Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 435 - Chương 435 ĐỘNG ĐẤT
Chương 435 ĐỘNG ĐẤT
Viên Mục Dã cười: “Anh thật biết nói đùa, tôi có phải họ hàng của chú Lâm hay không đâu nhất định phải nói cho cả thôn biết? Anh cũng đừng quên chuyện mấy năm trước, không phải có rất nhiều người trong thôn đã rời khỏi thôn ra bên ngoài đấy à? Sao không thể có một hai người họ hàng ở xa chứ?”
Những người khác nghe vậy đều bị Viên Mục Dã dọa, ai mà không có họ hàng gì đó ở ngoài núi chứ, đúng là đàn ông thì không muốn ra khỏi thôn, nhưng không có nghĩa là phụ nữ không thể gả đi.
Thế nhưng dường như A Lãng không tin Viên Mục Dã, vẻ mặt gã vẫn bình tĩnh, nói: “Mày có phải họ hàng của ông Lâm hay không, không quan trọng, có điều bây giờ tao có thể giúp mày đoàn tụ với ông ta.”
Đương nhiên Viên Mục Dã sẽ không đứng yên chịu trói, động đất sắp bắt đầu rồi, cậu nhất định phải nghĩ cách để quay về thời gian của mình mới được...
Viên Mục Dã cao giọng nói với đám người kia: “Đợi đã! Toàn thể người dân thôn Cống Ương nghe cho kĩ, tôi chính là người được Sơn Thần chọn làm sứ giả của Thần mới, sứ giả của Thần tiền nhiệm đã bị các người ngu muội hại chết, chẳng lẽ các người vẫn còn muốn lặp lại sai lầm đó sao?”
Viên Mục Dã tiện miệng bịa chuyện nhưng lại khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, vì trong suy nghĩ của bọn họ, ngoài người dân trong thôn thì không người ngoài nào biết được việc họ đã giết sứ giả của Thần, bây giờ kẻ xa lạ này nói ra rõ ràng như thế chứng tỏ hắn có thể thực sự là sứ giả của Thần mới do Sơn Thần phái đến.
Những người khác dễ bị lừa, nhưng dường như A Lãng không hề tin Viên Mục Dã, gã hừ lạnh: “Có phải trước đây ông Lâm đã nói gì với mày phải không?”
Viên Mục Dã lạnh lùng nói: “Không phải ông ấy đã bị các ngươi đưa lên núi rồi sao?”
Sắc mặt A Lãng biến đổi, chuyện này chỉ mới vừa xảy ra, mà mấy năm nay ông Lâm cũng không hề ra khỏi thôn, đương nhiên không thể nói chuyện này cho người khác biết được.
Viên Mục Dã thấy mình đã lừa được bọn họ, vội rèn sắt khi còn nóng: “Lần này tôi đến là muốn truyền lời của Sơn Thần, nếu các ngươi không muốn mắc thêm sai lầm nữa, thì phải làm theo lời của Sơn Thần!”
Ngay cả Viên Mục Dã cũng không thể ngờ, chỉ vài câu nói bậy bạ của mình lại có thể lừa gạt được toàn bộ người dân trong thôn. Lúc này mọi người cùng nhao nhao quỳ xuống, hướng về phía Viên Mục Dã làm đại lễ ba quỳ chín lạy, khiến cậu suýt chút nữa đã lộ tẩy... May mà cậu vẫn giữ được vẻ mặt không biểu cảm như cũ, lạnh lùng nhìn những tín đồ kia quỳ lạy mình.
Làm “sứ giả của Thần”, Viên Mục Dã truyền lại khải ngôn của Thần, trước hết từ nay về sau không được dùng người sống làm tế phẩm, nếu không, với mỗi một mạng người, tội nghiệt thôn họ phải chịu sẽ tăng thêm vài phần... Bởi vì là ý chỉ của Thần, cho nên không ai dám chất vấn điều gì, tất cả đều không ngừng sám hối sai lầm năm đó mình đã phạm phải, đồng thời khẩn cầu Sơn Thần tha thứ.
