Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443 - Chương 443 ĐÊM KINH HOÀNG
Chương 443 ĐÊM KINH HOÀNG
Bình thường, những chương trình truyền hình thực tế kiểu này đều sẽ quay mấy cảnh ngôi sao đi ngủ, nhưng tuyệt đối sẽ không quay toàn bộ quá trình, dù sao ngôi sao cũng là người, lỡ đâu quay phải cảnh đánh rắm linh tinh gì vào thì không hay… Cho nên trong tình huống bình thường, tổ làm phim đều sẽ quay bù mấy cảnh ngôi sao trước khi ngủ và sau khi tỉnh lại.
Lúc này có sáu ngôi sao ra đảo ghi hình, bốn nam hai nữ. Ban đêm, khi một ngôi sao nữ tên Lisa đang quay vài cảnh trước khi ngủ thì đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ…
Lúc ấy một nhân viên quay phim tinh mắt phát hiện hình như ở trong một góc phòng của Lisa có một người đứng! Trông thân hình chắc chắn là đàn ông, chiều cao khoảng 1 mét 75, bởi vì thân hình hắn gầy ốm, bởi vậy có thể dễ dàng núp trong bóng khuất.
Nhưng hắn trốn được mắt người chứ không trốn khỏi camera hồng ngoại, cho nên bị nhân viên quay phim phát hiện dễ như trở bàn tay. Rõ ràng người này không phải nhân viên tổ làm phim, bởi vì trong tình huống ngay lúc đó, bất cứ nhân viên nào cũng không nên xuất hiện ở vị trí kia…
Dù sao đây cũng là đảo hoang, ngày thường không có một bóng người, đột nhiên nhảy ra một người xa lạ quả là hơi khiếp, vì thế mấy nhân viên nhanh chóng đến gõ cửa.
Lisa nghe thấy tiếng gõ cửa bèn vội vàng ra mở, còn tưởng là ví trí máy quay trong phòng mình xảy ra vấn đề, kết quả mở cửa ra lại được báo rằng trong phòng cô có người khác! Lúc đầu Lisa còn không tin lắm, phòng chỉ lớn bằng từng ấy, có người khác hay không mà cô không biết hay sao?
Kết quả khi cô nàng dẫn mấy người nhân viên nam vào phòng kiểm tra lại phát hiện, ở ngay cạnh ngăn tủ thật sự có hai dấu chân bùn… Trông kích cỡ chắc chắn là một người đàn ông.
Đối với bất cứ người phụ nữ nào, đây đều là chuyện đáng sợ. Lisa bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, có nói gì cũng không chịu ngủ ở căn phòng kia nữa. Xét đến vấn đề an toàn, đoàn phim xếp cô ở chung phòng với một sao nữ khác là Tô Phỉ. Mặc dù đã tạm thời giải quyết vấn đề, nhưng chuyện này lại phủ một tầng bóng ma trong lòng cả đoàn…
Một đêm ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm sau nhân viên tổ làm phim cứ dậy tiến hành quay phim như bình thường, nhưng khi bọn họ mở máy quay trong phòng hai sao nữ thì phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Phỉ, không biết Lisa đã chạy đi đâu.
Ban đầu mọi người đều cho rằng Lisa đi WC, dù sao trước đây chỗ này cũng là đảo hoang, bởi vậy những phòng ốc hiện giờ đều được dựng tạm, cơ bản cũng không có điều kiện lắp toilet trong mỗi phòng… Do đó WC được xây riêng ở một phòng, thậm chí còn chẳng phân chia nam nữ.
Nhưng mãi đến khi tất cả ngôi sao đều dậy hết, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm sáng cũng không thấy Lisa trở về. Lúc này người của tổ đạo diễn cảm thấy sự việc có điểm bất thường, vì thế nhanh chóng cho nhân viên đi tìm Lisa.
Đúng lúc này, phía công ty gọi điện thoại tới dò hỏi tình hình quay, cũng được biết tin hôm trước phòng Lisa có người lạ xâm nhập và sáng nay Lisa mất tích.
Phía công ty cũng rất sốt ruột, sợ Lisa xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tỉ lệ người xem, vì thế họ muốn nhanh chóng cử người lên đảo, xem rốt cuộc tình hình như thế nào. Kết quả vào ngay lúc này, gần đảo hoang đột nhiên có bão nhiệt đới tràn vào, bây giờ lên đảo vô cùng nguy hiểm, cho nên phía công ty cũng chỉ có thể đợi trước nói sau.
