Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502 - Chương 502
Chương 502
BỨC CUNG
Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã nhắc đến Tùy Quang Nam, gã bèn hừ lạnh: “Chuyện tìm ong chúa cứ để đến buổi tối rồi hãy làm, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm được bà bà chủ quán thoắt ẩn thoắt hiện kia đã…”
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ mấy người Thạch Lỗi không hề có hứng thú với việc cứu thế giới, mục đích cuối cùng của họ chỉ là tìm được đồ vật, thế là cậu gật đầu: “Cũng được, mặc dù bà chủ đó là ong thợ, nhưng từ trước đến giờ bà ta vẫn có liên hệ bằng thư với con mình, có lẽ cấp bậc ong thợ của bà ta cao hơn Sa Vượng một chút.”
Sau khi xử lý thi thể trong rừng xong, mọi người lại quay về thị trấn, nhưng lần này họ không lái xe mà đi bộ về… Buổi sáng thị trấn Hải Lâm trông vẫn rất náo nhiệt, những người trông có vẻ bận rộn kia lặp đi lặp lại những chuyện đã làm ngày hôm qua.
Viên Mục Dã nhìn từng con “Ong thợ” trước mắt, cậu lại nhớ tới từ “sinh sôi” Sa Vượng đã nói trước khi chết, trong lòng Viên Mục Dã bỗng sinh ra một luồng khí lạnh… Mặc dù thế giới này cũng không phải chỉ thuộc về con người, nhưng loài vật sống bằng cách ký sinh vào cơ thể người này thật quá đáng sợ. Nếu để mặc bọn chúng tiếp tục mở rộng dân số, vậy chỉ sợ tương lai con người sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Ba người nhanh chóng đi thẳng đến nhà nghỉ Lâm Trung Các, có lẽ do không lái xe nên họ cũng không bị người trên đường chú ý. Lúc đi vào quán trọ, vừa hay họ nhìn thấy bà chủ đang quét dọn vệ sinh.
Bà chủ quán thấy ba người Viên Mục Dã cùng trở về, vội vàng nhiệt tình đón tiếp: “Về rồi à? Mấy vị ăn gì chưa? Nhà nghỉ chúng tôi có cung cấp bữa sáng miễn phí…”
Thạch Lỗi khách sáo nói: “Không cần làm phiền, chúng tôi vừa ăn ở ngoài rồi.”
Bà chủ quán nghe Thạch Lỗi nói thế thì trên mặt lộ vẻ mừng thầm, nhưng vẻ mặt đó biến mất ngay lập tức.
Viên Mục Dã thấy vậy bèn cười nói với bà chủ quán: “Chị à, nước trong phòng chúng tôi đã quá hạn từ lâu rồi, nếu có thời gian chị thay cho chúng tôi vài chai nhé.”
Bà chủ quán ân cần đáp ứng: “Được, lát nữa tôi sẽ mang qua cho các cậu…”
Ba người về phòng chưa được một lúc, bà chủ quán đã cầm theo một túi nước khoáng đến gõ cửa, nhưng khi Viên Mục Dã đi ra mở cửa thì không chủ động cầm nước trong tay đối phương mà lại nghiêng người để bà ta tiến vào phòng.
Cảnh tượng kinh dị khi bà chủ quán chặn cửa lần trước vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt Viên Mục Dã, cậu biết người đàn bà này không hề dễ đối phó giống Sa Vượng và Tố Thiến, Viên Mục Dã cười nói: “Chị à, hình như đường ống nước của phòng chúng tôi có một chút vấn đề…”
Bà chủ nghe thế bèn đặt nước trên bàn, sau đó đi cùng Viên Mục Dã vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đi vào, bà ta lập tức sững sờ, vì bà ta nhìn thấy Thạch Lỗi và A Triết đã chuẩn bị sẵn một bồn nước chờ mình.
Bà chủ quán hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, bà ta muốn đi ra ngoài nhưng Viên Mục Dã ở phía sau nhanh chóng đóng cửa buồng vệ sinh để chặn đường lui của bà ta…
Chuyện còn lại giao cho Thạch Lỗi và A Triết, còn Viên Mục Dã ngồi trên ghế sofa nghiên cứu mấy chai nước khoáng mà bà chủ cầm đến. Cậu đã đọc được từ trường tư duy ở nhà máy nước, năm đó những học sinh và gia đình họ đều trúng chiêu khi uống loại nước khoáng này.
Nhưng Viên Mục Dã nghĩ mãi mà không rõ, bên trong nước này có bí ẩn gì? Ngay lúc cậu đang ngẩn người nhìn chai nước, cửa phòng vệ sinh bật mở, A Triết đi ra và bảo: “Có thể vào được rồi, đã khống chế xong.”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó tiện tay cầm một chai nước đi vào… Lúc này, bà chủ quán đang bị trói chặt trên mặt đất, trong miệng còn bị nhét một chiếc khăn lông trắng của nhà nghỉ, khi bà ta nhìn thấy Viên Mục Dã tiến vào bèn trợn trừng mắt, trong miệng còn phát ra âm thanh ô ô.
Viên Mục Dã đi tới trước mặt bà chủ quán rồi nói: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi, hy vọng chị có thể trả lời thành thật.”
Nói xong, Viên Mục Dã tháo chiếc khăn bịt miệng bà chủ quán ra, tiếp đó chỉ vào chai nước khoáng rồi hỏi: “Vì sao chị luôn hy vọng chúng tôi uống nước? Trong này có thứ gì à?”
Sau khi bà chủ quán có thể nói chuyện, bà ta lập tức hoảng sợ, hỏi: “Các anh làm gì thế? Nhà nghỉ nhỏ này của tôi buôn bán không tốt đâu, tôi không có tiền…”
Viên Mục Dã thấy lại là mấy lời kịch này thì bật cười: “Đương nhiên tôi biết nơi này buôn bán không tốt, vì chị ở đây hai mươi năm cũng chẳng có được mấy lượt khách.”
Mặc dù thế cục trước mắt thể hiện rõ chúng tôi đã biết một số chuyện của bà chủ quán, nhưng bà ta vẫn cố cãi: “Tôi không biết các anh đang nói gì?”
“Được rồi, vậy chúng ta nói một chút chuyện về con chị nhé? Nó đã đi nhiều năm rồi mà sao chưa từng quay về dù chỉ một lần?” Viên Mục Dã kiên nhẫn hỏi.
Bà chủ quán nghe vậy khổ sở đáp: “Nó có sự nghiệp riêng của nó, điều kiện ở đây không tốt, tôi làm sao có thể để nó về đây chứ?”
Viên Mục Dã cười: “Được thôi, kể cả những gì chị nói là thật, nhưng cậu ta là một đứa con trai, đâu thể nào cả hai mươi năm cũng không quay về thăm mẹ chứ?”
“Đó là vì công việc của nó quá bận!” Bà chủ đã nghĩ sẵn câu trả lời.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng là như vậy, công việc của Tùy Quang Nam khá bận, nhưng sao cậu ta không đón chị ra đấy ở cùng?”
Khi bà chủ quán nghe thấy Viên Mục Dã nhắc đến Tùy Quang Nam, sắc mặt bà ta bỗng hơi đổi, hiển nhiên bà ta không ngờ những người trước mặt này lại có liên quan đến Tùy Quang Nam…
Vì để tiếp tục diễn, bà chủ quán vẫn lắc đầu nói: “Ai là Tùy Quang Nam, tôi không biết! Con tôi tên là Quý Sùng Quang!”
Thạch Lỗi ở bên cạnh tiến lên nói: “Đừng có lòng vòng với chúng tôi, nói thật cho chị biết, Tùy Quang Nam cầm đồ của chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng chẳng điều tra đến chỗ này, biết điều thì mau đưa đồ vật đây, nếu không bí mật về cái trấn nhỏ này của các người sẽ không còn là bí mật nữa đâu…”
Bà chủ quán hiển nhiên có đạo hạnh cao hơn Sa Vượng nhiều, đến lúc này mà bà ta vẫn giả vờ tội nghiệp: “Cầu xin mấy người đừng làm hại tôi, tôi thật sự không có tiền, con tôi cũng không có tiền…” Nguồn : Vietwriter.vn
Thạch Lỗi thấy người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn giơ tay sờ soạng gáy bà ta rồi bảo: “Tôi khuyên bà chị hãy ngoan ngoãn nói thật, nếu không tôi không ngại làm một cuộc giải phẫu nhỏ ở bộ phận này!”
Gã vừa dứt lời là lập tức dùng tay giữ chặt một chỗ trên da cổ của bà chủ quán, sau đó nói: “Cho bà chị thêm một cơ hội, thành thật trả lời vấn đề của chúng tôi.”
