Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501 - Chương 501
Chương 501
ONG THỢ
A Triết nghe vậy giật mình hiểu ra: “Bảo sao cái thị trấn nhỏ này lạc hậu thế? Hóa ra bọn họ chỉ cần vừa tiếp xúc với sóng điện từ là biến trở lại thành tôm tít ngay!”
Viên Mục Dã nhìn A Triết mà không biết phải nói gì nữa, cậu quay đầu tiếp tục hỏi Sa Vượng: “Vậy tại sao đám trẻ nhỏ rời đi trước đó lại không sao?”
Sa Vượng do dự một lúc rồi đáp: “Bọn nó khác với chúng tôi…”
Viên Mục Dã thấy Sa Vượng nói được một nửa lại ngừng, bèn truy hỏi: “Có gì không giống?”
Sa Vượng trừng mắt nhìn Viên Mục Dã rồi bỗng hỏi: “Cậu biết kết cấu xã hội của ong mật không?”
Viên Mục Dã bị hỏi mà thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: “Biết một chút, trong một tổ ong có ong chúa, ong thợ, ong đực và ấu trùng… Nhưng nó thì có liên quan gì đến vấn đề của tôi?”
Sa Vượng suy nghĩ rồi đáp: “Những người như chúng tôi ở lại thị trấn chính là ong thợ, còn có thể rời đi là ấu trùng…”
Viên Mục Dã hiểu ra Sa Vượng muốn nói còn một con ong chúa nữa, cậu trầm giọng xuống: “Vậy ong chúa đâu? Cô ta ở chỗ nào?”
Lần này Sa Vượng không nói, nhưng theo nét mặt của anh ta thì chắc chắn anh ta từ chối trả lời vấn đề này. Viên Mục Dã cũng không miễn cưỡng mà đổi sang một đề tài khác: “Tại sao ấu trùng lại có thể rời đi, chẳng lẽ bọn họ không sợ sóng điện từ bên ngoài sao?”
Sa Vượng nghe xong mà trầm ngâm mất một lúc, dường như đang nghĩ xem câu tôi hỏi là có ý gì, một lát sau anh ta mới đáp lại: “Chúng tôi không hiểu hệ thống ngôn ngữ của các người lắm, cho nên không thể biểu đạt rõ ràng, nếu như dùng ngôn ngữ của các người để diễn tả… Vậy hẳn là bọn họ đang liên tục biến đổi.”
A Triết nghe mà chẳng hiểu gì, gã quay ra hỏi Thạch Lỗi: “Cái gì mà liên tục biến đổi? Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể biến thành người khác?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Ý của anh ta là, những ấu trùng bị đưa ra ngoài đó đang liên tục tiến hóa, nó đã có thể quen với cuộc sống của xã hội loài người.”
Viên Mục Dã đã có khái niệm cơ bản về loài sinh vật này, cậu hỏi tiếp: “Một vấn đề cuối cùng, mục đích các người gửi những ấu trùng đó ra ngoài là gì…”
Không ngờ đúng lúc này Sa Vượng và Tố Thiến biểu lộ rất đau đớn, cả hai đều trợn tròn mắt, đồng thời duỗi cổ, trong cổ còn phát ra một âm thanh: “Ách… ách…”
Viên Mục Dã thấy vậy bèn hô to: “Mau trả lời vấn đề của tôi, gửi ấu trùng ra ngoài là để làm cái gì?”
Đôi mắt Sa Vượng chuyển động, ánh mắt tràn đầy đau đớn, anh ta cố nói hai chữ cuối cùng: “Sinh sôi…” Ngay sau đó thân thể hai người liên tục vặn vẹo, A Triết đứng phía sau phát hiện có vật gì đó đang ngọ nguậy ở chỗ xương cổ của bọn họ!
“Gáy bọn chúng có gì đó!” A Triết giật mình nói.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi vội vàng đi ra đằng sau nhìn xem, đúng là dưới da chỗ xương cổ có vật cứng dài mười mấy centimet đang ngọ nguậy, trông nó rất giống một con bọ cạp lớn…
Thạch Lỗi cũng hơi choáng váng, gã vội vàng kéo hai người lùi xa một chút rồi hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy vật bên trong cơ thể họ muốn chui ra vậy?”
Thạch Lỗi vừa dứt lời, miệng và mũi của Sa Vượng, Tố Thiên liên tục chảy máu, sau đó có một con vật máu me đầy người, trên mình có vảy bò ra từ trong miệng bọn họ.
Động tác của thứ này cực nhanh, sau khi rời khỏi thân thể là lập tức nhảy xuống đất như để tìm vật chủ ký sinh tiếp theo… Bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của ba người Viên Mục Dã, tiếp đó chúng nhảy cao tận ba mét để lao về phía ba người.
May mà A Triết nhanh tay nhanh mắt, gã bắn pằng pằng hai phát là bắn nát hai con bọ này, trong không khí lập tức có một mùi hôi thối giống như mùi mắm tôm bị hỏng… Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đứng cách khá xa nên còn ổn, A Triết đứng gần nhất bị cái mùi đó xộc lên khiến gã phải lùi về phía sau vài bước rồi nôn khan.
“Chuyện gì thế này? Sao con tôm tít này có mùi thối thế! Mà sao đột nhiên nó lại không cần thân thể trước đây nữa vậy?” A Triết nói với khuôn mặt đen đủi.
Viên Mục Dã đi đến nhìn thoáng qua hai bãi thi thể sền sệt của con bọ rồi nói: “Bởi vì bọn chúng biết mình để lộ quá nhiều bí mật, mà lại không thể thoát khỏi sự trói buộc trên người, vì vậy chỉ có thể từ bỏ thân thể trước đó rồi đến chiếm đoạt ba người chúng ta, chỉ cần hai người trong số ba người bị chiếm đoạt cơ thể, vậy người còn lại cũng khó thoát kiếp số.”
Nếu không phải bị mùi thối xộc lên đến giờ vẫn còn sợ, A Triết còn muốn tiến lên đạp thêm vài cái. Còn hai người Sa Vượng và Tô Thiến lúc này, hốc mắt sụp xuống, làn da khô quắt, chỉ vài phút sau đã biến thành hai bộ xương khô chỉ còn một lớp da.
Viên Mục Dã nhìn hai thi thể này rồi quay ra hỏi Thạch Lỗi: “Trước đó anh đã nhìn thi thể của Tùy Quang Nam chưa? Có phát hiện chỗ nào lạ không?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Cậu ta chết và được xử lý như vụ tự sát, đến cả thi thể cũng không được giải phẫu mà trực tiếp đem đi hỏa táng.”
Viên Mục Dã nghĩ thầm trong lòng, xem ra con bọ trong người Tùy Quang Nam cũng đã chết, vì vậy mới không biến thành dáng vẻ giống ma quỷ như của Sa Vượng và Tố Thiến.
Còn ngay sau khi hắn chết trên người có xuất hiện chuyện lạ nào không, thì phải tìm cơ hội hỏi thử Lệ Thần mới được, dù gì cậu ta cũng là người giết Tùy Quang Nam… Nhưng không hiểu khi Lệ Thần biết kẻ thù mà mình giết chỉ là người bị một con bọ lạ ký sinh thì cậu ta sẽ có cảm nghĩ gì?
“Tiếp theo phải làm gì?” A Triết nhìn thi thể con bọ trên mặt đất, mặt tỏ vẻ ghét bỏ rồi hỏi Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi suy nghĩ rồi trả lời: “Đi tìm bộ công cụ trên xe rồi chôn ngay hai bộ xương khô cùng hai cái bãi này đi, nếu không sớm muộn gì cũng bị đám ong thợ trên thị trấn ngửi được mùi vị rồi tìm đến đây…”
Nhưng Viên Mục Dã lại không quan tâm đến điều đó, thứ cậu quan tâm là hai chữ sinh sôi mà Sa Vượng nói trước khi chết. Nếu những vật này chỉ chiếm một thị trấn nhỏ, vậy mọi chuyện còn dễ giải quyết, nhưng bây giờ bọn chúng có năng lực gửi ấu trùng đã tiến hóa ra khỏi thị trấn rồi để ấu trùng trà trộn vào cuộc sống của người thường… Mặc kệ mục đích của loài sinh vật này là gì, mọi thứ đều khiến người khác phải lo lắng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hơn nữa, Sa Vượng luôn né tránh nói về ong chúa, nó mới là cội nguồn tội ác, chỉ có tìm được con bọ cái này thì mới giải quyết được vấn đề. Nếu không, dù đám người Viên Mục Dã có giết toàn bộ những người bị “Ong thợ” ký sinh trên thị trấn, thì vị nữ vương điện hạ đó sẽ lại sản xuất càng nhiều ấu trùng đi gây họa cho người khác…
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn xoay người nói với Thạch Lỗi và A Triết: “Chúng ta phải về thị trấn tìm ong chúa mới được!”
A Triết không có dị nghị gì, nhưng Thạch Lỗi lại không quá yên tâm: “Muốn đi cũng phải chờ đến buổi tối đã, bây giờ toàn bộ ong thợ ở thị trấn đều đang trong thời kỳ hoạt động.”
Viên Mục Dã nói: “Xem tình huống thì giữa các ong thợ không có quá nhiều trao đổi, nếu không tại sao người này lại không biết Tùy Quang Nam?”
