Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Trong xe yên tĩnh từ đầu đến cuối.
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành yêu đương không khác trước là bao, không cố tình nói chuyện gì cả.
Sườn mặt Diệp Tây Thành nhìn về phía Bùi Ninh, cô chỉ chuyên tâm đọc tin tức thôi, anh giơ tay muốn cầm tay cô, di động của Bùi Ninh lại sắp hết pin cho nên cô mở túi ra tìm sạc.
Diệp Tây Thành nắm vào hư không.
Anh nhìn cô, một tí tẹo cô cũng không biết.
Qua một lúc.
"Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng." Diệp Tây Thành nhắc nhở cô.
Bùi Ninh nghiêng mắt: "Báo cáo tổng kết công việc tháng này tối mai em sẽ gửi vào mail anh đúng giờ."
Diệp Tây Thành không biết cô giả thật sự không biết hay cố tình không biết: "Không phải báo cáo."
Bùi Ninh nhất thời không nhớ nổi: "Thế là gì?"
Diệp Tây Thành liếc cô một cái: "Hai ngàn chữ, trước khi tan tầm ngày mai anh muốn nhận."
"..." Bùi Ninh: "Ngày mai em bận lắm." Phải tham gia cuộc họp, còn phải cùng anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, làm sao còn thời gian viết thư, lại nói ngay cả cái dàn ý cô còn chưa có chữ nào trong đầu nữa.
Diệp Tây Thành không có biểu hiện mềm lòng: "Đó là chuyện của em, em tự nghĩ đi." Ngay sau đó lại nói với cô: "Tháng sau cho em nghỉ phép."
Bùi Ninh tưởng mình nghe lầm: "Bảy ngày?"
"Ừ." Diệp Tây Thành hỏi cô: "Ngoài về nhà còn muốn đi đâu không?"
Bùi Ninh không nghĩ đến việc nghỉ: "Em tới Hoa Ninh được hai tháng, đã nghỉ gần một tháng rồi, em không muốn để người khác bàn tán sau lưng mình. Không muốn đi đâu cả, ở công ty làm việc thôi."
Diệp Tây Thành giải thích: "Từ giữa tháng sau đến cuối năm không có thời gian nghỉ đâu."
Đối với việc tăng ca, Bùi Ninh cảm thấy không có vấn đề gì hết: "Không sao cả, so với lúc làm việc trước kia thì không là gì, mỗi tháng nghỉ một ngày chắc là không sao nhỉ, em chỉ cần một ngày là đủ về nhà gặp ông bà nội rồi."
Diệp Tây Thành không muốn thương lượng với cô, mà có thương lượng cũng chả có kết quả gì, anh quyết định: "Đến lúc đó chúng ta đi leo núi đi, anh sẽ sắp xếp."
Khi hai người đến khách sạn, khách khứa đến tiệc rượu đã bắt đầu ngồi vào bàn.
Diệp Tây Thành gặp người quen, sau khi giới thiệu Bùi Ninh, anh đưa cô đi ăn chút gì đó sợ lát nữa không tránh được lại phải uống rượu.
Còn anh thì tiếp tục cùng mọi người nói chuyện.
Ở đây Bùi Ninh cũng gặp người quen, hai người bạn của Hạng Dịch Lâm, La Khang cùng Phan Kính Triết.
Bọn họ nghĩ bây giờ cô đang phụ trách nghiệp vụ đầu tư của Hại Nạp ở Trung Quốc nên gặp cô ở đây cũng không có gì lạ cả, Bùi Ninh biết rất nhiều quản lý cấp cao phụ trách dự án.
Thế cho nên Bùi Ninh ở đây tựa như quen biết kha khá.
"Cô còn ăn đến lúc nào nữa?" La Khang thấy Bùi Ninh chỉ ăn, cô đúng thật là có đi theo bọn họ, nhưng không nói lời nào cả, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ chỉ cắm đầu vào ăn đồ ngọt, nửa bàn đã ăn sạch cả.
Bùi Ninh ngước mắt: "Ăn đến lúc tan tiệc."
Phan Kính Triết phát hoảng, nâng ly rượu: "Cậu để cho cô ấy ăn, nếu cô ấy có thể ăn đến lúc tàn tiệc, tôi đổi sang họ Bùi luôn."
Bùi Ninh nhìn anh ta: "Lời nói này chả ra sao cả, nếu không để con trai con gái anh đều theo họ tôi đi."
Cô buông dĩa, lau miệng.
Hai người trước mắt là bạn Hạng Dịch Lâm, cùng từng là bạn tốt nhất của cô.
Bọn họ đã kết hôn từ sớm, con gái Phan Kính Triết đã đi nhà trẻ, còn vợ thì đêm nay không tới vì đang mang thai lần hai, cô cũng vừa mới biết.
Vợ của La Khang mới sinh con trai được hơn sáu tháng, nói là dáng người chưa khôi phục như cũ cho nên cũng không tới.
Cô đi cùng họ nhiều nên cũng biết vợ bọn họ, lúc ở nước ngoài cơ bản là mỗi tuần đều phải tụ tập.
Một năm hai tháng trước, cô kéo số điện thoại của bọn họ vào danh sách đen cả lượt.
Sau đó ngoại trừ khuê mật, còn cả Tề Cận Chu, một người bạn cũng không có.
Phan Kính Triết xoay mặt liền thấy Hạng Dịch Lâm cùng Trình Ti đi tới, anh ta ý bảo La Khang chắn chút, sau đó gõ ly rượu xuống bàn của Bùi Ninh: "Đi thôi, mang cô đi gặp vài người, hiện tại cô đang làm việc trong nước, phải tích lũy nhân mạch, nếu không có nghiệp vụ thôi cũng không đủ."
Bùi Ninh cũng thấy Hạng Dịch Lâm, cô thu hồi ánh mắt, lấy ly rượu vang đỏ chạm vào ly của Phan Kính Triết: "Vậy phải cảm ơn Phan tổng rồi."
"Đi nào." Phan Kính Triết tán gẫu với cô: "Khi nào tới gặp con gái tôi? Con nhóc thường xuyên ồn ào muốn tìm cô chơi đó, nói muốn gặp cô, gọi điện cho cô cũng không được."
Bùi Ninh chuyển đề tài: "Bảo bối nhỏ đang học lớp chồi nhỉ?"
Phan Kính Triết bất đắc dĩ cười cười, cô hoàn toàn muốn phân rõ khoảng cách với bọn họ.
Qua một lát Bùi Ninh nói: "Việc tôi có thể làm chính là nói chuyện với mọi người ở những buổi xã giao." Chỉ vậy thôi.
Phan Kính Triết bất đắc dĩ: "Được thôi, không ép cô, cô vui là được." Cằm anh ta giương lên: "Đi thôi, đưa cô đi dạo chút, hôm nay có không ít đãi lão trong ngành tài chính tới đâu."
Trong lúc hai người trò chuyện, Diệp Tây Thành cũng lại đây.
Phan Kính Triết bắt tay với Diệp Tây Thành, hai người khách sao nói hai câu, Phan Kính Triết đang định lôi kéo Bùi Ninh rời đi, tránh mặt bạn trai cũ số một, lại không trốn được bạn trai cũ số hai.
Đêm nay là đêm bạn trai cũ hội tụ à.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói lời xin lỗi vì không tiếp được với Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành đã hỏi Bùi Ninh: "Ăn nhiều chưa?"
Bùi Ninh: "Ăn không ít đâu."
Diệp Tây Thành khẽ chạm ly rượu Phan Kính Triết: "Phan tổng, xin lỗi không tiếp được." Anh uống cạn ly rượu vang đỏ, duỗi tay nắm tay Bùi Ninh đi vào trong, nói với cô: "Đêm nay nhiều nhất em chỉ có thể uống hai ly."
Bùi Ninh: "Vâng."
Phan Kính Triết: "..."
Khiếp sợ đến nỗi quên uống rượu luôn.
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành.... Tái hợp?
Không phải là chọc nát phổi Hạng Dịch Lâm ra à?
Anh ta chạy nhanh đi tìm La Khang.
Tiệc rượu nhiều người, phần lớn đang nói chuyện đông chuyện tây, rất ít người chú ý tới Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh, còn nếu ai chứng kiến được thì lại nhìn không chớp mắt.
Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh đi một đoạn rồi buông ra, ý bảo cô khoác tay anh.
Bùi Ninh làm theo, tay nhỏ nhẹ nhàng khoác lên tay anh, nhận được ánh mắt kinh ngạc đến từ bốn phía.
Cũng may là tối nay cô xõa tóc, nếu không lỗ tai hồng rực vì ngại thế này chẳng dám gặp ai mất.
Vợ Hạng Dịch Lâm là Trình Ti cũng thấy được một màn này, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Bùi Ninh, lúc trước chỉ nhìn qua ảnh chụp trên di động của Hạng Dịch Lâm, qua ảnh chụp thôi cũng thấy được vẻ đẹp làm người ta kinh diễm của Bùi Ninh, vậy mà người thật nhìn còn hoàn hảo hơn trên ảnh rất nhiều, sau khi trang điểm rồi còn khiến đám phụ nữ cũng phải ngoái nhìn.
Đặc biệt là đôi mắt kia, ánh mắt di chuyển thôi cũng hấp dẫn người khác.
Cũng có thể bởi vì sông nước Giang Nam nuôi dưỡng con người, làn da trắng đến tinh tế, lễ phục được cắt may hoàn chỉnh, phô diễn dường cong hết sức.
Bùi Ninh không giống loại con gái dịu dàng khác, trên người cô tản ra loại hơi thở khỏe mạnh lại đẹp đẽ.
Lời đồn về Bùi Ninh xưa kia có rất rất nhiều, cô ta cũng đã nghe qua nhiều lần.
Nghe nói Bùi Ninh là người nổi tiếng trong giới tài chính, có được vị trí đứng số một số hai trên đỉnh cao, đến mức cô ta cũng không biết được hết.
Không biết hoàn cảnh gia đình cô thế nào, mọi người đều cho rằng gia đình cô là phú hào, cô được nuôi dưỡng như một công chúa nhỏ ngay từ lúc mới sinh ra, khí chất chưa đủ thì lấy tiền đi thẩm mỹ, cuộc sống giống hệt một cô gái thoải mái sống trong nhung lụa.
Sau này cô ta mới biết, vợ chồng Diệp gia nuôi nấng cô từ nhỏ, nâng niu Bùi Ninh như hòn ngọc quý trên tay.
.....
Tiệc rượu tối nay, việc đầu tiên diễn ra là đấu giá.
Diệp Tây Thành không ngồi chỗ mình được sắp xếp, bởi vị trí đó gần Hạng Dịch Lâm, anh đưa Bùi Ninh ngồi ở phía sau, trong ánh đèn hơi tối không ai chú ý đến họ cả.
Bùi Ninh vỗ vỗ cánh tay anh, Diệp Tây Thành nghiêng sườn mặt: "Sao thế?"
"Anh ngồi hàng trước đi, em ngồi đây cho." Bùi Ninh biết vị trí của anh được người ta sắp sẵn từ trước đó, còn ai sắp thì cô không rõ lắm.
Diệp Tây Thành căn bản không muốn qua đó ngồi: "Ngồi ở đâu cũng giống nhau mà."
Hạng Dịch Lâm ngồi ở hàng phía trước, Phan Kính Triết hỏi La Khang: "Ban nãy có thấy Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh không?"
La Khang gật đầu: "Có thấy, Hạng Dịch Lâm cũng thấy nữa."
Phan Kính Triết: "Đẹp đôi thật."
La Khang: "Đúng thật đẹp đôi."
Hạng Dịch Lâm ngồi cạnh Phan Kính Triết, cuộc đối thoại của hai người kia anh ta nghe không rõ lắm, nhưng đại khái cũng đoán được.
Anh ta liếc xéo họ, cảnh cáo: "Câm miệng!"
Phan Kính Triết làm sao mà chịu nghe lời, càng không cho anh ta nói thì anh ta càng thích nói, tiếp tục kích Hạng Dịch Lâm: "Trốn tránh cũng không thay đổi được sự thật, nói không chừng sau này cậu còn phải gọi Ninh Ninh một tiếng Diệp phu nhân đấy."
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm căng chặt, Phan Kính Triết chế nhạo nói: "Tôi cảm thấy gương mặt đại diện của hãng dấm hẳn là nên ký hợp đồng với cậu, ôi cái mùi vị kia, không một ai hợp hơn."
Đang nói, Trình Ti từ nhà vệ sinh đi tới, ngồi bên cạnh Hạng Dịch Lâm, lúc này Phan Kính Triết nới dừng đề tài này lại.
Trên sân khấu, người chủ trì lấy ra bức tranh đấu giá, không phải là danh họa gì cả, chỉ là một bức tranh của bạn nhỏ ở viện phúc lợi, bức tranh thể hiện khát vọng được hưởng tình yêu thương của mẹ.
Người chủ trì vừa mới tuyên bố đấu giá, Hạng Dịch Lâm đã giơ thẻ, ra giá sáu chữ số.
Không ai hiểu thì không nói, riêng Phan Kính Triết cùng La Khang thì rõ mồn một, là ngày sinh nhật âm lịch của Bùi Ninh, cũng là mật mã di động của Hạng Dịch Lâm.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn Hạng Dịch Lâm, Trình Ti còn ở bên cạnh đấy, cậu ta điên rồi.
Phan Kính Triết âm thầm đá chân Hạng Dịch Lâm một cái, Hạng Dịch Lâm cũng không thèm cho anh ta một ánh mắt.
Người chủ trì hỏi tại khán phòng này còn ai tăng giá hay không, đứng đầu là thẻ của Diệp Tây Thành, so với giá mà Hạng Dịch Lâm đưa ra còn cao hơn, số kia, Phan Kính Triết cùng La Khang cũng biết, là sinh nhật dương lịch của Bùi Ninh.
Hạng Dịch Lâm không tiếp tục tăng giá, cuối cùng Diệp Tây Thành đấu giá thành công, lấy được bức tranh.
Buổi đấu giá kết thúc sau một tiếng, sau đó là thời gian ăn nhậu cùng chơi bời.
Bùi Ninh đứng lên: "Em đi vệ sinh."
Diệp Tây Thành cùng cô đi ra ngoài, nhà vệ sinh trên lầu quá đông, lại nhiều người thừa hơi nhàn rỗi bàn tán nọ kia, Diệp Tây Thành đưa cô xuống dưới lầu.
Tới dưới dầu rồi, Diệp Tây Thành đứng bên cửa sổ, hưởng gió trời cho tản bớt mùi rượu rồi chờ Bùi Ninh.
Bên này có không ít người từ trên lầu xuống đi vệ sinh, có người nhìn thấy Diệp Tây Thành, chạy lại: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Diệp Tây Thành: "Chờ bạn gái."
Người nọ cười cười, vốn đang muốn cùng Diệp Tây Thành hút điếu thuốc, nghe anh nói thế, thì nói: "Không quấy rầy anh vậy, lúc nào gặp lại nói sau." Xem ra Diệp Tây Thành đối với cô gái kia hoàn toàn nghiêm túc.
Bùi Ninh đi đến cửa nhà vệ sinh thì hơi dừng bước, thấy vợ Hạng Dịch Lâm đang đứng trước bồn rửa tay trang điểm lại, Trình Ti nhìn qua gương cũng thấy Bùi Ninh, cô ta kinh ngạc không thua gì Bùi Ninh đâu.
Ngại trên lầu quá nhiều người, cô ta xuống dưới lầu, ngào biết lại có thể gặp Bùi Ninh ở đây.
Bùi Ninh không nhìn nhiều, trực tiếp đi vào bên trong.
Lúc Trình Ti còn thất thần, di động vang lên, cô ta hắng giọng, nhận máy: "Mẹ ạ." Cô ta xoay người đi ra.
"Ở nhà sao?" Mẹ hỏi.
"Không, con tham gia tiệc rượu với Dịch Lâm."
"Hai đứa cả ngày cứ vội mãi thế? Hai tháng rồi không trở về ăn cơm, cuối tuần này về ăn cơm đi! Nếu không về thì sau này cũng đừng về."
"..." Trình Ti lấy bao thuốc trong túi ra, ngậm một điếu lên miệng, tay thì tìm bật lửa.
"Nghe thấy không?"
"Đến lúc đó nói sau, con xem Dịch Lâm thế nào đã, nếu anh ấy không rảnh thì con về một mình." Trình Ti tìm cớ: "Mẹ, bên này có người tìm con, con cúp đây."
Để điện thoại vào trong túi, bật lửa đốt thuốc.
Bùi Ninh đi từ nhà vệ sinh ra, ở bồn rửa tay không có ai, cô nghĩ Trình Ti lên lầu rồi, kết quả vừa quay người lại thấy Trình Ti đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác.
Trình Ti ngẩng đầu cũng thấy cô, hai người đối diện một lát, giống như người xa lạ, không để ý liền tách ra.
Bùi Ninh đi qua bên người Trình Ti, điếu thuốc hút được một nửa liền ném vào thùng rác, ngậm một viên kẹo cao su, còn phải về buổi tiệc xã giao thêm nữa.
Vào buổi tiệc một lát, Diệp Tây Thành bỗng dừng chân, Bùi Ninh hỏi: "Sao thế?" Cô cũng dừng theo anh.
Diệp Tây Thành không nói chuyện, sửa sang lại mấy sợi tóc hỗn loạn sau lưng cô gọn gàng lại.
Bùi Ninh nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt của anh, động tác của anh đều giống hệt trong ký ức của cô, vô cùng quen thuộc.
Bên cạnh hành lang có mấy người đàn ông đang hút thuốc, chắc là không nhìn thấy hai người bọn họ.
Toàn bộ cuộc nói chuyện cô đều nghe được, Diệp Tây Thành cũng nghe thấy.
"Ai, anh, nhìn thấy cô gái Diệp Tây Thành đưa đến hôm nay không?"
"Mắt tao không mù."
"Vừa rồi gặp Diệp Tây Thành dưới lầu, anh ấy đưa cô gái kia đi vệ sinh, còn nói chờ bạn gái, xem ra Diệp Tây Thành nghiêm túc, nhiều năm qua như vậy, cuối cùng anh ấy cũng công khai thừa nhận một lần."
"Nghe nói năm đó Diệp Tây Thành bị trong nhà chia rẽ với mối tình đầu, sau đó không yêu đương với phụ nữ nữa, xem ra người tên Bùi Ninh còn có mị lực không nhỏ đâu."
"Ai, đúng rồi, không phải mày nói em gái mày còn độc thân muốn giới thiệu cho Diệp Tây Thành à, muốn Diệp Tây Thành làm con rể Thường gia sao? Hiện tại khó rồi đây."
Không ai lên tiếng.
Bọn họ hút thuốc xong rồi, không biết ai nói: "Đi thôi, chỗ này không thú vị gì cả, chúng ta đến quán bar uống rượu." Bọn họ rời đi.
Diệp Tây Thành đưa Bùi Ninh vào bữa tiệc, vỗ vỗ tai cô: "Người cũng đi rồi, còn đứng đây."
Bùi Ninh: "Không phải anh cũng nghe à?" Cô lại nói: "Chuyện nhàm chán em sẽ không để trong lòng."
"Ừ." Diệp Tây Thành cầm hai ly rượu vang đỏ, đưa cô một ly: "Uống nốt ly này là không được uống nữa đấy." Rồi hai người đi tìm chủ bữa tiệc.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại gặp được Hạng Dịch Lâm đi cùng vợ, tập đoàn hai nhà vừa tuyên bố hợp tác chiều nay, không thể tới tối lại nói không quen biết.
Xung quanh còn có người nhìn ra nhìn vào, lần này trốn cũng không thoát việc phải nói chuyện.
Hạng Dịch Lâm chạm ly với Diệp Tây Thành: "Vừa rồi còn muốn tìm anh uống hai ly, không ngờ lại gặp ở đây."
Diệp Tây Thành: "Ra ngoài hút điếu thuốc."
Hai người uống cạn ly rượu, đoạn đối thoại vừa rồi chính là cho người ngoài nghe.
Lúc này chủ nhân bữa tiệc cũng tới: "Khó có dịp hai người gặp gỡ, uống nhiều hơn hai ly đi." Anh ta cả đêm đều vội, không biết Diệp Tây Thành đưa bạn gái đi cùng, ban nãy mới nghe bạn bè nói mới chạy lại đây xem.
Chủ nhân bữa tiệc liếc mắt, ý chỉ người bên cạnh Diệp Tây Thành: "Tây Thành, không giới thiệu chút sao?"
Hạng Dịch Lâm không đặt ly rượu lên bàn, mà nhìn về phía Diệp Tây Thành, còn Trình Ti lại chỉ nhìn Hạng Dịch Lâm.
Trước tiên Diệp Tây Thành giới thiệu chủ nhân bữa tiệc cho Bùi Ninh biết, sau đó lại đặt tay lên eo Bùi Ninh, kéo cô sát vào lòng mình, nói với chủ bữa tiệc: "Bùi Ninh, ở công ty tôi là sếp của cô ấy, về nhà cô ấy là sếp của tôi."
~Hết chương 18~
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành yêu đương không khác trước là bao, không cố tình nói chuyện gì cả.
Sườn mặt Diệp Tây Thành nhìn về phía Bùi Ninh, cô chỉ chuyên tâm đọc tin tức thôi, anh giơ tay muốn cầm tay cô, di động của Bùi Ninh lại sắp hết pin cho nên cô mở túi ra tìm sạc.
Diệp Tây Thành nắm vào hư không.
Anh nhìn cô, một tí tẹo cô cũng không biết.
Qua một lúc.
"Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng." Diệp Tây Thành nhắc nhở cô.
Bùi Ninh nghiêng mắt: "Báo cáo tổng kết công việc tháng này tối mai em sẽ gửi vào mail anh đúng giờ."
Diệp Tây Thành không biết cô giả thật sự không biết hay cố tình không biết: "Không phải báo cáo."
Bùi Ninh nhất thời không nhớ nổi: "Thế là gì?"
Diệp Tây Thành liếc cô một cái: "Hai ngàn chữ, trước khi tan tầm ngày mai anh muốn nhận."
"..." Bùi Ninh: "Ngày mai em bận lắm." Phải tham gia cuộc họp, còn phải cùng anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, làm sao còn thời gian viết thư, lại nói ngay cả cái dàn ý cô còn chưa có chữ nào trong đầu nữa.
Diệp Tây Thành không có biểu hiện mềm lòng: "Đó là chuyện của em, em tự nghĩ đi." Ngay sau đó lại nói với cô: "Tháng sau cho em nghỉ phép."
Bùi Ninh tưởng mình nghe lầm: "Bảy ngày?"
"Ừ." Diệp Tây Thành hỏi cô: "Ngoài về nhà còn muốn đi đâu không?"
Bùi Ninh không nghĩ đến việc nghỉ: "Em tới Hoa Ninh được hai tháng, đã nghỉ gần một tháng rồi, em không muốn để người khác bàn tán sau lưng mình. Không muốn đi đâu cả, ở công ty làm việc thôi."
Diệp Tây Thành giải thích: "Từ giữa tháng sau đến cuối năm không có thời gian nghỉ đâu."
Đối với việc tăng ca, Bùi Ninh cảm thấy không có vấn đề gì hết: "Không sao cả, so với lúc làm việc trước kia thì không là gì, mỗi tháng nghỉ một ngày chắc là không sao nhỉ, em chỉ cần một ngày là đủ về nhà gặp ông bà nội rồi."
Diệp Tây Thành không muốn thương lượng với cô, mà có thương lượng cũng chả có kết quả gì, anh quyết định: "Đến lúc đó chúng ta đi leo núi đi, anh sẽ sắp xếp."
Khi hai người đến khách sạn, khách khứa đến tiệc rượu đã bắt đầu ngồi vào bàn.
Diệp Tây Thành gặp người quen, sau khi giới thiệu Bùi Ninh, anh đưa cô đi ăn chút gì đó sợ lát nữa không tránh được lại phải uống rượu.
Còn anh thì tiếp tục cùng mọi người nói chuyện.
Ở đây Bùi Ninh cũng gặp người quen, hai người bạn của Hạng Dịch Lâm, La Khang cùng Phan Kính Triết.
Bọn họ nghĩ bây giờ cô đang phụ trách nghiệp vụ đầu tư của Hại Nạp ở Trung Quốc nên gặp cô ở đây cũng không có gì lạ cả, Bùi Ninh biết rất nhiều quản lý cấp cao phụ trách dự án.
Thế cho nên Bùi Ninh ở đây tựa như quen biết kha khá.
"Cô còn ăn đến lúc nào nữa?" La Khang thấy Bùi Ninh chỉ ăn, cô đúng thật là có đi theo bọn họ, nhưng không nói lời nào cả, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ chỉ cắm đầu vào ăn đồ ngọt, nửa bàn đã ăn sạch cả.
Bùi Ninh ngước mắt: "Ăn đến lúc tan tiệc."
Phan Kính Triết phát hoảng, nâng ly rượu: "Cậu để cho cô ấy ăn, nếu cô ấy có thể ăn đến lúc tàn tiệc, tôi đổi sang họ Bùi luôn."
Bùi Ninh nhìn anh ta: "Lời nói này chả ra sao cả, nếu không để con trai con gái anh đều theo họ tôi đi."
Cô buông dĩa, lau miệng.
Hai người trước mắt là bạn Hạng Dịch Lâm, cùng từng là bạn tốt nhất của cô.
Bọn họ đã kết hôn từ sớm, con gái Phan Kính Triết đã đi nhà trẻ, còn vợ thì đêm nay không tới vì đang mang thai lần hai, cô cũng vừa mới biết.
Vợ của La Khang mới sinh con trai được hơn sáu tháng, nói là dáng người chưa khôi phục như cũ cho nên cũng không tới.
Cô đi cùng họ nhiều nên cũng biết vợ bọn họ, lúc ở nước ngoài cơ bản là mỗi tuần đều phải tụ tập.
Một năm hai tháng trước, cô kéo số điện thoại của bọn họ vào danh sách đen cả lượt.
Sau đó ngoại trừ khuê mật, còn cả Tề Cận Chu, một người bạn cũng không có.
Phan Kính Triết xoay mặt liền thấy Hạng Dịch Lâm cùng Trình Ti đi tới, anh ta ý bảo La Khang chắn chút, sau đó gõ ly rượu xuống bàn của Bùi Ninh: "Đi thôi, mang cô đi gặp vài người, hiện tại cô đang làm việc trong nước, phải tích lũy nhân mạch, nếu không có nghiệp vụ thôi cũng không đủ."
Bùi Ninh cũng thấy Hạng Dịch Lâm, cô thu hồi ánh mắt, lấy ly rượu vang đỏ chạm vào ly của Phan Kính Triết: "Vậy phải cảm ơn Phan tổng rồi."
"Đi nào." Phan Kính Triết tán gẫu với cô: "Khi nào tới gặp con gái tôi? Con nhóc thường xuyên ồn ào muốn tìm cô chơi đó, nói muốn gặp cô, gọi điện cho cô cũng không được."
Bùi Ninh chuyển đề tài: "Bảo bối nhỏ đang học lớp chồi nhỉ?"
Phan Kính Triết bất đắc dĩ cười cười, cô hoàn toàn muốn phân rõ khoảng cách với bọn họ.
Qua một lát Bùi Ninh nói: "Việc tôi có thể làm chính là nói chuyện với mọi người ở những buổi xã giao." Chỉ vậy thôi.
Phan Kính Triết bất đắc dĩ: "Được thôi, không ép cô, cô vui là được." Cằm anh ta giương lên: "Đi thôi, đưa cô đi dạo chút, hôm nay có không ít đãi lão trong ngành tài chính tới đâu."
Trong lúc hai người trò chuyện, Diệp Tây Thành cũng lại đây.
Phan Kính Triết bắt tay với Diệp Tây Thành, hai người khách sao nói hai câu, Phan Kính Triết đang định lôi kéo Bùi Ninh rời đi, tránh mặt bạn trai cũ số một, lại không trốn được bạn trai cũ số hai.
Đêm nay là đêm bạn trai cũ hội tụ à.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói lời xin lỗi vì không tiếp được với Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành đã hỏi Bùi Ninh: "Ăn nhiều chưa?"
Bùi Ninh: "Ăn không ít đâu."
Diệp Tây Thành khẽ chạm ly rượu Phan Kính Triết: "Phan tổng, xin lỗi không tiếp được." Anh uống cạn ly rượu vang đỏ, duỗi tay nắm tay Bùi Ninh đi vào trong, nói với cô: "Đêm nay nhiều nhất em chỉ có thể uống hai ly."
Bùi Ninh: "Vâng."
Phan Kính Triết: "..."
Khiếp sợ đến nỗi quên uống rượu luôn.
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành.... Tái hợp?
Không phải là chọc nát phổi Hạng Dịch Lâm ra à?
Anh ta chạy nhanh đi tìm La Khang.
Tiệc rượu nhiều người, phần lớn đang nói chuyện đông chuyện tây, rất ít người chú ý tới Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh, còn nếu ai chứng kiến được thì lại nhìn không chớp mắt.
Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh đi một đoạn rồi buông ra, ý bảo cô khoác tay anh.
Bùi Ninh làm theo, tay nhỏ nhẹ nhàng khoác lên tay anh, nhận được ánh mắt kinh ngạc đến từ bốn phía.
Cũng may là tối nay cô xõa tóc, nếu không lỗ tai hồng rực vì ngại thế này chẳng dám gặp ai mất.
Vợ Hạng Dịch Lâm là Trình Ti cũng thấy được một màn này, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Bùi Ninh, lúc trước chỉ nhìn qua ảnh chụp trên di động của Hạng Dịch Lâm, qua ảnh chụp thôi cũng thấy được vẻ đẹp làm người ta kinh diễm của Bùi Ninh, vậy mà người thật nhìn còn hoàn hảo hơn trên ảnh rất nhiều, sau khi trang điểm rồi còn khiến đám phụ nữ cũng phải ngoái nhìn.
Đặc biệt là đôi mắt kia, ánh mắt di chuyển thôi cũng hấp dẫn người khác.
Cũng có thể bởi vì sông nước Giang Nam nuôi dưỡng con người, làn da trắng đến tinh tế, lễ phục được cắt may hoàn chỉnh, phô diễn dường cong hết sức.
Bùi Ninh không giống loại con gái dịu dàng khác, trên người cô tản ra loại hơi thở khỏe mạnh lại đẹp đẽ.
Lời đồn về Bùi Ninh xưa kia có rất rất nhiều, cô ta cũng đã nghe qua nhiều lần.
Nghe nói Bùi Ninh là người nổi tiếng trong giới tài chính, có được vị trí đứng số một số hai trên đỉnh cao, đến mức cô ta cũng không biết được hết.
Không biết hoàn cảnh gia đình cô thế nào, mọi người đều cho rằng gia đình cô là phú hào, cô được nuôi dưỡng như một công chúa nhỏ ngay từ lúc mới sinh ra, khí chất chưa đủ thì lấy tiền đi thẩm mỹ, cuộc sống giống hệt một cô gái thoải mái sống trong nhung lụa.
Sau này cô ta mới biết, vợ chồng Diệp gia nuôi nấng cô từ nhỏ, nâng niu Bùi Ninh như hòn ngọc quý trên tay.
.....
Tiệc rượu tối nay, việc đầu tiên diễn ra là đấu giá.
Diệp Tây Thành không ngồi chỗ mình được sắp xếp, bởi vị trí đó gần Hạng Dịch Lâm, anh đưa Bùi Ninh ngồi ở phía sau, trong ánh đèn hơi tối không ai chú ý đến họ cả.
Bùi Ninh vỗ vỗ cánh tay anh, Diệp Tây Thành nghiêng sườn mặt: "Sao thế?"
"Anh ngồi hàng trước đi, em ngồi đây cho." Bùi Ninh biết vị trí của anh được người ta sắp sẵn từ trước đó, còn ai sắp thì cô không rõ lắm.
Diệp Tây Thành căn bản không muốn qua đó ngồi: "Ngồi ở đâu cũng giống nhau mà."
Hạng Dịch Lâm ngồi ở hàng phía trước, Phan Kính Triết hỏi La Khang: "Ban nãy có thấy Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh không?"
La Khang gật đầu: "Có thấy, Hạng Dịch Lâm cũng thấy nữa."
Phan Kính Triết: "Đẹp đôi thật."
La Khang: "Đúng thật đẹp đôi."
Hạng Dịch Lâm ngồi cạnh Phan Kính Triết, cuộc đối thoại của hai người kia anh ta nghe không rõ lắm, nhưng đại khái cũng đoán được.
Anh ta liếc xéo họ, cảnh cáo: "Câm miệng!"
Phan Kính Triết làm sao mà chịu nghe lời, càng không cho anh ta nói thì anh ta càng thích nói, tiếp tục kích Hạng Dịch Lâm: "Trốn tránh cũng không thay đổi được sự thật, nói không chừng sau này cậu còn phải gọi Ninh Ninh một tiếng Diệp phu nhân đấy."
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm căng chặt, Phan Kính Triết chế nhạo nói: "Tôi cảm thấy gương mặt đại diện của hãng dấm hẳn là nên ký hợp đồng với cậu, ôi cái mùi vị kia, không một ai hợp hơn."
Đang nói, Trình Ti từ nhà vệ sinh đi tới, ngồi bên cạnh Hạng Dịch Lâm, lúc này Phan Kính Triết nới dừng đề tài này lại.
Trên sân khấu, người chủ trì lấy ra bức tranh đấu giá, không phải là danh họa gì cả, chỉ là một bức tranh của bạn nhỏ ở viện phúc lợi, bức tranh thể hiện khát vọng được hưởng tình yêu thương của mẹ.
Người chủ trì vừa mới tuyên bố đấu giá, Hạng Dịch Lâm đã giơ thẻ, ra giá sáu chữ số.
Không ai hiểu thì không nói, riêng Phan Kính Triết cùng La Khang thì rõ mồn một, là ngày sinh nhật âm lịch của Bùi Ninh, cũng là mật mã di động của Hạng Dịch Lâm.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn Hạng Dịch Lâm, Trình Ti còn ở bên cạnh đấy, cậu ta điên rồi.
Phan Kính Triết âm thầm đá chân Hạng Dịch Lâm một cái, Hạng Dịch Lâm cũng không thèm cho anh ta một ánh mắt.
Người chủ trì hỏi tại khán phòng này còn ai tăng giá hay không, đứng đầu là thẻ của Diệp Tây Thành, so với giá mà Hạng Dịch Lâm đưa ra còn cao hơn, số kia, Phan Kính Triết cùng La Khang cũng biết, là sinh nhật dương lịch của Bùi Ninh.
Hạng Dịch Lâm không tiếp tục tăng giá, cuối cùng Diệp Tây Thành đấu giá thành công, lấy được bức tranh.
Buổi đấu giá kết thúc sau một tiếng, sau đó là thời gian ăn nhậu cùng chơi bời.
Bùi Ninh đứng lên: "Em đi vệ sinh."
Diệp Tây Thành cùng cô đi ra ngoài, nhà vệ sinh trên lầu quá đông, lại nhiều người thừa hơi nhàn rỗi bàn tán nọ kia, Diệp Tây Thành đưa cô xuống dưới lầu.
Tới dưới dầu rồi, Diệp Tây Thành đứng bên cửa sổ, hưởng gió trời cho tản bớt mùi rượu rồi chờ Bùi Ninh.
Bên này có không ít người từ trên lầu xuống đi vệ sinh, có người nhìn thấy Diệp Tây Thành, chạy lại: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Diệp Tây Thành: "Chờ bạn gái."
Người nọ cười cười, vốn đang muốn cùng Diệp Tây Thành hút điếu thuốc, nghe anh nói thế, thì nói: "Không quấy rầy anh vậy, lúc nào gặp lại nói sau." Xem ra Diệp Tây Thành đối với cô gái kia hoàn toàn nghiêm túc.
Bùi Ninh đi đến cửa nhà vệ sinh thì hơi dừng bước, thấy vợ Hạng Dịch Lâm đang đứng trước bồn rửa tay trang điểm lại, Trình Ti nhìn qua gương cũng thấy Bùi Ninh, cô ta kinh ngạc không thua gì Bùi Ninh đâu.
Ngại trên lầu quá nhiều người, cô ta xuống dưới lầu, ngào biết lại có thể gặp Bùi Ninh ở đây.
Bùi Ninh không nhìn nhiều, trực tiếp đi vào bên trong.
Lúc Trình Ti còn thất thần, di động vang lên, cô ta hắng giọng, nhận máy: "Mẹ ạ." Cô ta xoay người đi ra.
"Ở nhà sao?" Mẹ hỏi.
"Không, con tham gia tiệc rượu với Dịch Lâm."
"Hai đứa cả ngày cứ vội mãi thế? Hai tháng rồi không trở về ăn cơm, cuối tuần này về ăn cơm đi! Nếu không về thì sau này cũng đừng về."
"..." Trình Ti lấy bao thuốc trong túi ra, ngậm một điếu lên miệng, tay thì tìm bật lửa.
"Nghe thấy không?"
"Đến lúc đó nói sau, con xem Dịch Lâm thế nào đã, nếu anh ấy không rảnh thì con về một mình." Trình Ti tìm cớ: "Mẹ, bên này có người tìm con, con cúp đây."
Để điện thoại vào trong túi, bật lửa đốt thuốc.
Bùi Ninh đi từ nhà vệ sinh ra, ở bồn rửa tay không có ai, cô nghĩ Trình Ti lên lầu rồi, kết quả vừa quay người lại thấy Trình Ti đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác.
Trình Ti ngẩng đầu cũng thấy cô, hai người đối diện một lát, giống như người xa lạ, không để ý liền tách ra.
Bùi Ninh đi qua bên người Trình Ti, điếu thuốc hút được một nửa liền ném vào thùng rác, ngậm một viên kẹo cao su, còn phải về buổi tiệc xã giao thêm nữa.
Vào buổi tiệc một lát, Diệp Tây Thành bỗng dừng chân, Bùi Ninh hỏi: "Sao thế?" Cô cũng dừng theo anh.
Diệp Tây Thành không nói chuyện, sửa sang lại mấy sợi tóc hỗn loạn sau lưng cô gọn gàng lại.
Bùi Ninh nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt của anh, động tác của anh đều giống hệt trong ký ức của cô, vô cùng quen thuộc.
Bên cạnh hành lang có mấy người đàn ông đang hút thuốc, chắc là không nhìn thấy hai người bọn họ.
Toàn bộ cuộc nói chuyện cô đều nghe được, Diệp Tây Thành cũng nghe thấy.
"Ai, anh, nhìn thấy cô gái Diệp Tây Thành đưa đến hôm nay không?"
"Mắt tao không mù."
"Vừa rồi gặp Diệp Tây Thành dưới lầu, anh ấy đưa cô gái kia đi vệ sinh, còn nói chờ bạn gái, xem ra Diệp Tây Thành nghiêm túc, nhiều năm qua như vậy, cuối cùng anh ấy cũng công khai thừa nhận một lần."
"Nghe nói năm đó Diệp Tây Thành bị trong nhà chia rẽ với mối tình đầu, sau đó không yêu đương với phụ nữ nữa, xem ra người tên Bùi Ninh còn có mị lực không nhỏ đâu."
"Ai, đúng rồi, không phải mày nói em gái mày còn độc thân muốn giới thiệu cho Diệp Tây Thành à, muốn Diệp Tây Thành làm con rể Thường gia sao? Hiện tại khó rồi đây."
Không ai lên tiếng.
Bọn họ hút thuốc xong rồi, không biết ai nói: "Đi thôi, chỗ này không thú vị gì cả, chúng ta đến quán bar uống rượu." Bọn họ rời đi.
Diệp Tây Thành đưa Bùi Ninh vào bữa tiệc, vỗ vỗ tai cô: "Người cũng đi rồi, còn đứng đây."
Bùi Ninh: "Không phải anh cũng nghe à?" Cô lại nói: "Chuyện nhàm chán em sẽ không để trong lòng."
"Ừ." Diệp Tây Thành cầm hai ly rượu vang đỏ, đưa cô một ly: "Uống nốt ly này là không được uống nữa đấy." Rồi hai người đi tìm chủ bữa tiệc.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại gặp được Hạng Dịch Lâm đi cùng vợ, tập đoàn hai nhà vừa tuyên bố hợp tác chiều nay, không thể tới tối lại nói không quen biết.
Xung quanh còn có người nhìn ra nhìn vào, lần này trốn cũng không thoát việc phải nói chuyện.
Hạng Dịch Lâm chạm ly với Diệp Tây Thành: "Vừa rồi còn muốn tìm anh uống hai ly, không ngờ lại gặp ở đây."
Diệp Tây Thành: "Ra ngoài hút điếu thuốc."
Hai người uống cạn ly rượu, đoạn đối thoại vừa rồi chính là cho người ngoài nghe.
Lúc này chủ nhân bữa tiệc cũng tới: "Khó có dịp hai người gặp gỡ, uống nhiều hơn hai ly đi." Anh ta cả đêm đều vội, không biết Diệp Tây Thành đưa bạn gái đi cùng, ban nãy mới nghe bạn bè nói mới chạy lại đây xem.
Chủ nhân bữa tiệc liếc mắt, ý chỉ người bên cạnh Diệp Tây Thành: "Tây Thành, không giới thiệu chút sao?"
Hạng Dịch Lâm không đặt ly rượu lên bàn, mà nhìn về phía Diệp Tây Thành, còn Trình Ti lại chỉ nhìn Hạng Dịch Lâm.
Trước tiên Diệp Tây Thành giới thiệu chủ nhân bữa tiệc cho Bùi Ninh biết, sau đó lại đặt tay lên eo Bùi Ninh, kéo cô sát vào lòng mình, nói với chủ bữa tiệc: "Bùi Ninh, ở công ty tôi là sếp của cô ấy, về nhà cô ấy là sếp của tôi."
~Hết chương 18~
Bình luận facebook