• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu Em Đến Ngày Mai (2 Viewers)

  • Chương 20

Áng chừng cuộc họp cần một tiếng mới có thể kết thúc, sau đấy không cùng đối phương ăn bữa cơm nào cả, Diệp Tây Thành nói với Bùi Ninh: "Giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn."
Bùi Ninh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua gương thang máy, cả người thất thần.
Diệp Tây Thành không được cô đáp lại, anh nghiêng mắt nhìn xem Bùi Ninh đang làm gì, cô không phát hiện ra anh nhìn cô mà vẫn còn ngây ra đấy.
"Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn." Diệp Tây Thành lặp lại.
Lúc này Bùi Ninh mới có phản ứng, tuy nhiên cũng chỉ nghe được có người nói, còn Diệp Tây Thành nói gì cô không nghe rõ, hỏi: "Diệp tổng vừa nói gì vậy?"
Diệp Tây Thành kiên nhẫn nói lại: "Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn."
Bùi Ninh: "Được."
Bùi Ninh vẫn thất thần đến tận lúc trên đường đi ăn trưa, chỉ có lúc đàm phán với đối tác mới chăm chú.
Tới quán ăn rồi, suy nghĩ của Bùi Ninh mới quay về: "Ăn ở đây sao?"
Diệp Tây Thành hỏi: "Ăn ở đây rồi à?"
"Tới ăn cùng bạn một lần." Bùi Ninh không giấu diếm: "Gặp cả Diêu Hi, bạn em là em họ của Diêu Hi."
Diệp Tây Thành hơi giật mình: "Con trai của giáo sư Diêu?"
Bùi Ninh cũng giật mình: "Anh biết Diêu Viễn?"
Diệp Tây Thành: "Chỉ biết giáo sư Diêu thôi." Phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu vẫn luôn nghiên cứu và phát minh nhiên liệu pin, trước mắt về mặt kỹ thuật còn gặp phải trở ngại chưa khắc phục được.
Hai người vừa đi vừa nói, hôm nay chủ quán cũng có mặt ở đây, hình như là cố ý chờ Diệp Tây Thành đến, đưa bọn họ lên phòng ở tầng hai, nói với Diệp Tây Thành: "Đồ ăn cậu cần đều chuẩn bị rồi."
Diệp Tây Thành: "Cảm ơn, phiền cô rồi."
Chủ quán cười: "Đừng khách khí với tôi, mang đồ ăn lên cho hai người bây giờ đây, ăn cơm vui vẻ." Sau đó cười nhạt với Bùi Ninh, gật gật đầu, rời đi.
Bùi Ninh thuận miệng hỏi: "Anh quen chủ quán xinh đẹp kia sao?"
"Ừ." Diệp Tây Thành nói tiếp: "Không tính là quen biết, ngoài việc đến đây ăn thì chưa từng nói nửa câu."
Bùi Ninh: "..." Cô nói: "Em không có ý kia."
Cô có ý gì không quan trọng, Diệp Tây Thành chỉ nói sự thật cho cô nghe một cách rõ ràng thôi, cả sáng nay anh còn chưa hiểu cô bị sao nữa: "Hôm nay em sao vậy?"
Bùi Ninh lắc đầu: "Không sao." Sau đó cô ấn huyệt thái dương: "Hơi đau đầu, tối qua mất ngủ nên ngủ không ngon."
Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô: "Mất ngủ?"
Bùi Ninh gật đầu cho có lệ: "Ừ, có thể công việc gần đây hơi nhiều, ban ngày suy nghĩ nhiều quá, đại não hoạt động không ngừng nên buổi đêm mất ngủ."
Trong lòng cất giấu tâm sự, ăn uống gì đều không vào, Bùi Ninh chỉ ăn nửa bát cơm nhỏ, canh cũng uống nửa bát nhỏ, lại nói đã no rồi.
Diệp Tây Thành không bắt ép cô: "Em xuống dưới tính tiền đi."
Lần này Bùi Ninh biết, không lấy hóa đơn. Hóa đơn lần trước cùng Diệp Tây Thành ăn cơm cô muốn công ty chi trả, kết quả anh không xét duyệt cho cô, cô không thanh toán không được.
Diệp Tây Thành nhìn cô bỏ đồ vào túi xách, thăm dò: "Trợ lý Bùi, lần này tính tiền có lấy hóa đơn không?"
Bùi Ninh ngước mắt, liếc xéo anh một cái.
