút.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, em xin anh đó, làm ơn, trả lời em được không? Trác Nghiên, anh đừng ngủ mà....
Mặc dù rất mệt, nhưng cô sẽ không ngừng gọi tên anh. Có trời mới biết giờ phút này cô mong muốn được nghe giọng của anh đến mức nào, dù chỉ một tiếng thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.
Đoạn đường dài hơn so với cô nghĩ....
Cô đã sắp hoa mắt rồi, đầu óc đang xoay mòng mòng.
Đến rồi!
Cô nhìn thấy khung cảnh bên ngoài rồi. Bầu trời ban đêm nhưng lại sáng rực đèn xe cứu thương, xe cứu hỏa. Dòng người tấp nập chạy đông chạy tây. Ôn Giai Tuệ thở phào một hơi nặng nhọc, cùng Viên Trác Nghiên ngã xuống đất, không cần thời gian để hít thở, cô tiếp tục lay Viên Trác Nghiên dậy.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh đừng ngủ nữa mà, em xin anh, anh tỉnh lại đi, Trác Nghiên, chúng ta đã hứa khi ra ngoài được sẽ cùng kết hôn mà. Trác Nghiên, anh không thể nuốt lời được, Trác Nghiên, em xin anh...mở mắt ra nhìn em đi mà.....
Ở bên kia, A Châu và A Phúc bị đám nhân viên cứu hộ chặn lại, nhất quyết không để bọn họ vào trong tìm người. Đang đôi co với người quản lý, A Phúc đã nhìn thấy đôi nam nữ bên cửa ra vào hầm giữ xe đang được hỗ trợ.
- Boss! Chủ mẫu!
Tình hình đã nhìn thấy người cần tìm thì không bị cản nữa, bọn họ đã có thể chạy đến chỗ Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ.
- Boss! Chủ mẫu! Xin lỗi chúng tôi đến trễ.
Hai người này thật sự đã trải qua một cuộc chiến sinh tử sao? Nếu không phải tên khốn Jayce sắp xếp hàng loạt các loại xe chặn đường thì A Châu và A Phúc đã đến từ lâu rồi. Bây giờ nhìn ông chủ trông bộ dạng nhếch nhác, còn hôn mê nữa. Chủ mẫu cũng thê thảm không kém, từ trên xuống dưới không khác gì từ trải tị nạn chạy ra.
A Châu nhanh chóng cởi áo khoác choàng lên cho cô.
- Chủ mẫu, cô cũng bị thương rồi, đi cùng họ đi.
Ôn Giai Tuệ đưa tay giữ lại áo khoác, gật nhẹ đầu một cái, cô chạy theo cán đưa Viên Trác Nghiên lên xe cấp cứu.
- Tiểu thư, cô nằm xuống đây để chúng tôi kiểm tra tình trạng ban đầu.
Trên xe cấp cứu, một y tá đưa ra đề nghị với Ôn Giai Tuệ, bắt cô phải nằm qua giường trống bên cạnh để bọn họ kiểm tra.
- Không cần đâu, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy. Tôi không sao cả, tôi vẫn rất ổn.
Y tá càng nhìn cô càng không hài lòng, kiên quyết đề nghị lần nữa.
- Không được đâu, chân của và tay của cô đều bị thương rồi, cô phải sơ cứu ngay nếu không sẽ để lại di chứng đấy.
Nghe y tá nói, Ôn Giai Tuệ mới nhìn lại chân của mình bị bỏng, còn cả hai bàn tay nữa, cô chẳng có chút cảm giác đau đớn nào cho đến khi được nhắc.
Trước mặt cô, Viên Trác Nghiên đang được kiểm tra nhịp tim và huyết áp, sau đó là đặt bình thở, cô không thể buông tay anh được.
- Làm ơn, hãy để tôi ở bên cạnh anh ấy. Các người muốn làm gì cũng được, nhưng hãy để tôi ở bên cạnh anh ấy được không?
Cảnh này rất hiếm khi xảy ra trong những tình huống như vậy. Y tá và các nhân viên cấp cứu bên cạnh thấy vậy cũng không nỡ tách hai người họ ra, cũng đành phải sơ cứu cho Ôn Giai Tuệ tại chỗ.
..................
Xe cấp cứu chạy với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện trung tâm.
Nhân viên cấp cứu hỗ trợ đội ngũ bác sĩ chuyển Viên Trác Nghiên lên băng ca.
Ôn Giai Tuệ mặc kệ vết thương của mình mà chạy theo bọn họ.
- Tiểu thư, cô cũng phải đi làm kiểm tra đã, ở đây đã có bác sĩ rồi, cô có thể yên tâm mà, tiên sinh sẽ ổn thôi.
Một bác sĩ và hai y tá đang không ngừng khuyên Ôn Giai Tuệ đi cùng bọn họ làm kiểm tra tổng quát.
Ôn Giai Tuệ đều bỏ ngoài tai những lời này, nhất quyết muốn chờ cho đến khi Viên Trác Nghiên phẫu thuật thành công.
A Châu và A Phúc cũng vừa theo đến, ai cũng có thể nhìn thấy vết thương cùng tình trạng hiện giờ của Ôn Giai Tuệ.
- Chủ mẫu, cô nên đi cùng họ đi. Ở đây có chúng tôi rồi. Nếu boss tỉnh lại mà thấy cô như vậy nhất định ngài ấy sẽ nổi giận đấy.
A Phúc cũng gật đầu đồng tình, tiếp lời A Châu.
- Phải đấy chủ mẫu, cô còn cố gượng nữa sẽ không trụ nổi đâu. Hôm nay cô đã vất vả rồi, mau đi xử lý vết thương và nghỉ ngơi một lát, khi cô quay lại nhất định sẽ thấy được kết quả tốt nhất của boss.
- Tuệ Tuệ! Tuệ Tuệ!
Tiếng bước chân dồn dập của mẹ Ôn và A Phong đã đánh tan tất cả. Hai người đều vô cùng lo lắng cùng khẩn trương mà chạy tới nắm lấy tay của Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ Tuệ, em không sao chứ?
A Phong chỉ mới hỏi được một câu đã ngay lập tức ôm chặt cô vào trong lòng, cô biến mất suốt bốn năm tiếng đồng hồ, anh đã lo lắng đến sắp phát điên rồi, cảm tạ trời phật vì cô vẫn bình an.
- Tuệ Tuệ, em có biết anh đã lo lắng thế nào không? Anh xin lỗi, anh không nên để em đi một mình. Cảm ơn em, cảm ơn em vì vẫn an toàn.
A Châu và A Phúc đứng cách đó một khoảng, nhìn một màn ôm ấp kia, bọn họ cũng không biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Đúng là vừa rồi nhìn thấy chủ mẫu và ông chủ sống chết không rời, nhưng không phải hiện tại cô vẫn còn là bạn gái của A Phong sao. Ngã ba tình này đúng là khiến cho người khác khó xử mà.
Nhìn thấy con gái trong bộ dạng này, hai tay mẹ Ôn run rẩy đưa lên vén tóc cho con gái.
- Tuệ Tuệ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao con lại ra nông nỗi này chứ?
Ôn Giai Tuệ đẩy nhẹ A Phong ra, quay qua nói với mẹ Ôn, đồng thời cũng là đang trấn an bà.
- Mẹ đừng lo, con không sao rồi. Em nhìn đi, con chỉ bị thương ngoài da thôi.
Mẹ Ôn mặc dù có thể gật đầu thở phào nhưng nhìn những vết thương khắp người của con gái, bà vẫn không thể không đau lòng. Bà khuyên mãi mới lay chuyển được Ôn Giai Tuệ chịu đi kiểm tra cùng bác sĩ.
Nhưng bọn họ vừa mới cất được hai bước thì lại có người hớt hải chạy đến.
Là Tần Mộc Du!
Theo sau bà là Vương quản gia. Trông bà ăn mặc cũng không chỉnh chua như thường ngày, có lẽ vì tin dữ ập đến bất thình lình mới chạy vội vàng đến như vậy.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên, con đâu rồi?
Bà chạy gấp đến mức mất cả khống chế tốc độ và thăng bằng, nếu không phải có A Châu đỡ kịp thì e là bà đã ngã phịch xuống sàn rồi.
- Phu nhân, người không sao chứ?
Tần Mộc Du túm lấy cánh tay A Châu, hỏi lấy hỏi để, giọng bà nghẹn ngào đến mức không thở nổi.
- Trác Nghiên đâu rồi? Trác Nghiên không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?
A Châu chỉ mới kịp chỉ vào trong phòng phẫu thuật thì Tần Mộc Du đã nhào đến nắm lấy hai vai của Ôn Giai Tuệ mà lắc, vừa đẩy cô vừa gào lên.
- Là cô đúng không? Tại sao vẫn còn hại Trác Nghiên hả? Không phải cô đã rời khỏi nó rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn hại chết Trác Nghiên mới vừa lòng cô ư?
- Phu nhân, bà bình tĩnh đi!
- Bà làm gì đấy? Mau bỏ tay ra khỏi người của Tuệ Tuệ ngay!
- Viên phu nhân, bất cứ chuyện gì liên quan đến Viên đại thiếu gia thì bà đều truy hết trách nhiệm cho Tuệ Tuệ, bà không thấy chán à?
Mẹ Ôn cùng A Phong đều đang kéo Tần Mộc Du ra khỏi phạm vi với Ôn Giai Tuệ. A Châu và Vương quản gia cũng không ngoại lệ.
Tần Mộc Du hất tay của tất cả ra, lần lượt nhìn từ Ôn Giai Tuệ đến A Phong, nhếch môi cười khinh miệt.
- A Phong, thì ra cậu từ bỏ vị trí tốt như vậy là vì cô ta? Hai người bây giờ có thể công khai bên nhau trước mặt người khác rồi nhỉ? Ôn Giai Tuệ, tôi nên nghĩ cô như thế nào đây? Trác Nghiên vì cô mà bị thương, nhưng cô lại ở đây tình tứ với cậu ta, cô không thấy hổ thẹn với lòng à? Đúng là trơ trẽn hết mức mà.
Nghe mấy lời chì chiết của Tần Mộc Du, sao A Phong có thể trơ mắt đứng nhìn được. Anh đẩy Ôn Giai Tuệ về phía sau của mình, trực tiếp đáp trả vị phu nhân mất bình tĩnh trước mặt.
- Viên phu nhân, Tuệ Tuệ vô duyên vô cớ bị kẻ thù của con trai bà bắt đi. Như vậy đủ để thấy ai mới là người liên lụy ai rồi chứ? Đều là vì Viên Trác Nghiên mà Tuệ Tuệ mới rơi vào nguy hiểm. Tôi thấy, bà nên xác nhận lại con trai bà rốt cuộc là ai đấy? Bà hãy thử điều tra xem anh ta có phải chỉ là Viên đại thiếu gia không.
Ôn Giai Tuệ đứng phía sau nghe A Phong đề cập đến thân phận thật của Viên Trác Nghiên, lại còn trước mặt Tần Mộc Du, cô không thể không xen vào được.
- A Phong, anh đừng nói nữa. Hai người tranh cãi thì có tác dụng gì không? Trác Nghiên còn đang nằm trong phòng phẫu thuật kia, hai người có thể bớt một câu không?
Lời của Ôn Giai Tuệ còn chưa được đáp lại thì cửa phòng phẫu thuật đã mở, một bác sĩ bước ra với vẻ mặt nặng nề.
Như một hiệu ứng có điều kiện, cả Ôn Giai Tuệ và Tần Mộc Du đều cùng lao về phía bác sĩ kia.
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?
- Con trai tôi an toàn rồi đúng chứ, bác sĩ?
Vị bác sĩ ngoài năm mươi, lắc đầu nặng nề, có vẻ tình hình bên trong không khả quan lắm.
- Bệnh nhân bị chấn thương quá nặng, các cơ quan đều đang có dấu hiệu ngừng hoạt động, hơn nữa, không có phản ứng thần kinh....chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức, nhưng buộc phải nói với người nhà trước, hy vọng mọi người có thể chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp xấu nhất.
- Phu nhân!
Tần Mộc Du vừa nghe xong đã ngất xỉu ngay, cũng may được A Châu đỡ lấy.
A Phúc và A Châu, cả Vương quản gia cũng đang đứng trên đống lửa.
Mẹ Ôn và A Phong cũng trầm mặc xuống, tình huống này chẳng ai mong cả.
Sắc mặt Ôn Giai Tuệ cũng cắt không còn giọt máu, môi cứng nhắc không thể hé nổi, toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cô níu chặt tay bác sĩ mà van nài.
- Cho tôi vào trong được không? Nếu anh ấy nghe thấy giọng của tôi nhất định sẽ có phản ứng lại mà. Nếu...anh ấy thật sự xảy ra chuyện, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy giây phút cuối cùng....làm ơn...cho tôi vào trong được không....bác sĩ, cầu xin ông....
Trước quyết định đột ngột của Ôn Giai Tuệ, ai nấy cũng hết sức bất ngờ.
A Châu và A Phúc trầm tư đưa mắt nhìn nhau.
Trong khi bác sĩ thì lúng túng không biết xử trí thế nào thì mẹ Ôn đã xông tới trước, ra sức ngăn cản con gái.
- Tuệ Tuệ, con nói điên khùng gì đấy? Con còn chưa xử lý vết thương trên người. Con vào trong đó thì có tác dụng gì chứ? Bác sĩ đều đang cố gắng hết sức, con thì có thể làm gì chứ hả? Đừng nói nhảm nữa, mau theo mẹ đi kiểm tra!
Vừa nói bà vừa kéo cổ tay Ôn Giai Tuệ, nhất quyết lôi cô đi.
Nhưng Ôn Giai Tuệ đã giãy ra ngay lập tức, cô vẫn không ngừng khóc, giọng nghe đến thương tâm, nghẹn ngào.
- Mẹ bỏ con ra đi. Con không thể bỏ anh ấy lại lúc này được. Trác Nghiên yêu con, con cũng yêu anh ấy, nếu anh ấy nghe thấy giọng của con nhất định anh ấy sẽ không rời đi...trong đó rất lạnh, con sẽ không để anh ấy ra đi trong lạnh lẽo như vậy....con muốn ở bên cạnh anh ấy.
Mẹ Ôn trợn tròn mắt nhìn con gái trước mặt, rốt cuộc cô cũng đã chịu thừa nhận tình cảm của mình rồi.
- Tuệ Tuệ, con đừng làm loạn nữa được không? Con và cậu ta đã chấm dứt lâu rồi. Hai người không thể ở cùng một chỗ nữa. Con còn cố chấp làm gì nữa hả?
Ôn Giai Tuệ càng lúc càng khóc nhiều hơn, lắc đầu trong đau đớn và tuyệt vọng.
- Nếu Trác Nghiên có chuyện gì, con cũng sẽ đi cùng anh ấy. Anh ấy chết thì con cũng không muốn sống nữa!
Chát!