Viên Mục Dã đương nhiên biết Sơn Thần không hề tha thứ cho bọn họ, ngược lại còn trừng phạt bọn họ khi trời sáng... Bây giờ cậu chỉ có thể trấn an cảm xúc của những người này, để bọn họ tin rằng mình đã được Sơn Thần tha thứ, như vậy, cho dù sau đêm nay bọn họ chết đi cũng sẽ không mang theo nỗi sợ hãi và sự nghi hoặc.
Sau đó Viên Mục Dã nói Sơn Thần đã tin tưởng thành ý của bọn họ, cũng đồng ý sẽ tha thứ cho lỗi lầm năm đó bọn họ nhất thời phạm phải, từ nay về sau bọn họ chỉ cần đưa tế phẩm bình thường lên núi tế tự giống như trước đây là đủ.
Mọi người nghe xong mặt ai cũng mừng rỡ, sau đó vây quanh Viên Mục Dã và quay về thôn. Lúc này A Lãng nghĩ đến ông Lâm đã bị đưa lên núi, bèn cung kính nói với Viên Mục Dã: “Thưa sứ giả của Thần, không biết ông Lâm bị chúng tôi đưa vào núi bây giờ ở đâu?”
“Người ở trên núi, thân thể bị bệnh hiểm nghèo cũng có thể bình phục, ngày mai lúc mọi người lên núi dâng tế phẩm rồi đưa ông ấy về là được.” Viên Mục Dã không hề lúng túng nói.
Lần này A Lãng không còn chút nghi ngờ nào với Viên Mục Dã, mà một mực cung kính đưa cậu về nhà sứ giả của Thần trước đây để cậu nghỉ ngơi, chờ đến sáng ngày mai mọi người chuẩn bị tế phẩm kỹ càng sẽ mời sứ giả của Thần dẫn người dân lên núi tế Thần.
Thật ra trong suốt quá trình đó, mặc dù bề ngoài Viên Mục Dã tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu cuống hết cả lên, bởi vì cậu không biết thời gian cụ thể xảy ra trận động đất, chỉ có thể dùng thời gian Tiểu Lâm lên núi để dự đoán...
Cuối cùng... sau khi tất cả người dân đều rời đi, Viên Mục Dã không hề do dự nhảy qua cửa sổ ra ngoài, dựa vào bóng đêm chạy về phía cổng thôn, nhưng khi cậu đến cổng thôn thì cảm thấy góc bầu trời có ánh sáng kỳ lạ, trong nháy mắt trời đêm sáng như ban ngày.
Viên Mục Dã nương theo ánh sáng từ phía xa nhìn lại, dường như nhìn thấy trên đỉnh Lạc Hà có một bóng người đứng đó, từ vóc dáng có thể nhận ra đó chính là Tiểu Lâm, xem ra cậu ta đã cầu xin con quái vật hoàn thành tâm nguyện của mình, mà những con quái vật kia cũng nhân cơ hội này trừng phạt người dân thôn Cống Ương vì những tội nghiệt mà họ đã gây ra. Nguồn : Vietwriter.vn
Khoảnh khắc ấy trời đất rung chuyển, chấn động mạnh đến nỗi khiến mỗi bước đi của Viên Mục Dã đều vô cùng khó khăn, nhưng cửa thôn đã ở ngay trước mắt, nếu cậu không muốn chết ở đây thì nhất định phải ra ngoài thật nhanh...
Ngay sau đó, một vết nứt rất lớn xuất hiện, rất nhiều căn nhà trong thôn bị nó nuốt chửng, có lẽ khi chìm trong đống đất đá, người bên trong vẫn còn đang ngủ say, Viên Mục Dã chưa hoàn hồn, vừa chạy vừa tránh những hòn đá từ bên trên lăn xuống, cuối cùng cậu cũng bước được bước cuối cùng ra khỏi thôn Cống Ương.
Trong thoáng chốc ấy, tất cả mọi thứ sau lưng Viên Mục Dã đều biến mất như kỳ tích, thay vào đó là một mảnh hoang dã không còn chút bóng dáng nào của thôn xóm...
Nhưng ai ngờ khi Viên Mục Dã vừa thở phào một hơi thì người cậu bị kéo lại, cậu quay đầu nhìn mới phát hiện ra người kéo mình là Đoàn Phong!
“Cậu chạy đi đâu thế? Đi nhặt củi mà cậu đi xa thế làm gì?” Đoàn Phong lo lắng nói.
Viên Mục Dã sững sờ: “Hả, tôi có đi đâu đâu, tôi vẫn ở đây mà.”
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã bất thường bèn trầm giọng hỏi: “Cậu sao thế?”
Viên Mục Dã nhìn xung quanh sau đó thở dài nói: “Chắc là tôi đã quay trở lại thời điểm thôn Cống Ương bị động đất...”
Sau đó cậu kể lại cho Đoàn Phong nghe những chuyện mình đã gặp trong ảo cảnh như thật kia, anh ta nghĩ một chút rồi nói: “Vì sao chuyện này lại khác nhiều so với chuyện A Mộc đã kể vậy?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Có lẽ Tiểu Lâm không muốn để con cháu của mình biết quá nhiều, cho nên chỉ nói một số chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục, tránh cho con cháu đời sau phải gánh vác quá nhiều.”
Thật ra vẫn còn một chuyện khác cứ luẩn quẩn trong đầu Viên Mục Dã, đó chính là, biết đâu khi Tiểu Lâm lên núi vốn dĩ không hề có ý định làm hại cả thôn, nhưng vì những điều cậu nói với ông ta mới khiến ông ta cầu xin quái vật nguyện vọng khó hơn, phải dùng mạng của toàn bộ người dân trong thôn đổi lấy?
Viên Mục Dã cười: “Anh thật biết nói đùa, tôi có phải họ hàng của chú Lâm hay không đâu nhất định phải nói cho cả thôn biết? Anh cũng đừng quên chuyện mấy năm trước, không phải có rất nhiều người trong thôn đã rời khỏi thôn ra bên ngoài đấy à? Sao không thể có một hai người họ hàng ở xa chứ?”
Những người khác nghe vậy đều bị Viên Mục Dã dọa, ai mà không có họ hàng gì đó ở ngoài núi chứ, đúng là đàn ông thì không muốn ra khỏi thôn, nhưng không có nghĩa là phụ nữ không thể gả đi.
Thế nhưng dường như A Lãng không tin Viên Mục Dã, vẻ mặt gã vẫn bình tĩnh, nói: “Mày có phải họ hàng của ông Lâm hay không, không quan trọng, có điều bây giờ tao có thể giúp mày đoàn tụ với ông ta.”
Đương nhiên Viên Mục Dã sẽ không đứng yên chịu trói, động đất sắp bắt đầu rồi, cậu nhất định phải nghĩ cách để quay về thời gian của mình mới được...
Viên Mục Dã cao giọng nói với đám người kia: “Đợi đã! Toàn thể người dân thôn Cống Ương nghe cho kĩ, tôi chính là người được Sơn Thần chọn làm sứ giả của Thần mới, sứ giả của Thần tiền nhiệm đã bị các người ngu muội hại chết, chẳng lẽ các người vẫn còn muốn lặp lại sai lầm đó sao?”
Viên Mục Dã tiện miệng bịa chuyện nhưng lại khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, vì trong suy nghĩ của bọn họ, ngoài người dân trong thôn thì không người ngoài nào biết được việc họ đã giết sứ giả của Thần, bây giờ kẻ xa lạ này nói ra rõ ràng như thế chứng tỏ hắn có thể thực sự là sứ giả của Thần mới do Sơn Thần phái đến.
Những người khác dễ bị lừa, nhưng dường như A Lãng không hề tin Viên Mục Dã, gã hừ lạnh: “Có phải trước đây ông Lâm đã nói gì với mày phải không?”
Viên Mục Dã lạnh lùng nói: “Không phải ông ấy đã bị các ngươi đưa lên núi rồi sao?”
Sắc mặt A Lãng biến đổi, chuyện này chỉ mới vừa xảy ra, mà mấy năm nay ông Lâm cũng không hề ra khỏi thôn, đương nhiên không thể nói chuyện này cho người khác biết được.
Viên Mục Dã thấy mình đã lừa được bọn họ, vội rèn sắt khi còn nóng: “Lần này tôi đến là muốn truyền lời của Sơn Thần, nếu các ngươi không muốn mắc thêm sai lầm nữa, thì phải làm theo lời của Sơn Thần!”
Ngay cả Viên Mục Dã cũng không thể ngờ, chỉ vài câu nói bậy bạ của mình lại có thể lừa gạt được toàn bộ người dân trong thôn. Lúc này mọi người cùng nhao nhao quỳ xuống, hướng về phía Viên Mục Dã làm đại lễ ba quỳ chín lạy, khiến cậu suýt chút nữa đã lộ tẩy... May mà cậu vẫn giữ được vẻ mặt không biểu cảm như cũ, lạnh lùng nhìn những tín đồ kia quỳ lạy mình.
Làm “sứ giả của Thần”, Viên Mục Dã truyền lại khải ngôn của Thần, trước hết từ nay về sau không được dùng người sống làm tế phẩm, nếu không, với mỗi một mạng người, tội nghiệt thôn họ phải chịu sẽ tăng thêm vài phần... Bởi vì là ý chỉ của Thần, cho nên không ai dám chất vấn điều gì, tất cả đều không ngừng sám hối sai lầm năm đó mình đã phạm phải, đồng thời khẩn cầu Sơn Thần tha thứ.
Viên Mục Dã đương nhiên biết Sơn Thần không hề tha thứ cho bọn họ, ngược lại còn trừng phạt bọn họ khi trời sáng... Bây giờ cậu chỉ có thể trấn an cảm xúc của những người này, để bọn họ tin rằng mình đã được Sơn Thần tha thứ, như vậy, cho dù sau đêm nay bọn họ chết đi cũng sẽ không mang theo nỗi sợ hãi và sự nghi hoặc.
Sau đó Viên Mục Dã nói Sơn Thần đã tin tưởng thành ý của bọn họ, cũng đồng ý sẽ tha thứ cho lỗi lầm năm đó bọn họ nhất thời phạm phải, từ nay về sau bọn họ chỉ cần đưa tế phẩm bình thường lên núi tế tự giống như trước đây là đủ.
Mọi người nghe xong mặt ai cũng mừng rỡ, sau đó vây quanh Viên Mục Dã và quay về thôn. Lúc này A Lãng nghĩ đến ông Lâm đã bị đưa lên núi, bèn cung kính nói với Viên Mục Dã: “Thưa sứ giả của Thần, không biết ông Lâm bị chúng tôi đưa vào núi bây giờ ở đâu?”
“Người ở trên núi, thân thể bị bệnh hiểm nghèo cũng có thể bình phục, ngày mai lúc mọi người lên núi dâng tế phẩm rồi đưa ông ấy về là được.” Viên Mục Dã không hề lúng túng nói.
Lần này A Lãng không còn chút nghi ngờ nào với Viên Mục Dã, mà một mực cung kính đưa cậu về nhà sứ giả của Thần trước đây để cậu nghỉ ngơi, chờ đến sáng ngày mai mọi người chuẩn bị tế phẩm kỹ càng sẽ mời sứ giả của Thần dẫn người dân lên núi tế Thần.