Diệp Tây Thành cười, nắm tay cô rời đi.
Từ quán ăn đi ra, trong xe lại là một mảnh yên tĩnh, không khí so với lúc ăn cơm còn nặng nề hơn.
Vấn đề này không cách nào lảng tránh được, Bùi Ninh tỏ vẻ cái gì cũng không biết, hỏi anh: "Hai ngày tới hơi bận, kế hoạch đi leo núi để sau nhỉ?" Cô không nói thẳng là hủy bỏ.
Thật ra cô đã đặt vé máy bay sẵn sàng rồi, sáng mai bay, nhưng cuối tuần anh còn phải tham gia tiệc liên hoan gia đình, còn gặp người kia.
Diệp Tây Thành suy nghĩ một lát: "Ừ, lùi lại hai ngày, thứ bảy anh phải đi gặp ông cụ lớn, xử lý chút chuyện. Nhân tiện chiều thứ bảy ở tập đoàn có buổi họp, em cũng tham gia đi, để hiểu biết tình hình của tập đoàn hơn, chờ đến cuối năm còn triển khai nghiệp vụ."
Sau đó quyết định: "Cuối tuần đặt vé máy bay."
Trái tim Bùi Ninh trầm xuống, giờ cô hiểu rõ rồi.
Thứ bảy gia đình anh có tiệc, cũng là ngày tìm người cho anh.
Cô không nói tiếp, lấy di động ra hủy vé máy bay, cũng không đặt vé máy bay vào cuối tuần nữa.
Cô chỉ để một tí tẹo biểu cảm của Diệp Tây Thành ở trong mắt, đợi một lát mà cô vẫn không tính toán đặt vé, anh thúc giục: "Đặt vé sáng cuối tuần đi, sáng sớm ấy."
Ngón tay Bùi Ninh vuốt ve màn hình hồi lâu, trong lòng vẫn giãy giụa không buông được.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu: "Diệp tổng, có phải công ty có quy định, chức vụ nhân viên của em, muốn từ chức phải báo trước hai tháng?"
Thật ra cô biết mình nên tìm bậc thang đi xuống trước.
Trong nháy mắt, biểu cảm của Diệp Tây Thành cứng lại, lại cố giữ bình tĩnh, nhìn cô: "Em muốn từ chức?"
Bùi Ninh rối rắm, cuối cùng vẫn nói: "Ừ."
Diệp Tây Thành chỉ nói hai chữ: "Lý do."
Trong lòng Bùi Ninh hiện tại vô cùng lộn xộn, đến nỗi lý do là gì cô cũng không nghĩ ra được, đành tùy ý tìm bừa một lý do: "Cảm thấy mình không hợp với công việc này, khác nghề như cách núi, có chút lực bất tòng tâm, làm thời gian dài em sợ ảnh hưởng đến công việc trong công ty."
Vấn đề này đã nói ra, không khí trong xe ngưng trọng, tài xế thức thời kéo màn chắn xuống, trước sau ngăn cách thành hai không gian khác biệt.
Diệp Tây Thành cực lực khống chế suy nghĩ của mình, giống như bình thường vẫn nói chuyện phiếm: "Thế nào là lực bất tòng tâm?"
Bùi Ninh âm thầm điều chỉnh hô hấp: "Em còn muốn tiếp tục làm lĩnh vực đã từng làm, nếu không để lâu quá lại quên mất, làm quen rồi mọi thứ cũng dễ sống hơn."
Điểm này Diệp Tây Thành không phản bác được, anh gật đầu, hỏi cô: "Tiếp đó thì sao?"
Bùi Ninh gian nan mở miệng: "Muốn về công ty cũ hoặc đến Pháp."
Đầu Diệp Tây Thành như bị dội một chậu nước đá, cuối cùng anh cũng hiểu ý cô rồi.
Hy vọng trong anh bị dập tắt, nhưng anh vẫn tự lừa mình dối người: "Có phải... Kỳ kinh tới không? Trước kia mỗi lần em tới ngày đều tim anh nói này nói nọ."
Lục phủ ngũ tạng của Bùi Ninh như bị ai bóp vỡ, đến hô hấp cũng phát đau, trong mắt anh bây giờ đều là thăm dò cẩn thận, anh hiểu cô muốn rời đi, nhưng anh lại chọn làm người hồ đồ, cô bắt mình phải tỉnh táo lại.
Diệp Tây Thành không nhiều lời nữa, lúc không lý trí là lúc lời nói dễ làm tổn thương người ta nhất, lời nói ra như bát nước đổ đi, không lấy lại được. Anh nắm chặt tay cô, cho cô thời gian nghĩ kỹ lại xem chính cô đang làm gì.
Bùi Ninh tiêu hóa đống cảm xúc của chính mình, mặc dù không cách nào coi như không có chuyện gì, cô vẫn cố nuốt xuống cảm giác khó chịu đó, có lẽ, chuyện cô nghe được còn có cách nghĩ khác.
Anh quyết định đến tiệc gia đình, cô cũng không muốn kẹp anh ở giữa, làm anh khó xử.
Cô bóp lòng bàn tay anh, tìm lấy cái cớ để hóa giải chuyện vừa rồi: "Tối hôm qua em mơ, mơ thấy anh thích người khác, nên hôm nay nhìn thấy anh là thấy khó chịu, vừa nãy lại lùi lịch đi du lịch, đột nhiên cảm xúc không kìm được, không phải thật sự muốn từ chức."
Diệp Tây Thành hỏi lại: "Chỉ buồn bực thôi?"
"Ừ buồn bực."
"Không phải muốn cách xa anh?"
"...Không phải."
Diệp Tây Thành nhận ra chuyện này không đơn giản giống như cô nói, nếu là cô của mười năm trước, lúc 18 tuổi, anh tin điều cô nói là thật, nhưng hiện tại lại khác, cô sẽ không vô cớ đến mức nói ra muốn từ chức.
Cô không nghĩ sẽ nói cho anh biết, anh sẽ không chạy đi tìm hiểu.
Nâng tay cô lên môi hôn một cái, mấy điều không thoải mái tạm thời gạt bỏ, anh điều chỉnh dáng ngồi, đối mặt với cô: "Vừa nãy quên chúc mừng em."
Bùi Ninh không hiểu gì: "Chúc mừng gì?"
Diệp Tây Thành: "Chúc mừng em dám nói không với bố anh, em cũng dám chủ động đề nghị từ chức, dũng khí này đáng khen."
Bùi Ninh nghe ra được sự trào phúng trong lời anh nói, hung hăng đá vào chân anh.
Có chút oán trách trong lòng, cô nói: "Tối thứ bảy sẽ tính sổ với anh."
Diệp Tây Thành như suy từ gì đó: "Vì sao lại phải chờ đến tối thứ bảy?"
Bùi Ninh hung hăng bóp lòng bàn tay anh một cái: "Không có gì, em thích ngày nào thì chờ đến ngày đó xử lý anh thôi. Không phải anh nói em là sếp của anh à? Sếp muốn tìm anh nói chuyện còn cần lý do sao?"
Véo một bên rồi cô lại cầm tay khác véo thêm cái nữa.
Diệp Tây Thành: "..."
Về đến văn phòng, Diệp Tây Thành nhắm mắt, dựa vào ghế nghỉ ngơi dưỡng thần, nghĩ lại mấy chuyện xảy ra từ sáng đến trưa, mãi mà vẫn không hiểu được.
Bỗng nhiên anh ngồi dậy, cầm di động đi ra ngoài.
Đầu kia rất nhanh đã bắt máy: "Cơn gió nào mang cậu tới đây?"
Diệp Tây Thành: "Gió Tây Bắc." Xong hỏi: "Ở đâu?"
Bên kia: "Vừa về công ty."
Diệp Tây Thành quan tâm một câu: "Người không nghe lời nhà cậu tìm được chưa?"
"Chưa, di động tắt máy, không biết đang ở đâu."
Diệp Tây Thành: "Cậu lại trêu chọc người ta?"
Bên kia im lặng vài giây mới nói: "Không nói gì cả, ngày mai ông cụ mời khách, nghe nói giới thiệu cho cậu bạn gái? Cậu có đi không?"
Hỏi một đằng Diệp Tây Thành trả lời một nẻo: "Tôi đến công ty cậu."
"Chuyện gì mà phải đến?"
"Gặp rồi nói."
"Được thôi."
Diệp Tây Thành sửa sang lại áo sơ mi, lấy đồ rồi đi ra cửa.
Đúng lúc gặp mặt Bùi Ninh, cô đến phòng anh báo cáo công việc: "Muốn ra ngoài sao?"
Diệp Tây Thành: "Ừ, có hẹn, em đặt tài liệu lên bàn đi, lát về anh xem."
Bùi Ninh hỏi thêm: "Cần em đi cùng không?"
"Không cần."
"Hẹn phụ nữ?" Bùi Ninh nói nửa đùa nửa thật, muốn hòa hoãn lại chút chuyện không thoải mái với anh lúc trưa.
Diệp Tây Thành: "Một nam một nữ."
Nơi họ đứng ngay cả thư ký cũng không nhìn được, anh cúi đầu hôn khẽ một cái lên môi cô.
Tai Bùi Ninh phiếm hồng, nhỏ giọng giận dữ: "Đây là công ty đấy!"
Diệp Tây Thành cười nhạt, cất bước rời đi.
Sáng thứ bảy, Bùi Ninh còn muốn ngủ nhưng vô tình bị tỉnh giấc sớm, cô nằm trên giường vài phút rồi mới qua phòng tập thể thao cách vách tìm Diệp Tây Thành, anh đang chạy trên máy chạy bộ: "Không ngủ nữa?"
Bùi Ninh: "Ngủ đủ rồi." Cô dựa vào cửa: "Mấy giờ anh qua bên kia?"
"10 giờ."
Bùi Ninh không nói chuyện.
Cô muốn nói "đi sớm thế" nhưng lại cảm thấy mình quá keo kiệt.
Diệp Tây Thành đi xuống khỏi máy chạy bộ: "Nếu buồn quá thì em đi dạo phố nhé."
Bùi Ninh nhàn nhạt đáp "ừ", khi anh đi tới gần cô, cô lại đạp hai chân anh mỗi bên một phát, Diệp Tây Thành: "..."
Thời gian trôi nhanh, 10 giờ cũng đến, Diệp Tây Thành chuẩn bị tới khách sạn, hỏi cô: "Có muốn dặn dò gì anh không?"
Bùi Ninh đang xem TV, chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nhìn anh vài giây mới nói: "Khi ăn không nói."
Ba chữ vừa nói ra, trong lòng Diệp Tây Thành không rõ có tư vị gì.
Đoạn đối thoại quen thuộc này giống hệt lời trước kia của cô.
Lúc học năm ba, Bùi Ninh tới Hoa Ninh thực tập, anh có người bạn tổ chức sinh nhật, muốn đưa cô đi cùng, cô tìm lý do từ chối, cô biết đây là sinh nhật của người bạn khác phái, liền dặn dò anh: Khi ăn không nói.
Lúc đó anh không nghĩ nhiều.
Cho đến nhiều năm sau, khi đó đã chia tay với cô rồi, Tưởng Vân Triệu theo đuổi bạn gái, có lần Tưởng Vân Triệu cùng bạn bè hội tụ, bạn gái anh ta dặn dò Tưởng Vân Triệu: "Ăn nhiều đồ ăn, khi ăn không nói."
Tưởng Vân Triệu cười bảo đảm: "Chỉ nói chuyện với bạn học nam."
Lúc đó anh mới hiểu được, lần trước Bùi Ninh để anh ăn nhiều bánh kem, khi ăn không nói được, quá lắm chỉ cho phép anh nói chuyện cùng bạn học nữ hai câu.
Cô ghen.
Nghĩ xong rồi, Diệp Tây Thành hỏi cô: "Còn dặn cái khác không?"
Bùi Ninh: "Uống ít rượu."
Diệp Tây Thành gật đầu: "Ừ, gì nữa?"
Bùi Ninh: "Không hút quá ba điếu thuốc."
Diệp Tây Thành gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.
Bùi Ninh: "Tạm thời vậy đã."
Diệp Tây Thành: "Anh nhớ rồi."
Lúc ra cửa, anh nhớ tới điều gì lại nói với cô: "Anh gọi người đưa cơm tới lúc 3 giờ chiều, nếu đói bụng thì em ăn đồ ăn vặt trước nhé."
Bùi Ninh: "Sao đưa cơm muộn vậy?"
"Đến lúc đó anh về ăn cùng em." Diệp Tây Thành đóng cửa rời đi.
~Hết chương 20~
Lời editor: Hôm nay đc nghỉ làm nên up sớm cho mng đọc, chứ bt đi làm chắc phải tối ms có chương mới, bởi vì wifi của cơ quan đang hỏng mà LTE thì cũng chặn wat luôn rồi ^^ vs cả h.nào mệt quá chắc sẽ k có chương ms đâu nha
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom