Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362 - Chương 362 KIỀU TỬ SƠN
Chương 362 KIỀU TỬ SƠN
Viên Mục Dã lại lắc đầu liên tục: “Vậy là chị đã xem thường Đường Hàm rồi. Rất có khả năng việc anh ta mất tích có liên quan đến cây long anh quý hóa của các người!”
“Không thể nào, không có tôi dẫn đường, cậu ta đừng hòng tìm thấy cây long anh!” Thầy mo nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Đoàn Phong ra vẻ buồn cười: “Ai nói anh ta nhất định có thể tìm thấy? Chính là vì không tìm thấy… cho nên cuối cùng mới làm bản thân mình cũng mất tích luôn đó!”
Thầy mo lặng đi một lát rồi nói: “Nếu cậu ta không nhằm vào cây long anh, người tộc Khởi Á bảo vệ cây long anh sẽ không làm cậu ta bị thương.”
Viên Mục Dã thở dài: “Không phải chúng tôi lo anh ta bị bộ lạc bí ẩn kia làm bị thương, mà là lo anh ta đã phát bệnh chết từ đời nào rồi. Trên cơ bản, người bị anh ta lây bệnh hoàn thành hết quá trình từ khi nhiễm bệnh đến chết chỉ trong vòng hai tuần. Suy tính dựa theo thời gian này, chắc có khi Đường Hàm đã chết mấy ngày rồi…”
Tất cả mọi người ở đây đều không muốn nhìn thấy kết quả ấy, cho nên trong lúc nhất thời, không khí trở nên hơi đè nén. Mọi người cũng không nói chuyện nữa mà đều tiếp tục cắm cúi lên đường. Đừng thấy bà chị thầy mo là phụ nữ, nhưng bước đi của chị ta không chậm hơn chút nào so với ba người đàn ông đám Viên Mục Dã, thậm chí còn là người đi nhanh nhất.
Mặc dù như thế, nhưng dường như đường đi vẫn xa tít mù tắp. Thầy mo còn nói thẳng với bọn họ, dù với tốc độ đi đường của chị ta cũng phải đi mất “một ngày một đêm” mới có thể tới nơi có cây long anh.
Trời tối rất nhanh, Kiều Tử Sơn đề nghị cắm trại nghỉ ngơi, hừng đông ngày mai lại xuất phát. Thầy mo nhìn quanh quất, sau đó chỉ vào hai gốc cây cao vút mấy chục mét: “Ở chỗ đó đi!”
Trên lưng ba người Viên Mục Dã đều cõng lều đơn, còn thầy mo lại lấy từ trong túi đeo trên người ra một chiếc võng, treo ở giữa hai gốc cây… Theo lý mà nói, thầy mo hàng năm đi lại ở trong rừng, chắc chắn là quen ngủ trên võng của chị ta, nhưng không may làm sao, cố tình trời lại đổ mưa phùn.
Nếu lúc này chỉ có một mình thầy mo lên đường, bị gặp mưa thì cũng đành chịu, nhưng hiện giờ vấn đề là ba người đàn ông nhóm Viên Mục Dã đều có lều chắn mưa, bọn họ cũng đâu thể trơ mắt nhìn bà chị thầy mo bị mưa xối lạnh lẽo được?
Cuối cùng Viên Mục Dã nhường lều của mình cho thầy mo, cậu và Đoàn Phong chen chúc vào một cái lều. Lúc đầu thầy mo còn chưa quen loại lều này, chui vào rồi cứ nhích tới nhích lui, bởi vì trong mắt chị ta, ngủ ở trên võng cao vẫn an toàn hơn…
May là lều đơn cũng miễn cưỡng có thể ngủ được hai người, hơn nữa hai người Viên Mục Dã cũng không to béo lắm, cho nên nằm ở bên trong không đến mức chật chội khó chịu… Nhưng lúc này mưa bên ngoài lại càng lúc càng to, không hề có dấu hiệu sắp dừng lại chút nào. Nếu còn tiếp tục mưa không ngừng như vậy, sợ là sẽ làm chậm tốc độ của bọn họ.