Bà chủ quán bị giữ chặt chỗ yếu, sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi, bà ta há to miệng, đầu hơi ngửa về phía sau, dường như muốn trốn thoát khỏi cơ thể này…
BỨC CUNG
Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã nhắc đến Tùy Quang Nam, gã bèn hừ lạnh: “Chuyện tìm ong chúa cứ để đến buổi tối rồi hãy làm, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm được bà bà chủ quán thoắt ẩn thoắt hiện kia đã…”
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ mấy người Thạch Lỗi không hề có hứng thú với việc cứu thế giới, mục đích cuối cùng của họ chỉ là tìm được đồ vật, thế là cậu gật đầu: “Cũng được, mặc dù bà chủ đó là ong thợ, nhưng từ trước đến giờ bà ta vẫn có liên hệ bằng thư với con mình, có lẽ cấp bậc ong thợ của bà ta cao hơn Sa Vượng một chút.”
Sau khi xử lý thi thể trong rừng xong, mọi người lại quay về thị trấn, nhưng lần này họ không lái xe mà đi bộ về… Buổi sáng thị trấn Hải Lâm trông vẫn rất náo nhiệt, những người trông có vẻ bận rộn kia lặp đi lặp lại những chuyện đã làm ngày hôm qua.
Viên Mục Dã nhìn từng con “Ong thợ” trước mắt, cậu lại nhớ tới từ “sinh sôi” Sa Vượng đã nói trước khi chết, trong lòng Viên Mục Dã bỗng sinh ra một luồng khí lạnh… Mặc dù thế giới này cũng không phải chỉ thuộc về con người, nhưng loài vật sống bằng cách ký sinh vào cơ thể người này thật quá đáng sợ. Nếu để mặc bọn chúng tiếp tục mở rộng dân số, vậy chỉ sợ tương lai con người sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Ba người nhanh chóng đi thẳng đến nhà nghỉ Lâm Trung Các, có lẽ do không lái xe nên họ cũng không bị người trên đường chú ý. Lúc đi vào quán trọ, vừa hay họ nhìn thấy bà chủ đang quét dọn vệ sinh.
Bà chủ quán thấy ba người Viên Mục Dã cùng trở về, vội vàng nhiệt tình đón tiếp: “Về rồi à? Mấy vị ăn gì chưa? Nhà nghỉ chúng tôi có cung cấp bữa sáng miễn phí…”
Thạch Lỗi khách sáo nói: “Không cần làm phiền, chúng tôi vừa ăn ở ngoài rồi.”
Bà chủ quán nghe Thạch Lỗi nói thế thì trên mặt lộ vẻ mừng thầm, nhưng vẻ mặt đó biến mất ngay lập tức.
Viên Mục Dã thấy vậy bèn cười nói với bà chủ quán: “Chị à, nước trong phòng chúng tôi đã quá hạn từ lâu rồi, nếu có thời gian chị thay cho chúng tôi vài chai nhé.”
Bà chủ quán ân cần đáp ứng: “Được, lát nữa tôi sẽ mang qua cho các cậu…”
Ba người về phòng chưa được một lúc, bà chủ quán đã cầm theo một túi nước khoáng đến gõ cửa, nhưng khi Viên Mục Dã đi ra mở cửa thì không chủ động cầm nước trong tay đối phương mà lại nghiêng người để bà ta tiến vào phòng.
Cảnh tượng kinh dị khi bà chủ quán chặn cửa lần trước vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt Viên Mục Dã, cậu biết người đàn bà này không hề dễ đối phó giống Sa Vượng và Tố Thiến, Viên Mục Dã cười nói: “Chị à, hình như đường ống nước của phòng chúng tôi có một chút vấn đề…”
Bà chủ nghe thế bèn đặt nước trên bàn, sau đó đi cùng Viên Mục Dã vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đi vào, bà ta lập tức sững sờ, vì bà ta nhìn thấy Thạch Lỗi và A Triết đã chuẩn bị sẵn một bồn nước chờ mình.
Bà chủ quán hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, bà ta muốn đi ra ngoài nhưng Viên Mục Dã ở phía sau nhanh chóng đóng cửa buồng vệ sinh để chặn đường lui của bà ta…
Chuyện còn lại giao cho Thạch Lỗi và A Triết, còn Viên Mục Dã ngồi trên ghế sofa nghiên cứu mấy chai nước khoáng mà bà chủ cầm đến. Cậu đã đọc được từ trường tư duy ở nhà máy nước, năm đó những học sinh và gia đình họ đều trúng chiêu khi uống loại nước khoáng này.
Nhưng Viên Mục Dã nghĩ mãi mà không rõ, bên trong nước này có bí ẩn gì? Ngay lúc cậu đang ngẩn người nhìn chai nước, cửa phòng vệ sinh bật mở, A Triết đi ra và bảo: “Có thể vào được rồi, đã khống chế xong.”