Nhưng cố tình vào ngay lúc này bọn họ lại bị đứt liên lạc với người trên đảo, mà trong lần cuối cùng liên hệ, một nhân viên nói bằng giọng hoảng sợ: “Lisa chết rồi!” Sau đó tín hiệu bị gián đoạn.
Câu nói không đầu không đuôi này làm phía công ty rối như tơ vò, có người muốn báo cảnh sát nhưng lại sợ đến khi khôi phục được liên lạc phát hiện chỉ là một sự hiểu lầm to, đến lúc đó các kênh truyền thông lớn mà đưa tin, không biết sẽ lan truyền thành ra thế nào nữa? Nhưng không báo cảnh sát lại lo lắng trên đảo thật sự đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, đến lúc đó bọn họ chờ hết bão mới báo cảnh sát có thể đã muộn rồi!
Sau khi cân nhắc lợi và hại, ông chủ của công ty giải trí này bèn nghĩ có thể nào nhờ thành viên số 54 cùng ra đảo với bọn họ không. Nếu chỉ là một hiểu lầm thì tất nhiên là tốt, còn nếu không phải hiểu lầm… có đoàn người của số 54 bọn họ cũng có thể đối phó với một số chuyện, như vậy công ty có thể dựa vào sự tiến triển của tình hình để lựa chọn báo cảnh sát vào lúc nào và công bố tin tức ra bên ngoài vào thời gian nào.
Đoàn Phong nghe lão Lâm kể rõ sự việc thì tức giận nói: “Đầu óc của đám người này có bệnh hả? Xảy ra chuyện không nghĩ cách cứu người trước tiên mà lại nghĩ đến nó sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực gì cho chương trình? Đúng là giải trí đến chết mà!”
Lão Lâm tỏ vẻ mình cũng không đồng ý với cách làm của đối phương, nhưng anh ta cần người ta, vì sau này, những lúc dự án nghiên cứu khoa học không có tiền còn phải tìm người ta ném tiền qua cửa sổ, tất nhiên lúc này không tiện làm đối phương mất mặt.
Trong mắt lão Lâm, chưa chắc sự việc đã nghiêm trọng như công ty giải trí tưởng. Mấy người Đoàn Phong cùng đi theo ra đảo cũng chỉ là chạy ngang qua sân khấu mà thôi, đối phó một chút chuyện là được…
Mới đầu mọi người của số 54 cũng nghĩ như vậy, nhưng bọn họ lên đảo rồi mới phát hiện, sự việc đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của họ, thậm chí là đã vượt xa phạm vi có thể đoán trước của họ.
Khác với lần trước ra đảo, bởi vì lần này các hành khách không có những ngôi sao nũng nịu nữa, cho nên công ty thuê một chiếc thuyền đánh cá để đưa nhóm Viên Mục Dã cùng bốn nhân viên công ty giải trí đến đảo hoang.
Dù sao cũng là thuyền đánh cá tư nhân, cho nên tất nhiên cũng bớt hạn chế đi rất nhiều. Đoàn Phong chuẩn bị trang bị cho tất cả mọi người khá đầy đủ, chỉ có điều so sánh với bốn gã nhân viên còm nhom kia, nhóm bọn họ giống như vệ sĩ đi theo thuyền…
Cũng may bốn nhân viên này cũng biết lai lịch của số 54 không nhỏ, cho nên toàn bộ hành trình đều nói chuyện khách sáo với họ, thậm chí còn hứa hẹn có thể giúp Trương Khai và Đại Quân xin chữ ký của ngôi sao.
Mấy người khác không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, nhất là Viên Mục Dã. Trong lòng cậu luôn nghĩ đến bóng người bí ẩn đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Vietwriter.vn
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đứng trên boong tàu nhìn biển rộng phía xa thì buồn cười nói: “Sao? Cậu cũng nghĩ đến mấy ngôi sao nữ hả?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Tôi không có tâm trạng nhàn nhã đó, tôi đang nghĩ đến bóng người và dấu chân bùn kia rốt cuộc là thế nào?”
Đoàn Phong gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy bóng người kia có vấn đề rất lớn, trên tài liệu viết rõ là hòn đảo hoang, ngày thường vốn không có người ở, cho nên ở đâu ra bóng người xa lạ chứ?”
Viên Mục Dã nhíu mày: “Ý anh là bóng người kia có thể là nhân viên của đoàn phim ư?”
“Khả năng này rất lớn. Cậu nghĩ đi, có mấy sao nữ thích chơi bệnh ngôi sao, không chừng đã đắc tội với nhân viên nào đó, nửa đêm người ta vào phòng muốn hù dọa cô ta một chút mà thôi…” Đoàn Phong cười xấu xa.
Bình thường, những chương trình truyền hình thực tế kiểu này đều sẽ quay mấy cảnh ngôi sao đi ngủ, nhưng tuyệt đối sẽ không quay toàn bộ quá trình, dù sao ngôi sao cũng là người, lỡ đâu quay phải cảnh đánh rắm linh tinh gì vào thì không hay… Cho nên trong tình huống bình thường, tổ làm phim đều sẽ quay bù mấy cảnh ngôi sao trước khi ngủ và sau khi tỉnh lại.
Lúc này có sáu ngôi sao ra đảo ghi hình, bốn nam hai nữ. Ban đêm, khi một ngôi sao nữ tên Lisa đang quay vài cảnh trước khi ngủ thì đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ…
Lúc ấy một nhân viên quay phim tinh mắt phát hiện hình như ở trong một góc phòng của Lisa có một người đứng! Trông thân hình chắc chắn là đàn ông, chiều cao khoảng 1 mét 75, bởi vì thân hình hắn gầy ốm, bởi vậy có thể dễ dàng núp trong bóng khuất.
Nhưng hắn trốn được mắt người chứ không trốn khỏi camera hồng ngoại, cho nên bị nhân viên quay phim phát hiện dễ như trở bàn tay. Rõ ràng người này không phải nhân viên tổ làm phim, bởi vì trong tình huống ngay lúc đó, bất cứ nhân viên nào cũng không nên xuất hiện ở vị trí kia…
Dù sao đây cũng là đảo hoang, ngày thường không có một bóng người, đột nhiên nhảy ra một người xa lạ quả là hơi khiếp, vì thế mấy nhân viên nhanh chóng đến gõ cửa.
Lisa nghe thấy tiếng gõ cửa bèn vội vàng ra mở, còn tưởng là ví trí máy quay trong phòng mình xảy ra vấn đề, kết quả mở cửa ra lại được báo rằng trong phòng cô có người khác! Lúc đầu Lisa còn không tin lắm, phòng chỉ lớn bằng từng ấy, có người khác hay không mà cô không biết hay sao?
Kết quả khi cô nàng dẫn mấy người nhân viên nam vào phòng kiểm tra lại phát hiện, ở ngay cạnh ngăn tủ thật sự có hai dấu chân bùn… Trông kích cỡ chắc chắn là một người đàn ông.
Đối với bất cứ người phụ nữ nào, đây đều là chuyện đáng sợ. Lisa bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, có nói gì cũng không chịu ngủ ở căn phòng kia nữa. Xét đến vấn đề an toàn, đoàn phim xếp cô ở chung phòng với một sao nữ khác là Tô Phỉ. Mặc dù đã tạm thời giải quyết vấn đề, nhưng chuyện này lại phủ một tầng bóng ma trong lòng cả đoàn…
Một đêm ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm sau nhân viên tổ làm phim cứ dậy tiến hành quay phim như bình thường, nhưng khi bọn họ mở máy quay trong phòng hai sao nữ thì phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Phỉ, không biết Lisa đã chạy đi đâu.
Ban đầu mọi người đều cho rằng Lisa đi WC, dù sao trước đây chỗ này cũng là đảo hoang, bởi vậy những phòng ốc hiện giờ đều được dựng tạm, cơ bản cũng không có điều kiện lắp toilet trong mỗi phòng… Do đó WC được xây riêng ở một phòng, thậm chí còn chẳng phân chia nam nữ.
Nhưng mãi đến khi tất cả ngôi sao đều dậy hết, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm sáng cũng không thấy Lisa trở về. Lúc này người của tổ đạo diễn cảm thấy sự việc có điểm bất thường, vì thế nhanh chóng cho nhân viên đi tìm Lisa.
Đúng lúc này, phía công ty gọi điện thoại tới dò hỏi tình hình quay, cũng được biết tin hôm trước phòng Lisa có người lạ xâm nhập và sáng nay Lisa mất tích.
Phía công ty cũng rất sốt ruột, sợ Lisa xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tỉ lệ người xem, vì thế họ muốn nhanh chóng cử người lên đảo, xem rốt cuộc tình hình như thế nào. Kết quả vào ngay lúc này, gần đảo hoang đột nhiên có bão nhiệt đới tràn vào, bây giờ lên đảo vô cùng nguy hiểm, cho nên phía công ty cũng chỉ có thể đợi trước nói sau.
Nhưng cố tình vào ngay lúc này bọn họ lại bị đứt liên lạc với người trên đảo, mà trong lần cuối cùng liên hệ, một nhân viên nói bằng giọng hoảng sợ: “Lisa chết rồi!” Sau đó tín hiệu bị gián đoạn.
