Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442 - Chương 442 TỒN TẠI TRÊN ĐẢO HOANG
Chương 442 TỒN TẠI TRÊN ĐẢO HOANG
Viên Mục Dã nhắm mắt lại dựa người vào ghế phụ. Cậu nắm chặt chiếc điện thoại di động kia, rầu rĩ nói: “Anh Từ, anh không biết đâu, một giây trước khi xảy ra chuyện chúng tôi còn đang gọi điện thoại… Vốn dĩ mọi thứ đều ổn cả, sao đột nhiên lại phát nổ chứ? Tôi còn rất nhiều lời chưa kịp nói rõ ràng với anh ấy, sao anh ấy lại có thể chết như vậy?!”
Kỳ thật Từ Lệ biết, Viên Mục Dã chỉ cần một nơi xả cảm xúc. Ai cũng nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng đè nén mãi cũng không hay, khóc ra được là chuyện tốt.
Viên Mục Dã khóc mãi rồi đột nhiên dừng lại, sau đó cậu vội vàng mở lại lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động và sững người ngay tại chỗ...
Từ Lệ thấy biểu cảm của Viên Mục Dã là lạ nên vội hỏi cậu phát hiện điều gì?
Viên Mục Dã nặng nề đáp: “Chiếc điện thoại di động này có vấn đề!”
“Điện thoại di động có vấn đề ư? Có vấn đề gì?” Từ Lệ hơi giật mình.
Viên Mục Dã đưa điện thoại cho Từ Lệ: “Lúc Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện, anh ấy đang gọi điện thoại cho tôi, nhưng tại sao lịch sử cuộc gọi lại không có gì cả? Còn nữa… nếu lúc đó anh ấy đang nói chuyện điện thoại di động với tôi, vậy tại sao điện thoại di động của anh ấy lại chạy đến túi quần của người khác?”
Một loạt câu hỏi như súng liên thanh của Viên Mục Dã làm Từ Lệ cứng họng. Anh ta xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động và nói: “Có lẽ… có thể là bởi vì điện thoại di động bị ngâm nước quá lâu, cho nên vài số liệu không thể nào khôi phục được!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Nhưng anh giải thích chuyện điện thoại di động chạy vào túi người khác sau khi phát nổ như thế nào đây?”
Lúc này đây Từ Lệ cũng không trả lời được. Viên Mục Dã lấy lại điện thoại di động trong tay anh ta, sau đó kiểm tra tỉ mỉ một lượt, phát hiện mặc dù nó cùng hiệu và kích cỡ với điện thoại di động mà Diệp Dĩ Nguy dùng, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…
Trở lại thủ đô, Viên Mục Dã chạy về số 54 ngay trong đêm, dựng Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm đã ngủ dậy, nhờ bọn họ kiểm tra kỹ càng có phải chiếc điện thoại di động này có một vài số liệu chưa được khôi phục thành công hay không?
Vừa nghe nói chiếc điện thoại này là của pháp y Diệp, tất nhiên Tằng Nam Nam biết tầm quan trọng của nó, vì thế cô ấy chẳng nói lời thừa mà kết nối điện thoại vào máy tính của mình, bắt đầu kiểm tra cẩn thận…
Tằng Nam Nam phụ trách phần mềm, còn Hoắc Nhiễm chịu trách nhiệm phần cứng. Dưới sự chung sức hợp tác của hai người họ, cuối cùng họ đã tìm ra vấn đề của chiếc điện thoại di động này.
“Cái gì? Chiếc điện thoại di động này không phải là của Diệp Dĩ Nguy ư?” Viên Mục Dã giật mình.
Tằng Nam Nam gật đầu: “Tôi và Hoắc Nhiễm đã dùng hết tất cả các cách có thể sử dụng, cuối cùng phát hiện số liệu bên trong chiếc điện thoại di động này là vừa được nhập vào mấy ngày thôi, hơn nữa còn là một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới.”
Hoắc Nhiễm ở cạnh viết ra giấy một dãy số: “Đây là số serial của điện thoại. Tôi kiểm tra rồi, chiếc điện thoại di động này được xuất xưởng chưa đầy ba tháng, cơ bản không thể nào là chiếc mà pháp y Diệp vẫn sử dụng!”
Sau khi có được đáp án này, trong lòng Viên Mục Dã càng mờ mịt thêm. Nếu chiếc điện thoại di động này không phải của Diệp Dĩ Nguy, vậy là ai đã nhập số liệu trên điện thoại của anh ta vào?
Rõ ràng mục đích duy nhất đối phương làm như vậy là hy vọng mọi người cho rằng cái xác kia chính là Diệp Dĩ Nguy, nhưng mục đích đằng sau chuyện này lại là gì đây? Chẳng lẽ bản thân Diệp Dĩ Nguy giả chết hay sao?
Nhưng suy nghĩ này đã bị Viên Mục Dã phủ định rất nhanh, bởi vì lúc ấy vụ nổ tới quá đột ngột, dựa vào phản ứng của Diệp Dĩ Nguy ở trong điện thoại, không khó để nhận ra anh ta không hề biết trước sẽ xảy ra phát nổ.
Trong lúc nhất thời, Viên Mục Dã thấy hơi đau đầu, dường như sự việc đang trở nên khó bề phân biệt hơn. Đối phương là ai? Làm như vậy có mục đích gì? Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã càng ngày càng chắc chắn, thứ đối phương cố hết sức muốn che giấu có lẽ chính là sự thật Diệp Dĩ Nguy vẫn còn sống.
Tuy nhiên, trước mắt, những manh mối Viên Mục Dã có thể điều tra ra thật sự có hạn, trừ chiếc điện thoại di động này ra dường như chẳng có gì khác. Mà sau khi Tằng Nam Nam tra đến số serial của điện thoại di động thì phát hiện, chiếc điện thoại này vốn không được bán ra ở trong lãnh thổ nước S, cho nên về cơ bản không thể điều tra ra nó được ai bán đi.
Bởi vì manh mối đến đây bị đứt đoạn, cho nên Viên Mục Dã không nói chuyện này cho Từ Lệ biết. Không phải cậu không tin tưởng Từ Lệ, mà là có rất nhiều chuyện cậu không muốn để nhiều người can dự vào khi còn chưa làm rõ được tình hình...
Đương nhiên, Viên Mục Dã làm như vậy chắc chắn là có lòng riêng của mình. Cậu sợ nếu điều tra chuyện này đến cùng, vấn đề là ở Diệp Dĩ Nguy, vậy thì cậu không nói với Từ Lệ sẽ giúp Diệp Dĩ Nguy còn một đường sống để quay lại.
Vài ngày sau số 54 lại có vụ án mới, bên ủy thác lần này là ông chủ một gameshow đang nổi tiếng của nước S. Trước đây ông ta đã đầu tư vào một dự án nghiên cứu của lão Lâm, nên tình cảm giữa hai người bọn họ khá tốt.
Nội dung chính của chương trình truyền hình thực tế này là mời một số ngôi sao đến sống trên đảo hoang, đương nhiên chắc chắn là có nhân viên chuyên nghiệp hướng dẫn cho bọn họ, cho nên về nguyên tắc sẽ không gặp phải nguy hiểm thật sự gì.
Hơn nữa, trước đây đã làm mấy kỳ rồi, mặc dù trong lúc quay cũng gặp chút khó khăn, nhưng cuối cùng tất cả đều được phát sóng thuận lợi… Ai ngờ khi bọn họ quay đến cuối mùa, đột nhiên đoàn phim lại xảy ra chuyện.
Tập này được quay ở một đảo hoang thật sự. Sở dĩ nói như vậy là bởi vì mặc dù địa điểm quay phim trước đó cũng là đảo nhỏ, nhưng trên đảo không hoang vắng, tất cả đều có người ở.
Bởi vì trong quá trình quay mấy tập trước, đoàn phim và cư dân trên đảo đã xảy ra một số việc cãi cọ, cho nên cuối cùng nhà sản xuất và tổ đạo diễn bàn bạc, đầu óc nóng lên đi tìm một hòn đảo hoang đúng nghĩa...
Lúc đầu vẫn quay bình thường, không xảy ra chuyện gì, mãi đến khi đoàn phim tiến hành quay buổi đêm, việc lạ bắt đầu xảy ra liên tiếp. Nguồn : Vietwriter.vn
Ban đầu là một vài con vật nhỏ mà đoàn phim nuôi như gà chó đột nhiên bắt đầu trở nên nôn nóng không yên. Sau đó, khi vài diễn viên chủ chốt đi ra nơi gần đó nhặt củi nhóm lửa, không biết là ai lại nhặt về một khúc xương, mà lúc ấy một nhân viên đạo cụ trong đoàn phim vừa liếc mắt đã nhận ra ngay đó là xương người!!
Điều này khiến mấy ngôi sao sợ hãi không chịu quay nữa. Mấy người bọn họ nhất quyết đòi ngồi thuyền đi về bằng được! Lúc ấy tổ đạo diễn liên tục ngọt nhạt khuyên bảo, dù gì đây cũng là đảo hoang, có một hai khúc xương người cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà mấy ngôi sao kia thật sự sợ hãi, vì thế họ đành đề nghị tạm thời hủy bỏ cảnh quay ban đêm, để mọi người nghỉ ngơi một đêm trước đã, chờ bọn họ ổn định lại cảm xúc rồi lại quay tiếp theo kịch bản.
Giằng co đến mức này, người của tổ đạo diễn cũng chỉ đành đồng ý yêu cầu của các diễn viên và bọn họ kết thúc công việc quay phim trong ngày. Ai ngờ vào ngay lúc này, trong phòng của một nữ ngôi sao lại xảy ra chuyện rất đáng sợ...
Viên Mục Dã nhắm mắt lại dựa người vào ghế phụ. Cậu nắm chặt chiếc điện thoại di động kia, rầu rĩ nói: “Anh Từ, anh không biết đâu, một giây trước khi xảy ra chuyện chúng tôi còn đang gọi điện thoại… Vốn dĩ mọi thứ đều ổn cả, sao đột nhiên lại phát nổ chứ? Tôi còn rất nhiều lời chưa kịp nói rõ ràng với anh ấy, sao anh ấy lại có thể chết như vậy?!”
Kỳ thật Từ Lệ biết, Viên Mục Dã chỉ cần một nơi xả cảm xúc. Ai cũng nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng đè nén mãi cũng không hay, khóc ra được là chuyện tốt.
Viên Mục Dã khóc mãi rồi đột nhiên dừng lại, sau đó cậu vội vàng mở lại lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động và sững người ngay tại chỗ...
Từ Lệ thấy biểu cảm của Viên Mục Dã là lạ nên vội hỏi cậu phát hiện điều gì?
Viên Mục Dã nặng nề đáp: “Chiếc điện thoại di động này có vấn đề!”
“Điện thoại di động có vấn đề ư? Có vấn đề gì?” Từ Lệ hơi giật mình.
Viên Mục Dã đưa điện thoại cho Từ Lệ: “Lúc Diệp Dĩ Nguy xảy ra chuyện, anh ấy đang gọi điện thoại cho tôi, nhưng tại sao lịch sử cuộc gọi lại không có gì cả? Còn nữa… nếu lúc đó anh ấy đang nói chuyện điện thoại di động với tôi, vậy tại sao điện thoại di động của anh ấy lại chạy đến túi quần của người khác?”
Một loạt câu hỏi như súng liên thanh của Viên Mục Dã làm Từ Lệ cứng họng. Anh ta xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động và nói: “Có lẽ… có thể là bởi vì điện thoại di động bị ngâm nước quá lâu, cho nên vài số liệu không thể nào khôi phục được!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Nhưng anh giải thích chuyện điện thoại di động chạy vào túi người khác sau khi phát nổ như thế nào đây?”
Lúc này đây Từ Lệ cũng không trả lời được. Viên Mục Dã lấy lại điện thoại di động trong tay anh ta, sau đó kiểm tra tỉ mỉ một lượt, phát hiện mặc dù nó cùng hiệu và kích cỡ với điện thoại di động mà Diệp Dĩ Nguy dùng, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…
Trở lại thủ đô, Viên Mục Dã chạy về số 54 ngay trong đêm, dựng Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm đã ngủ dậy, nhờ bọn họ kiểm tra kỹ càng có phải chiếc điện thoại di động này có một vài số liệu chưa được khôi phục thành công hay không?
Vừa nghe nói chiếc điện thoại này là của pháp y Diệp, tất nhiên Tằng Nam Nam biết tầm quan trọng của nó, vì thế cô ấy chẳng nói lời thừa mà kết nối điện thoại vào máy tính của mình, bắt đầu kiểm tra cẩn thận…
Tằng Nam Nam phụ trách phần mềm, còn Hoắc Nhiễm chịu trách nhiệm phần cứng. Dưới sự chung sức hợp tác của hai người họ, cuối cùng họ đã tìm ra vấn đề của chiếc điện thoại di động này.
“Cái gì? Chiếc điện thoại di động này không phải là của Diệp Dĩ Nguy ư?” Viên Mục Dã giật mình.
Tằng Nam Nam gật đầu: “Tôi và Hoắc Nhiễm đã dùng hết tất cả các cách có thể sử dụng, cuối cùng phát hiện số liệu bên trong chiếc điện thoại di động này là vừa được nhập vào mấy ngày thôi, hơn nữa còn là một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới.”
Hoắc Nhiễm ở cạnh viết ra giấy một dãy số: “Đây là số serial của điện thoại. Tôi kiểm tra rồi, chiếc điện thoại di động này được xuất xưởng chưa đầy ba tháng, cơ bản không thể nào là chiếc mà pháp y Diệp vẫn sử dụng!”
Sau khi có được đáp án này, trong lòng Viên Mục Dã càng mờ mịt thêm. Nếu chiếc điện thoại di động này không phải của Diệp Dĩ Nguy, vậy là ai đã nhập số liệu trên điện thoại của anh ta vào?
Rõ ràng mục đích duy nhất đối phương làm như vậy là hy vọng mọi người cho rằng cái xác kia chính là Diệp Dĩ Nguy, nhưng mục đích đằng sau chuyện này lại là gì đây? Chẳng lẽ bản thân Diệp Dĩ Nguy giả chết hay sao?
Nhưng suy nghĩ này đã bị Viên Mục Dã phủ định rất nhanh, bởi vì lúc ấy vụ nổ tới quá đột ngột, dựa vào phản ứng của Diệp Dĩ Nguy ở trong điện thoại, không khó để nhận ra anh ta không hề biết trước sẽ xảy ra phát nổ.
Trong lúc nhất thời, Viên Mục Dã thấy hơi đau đầu, dường như sự việc đang trở nên khó bề phân biệt hơn. Đối phương là ai? Làm như vậy có mục đích gì? Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã càng ngày càng chắc chắn, thứ đối phương cố hết sức muốn che giấu có lẽ chính là sự thật Diệp Dĩ Nguy vẫn còn sống.
Tuy nhiên, trước mắt, những manh mối Viên Mục Dã có thể điều tra ra thật sự có hạn, trừ chiếc điện thoại di động này ra dường như chẳng có gì khác. Mà sau khi Tằng Nam Nam tra đến số serial của điện thoại di động thì phát hiện, chiếc điện thoại này vốn không được bán ra ở trong lãnh thổ nước S, cho nên về cơ bản không thể điều tra ra nó được ai bán đi.
Bởi vì manh mối đến đây bị đứt đoạn, cho nên Viên Mục Dã không nói chuyện này cho Từ Lệ biết. Không phải cậu không tin tưởng Từ Lệ, mà là có rất nhiều chuyện cậu không muốn để nhiều người can dự vào khi còn chưa làm rõ được tình hình...
Đương nhiên, Viên Mục Dã làm như vậy chắc chắn là có lòng riêng của mình. Cậu sợ nếu điều tra chuyện này đến cùng, vấn đề là ở Diệp Dĩ Nguy, vậy thì cậu không nói với Từ Lệ sẽ giúp Diệp Dĩ Nguy còn một đường sống để quay lại.
Vài ngày sau số 54 lại có vụ án mới, bên ủy thác lần này là ông chủ một gameshow đang nổi tiếng của nước S. Trước đây ông ta đã đầu tư vào một dự án nghiên cứu của lão Lâm, nên tình cảm giữa hai người bọn họ khá tốt.
Nội dung chính của chương trình truyền hình thực tế này là mời một số ngôi sao đến sống trên đảo hoang, đương nhiên chắc chắn là có nhân viên chuyên nghiệp hướng dẫn cho bọn họ, cho nên về nguyên tắc sẽ không gặp phải nguy hiểm thật sự gì.
Hơn nữa, trước đây đã làm mấy kỳ rồi, mặc dù trong lúc quay cũng gặp chút khó khăn, nhưng cuối cùng tất cả đều được phát sóng thuận lợi… Ai ngờ khi bọn họ quay đến cuối mùa, đột nhiên đoàn phim lại xảy ra chuyện.
Tập này được quay ở một đảo hoang thật sự. Sở dĩ nói như vậy là bởi vì mặc dù địa điểm quay phim trước đó cũng là đảo nhỏ, nhưng trên đảo không hoang vắng, tất cả đều có người ở.
Bởi vì trong quá trình quay mấy tập trước, đoàn phim và cư dân trên đảo đã xảy ra một số việc cãi cọ, cho nên cuối cùng nhà sản xuất và tổ đạo diễn bàn bạc, đầu óc nóng lên đi tìm một hòn đảo hoang đúng nghĩa...
Lúc đầu vẫn quay bình thường, không xảy ra chuyện gì, mãi đến khi đoàn phim tiến hành quay buổi đêm, việc lạ bắt đầu xảy ra liên tiếp. Nguồn : Vietwriter.vn
Ban đầu là một vài con vật nhỏ mà đoàn phim nuôi như gà chó đột nhiên bắt đầu trở nên nôn nóng không yên. Sau đó, khi vài diễn viên chủ chốt đi ra nơi gần đó nhặt củi nhóm lửa, không biết là ai lại nhặt về một khúc xương, mà lúc ấy một nhân viên đạo cụ trong đoàn phim vừa liếc mắt đã nhận ra ngay đó là xương người!!
Điều này khiến mấy ngôi sao sợ hãi không chịu quay nữa. Mấy người bọn họ nhất quyết đòi ngồi thuyền đi về bằng được! Lúc ấy tổ đạo diễn liên tục ngọt nhạt khuyên bảo, dù gì đây cũng là đảo hoang, có một hai khúc xương người cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà mấy ngôi sao kia thật sự sợ hãi, vì thế họ đành đề nghị tạm thời hủy bỏ cảnh quay ban đêm, để mọi người nghỉ ngơi một đêm trước đã, chờ bọn họ ổn định lại cảm xúc rồi lại quay tiếp theo kịch bản.
Giằng co đến mức này, người của tổ đạo diễn cũng chỉ đành đồng ý yêu cầu của các diễn viên và bọn họ kết thúc công việc quay phim trong ngày. Ai ngờ vào ngay lúc này, trong phòng của một nữ ngôi sao lại xảy ra chuyện rất đáng sợ...
Bình luận facebook