Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 83: Không muốn chấp nhận.
Như tiếng sét đánh giữa trời quang, một câu kết luận của bác sĩ đã đem chút hy vọng cuối cùng trong lòng Viên Trác Nghiên dập tắt hết toàn bộ. Gương mặt tuấn mỹ góc cạnh đã nhuốm đầy bi thương, thống khổ, đôi mắt đỏ ngầu hằn từng tơ máu, thái dương giật giật đến đau nhức, sóng mũi cay cay.
Anh không muốn tin!
Anh thật sự không muốn tin những gì mình vừa nghe được.
- Bác gái! Bác không sao chứ ạ?
Tiếng A Phong hét lên trong lo lắng khi mẹ Ôn ngã quỵ xuống. Anh nhanh chóng chạy đến, thật may là kịp thời đỡ được bà.
Mẹ Ôn khi nghe được tin con gái bị sảy thai thì hơi thở cũng như bị rút cạn rồi, đầu óc trống rỗng, hai chân không còn sức để trụ nữa. Con gái bà đã mang thai mà không nói gì với bà! Bây giờ còn sảy thai nữa! Tại sao loại chuyện kinh khủng và đau đớn như vậy lại xảy ra trên người đứa con gái tội nghiệp của bà chứ?
Nghe được một tin này, cảm xúc của A Phong không biết phải diễn tả thế nào. Có lẽ nhiều nhất là đau lòng, nhưng căm phẫn cũng không hề ít. Anh nhớ rất rõ gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cô khi trò chuyện với đứa bé, anh nhớ ánh mắt đầy hy vọng của cô, nhớ tất cả những gì anh nhìn thấy ở cô đang chờ ngày đón con chào đời. Và anh cũng không hề quên lúc Viên Trác Nghiên trước mặt hiên ngang tuyên bố sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, sẽ bảo vệ cô, yêu thương cô, vậy mà bây giờ cô lại nằm trên chiếc giường lạnh lẽo trong phòng phẫu thuật kia, chiến đấu với bàn tay tử thần, đứa bé thì không còn. Đây là cách bảo vệ, yêu thương mà hắn ta nói đây sao?
A Phong trừng mắt nhìn tên khốn đang đứng bất động cách mình vài bước. Hai tay anh đã nắm chặt thành quyền, hơi thở nặng nề gấp gáp vì phải đè nén cơn giận dữ đang bùng phát trong người.
Mẹ Ôn khóc không thành tiếng, lần nữa lao tới kéo cổ áo của Viên Trác Nghiên, vừa đánh vừa chửi bới điên loạn.
- Tên khốn! Cậu xem cậu đã làm gì con gái tôi hả??? Cậu làm nó mang thai, rồi hại nó gặp tai nạn đến sảy thai. Đồ súc sinh, tôi nhất định không để yên cho cậu, tên khốn như cậu dù chết trăm lần cũng không thể đổi lại được con gái nguyên vẹn của tôi....hức...hức...hức....
Hai tay bà dần dần không thể nắm chặt nữa, khóc đến khàn cả cổ họng.
- Bác gái, bác đừng kích động. Dù sao phu nhân cũng không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ điều quan trọng là cô ấy tỉnh lại thôi.
A Phong đi qua đỡ mẹ Ôn đang ngồi phịch xuống trước mặt Viên Trác Nghiên lên. Anh vừa dìu bà đi qua thì đã khựng lại vài giây, nói mấy câu với Viên Trác Nghiên.
- Đây là cách anh làm để lấy được trái tim của cô ấy sao? Tôi nghĩ, anh chính là cầm dao rạch vào ngực cô ấy moi tim ra thì đúng hơn. Anh đi đi, bước ra khỏi cuộc sống của cô ấy đi. Tôi sẽ chữa lành vết thương này cho cô ấy, và hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.
Khiến cho cô gái anh yêu thành ra như vậy, anh nhẫn nhịn không đánh cho hắn ta nhừ tử đã là giới hạn cuối cùng rồi. Trước kia vì anh muốn tin tưởng tên này sẽ có thể bảo vệ và yêu thương cô trọn vẹn nên mới chấp nhận lùi lại phía sau. Nhưng từ hôm nay, anh nhất định sẽ không để bất kỳ ai đưa người phụ nữ mình yêu đi thêm một lần nào nữa.
Những gì diễn ra xung quanh, những câu chửi rủ hay cảnh cáo bên tai chẳng còn tác động gì đến Viên Trác Nghiên nữa. Anh vẫn đứng bất động tại chỗ, hít thở không thông, gương mặt còn xám xịt hơn cả gan heo.
Lời bác sĩ nói vẫn còn văng vẳng bê tai, từng chữ một không xót một chữ nào. Anh không thể nào chấp nhận được sự thật này, môi mỏng mím chặt, khóe môi giật giật mấp máy nhưng không còn chút sức lực nào để cất lời nữa.
Con của anh và Ôn Giai Tuệ đã mất thật rồi. Đứa bé thật sự, thật sự đã rời xa bọn họ rồi.
Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây?
Nhất định không thể nào! Đây không phải sự thật mà!
- Bà nói lại lần nữa đi! Bà đã nhầm lẫn gì rồi đúng không?
Viên Trác Nghiên không khác gì một tên mất trí, lao tới túm lấy cổ áo của bác sĩ vẫn đứng đợi bọn họ bình tâm lại để thông báo tiếp tình trạng của bệnh nhân. Hai tay nổi đầy gân xanh của anh cơ hồ muốn bóp nghẹt cổ của vị bác sĩ, gằn từng tiếng một, đây không còn là xác nhận lại nữa mà chính là mong muốn được nghe một câu trả lời theo đúng ý muốn của mình, nghe một câu trả lời tự lừa dối bản thân.
- Bà nói lại một lần nữa đi! Nhất định đây không phải là thật, con của chúng tôi rất khỏe mạnh, sao bà có thể nói nó đã mất chứ? Có phải bà muốn cuốn gói ra khỏi đây đúng không?
Vị bác sĩ bị anh túm cổ áo lên, hai chân cơ hồ sắp rời khỏi mặt đất rồi, liên tục dùng tay đập vào cánh tay như sắt thép của người đàn ông, dùng hết chút hơi ở cổ họng mà cố giải thích.
- Viên tổng, tôi biết anh đang rất sốc, nhưng đây là sự thật, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bụng của phu nhân bị đụng rất mạnh nên thai nhi đã không giữ được nữa.
Bị bóp chặt đường hô hấp khiến vị bác sĩ kia hai mắt đã trợn ngược, miệng cũng không thể ngậm lại. Chẳng lẽ hôm nay là ngày tận thế của bà ta rồi sao? Chính vì sợ sẽ gặp phải chuyện này nên ca phẫu thuật này bọn họ đều vận dụng hết tất cả khả năng của mình, nhưng bụng của thai phụ bị va đập mạnh như vậy, cho dù Hoa Đà tái sinh cũng không thể cứu nổi, chính xác mà nói thì là thai nhi đã mất trước khi được đưa đến đây rồi.
Ngồi trên ghế chờ là mẹ Ôn và A Phong.
Mẹ Ôn chẳng còn tâm tư gì để nhìn bên kia nữa.
Nhưng A Phong chứng kiến một cảnh này thì không thể không lên tiếng ngăn cản, bất bình chì chiết.
- Lúc còn bên cạnh anh thì anh không bảo vệ, bây giờ đứa bé mất rồi, đó không phải lỗi của anh sao? Anh có tư cách gì mà trút giận lên người khác chứ?
Viên Trác Nghiên nghe hết lời của cậu ta, nhưng cũng không hề có dấu hiệu nào là thả vị bác sĩ này xuống.
Nếu không phải có A Châu đến đúng lúc thì ngày này năm sau đã là ngày giỗ của bác sĩ trưởng khoa sản này rồi.
Sắc mặt A Châu vẫn uy nghi không biểu cảm gì như thường, kết thúc động tác cúi chào, anh ta đi tới bên cạnh ông chủ báo cáo.
- Thưa boss, đã đưa ông ta đến rồi, đang đợi anh xử lý.
Sau khi nghe xong báo cáo từ A Châu, hai tay Viên Trác Nghiên mới thả ra khỏi cổ của bác sĩ. Nhưng trước khi rời đi, anh vẫn không quên hỏi lại tình trạng của Ôn Giai Tuệ.
Vừa mới thoát khỏi tay của thần chết, bác sĩ trưởng khoa lo ho lấy ho để nhưng vẫn không dám lơ là, cẩn trọng trả lời.
- Cô ấy hiện không còn gì nguy hiểm nữa. Sau khi tan thuốc mê thì có thể tỉnh lại rồi.
Viên Trác Nghiên nghe được như vậy cuối cùng cũng yên tâm mà xoay người rời khỏi, thân ảnh cao lớn đi dọc hành lang dài, bóng lưng ấy trông càng cô độc và lạnh lẽo.
A Châu cũng đã nhanh chân bước theo sau.
Trước cửa phòng phẫu thuật chỉ còn lại A Phong và mẹ Ôn. Bác sĩ đã trở lại vào trong chuẩn bị bước cuối cùng.
Mẹ Ôn chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trời phật phù hộ cho con gái mình đừng gặp bất kỳ chuyện gì nữa.
A Phong hết nhìn đèn phẫu thuật đã tắt rồi lại nhìn hành lang phía trước, trong lòng lại trầm tư suy nghĩ rất nhiều thứ.
.......................
Trong một căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn rọi thả xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Một người đàn ông run lẩy bẩy ngồi trước bàn, bên cạnh có hai người áo đen mặt mũi không chút cảm xúc, đứng đó để trông chừng ông ta. Ông ta đã sợ đến mặt mũi tái mét rồi, muốn xin được thả ra nhưng nhớ lại vừa rồi vì kháng cự mà bị đánh đến bầm giập toàn thân, những người này muốn làm gì ông ta đây chứ? Sẽ không lấy mạng ông ta chứ? Nếu là bắt cóc để tống tiền thì không phải là đã chọn sai người rồi sao? Một tài xế nghèo kiết xác như ông ta làm gì có đồng nào chứ? Rốt cuộc thì ông ta đã đắc tội gì với đám người này chứ?
Vừa rồi khi ông ta tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị mấy tên áo đen lạ mặt ngang nhiên lôi đi từ bệnh viện. Mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong này rồi.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe tiếng chiếc đèn trần lắc qua lắc lại theo nhịp, chợt nghe tiếng cửa mở ra, ánh sáng rọi vào căn phòng âm u. Người ngồi trên ghế nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang từ từ bước tới.
- Boss!
Mấy tên đứng xung quanh vừa thấy người đó đi vào thì đồng loạt cúi đầu chào.
Bước chân của người đàn ông dứt khoát và duy trì tốc độ rất đều đặn, giống như một con hổ đang từ từ tiến tới xé xác con mồi.
Đôi giày da sáng bóng đã đứng bên chiếc bàn, ánh sáng từ đèn rọi xuống chỉ thấy đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây hàng hiệu.
Người đàn ông gần như không dám thở mạnh, nghe tiếng kéo ghế, một mùi hương nam tính đặc biệt tản ra xung quanh, người kia ngồi vào ghế đối diện, sau đó là thanh âm lạnh lẽo như tảng băng truyền đến.
- Ông vẫn chưa hiểu tại sao mình lại ở đây?
Người đàn ông trung niên đã run đến sắp đái ra trong quần rồi, mặc dù không biết đối phương là ai nhưng ông ta vẫn có thể chắc chắn một điều người này không đơn giản, hơi thở rất trầm ồn, toàn thân toát ra một luồng khí vương giả bức người. Ông ta lắc đầu sợ hãi, những vết thương vừa bị đánh vẫn còn chảy máu, nhưng giờ phút này thành thật xin tha vẫn là quan trọng nhất.
- Tiên sinh, tôi chỉ là một tài xế bình thường thôi. Chẳng gây thù với ai cả, tại sao các anh lại bắt tôi đến đây chứ? Có phải các anh bắt nhầm người rồi không? Các anh thả tôi ra, tôi nhất định sẽ không tố cáo với cảnh sát đâu, tôi xin thề đấy.
Người kia nghe xong thì gương mặt càng thêm hung ác, tản ra một sát khí nồng đượm, giọng lạnh càng thêm lạnh.
- Cô gái mà ông đã gây tai nạn cách đây hai tiếng, ông quên nhanh như vậy à?
Người đàn ông trung niên nghe được câu này đã hoàn toàn bừng tỉnh, ông ta nhớ lại rồi, đúng là vừa nãy ông ta lái xe có đụng phải một người, còn chưa kịp nhìn rõ người bị đụng là ai và tình trạng thế nào thì ông ta cũng ngất trên vô lăng vì phanh gấp rồi. Chẳng lẽ....đây là đến để báo thù ư? Người bị đụng đã chết rồi ư?
- Tiên sinh, tôi, tôi thật sự không cố ý gây tai nạn đâu, tôi thật sự xin lỗi, xin lỗi.
Vừa nói xong, ông ta không chút do dự mà đẩy ghế ra và quỳ rạp xuống dưới chân của người kia, dập đầu lạy liên tục, hành động không khác gì một con chó hoang.
Khóe môi Viên Trác Nghiên nhếch lên tạo thành một đường cong ma mị, nhưng đây là nụ cười của quỷ vương, đáy lòng anh vẫn không thể hết chua xót. Xin lỗi sao? Chỉ một câu xin lỗi của ông ta có thể đổi lại được đứa con đã mất của anh và Ôn Giai Tuệ sao? Một câu xin lỗi của ông ta có thể đem nỗi đau của bọn họ chữa lành sao? Người phụ nữ của anh còn đang hôn mê trong bệnh viện, anh đã tưởng tượng ra hàng trăm cảnh khi cô tỉnh lại mà biết con của bọn họ không còn nữa thì cô sẽ sụp đổ như thế nào, vậy mà chỉ một câu xin lỗi là xong sao?!
- Ông có biết người phụ nữ ông đụng phải bây giờ như thế nào không? Cô ấy bị ông tông đến sảy thai rồi đấy, chúng tôi mất con rồi, ông nghĩ chỉ một câu xin lỗi là sẽ kết thúc sao?
Anh vừa nói vừa cười như điên dại, sóng mũi cay cay, mi mắt cũng giật giật, toàn thân anh run lên. Cảm giác đau thấu tâm can này, chỉ muốn đem tất cả cùng chôn vùi theo.
Người đàn ông trung niên nghe vậy càng thêm hoảng sợ, ôm chầm lấy chân của nam nhân không ngừng cầu xin.
- Tiên sinh, tôi thật sự không cố tình gây tai nạn, cô gái đó bất ngờ lao ra đường, khi tôi đạp phanh thì đã....tôi, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin anh tha cho tôi, tôi còn phải nuôi gia đình nữa, bọn họ sẽ chết mất nếu không có tôi.
Những lời này thường ngày vốn đã không bao giờ có tác dụng với một kẻ máu lạnh như Viên Trác Nghiên rồi, cộng thêm bây giờ lại là vì chuyện của Ôn Giai Tuệ và cái chết của bảo bảo thì hỏi xem hắn còn có thể nương tay ư?
Anh không đá văng ông ta mà từ từ cúi xuống, mặt đối mặt hỏi chuyện.
- Lúc đấy không phải ông đã uống say rồi lái xe sao?
Người đàn ông run cầm cập, mồ hôi đã chảy đầy trên trán xuống mặt, bị hỏi như vậy ông ta càng thêm sợ hãi, thành thật gật đầu thừa nhận. Vừa khóc vừa van xin như đang tế bái một vị thần.
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi, tôi sai rồi.
Viên Trác Nghiên nghe ông ta nói lại vô cùng bình thản, không hề có chút hành động nào dùng đến vũ lực hay đe dọa cả. Môi mỏng chỉ vẽ ra một nụ cười quỷ dị, đặt tay lên vai người đàn ông trung niên mà vỗ vỗ mấy cái.
- Quay lại chỗ ngồi đi nào.
Người đàn ông nghe vậy, lại không cảm nhận được chút nguy hiểm nào nữa, mặc dù còn run lẩy bẩy nhưng vẫn làm theo, chậm rãi trở lại ghế ngồi, cẩn thận từng hơi thở của mình. Ông ta lấy hết chút dũng khí vừa có được mà hỏi.
- Tiên sinh, có phải anh đã tha cho tôi rồi không?
Viên Trác Nghiên chỉ nhoẻn miệng cười, không trả lời ngay mà ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh đem hai chiếc cốc thủy tinh và một bình whisky tới.
Người đàn ông trung niên vẫn chưa hiểu ý tứ của anh, có chút bất an nhưng không biết là điều gì. Ông ta nuốt khan mấy ngụm nước bọt, hai mắt vẫn dán chặt trên tay của nam nhân.
Bàn tay đầy gân guốc của Viên Trác Nghiên được rọi chiếu bằng ánh sáng từ đèn trên trần, động tác thuần thục, tao nhã rót rượu ra hai chiếc cốc rồi đẩy một cái tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Anh cầm ly rượu còn lại lắc lắc trong tay, ngồi dựa lưng vào tựa ghế, không nhanh không chậm cất lời.
- Theo như anh vừa nói thì nếu tôi giết anh thì đúng là đã giết cả nhà anh. Thôi thì tôi mời anh một ly, coi như để hóa giải hiềm khích. Sau ly này anh có thể rời khỏi đây.
Người đàn ông trung niên nghe được lời này không khác gì được ban ân đặc xá, không chút ngần ngại mà cúi đầu cảm ơn liên tục, còn cầm ly rượu trên bàn lên.
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Tôi sẽ uống cạn ly này.
Nụ cười thâm hiểm bên khóe môi Viên Trác Nghiên đậm hơn, anh gật nhẹ đầu một cái, đưa ly rượu trên tay mình chạm phần dưới vào miệng ly mà ông ta đang cầm, nâng lên hơi cao trước mặt làm động tác mời lần nữa rồi uống cạn.
Người đàn ông cũng không chút nghi hoặc nữa, ngửa cổ uống hết ly rượu trên tay. Ông ta cười cười, đặt ly rượu xuống, còn cúi đầu chào một cái.
- Rượu tôi đã uống rồi, giờ tôi có thể đi được rồi chứ?
Viên Trác Nghiên gật gật đầu, khóe môi vẫn giương nhẹ.
Đúng vậy!
Ông ta có thể đi rồi, nhưng là đi đâu đây nhỉ?
Ánh mắt anh hung ác nhuộm đầy tơ máu nhìn về phía đối diện.
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp đứng lên thì đã lập tức đưa tay ôm ngực, đau đớn kêu lên rồi phun ra một ngụm máu. Giờ ông ta đã hiểu, ly rượu đó không phải bình thường, đúng rồi, một người như vậy sao có chuyện dễ dàng tha cho ông ta như vậy chứ.
Viên Trác Nghiên cười càng đậm hơn, đồng thời sát khí trong mắt cũng rõ rệt.
Đúng rồi, là đi xuống địa ngục đấy.
Người đàn ông trung niên ôm chặt ngực trái, máu trong khoang miệng phun ra càng nhiều, bên tai nghe tiếng bước chân đang đến gần, hai mắt trợn trắng nhìn gương mặt nam nhân tuấn mỹ nhưng tàn ác của nam nhân, còn buông mấy câu bên tai ông ta.
- Không phải anh rất thích uống rượu sao? Ly rượu này có vừa miệng anh không?
Tay anh chống bên cạnh cánh tay đang đặt trên bàn của ông ta, hơi cúi người xuống hỏi.
Ông ta không còn sức lực để phản kháng nữa, hơi thở cũng yếu dần, mắt trợn trắng nhìn chằm chằm Viên Trác Nghiên, tay chỉ đưa lên được một chút, thều thào đúng một chữ.
- Mày...
Vừa dứt một lời đó, ông ta cũng không còn thở nữa.
Viên Trác Nghiên nhếch môi cười tàn ác, dù đã giết ông ta nhưng vẫn không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng hiện giờ.
- Dọn dẹp sạch sẽ đi.
- Vâng thưa boss!
Anh thua người lại, đứng thẳng người, nhàn nhạt dặn dò mấy câu rồi xoay người rời đi.
Mấy thủ hạ xung quanh cúi đầu nhận lệnh, đồng thời cũng là đang tiễn ông chủ.
Anh không muốn tin!
Anh thật sự không muốn tin những gì mình vừa nghe được.
- Bác gái! Bác không sao chứ ạ?
Tiếng A Phong hét lên trong lo lắng khi mẹ Ôn ngã quỵ xuống. Anh nhanh chóng chạy đến, thật may là kịp thời đỡ được bà.
Mẹ Ôn khi nghe được tin con gái bị sảy thai thì hơi thở cũng như bị rút cạn rồi, đầu óc trống rỗng, hai chân không còn sức để trụ nữa. Con gái bà đã mang thai mà không nói gì với bà! Bây giờ còn sảy thai nữa! Tại sao loại chuyện kinh khủng và đau đớn như vậy lại xảy ra trên người đứa con gái tội nghiệp của bà chứ?
Nghe được một tin này, cảm xúc của A Phong không biết phải diễn tả thế nào. Có lẽ nhiều nhất là đau lòng, nhưng căm phẫn cũng không hề ít. Anh nhớ rất rõ gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cô khi trò chuyện với đứa bé, anh nhớ ánh mắt đầy hy vọng của cô, nhớ tất cả những gì anh nhìn thấy ở cô đang chờ ngày đón con chào đời. Và anh cũng không hề quên lúc Viên Trác Nghiên trước mặt hiên ngang tuyên bố sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, sẽ bảo vệ cô, yêu thương cô, vậy mà bây giờ cô lại nằm trên chiếc giường lạnh lẽo trong phòng phẫu thuật kia, chiến đấu với bàn tay tử thần, đứa bé thì không còn. Đây là cách bảo vệ, yêu thương mà hắn ta nói đây sao?
A Phong trừng mắt nhìn tên khốn đang đứng bất động cách mình vài bước. Hai tay anh đã nắm chặt thành quyền, hơi thở nặng nề gấp gáp vì phải đè nén cơn giận dữ đang bùng phát trong người.
Mẹ Ôn khóc không thành tiếng, lần nữa lao tới kéo cổ áo của Viên Trác Nghiên, vừa đánh vừa chửi bới điên loạn.
- Tên khốn! Cậu xem cậu đã làm gì con gái tôi hả??? Cậu làm nó mang thai, rồi hại nó gặp tai nạn đến sảy thai. Đồ súc sinh, tôi nhất định không để yên cho cậu, tên khốn như cậu dù chết trăm lần cũng không thể đổi lại được con gái nguyên vẹn của tôi....hức...hức...hức....
Hai tay bà dần dần không thể nắm chặt nữa, khóc đến khàn cả cổ họng.
- Bác gái, bác đừng kích động. Dù sao phu nhân cũng không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ điều quan trọng là cô ấy tỉnh lại thôi.
A Phong đi qua đỡ mẹ Ôn đang ngồi phịch xuống trước mặt Viên Trác Nghiên lên. Anh vừa dìu bà đi qua thì đã khựng lại vài giây, nói mấy câu với Viên Trác Nghiên.
- Đây là cách anh làm để lấy được trái tim của cô ấy sao? Tôi nghĩ, anh chính là cầm dao rạch vào ngực cô ấy moi tim ra thì đúng hơn. Anh đi đi, bước ra khỏi cuộc sống của cô ấy đi. Tôi sẽ chữa lành vết thương này cho cô ấy, và hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.
Khiến cho cô gái anh yêu thành ra như vậy, anh nhẫn nhịn không đánh cho hắn ta nhừ tử đã là giới hạn cuối cùng rồi. Trước kia vì anh muốn tin tưởng tên này sẽ có thể bảo vệ và yêu thương cô trọn vẹn nên mới chấp nhận lùi lại phía sau. Nhưng từ hôm nay, anh nhất định sẽ không để bất kỳ ai đưa người phụ nữ mình yêu đi thêm một lần nào nữa.
Những gì diễn ra xung quanh, những câu chửi rủ hay cảnh cáo bên tai chẳng còn tác động gì đến Viên Trác Nghiên nữa. Anh vẫn đứng bất động tại chỗ, hít thở không thông, gương mặt còn xám xịt hơn cả gan heo.
Lời bác sĩ nói vẫn còn văng vẳng bê tai, từng chữ một không xót một chữ nào. Anh không thể nào chấp nhận được sự thật này, môi mỏng mím chặt, khóe môi giật giật mấp máy nhưng không còn chút sức lực nào để cất lời nữa.
Con của anh và Ôn Giai Tuệ đã mất thật rồi. Đứa bé thật sự, thật sự đã rời xa bọn họ rồi.
Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây?
Nhất định không thể nào! Đây không phải sự thật mà!
- Bà nói lại lần nữa đi! Bà đã nhầm lẫn gì rồi đúng không?
Viên Trác Nghiên không khác gì một tên mất trí, lao tới túm lấy cổ áo của bác sĩ vẫn đứng đợi bọn họ bình tâm lại để thông báo tiếp tình trạng của bệnh nhân. Hai tay nổi đầy gân xanh của anh cơ hồ muốn bóp nghẹt cổ của vị bác sĩ, gằn từng tiếng một, đây không còn là xác nhận lại nữa mà chính là mong muốn được nghe một câu trả lời theo đúng ý muốn của mình, nghe một câu trả lời tự lừa dối bản thân.
- Bà nói lại một lần nữa đi! Nhất định đây không phải là thật, con của chúng tôi rất khỏe mạnh, sao bà có thể nói nó đã mất chứ? Có phải bà muốn cuốn gói ra khỏi đây đúng không?
Vị bác sĩ bị anh túm cổ áo lên, hai chân cơ hồ sắp rời khỏi mặt đất rồi, liên tục dùng tay đập vào cánh tay như sắt thép của người đàn ông, dùng hết chút hơi ở cổ họng mà cố giải thích.
- Viên tổng, tôi biết anh đang rất sốc, nhưng đây là sự thật, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bụng của phu nhân bị đụng rất mạnh nên thai nhi đã không giữ được nữa.
Bị bóp chặt đường hô hấp khiến vị bác sĩ kia hai mắt đã trợn ngược, miệng cũng không thể ngậm lại. Chẳng lẽ hôm nay là ngày tận thế của bà ta rồi sao? Chính vì sợ sẽ gặp phải chuyện này nên ca phẫu thuật này bọn họ đều vận dụng hết tất cả khả năng của mình, nhưng bụng của thai phụ bị va đập mạnh như vậy, cho dù Hoa Đà tái sinh cũng không thể cứu nổi, chính xác mà nói thì là thai nhi đã mất trước khi được đưa đến đây rồi.
Ngồi trên ghế chờ là mẹ Ôn và A Phong.
Mẹ Ôn chẳng còn tâm tư gì để nhìn bên kia nữa.
Nhưng A Phong chứng kiến một cảnh này thì không thể không lên tiếng ngăn cản, bất bình chì chiết.
- Lúc còn bên cạnh anh thì anh không bảo vệ, bây giờ đứa bé mất rồi, đó không phải lỗi của anh sao? Anh có tư cách gì mà trút giận lên người khác chứ?
Viên Trác Nghiên nghe hết lời của cậu ta, nhưng cũng không hề có dấu hiệu nào là thả vị bác sĩ này xuống.
Nếu không phải có A Châu đến đúng lúc thì ngày này năm sau đã là ngày giỗ của bác sĩ trưởng khoa sản này rồi.
Sắc mặt A Châu vẫn uy nghi không biểu cảm gì như thường, kết thúc động tác cúi chào, anh ta đi tới bên cạnh ông chủ báo cáo.
- Thưa boss, đã đưa ông ta đến rồi, đang đợi anh xử lý.
Sau khi nghe xong báo cáo từ A Châu, hai tay Viên Trác Nghiên mới thả ra khỏi cổ của bác sĩ. Nhưng trước khi rời đi, anh vẫn không quên hỏi lại tình trạng của Ôn Giai Tuệ.
Vừa mới thoát khỏi tay của thần chết, bác sĩ trưởng khoa lo ho lấy ho để nhưng vẫn không dám lơ là, cẩn trọng trả lời.
- Cô ấy hiện không còn gì nguy hiểm nữa. Sau khi tan thuốc mê thì có thể tỉnh lại rồi.
Viên Trác Nghiên nghe được như vậy cuối cùng cũng yên tâm mà xoay người rời khỏi, thân ảnh cao lớn đi dọc hành lang dài, bóng lưng ấy trông càng cô độc và lạnh lẽo.
A Châu cũng đã nhanh chân bước theo sau.
Trước cửa phòng phẫu thuật chỉ còn lại A Phong và mẹ Ôn. Bác sĩ đã trở lại vào trong chuẩn bị bước cuối cùng.
Mẹ Ôn chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trời phật phù hộ cho con gái mình đừng gặp bất kỳ chuyện gì nữa.
A Phong hết nhìn đèn phẫu thuật đã tắt rồi lại nhìn hành lang phía trước, trong lòng lại trầm tư suy nghĩ rất nhiều thứ.
.......................
Trong một căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn rọi thả xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Một người đàn ông run lẩy bẩy ngồi trước bàn, bên cạnh có hai người áo đen mặt mũi không chút cảm xúc, đứng đó để trông chừng ông ta. Ông ta đã sợ đến mặt mũi tái mét rồi, muốn xin được thả ra nhưng nhớ lại vừa rồi vì kháng cự mà bị đánh đến bầm giập toàn thân, những người này muốn làm gì ông ta đây chứ? Sẽ không lấy mạng ông ta chứ? Nếu là bắt cóc để tống tiền thì không phải là đã chọn sai người rồi sao? Một tài xế nghèo kiết xác như ông ta làm gì có đồng nào chứ? Rốt cuộc thì ông ta đã đắc tội gì với đám người này chứ?
Vừa rồi khi ông ta tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị mấy tên áo đen lạ mặt ngang nhiên lôi đi từ bệnh viện. Mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong này rồi.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe tiếng chiếc đèn trần lắc qua lắc lại theo nhịp, chợt nghe tiếng cửa mở ra, ánh sáng rọi vào căn phòng âm u. Người ngồi trên ghế nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang từ từ bước tới.
- Boss!
Mấy tên đứng xung quanh vừa thấy người đó đi vào thì đồng loạt cúi đầu chào.
Bước chân của người đàn ông dứt khoát và duy trì tốc độ rất đều đặn, giống như một con hổ đang từ từ tiến tới xé xác con mồi.
Đôi giày da sáng bóng đã đứng bên chiếc bàn, ánh sáng từ đèn rọi xuống chỉ thấy đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây hàng hiệu.
Người đàn ông gần như không dám thở mạnh, nghe tiếng kéo ghế, một mùi hương nam tính đặc biệt tản ra xung quanh, người kia ngồi vào ghế đối diện, sau đó là thanh âm lạnh lẽo như tảng băng truyền đến.
- Ông vẫn chưa hiểu tại sao mình lại ở đây?
Người đàn ông trung niên đã run đến sắp đái ra trong quần rồi, mặc dù không biết đối phương là ai nhưng ông ta vẫn có thể chắc chắn một điều người này không đơn giản, hơi thở rất trầm ồn, toàn thân toát ra một luồng khí vương giả bức người. Ông ta lắc đầu sợ hãi, những vết thương vừa bị đánh vẫn còn chảy máu, nhưng giờ phút này thành thật xin tha vẫn là quan trọng nhất.
- Tiên sinh, tôi chỉ là một tài xế bình thường thôi. Chẳng gây thù với ai cả, tại sao các anh lại bắt tôi đến đây chứ? Có phải các anh bắt nhầm người rồi không? Các anh thả tôi ra, tôi nhất định sẽ không tố cáo với cảnh sát đâu, tôi xin thề đấy.
Người kia nghe xong thì gương mặt càng thêm hung ác, tản ra một sát khí nồng đượm, giọng lạnh càng thêm lạnh.
- Cô gái mà ông đã gây tai nạn cách đây hai tiếng, ông quên nhanh như vậy à?
Người đàn ông trung niên nghe được câu này đã hoàn toàn bừng tỉnh, ông ta nhớ lại rồi, đúng là vừa nãy ông ta lái xe có đụng phải một người, còn chưa kịp nhìn rõ người bị đụng là ai và tình trạng thế nào thì ông ta cũng ngất trên vô lăng vì phanh gấp rồi. Chẳng lẽ....đây là đến để báo thù ư? Người bị đụng đã chết rồi ư?
- Tiên sinh, tôi, tôi thật sự không cố ý gây tai nạn đâu, tôi thật sự xin lỗi, xin lỗi.
Vừa nói xong, ông ta không chút do dự mà đẩy ghế ra và quỳ rạp xuống dưới chân của người kia, dập đầu lạy liên tục, hành động không khác gì một con chó hoang.
Khóe môi Viên Trác Nghiên nhếch lên tạo thành một đường cong ma mị, nhưng đây là nụ cười của quỷ vương, đáy lòng anh vẫn không thể hết chua xót. Xin lỗi sao? Chỉ một câu xin lỗi của ông ta có thể đổi lại được đứa con đã mất của anh và Ôn Giai Tuệ sao? Một câu xin lỗi của ông ta có thể đem nỗi đau của bọn họ chữa lành sao? Người phụ nữ của anh còn đang hôn mê trong bệnh viện, anh đã tưởng tượng ra hàng trăm cảnh khi cô tỉnh lại mà biết con của bọn họ không còn nữa thì cô sẽ sụp đổ như thế nào, vậy mà chỉ một câu xin lỗi là xong sao?!
- Ông có biết người phụ nữ ông đụng phải bây giờ như thế nào không? Cô ấy bị ông tông đến sảy thai rồi đấy, chúng tôi mất con rồi, ông nghĩ chỉ một câu xin lỗi là sẽ kết thúc sao?
Anh vừa nói vừa cười như điên dại, sóng mũi cay cay, mi mắt cũng giật giật, toàn thân anh run lên. Cảm giác đau thấu tâm can này, chỉ muốn đem tất cả cùng chôn vùi theo.
Người đàn ông trung niên nghe vậy càng thêm hoảng sợ, ôm chầm lấy chân của nam nhân không ngừng cầu xin.
- Tiên sinh, tôi thật sự không cố tình gây tai nạn, cô gái đó bất ngờ lao ra đường, khi tôi đạp phanh thì đã....tôi, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin anh tha cho tôi, tôi còn phải nuôi gia đình nữa, bọn họ sẽ chết mất nếu không có tôi.
Những lời này thường ngày vốn đã không bao giờ có tác dụng với một kẻ máu lạnh như Viên Trác Nghiên rồi, cộng thêm bây giờ lại là vì chuyện của Ôn Giai Tuệ và cái chết của bảo bảo thì hỏi xem hắn còn có thể nương tay ư?
Anh không đá văng ông ta mà từ từ cúi xuống, mặt đối mặt hỏi chuyện.
- Lúc đấy không phải ông đã uống say rồi lái xe sao?
Người đàn ông run cầm cập, mồ hôi đã chảy đầy trên trán xuống mặt, bị hỏi như vậy ông ta càng thêm sợ hãi, thành thật gật đầu thừa nhận. Vừa khóc vừa van xin như đang tế bái một vị thần.
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi, tôi sai rồi.
Viên Trác Nghiên nghe ông ta nói lại vô cùng bình thản, không hề có chút hành động nào dùng đến vũ lực hay đe dọa cả. Môi mỏng chỉ vẽ ra một nụ cười quỷ dị, đặt tay lên vai người đàn ông trung niên mà vỗ vỗ mấy cái.
- Quay lại chỗ ngồi đi nào.
Người đàn ông nghe vậy, lại không cảm nhận được chút nguy hiểm nào nữa, mặc dù còn run lẩy bẩy nhưng vẫn làm theo, chậm rãi trở lại ghế ngồi, cẩn thận từng hơi thở của mình. Ông ta lấy hết chút dũng khí vừa có được mà hỏi.
- Tiên sinh, có phải anh đã tha cho tôi rồi không?
Viên Trác Nghiên chỉ nhoẻn miệng cười, không trả lời ngay mà ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh đem hai chiếc cốc thủy tinh và một bình whisky tới.
Người đàn ông trung niên vẫn chưa hiểu ý tứ của anh, có chút bất an nhưng không biết là điều gì. Ông ta nuốt khan mấy ngụm nước bọt, hai mắt vẫn dán chặt trên tay của nam nhân.
Bàn tay đầy gân guốc của Viên Trác Nghiên được rọi chiếu bằng ánh sáng từ đèn trên trần, động tác thuần thục, tao nhã rót rượu ra hai chiếc cốc rồi đẩy một cái tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Anh cầm ly rượu còn lại lắc lắc trong tay, ngồi dựa lưng vào tựa ghế, không nhanh không chậm cất lời.
- Theo như anh vừa nói thì nếu tôi giết anh thì đúng là đã giết cả nhà anh. Thôi thì tôi mời anh một ly, coi như để hóa giải hiềm khích. Sau ly này anh có thể rời khỏi đây.
Người đàn ông trung niên nghe được lời này không khác gì được ban ân đặc xá, không chút ngần ngại mà cúi đầu cảm ơn liên tục, còn cầm ly rượu trên bàn lên.
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Tôi sẽ uống cạn ly này.
Nụ cười thâm hiểm bên khóe môi Viên Trác Nghiên đậm hơn, anh gật nhẹ đầu một cái, đưa ly rượu trên tay mình chạm phần dưới vào miệng ly mà ông ta đang cầm, nâng lên hơi cao trước mặt làm động tác mời lần nữa rồi uống cạn.
Người đàn ông cũng không chút nghi hoặc nữa, ngửa cổ uống hết ly rượu trên tay. Ông ta cười cười, đặt ly rượu xuống, còn cúi đầu chào một cái.
- Rượu tôi đã uống rồi, giờ tôi có thể đi được rồi chứ?
Viên Trác Nghiên gật gật đầu, khóe môi vẫn giương nhẹ.
Đúng vậy!
Ông ta có thể đi rồi, nhưng là đi đâu đây nhỉ?
Ánh mắt anh hung ác nhuộm đầy tơ máu nhìn về phía đối diện.
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp đứng lên thì đã lập tức đưa tay ôm ngực, đau đớn kêu lên rồi phun ra một ngụm máu. Giờ ông ta đã hiểu, ly rượu đó không phải bình thường, đúng rồi, một người như vậy sao có chuyện dễ dàng tha cho ông ta như vậy chứ.
Viên Trác Nghiên cười càng đậm hơn, đồng thời sát khí trong mắt cũng rõ rệt.
Đúng rồi, là đi xuống địa ngục đấy.
Người đàn ông trung niên ôm chặt ngực trái, máu trong khoang miệng phun ra càng nhiều, bên tai nghe tiếng bước chân đang đến gần, hai mắt trợn trắng nhìn gương mặt nam nhân tuấn mỹ nhưng tàn ác của nam nhân, còn buông mấy câu bên tai ông ta.
- Không phải anh rất thích uống rượu sao? Ly rượu này có vừa miệng anh không?
Tay anh chống bên cạnh cánh tay đang đặt trên bàn của ông ta, hơi cúi người xuống hỏi.
Ông ta không còn sức lực để phản kháng nữa, hơi thở cũng yếu dần, mắt trợn trắng nhìn chằm chằm Viên Trác Nghiên, tay chỉ đưa lên được một chút, thều thào đúng một chữ.
- Mày...
Vừa dứt một lời đó, ông ta cũng không còn thở nữa.
Viên Trác Nghiên nhếch môi cười tàn ác, dù đã giết ông ta nhưng vẫn không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng hiện giờ.
- Dọn dẹp sạch sẽ đi.
- Vâng thưa boss!
Anh thua người lại, đứng thẳng người, nhàn nhạt dặn dò mấy câu rồi xoay người rời đi.
Mấy thủ hạ xung quanh cúi đầu nhận lệnh, đồng thời cũng là đang tiễn ông chủ.
Bình luận facebook