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó tiện tay cầm một chai nước đi vào… Lúc này, bà chủ quán đang bị trói chặt trên mặt đất, trong miệng còn bị nhét một chiếc khăn lông trắng của nhà nghỉ, khi bà ta nhìn thấy Viên Mục Dã tiến vào bèn trợn trừng mắt, trong miệng còn phát ra âm thanh ô ô.
Viên Mục Dã đi tới trước mặt bà chủ quán rồi nói: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi, hy vọng chị có thể trả lời thành thật.”
Nói xong, Viên Mục Dã tháo chiếc khăn bịt miệng bà chủ quán ra, tiếp đó chỉ vào chai nước khoáng rồi hỏi: “Vì sao chị luôn hy vọng chúng tôi uống nước? Trong này có thứ gì à?”
Sau khi bà chủ quán có thể nói chuyện, bà ta lập tức hoảng sợ, hỏi: “Các anh làm gì thế? Nhà nghỉ nhỏ này của tôi buôn bán không tốt đâu, tôi không có tiền…”
Viên Mục Dã thấy lại là mấy lời kịch này thì bật cười: “Đương nhiên tôi biết nơi này buôn bán không tốt, vì chị ở đây hai mươi năm cũng chẳng có được mấy lượt khách.”
Mặc dù thế cục trước mắt thể hiện rõ chúng tôi đã biết một số chuyện của bà chủ quán, nhưng bà ta vẫn cố cãi: “Tôi không biết các anh đang nói gì?”
“Được rồi, vậy chúng ta nói một chút chuyện về con chị nhé? Nó đã đi nhiều năm rồi mà sao chưa từng quay về dù chỉ một lần?” Viên Mục Dã kiên nhẫn hỏi.
Bà chủ quán nghe vậy khổ sở đáp: “Nó có sự nghiệp riêng của nó, điều kiện ở đây không tốt, tôi làm sao có thể để nó về đây chứ?”
Viên Mục Dã cười: “Được thôi, kể cả những gì chị nói là thật, nhưng cậu ta là một đứa con trai, đâu thể nào cả hai mươi năm cũng không quay về thăm mẹ chứ?”
“Đó là vì công việc của nó quá bận!” Bà chủ đã nghĩ sẵn câu trả lời.
Viên Mục Dã gật đầu: “Đúng là như vậy, công việc của Tùy Quang Nam khá bận, nhưng sao cậu ta không đón chị ra đấy ở cùng?”
Khi bà chủ quán nghe thấy Viên Mục Dã nhắc đến Tùy Quang Nam, sắc mặt bà ta bỗng hơi đổi, hiển nhiên bà ta không ngờ những người trước mặt này lại có liên quan đến Tùy Quang Nam…
Vì để tiếp tục diễn, bà chủ quán vẫn lắc đầu nói: “Ai là Tùy Quang Nam, tôi không biết! Con tôi tên là Quý Sùng Quang!”
Thạch Lỗi ở bên cạnh tiến lên nói: “Đừng có lòng vòng với chúng tôi, nói thật cho chị biết, Tùy Quang Nam cầm đồ của chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng chẳng điều tra đến chỗ này, biết điều thì mau đưa đồ vật đây, nếu không bí mật về cái trấn nhỏ này của các người sẽ không còn là bí mật nữa đâu…”
Bà chủ quán hiển nhiên có đạo hạnh cao hơn Sa Vượng nhiều, đến lúc này mà bà ta vẫn giả vờ tội nghiệp: “Cầu xin mấy người đừng làm hại tôi, tôi thật sự không có tiền, con tôi cũng không có tiền…” Nguồn : Vietwriter.vn
Thạch Lỗi thấy người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bèn giơ tay sờ soạng gáy bà ta rồi bảo: “Tôi khuyên bà chị hãy ngoan ngoãn nói thật, nếu không tôi không ngại làm một cuộc giải phẫu nhỏ ở bộ phận này!”
Gã vừa dứt lời là lập tức dùng tay giữ chặt một chỗ trên da cổ của bà chủ quán, sau đó nói: “Cho bà chị thêm một cơ hội, thành thật trả lời vấn đề của chúng tôi.”
Bà chủ quán bị giữ chặt chỗ yếu, sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi, bà ta há to miệng, đầu hơi ngửa về phía sau, dường như muốn trốn thoát khỏi cơ thể này…
Bình luận facebook