Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 81: Đừng diễn nữa!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười hả hê của Viên Trác Việt.
- Anh cả à, anh không cần phải vội như vậy đâu. Mẹ nhỏ sẽ nhanh chóng đi tìm anh thôi.
Người phụ nữ của mình đang mang thai đột nhiên biến mất thì thử hỏi Viên Trác Nghiên có thể bình tĩnh được chứ. Gương mặt anh dữ tợn như quỷ dữ khát máu, gân xanh nổi rõ hai bên thái dương, đôi mắt hung ác rõ từng tơ máu, gầm gừ trong cơn thịnh nộ.
- Cậu đã làm gì cô ấy hả??? Viên Trác Việt, cậu nghe cho rõ đây, Tuệ nhi mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ không để lại cái mạng của cậu như hai năm trước đâu.
Viên Trác Việt ở đầu dây bên kia cũng chẳng hề lo lắng gì cả, càng thêm cao hứng hơn nữa.
- Anh cả, anh vẫn nên lo cho mẹ nhỏ của anh trước đi. Hôm nay tôi có tâm sự một chút với cô ta, chắc sẽ tặng được một món quà vô cùng ý nghĩa cho anh đấy.
Bàn tay nổi đầy gân xanh của Viên Trác Nghiên nắm chặt điện thoại trong tay, cơ hồ sắp bóp nó thành mảnh vụn rồi, toàn thân anh tản ra mùi thuốc súng đậm nồng.
- Cậu chuẩn bị sẵn quan tài đi!
Buông một lời cảnh cáo xong, anh lập tức cúp máy, tiếp tục gọi vào số của Ôn Giai Tuệ, đã gọi hơn mấy chục cuộc nhưng cô vẫn từ chối, hoặc không thì sẽ là để chuông reo đến hết.
Anh thật sự sắp phát điên lên rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với cô chứ? Viên Trác Việt có thể nói gì với cô mà bây giờ cô biến mất như vậy?
- Dù phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải đưa mẹ con cô ấy an toàn về đây cho tôi. Nếu không thì các cậu cũng tự phạt đi!
Anh ngồi trên xe vừa nghe báo cáo từ phía A Phúc thì lại nổi cơn thịnh nộ. Một tay anh cầm điện thoại gọi cho Ôn Giai Tuệ, tay còn lại đưa lên nới lỏng cà vạt, sau đó là cởi bỏ cúc áo đầu tiên, hơi thở của anh đã trầm đục nặng nề vì lo sợ. Anh có cảm giác bất an càng lúc càng lớn dần, sợ cô sẽ xảy ra chuyện mà anh không thể làm được gì.
......................
Viên gia.
Đột nhiên Ôn Giai Tuệ chạy đến Viên gia vào giờ này làm cho Vương quản gia và người hầu đều cả kinh.
- Bà ba, trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có chuyện gì sao?
Vương quản gia đi theo sau lo lắng hỏi han.
Ôn Giai Tuệ bây giờ không khác gì cái xác di động, mặt mũi trắng bệch, quần áo dính đầy đất bẩn vì đã ngồi ở nghĩa trang suốt ba tiếng. Cô đã lang thang khắp nơi mới trở về đây. Đối diện với lời hỏi thăm của Vương quản gia, cô cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
- Tôi không sao. Tôi đến thăm lão gia.
Vương quản gia nghe vậy thì cũng không biết nói gì nữa, cúi đầu chào rồi lui ra.
Ôn Giai Tuệ từng bước từng bước đi vào trong phật đường, đưa tay khóa cửa kính lại, cô không ngồi cũng không cúi chào mà chỉ đứng thẩn thờ trước di ảnh của Viên lão gia rất lâu. Thật lâu sau cô chợt bật cười, là tiếng cười tuyệt vọng đến thê lương. Giọng điệu chế giễu, bỡn cợt.
- Viên lão gia, ông thật biết trêu người nhỉ? Tôi vứt bỏ cả danh tiếng của mình, chịu đựng bao nhiêu ủy khuất trong Viên gia chỉ để thực hiện di nguyện của ông, vậy mà hôm nay tôi đã nghe được một câu chuyện thật sự rất nực cười. Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nữa đấy, haha!
Cô càng nói càng cười điên loạn hơn nữa, dọa cả Vương quản gia và người hầu bên ngoài kinh hãi đến lo lắng.
Bây giờ không có ai ở nhà nên cũng không biết nên xử trí thế nào. Ai cũng bắt đầu luống cuống cả tay chân.
Ôn Giai Tuệ trong phật đường đã bắt đầu di chuyển tới gần di ảnh hơn, mà nụ cười bất lực vẫn treo trên môi của cô.
- Tôi vẫn không biết mình đã làm gì để các người biến tôi thành đồ vật để xả giận như vậy. Kịch bản của ông thật sự đã rất hoàn hảo, tôi đã tưởng thật đấy. Mặc cho những lời bàn tán sau lưng, cắn chặt răng chịu đựng từng sự sỉ nhục trong nhà này, chịu đựng bao nhiêu đau đớn mà con trai ông đã gây ra chỉ để hoàn thành di nguyện của ông. Giờ thì tôi đã ngộ ra rồi, tôi bị lừa như một con ngốc, dù ông đã chết rồi vẫn có thể điều khiển cả cuộc đời của tôi.
Vương quản gia muốn đi vào trong phật đường khuyên ngăn cô, nhưng theo như những gì ông đã quan sát từ đầu đến giờ thì có vẻ như tâm tình của Ôn Giai Tuệ không được ổn định, nếu bị kích động không biết sẽ như thế nào nữa. Sau một lúc nghĩ cách, ông mới sực nhớ ra một điều quan trọng và hiển nhiên, nhanh chóng đi tới điện thoại gia đình gọi ngay vào số của Viên Trác Nghiên.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng khẩn trương của Vương quản gia đã vang lên trước.
- Đại thiếu gia, cậu mau qua đây đi, bà ba, bà ba đến đây nói muốn thăm lão gia. Nhưng có vẻ như tinh thần cô ấy không được ổn định lắm, tôi e là có.....
- Mau đến Viên gia!
Viên Trác Nghiên chỉ nghe đến đây thôi là đủ để anh tìm Ôn Giai Tuệ rồi, cho nên còn chưa nghe Vương quản gia nói hết câu thì đã cúp máy ngang. Vừa như có được một chút hy vọng, lại như căng thẳng theo hướng khác, tại sao cô lại về Viên gia, và tại sao lại lại tới thăm Viên lão gia chứ?
- Lái nhanh đi!
Từng dòng suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu anh bức anh đến mức muốn nổ tung luôn rồi. Cảm giác như ngồi trên đống lửa này chỉ muốn đánh người ngay.
Bên này, Vương quản gia vừa để điện thoại xuống thì quay lại trước phật đường theo dõi từng động thái tiếp theo của Ôn Giai Tuệ.
Đứng trước phật đường nói rất nhiều lời, oán trách, kêu than cũng có đủ rồi, nhưng vẫn không cách nào xoa dịu được sự tuyệt vọng và căm hận trong lòng cô lúc này. Lúc thì nói với giọng yếu ớt, lúc thì lại gào thét lên trong tuyệt vọng đến cùng cực.
- Ông trả lời tôi đi! Ông mau tỉnh lại trả lời tôi đi! Tại sao lại làm vậy với tôi??? Rốt cuộc tôi đã nợ gì các người hả??? Mau nói cho tôi biết đi!!!
Vừa hét cô vừa cầm di ảnh của Viên lão gia lên và gào khàn cả cổ họng. Giờ phút này cô giống hệt như một bệnh nhân tâm thần vậy, kích động đến hai hàm răng va chạm vào nhau phát ra âm thanh ken két, mái tóc rối rắm đã che đi nửa gương mặt trắng bệch của cô.
- Ông nói gì đi! Ông nói cho tôi biết đi!
Vương quản gia và người hầu chứng kiến một màn này thì không khỏi kinh hãi, bị dọa đến suýt nữa té ngửa ra sàn cả rồi. Trời à, di ảnh mà cô lại có thể tự tiện cầm lên như vậy, không sợ sẽ gặp phải điềm gở sao?
- Bà ba, như vậy không được đâu. Cô có giận dữ thế nào cũng không thể làm vậy với di ảnh của lão gia đâu. Xin cô mau để xuống đi mà.
Nhưng Ôn Giai Tuệ đâu còn lí trí gì để có thể nghe lọt và nghe lời khuyên ai nữa.
Ân nhân đã vươn tay ra cứu mẹ cô trong lúc tuyệt vọng nhất sao?
Ân nhân đã cho cô và mẹ một cuộc sống mới sao?
Ân nhân ư?
Di nguyện? Tìm ngọc? Lời hứa?
Choang!!!
Tất cả đều cút hết đi! Đều là giả! Tất cả đều là giả cả!
Cô không muốn tiếp tục sống trong cái lồng sắt này nữa. Kết thúc hết thôi!
Viên gia, Viên Thành!
Hôm nay cô sẽ trả lại hết cho bọn họ!
- Bà ba!!!
Dường như đã dùng hết tất cả sức lực dồn nén từ những cơn phẫn nộ trút xuống một lần nên tấm di ảnh bị ném xuống sàn mới vang lên âm thanh lớn như vậy, còn vỡ thành những mảnh vụn nhỏ.
Toàn bộ những người hầu và Vương quản gia trong phòng khách đều nín cả thở mà nhìn khung di ảnh đã vỡ tan tành dưới sàn của phật đường. Kỳ này bọn họ chết chắc rồi đây!
- Bà ba!!! Sao cô lại làm vậy? Lão gia....!!!!
Thấy Vương quản gia quỳ xuống, tất cả người hầu cũng đồng loạt quỳ gối theo.
- Ôn Giai Tuệ! Cô đang làm trò gì đó?
Không khí đang chết lặng thì đúng lúc Tần Mộc Du đã đi dự tiệc về. Từ bên ngoài bà đã nghe tiếng ồn ào, cảm giác có chuyện chẳng lành nên bà đã hớt ha hớt hải chạy vào.
Thấy một cảnh quỳ rạp trước phật đường, bà mới chạy đến xem thử thì không thể không lên cơn thịnh nộ.