Câu nói không đầu không đuôi này làm phía công ty rối như tơ vò, có người muốn báo cảnh sát nhưng lại sợ đến khi khôi phục được liên lạc phát hiện chỉ là một sự hiểu lầm to, đến lúc đó các kênh truyền thông lớn mà đưa tin, không biết sẽ lan truyền thành ra thế nào nữa? Nhưng không báo cảnh sát lại lo lắng trên đảo thật sự đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, đến lúc đó bọn họ chờ hết bão mới báo cảnh sát có thể đã muộn rồi!
Sau khi cân nhắc lợi và hại, ông chủ của công ty giải trí này bèn nghĩ có thể nào nhờ thành viên số 54 cùng ra đảo với bọn họ không. Nếu chỉ là một hiểu lầm thì tất nhiên là tốt, còn nếu không phải hiểu lầm… có đoàn người của số 54 bọn họ cũng có thể đối phó với một số chuyện, như vậy công ty có thể dựa vào sự tiến triển của tình hình để lựa chọn báo cảnh sát vào lúc nào và công bố tin tức ra bên ngoài vào thời gian nào.
Đoàn Phong nghe lão Lâm kể rõ sự việc thì tức giận nói: “Đầu óc của đám người này có bệnh hả? Xảy ra chuyện không nghĩ cách cứu người trước tiên mà lại nghĩ đến nó sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực gì cho chương trình? Đúng là giải trí đến chết mà!”
Lão Lâm tỏ vẻ mình cũng không đồng ý với cách làm của đối phương, nhưng anh ta cần người ta, vì sau này, những lúc dự án nghiên cứu khoa học không có tiền còn phải tìm người ta ném tiền qua cửa sổ, tất nhiên lúc này không tiện làm đối phương mất mặt.
Trong mắt lão Lâm, chưa chắc sự việc đã nghiêm trọng như công ty giải trí tưởng. Mấy người Đoàn Phong cùng đi theo ra đảo cũng chỉ là chạy ngang qua sân khấu mà thôi, đối phó một chút chuyện là được…
Mới đầu mọi người của số 54 cũng nghĩ như vậy, nhưng bọn họ lên đảo rồi mới phát hiện, sự việc đáng sợ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của họ, thậm chí là đã vượt xa phạm vi có thể đoán trước của họ.
Khác với lần trước ra đảo, bởi vì lần này các hành khách không có những ngôi sao nũng nịu nữa, cho nên công ty thuê một chiếc thuyền đánh cá để đưa nhóm Viên Mục Dã cùng bốn nhân viên công ty giải trí đến đảo hoang.
Dù sao cũng là thuyền đánh cá tư nhân, cho nên tất nhiên cũng bớt hạn chế đi rất nhiều. Đoàn Phong chuẩn bị trang bị cho tất cả mọi người khá đầy đủ, chỉ có điều so sánh với bốn gã nhân viên còm nhom kia, nhóm bọn họ giống như vệ sĩ đi theo thuyền…
Cũng may bốn nhân viên này cũng biết lai lịch của số 54 không nhỏ, cho nên toàn bộ hành trình đều nói chuyện khách sáo với họ, thậm chí còn hứa hẹn có thể giúp Trương Khai và Đại Quân xin chữ ký của ngôi sao.
Mấy người khác không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, nhất là Viên Mục Dã. Trong lòng cậu luôn nghĩ đến bóng người bí ẩn đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Vietwriter.vn
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đứng trên boong tàu nhìn biển rộng phía xa thì buồn cười nói: “Sao? Cậu cũng nghĩ đến mấy ngôi sao nữ hả?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Tôi không có tâm trạng nhàn nhã đó, tôi đang nghĩ đến bóng người và dấu chân bùn kia rốt cuộc là thế nào?”
Đoàn Phong gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy bóng người kia có vấn đề rất lớn, trên tài liệu viết rõ là hòn đảo hoang, ngày thường vốn không có người ở, cho nên ở đâu ra bóng người xa lạ chứ?”
Viên Mục Dã nhíu mày: “Ý anh là bóng người kia có thể là nhân viên của đoàn phim ư?”
“Khả năng này rất lớn. Cậu nghĩ đi, có mấy sao nữ thích chơi bệnh ngôi sao, không chừng đã đắc tội với nhân viên nào đó, nửa đêm người ta vào phòng muốn hù dọa cô ta một chút mà thôi…” Đoàn Phong cười xấu xa.
Bình luận facebook