Nói cũng kỳ lạ, hình như tối nay Đoàn Phong chẳng hề buồn ngủ. Anh ta luôn nhìn chằm chằm mỗi một động tĩnh của hai chiếc lều kia qua cửa sổ nhỏ trên lều.
Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Cậu nghe Đoàn Phong khẽ nói: “Tôi nghi ngờ tay Kiều Tử Sơn kia có vấn đề…”
Viên Mục Dã ngồi bật dậy, sau đó đến bên cạnh Đoàn Phong, nhìn chăm chú ra bên ngoài, cậu nói: “Anh đã phát hiện cái gì rồi?”
Đoàn Phong hừ khẽ: “Sau khi vào rừng, từ đầu tới cuối Kiều Tử Sơn đều đi ở đằng sau. Có một lần tôi phát hiện anh ta đang lén lút để lại ký hiệu ở ven đường.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Điều này rất bình thường mà, có lẽ là anh ta sợ bị lạc đường thì sao?”
Đoàn Phong lại lắc đầu: “Nhưng ký hiệu anh ta làm đều rất bí ẩn, rõ ràng là không muốn để mấy người chúng ta nhận ra… Tôi có thể lý giải việc anh ta giấu người phụ nữa kia, nhưng nếu giấu cả cậu và tôi thì có vấn đề lớn đấy.”
Viên Mục Dã hơi suy tư: “Nếu đã như vậy… chứng tỏ ký hiệu này là để lại cho người khác xem, chẳng lẽ Kiều Tử Sơn cũng muốn tìm được cây long anh?”
“Khó mà nói lắm, suy cho cùng khi đứng trước lợi ích khổng lồ, không phải ai cũng có thể giữ vững được bản tính. Đừng nói là loại cây hiếm có như cây long anh, dù là mấy loại cây quý bị đấu giá phát sốt trên thị trường hiện nay cũng phải trên chục nghìn tệ một cây. Nếu gặp được cây trên trăm năm thì càng kinh khủng hơn nữa.” Đoàn Phong đè thấp giọng xuống.
Viên Mục Dã thở dài: “Được rồi, anh ngủ trước đi, tôi canh nửa đêm đầu, nửa đêm về sáng anh dậy thay cho tôi…”
Đoàn Phong cũng không khách sáo với cậu, ngả đầu là ngủ luôn, còn Viên Mục Dã thì quan sát chặt chẽ hai chiếc lều khác… Đương nhiên, chủ yếu vẫn là canh chừng lều của Kiều Tử Sơn.
Nhưng không ngờ cậu canh chừng tới canh chừng lui, Kiều Tử Sơn không có động tĩnh gì, ngược lại là sau nửa đêm thầy mo lại khẽ khàng chui ra khỏi lều… Viên Mục Dã vừa định đánh thức Đoàn Phong, lại thấy anh ta đã ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn mỗi một cử động của thầy mo.
Thầy mo ra ngoài, đầu tiên là nghe ngóng tiếng động của hai lều kia, sau khi xác định tất cả bọn họ đều đang ngủ, chị ta chạy vụt vào giữa rừng rậm. Cùng lúc đó, một bóng dáng khác mà bọn họ vẫn luôn chú ý cũng xuất hiện. Sau khi thầy mo chui vào rừng, Kiều Tử Sơn bám theo lặng yên không một tiếng động.
Đoàn Phong cười lạnh: “Từ đầu tới cuối người phụ nữ này đều không muốn tin ba chúng ta, cho nên chị ta định quăng chúng ta đi để tự mình đi tìm cây long anh.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hơi sốt ruột: “Làm sao đây? Bây giờ đuổi theo còn có thể tìm được tung tích của bọn họ không?”
Đoàn Phong mỉm cười, nói bằng vẻ mặt tự tin: “Yên tâm, sẽ không mất dấu đâu. Chẳng qua ở giữa còn chen thêm Kiều Tử Sơn, cho nên không thể bám sát quá…”
Vì thế hai người bọn họ dầm mưa đi theo sau lưng thầy mo và Kiều Tử Sơn. Đoàn Phong vừa đi vừa đổi ký hiệu của Kiều Tử Sơn thành những ký hiệu chỉ có người thuộc số 54 mới nhận ra. Như vậy, cho dù Kiều Tử Sơn thật sự có vấn đề, đồng lõa với anh ta cũng không tìm thấy vị trí thật sự của cây long anh.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, thầy mo đã không định nói thật với bọn họ. Khoảng cách từ thôn Walla đến hai gốc cây long anh cũng chẳng cần đến thời gian đi đường một ngày một đêm. Sở dĩ chị ta phải nói như vậy là muốn lẫn lộn nhận định, cho dù trên đường không thể bỏ rơi ba người bọn họ, chị ta cũng sẽ dắt bọn họ đi theo đường vòng trong rừng, cho đến khi khiến họ hoàn toàn mù mờ mới thôi.
Mặc dù Viên Mục Dã không biết rốt cuộc loại cây long anh này có thần kỳ như lời thầy mo nói hay không, nhưng có thể tưởng tượng nó khá quan trọng với những cư dân vốn ở trong rừng nhiệt đới này. Nếu không bà chị thầy mo sẽ không cần phải đề phòng bọn họ như vậy.
Cuối cùng, cơn mưa này đã ngừng lại sau khi trời sáng. Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi trong mưa mấy tiếng đồng hồ, cả người ướt như chuột lột, cảm giác dinh dính của quần áo ướt dán vào người vô cùng khó chịu…
Nhưng có khó chịu cũng phải nhịn, bởi vì Đoàn Phong phát hiện Kiều Tử Sơn ở đằng trước càng đi càng nhanh, chỉ cần Viên Mục Dã và Đoàn Phong hơi dừng lại, e là sẽ không tìm thấy bóng dáng hai người họ trong rừng nhiệt đới um tùm này nữa.
Viên Mục Dã lại lắc đầu liên tục: “Vậy là chị đã xem thường Đường Hàm rồi. Rất có khả năng việc anh ta mất tích có liên quan đến cây long anh quý hóa của các người!”
“Không thể nào, không có tôi dẫn đường, cậu ta đừng hòng tìm thấy cây long anh!” Thầy mo nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Đoàn Phong ra vẻ buồn cười: “Ai nói anh ta nhất định có thể tìm thấy? Chính là vì không tìm thấy… cho nên cuối cùng mới làm bản thân mình cũng mất tích luôn đó!”
Thầy mo lặng đi một lát rồi nói: “Nếu cậu ta không nhằm vào cây long anh, người tộc Khởi Á bảo vệ cây long anh sẽ không làm cậu ta bị thương.”
Viên Mục Dã thở dài: “Không phải chúng tôi lo anh ta bị bộ lạc bí ẩn kia làm bị thương, mà là lo anh ta đã phát bệnh chết từ đời nào rồi. Trên cơ bản, người bị anh ta lây bệnh hoàn thành hết quá trình từ khi nhiễm bệnh đến chết chỉ trong vòng hai tuần. Suy tính dựa theo thời gian này, chắc có khi Đường Hàm đã chết mấy ngày rồi…”
Tất cả mọi người ở đây đều không muốn nhìn thấy kết quả ấy, cho nên trong lúc nhất thời, không khí trở nên hơi đè nén. Mọi người cũng không nói chuyện nữa mà đều tiếp tục cắm cúi lên đường. Đừng thấy bà chị thầy mo là phụ nữ, nhưng bước đi của chị ta không chậm hơn chút nào so với ba người đàn ông đám Viên Mục Dã, thậm chí còn là người đi nhanh nhất.
Mặc dù như thế, nhưng dường như đường đi vẫn xa tít mù tắp. Thầy mo còn nói thẳng với bọn họ, dù với tốc độ đi đường của chị ta cũng phải đi mất “một ngày một đêm” mới có thể tới nơi có cây long anh.
Trời tối rất nhanh, Kiều Tử Sơn đề nghị cắm trại nghỉ ngơi, hừng đông ngày mai lại xuất phát. Thầy mo nhìn quanh quất, sau đó chỉ vào hai gốc cây cao vút mấy chục mét: “Ở chỗ đó đi!”
Trên lưng ba người Viên Mục Dã đều cõng lều đơn, còn thầy mo lại lấy từ trong túi đeo trên người ra một chiếc võng, treo ở giữa hai gốc cây… Theo lý mà nói, thầy mo hàng năm đi lại ở trong rừng, chắc chắn là quen ngủ trên võng của chị ta, nhưng không may làm sao, cố tình trời lại đổ mưa phùn.
Nếu lúc này chỉ có một mình thầy mo lên đường, bị gặp mưa thì cũng đành chịu, nhưng hiện giờ vấn đề là ba người đàn ông nhóm Viên Mục Dã đều có lều chắn mưa, bọn họ cũng đâu thể trơ mắt nhìn bà chị thầy mo bị mưa xối lạnh lẽo được?
Cuối cùng Viên Mục Dã nhường lều của mình cho thầy mo, cậu và Đoàn Phong chen chúc vào một cái lều. Lúc đầu thầy mo còn chưa quen loại lều này, chui vào rồi cứ nhích tới nhích lui, bởi vì trong mắt chị ta, ngủ ở trên võng cao vẫn an toàn hơn…
May là lều đơn cũng miễn cưỡng có thể ngủ được hai người, hơn nữa hai người Viên Mục Dã cũng không to béo lắm, cho nên nằm ở bên trong không đến mức chật chội khó chịu… Nhưng lúc này mưa bên ngoài lại càng lúc càng to, không hề có dấu hiệu sắp dừng lại chút nào. Nếu còn tiếp tục mưa không ngừng như vậy, sợ là sẽ làm chậm tốc độ của bọn họ.
Nói cũng kỳ lạ, hình như tối nay Đoàn Phong chẳng hề buồn ngủ. Anh ta luôn nhìn chằm chằm mỗi một động tĩnh của hai chiếc lều kia qua cửa sổ nhỏ trên lều.
Viên Mục Dã tò mò hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Cậu nghe Đoàn Phong khẽ nói: “Tôi nghi ngờ tay Kiều Tử Sơn kia có vấn đề…”
Viên Mục Dã ngồi bật dậy, sau đó đến bên cạnh Đoàn Phong, nhìn chăm chú ra bên ngoài, cậu nói: “Anh đã phát hiện cái gì rồi?”
Đoàn Phong hừ khẽ: “Sau khi vào rừng, từ đầu tới cuối Kiều Tử Sơn đều đi ở đằng sau. Có một lần tôi phát hiện anh ta đang lén lút để lại ký hiệu ở ven đường.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Điều này rất bình thường mà, có lẽ là anh ta sợ bị lạc đường thì sao?”
Đoàn Phong lại lắc đầu: “Nhưng ký hiệu anh ta làm đều rất bí ẩn, rõ ràng là không muốn để mấy người chúng ta nhận ra… Tôi có thể lý giải việc anh ta giấu người phụ nữa kia, nhưng nếu giấu cả cậu và tôi thì có vấn đề lớn đấy.”
Viên Mục Dã hơi suy tư: “Nếu đã như vậy… chứng tỏ ký hiệu này là để lại cho người khác xem, chẳng lẽ Kiều Tử Sơn cũng muốn tìm được cây long anh?”
“Khó mà nói lắm, suy cho cùng khi đứng trước lợi ích khổng lồ, không phải ai cũng có thể giữ vững được bản tính. Đừng nói là loại cây hiếm có như cây long anh, dù là mấy loại cây quý bị đấu giá phát sốt trên thị trường hiện nay cũng phải trên chục nghìn tệ một cây. Nếu gặp được cây trên trăm năm thì càng kinh khủng hơn nữa.” Đoàn Phong đè thấp giọng xuống.
Viên Mục Dã thở dài: “Được rồi, anh ngủ trước đi, tôi canh nửa đêm đầu, nửa đêm về sáng anh dậy thay cho tôi…”
Đoàn Phong cũng không khách sáo với cậu, ngả đầu là ngủ luôn, còn Viên Mục Dã thì quan sát chặt chẽ hai chiếc lều khác… Đương nhiên, chủ yếu vẫn là canh chừng lều của Kiều Tử Sơn.
Nhưng không ngờ cậu canh chừng tới canh chừng lui, Kiều Tử Sơn không có động tĩnh gì, ngược lại là sau nửa đêm thầy mo lại khẽ khàng chui ra khỏi lều… Viên Mục Dã vừa định đánh thức Đoàn Phong, lại thấy anh ta đã ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn mỗi một cử động của thầy mo.
Thầy mo ra ngoài, đầu tiên là nghe ngóng tiếng động của hai lều kia, sau khi xác định tất cả bọn họ đều đang ngủ, chị ta chạy vụt vào giữa rừng rậm. Cùng lúc đó, một bóng dáng khác mà bọn họ vẫn luôn chú ý cũng xuất hiện. Sau khi thầy mo chui vào rừng, Kiều Tử Sơn bám theo lặng yên không một tiếng động.
Đoàn Phong cười lạnh: “Từ đầu tới cuối người phụ nữ này đều không muốn tin ba chúng ta, cho nên chị ta định quăng chúng ta đi để tự mình đi tìm cây long anh.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã hơi sốt ruột: “Làm sao đây? Bây giờ đuổi theo còn có thể tìm được tung tích của bọn họ không?”
Đoàn Phong mỉm cười, nói bằng vẻ mặt tự tin: “Yên tâm, sẽ không mất dấu đâu. Chẳng qua ở giữa còn chen thêm Kiều Tử Sơn, cho nên không thể bám sát quá…”
Vì thế hai người bọn họ dầm mưa đi theo sau lưng thầy mo và Kiều Tử Sơn. Đoàn Phong vừa đi vừa đổi ký hiệu của Kiều Tử Sơn thành những ký hiệu chỉ có người thuộc số 54 mới nhận ra. Như vậy, cho dù Kiều Tử Sơn thật sự có vấn đề, đồng lõa với anh ta cũng không tìm thấy vị trí thật sự của cây long anh.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, thầy mo đã không định nói thật với bọn họ. Khoảng cách từ thôn Walla đến hai gốc cây long anh cũng chẳng cần đến thời gian đi đường một ngày một đêm. Sở dĩ chị ta phải nói như vậy là muốn lẫn lộn nhận định, cho dù trên đường không thể bỏ rơi ba người bọn họ, chị ta cũng sẽ dắt bọn họ đi theo đường vòng trong rừng, cho đến khi khiến họ hoàn toàn mù mờ mới thôi.
Mặc dù Viên Mục Dã không biết rốt cuộc loại cây long anh này có thần kỳ như lời thầy mo nói hay không, nhưng có thể tưởng tượng nó khá quan trọng với những cư dân vốn ở trong rừng nhiệt đới này. Nếu không bà chị thầy mo sẽ không cần phải đề phòng bọn họ như vậy.
Cuối cùng, cơn mưa này đã ngừng lại sau khi trời sáng. Viên Mục Dã và Đoàn Phong đi trong mưa mấy tiếng đồng hồ, cả người ướt như chuột lột, cảm giác dinh dính của quần áo ướt dán vào người vô cùng khó chịu…
Nhưng có khó chịu cũng phải nhịn, bởi vì Đoàn Phong phát hiện Kiều Tử Sơn ở đằng trước càng đi càng nhanh, chỉ cần Viên Mục Dã và Đoàn Phong hơi dừng lại, e là sẽ không tìm thấy bóng dáng hai người họ trong rừng nhiệt đới um tùm này nữa.
Bình luận facebook