Di ảnh của chồng bà đã bị ném vỡ vụn dưới sàn, mà người làm ra chuyện này không ai khác, chính là vợ ba của ông, cũng là người phụ nữ mà con trai bà muốn có được.
- Ôn Giai Tuệ, cô điên khùng gì nữa hả??? Cô mau ra đây, mau mở cửa ra ngay cho tôi!!!
Bà kích động ném luôn cả túi cầm tay xuống dưới chân mà chạy tới đập cửa kính trước phật đường, vừa la hét vừa gọi quản gia.
- Chìa khóa? Chìa khóa dự phòng đâu? Mau mở cửa tống cổ con điên này ra khỏi đây cho tôi!!! Mau lên!!!!
Sau tiếng hét của bà, Vương quản gia tay chân luống cuống đứng lên chỉ thêm hai người hầu cùng đi lấy chìa khóa. Nãy giờ ông đúng là hồ đồ đến quên mất chuyện này rồi, nhưng cũng là sợ sẽ kích động đến nữ nhân trong đó nên mới chờ đợi bên ngoài như vậy.
- Ôn Giai Tuệ, cô còn dám làm xằng bậy thì đừng trách tôi! Trước khi tôi phát điên thì cô nên biết điều đi ra khỏi phật đường cho tôi, cô có nghe không đấy? Ôn Giai Tuệ, cô mau ra đây cho tôi!!!
Tần Mộc Du đứng bên ngoài cửa vẫn không ngừng la ó điên cuồng, đập liên tục vào cửa.
Rốt cuộc thì cũng đã gọi được hồn của Ôn Giai Tuệ nhập xác trở lại. Cô cười vang một tiếng hệt như kẻ điên, đôi mắt đỏ ngầu thê lương hơn là đáng sợ. Từng bước từng bước đi tới, không cần đợi chìa khóa được đem xuống mà cô đã tự mở cửa.
Cạch!
Sau tiếng mở cửa, Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp bước ra thì Tần Mộc Du đã xông tới trước mặt cô. Bà không nói câu nào, vừa giơ tay lên định giáng cho cô một bạt tai thì.
- Dừng tay!
Giọng lạnh tanh của người đàn ông truyền tới làm cho cả biệt thự lần nữa rúng động.
- Đại thiếu gia!
Người hầu cung kính cúi chào.
Bàn tay Tần Mộc Du dừng giữa không trung, quay đầu lại nhìn người đang bước vào phòng khách.
- Trác Nghiên!
Ôn Giai Tuệ đứng bên cạnh cũng đã nhìn thấy người đàn ông đang bước vội tới, nhưng chỉ thờ ơ vô cảm, thậm chí là khinh bỉ.
Viên Trác Nghiên đi tới trước cửa phật đường, ánh mắt lo lắng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút khi nhìn qua nữ nhân bên trong. Sau đó là cất giọng lạnh lùng nói với Tần Mộc Du.
- Con sẽ đưa cô ấy về!
Nói xong, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của mẹ mình mà đã nắm tay Ôn Giai Tuệ đi ra khỏi phật đường.
Nữ nhân cũng không hề phản kháng mà để anh kéo đi như vậy.
Tần Mộc Du nhất thời quên cả cách xử trí mà đứng nhìn đôi nam nữ đang đi khỏi cửa lớn, sau đó cũng cũng đi ra khỏi cổng.
Viên Trác Nghiên tưởng rằng có thể yên tâm được rồi nhưng khi định nhét Ôn Giai Tuệ vào trong xe thì cô đã phản kháng, vùng tay ra khỏi tay anh.
- Đừng diễn nữa! Anh khiến tôi thấy kinh tởm đấy!
Giọng cô mang theo sự châm chọc rõ ràng, thái độ chán ghét cực độ.
Trước hành động bất thường này của cô, Viên Trác Nghiên có vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.
- Tuệ nhi, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì với em ư?
Anh định tiến tới nắm tay cô lại thì Ôn Giai Tuệ đã lùi lại phía sau, đi nhanh về phía trước để bắt taxi.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi! Em sao vậy? Em lại muốn đi đâu nữa? Tuệ nhi, Tuệ nhi, em mau trả lời anh đi!
Bàn tay rắn chắc như thép của Viên Trác Nghiên giữ chặt cánh cửa taxi không để chiếc xe chạy, cũng không để cô gái ngồi trên đó đóng được cửa, không ngừng gọi tên cô trong gấp gáp.
- Bác tài, mau chạy đi!
Mặc kệ anh đứng đó gào lên, Ôn Giai Tuệ vẫn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái mà chỉ nói với tài xế.
Tài xế quan sát một cảnh tượng này qua gương chiếu hậu thì không khỏi cảm thán.
- Cô gái à, nếu đang giận dỗi thì nên nói chuyện rõ ràng rồi làm hòa đi. Cô xem, chồ cô giữ chặt cửa xe như vậy thì sao tôi chạy đây.
Ôn Giai Tuệ nghe tài xế nói người đàn ông kia là chồng mình thì liền phản biện.
- Bác tài, anh ta không phải chồng của cháu. Anh ta là tên bám đuôi thôi, bác mau chạy đi, xử phạt thì cháu chịu trách nhiệm.
Viên Trác Nghiên cũng nhất quyết không bỏ tay ra khỏi cửa xe, dần mất kiên nhẫn với cô rồi.
- Tuệ nhi, em đừng quậy nữa, mau theo anh về nhà đi! Tuệ nhi, em có nghe anh nói gì không?
Ôn Giai Tuệ sắp bị anh bức đến phát điên rồi, hét lên một tiếng.
- Bác tài, mau chạy đi!
Tài xế thấy vậy cũng không còn cách nào khác, đạp chân ga, chiếc taxi nhanh chóng lăn bánh.
Bất thình lình như vậy mà Viên Trác Nghiên nhất thời lảo đảo mấy bước lùi về phía sau. Anh nhìn chiếc taxi đã chạy được một đoạn, liền trở lại trong xe và ra lệnh.
- Mau đuổi theo!
Trên đoạn đường ban đêm không ít xe cộ chạy qua, một chiếc xe thương vụ sang trọng đuổi theo sát phía sau chiếc taxi.
Cuộc chiến tốc độ kéo dài không lâu thì xe của Viên Trác Nghiên đã chặn phía trước chiếc taxi rồi. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông từ trên xe bước xuống, cặp mắt phượng nhìn chằm chằm về phía Ôn Giai Tuệ, đôi chân thon dài tiến từng bước một.
- Tuệ nhi, em mau xuống xe cho anh! Tuệ nhi?!
Ôn Giai Tuệ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho tài xế nữa nên đã chủ động thanh toán xong rồi bước xuống xe.
- Thật xin lỗi bác tài.
Viên Trác Nghiên đúng kiểu âm hồn bất tán vậy, đứng trực sẵn trước cửa rồi. Chỉ đợi khi Ôn Giai Tuệ bước xuống là liền kéo cô lại.
- Tuệ nhi, em nói gì đó với anh đi được không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà em lại hành xử như vậy hả?
Ôn Giai Tuệ đưa tay gạt tay anh ra, lùi lại ba bước để giữ một khoảng cách nhất định.
Hai người đứng trong vỉa hè, gió lạnh ban đêm thổi tung mái tóc của cả hai.
Chiếc váy hồng phấn của Ôn Giai Tuệ cũng nhấp nhô theo chiều gió cuốn, cô như một bông hoa bồ công anh chỉ cần một trận gió mạnh là có thể thổi bay rồi.
Trước lời chất vấn của người đàn ông, Ôn Giai Tuệ nhẹ nhàng đưa tay vén tóc ra sau, nhếch môi mỉm cười, nhưng nhìn thật chua xót, giọng cô khàn khàn, nghẹn đắng từ tận cổ họng thốt ra đúng một câu hỏi.
- Khương Tiểu Xướng là ai? Anh nói dối tôi bao nhiêu chuyện rồi?
Cơ mặt Viên Trác Nghiên trong chốc lát liền cứng đờ, môi mỏng mím chặt giật giật.
Cô....sao lại biết Khương Tiểu Xướng chứ? Chẳng lẽ...cô đã biết hết mọi chuyện rồi sao?
Giọng anh không liền mạch mà hỏi trong hoang mang.
- Tuệ nhi, em, em đã biết gì rồi sao?
Đây là câu trả lời của anh ư?
Ôn Giai Tuệ vừa nghe xong lại lắc đầu, cười nhẹ một tiếng.
- Thật tiếc là tôi lại không thể được nghe từ chính miệng của anh. Anh diễn giỏi thật đấy, anh nói muốn bù đắp cho tôi? Anh còn nói yêu tôi? Nói muốn bên cạnh tôi mãi mãi? Nói sẽ làm tất cả vì tôi? Viên Trác Nghiên, rốt cuộc thì lời nào của anh mới là thật vậy?
Đây có lẽ là lần đầu tiên Viên Trác Nghiên bị mất tâm thế hiên ngang khi đối diện với những lời chất vấn của một người. Anh cũng không biết phải nói từ đâu nữa rồi.
- Tuệ nhi, những lời anh nói đều là thật, xin em hãy tin anh, anh chưa từng muốn lừa gạt em.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì bật cười rồi, vừa phải né tránh những cái nắm tay của anh vừa đối đáp.
- Chưa từng muốn nói dối tôi? Nhưng tiếc là anh đã nói dối tôi rồi. Khương Tiểu Xướng, mối tình đầu của anh bị Viên Trác Việt và cha anh ép chết. Anh đem hết tất cả oán hận trút lên người tôi chỉ vì tôi nhận được chút ưu ái của cha anh. Anh bắt tôi phải chịu đựng tất cả những gì mà cô ấy đã chịu, thậm chí anh muốn tận mắt nhìn tôi đau đớn đến sảy thai. Anh yêu cô ấy thì liên quan gì đến tôi, tại sao lại biến tôi thành cô ấy?
Nước mắt kìm nén cả một ngày giờ phút này đã không thể kìm nén thêm nữa, từng giọt từng giọt đua nhau lăn dọc xuống hai bên má trắng bệch. Giọng cô nghẹn ngào, cảm giác đang nuốt một lưỡi dao trong cổ họng vậy, trái tim cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Viên Trác Nghiên lúng túng bất lực, không còn lời nào để biện minh cho những gì anh đã gây ra, muốn vươn tay giúp cô lau nước mắt cũng không thể.
- Tuệ nhi...anh....
- Anh cả à, anh không cần phải vội như vậy đâu. Mẹ nhỏ sẽ nhanh chóng đi tìm anh thôi.
Người phụ nữ của mình đang mang thai đột nhiên biến mất thì thử hỏi Viên Trác Nghiên có thể bình tĩnh được chứ. Gương mặt anh dữ tợn như quỷ dữ khát máu, gân xanh nổi rõ hai bên thái dương, đôi mắt hung ác rõ từng tơ máu, gầm gừ trong cơn thịnh nộ.
- Cậu đã làm gì cô ấy hả??? Viên Trác Việt, cậu nghe cho rõ đây, Tuệ nhi mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ không để lại cái mạng của cậu như hai năm trước đâu.
Viên Trác Việt ở đầu dây bên kia cũng chẳng hề lo lắng gì cả, càng thêm cao hứng hơn nữa.
- Anh cả, anh vẫn nên lo cho mẹ nhỏ của anh trước đi. Hôm nay tôi có tâm sự một chút với cô ta, chắc sẽ tặng được một món quà vô cùng ý nghĩa cho anh đấy.
Bàn tay nổi đầy gân xanh của Viên Trác Nghiên nắm chặt điện thoại trong tay, cơ hồ sắp bóp nó thành mảnh vụn rồi, toàn thân anh tản ra mùi thuốc súng đậm nồng.
- Cậu chuẩn bị sẵn quan tài đi!
Buông một lời cảnh cáo xong, anh lập tức cúp máy, tiếp tục gọi vào số của Ôn Giai Tuệ, đã gọi hơn mấy chục cuộc nhưng cô vẫn từ chối, hoặc không thì sẽ là để chuông reo đến hết.
Anh thật sự sắp phát điên lên rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với cô chứ? Viên Trác Việt có thể nói gì với cô mà bây giờ cô biến mất như vậy?
- Dù phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải đưa mẹ con cô ấy an toàn về đây cho tôi. Nếu không thì các cậu cũng tự phạt đi!
Anh ngồi trên xe vừa nghe báo cáo từ phía A Phúc thì lại nổi cơn thịnh nộ. Một tay anh cầm điện thoại gọi cho Ôn Giai Tuệ, tay còn lại đưa lên nới lỏng cà vạt, sau đó là cởi bỏ cúc áo đầu tiên, hơi thở của anh đã trầm đục nặng nề vì lo sợ. Anh có cảm giác bất an càng lúc càng lớn dần, sợ cô sẽ xảy ra chuyện mà anh không thể làm được gì.
......................
Viên gia.
Đột nhiên Ôn Giai Tuệ chạy đến Viên gia vào giờ này làm cho Vương quản gia và người hầu đều cả kinh.
- Bà ba, trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có chuyện gì sao?
Vương quản gia đi theo sau lo lắng hỏi han.
Ôn Giai Tuệ bây giờ không khác gì cái xác di động, mặt mũi trắng bệch, quần áo dính đầy đất bẩn vì đã ngồi ở nghĩa trang suốt ba tiếng. Cô đã lang thang khắp nơi mới trở về đây. Đối diện với lời hỏi thăm của Vương quản gia, cô cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
- Tôi không sao. Tôi đến thăm lão gia.
Vương quản gia nghe vậy thì cũng không biết nói gì nữa, cúi đầu chào rồi lui ra.
Ôn Giai Tuệ từng bước từng bước đi vào trong phật đường, đưa tay khóa cửa kính lại, cô không ngồi cũng không cúi chào mà chỉ đứng thẩn thờ trước di ảnh của Viên lão gia rất lâu. Thật lâu sau cô chợt bật cười, là tiếng cười tuyệt vọng đến thê lương. Giọng điệu chế giễu, bỡn cợt.
- Viên lão gia, ông thật biết trêu người nhỉ? Tôi vứt bỏ cả danh tiếng của mình, chịu đựng bao nhiêu ủy khuất trong Viên gia chỉ để thực hiện di nguyện của ông, vậy mà hôm nay tôi đã nghe được một câu chuyện thật sự rất nực cười. Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nữa đấy, haha!
Cô càng nói càng cười điên loạn hơn nữa, dọa cả Vương quản gia và người hầu bên ngoài kinh hãi đến lo lắng.
Bây giờ không có ai ở nhà nên cũng không biết nên xử trí thế nào. Ai cũng bắt đầu luống cuống cả tay chân.
Ôn Giai Tuệ trong phật đường đã bắt đầu di chuyển tới gần di ảnh hơn, mà nụ cười bất lực vẫn treo trên môi của cô.
- Tôi vẫn không biết mình đã làm gì để các người biến tôi thành đồ vật để xả giận như vậy. Kịch bản của ông thật sự đã rất hoàn hảo, tôi đã tưởng thật đấy. Mặc cho những lời bàn tán sau lưng, cắn chặt răng chịu đựng từng sự sỉ nhục trong nhà này, chịu đựng bao nhiêu đau đớn mà con trai ông đã gây ra chỉ để hoàn thành di nguyện của ông. Giờ thì tôi đã ngộ ra rồi, tôi bị lừa như một con ngốc, dù ông đã chết rồi vẫn có thể điều khiển cả cuộc đời của tôi.
Vương quản gia muốn đi vào trong phật đường khuyên ngăn cô, nhưng theo như những gì ông đã quan sát từ đầu đến giờ thì có vẻ như tâm tình của Ôn Giai Tuệ không được ổn định, nếu bị kích động không biết sẽ như thế nào nữa. Sau một lúc nghĩ cách, ông mới sực nhớ ra một điều quan trọng và hiển nhiên, nhanh chóng đi tới điện thoại gia đình gọi ngay vào số của Viên Trác Nghiên.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng khẩn trương của Vương quản gia đã vang lên trước.
- Đại thiếu gia, cậu mau qua đây đi, bà ba, bà ba đến đây nói muốn thăm lão gia. Nhưng có vẻ như tinh thần cô ấy không được ổn định lắm, tôi e là có.....
- Mau đến Viên gia!
Viên Trác Nghiên chỉ nghe đến đây thôi là đủ để anh tìm Ôn Giai Tuệ rồi, cho nên còn chưa nghe Vương quản gia nói hết câu thì đã cúp máy ngang. Vừa như có được một chút hy vọng, lại như căng thẳng theo hướng khác, tại sao cô lại về Viên gia, và tại sao lại lại tới thăm Viên lão gia chứ?
- Lái nhanh đi!
Từng dòng suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu anh bức anh đến mức muốn nổ tung luôn rồi. Cảm giác như ngồi trên đống lửa này chỉ muốn đánh người ngay.
Bên này, Vương quản gia vừa để điện thoại xuống thì quay lại trước phật đường theo dõi từng động thái tiếp theo của Ôn Giai Tuệ.
Đứng trước phật đường nói rất nhiều lời, oán trách, kêu than cũng có đủ rồi, nhưng vẫn không cách nào xoa dịu được sự tuyệt vọng và căm hận trong lòng cô lúc này. Lúc thì nói với giọng yếu ớt, lúc thì lại gào thét lên trong tuyệt vọng đến cùng cực.
- Ông trả lời tôi đi! Ông mau tỉnh lại trả lời tôi đi! Tại sao lại làm vậy với tôi??? Rốt cuộc tôi đã nợ gì các người hả??? Mau nói cho tôi biết đi!!!
Vừa hét cô vừa cầm di ảnh của Viên lão gia lên và gào khàn cả cổ họng. Giờ phút này cô giống hệt như một bệnh nhân tâm thần vậy, kích động đến hai hàm răng va chạm vào nhau phát ra âm thanh ken két, mái tóc rối rắm đã che đi nửa gương mặt trắng bệch của cô.
- Ông nói gì đi! Ông nói cho tôi biết đi!
Vương quản gia và người hầu chứng kiến một màn này thì không khỏi kinh hãi, bị dọa đến suýt nữa té ngửa ra sàn cả rồi. Trời à, di ảnh mà cô lại có thể tự tiện cầm lên như vậy, không sợ sẽ gặp phải điềm gở sao?
- Bà ba, như vậy không được đâu. Cô có giận dữ thế nào cũng không thể làm vậy với di ảnh của lão gia đâu. Xin cô mau để xuống đi mà.
Nhưng Ôn Giai Tuệ đâu còn lí trí gì để có thể nghe lọt và nghe lời khuyên ai nữa.
Ân nhân đã vươn tay ra cứu mẹ cô trong lúc tuyệt vọng nhất sao?
Ân nhân đã cho cô và mẹ một cuộc sống mới sao?
Ân nhân ư?
Di nguyện? Tìm ngọc? Lời hứa?
Choang!!!
Tất cả đều cút hết đi! Đều là giả! Tất cả đều là giả cả!
Cô không muốn tiếp tục sống trong cái lồng sắt này nữa. Kết thúc hết thôi!
Viên gia, Viên Thành!
Hôm nay cô sẽ trả lại hết cho bọn họ!
- Bà ba!!!
Dường như đã dùng hết tất cả sức lực dồn nén từ những cơn phẫn nộ trút xuống một lần nên tấm di ảnh bị ném xuống sàn mới vang lên âm thanh lớn như vậy, còn vỡ thành những mảnh vụn nhỏ.
Toàn bộ những người hầu và Vương quản gia trong phòng khách đều nín cả thở mà nhìn khung di ảnh đã vỡ tan tành dưới sàn của phật đường. Kỳ này bọn họ chết chắc rồi đây!
- Bà ba!!! Sao cô lại làm vậy? Lão gia....!!!!
Thấy Vương quản gia quỳ xuống, tất cả người hầu cũng đồng loạt quỳ gối theo.
- Ôn Giai Tuệ! Cô đang làm trò gì đó?
Không khí đang chết lặng thì đúng lúc Tần Mộc Du đã đi dự tiệc về. Từ bên ngoài bà đã nghe tiếng ồn ào, cảm giác có chuyện chẳng lành nên bà đã hớt ha hớt hải chạy vào.
Thấy một cảnh quỳ rạp trước phật đường, bà mới chạy đến xem thử thì không thể không lên cơn thịnh nộ.
Di ảnh của chồng bà đã bị ném vỡ vụn dưới sàn, mà người làm ra chuyện này không ai khác, chính là vợ ba của ông, cũng là người phụ nữ mà con trai bà muốn có được.
- Ôn Giai Tuệ, cô điên khùng gì nữa hả??? Cô mau ra đây, mau mở cửa ra ngay cho tôi!!!
Bà kích động ném luôn cả túi cầm tay xuống dưới chân mà chạy tới đập cửa kính trước phật đường, vừa la hét vừa gọi quản gia.
- Chìa khóa? Chìa khóa dự phòng đâu? Mau mở cửa tống cổ con điên này ra khỏi đây cho tôi!!! Mau lên!!!!
Sau tiếng hét của bà, Vương quản gia tay chân luống cuống đứng lên chỉ thêm hai người hầu cùng đi lấy chìa khóa. Nãy giờ ông đúng là hồ đồ đến quên mất chuyện này rồi, nhưng cũng là sợ sẽ kích động đến nữ nhân trong đó nên mới chờ đợi bên ngoài như vậy.
- Ôn Giai Tuệ, cô còn dám làm xằng bậy thì đừng trách tôi! Trước khi tôi phát điên thì cô nên biết điều đi ra khỏi phật đường cho tôi, cô có nghe không đấy? Ôn Giai Tuệ, cô mau ra đây cho tôi!!!
Tần Mộc Du đứng bên ngoài cửa vẫn không ngừng la ó điên cuồng, đập liên tục vào cửa.
Rốt cuộc thì cũng đã gọi được hồn của Ôn Giai Tuệ nhập xác trở lại. Cô cười vang một tiếng hệt như kẻ điên, đôi mắt đỏ ngầu thê lương hơn là đáng sợ. Từng bước từng bước đi tới, không cần đợi chìa khóa được đem xuống mà cô đã tự mở cửa.
Cạch!
Sau tiếng mở cửa, Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp bước ra thì Tần Mộc Du đã xông tới trước mặt cô. Bà không nói câu nào, vừa giơ tay lên định giáng cho cô một bạt tai thì.
- Dừng tay!
Giọng lạnh tanh của người đàn ông truyền tới làm cho cả biệt thự lần nữa rúng động.
- Đại thiếu gia!
Người hầu cung kính cúi chào.
Bàn tay Tần Mộc Du dừng giữa không trung, quay đầu lại nhìn người đang bước vào phòng khách.
- Trác Nghiên!
Ôn Giai Tuệ đứng bên cạnh cũng đã nhìn thấy người đàn ông đang bước vội tới, nhưng chỉ thờ ơ vô cảm, thậm chí là khinh bỉ.
Viên Trác Nghiên đi tới trước cửa phật đường, ánh mắt lo lắng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút khi nhìn qua nữ nhân bên trong. Sau đó là cất giọng lạnh lùng nói với Tần Mộc Du.
- Con sẽ đưa cô ấy về!
Nói xong, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của mẹ mình mà đã nắm tay Ôn Giai Tuệ đi ra khỏi phật đường.
Nữ nhân cũng không hề phản kháng mà để anh kéo đi như vậy.
Tần Mộc Du nhất thời quên cả cách xử trí mà đứng nhìn đôi nam nữ đang đi khỏi cửa lớn, sau đó cũng cũng đi ra khỏi cổng.
Viên Trác Nghiên tưởng rằng có thể yên tâm được rồi nhưng khi định nhét Ôn Giai Tuệ vào trong xe thì cô đã phản kháng, vùng tay ra khỏi tay anh.
- Đừng diễn nữa! Anh khiến tôi thấy kinh tởm đấy!
Giọng cô mang theo sự châm chọc rõ ràng, thái độ chán ghét cực độ.
Trước hành động bất thường này của cô, Viên Trác Nghiên có vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.
- Tuệ nhi, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì với em ư?
Anh định tiến tới nắm tay cô lại thì Ôn Giai Tuệ đã lùi lại phía sau, đi nhanh về phía trước để bắt taxi.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi! Em sao vậy? Em lại muốn đi đâu nữa? Tuệ nhi, Tuệ nhi, em mau trả lời anh đi!
Bàn tay rắn chắc như thép của Viên Trác Nghiên giữ chặt cánh cửa taxi không để chiếc xe chạy, cũng không để cô gái ngồi trên đó đóng được cửa, không ngừng gọi tên cô trong gấp gáp.
- Bác tài, mau chạy đi!
Mặc kệ anh đứng đó gào lên, Ôn Giai Tuệ vẫn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái mà chỉ nói với tài xế.
Tài xế quan sát một cảnh tượng này qua gương chiếu hậu thì không khỏi cảm thán.
- Cô gái à, nếu đang giận dỗi thì nên nói chuyện rõ ràng rồi làm hòa đi. Cô xem, chồ cô giữ chặt cửa xe như vậy thì sao tôi chạy đây.
Ôn Giai Tuệ nghe tài xế nói người đàn ông kia là chồng mình thì liền phản biện.
- Bác tài, anh ta không phải chồng của cháu. Anh ta là tên bám đuôi thôi, bác mau chạy đi, xử phạt thì cháu chịu trách nhiệm.
Viên Trác Nghiên cũng nhất quyết không bỏ tay ra khỏi cửa xe, dần mất kiên nhẫn với cô rồi.
- Tuệ nhi, em đừng quậy nữa, mau theo anh về nhà đi! Tuệ nhi, em có nghe anh nói gì không?
Ôn Giai Tuệ sắp bị anh bức đến phát điên rồi, hét lên một tiếng.
- Bác tài, mau chạy đi!
Tài xế thấy vậy cũng không còn cách nào khác, đạp chân ga, chiếc taxi nhanh chóng lăn bánh.
Bất thình lình như vậy mà Viên Trác Nghiên nhất thời lảo đảo mấy bước lùi về phía sau. Anh nhìn chiếc taxi đã chạy được một đoạn, liền trở lại trong xe và ra lệnh.
- Mau đuổi theo!
Trên đoạn đường ban đêm không ít xe cộ chạy qua, một chiếc xe thương vụ sang trọng đuổi theo sát phía sau chiếc taxi.
Cuộc chiến tốc độ kéo dài không lâu thì xe của Viên Trác Nghiên đã chặn phía trước chiếc taxi rồi. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông từ trên xe bước xuống, cặp mắt phượng nhìn chằm chằm về phía Ôn Giai Tuệ, đôi chân thon dài tiến từng bước một.
- Tuệ nhi, em mau xuống xe cho anh! Tuệ nhi?!
Ôn Giai Tuệ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho tài xế nữa nên đã chủ động thanh toán xong rồi bước xuống xe.
- Thật xin lỗi bác tài.
Viên Trác Nghiên đúng kiểu âm hồn bất tán vậy, đứng trực sẵn trước cửa rồi. Chỉ đợi khi Ôn Giai Tuệ bước xuống là liền kéo cô lại.
- Tuệ nhi, em nói gì đó với anh đi được không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà em lại hành xử như vậy hả?
Ôn Giai Tuệ đưa tay gạt tay anh ra, lùi lại ba bước để giữ một khoảng cách nhất định.
Hai người đứng trong vỉa hè, gió lạnh ban đêm thổi tung mái tóc của cả hai.
Chiếc váy hồng phấn của Ôn Giai Tuệ cũng nhấp nhô theo chiều gió cuốn, cô như một bông hoa bồ công anh chỉ cần một trận gió mạnh là có thể thổi bay rồi.
Trước lời chất vấn của người đàn ông, Ôn Giai Tuệ nhẹ nhàng đưa tay vén tóc ra sau, nhếch môi mỉm cười, nhưng nhìn thật chua xót, giọng cô khàn khàn, nghẹn đắng từ tận cổ họng thốt ra đúng một câu hỏi.
- Khương Tiểu Xướng là ai? Anh nói dối tôi bao nhiêu chuyện rồi?
Cơ mặt Viên Trác Nghiên trong chốc lát liền cứng đờ, môi mỏng mím chặt giật giật.
Cô....sao lại biết Khương Tiểu Xướng chứ? Chẳng lẽ...cô đã biết hết mọi chuyện rồi sao?
Giọng anh không liền mạch mà hỏi trong hoang mang.
- Tuệ nhi, em, em đã biết gì rồi sao?
Đây là câu trả lời của anh ư?
Ôn Giai Tuệ vừa nghe xong lại lắc đầu, cười nhẹ một tiếng.
- Thật tiếc là tôi lại không thể được nghe từ chính miệng của anh. Anh diễn giỏi thật đấy, anh nói muốn bù đắp cho tôi? Anh còn nói yêu tôi? Nói muốn bên cạnh tôi mãi mãi? Nói sẽ làm tất cả vì tôi? Viên Trác Nghiên, rốt cuộc thì lời nào của anh mới là thật vậy?
Đây có lẽ là lần đầu tiên Viên Trác Nghiên bị mất tâm thế hiên ngang khi đối diện với những lời chất vấn của một người. Anh cũng không biết phải nói từ đâu nữa rồi.
- Tuệ nhi, những lời anh nói đều là thật, xin em hãy tin anh, anh chưa từng muốn lừa gạt em.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì bật cười rồi, vừa phải né tránh những cái nắm tay của anh vừa đối đáp.
- Chưa từng muốn nói dối tôi? Nhưng tiếc là anh đã nói dối tôi rồi. Khương Tiểu Xướng, mối tình đầu của anh bị Viên Trác Việt và cha anh ép chết. Anh đem hết tất cả oán hận trút lên người tôi chỉ vì tôi nhận được chút ưu ái của cha anh. Anh bắt tôi phải chịu đựng tất cả những gì mà cô ấy đã chịu, thậm chí anh muốn tận mắt nhìn tôi đau đớn đến sảy thai. Anh yêu cô ấy thì liên quan gì đến tôi, tại sao lại biến tôi thành cô ấy?
Nước mắt kìm nén cả một ngày giờ phút này đã không thể kìm nén thêm nữa, từng giọt từng giọt đua nhau lăn dọc xuống hai bên má trắng bệch. Giọng cô nghẹn ngào, cảm giác đang nuốt một lưỡi dao trong cổ họng vậy, trái tim cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Viên Trác Nghiên lúng túng bất lực, không còn lời nào để biện minh cho những gì anh đã gây ra, muốn vươn tay giúp cô lau nước mắt cũng không thể.
- Tuệ nhi...anh....
Bình luận facebook