Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 504 - Chương 504
Chương 504
NƯỚC TẮM
A Triết thấy thế bèn nhỏ giọng hỏi: “Bọn chúng đang làm gì thế?”
Thạch Lỗi lắc đầu, sau đó giơ tay ra hiệu im lặng.
Mà trong khoảng thời gian ngắn cũng có vô số ý nghĩ nảy sinh trong đầu Viên Mục Dã. Cho ăn? Giao phối? Hay là đẻ trứng? Nhưng quan sát một lát cậu phát hiện dường như không phải như vậy, cái xúc tu mềm mềm đó chỉ dừng một lát trong miệng mọi người rồi lại rút về trong nước, còn những người kia cũng quay người rời đi.
Ba người Viên Mục Dã nấp trong bóng tối đợi đến khi những người kia rời đi hết, sau đó bọn họ từ từ đến bên cạnh ao nước hình tròn. Ba người mượn ánh trăng để nhìn vào trong nước, họ phát hiện ao nước như bể bơi này có sóng gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có bọt nước nổi lềnh bềnh trên mặt, hiển nhiên phía dưới có vật gì đó…
Viên Mục Dã nhìn mặt nước rồi nói với mấy người Thạch Lỗi: “Phía dưới có thể chính là ong chúa!”
A Triết quay ra hỏi Thạch Lỗi: “Làm gì bây giờ? Chúng ta cho nổ tung con bọ chúa phía dưới này à?”
Thạch Lỗi trừng mắt với A Triết rồi bảo: “Đừng gây rối, còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đâu!”
Viên Mục Dã cũng không đồng ý giết chết vật bên dưới, nhỡ “Ong chúa” chết đi rồi, toàn bộ “Ong thợ” trên thị trấn đều nổi điên vì không có ai lãnh đạo thì sao?
Hiểu biết hiện tại của bọn họ về loài sinh vật này vẫn có hạn, họ chỉ biết bọn chúng ký sinh trên cơ thể người, đồng thời có thể bắt chước hành vi và giọng nói con người, còn về việc bọn chúng có khả năng nào khác không… Tạm thời vẫn chưa biết được, vì vậy tùy tiện giết “Ong chúa” cũng không phải cách tốt nhất.
Đêm đó ba người ngồi bên cạnh cái ao tròn rất lâu mà vẫn không thấy vật bên dưới chui ra, nhưng nhìn kích cỡ cái ao này thì dù nuôi cá voi trong đó cũng được.
Sau khi trời hửng sáng, bọn họ về trong xe ngủ bù một lúc, tiếp đó ba người lại chia ra để theo dõi ba gia đình kia, họ phát hiện những gia đình đó vẫn lặp lại chuyện hôm qua như bình thường…
Cuối cùng Viên Mục Dã quyết định tranh thủ lúc bọn họ ra ngoài làm việc, cậu lẻn vào phòng đọc trộm bức thư hôm qua, nhưng khi Viên Mục Dã nhảy vào trong sân thì cảm thấy đằng sau lưng có người… Cậu bất ngờ quay đầu lại và thấy Lệ Thần luôn thoắt ẩn thoắt hiện đã xuất hiện sau lưng mình.
“Mỗi lần cậu xuất hiện có thể bình thường một chút không?” Viên Mục Dã hơi bực mình.
Lệ Thần cười nói: “Tôi và anh ở cùng một phe thì cần gì phải sợ chứ? Thế nào? Cảnh tượng đêm qua kích thích không?”
Viên Mục Dã nghe là biết đêm qua Lệ Thần cũng có mặt ở đó, giọng cậu trầm xuống: “Hai ngày qua cậu đã tìm được đầu mối nào rồi?”
Lệ Thần nhún vai, đáp: “Về cơ bản không khác với mấy người, nhưng theo suy đoán của tôi, tình huống tối hôm qua chắc là trạng thái bình thường, nói cách khác là hễ người nào nhận được thư của những đứa trẻ đó, thì buổi tối đều sẽ đi đến cái ao hình tròn gặp ong chúa…”
“Ý cậu là bọn họ truyền nội dung bức thư cho ong chúa à?” Viên Mục Dã nghĩ ngờ hỏi.
Lệ Thần gật đầu: “Đúng là như vậy… Nhưng không biết quái vật trong nước biết nội dung trong thư để làm gì?”
“Muốn hiểu biết về thế giới này mà thôi, đúng rồi, cậu còn nhớ chuyện trước và sau khi Tùy Quang Nam bị cậu giết không? Có chỗ nào quái lạ không?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Lệ Thần suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó tôi cũng không nhìn kỹ, sau khi giết hắn, tôi vội vàng tìm số liệu nghiên cứu, ai mà ngờ Tùy Quang Nam lại bị điều khiển bởi một con bọ chứ? Trước đây, khi tôi đi học đã cảm thấy kẻ này hơi khó chịu, bây giờ xem ra chúng tôi là đang học, còn hắn là đang bắt chước học tập.”
Nghe Lệ Thần nói như vậy, Viên Mục Dã rơi vào trầm tư. Thật ra thằng nhóc trước mặt này chưa chắc đáng tin, cậu đã thấy cảnh tượng Tùy Quang Nam tự dùng dao cắt cổ, còn về việc làm như vậy có thể giết con bọ bám vào gáy hắn hay không… thì chưa thể biết được.
Nhưng bây giờ xem ra, lúc ấy Viên Mục Dã đã đọc được từ trường tư duy của con bọ đó, nhưng một con bọ mà cũng có từ trường tư duy sao? Hoặc có thể nói, sở dĩ những ấu trùng đó có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài là vì nó đã cộng sinh với cơ thể bị mình ký sinh, vì vậy mới được bà chủ quán gọi là “Hy vọng”?
Mà trên gáy đám “Hy vọng” kia phải khác với những ong thợ trên thị trấn, ít nhất không thể để người khác liếc mắt là nhận ra vấn đề… Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn hỏi Lệ Thần: “Cậu không uống nước ở chỗ này đấy chứ?” Nguồn : Vietwriter.vn
Lệ Thần không kiên nhẫn, nói: “Anh có hỏi thừa không? Tôi uống loại nước đó có mà chết à?”
“Cậu biết trong nước có gì à?” Viên Mục Dã hỏi.
Lệ Thần bèn đi đến trước vòi nước trong sân rồi bảo: “Nếu tôi đoán không nhầm, nước máy ở đây đều được thông với ao nước lớn trong nhà máy nước, chỉ cần mở vòi, nước bên trong chảy ra chính là nước tắm của con bọ chúa kia!”
Viên Mục Dã đưa ra suy đoán của mình: “Cho nên chỉ cần uống nước này là sẽ bị loài sinh vật đó ký sinh.”
Lệ Thần gật đầu: “Chắc là vậy, nhưng không biết thứ trong nước là virus hay vi khuẩn…”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Có lẽ cả hai đều không phải, nếu tập tính của bọn chúng giống ong mật, vậy thứ trong nước cũng chỉ có thể là trứng bọ!”
Lệ Thần nghe xong mà sắc mặt rất khó coi, cậu ta nói: “May mà tôi không uống ngụm nào, mẹ nó chứ thật quá buồn nôn.”
Sau đó Viên Mục Dã đẩy cửa đi vào phòng ngủ rồi tìm kiếm bên trong, cuối cùng cậu tìm được một đống thư trong một ngăn kéo thường xuyên được mở ra! Viên Mục Dã tiện tay rút một bức ra nhìn thoáng qua rồi đưa cho Lệ Thần: “Cậu cầm cái này đi, cậu phải nghĩ cách làm rõ xem có bao nhiêu “Hy vọng” được gửi ra ngoài, Thạch Lỗi và tổ chức của anh ta chắc chắn sẽ không làm chúa cứu thế, vì vậy chỉ có cậu mới có thể đi giải quyết hết bọn chúng.”
Lệ Thần cầm bức thư, nhìn thoáng qua địa chỉ rồi hỏi: “Vậy còn anh? Anh không muốn làm chúa cứa thế à?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Cậu làm vẫn tốt hơn, tôi đang lén đi vào nước M đấy, rời khỏi Thạch Lỗi là tôi sẽ biến thành người nhập cư trái phép. Hiện giờ giữa nước S và nước M không có hiệp ước dẫn độ, tôi không muốn cuối cùng chẳng làm được chúa cứu thế mà còn phải vào nhà tù nước các cậu để nghỉ mát đâu.”
Lệ Thần thở dài: “Vậy được rồi, tôi cũng không ép anh, yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách tìm ra toàn bộ những người này. Nhưng anh cũng biết biện pháp giải quyết của tôi rồi đấy, kết cục của bọn họ chỉ có thể giống Tùy Quang Nam mà thôi.”
Viên Mục Dã nghe mà cảm thấy do dự, cậu không biết rốt cuộc mình làm như vậy là đúng hay sai? Nếu như bọn họ chỉ là người bệnh bị lây nhiễm ký sinh trùng thì sao? Vậy có thể thông qua cách chữa bệnh hiện đại để biến họ trở về người bình thường không?
NƯỚC TẮM
A Triết thấy thế bèn nhỏ giọng hỏi: “Bọn chúng đang làm gì thế?”
Thạch Lỗi lắc đầu, sau đó giơ tay ra hiệu im lặng.
Mà trong khoảng thời gian ngắn cũng có vô số ý nghĩ nảy sinh trong đầu Viên Mục Dã. Cho ăn? Giao phối? Hay là đẻ trứng? Nhưng quan sát một lát cậu phát hiện dường như không phải như vậy, cái xúc tu mềm mềm đó chỉ dừng một lát trong miệng mọi người rồi lại rút về trong nước, còn những người kia cũng quay người rời đi.
Ba người Viên Mục Dã nấp trong bóng tối đợi đến khi những người kia rời đi hết, sau đó bọn họ từ từ đến bên cạnh ao nước hình tròn. Ba người mượn ánh trăng để nhìn vào trong nước, họ phát hiện ao nước như bể bơi này có sóng gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có bọt nước nổi lềnh bềnh trên mặt, hiển nhiên phía dưới có vật gì đó…
Viên Mục Dã nhìn mặt nước rồi nói với mấy người Thạch Lỗi: “Phía dưới có thể chính là ong chúa!”
A Triết quay ra hỏi Thạch Lỗi: “Làm gì bây giờ? Chúng ta cho nổ tung con bọ chúa phía dưới này à?”
Thạch Lỗi trừng mắt với A Triết rồi bảo: “Đừng gây rối, còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đâu!”
Viên Mục Dã cũng không đồng ý giết chết vật bên dưới, nhỡ “Ong chúa” chết đi rồi, toàn bộ “Ong thợ” trên thị trấn đều nổi điên vì không có ai lãnh đạo thì sao?
Hiểu biết hiện tại của bọn họ về loài sinh vật này vẫn có hạn, họ chỉ biết bọn chúng ký sinh trên cơ thể người, đồng thời có thể bắt chước hành vi và giọng nói con người, còn về việc bọn chúng có khả năng nào khác không… Tạm thời vẫn chưa biết được, vì vậy tùy tiện giết “Ong chúa” cũng không phải cách tốt nhất.
Đêm đó ba người ngồi bên cạnh cái ao tròn rất lâu mà vẫn không thấy vật bên dưới chui ra, nhưng nhìn kích cỡ cái ao này thì dù nuôi cá voi trong đó cũng được.
Sau khi trời hửng sáng, bọn họ về trong xe ngủ bù một lúc, tiếp đó ba người lại chia ra để theo dõi ba gia đình kia, họ phát hiện những gia đình đó vẫn lặp lại chuyện hôm qua như bình thường…
Cuối cùng Viên Mục Dã quyết định tranh thủ lúc bọn họ ra ngoài làm việc, cậu lẻn vào phòng đọc trộm bức thư hôm qua, nhưng khi Viên Mục Dã nhảy vào trong sân thì cảm thấy đằng sau lưng có người… Cậu bất ngờ quay đầu lại và thấy Lệ Thần luôn thoắt ẩn thoắt hiện đã xuất hiện sau lưng mình.
“Mỗi lần cậu xuất hiện có thể bình thường một chút không?” Viên Mục Dã hơi bực mình.
Lệ Thần cười nói: “Tôi và anh ở cùng một phe thì cần gì phải sợ chứ? Thế nào? Cảnh tượng đêm qua kích thích không?”
Viên Mục Dã nghe là biết đêm qua Lệ Thần cũng có mặt ở đó, giọng cậu trầm xuống: “Hai ngày qua cậu đã tìm được đầu mối nào rồi?”
Lệ Thần nhún vai, đáp: “Về cơ bản không khác với mấy người, nhưng theo suy đoán của tôi, tình huống tối hôm qua chắc là trạng thái bình thường, nói cách khác là hễ người nào nhận được thư của những đứa trẻ đó, thì buổi tối đều sẽ đi đến cái ao hình tròn gặp ong chúa…”
“Ý cậu là bọn họ truyền nội dung bức thư cho ong chúa à?” Viên Mục Dã nghĩ ngờ hỏi.
Lệ Thần gật đầu: “Đúng là như vậy… Nhưng không biết quái vật trong nước biết nội dung trong thư để làm gì?”
“Muốn hiểu biết về thế giới này mà thôi, đúng rồi, cậu còn nhớ chuyện trước và sau khi Tùy Quang Nam bị cậu giết không? Có chỗ nào quái lạ không?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Lệ Thần suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó tôi cũng không nhìn kỹ, sau khi giết hắn, tôi vội vàng tìm số liệu nghiên cứu, ai mà ngờ Tùy Quang Nam lại bị điều khiển bởi một con bọ chứ? Trước đây, khi tôi đi học đã cảm thấy kẻ này hơi khó chịu, bây giờ xem ra chúng tôi là đang học, còn hắn là đang bắt chước học tập.”
Nghe Lệ Thần nói như vậy, Viên Mục Dã rơi vào trầm tư. Thật ra thằng nhóc trước mặt này chưa chắc đáng tin, cậu đã thấy cảnh tượng Tùy Quang Nam tự dùng dao cắt cổ, còn về việc làm như vậy có thể giết con bọ bám vào gáy hắn hay không… thì chưa thể biết được.
Nhưng bây giờ xem ra, lúc ấy Viên Mục Dã đã đọc được từ trường tư duy của con bọ đó, nhưng một con bọ mà cũng có từ trường tư duy sao? Hoặc có thể nói, sở dĩ những ấu trùng đó có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài là vì nó đã cộng sinh với cơ thể bị mình ký sinh, vì vậy mới được bà chủ quán gọi là “Hy vọng”?
Mà trên gáy đám “Hy vọng” kia phải khác với những ong thợ trên thị trấn, ít nhất không thể để người khác liếc mắt là nhận ra vấn đề… Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn hỏi Lệ Thần: “Cậu không uống nước ở chỗ này đấy chứ?” Nguồn : Vietwriter.vn
Lệ Thần không kiên nhẫn, nói: “Anh có hỏi thừa không? Tôi uống loại nước đó có mà chết à?”
“Cậu biết trong nước có gì à?” Viên Mục Dã hỏi.
Lệ Thần bèn đi đến trước vòi nước trong sân rồi bảo: “Nếu tôi đoán không nhầm, nước máy ở đây đều được thông với ao nước lớn trong nhà máy nước, chỉ cần mở vòi, nước bên trong chảy ra chính là nước tắm của con bọ chúa kia!”
Viên Mục Dã đưa ra suy đoán của mình: “Cho nên chỉ cần uống nước này là sẽ bị loài sinh vật đó ký sinh.”
Lệ Thần gật đầu: “Chắc là vậy, nhưng không biết thứ trong nước là virus hay vi khuẩn…”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Có lẽ cả hai đều không phải, nếu tập tính của bọn chúng giống ong mật, vậy thứ trong nước cũng chỉ có thể là trứng bọ!”
Lệ Thần nghe xong mà sắc mặt rất khó coi, cậu ta nói: “May mà tôi không uống ngụm nào, mẹ nó chứ thật quá buồn nôn.”
Sau đó Viên Mục Dã đẩy cửa đi vào phòng ngủ rồi tìm kiếm bên trong, cuối cùng cậu tìm được một đống thư trong một ngăn kéo thường xuyên được mở ra! Viên Mục Dã tiện tay rút một bức ra nhìn thoáng qua rồi đưa cho Lệ Thần: “Cậu cầm cái này đi, cậu phải nghĩ cách làm rõ xem có bao nhiêu “Hy vọng” được gửi ra ngoài, Thạch Lỗi và tổ chức của anh ta chắc chắn sẽ không làm chúa cứu thế, vì vậy chỉ có cậu mới có thể đi giải quyết hết bọn chúng.”
Lệ Thần cầm bức thư, nhìn thoáng qua địa chỉ rồi hỏi: “Vậy còn anh? Anh không muốn làm chúa cứa thế à?”
Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Cậu làm vẫn tốt hơn, tôi đang lén đi vào nước M đấy, rời khỏi Thạch Lỗi là tôi sẽ biến thành người nhập cư trái phép. Hiện giờ giữa nước S và nước M không có hiệp ước dẫn độ, tôi không muốn cuối cùng chẳng làm được chúa cứu thế mà còn phải vào nhà tù nước các cậu để nghỉ mát đâu.”
Lệ Thần thở dài: “Vậy được rồi, tôi cũng không ép anh, yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách tìm ra toàn bộ những người này. Nhưng anh cũng biết biện pháp giải quyết của tôi rồi đấy, kết cục của bọn họ chỉ có thể giống Tùy Quang Nam mà thôi.”
Viên Mục Dã nghe mà cảm thấy do dự, cậu không biết rốt cuộc mình làm như vậy là đúng hay sai? Nếu như bọn họ chỉ là người bệnh bị lây nhiễm ký sinh trùng thì sao? Vậy có thể thông qua cách chữa bệnh hiện đại để biến họ trở về người bình thường không?
Bình luận facebook