Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 359 - Chương 359 CÂY LONG ANH
Chương 359 CÂY LONG ANH
Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Trừ những chuyện đó thì còn gì nữa không ạ?”
A Thái lắc đầu: “Không có, đúng như thầy mo nói, phóng viên Đường ở lại thôn ngủ một đêm, đến sáng hôm sau đã lấy lại tinh thần.”
Đêm hôm đó, A Thái sắp xếp cho mọi người ở lại nhà sàn của mình, bởi vì nơi này có độ ẩm rất cao, cho nên căn nhà nào cũng được xây theo kiểu nhà hai tầng bằng gỗ, phía dưới để cất trữ đồ đạc và lương thực, còn tầng hai để người ở.
Bởi vì điều kiện có hạn, cho nên tất cả bọn họ đều chen chúc trong một căn phòng, có điều ở nơi như thế này, có chỗ để đặt chân là tốt rồi, nên cũng không ai phàn nàn gì...
Nhưng không kêu ca là một chuyện, còn quen hay không lại là chuyện khác, những người sống trong thành phố quen với việc mùa hè mở điều hòa ngủ, đột nhiên để bọn họ ngủ trong nhà sàn bí bách như thế này, làm họ nhất thời chưa thích ứng được.
Mọi người không ngủ được, đành bật đèn lên nói chuyện linh tinh, nhưng nói mấy câu cuối cùng Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại quay về chuyện của Đường Hàm...
Viên Mục Dã nói thầm: “Theo như thời gian từ khi phát bệnh đến khi tử vong của những người kia, thì khi Đường Hàm đến Walla vẫn chưa xuất hiện tình trạng nôn ra máu.”
Đoàn Phong suy nghĩ: “Thể chất của mỗi người khác nhau mà, cậu xem, cho dù bị lây nhiễm ở cùng một thời điểm, nhưng chẳng phải thời gian phát bệnh và tử vong của họ khác nhau à?”
Viên Mục Dã thở dài nói: “Có lẽ khi Đường Hàm đến Walla thì đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng, có điều không quá nghiêm trọng nên anh ta chỉ coi như cảm cúm thông thường... Không biết thầy mo trong làng điều trị cho anh ta như thế nào.”
Đoàn Phong cười khẽ: “Thầy mo? Đấy là gọi dễ nghe thôi, thật ra chỉ là một người biết mấy loại cây cỏ, chữa bệnh đau đầu cảm cúm thông thường còn tạm được, bệnh nghiêm trọng hơn một chút là phải cầu thần xem bói.”
Viên Mục Dã vội vàng nói với Đoàn Phong: “Anh nói nhỏ thôi, nghe cách nói chuyện của trưởng làng thì có vẻ người ở nơi này rất tôn kính vị thầy mo kia, chúng ta đến đây là để tìm người, không nên chọc giận người ta chứ?”
Đoàn Phong buồn cười nói: “Yên tâm đi, tôi biết mà... Ngày mai chúng ta đi gặp thầy mo kia, cũng có thể hỏi thăm tình hình Đường Hàm lúc đó.”
“Trước mắt xem ra khả năng lớn nhất là Đường Hàm đã dẫn theo người quay phim đi vào sâu trong rừng mưa nhiệt đới, người dẫn đường của anh ta là một người bán hàng rong thường xuyên đi lại trong rừng, hiểu biết của người đó về rừng mưa nhiệt đới hơn hẳn so với Kiều Tử Sơn, khó đảm bảo anh ta không đưa Đường Hàm vào sâu hơn...” Viên Mục Dã nói nhỏ.
Sắc mặt Đoàn Phong trầm xuống: “Nếu đúng là như vậy thì rất phiền phức, một khi Đường Hàm phát bệnh e là sẽ chết trong rừng sâu núi thẳm này, muốn tìm được thi thể cũng khó.”
Đương nhiên Viên Mục Dã hiểu điều ấy, nếu đúng như vậy thì khả năng tìm được thi thể Đường Hàm vô cùng nhỏ, bởi vì cho dù thi thể không bị các loài động vật ăn thịt, thì cũng khó thoát khỏi điều kiện nóng ẩm của khí hậu nhiệt đới, có lẽ không được mấy ngày sẽ cát bụi về với cát bụi, đất về với đất.
Đại Quân nói xen vào: “Mọi người đừng quên còn có người quay phim đi cùng và người dẫn đường nữa, cho dù Đường Hàm phát bệnh chết, họ không mang thi thể về được thì cũng phải biết đã chôn thi thể ở đâu chứ?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Nếu như Đường Hàm thật sự phát bệnh, thì ai có thể cam đoan hai người bọ không bị lây nhiễm? Mỗi người bọn họ đều là một quả bom hẹn giờ!”
Một đêm không ngủ, trằn trọc mãi đến khi trời gần sáng Viên Mục Dã mới thiếp đi được một lúc... Sáng dậy cả người căng cứng, khó chịu.
Viên Mục Dã khó chịu ngồi dậy, đúng lúc này Kiều Tử Sơn đẩy cửa đi vào, anh ta đã thay quần áo vải của người dân địa phương, nhìn rất giống người ở đây.
“Cơm sáng xong rồi, mọi người dậy ăn đi! Tuy không phải món ngon quý hiếm gì, nhưng đều là đồ sạch, không có hóa chất đâu.” Kiều Tử Sơn vừa cười vừa nói.
Mọi người nghe thấy có cơm ăn đều nhao nhao chui ra khỏi chăn, kết quả khi đi vào trong sân, mặt ai nấy cũng thộn ra, trên chiếc bàn gỗ, trừ một chút rau xanh và quả dại, thì còn có hai đĩa côn trùng to nữa.
Những người khác còn đỡ, riêng Hoắc Nhiễm vừa nhìn thấy đã không chịu nổi, vội nói mình sẽ ăn lương khô mang theo... Khi Kiều Tử Sơn cho con côn trùng kia vào miệng còn cười bảo: “Nơi này khí hậu ẩm ướt, không có tủ lạnh, cho nên không thể bảo quản thịt được lâu. So với thịt, đám côn trùng này dễ bắt mà nhiều protein hơn. Yên tâm đi, đám côn trùng này rất sạch, bọn chúng đều sống trong thân cây, ăn rất ngọt.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong đám người vẫn chỉ có Đoàn Phong dám cầm một con lên cho vào miệng, nhai rôm rốp cười nói: “So với thịt chuột thì thứ này ngon hơn nhiều.”
Hoắc Nhiễm buồn nôn nói: “Đội trưởng Đoàn, em còn chưa cực khổ đến mức phải ăn thịt chuột?” Vietwriter.vn
Lúc đầu Trương Khai cũng thấy buồn nôn, nhưng nhìn dáng vẻ sợ sệt của Hoắc Nhiễm bèn cầm một con lên ăn trước mặt cậu ta, kết quả nhai rồi lại thấy mùi vị không tệ... thế là những người khác cũng bắt đầu ăn thử, riêng Viên Mục Dã từ đầu đến cuối không động đũa.
Đoàn Phong cố ý bắt một con côn trùng trắng nõn đưa đến trước mặt Viên Mục Dã: “Không ăn thử một con à?”
Không ngờ Viên Mục Dã không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh ta, cậu nhìn con côn trùng trong tay Đoàn Phong rồi nghiêm túc nói: “Tôi thích đỉa đã hút no máu hơn...”
Khóe miệng Đoàn Phong co rúm lại, lắc đầu nói: “Không vui chút nào!”
Sau khi ăn sáng xong, trưởng làng A Thái dẫn bọn họ đến chỗ thầy mo, mọi người đều cho rằng thầy mo là một người già cả trong làng, nhưng đến gặp mới biết thầy mo là một phụ nữ trung niên.
Mặc dù thái độ của thầy mo đối với mọi người rất lạnh nhạt, nhưng vừa nhắc đến Đường Hàm lại khen không dứt lời, mở miệng là gọi “Sứ giả của Thần”, sau đó bọn họ từ chỗ thầy mo biết được, đây là vì Đường Hàm đã lấy được sự tin tưởng của người dân trong làng, đã từng cùng người dân bản xứ ký hiệp ước đồng minh, đồng ý sẽ bảo vệ làng Walla bọn họ, đảm bảo bọn họ không bị đuổi khỏi rừng mưa nhiệt đới.
Điều kiện trao đổi là thầy mo nói cho Đường Hàm biết chỗ có những cây gỗ quý... Đặc biệt có một loại cây tên là long anh cổ thụ, nghe nói nhựa của cây này có thể chữa được bách bệnh! Người trong làng nếu bị côn trùng hay khí độc trong rừng làm bị thương, chỉ cần tìm được cây long anh này, lấy lá giã nát rồi ăn vào thì có thể giải độc.
Đám người Viên Mục Dã nghe xong đều cảm thấy không tin nổi, trên đời này làm gì có loại cỏ tiên cây thần nào chữa được bách bệnh chứ!
Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Trừ những chuyện đó thì còn gì nữa không ạ?”
A Thái lắc đầu: “Không có, đúng như thầy mo nói, phóng viên Đường ở lại thôn ngủ một đêm, đến sáng hôm sau đã lấy lại tinh thần.”
Đêm hôm đó, A Thái sắp xếp cho mọi người ở lại nhà sàn của mình, bởi vì nơi này có độ ẩm rất cao, cho nên căn nhà nào cũng được xây theo kiểu nhà hai tầng bằng gỗ, phía dưới để cất trữ đồ đạc và lương thực, còn tầng hai để người ở.
Bởi vì điều kiện có hạn, cho nên tất cả bọn họ đều chen chúc trong một căn phòng, có điều ở nơi như thế này, có chỗ để đặt chân là tốt rồi, nên cũng không ai phàn nàn gì...
Nhưng không kêu ca là một chuyện, còn quen hay không lại là chuyện khác, những người sống trong thành phố quen với việc mùa hè mở điều hòa ngủ, đột nhiên để bọn họ ngủ trong nhà sàn bí bách như thế này, làm họ nhất thời chưa thích ứng được.
Mọi người không ngủ được, đành bật đèn lên nói chuyện linh tinh, nhưng nói mấy câu cuối cùng Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại quay về chuyện của Đường Hàm...
Viên Mục Dã nói thầm: “Theo như thời gian từ khi phát bệnh đến khi tử vong của những người kia, thì khi Đường Hàm đến Walla vẫn chưa xuất hiện tình trạng nôn ra máu.”
Đoàn Phong suy nghĩ: “Thể chất của mỗi người khác nhau mà, cậu xem, cho dù bị lây nhiễm ở cùng một thời điểm, nhưng chẳng phải thời gian phát bệnh và tử vong của họ khác nhau à?”
Viên Mục Dã thở dài nói: “Có lẽ khi Đường Hàm đến Walla thì đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng, có điều không quá nghiêm trọng nên anh ta chỉ coi như cảm cúm thông thường... Không biết thầy mo trong làng điều trị cho anh ta như thế nào.”
Đoàn Phong cười khẽ: “Thầy mo? Đấy là gọi dễ nghe thôi, thật ra chỉ là một người biết mấy loại cây cỏ, chữa bệnh đau đầu cảm cúm thông thường còn tạm được, bệnh nghiêm trọng hơn một chút là phải cầu thần xem bói.”
Viên Mục Dã vội vàng nói với Đoàn Phong: “Anh nói nhỏ thôi, nghe cách nói chuyện của trưởng làng thì có vẻ người ở nơi này rất tôn kính vị thầy mo kia, chúng ta đến đây là để tìm người, không nên chọc giận người ta chứ?”
Đoàn Phong buồn cười nói: “Yên tâm đi, tôi biết mà... Ngày mai chúng ta đi gặp thầy mo kia, cũng có thể hỏi thăm tình hình Đường Hàm lúc đó.”
“Trước mắt xem ra khả năng lớn nhất là Đường Hàm đã dẫn theo người quay phim đi vào sâu trong rừng mưa nhiệt đới, người dẫn đường của anh ta là một người bán hàng rong thường xuyên đi lại trong rừng, hiểu biết của người đó về rừng mưa nhiệt đới hơn hẳn so với Kiều Tử Sơn, khó đảm bảo anh ta không đưa Đường Hàm vào sâu hơn...” Viên Mục Dã nói nhỏ.
Sắc mặt Đoàn Phong trầm xuống: “Nếu đúng là như vậy thì rất phiền phức, một khi Đường Hàm phát bệnh e là sẽ chết trong rừng sâu núi thẳm này, muốn tìm được thi thể cũng khó.”
Đương nhiên Viên Mục Dã hiểu điều ấy, nếu đúng như vậy thì khả năng tìm được thi thể Đường Hàm vô cùng nhỏ, bởi vì cho dù thi thể không bị các loài động vật ăn thịt, thì cũng khó thoát khỏi điều kiện nóng ẩm của khí hậu nhiệt đới, có lẽ không được mấy ngày sẽ cát bụi về với cát bụi, đất về với đất.
Đại Quân nói xen vào: “Mọi người đừng quên còn có người quay phim đi cùng và người dẫn đường nữa, cho dù Đường Hàm phát bệnh chết, họ không mang thi thể về được thì cũng phải biết đã chôn thi thể ở đâu chứ?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Nếu như Đường Hàm thật sự phát bệnh, thì ai có thể cam đoan hai người bọ không bị lây nhiễm? Mỗi người bọn họ đều là một quả bom hẹn giờ!”
Một đêm không ngủ, trằn trọc mãi đến khi trời gần sáng Viên Mục Dã mới thiếp đi được một lúc... Sáng dậy cả người căng cứng, khó chịu.
Viên Mục Dã khó chịu ngồi dậy, đúng lúc này Kiều Tử Sơn đẩy cửa đi vào, anh ta đã thay quần áo vải của người dân địa phương, nhìn rất giống người ở đây.
“Cơm sáng xong rồi, mọi người dậy ăn đi! Tuy không phải món ngon quý hiếm gì, nhưng đều là đồ sạch, không có hóa chất đâu.” Kiều Tử Sơn vừa cười vừa nói.
Mọi người nghe thấy có cơm ăn đều nhao nhao chui ra khỏi chăn, kết quả khi đi vào trong sân, mặt ai nấy cũng thộn ra, trên chiếc bàn gỗ, trừ một chút rau xanh và quả dại, thì còn có hai đĩa côn trùng to nữa.
Những người khác còn đỡ, riêng Hoắc Nhiễm vừa nhìn thấy đã không chịu nổi, vội nói mình sẽ ăn lương khô mang theo... Khi Kiều Tử Sơn cho con côn trùng kia vào miệng còn cười bảo: “Nơi này khí hậu ẩm ướt, không có tủ lạnh, cho nên không thể bảo quản thịt được lâu. So với thịt, đám côn trùng này dễ bắt mà nhiều protein hơn. Yên tâm đi, đám côn trùng này rất sạch, bọn chúng đều sống trong thân cây, ăn rất ngọt.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong đám người vẫn chỉ có Đoàn Phong dám cầm một con lên cho vào miệng, nhai rôm rốp cười nói: “So với thịt chuột thì thứ này ngon hơn nhiều.”
Hoắc Nhiễm buồn nôn nói: “Đội trưởng Đoàn, em còn chưa cực khổ đến mức phải ăn thịt chuột?” Vietwriter.vn
Lúc đầu Trương Khai cũng thấy buồn nôn, nhưng nhìn dáng vẻ sợ sệt của Hoắc Nhiễm bèn cầm một con lên ăn trước mặt cậu ta, kết quả nhai rồi lại thấy mùi vị không tệ... thế là những người khác cũng bắt đầu ăn thử, riêng Viên Mục Dã từ đầu đến cuối không động đũa.
Đoàn Phong cố ý bắt một con côn trùng trắng nõn đưa đến trước mặt Viên Mục Dã: “Không ăn thử một con à?”
Không ngờ Viên Mục Dã không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh ta, cậu nhìn con côn trùng trong tay Đoàn Phong rồi nghiêm túc nói: “Tôi thích đỉa đã hút no máu hơn...”
Khóe miệng Đoàn Phong co rúm lại, lắc đầu nói: “Không vui chút nào!”
Sau khi ăn sáng xong, trưởng làng A Thái dẫn bọn họ đến chỗ thầy mo, mọi người đều cho rằng thầy mo là một người già cả trong làng, nhưng đến gặp mới biết thầy mo là một phụ nữ trung niên.
Mặc dù thái độ của thầy mo đối với mọi người rất lạnh nhạt, nhưng vừa nhắc đến Đường Hàm lại khen không dứt lời, mở miệng là gọi “Sứ giả của Thần”, sau đó bọn họ từ chỗ thầy mo biết được, đây là vì Đường Hàm đã lấy được sự tin tưởng của người dân trong làng, đã từng cùng người dân bản xứ ký hiệp ước đồng minh, đồng ý sẽ bảo vệ làng Walla bọn họ, đảm bảo bọn họ không bị đuổi khỏi rừng mưa nhiệt đới.
Điều kiện trao đổi là thầy mo nói cho Đường Hàm biết chỗ có những cây gỗ quý... Đặc biệt có một loại cây tên là long anh cổ thụ, nghe nói nhựa của cây này có thể chữa được bách bệnh! Người trong làng nếu bị côn trùng hay khí độc trong rừng làm bị thương, chỉ cần tìm được cây long anh này, lấy lá giã nát rồi ăn vào thì có thể giải độc.
Đám người Viên Mục Dã nghe xong đều cảm thấy không tin nổi, trên đời này làm gì có loại cỏ tiên cây thần nào chữa được bách bệnh chứ!
Bình luận facebook