ONG THỢ
A Triết nghe vậy giật mình hiểu ra: “Bảo sao cái thị trấn nhỏ này lạc hậu thế? Hóa ra bọn họ chỉ cần vừa tiếp xúc với sóng điện từ là biến trở lại thành tôm tít ngay!”
Viên Mục Dã nhìn A Triết mà không biết phải nói gì nữa, cậu quay đầu tiếp tục hỏi Sa Vượng: “Vậy tại sao đám trẻ nhỏ rời đi trước đó lại không sao?”
Sa Vượng do dự một lúc rồi đáp: “Bọn nó khác với chúng tôi…”
Viên Mục Dã thấy Sa Vượng nói được một nửa lại ngừng, bèn truy hỏi: “Có gì không giống?”
Sa Vượng trừng mắt nhìn Viên Mục Dã rồi bỗng hỏi: “Cậu biết kết cấu xã hội của ong mật không?”
Viên Mục Dã bị hỏi mà thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: “Biết một chút, trong một tổ ong có ong chúa, ong thợ, ong đực và ấu trùng… Nhưng nó thì có liên quan gì đến vấn đề của tôi?”
Sa Vượng suy nghĩ rồi đáp: “Những người như chúng tôi ở lại thị trấn chính là ong thợ, còn có thể rời đi là ấu trùng…”
Viên Mục Dã hiểu ra Sa Vượng muốn nói còn một con ong chúa nữa, cậu trầm giọng xuống: “Vậy ong chúa đâu? Cô ta ở chỗ nào?”
Lần này Sa Vượng không nói, nhưng theo nét mặt của anh ta thì chắc chắn anh ta từ chối trả lời vấn đề này. Viên Mục Dã cũng không miễn cưỡng mà đổi sang một đề tài khác: “Tại sao ấu trùng lại có thể rời đi, chẳng lẽ bọn họ không sợ sóng điện từ bên ngoài sao?”
Sa Vượng nghe xong mà trầm ngâm mất một lúc, dường như đang nghĩ xem câu tôi hỏi là có ý gì, một lát sau anh ta mới đáp lại: “Chúng tôi không hiểu hệ thống ngôn ngữ của các người lắm, cho nên không thể biểu đạt rõ ràng, nếu như dùng ngôn ngữ của các người để diễn tả… Vậy hẳn là bọn họ đang liên tục biến đổi.”
A Triết nghe mà chẳng hiểu gì, gã quay ra hỏi Thạch Lỗi: “Cái gì mà liên tục biến đổi? Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể biến thành người khác?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Ý của anh ta là, những ấu trùng bị đưa ra ngoài đó đang liên tục tiến hóa, nó đã có thể quen với cuộc sống của xã hội loài người.”
Viên Mục Dã đã có khái niệm cơ bản về loài sinh vật này, cậu hỏi tiếp: “Một vấn đề cuối cùng, mục đích các người gửi những ấu trùng đó ra ngoài là gì…”
Không ngờ đúng lúc này Sa Vượng và Tố Thiến biểu lộ rất đau đớn, cả hai đều trợn tròn mắt, đồng thời duỗi cổ, trong cổ còn phát ra một âm thanh: “Ách… ách…”
Viên Mục Dã thấy vậy bèn hô to: “Mau trả lời vấn đề của tôi, gửi ấu trùng ra ngoài là để làm cái gì?”
Đôi mắt Sa Vượng chuyển động, ánh mắt tràn đầy đau đớn, anh ta cố nói hai chữ cuối cùng: “Sinh sôi…” Ngay sau đó thân thể hai người liên tục vặn vẹo, A Triết đứng phía sau phát hiện có vật gì đó đang ngọ nguậy ở chỗ xương cổ của bọn họ!
“Gáy bọn chúng có gì đó!” A Triết giật mình nói.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi vội vàng đi ra đằng sau nhìn xem, đúng là dưới da chỗ xương cổ có vật cứng dài mười mấy centimet đang ngọ nguậy, trông nó rất giống một con bọ cạp lớn…
Thạch Lỗi cũng hơi choáng váng, gã vội vàng kéo hai người lùi xa một chút rồi hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy vật bên trong cơ thể họ muốn chui ra vậy?”
Thạch Lỗi vừa dứt lời, miệng và mũi của Sa Vượng, Tố Thiên liên tục chảy máu, sau đó có một con vật máu me đầy người, trên mình có vảy bò ra từ trong miệng bọn họ.
Động tác của thứ này cực nhanh, sau khi rời khỏi thân thể là lập tức nhảy xuống đất như để tìm vật chủ ký sinh tiếp theo… Bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của ba người Viên Mục Dã, tiếp đó chúng nhảy cao tận ba mét để lao về phía ba người.
May mà A Triết nhanh tay nhanh mắt, gã bắn pằng pằng hai phát là bắn nát hai con bọ này, trong không khí lập tức có một mùi hôi thối giống như mùi mắm tôm bị hỏng… Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đứng cách khá xa nên còn ổn, A Triết đứng gần nhất bị cái mùi đó xộc lên khiến gã phải lùi về phía sau vài bước rồi nôn khan.
“Chuyện gì thế này? Sao con tôm tít này có mùi thối thế! Mà sao đột nhiên nó lại không cần thân thể trước đây nữa vậy?” A Triết nói với khuôn mặt đen đủi.
Viên Mục Dã đi đến nhìn thoáng qua hai bãi thi thể sền sệt của con bọ rồi nói: “Bởi vì bọn chúng biết mình để lộ quá nhiều bí mật, mà lại không thể thoát khỏi sự trói buộc trên người, vì vậy chỉ có thể từ bỏ thân thể trước đó rồi đến chiếm đoạt ba người chúng ta, chỉ cần hai người trong số ba người bị chiếm đoạt cơ thể, vậy người còn lại cũng khó thoát kiếp số.”
Nếu không phải bị mùi thối xộc lên đến giờ vẫn còn sợ, A Triết còn muốn tiến lên đạp thêm vài cái. Còn hai người Sa Vượng và Tô Thiến lúc này, hốc mắt sụp xuống, làn da khô quắt, chỉ vài phút sau đã biến thành hai bộ xương khô chỉ còn một lớp da.
Viên Mục Dã nhìn hai thi thể này rồi quay ra hỏi Thạch Lỗi: “Trước đó anh đã nhìn thi thể của Tùy Quang Nam chưa? Có phát hiện chỗ nào lạ không?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Cậu ta chết và được xử lý như vụ tự sát, đến cả thi thể cũng không được giải phẫu mà trực tiếp đem đi hỏa táng.”
Viên Mục Dã nghĩ thầm trong lòng, xem ra con bọ trong người Tùy Quang Nam cũng đã chết, vì vậy mới không biến thành dáng vẻ giống ma quỷ như của Sa Vượng và Tố Thiến.
Còn ngay sau khi hắn chết trên người có xuất hiện chuyện lạ nào không, thì phải tìm cơ hội hỏi thử Lệ Thần mới được, dù gì cậu ta cũng là người giết Tùy Quang Nam… Nhưng không hiểu khi Lệ Thần biết kẻ thù mà mình giết chỉ là người bị một con bọ lạ ký sinh thì cậu ta sẽ có cảm nghĩ gì?
“Tiếp theo phải làm gì?” A Triết nhìn thi thể con bọ trên mặt đất, mặt tỏ vẻ ghét bỏ rồi hỏi Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi suy nghĩ rồi trả lời: “Đi tìm bộ công cụ trên xe rồi chôn ngay hai bộ xương khô cùng hai cái bãi này đi, nếu không sớm muộn gì cũng bị đám ong thợ trên thị trấn ngửi được mùi vị rồi tìm đến đây…”
Nhưng Viên Mục Dã lại không quan tâm đến điều đó, thứ cậu quan tâm là hai chữ sinh sôi mà Sa Vượng nói trước khi chết. Nếu những vật này chỉ chiếm một thị trấn nhỏ, vậy mọi chuyện còn dễ giải quyết, nhưng bây giờ bọn chúng có năng lực gửi ấu trùng đã tiến hóa ra khỏi thị trấn rồi để ấu trùng trà trộn vào cuộc sống của người thường… Mặc kệ mục đích của loài sinh vật này là gì, mọi thứ đều khiến người khác phải lo lắng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hơn nữa, Sa Vượng luôn né tránh nói về ong chúa, nó mới là cội nguồn tội ác, chỉ có tìm được con bọ cái này thì mới giải quyết được vấn đề. Nếu không, dù đám người Viên Mục Dã có giết toàn bộ những người bị “Ong thợ” ký sinh trên thị trấn, thì vị nữ vương điện hạ đó sẽ lại sản xuất càng nhiều ấu trùng đi gây họa cho người khác…
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn xoay người nói với Thạch Lỗi và A Triết: “Chúng ta phải về thị trấn tìm ong chúa mới được!”
A Triết không có dị nghị gì, nhưng Thạch Lỗi lại không quá yên tâm: “Muốn đi cũng phải chờ đến buổi tối đã, bây giờ toàn bộ ong thợ ở thị trấn đều đang trong thời kỳ hoạt động.”
Viên Mục Dã nói: “Xem tình huống thì giữa các ong thợ không có quá nhiều trao đổi, nếu không tại sao người này lại không biết Tùy Quang Nam?”
Bình luận facebook