Thật ra trong suốt quá trình đó, mặc dù bề ngoài Viên Mục Dã tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu cuống hết cả lên, bởi vì cậu không biết thời gian cụ thể xảy ra trận động đất, chỉ có thể dùng thời gian Tiểu Lâm lên núi để dự đoán...
Cuối cùng... sau khi tất cả người dân đều rời đi, Viên Mục Dã không hề do dự nhảy qua cửa sổ ra ngoài, dựa vào bóng đêm chạy về phía cổng thôn, nhưng khi cậu đến cổng thôn thì cảm thấy góc bầu trời có ánh sáng kỳ lạ, trong nháy mắt trời đêm sáng như ban ngày.
Viên Mục Dã nương theo ánh sáng từ phía xa nhìn lại, dường như nhìn thấy trên đỉnh Lạc Hà có một bóng người đứng đó, từ vóc dáng có thể nhận ra đó chính là Tiểu Lâm, xem ra cậu ta đã cầu xin con quái vật hoàn thành tâm nguyện của mình, mà những con quái vật kia cũng nhân cơ hội này trừng phạt người dân thôn Cống Ương vì những tội nghiệt mà họ đã gây ra. Nguồn : Vietwriter.vn
Khoảnh khắc ấy trời đất rung chuyển, chấn động mạnh đến nỗi khiến mỗi bước đi của Viên Mục Dã đều vô cùng khó khăn, nhưng cửa thôn đã ở ngay trước mắt, nếu cậu không muốn chết ở đây thì nhất định phải ra ngoài thật nhanh...
Ngay sau đó, một vết nứt rất lớn xuất hiện, rất nhiều căn nhà trong thôn bị nó nuốt chửng, có lẽ khi chìm trong đống đất đá, người bên trong vẫn còn đang ngủ say, Viên Mục Dã chưa hoàn hồn, vừa chạy vừa tránh những hòn đá từ bên trên lăn xuống, cuối cùng cậu cũng bước được bước cuối cùng ra khỏi thôn Cống Ương.
Trong thoáng chốc ấy, tất cả mọi thứ sau lưng Viên Mục Dã đều biến mất như kỳ tích, thay vào đó là một mảnh hoang dã không còn chút bóng dáng nào của thôn xóm...
Nhưng ai ngờ khi Viên Mục Dã vừa thở phào một hơi thì người cậu bị kéo lại, cậu quay đầu nhìn mới phát hiện ra người kéo mình là Đoàn Phong!
“Cậu chạy đi đâu thế? Đi nhặt củi mà cậu đi xa thế làm gì?” Đoàn Phong lo lắng nói.
Viên Mục Dã sững sờ: “Hả, tôi có đi đâu đâu, tôi vẫn ở đây mà.”
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã bất thường bèn trầm giọng hỏi: “Cậu sao thế?”
Viên Mục Dã nhìn xung quanh sau đó thở dài nói: “Chắc là tôi đã quay trở lại thời điểm thôn Cống Ương bị động đất...”
Sau đó cậu kể lại cho Đoàn Phong nghe những chuyện mình đã gặp trong ảo cảnh như thật kia, anh ta nghĩ một chút rồi nói: “Vì sao chuyện này lại khác nhiều so với chuyện A Mộc đã kể vậy?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Có lẽ Tiểu Lâm không muốn để con cháu của mình biết quá nhiều, cho nên chỉ nói một số chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục, tránh cho con cháu đời sau phải gánh vác quá nhiều.”
Thật ra vẫn còn một chuyện khác cứ luẩn quẩn trong đầu Viên Mục Dã, đó chính là, biết đâu khi Tiểu Lâm lên núi vốn dĩ không hề có ý định làm hại cả thôn, nhưng vì những điều cậu nói với ông ta mới khiến ông ta cầu xin quái vật nguyện vọng khó hơn, phải dùng mạng của toàn bộ người dân trong thôn đổi lấy?
Bình luận facebook