• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (3 Viewers)

  • Chương 360 - Chương 360 CẮT MÁU ĂN THỀ

Chương 360 CẮT MÁU ĂN THỀ

Cũng không biết tại sao, khi Viên Mục Dã vô tình liếc về phía Kiều Tử Sơn, cậu thấy biểu cảm của anh ta hơi kinh ngạc, dường như không ngờ thầy mo sẽ làm như vậy…



Sau khi rời khỏi phòng của thầy mo, Trương Khai buồn cười nói: “Đã là thời đại nào rồi mà còn ký kết hiệp ước đồng minh? Định đóng phim điện ảnh với chúng ta à?”



Kiều Tử Sơn đi ở phía trước nghe thế cười đáp: “Cũng không phô trương như vậy đâu, chỉ cử hành một buổi lễ thể hiện tầm quan trọng của giao ước, giống như lễ ký hợp đồng ấy. Các anh cũng nhận ra rồi đó, người trong làng luôn không muốn tin tưởng người bên ngoài, nếu không phải vì mấy năm nay rừng mưa nhiệt đới bị chặt trộm quá nghiêm trọng, bọn họ sẽ nhất quyết không nhờ vả bất cứ lực lượng nào từ bên ngoài đâu.”



Lúc ấy chẳng ai ở đây ngờ tới, cái gọi là ký hiệp ước đồng minh này suýt nữa đã mang đến tai họa ngập đầu cho làng Walla.



Viên Mục Dã thấy, nhất định là Đường Hàm đã đi vào sâu trong rừng nhiệt đới rồi, cho nên bây giờ có tiếp tục ở lại làng cũng chỉ lãng phí thời gian. Vì vậy cậu đề nghị có thể nào nhờ làng Walla cho bọn họ mượn một người dân làng thường xuyên đi lại ở trong rừng, dẫn bọn họ vào sâu trong rừng nhiệt đới để tìm kiếm Đường Hàm hay không.



Trưa hôm đó Đoàn Phong và Viên Mục Dã đến tìm A Thái thương lượng, nói là đoàn người bọn họ muốn đi vào sâu trong rừng mưa nhiệt đới để tìm Đường Hàm, hy vọng làng có thể cho bọn họ mượn một người dẫn đường có nhiều kinh nghiệm đi cùng.



Ai ngờ A Thái nghe xong lại lắc đầu nói: “Chuyện này phải được thầy mo đồng ý mới được. Người của tộc chúng tôi sinh sống ở đây từ trước đến giờ luôn có thần chỉ dẫn, nếu cứ hành động bừa, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho làng.”



Viên Mục Dã biết ngay việc này có lẽ hơi khó giải quyết, bởi vì vị thầy mo kia thoạt nhìn không dễ nói chuyện như trưởng làng. Trông toàn thân chị ta đều toát lên sự tối tăm khó nói thành lời, đôi mắt đen nhánh cứ như có thể thấy rõ nội tâm mỗi một con người vậy…



Có điều, dù khó hơn cũng phải đi thử một lần, vì mục đích của bọn họ chỉ là để tìm người chứ không phải muốn mưu toan giống cây quý hiếm trong rừng nhiệt đới.



Nhưng ngay từ đầu, sự việc vẫn không thuận lợi lắm, bà chị thầy mo từ chối yêu cầu của Viên Mục Dã ngay lập tức, lý do cũng rất đơn giản, đó là người thôn Walla bọn họ không tham gia vào bất cứ chuyện gì bên ngoài rừng nhiệt đới.



Viên Mục Dã kiên nhẫn nói: “Quả thật chúng tôi đều là người ngoài, nhưng không phải Đường Hàm đã ký hiệp ước đồng minh với các người ư? Suy cho cùng, anh ta cũng là một nửa người nhà của các người mà? Lần này chúng tôi tới thật sự chỉ vì tìm kiếm Đường Hàm đã mất tích, nếu anh ta chết ở trong rừng, vậy ai sẽ hoàn thành hiệp ước đồng minh mà các người đã ký đây?”



Thầy mo không cho là đúng: “Nếu phóng viên Đường thật sự chết trong rừng nhiệt đới thì mọi thứ là do ý muốn của thần, tất nhiên sẽ có sứ giả mới của thần đến liên minh với chúng tôi. Không cần những người từ ngoài tới như các cậu nhọc lòng.”



Viên Mục Dã vừa định tiếp tục nói gì đó thì thấy một người dân làng đột nhiên chạy vào. Anh ta hốt hoảng nói nhỏ với thầy mo vài câu, thầy mo nghe xong sắc mặt thay đổi, sau đó chị ta giơ tay nói với mấy người Viên Mục Dã: “Đừng nhắc lại việc này nữa, các người cũng mau rời khỏi làng đi!” Nói xong, chị ta bảo người vừa vào: “Người ở đâu? Mau dẫn tôi đi!”



Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhanh chóng trao đổi ánh mắt, biết chắc trong thôn đã xảy ra chuyện rồi. Vì thế họ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng bước theo sau thầy mo và người kia, đi tới trước một căn nhà sàn phía đầu Tây của làng… Lúc đoàn người bước vào, bọn họ thấy một người đàn ông cơ bắp nằm trên giường gỗ trong

phòng, không biết vì lý do gì mà đang nôn ra từng ngụm máu!



Sắc mặt Viên Mục Dã sầm xuống, sao tình trạng của tên này giống hệt mấy nhân viên y tế đã chết thế? Cậu lập tức kéo Đoàn Phong ra: “Có lẽ anh ta đã bị lây nhiễm!”



Đoàn Phong cũng thầm cả kinh, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, anh ta vội vàng nói với Kiều Tử Sơn ở đằng sau: “Mau đi báo cho cậu của anh, hiện giờ có lẽ trong làng đã có người bị lây bệnh lạ!”



Kiều Tử Sơn không dám lề mề, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, còn Viên Mục Dã từ từ tới gần người đàn ông kia, muốn xem thử tình trạng của anh ta thế nào! Ai ngờ cậu lại bị Đoàn Phong kéo lại: “Bây giờ tốt nhất là cậu đừng qua đó, ngộ nhỡ…”



Viên Mục Dã không đợi anh ta nói hết lời đã cười bảo: “Ngộ nhỡ cái gì? Căn bệnh này chỉ nhìn thôi sẽ không bị lây. Bây giờ chúng ta cần phải làm rõ vấn đề anh ta bị lây bệnh như thế nào, vậy mới có thể phòng tránh người khác bị lây bệnh hiệu quả hơn.”



Thầy mo thấy Viên Mục Dã áp sát lại nên lạnh giọng, nói: “Tất cả các người đều đi ra ngoài đi. Tôi muốn bắt đầu chữa trị cho người bệnh.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Viên Mục Dã nói bằng giọng nặng nề: “Chuyện tới bây giờ tôi cũng không gạt chị nữa. Tình trạng của ông anh này vô cùng nguy hiểm, trên người Đường Hàm đã mất tích có một loại bệnh vô cùng đáng sợ, rất có thể do anh ta lây bệnh cho ông anh này… Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi nhất định phải tìm được anh ta.”



Nghe vậy, sắc mặt thầy mo tái mét: “Cậu đang nói bậy cái gì đó?! Phóng viên Đường là sứ giả do thần linh phái tới. Làm sao trên người anh ta có thể có thần ôn dịch được?”



Viên Mục Dã vừa định giải thích tiếp, thì lại nghe thấy Đoàn Phong cười lạnh: “Tôi chỉ nói một lần, bây giờ người này mắc bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng tìm ra con đường anh ta bị Đường Hàm lây bệnh, toàn bộ người trong làng các người sẽ chết hết!”



Có thể là câu cuối cùng của Đoàn Phong nói hơi gay gắt và độc địa, dọa cho bà chị thầy mo tắt đài cả buổi. Bấy giờ Kiều Tử Sơn và A Thái cũng chạy lại đây, hơn nữa bọn họ còn mang đến một tin tức tệ hơn, đó là vừa rồi có thêm hai người xuất hiện tình trạng nôn ra máu.



Đoàn Phong xoay người nói với A Thái: “Tập trung cách ly hết tất cả những người xuất hiện triệu chứng nôn ra máu, đề phòng bọn họ lây bệnh cho người dân khỏe mạnh.” Nói xong, anh ta lạnh lùng nhìn về phía thầy mo: “Hiện giờ chị phải suy nghĩ thật kĩ, sau khi Đường Hàm tới đã cùng làm gì với những người bị nhiễm bệnh này?”



Thầy mo đáp bằng sắc mặt tái nhợt: “Bọn họ là thanh niên trai tráng trong thôn. Tôi bảo bọn họ cắt máu ăn thề với phóng viên Đường, kết nghĩa làm anh em khác họ, cùng nhau bảo vệ thôn Walla và rừng nhiệt đới…”



“Từ từ, chị nói cắt máu ăn thề là có ý gì?” Viên Mục Dã đột nhiên ngắt lời thầy mo.



Không đợi thầy mo trả lời, Kiều Tử Sơn đã thay đổi sắc mặt: “Chính là những người kết nghĩa nhỏ máu của mình vào trong rượu, sau đó mỗi người uống một ngụm!”



Viên Mục Dã bỗng hiểu ra tất cả, cậu lập tức nói với A Thái: “Trưởng làng, ông mau tập trung hết những người dân ngày hôm đó đã cắt máu ăn thề với Đường Hàm lại một chỗ. Có thể tất cả bọn họ đều đã bị lây căn bệnh lạ này rồi!”



A Thái bị vẻ mặt của đám Viên Mục Dã dọa sợ, ông ta hơi kinh ngạc rồi mới vội vàng quay lưng đi ra ngoài tìm người. Mà lúc này người đàn ông trên giường kia vẫn đang đau khổ giãy giụa, máu đông nhìn như thịt nát liên tục trào ra từ trong miệng anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom