• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 500 - Chương 500 TÁC DỤNG CỦA NƯỚC

Chương 500

TÁC DỤNG CỦA NƯỚC

Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều lắc đầu cười, sau đó cùng trở lại xe ngủ bù… Điều khiến Viên Mục Dã không ngờ tới là gã A Triết này lại nói được làm được, gã thật sự nhìn chằm chằm hai tên kia mãi đến lúc trời sáng.

Đúng như Viên Mục Dã dự đoán, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào hai người nọ, vảy lạ màu xanh lá trên da hai người biến mất từng chút một.

Sau khi tỉnh lại, bọn họ đều mang vẻ mặt mờ mịt, thậm chí còn không biết tại sao mình lại đến đây, mãi cũng không phản ứng được chuyện trước mắt rốt cuộc là thế nào…

Cho đến khi người phụ nữ thấy mình không manh áo che thân, lúc này cô ta mới hốt hoảng thét chói tai: “Cứu mạng! Người đâu mau tới đây!!”

Người đàn ông bị trói ở bên cạnh thấy thế cũng liều mạng giãy giụa, miệng nói liên hồi: “Các người muốn làm gì? Chúng tôi không có tiền, anh mau thả vợ tôi ra…”

Viên Mục Dã nhìn hai kẻ đã khôi phục hình người chẳng mặc gì trên người cả, cảm thấy thật sự hơi nhức mắt. Tuy hiện giờ bọn họ đã không thể được coi như loài người bình thường, nhưng vẫn mang túi da của con người.

Xuất phát từ sự tôn trọng đối với sinh mạng, Viên Mục Dã vẫn về xe tìm một bộ quần áo của mình phủ lên cho người phụ nữ. Thấy hành động của Viên Mục Dã, đối phương biết cậu là người dễ nói chuyện, vì thế đau khổ cầu xin: “Anh gì ơi, nhất định là các anh trói nhầm người rồi, thị trấn của chúng tôi rất nghèo. Mỗi ngày tôi và chồng phải dựa vào bán đồ ăn sáng để duy trì kế sinh nhai, thật sự không có tiền!”

Viên Mục Dã thở dài nói: “Tên của cô và chồng là gì?”

“Tôi tên Tố Thiến, chồng tôi tên Sa Vượng…” Người phụ nữ run rẩy đáp.

Viên Mục Dã gật đầu: “Được… Tố Thiến, cô đừng sợ, chỉ cần cô thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi, tất nhiên tôi sẽ thả hai người ra.”

Tố Thiến nghe xong liếc nhìn Sa Vượng, hình như không hiểu lắm ý của Viên Mục Dã… Trái lại tên Sa Vượng kia phản xạ rất nhanh: “Anh này, chúng tôi chỉ là người bình thường sinh sống ở thị trấn nhỏ, cũng chưa được đi học mấy ngày, có thể trả lời câu hỏi gì của các anh cơ chứ? Kinh tế chỗ chúng tôi cực kỳ lạc hậu, tất cả mọi người đều miễn cưỡng sống tạm, thật sự không có tiền!”

A Triết ở cạnh nghe mà mất hết cả kiên nhẫn: “Bớt nói nhảm đi, hỏi mày cái gì mày đáp cái đó, ai đòi tiền chúng mày?”

Có lẽ là giọng điệu của A Triết dữ dằn quá nên dọa hai người đó sợ tới mức im bặt không dám lên tiếng. Viên Mục Dã thấy A Triết diễn vai ác xong rồi, cũng nên đến phiên mình diễn vai hiền, vì thế cậu nhẹ nhàng nói: “Hai người yên tâm, chỉ cần hai người nói thật, tôi cam đoan sẽ tha cho hai người trở về!”

Tố Thiến gật đầu nửa tin nửa ngờ: “Được, anh hỏi đi…”

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi: “Cô và chồng cô sinh vào ngày tháng năm nào?”

Thật ra đây chỉ là một câu hỏi rất đơn giản, người bình thường chắc chắn có thể thuận miệng trả lời, nhưng người phụ nữ tên Tố Thiến này nghe xong lại sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn sang phía chồng mình là Sa Vượng, dường như không biết nên trả lời làm sao.

Viên Mục Dã bèn tiếp tục hướng dẫn: “Đây là một câu hỏi rất đơn giản. Mỗi người đều có thể trả lời rất dễ dàng. Tố Thiến, cô nhìn vào mắt tôi và nói cho tôi hay, cô không muốn trả lời hay là vốn không biết?”

Đầu tiên Tố Thiến đáp bằng vẻ mặt mờ mịt: “Đúng vậy, đáng lẽ tôi phải biết tôi sinh ngày tháng năm nào chứ? Rốt cuộc tôi sinh ra từ hồi nào?” Nhưng sau đó sắc mặt cô ta lại bất ngờ thay đổi, gân xanh trên cổ hằn lên, cô ta lặp lại mấy câu nói lúc mới tỉnh lại: “Tôi và chồng bán đồ ăn sáng trong thị trấn. Thị trấn của chúng tôi rất nghèo, không có tiền gì cả. Tôi tên Tố Thiến, chồng tôi tên Sa Vượng… Tôi và chồng bán đồ ăn sáng trong thị trấn, chúng tôi không có tiền…”

Thạch Lỗi thấy thế vội lại đây xem xét tình trạng của người phụ nữ, sau đó lắc đầu nói: “Cậu hỏi làm sao mà chết máy luôn thế?”

Khi Tố Thiến bắt đầu ăn nói lung tung, chồng cô ta là Sa Vượng cũng đã không còn biểu cảm sợ hãi vừa rồi nữa, mà cúi đầu không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì…

Nghe Thạch Lỗi nói như vậy, Viên Mục Dã nhún vai: “Làm sao tôi biết, bằng không anh tới hỏi coi?!”

Thạch Lỗi bước tới trước mặt Sa Vượng: “Tôi biết các người nghe hiểu. Tôi cũng không vòng vo với các người. Tùy Quang Nam đã chết, trước khi chết hắn đã cầm đồ của tôi. Chỉ cần các người trả lại món đồ đó cho tôi, các người muốn ở đây sống cuộc sống gia đình thì sống, muốn chơi đóng vai thì chơi, tôi không xen vào…”

Sa Vượng từ từ ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tùy Quang Nam là ai? Hắn lấy thứ gì của anh?!”

Không đợi Thạch Lỗi nói, A Triết đã sửng cồ: “Xem ra không cho mày ăn hành là mày sẽ không nói rồi!”

Ai ngờ Viên Mục Dã lại cản A Triết, sau đó nhìn xoáy vào mắt Sa Vượng: “Tùy Quang Nam là một trong số những đứa trẻ trước kia được các người đưa ra ngoài…”

Lúc này đây, biểu cảm của Sa Vượng đã có thay đổi. Hắn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: “Những đứa trẻ rời khỏi đây đều chưa từng trở về. Cho dù là một trong số chúng cầm đồ của các người, thứ đó cũng không ở đây.”

Thạch Lỗi cũng tiến lên trước: “Tại sao các người không thể rời khỏi thị trấn?”

Dường như Sa Vượng không muốn trả lời vấn đề này nên cứ nhìn nghiêng phía dưới bằng khuôn mặt không cảm xúc, chẳng nói một lời. Ai ngờ đúng lúc này, điện thoại vệ tinh trên người Thạch Lỗi đột nhiên reo lên…

Kết quả Thạch Lỗi chưa kịp lấy điện thoại ra đã thấy vẻ mặt của Sa Vượng và Tố Thiến bị trói trên cây trở nên rất khổ sở. Bọn họ liên tục giãy giụa, mặt đỏ lên, loại vảy xanh quái lạ trên người lại nổi lên lần nữa một cách nhanh chóng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Nước… nước… cho chúng tôi nước!” Sa Vượng kêu lên với biểu cảm khó chịu.

Viên Mục Dã ngay lập tức lên xe lấy mấy bình nước khoáng mà bà chủ đưa cho bọn họ lúc trước. Sa Vượng vừa thấy trên tay Viên Mục Dã có nước là há to miệng, liều mạng muốn có được chai nước đó.

Viên Mục Dã thấy vẻ mặt bọn họ đau đớn nên lần lượt đút nước cho Sa Vượng và Tố Thiến… Sau khi uống nước xong, vảy xanh trên người cả hai nhanh chóng lặn đi, lại trở về làn da của người bình thường nên có.

Thạch Lỗi giật mình nói: “Hóa ra nước có thể làm lặn vảy xanh trên người các người đi!”

Sa Vượng thở đều lại rồi khổ sở nói: “Tắt điện thoại đi, mau tắt điện thoại đi!”

Thạch Lỗi tò mò lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra, vừa muốn tới gần Sa Vượng, hắn đã đau đớn không chịu nổi, nhất là khi nối máy, hai người lại càng sống không bằng chết.

Sau khi có được đáp án mình muốn, Thạch Lỗi mới tắt điện thoại vệ tinh. Bấy giờ Sa Vượng và Tố Thiến mới không còn đau đớn như vừa rồi nữa…

“Bọn họ sợ điện thoại vệ tinh ư?” A Triết hỏi bằng vẻ mặt khó tin nổi.

Viên Mục Dã lắc đầu: “Không chỉ là điện thoại vệ tinh, điện thoại di động, tivi, máy tính… chắc là tất cả mọi thứ có thể phát ra sóng điện từ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom