• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 361 - Chương 361 BỘ LẠC BÍ ẨN

Chương 361 BỘ LẠC BÍ ẨN

Tình trạng của người đàn ông này khiến Viên Mục Dã thấy sởn cả gai ốc. Cậu lặng đi một lát rồi mới quay đầu hỏi Đoàn Phong: “Bây giờ nên làm gì đây?”



Đoàn Phong tỏ vẻ khó xử: “Những người này ở lại đây chỉ có thể chờ chết, nhưng đường ra ngoài khó đi, nếu khiêng ra ngoài bằng sức người, chỉ e chưa đến được bệnh viện cũng đã chết trên đường rồi… Hơn nữa tình hình căn bệnh này không rõ ràng, nếu tùy tiện đưa đến bệnh viện thành phố Diego, rất có khả năng sẽ gây lây lan quy mô lớn.”



Trong lòng Viên Mục Dã biết rõ lời Đoàn Phong nói đều là tình hình thực tế. Thay vì cố gánh nguy hiểm đưa tất cả những người lây nhiễm ra khỏi rừng nhiệt đới, chẳng bằng để bọn họ chờ chết, một lần rồi được nhẹ gánh luôn… Nhưng đó là mạng người, không phải trò đùa. Nếu chỉ đơn giản từ bỏ bọn họ như vậy, thế chẳng phải là không công bằng với bọn họ hay sao?



Lý do nền văn minh của loài người phát triển cho tới ngày hôm nay, chính là vì có số ít người biết đương đầu với khó khăn thử thách, nghĩ cách giải quyết vấn đề khi đối mặt với những sự vật không biết chứ không phải chỉ biết trốn tránh… Khi đối mặt với căn bệnh không biết tên càng nên như thế!



Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã quay đầu liếc nhìn người đàn ông còn đang đau đớn giãy giụa, cậu nói với Đoàn Phong: “Anh đã liên hệ với lão Lâm trước chưa? Chắc chắn anh ấy có cách, tốt nhất là có thể cử đội y tế đến.”



Đoàn Phong cầm điện thoại vệ tinh đi ra ngoài, ai ngờ thừa dịp này, bà chị thầy mo từ nãy đến giờ không lên tiếng kia lại đột nhiên nói với Viên Mục Dã: “Tôi có cách có thể cứu bọn họ!”



Viên Mục Dã sửng sốt, mặc dù trong lòng không tin thầy mo lợi hại hơn đội ngũ y tế hàng đầu trong nước, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói: “Chị không ngại nói thử cách của mình xem…”



Thầy mo do dự một chút, sau đó lấy ra một túi tiền. Viên Mục Dã thấy chị ta giữ kĩ thế còn tưởng rằng là thứ khó lường cỡ nào cơ, kết quả mở ra thì thấy, bên trong đựng một chiếc lá khô hình dạng kỳ lạ.



Viên Mục Dã thấy thầy mo lấy chiếc lá khô ra, rồi quay đầu bảo vợ người đàn ông đi rót nửa bát nước. Sau đó chị ta bóp nát lá cây bỏ vào nước, ngoáy hai ba vòng bằng ngón tay và đút cho người đàn ông uống.



Đúng lúc này Đoàn Phong gọi điện thoại quay vào, anh ta vừa thấy hành động của thầy mo, thì lập tức giật mình, nói: “Chị cho anh ta uống cái gì đấy?”



Nhưng thầy mo chẳng thèm nâng mí mắt mà đáp: “Đây là lá cây long anh, có thể giải trăm loại độc…”



“Bậy bạ! Đây là bệnh chứ không phải độc, nhai đại cái lá cây là có thể chữa khỏi thì chúng tôi cũng không đến nỗi chạy đến chỗ các người từ ngàn dặm xa xôi!” Nói xong, Đoàn Phong trách Viên Mục Dã: “Cậu cũng không ngăn cản… Hay thật đấy! Để chị ta làm lung tung như vậy, ông anh này chắc chắn không đợi được tới khi bác sĩ tới rồi.”



Viên Mục Dã vừa nghe Đoàn Phong nói như vậy, bèn vội hỏi anh ta: “Lão Lâm nói thế nào? Sẽ cử đội y tế tới đây chứ?”



Đoàn Phong gật đầu: “Sẽ tới, nhưng cần ít thời gian. Đội y tế không phải nói tới là có thể tới ngay được, còn phải xin cấp trên phê duyệt mới được.”



Viên Mục Dã nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng hiện giờ là lúc giành giật thời gian. Nếu tới chậm, có lẽ đội y tế chỉ có thể nhìn thấy mấy cái xác thôi.”



Ai ngờ thầy mo lắc đầu, nói: “Không phải mấy cái đâu, trong tộc có tổng cộng có hai mươi người đàn ông khỏe mạnh cắt máu ăn thề với phóng viên Đường…”

Viên Mục Dã và Đoàn Phong nghe mà thấy choáng váng, xem ra khả năng đưa người bệnh đi không cao. Đây gần như là thanh niên trai tráng của cả làng rồi còn gì, những người còn lại đều là người ốm yếu già khọm, đâu khiêng nổi bọn họ?



Ngay khi vẻ mặt tất cả mọi người đều như mây đen phủ kín, Viên Mục Dã lại phát hiện hình như người đàn ông nằm trên giường đã ngừng nôn ra máu. Nhìn thấy cảnh này, trái tim cậu lập tức vọt lên tận cổ, chẳng lẽ người này sắp chết ư?



Kết quả cậu và Đoàn Phong cùng bước đến xem thì phát hiện hô hấp của người đàn ông này trở nên vững vàng hơn, sắc mặt cũng không xấu giống vừa nãy nữa, dường như đã qua cơn nguy kịch.



“Không phải là hồi quang phản chiếu đấy chứ?” Đoàn Phong tỏ vẻ nghi ngờ.



Nhưng thầy mo lại đáp rất bình tĩnh: “Đó là do lá của cây long anh có tác dụng, cậu ta bảo vệ được mạng sống rồi…”

Nguồn : Vietwriter.vn

Vợ của người đàn ông kia vừa nghe thế thì quỳ xuống cảm ơn thầy mo rối rít, đúng là coi thầy mo như thần tiên sống… Đoàn Phong bèn tóm lấy thầy mo, bảo chị ta cứu những người khác bằng cách này.



Kết quả thầy mo lại nói: “Tôi chỉ còn mỗi một chiếc lá cây long anh này thôi.”



Đoàn Phong truy hỏi chị ta chỗ nào còn loại cây long anh này? Nhưng sắc mặt thầy mo hơi do dự, dường như không muốn nói nhiều hơn… Lúc này Kiều Tử Sơn và A Thái cũng chạy trở lại, báo có thêm mấy người dân nôn ra máu, tình hình bắt đầu trở nên ngày càng tệ. Lúc này Viên Mục Dã khuyên thầy mo: “Cứu người quan trọng, nếu chậm thì có thể những người trong tộc của chị sẽ chết hết! Những người ngoài như chúng tôi vốn không quen đường đi trên núi, cho dù chị dẫn chúng tôi đến vị trí của cây long anh, thì lần sau lên núi chúng tôi vẫn không biết nên đi như thế nào… Cho nên chị không phải lo việc chúng tôi sẽ để lộ vị trí của cây long anh.”



Nghe vậy, thầy mo thở dài: “Được thôi, vậy các cậu chờ tôi về lấy ít đồ đã…”



Ai ngờ trước khi xuất phát, thầy mo lại đổi ý tức thì, nói là chỉ có thể dẫn hai người Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi, mấy người Đại Quân đành phải tạm ở lại trong thôn. Nhưng Kiều Tử Sơn lại tỏ vẻ mình nhất định phải đi theo, bởi vì Viên Mục Dã và Đoàn Phong là do anh ta dẫn lên núi, tất nhiên cũng phải đưa họ bình an ra ngoài.



Thầy mo liếc Kiều Tử Sơn, chẳng nói được cũng chẳng nói không được, anh ta coi như là chị ta đã ngầm đồng ý, thế nên cùng xuất phát đi theo bọn họ vào sâu trong rừng nhiệt đới.



Trên đường thầy mo nói với nhóm Viên Mục Dã rằng số lượng cây long anh cực kỳ hiếm hoi. Cả đời chị ta mới chỉ thấy hai cây mà thôi… Hơn nữa hai cây long anh đó luôn được một bộ lạc bí ẩn bảo vệ, cho nên mỗi lần chị ta đi đều chỉ có thể hái được một vài lá cây.



Đoàn Phong bèn hỏi thầy mo: “Nếu lấy nhiều sẽ thế nào?”



Thầy mo đáp xa xăm: “Sẽ chết…”



Hình như Viên Mục Dã đã đoán được cho tới giờ thầy mo dựa vào cái gì để duy trì địa vị của mình, có lẽ chính là loại lá cây long anh có thể cứu mạng người này, cho nên chị ta mới không muốn để cho người ngoài biết vị trí của cây long anh.



Tuy nhiên có một điều Viên Mục Dã không hiểu, đó là tại sao thầy mo lại nói cho người ngoài như Đường Hàm biết? Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta đã cắt máu ăn thề với người trong thôn ư?



Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Tại sao chị đồng ý nói vị trí của cây long anh cho Đường Hàm biết?”



Thầy mo sửng sốt, sau đó thở dài đáp: “Mấy năm nay rừng mưa nhiệt đới càng ngày càng bị phá hoại nghiêm trọng hơn. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ có một ngày đe dọa đến cây long anh vốn đã hiếm hoi. Tôi biết phóng viên Đường thật lòng muốn giúp chúng tôi, cho nên tôi mới kể chuyện cây long anh cho cậu ta… Hơn nữa không có tôi dẫn đường, chắc chắn cậu ta không thể tìm thấy cây long anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom