Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Âm giọng Diệp Tây Thành vừa cất lên, những ánh mắt bát quái xung quanh lập tức không còn hứng thú nữa.
Hạng Dịch Lâm xoay người, từ khay của người phục vụ cầm một ly rượu lên, buồn bực uống cạn, nông nóng, đau đớn không biết từ dạ dày hay trong lòng nữa.
Tựa như lúc chiếu hết bộ phim, anh ta vẫn chậm chạp không muốn đi về.
Đặt ly xuống, Trình Ti thuận tay đưa ly rượu còn chưa uống trên tay mình cho anh ta, ánh mắt hài hước, khóe miệng cong lên như cười như không, cực kỳ vô hại.
Hạng Dịch Lâm tặng cô ta một ánh mắt lạnh thấu xương, vừa sắc bén lại vô tình.
Trình Ti thấy không sao cả, anh ta không nhận thì chính mình lắc lắc rồi nhấp một ngụm.
Ở bên kia, Diệp Tây Thành nói vài ba câu với chủ bữa tiệc xong liền mang Bùi Ninh rời đi.
Bãi đỗ xe lộ thiên dưới lầu, có mấy người tụ tập nói chuyện, chắc là người quen gặp lại.
Vô tình đưa mắt, Bùi Ninh thấy một khuôn mặt không tính là xa lạ, cô nhìn, hình như là bạn của Tưởng Vân Triệu, trước kia cô gái đó có đi ăn cùng bọn họ, mấy năm nay Tưởng Vân Triệu gầy hơn, thay đổi không nhỏ, còn người kia lại không thay đổi chút nào.
"Kia có phải Thường Liêm không?" Cô hỏi Diệp Tây Thành đứng bên cạnh.
Diệp Tây Thành nhàn nhạt liếc mắt, mở cửa xe: "Ừ."
Bùi Ninh không tự giác lại nghĩ nhiều: "Vừa rồi ở bên ngoài bữa tiệc, có mấy người nói đến anh, nói muốn anh làm con rể Thường gia, chính là nhà Thường Liêm?"
Diệp Tây Thành nhìn cô, không đáp lại mà hỏi: "Không phải chuyện nhàm chán không để trong lòng à?"
Bùi Ninh tỏ ra chẳng có gì cả: "Không phải vừa lúc thấy Thường Liêm hay sao, thuận miệng thì hỏi." Cô ngồi lên xe.
Diệp Tây Thành cũng theo chân cô lên xe: "Anh lại chỉ nghĩ mình muốn làm con rể Bùi gia."
Bùi Ninh: "..."
Về đế nhà, Bùi Ninh lên lầu tắm rửa thay quần áo, Diệp Tây Thành nhớ đến chuyện đi leo núi, gọi điện cho Tưởng Vân Triệu.
Tưởng Vân Triệu giật mình: "Cậu còn có thời gian đi leo núi? Có phải đi cùng Bùi Ninh không? Yêu đương cũng không phải thế đâu, đi đến bờ biển không tốt hơn à?"
Diệp Tây Thành: "Ninh Ninh thích leo núi." Lại hỏi anh ta: "Ngọn núi nào đẹp?"
Tưởng Vân Triệu cười: "Uống say rồi phải không? Trước tôi béo không muốn vận động, cậu nói tôi nên tới ngọn núi nào chơi đây?"
Anh ta hỏi bạn gái về mấy ngọn núi rồi nói lại cho Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành: "Cảm ơn." Anh rất ít khi leo núi, ngày thường có rèn luyện cũng là ở phòng tập thể thao hoặc ở bể bơi, rất ít khi ra ngoài vận động, càng không có nhiều thời gian đi chơi.
Đặt di động xuống anh bắt đầu làm việc, bàn ăn này bây giờ biến thành bàn làm việc của anh cùng cô rồi, tối nào sau khi tan tầm cũng đều cùng Bùi Ninh tăng ca ở chiếc bàn này.
Bùi Ninh tắm xong mới xuống lầu, nghe được tiếng bước chân, Diệp Tây Thành quay đầu lại, cô đã thay quần áo ở nhà, không còn vẻ mặt sắc bén lúc làm việc, ánh mắt cũng dịu hơn không ít.
"Gọi cơm hộp cho em nhé?" Diệp Tây Thành hỏi cô.
Nhà bọn họ một ngày ba bữa không bật bếp, bữa sáng anh xuống lầu mua, bữa trưa cùng bữa tối không phải xã giao thì cũng chính là ăn trong nhà ăn công ty, đồ ăn trong nhà đến một cọng hành cũng không có.
Bùi Ninh lắc đầu: "Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt quá." Cô ngồi xuống cạnh anh, bắt đầu xem tài liệu.
Lượng công việc của cô còn nhiều hơn cả Diệp Tây Thành, mỗi lần anh nhìn đến đều là lúc cô đang gõ báo cáo tổng kết.
Diệp Tây Thành lấy tài liệu trong tay cô lại: "Hôm nay em không cần tăng ca, không phải còn ngày mai à?"
Bùi Ninh: "?" Nhất thời không hiểu.
Diệp Tây Thành đưa chỗ một tờ giấy A4: "Cho em thời gian viết, ngay bây giờ."
Bùi Ninh: "..." Suýt thì quên, còn một bức thư hai ngàn chữ chưa viết, cô nhẹ mặc cả với anh: "Ông chủ, có thể cho sếp của anh thư thả thêm mấy ngày không?"
Diệp Tây Thành: "Đừng mặc cả." Sau đó ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: "Hai ngàn chữ đối với em đâu có nhiều, không muốn viết?" Tách nhau 6 năm, chả nhẽ không có lời nào muốn nói với anh?
Bùi Ninh: "Còn không biết phải viết thế nào." Cho nên không thể nào hạ bút.
Diệp Tây Thành: "Trước tiên cho nợ." Anh nhìn thời gian: "Lên ngủ đi."
Bùi Ninh vui vẻ cất giấy bút đi: "Không cần viết thư thì em đọc tài liệu."
Diệp Tây Thành không làm.
Bùi Ninh không đứng lên, ngồi bên cạnh cùng anh tăng ca.
Anh xem tài liệu, cô chuẩn bị giấy tờ cho ngày mai, ngẩng đầu lên lần nữa thì đã là 11 giờ.
Diệp Tây Thành uống nước xong, Bùi Ninh cất cốc đi giúp anh, lúc từ phòng bếp đi ra thấy Diệp Tây Thành đang nghe điện thoại: "Hai mươi phút sau? Được." Sau đó cúp điện thoại.
"Sao thế anh?" Bùi Ninh hỏi.
Diệp Tây Thành: "Hai mươi phút sau mở cuộc họp gấp." Anh giục cô lên lầu đi ngủ.
Ôm đã trở thành thói quen của anh, Diệp Tây Thành đứng lên duỗi tay ôm cô vào ngực, Bùi Ninh cũng chủ động ôm lấy vòng eo tráng kiện của anh, cô ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện, đã bị cái hôn của anh áp xuống.
Bùi Ninh bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa, anh mút môi cô, hết môi trên đến môi dưới, đổi qua đổi lại, sau đó tiến quân thần tốc mà ngậm lấy lưỡi cô, Bùi Ninh cũng phối hợp, đầu lưỡi hai người giao triền, triền miên.
Bùi Ninh bị hôn đến tê dại, mỗi lần hôn sâu cô đều sẽ trầm luân.
Diệp Tây Thành khắc chế chính mình nên mới buông cô ra.
Bùi Ninh đi hai bước rồi quay lại, cô cúi người ôm lấy cổ anh: "Em ở với anh hai mươi phút, anh mở họp em sẽ lên lầu." Ở sườn mặt anh hạ xuống một cái hôn.
Diệp Tây Thành dừng cả người lại, trước kia cô cũng thích dính lấy anh như vậy.
Anh không nhúc nhích, chỉ ngồi xem vặn kiện, còn cô an tĩnh ghé vào trên lưng anh.
Hơi thở hai người dây dưa lẫn nhau.
***
Cuối tháng là ngày mà Bùi Ninh bận nhất, buổi sáng có họp tổng kết, còn phải cùng Diệp Tây Thành ra ngoài đàm phán dự án, buổi tối lại phải nộp báo cáo trước 6 giờ cho Diệp Tây Thành.
10 giờ sáng, Bùi Ninh nhắc Diệp Tây Thành mười phút sau xuất phát, đã hẹn đối phương lúc 10 rưỡi, mà hội sợ hẹn gặp cách bọn họ không đến 5 phút đi xe.
Cô gõ cửa hai cái, lấy thẻ mở cửa ra.
Diệp Tây Thành đã nói với cô ở văn phòng mà không có khách thì cô vào lúc nào cũng được, mà cô sợ đột ngột vào sẽ ảnh hưởng anh nên mỗi lần vào đều gõ cửa hai tiếng rồi mới vào.
Diệp Tây Thành nhớ rõ giờ xuất phát, anh đang chuẩn bị vào phòng nghỉ sửa lại quần áo, vừa đến cửa đã nhận được điện thoại của bố Diệp gọi tới.
Diệp Đổng: "Ninh Ninh ở đó không?"
Diệp Tây Thành hỏi lại: "Bố tìm cô ấy?"
Diệp Đổng: "Không phải."
Diệp Tây Thành đã hiểu, chuyện sắp nói là muốn tránh Bùi Ninh.
Diệp Đổng nói thẳng: "Đóng cửa lại đi, ông cụ ở nhà mời khách, tất cả mọi người trong nhà đều tới, ngay cả một nhà chú ba ở Nam Kinh cũng tới nữa."
Gia tộc Diệp gia khá lớn, ông nội có đến sáu anh chị em, ông nội Diệp Tây Thành lại đứng thứ sáu, anh chị em có sáu người, ngoại trừ chú ba ở Nam Kinh, còn những người khác đều ở Bắc Kinh từ khi còn trẻ, cũng lập gia đình ở Bắc Kinh luôn.
Nhà bọn họ mở tiệc tương đối nhiều, mỗi nhà một lần, mỗi năm cũng sáu bữa tiệc rồi.
Thật ra ngày đó anh muốn đi leo núi với Bùi Ninh, nhưng mà muộn một ngày cũng không sao cả, Diệp Tây Thành nói: "Vâng, con biết rồi, hôm đó con đưa Bùi Ninh tới."
Điện thoại im lặng một lát, Diệp Đổng nói: "Con qua một mình thôi."
Giọng nói Diệp Tây Thành lạnh xuống: "Có ý gì?'
Diệp Đổng vô lực giải thích: "Tiệc trong nhà, con mang Ninh Ninh đến làm gì?"
Trước nay Diệp Tây Thành đều lười cùng bố già giáp mặt tranh cãi, hôm nay anh đơn giản nói rõ ràng ra: "Cô ấy về sau là vợ con, bố nói con đưa cô ấy tới có ý gì đây?"
Diệp Đổng: "Hai đứa không phải mới chỉ có mấy ngày? Chờ quan hệ hai đứa ổn định rồi tới gặp mọi người sau."
Diệp Tây Thành không muốn cãi: "Con yêu đương với cô ấy, bây giờ ngay cả cái chết cũng không tách được đâu, còn chưa đủ ổn định sao?"
Diệp đổng không nói tiếp, cũng không cách nào nói nổi, chỉ bảo: "Liên hoan gia đình, con đi một mình là được."
Diệp Tây Thành gằn từng chữ một: "Nếu con cứ một hai phải đưa Ninh Ninh đi cùng thì sao?"
Diệp Đổng bất đắc dĩ: "Bố nói lại, Diệp Tây Thành, còn tới một mình."
Diệp Tây Thành nhàn nhạt đáp: "Vậy được, vừa lúc con cũng không có thời gian tới đâu."
Diệp Đổng biết tính tình con trai mình, anh nói không muốn đi, chắc chắn sẽ không đi, đành phải nói thật: "Lần này mở tiệc, ông cụ lớn còn mời cả một nhà lão Thường tới, ý tứ với con nhiều lắm, vừa lúc giới thiệu bạn gái cho con."
Diệp Tây Thành biết sẽ có chuyện như vậy mà, nếu không với tính tình của bố anh, sẽ không ấp a ấp úng thiếu tự tin như vậy.
Anh nói: "Giới thiệu bạn gái cho con? Con có bạn gái hay không, ngài cùng mẹ con không biết? Ngày hôm qua ở tiệc rượu con đã công khai Ninh Ninh rồi, Thường gia không biết chắc? Các người thật đúng là muốn bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người."
Diệp Đổng vô cùng uất ức: "... Mọi người lúc đó không biết. Ông cụ cùng Thường gia đã sớm nói, mấy ngày trước con còn chưa có bạn gái, tiệc mở ra rồi con mới có bạn gái, Thường gia sẽ cảm thấy con lấy cớ, không phải không nể mặt ông cụ lớn hay sao? Ông lão đã một bó tuổi rồi, con làm mất mặt ông thì đâu phải người nha. Chỉ là bữa tiệc trong nhà, con qua ăn bữa cơm, bố không yêu cầu gì cả."
Diệp Tây Thành: "Bây giờ mọi người đều thích lấy hình thức liên hoan gia đình ra làm bia chắn?"
Diệp Đổng không phản bác, cũng chả phản bác được gì.
Sau đó ông nói: "Con gái Thường gia kia, không nói tới gia đình, điều kiện cá nhân chỗ nào cũng tốt, ý của ông cụ là cô gái đó rất xứng đôi với con, muốn con nhìn một chút."
Diệp Tây Thành chất vấn: "Rốt cuộc là ý của ông hay vẫn là ý tứ từ đáy lòng ngài cùng mẹ muốn con qua xem cô gái kia? Bố, ngài cùng mẹ có phải vẫn nghĩ con cùng Ninh Ninh yêu đương một hai năm lại chia tay, sau đó không còn gì tiếc nuối, rồi tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn?"
Bùi Ninh đẩy cửa liền nghe được tiệc liên hoan gia đình, thân cận, phụ nữ, sau đó là vài câu nói tới cô kia.
Tay nắm then cửa không khống chế được khẽ run, lúc này đi vào không thích hợp, cô nhẹ nhàng khép cửa lại rồi rời đi.
Đối với chất vấn của Diệp Tây Thành, Diệp Đổng thiếu chút nữa bị chọc tức, ông không phủ nhận ông không hài lòng với gia thế của Ninh Ninh, nhưng cho dù không hài lòng thì hiện tại ông cũng vẫn đồng ý, không nghĩ sẽ tìm gia đình môn đăng hộ đối cho Diệp Tây Thành.
Hôm qua ông cụ lớn gọi điện cho ông, nói Thường gia cố ý theo chân bọn họ để trở thành người thân của Diệp gia, ông cụ biết Diệp Tây Thành chưa có bạn gái liền không chút do dự đồng ý giật dây bắc cầu cho hai đứa nhỏ.
Ông cũng biết cô con gái Thường gia kia, ưu tú đầy mình, gia đình cũng tương đương nhà bọn họ.
Nhưng cho dù Thường gia tốt thế nào đi chăng nữa, ông cũng không nghĩ liên hôn với Thường gia, ông đã tìm Bùi Ninh về rồi, không muốn lại chia rẽ cô cùng Diệp Tây Thành nữa.
Nhưng ông cụ lớn đồng ý ăn cơm với Thường gia rồi ông còn có thể nói gì đây? Chả nhẽ lại không giữ mặt mũi cho mấy người lớn, dù sao cũng là một bữa cơm, ăn xong là xong thôi.
Diệp Tây Thành thấy bố mình không nói lời nào, nghĩ bố mình cam chịu, giọng anh dịu đi: "Bố, bố đối với Ninh Ninh vậy sao? Bố có biết ở trong lòng cô ấy vẫn luôn coi người là bố ruột không?"
Khẩu khí của Diệp Đổng vừa ngưng lại bị Diệp Tây Thành thúc cho một kích, khó thở nói: "Ta đối với con bé thế nào? Con nói bố cùng mẹ con ép buộc, vậy còn thì không ép buộc chúng ta sao?"
Cảm xúc của Diệp Đổng có chút kích động: "Bố cho là mình đã giúp đỡ Ninh Ninh hết sức rồi, nhưng không đại biểu cho việc bố không có quyền ngăn cản con bé gả đến nhà chúng ta! Nếu nhà con bé không quen biết chúng ta, cũng không trợ giúp gì cho gia đình con bé, năm đó ta cũng sẽ làm vậy, cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa yêu đương! Diệp Tây Thành, tâm tư người làm cha mẹ này con còn không rõ, bố cũng không cần con hiểu, nhưng mà không thể bởi vì Ninh Ninh mà con nói chúng ta giẫm đạp lên tự tôn của con bé!"
Ông càng nói càng tức: "Bố giúp con bé là một chuyện, lúc trước không đồng ý để con bé làm con dâu lại là chuyện khác! Diệp Tây Thành, có điều này con cần phải hiểu, ta có thể đối xử với Ninh Ninh như con đẻ vậy, thậm chí khi con bé về nhà chồng ta đều nghĩ kýẽ để cổ phần của Hoa Ninh cho con bé rồi, khi hôn lễ ta cũng lấy danh nghĩ là bố dắt tay con bé giao cho chồng nó, chỉ cần con bé muốn, Diệp gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của con bé, ta cùng mẹ con vĩnh viễn coi con bé là người nhà, nhưng không vì thế mà ta nguyện ý chấp nhận con bé làm con dâu của Diệp gia, con hiểu không? Đây là hai việc khác nhau!"
6 năm qua, đây là lần đầu tiên hai bố con cãi nhau trực tiếp thế này, chuyện đối chọi gay gắt như hôm nay trước đó chưa từng xảy ra.
Trong điện thoại không phát ra âm thanh gì, Diệp Tây Thành trước sau vẫn không lên tiếng.
Diệp Đổng còn tưởng Diệp Tây Thành cúp máy, nhìn di động, số phút cuộc gọi vẫn nhảy.
Nói ra rồi ngược lại trong lòng lại nhẹ đi không ít, chờ lý trí về rồi, Diệp Đổng hòa hoãn một chút, nhưng trong lòng vẫn cất giữ tức giận cùng bất bình, chính là đối với sự hiểu lầm của Diệp Tây Thành mà bất bình, tiếp tục nói vấn đề ban nãy: "Con nói bố đối xử với Ninh Ninh thế nào? Đối với con bé thế nào?"
Ông tự hỏi tự đáp: "Mấy năm nay chẳng nhẽ ta quan tâm con bé đều là giả à? Bố ăn no rửng mỡ sao? Bố xin con nói cho bố biết đấy! Con nói con bé vẫn luôn coi bố như bố ruột, chẳng lẽ bố không coi con bé như con gái? Không nói đến tiền trợ giúp con bé, bố còn nghĩ làm sao dạy con bé lớn, nuôi dưỡng con bé, làm thế nào để con bé nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài kia, có thể càng ưu tú hơn, chính là một tay ông bố này, tinh lực của mọi người bố trên đời này có khi còn không nhiều bằng bố đối với Ninh Ninh đâu!"
Điểm này Diệp Tây Thành không phản bác.
Diệp Đổng nói tiếp: "Diệp Tây Thành, bố nói thật cho con biết, lúc bố biết con cùng Ninh Ninh yêu nhau, bố nghĩ về sau không cần lo rồi, dù sao con bé cũng hơn hai mươi tuổi, cũng có năng lực tìm một công việc tốt, tài khoản riêng của con bé cũng có không ít tiền, số tiền mừng tuổi mấy năm nay đều gửi ngân hàng rất nhiều. Chính bố cùng mẹ con, chúng ta không bỏ rơi con bé được! Phải làm sao đây? Con cái gì cũng không hiểu! Bố hạ quyết tâm về sau mặc kệ con bé thế nào, nửa năm sau đều không hỏi không quản con bé, nhưng sau này bố đến New York công tác, vẫn là không buông bỏ được, muốn đi xem con bé một lần. Mẹ con cũng thế, nhìn đến quần áo liền muốn mua cho con bé, sợ con bé ở nước ngoài chịu ủy khuất. Từ năm tuổi đến hai mươi tuổi, ngần ấy năm, con nói làm sao có thể nhẫn tâm mặc kệ đây?"
Giọng ông đầy phẫn nộ: "Diệp Tây Thành, trong lòng con, bố chỉ là loại người ba hoa chích chòe, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo sao?!"
Nói xong, điện thoại rơi vào im lặng.
Diệp Tây Thành vì hiểu lầm vừa rồi: "Con xin lỗi."
Diệp Đổng không lên tiếng, nói lời thật lòng: "Trước tiệc rượu hôm qua bố đã biết nhưng chưa kịp nói, phải trách bố, không nói sớm với con, kết quả tối qua con đã công khai Ninh Ninh rồi, con nghĩ người Thường gia sẽ nghĩ gì? Người ta sẽ cảm thấy con cố ý phá đám, Diệp Tây Thành, làm người không thể làm vậy, kể cả con có vô tâm đi chăng nữa, thì mặt mũi Thường gia vứt đâu đây? Lại suy bụng ta ra bụng người?"
Diệp Tây Thành "a" một tiếng: "Những người ở tiệc rượu không biết con có bạn gái thì con tin, Thường Liêm tại sao lại không biết?" Chính là có người anh họ muốn giới thiệu Thường Liêm cho anh.
Diệp Đổng không biết nguyên do: "Sao cơ?"
Diệp Tây Thành: "Thường Liêm có chút giao tình với Tưởng Vân Triệu, chuyện trước kia của con cùng Bùi Ninh, Thường Liêm cũng biết một chút. Mấy ngày trước ở tiệc rượu tư nhân, Tưởng Vân Triệu còn nhắc lại với con, nói Thường Liềm hỏi cậu ta Bùi Ninh sao lại về rôi? Tưởng Vân Triệu trước nay đều giữ gìn mặt mũi cho Bùi Ninh, cho nên nói với Thường Liêm là con hao tốn tâm tư đuổi theo yêu cầu Ninh Ninh trở về. Thường Liêm biết con có bạn gái còn nghĩ cách tạo trò thông qua ông, muốn con quen biết cô ta, rốt cuộc là ai không cần mặt mũi đây?"
Diệp Đổng hiểu sơ sơ: "Chuyện kết hôn sao nói trước được. Đừng nói có bạn gái, kể cả có một lúc vài người bạn gái cũng không trách con, nhưng sao họ nói những lời đó? Chả nhẽ kết hôn lại không tìm người môn đăng hộ đối để kết hôn sao? Khả năng bọn họ nghĩ con cùng Ninh Ninh không được người nhà đồng ý, gặp dịp thì chơi thôi?"
Giọng nói Diệp Tây Thành lạnh xuống lần hai: "Con gặp dịp thì chơi?"
Diệp Đổng: "..." Thiếu chút lại nói lệch rồi: "Diệp Tây Thành, con đừng mẫn cảm như vậy được không! Không phải bố nói con cùng Ninh Ninh gặp dịp thì chơi đâu, chỉ là phỏng đoán suy nghĩ của Thường gia mà thôi!"
Hiện tại ông không muốn nhiều lời với Diệp Tây Thành đâu, vì một cuộc gọi mà bán mạng mình đi không đáng giá chút nào.
Cuối cùng lại dặn dò Diệp Tây Thành: "Trước tiên không nói tới bên kia Thường gia thế nào, ông cụ đã bảo mọi người trong nhà rồi, thân thích gặp nhau ăn bữa cơm, con coi như cho ông cụ thể diện đi."
Diệp Tây Thành không nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Không tới nửa phút, Diệp Đổng lại gọi lại.
Diệp Tây Thành nhìn màn hình nhấp nháy, không nhận.
Diệp Đổng lại gọi lại.
Diệp Tây Thành nghe: "Còn chuyện gì vậy?"
Diệp Đổng bình tâm lại: "Vừa rồi bị con làm tức chết nên quên nói, có thời gian thì con tìm anh rể con nói chuyện chút đo, không có chuyện gì lại cùng chị con cãi nhau, dì con sáng sớm đã gọi điện tới nói chị con về nhà khóc ầm ĩ. Con nói tốt với anh rể đi, để vợ chồng hai đứa nọ cùng tới bữa tiệc gia đình."
Diệp Tây Thành chỉ "vâng" rồi thôi.
Chị họ lúc trước gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đói, sau đó công ty gia đình kinh doanh không tốt, cuối cùng sáp nhập với Hoa Ninh, hiện tại hạng mục đầu tư của công ty đang do anh rể phụ trách.
Ở trong nhà, anh rể gần như là một người rất dễ sống, anh ta mặc kệ mọi người nói gì đều nể tình đồng ý.
Diệp Tây Thành nói vào điện thoại: "Con đang bận."
Anh vừa muốn tắt, Diệp Đổng lại lên tiếng: "Con chờ chút."
An tĩnh vài giây, Diệp Đổng thở dài, bất đắc dĩ đến cực điểm: "Bố cùng mẹ con sẽ không chia rẽ con cùng Ninh Ninh đâu, hai chúng ta về sau sẽ không bao giờ dính dáng đến chuyện hai đứa nữa, bố không muốn làm ác nhân. Nhưng mà tiệc liên hoan gia đình con phải đến, coi như cho bố mặt mũi, cũng cho Thường gia bậc thang đi xuống, sau này hai nhà không tránh được chuyện phải lui tới, quan hệ này không thể loạn được."
Diệp Tây Thành không có thời gian cãi vã: "Con đang bận." Cắt đứt cuộc gọi.
Nhìn màn hình vài giây rồi mới vào phòng nghỉ.
Trong văn phòng của trợ lý, Bùi Ninh ngồi đó ngây người.
Về tiệc gia đình kia, chắc là liên hoan của Diệp gia, cô đã nghe Diệp Tây Thành nói qua một lần, Diệp gia mỗi năm đều có rất nhiều buổi liên hoan.
Về Diệp gia, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, phi phú tức quý(*).
(*) Phi phú tức quý: Không giàu thì cũng có địa vị.
Chuông điện thoại vang lên, Bùi Ninh vỗ vỗ ngực trấn an mình, duỗi tay tắt chuông báo, nhắc nhở năm phút nữ sẽ xuất phát.
Bùi Ninh định thần lại, lấy đủ văn kiện đi tìm Diệp Tây Thành, còn chưa tới cửa văn phòng Diệp Tây Thành, anh đã vừa lúc đi ra, biểu cảm không khác ngày thường là bao.
"Chuẩn bị tốt rồi?" Diệp Tây Thành hỏi.
Bùi Ninh gật đầu: "Ừ."
Hai người một trước một sau đi đến thang máy.
Bùi Ninh vẫn giống như cũ, cực yên tĩnh, nhưng mà Diệp Tây Thành lại thấy có chỗ nào đó không đúng, cụ thể không đúng chỗ nào anh cũng nhất thời không nói ra được.
~Hết chương 19~
Hạng Dịch Lâm xoay người, từ khay của người phục vụ cầm một ly rượu lên, buồn bực uống cạn, nông nóng, đau đớn không biết từ dạ dày hay trong lòng nữa.
Tựa như lúc chiếu hết bộ phim, anh ta vẫn chậm chạp không muốn đi về.
Đặt ly xuống, Trình Ti thuận tay đưa ly rượu còn chưa uống trên tay mình cho anh ta, ánh mắt hài hước, khóe miệng cong lên như cười như không, cực kỳ vô hại.
Hạng Dịch Lâm tặng cô ta một ánh mắt lạnh thấu xương, vừa sắc bén lại vô tình.
Trình Ti thấy không sao cả, anh ta không nhận thì chính mình lắc lắc rồi nhấp một ngụm.
Ở bên kia, Diệp Tây Thành nói vài ba câu với chủ bữa tiệc xong liền mang Bùi Ninh rời đi.
Bãi đỗ xe lộ thiên dưới lầu, có mấy người tụ tập nói chuyện, chắc là người quen gặp lại.
Vô tình đưa mắt, Bùi Ninh thấy một khuôn mặt không tính là xa lạ, cô nhìn, hình như là bạn của Tưởng Vân Triệu, trước kia cô gái đó có đi ăn cùng bọn họ, mấy năm nay Tưởng Vân Triệu gầy hơn, thay đổi không nhỏ, còn người kia lại không thay đổi chút nào.
"Kia có phải Thường Liêm không?" Cô hỏi Diệp Tây Thành đứng bên cạnh.
Diệp Tây Thành nhàn nhạt liếc mắt, mở cửa xe: "Ừ."
Bùi Ninh không tự giác lại nghĩ nhiều: "Vừa rồi ở bên ngoài bữa tiệc, có mấy người nói đến anh, nói muốn anh làm con rể Thường gia, chính là nhà Thường Liêm?"
Diệp Tây Thành nhìn cô, không đáp lại mà hỏi: "Không phải chuyện nhàm chán không để trong lòng à?"
Bùi Ninh tỏ ra chẳng có gì cả: "Không phải vừa lúc thấy Thường Liêm hay sao, thuận miệng thì hỏi." Cô ngồi lên xe.
Diệp Tây Thành cũng theo chân cô lên xe: "Anh lại chỉ nghĩ mình muốn làm con rể Bùi gia."
Bùi Ninh: "..."
Về đế nhà, Bùi Ninh lên lầu tắm rửa thay quần áo, Diệp Tây Thành nhớ đến chuyện đi leo núi, gọi điện cho Tưởng Vân Triệu.
Tưởng Vân Triệu giật mình: "Cậu còn có thời gian đi leo núi? Có phải đi cùng Bùi Ninh không? Yêu đương cũng không phải thế đâu, đi đến bờ biển không tốt hơn à?"
Diệp Tây Thành: "Ninh Ninh thích leo núi." Lại hỏi anh ta: "Ngọn núi nào đẹp?"
Tưởng Vân Triệu cười: "Uống say rồi phải không? Trước tôi béo không muốn vận động, cậu nói tôi nên tới ngọn núi nào chơi đây?"
Anh ta hỏi bạn gái về mấy ngọn núi rồi nói lại cho Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành: "Cảm ơn." Anh rất ít khi leo núi, ngày thường có rèn luyện cũng là ở phòng tập thể thao hoặc ở bể bơi, rất ít khi ra ngoài vận động, càng không có nhiều thời gian đi chơi.
Đặt di động xuống anh bắt đầu làm việc, bàn ăn này bây giờ biến thành bàn làm việc của anh cùng cô rồi, tối nào sau khi tan tầm cũng đều cùng Bùi Ninh tăng ca ở chiếc bàn này.
Bùi Ninh tắm xong mới xuống lầu, nghe được tiếng bước chân, Diệp Tây Thành quay đầu lại, cô đã thay quần áo ở nhà, không còn vẻ mặt sắc bén lúc làm việc, ánh mắt cũng dịu hơn không ít.
"Gọi cơm hộp cho em nhé?" Diệp Tây Thành hỏi cô.
Nhà bọn họ một ngày ba bữa không bật bếp, bữa sáng anh xuống lầu mua, bữa trưa cùng bữa tối không phải xã giao thì cũng chính là ăn trong nhà ăn công ty, đồ ăn trong nhà đến một cọng hành cũng không có.
Bùi Ninh lắc đầu: "Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt quá." Cô ngồi xuống cạnh anh, bắt đầu xem tài liệu.
Lượng công việc của cô còn nhiều hơn cả Diệp Tây Thành, mỗi lần anh nhìn đến đều là lúc cô đang gõ báo cáo tổng kết.
Diệp Tây Thành lấy tài liệu trong tay cô lại: "Hôm nay em không cần tăng ca, không phải còn ngày mai à?"
Bùi Ninh: "?" Nhất thời không hiểu.
Diệp Tây Thành đưa chỗ một tờ giấy A4: "Cho em thời gian viết, ngay bây giờ."
Bùi Ninh: "..." Suýt thì quên, còn một bức thư hai ngàn chữ chưa viết, cô nhẹ mặc cả với anh: "Ông chủ, có thể cho sếp của anh thư thả thêm mấy ngày không?"
Diệp Tây Thành: "Đừng mặc cả." Sau đó ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: "Hai ngàn chữ đối với em đâu có nhiều, không muốn viết?" Tách nhau 6 năm, chả nhẽ không có lời nào muốn nói với anh?
Bùi Ninh: "Còn không biết phải viết thế nào." Cho nên không thể nào hạ bút.
Diệp Tây Thành: "Trước tiên cho nợ." Anh nhìn thời gian: "Lên ngủ đi."
Bùi Ninh vui vẻ cất giấy bút đi: "Không cần viết thư thì em đọc tài liệu."
Diệp Tây Thành không làm.
Bùi Ninh không đứng lên, ngồi bên cạnh cùng anh tăng ca.
Anh xem tài liệu, cô chuẩn bị giấy tờ cho ngày mai, ngẩng đầu lên lần nữa thì đã là 11 giờ.
Diệp Tây Thành uống nước xong, Bùi Ninh cất cốc đi giúp anh, lúc từ phòng bếp đi ra thấy Diệp Tây Thành đang nghe điện thoại: "Hai mươi phút sau? Được." Sau đó cúp điện thoại.
"Sao thế anh?" Bùi Ninh hỏi.
Diệp Tây Thành: "Hai mươi phút sau mở cuộc họp gấp." Anh giục cô lên lầu đi ngủ.
Ôm đã trở thành thói quen của anh, Diệp Tây Thành đứng lên duỗi tay ôm cô vào ngực, Bùi Ninh cũng chủ động ôm lấy vòng eo tráng kiện của anh, cô ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện, đã bị cái hôn của anh áp xuống.
Bùi Ninh bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa, anh mút môi cô, hết môi trên đến môi dưới, đổi qua đổi lại, sau đó tiến quân thần tốc mà ngậm lấy lưỡi cô, Bùi Ninh cũng phối hợp, đầu lưỡi hai người giao triền, triền miên.
Bùi Ninh bị hôn đến tê dại, mỗi lần hôn sâu cô đều sẽ trầm luân.
Diệp Tây Thành khắc chế chính mình nên mới buông cô ra.
Bùi Ninh đi hai bước rồi quay lại, cô cúi người ôm lấy cổ anh: "Em ở với anh hai mươi phút, anh mở họp em sẽ lên lầu." Ở sườn mặt anh hạ xuống một cái hôn.
Diệp Tây Thành dừng cả người lại, trước kia cô cũng thích dính lấy anh như vậy.
Anh không nhúc nhích, chỉ ngồi xem vặn kiện, còn cô an tĩnh ghé vào trên lưng anh.
Hơi thở hai người dây dưa lẫn nhau.
***
Cuối tháng là ngày mà Bùi Ninh bận nhất, buổi sáng có họp tổng kết, còn phải cùng Diệp Tây Thành ra ngoài đàm phán dự án, buổi tối lại phải nộp báo cáo trước 6 giờ cho Diệp Tây Thành.
10 giờ sáng, Bùi Ninh nhắc Diệp Tây Thành mười phút sau xuất phát, đã hẹn đối phương lúc 10 rưỡi, mà hội sợ hẹn gặp cách bọn họ không đến 5 phút đi xe.
Cô gõ cửa hai cái, lấy thẻ mở cửa ra.
Diệp Tây Thành đã nói với cô ở văn phòng mà không có khách thì cô vào lúc nào cũng được, mà cô sợ đột ngột vào sẽ ảnh hưởng anh nên mỗi lần vào đều gõ cửa hai tiếng rồi mới vào.
Diệp Tây Thành nhớ rõ giờ xuất phát, anh đang chuẩn bị vào phòng nghỉ sửa lại quần áo, vừa đến cửa đã nhận được điện thoại của bố Diệp gọi tới.
Diệp Đổng: "Ninh Ninh ở đó không?"
Diệp Tây Thành hỏi lại: "Bố tìm cô ấy?"
Diệp Đổng: "Không phải."
Diệp Tây Thành đã hiểu, chuyện sắp nói là muốn tránh Bùi Ninh.
Diệp Đổng nói thẳng: "Đóng cửa lại đi, ông cụ ở nhà mời khách, tất cả mọi người trong nhà đều tới, ngay cả một nhà chú ba ở Nam Kinh cũng tới nữa."
Gia tộc Diệp gia khá lớn, ông nội có đến sáu anh chị em, ông nội Diệp Tây Thành lại đứng thứ sáu, anh chị em có sáu người, ngoại trừ chú ba ở Nam Kinh, còn những người khác đều ở Bắc Kinh từ khi còn trẻ, cũng lập gia đình ở Bắc Kinh luôn.
Nhà bọn họ mở tiệc tương đối nhiều, mỗi nhà một lần, mỗi năm cũng sáu bữa tiệc rồi.
Thật ra ngày đó anh muốn đi leo núi với Bùi Ninh, nhưng mà muộn một ngày cũng không sao cả, Diệp Tây Thành nói: "Vâng, con biết rồi, hôm đó con đưa Bùi Ninh tới."
Điện thoại im lặng một lát, Diệp Đổng nói: "Con qua một mình thôi."
Giọng nói Diệp Tây Thành lạnh xuống: "Có ý gì?'
Diệp Đổng vô lực giải thích: "Tiệc trong nhà, con mang Ninh Ninh đến làm gì?"
Trước nay Diệp Tây Thành đều lười cùng bố già giáp mặt tranh cãi, hôm nay anh đơn giản nói rõ ràng ra: "Cô ấy về sau là vợ con, bố nói con đưa cô ấy tới có ý gì đây?"
Diệp Đổng: "Hai đứa không phải mới chỉ có mấy ngày? Chờ quan hệ hai đứa ổn định rồi tới gặp mọi người sau."
Diệp Tây Thành không muốn cãi: "Con yêu đương với cô ấy, bây giờ ngay cả cái chết cũng không tách được đâu, còn chưa đủ ổn định sao?"
Diệp đổng không nói tiếp, cũng không cách nào nói nổi, chỉ bảo: "Liên hoan gia đình, con đi một mình là được."
Diệp Tây Thành gằn từng chữ một: "Nếu con cứ một hai phải đưa Ninh Ninh đi cùng thì sao?"
Diệp Đổng bất đắc dĩ: "Bố nói lại, Diệp Tây Thành, còn tới một mình."
Diệp Tây Thành nhàn nhạt đáp: "Vậy được, vừa lúc con cũng không có thời gian tới đâu."
Diệp Đổng biết tính tình con trai mình, anh nói không muốn đi, chắc chắn sẽ không đi, đành phải nói thật: "Lần này mở tiệc, ông cụ lớn còn mời cả một nhà lão Thường tới, ý tứ với con nhiều lắm, vừa lúc giới thiệu bạn gái cho con."
Diệp Tây Thành biết sẽ có chuyện như vậy mà, nếu không với tính tình của bố anh, sẽ không ấp a ấp úng thiếu tự tin như vậy.
Anh nói: "Giới thiệu bạn gái cho con? Con có bạn gái hay không, ngài cùng mẹ con không biết? Ngày hôm qua ở tiệc rượu con đã công khai Ninh Ninh rồi, Thường gia không biết chắc? Các người thật đúng là muốn bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người."
Diệp Đổng vô cùng uất ức: "... Mọi người lúc đó không biết. Ông cụ cùng Thường gia đã sớm nói, mấy ngày trước con còn chưa có bạn gái, tiệc mở ra rồi con mới có bạn gái, Thường gia sẽ cảm thấy con lấy cớ, không phải không nể mặt ông cụ lớn hay sao? Ông lão đã một bó tuổi rồi, con làm mất mặt ông thì đâu phải người nha. Chỉ là bữa tiệc trong nhà, con qua ăn bữa cơm, bố không yêu cầu gì cả."
Diệp Tây Thành: "Bây giờ mọi người đều thích lấy hình thức liên hoan gia đình ra làm bia chắn?"
Diệp Đổng không phản bác, cũng chả phản bác được gì.
Sau đó ông nói: "Con gái Thường gia kia, không nói tới gia đình, điều kiện cá nhân chỗ nào cũng tốt, ý của ông cụ là cô gái đó rất xứng đôi với con, muốn con nhìn một chút."
Diệp Tây Thành chất vấn: "Rốt cuộc là ý của ông hay vẫn là ý tứ từ đáy lòng ngài cùng mẹ muốn con qua xem cô gái kia? Bố, ngài cùng mẹ có phải vẫn nghĩ con cùng Ninh Ninh yêu đương một hai năm lại chia tay, sau đó không còn gì tiếc nuối, rồi tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn?"
Bùi Ninh đẩy cửa liền nghe được tiệc liên hoan gia đình, thân cận, phụ nữ, sau đó là vài câu nói tới cô kia.
Tay nắm then cửa không khống chế được khẽ run, lúc này đi vào không thích hợp, cô nhẹ nhàng khép cửa lại rồi rời đi.
Đối với chất vấn của Diệp Tây Thành, Diệp Đổng thiếu chút nữa bị chọc tức, ông không phủ nhận ông không hài lòng với gia thế của Ninh Ninh, nhưng cho dù không hài lòng thì hiện tại ông cũng vẫn đồng ý, không nghĩ sẽ tìm gia đình môn đăng hộ đối cho Diệp Tây Thành.
Hôm qua ông cụ lớn gọi điện cho ông, nói Thường gia cố ý theo chân bọn họ để trở thành người thân của Diệp gia, ông cụ biết Diệp Tây Thành chưa có bạn gái liền không chút do dự đồng ý giật dây bắc cầu cho hai đứa nhỏ.
Ông cũng biết cô con gái Thường gia kia, ưu tú đầy mình, gia đình cũng tương đương nhà bọn họ.
Nhưng cho dù Thường gia tốt thế nào đi chăng nữa, ông cũng không nghĩ liên hôn với Thường gia, ông đã tìm Bùi Ninh về rồi, không muốn lại chia rẽ cô cùng Diệp Tây Thành nữa.
Nhưng ông cụ lớn đồng ý ăn cơm với Thường gia rồi ông còn có thể nói gì đây? Chả nhẽ lại không giữ mặt mũi cho mấy người lớn, dù sao cũng là một bữa cơm, ăn xong là xong thôi.
Diệp Tây Thành thấy bố mình không nói lời nào, nghĩ bố mình cam chịu, giọng anh dịu đi: "Bố, bố đối với Ninh Ninh vậy sao? Bố có biết ở trong lòng cô ấy vẫn luôn coi người là bố ruột không?"
Khẩu khí của Diệp Đổng vừa ngưng lại bị Diệp Tây Thành thúc cho một kích, khó thở nói: "Ta đối với con bé thế nào? Con nói bố cùng mẹ con ép buộc, vậy còn thì không ép buộc chúng ta sao?"
Cảm xúc của Diệp Đổng có chút kích động: "Bố cho là mình đã giúp đỡ Ninh Ninh hết sức rồi, nhưng không đại biểu cho việc bố không có quyền ngăn cản con bé gả đến nhà chúng ta! Nếu nhà con bé không quen biết chúng ta, cũng không trợ giúp gì cho gia đình con bé, năm đó ta cũng sẽ làm vậy, cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa yêu đương! Diệp Tây Thành, tâm tư người làm cha mẹ này con còn không rõ, bố cũng không cần con hiểu, nhưng mà không thể bởi vì Ninh Ninh mà con nói chúng ta giẫm đạp lên tự tôn của con bé!"
Ông càng nói càng tức: "Bố giúp con bé là một chuyện, lúc trước không đồng ý để con bé làm con dâu lại là chuyện khác! Diệp Tây Thành, có điều này con cần phải hiểu, ta có thể đối xử với Ninh Ninh như con đẻ vậy, thậm chí khi con bé về nhà chồng ta đều nghĩ kýẽ để cổ phần của Hoa Ninh cho con bé rồi, khi hôn lễ ta cũng lấy danh nghĩ là bố dắt tay con bé giao cho chồng nó, chỉ cần con bé muốn, Diệp gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của con bé, ta cùng mẹ con vĩnh viễn coi con bé là người nhà, nhưng không vì thế mà ta nguyện ý chấp nhận con bé làm con dâu của Diệp gia, con hiểu không? Đây là hai việc khác nhau!"
6 năm qua, đây là lần đầu tiên hai bố con cãi nhau trực tiếp thế này, chuyện đối chọi gay gắt như hôm nay trước đó chưa từng xảy ra.
Trong điện thoại không phát ra âm thanh gì, Diệp Tây Thành trước sau vẫn không lên tiếng.
Diệp Đổng còn tưởng Diệp Tây Thành cúp máy, nhìn di động, số phút cuộc gọi vẫn nhảy.
Nói ra rồi ngược lại trong lòng lại nhẹ đi không ít, chờ lý trí về rồi, Diệp Đổng hòa hoãn một chút, nhưng trong lòng vẫn cất giữ tức giận cùng bất bình, chính là đối với sự hiểu lầm của Diệp Tây Thành mà bất bình, tiếp tục nói vấn đề ban nãy: "Con nói bố đối xử với Ninh Ninh thế nào? Đối với con bé thế nào?"
Ông tự hỏi tự đáp: "Mấy năm nay chẳng nhẽ ta quan tâm con bé đều là giả à? Bố ăn no rửng mỡ sao? Bố xin con nói cho bố biết đấy! Con nói con bé vẫn luôn coi bố như bố ruột, chẳng lẽ bố không coi con bé như con gái? Không nói đến tiền trợ giúp con bé, bố còn nghĩ làm sao dạy con bé lớn, nuôi dưỡng con bé, làm thế nào để con bé nhìn ra thế giới rộng lớn ngoài kia, có thể càng ưu tú hơn, chính là một tay ông bố này, tinh lực của mọi người bố trên đời này có khi còn không nhiều bằng bố đối với Ninh Ninh đâu!"
Điểm này Diệp Tây Thành không phản bác.
Diệp Đổng nói tiếp: "Diệp Tây Thành, bố nói thật cho con biết, lúc bố biết con cùng Ninh Ninh yêu nhau, bố nghĩ về sau không cần lo rồi, dù sao con bé cũng hơn hai mươi tuổi, cũng có năng lực tìm một công việc tốt, tài khoản riêng của con bé cũng có không ít tiền, số tiền mừng tuổi mấy năm nay đều gửi ngân hàng rất nhiều. Chính bố cùng mẹ con, chúng ta không bỏ rơi con bé được! Phải làm sao đây? Con cái gì cũng không hiểu! Bố hạ quyết tâm về sau mặc kệ con bé thế nào, nửa năm sau đều không hỏi không quản con bé, nhưng sau này bố đến New York công tác, vẫn là không buông bỏ được, muốn đi xem con bé một lần. Mẹ con cũng thế, nhìn đến quần áo liền muốn mua cho con bé, sợ con bé ở nước ngoài chịu ủy khuất. Từ năm tuổi đến hai mươi tuổi, ngần ấy năm, con nói làm sao có thể nhẫn tâm mặc kệ đây?"
Giọng ông đầy phẫn nộ: "Diệp Tây Thành, trong lòng con, bố chỉ là loại người ba hoa chích chòe, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo sao?!"
Nói xong, điện thoại rơi vào im lặng.
Diệp Tây Thành vì hiểu lầm vừa rồi: "Con xin lỗi."
Diệp Đổng không lên tiếng, nói lời thật lòng: "Trước tiệc rượu hôm qua bố đã biết nhưng chưa kịp nói, phải trách bố, không nói sớm với con, kết quả tối qua con đã công khai Ninh Ninh rồi, con nghĩ người Thường gia sẽ nghĩ gì? Người ta sẽ cảm thấy con cố ý phá đám, Diệp Tây Thành, làm người không thể làm vậy, kể cả con có vô tâm đi chăng nữa, thì mặt mũi Thường gia vứt đâu đây? Lại suy bụng ta ra bụng người?"
Diệp Tây Thành "a" một tiếng: "Những người ở tiệc rượu không biết con có bạn gái thì con tin, Thường Liêm tại sao lại không biết?" Chính là có người anh họ muốn giới thiệu Thường Liêm cho anh.
Diệp Đổng không biết nguyên do: "Sao cơ?"
Diệp Tây Thành: "Thường Liêm có chút giao tình với Tưởng Vân Triệu, chuyện trước kia của con cùng Bùi Ninh, Thường Liêm cũng biết một chút. Mấy ngày trước ở tiệc rượu tư nhân, Tưởng Vân Triệu còn nhắc lại với con, nói Thường Liềm hỏi cậu ta Bùi Ninh sao lại về rôi? Tưởng Vân Triệu trước nay đều giữ gìn mặt mũi cho Bùi Ninh, cho nên nói với Thường Liêm là con hao tốn tâm tư đuổi theo yêu cầu Ninh Ninh trở về. Thường Liêm biết con có bạn gái còn nghĩ cách tạo trò thông qua ông, muốn con quen biết cô ta, rốt cuộc là ai không cần mặt mũi đây?"
Diệp Đổng hiểu sơ sơ: "Chuyện kết hôn sao nói trước được. Đừng nói có bạn gái, kể cả có một lúc vài người bạn gái cũng không trách con, nhưng sao họ nói những lời đó? Chả nhẽ kết hôn lại không tìm người môn đăng hộ đối để kết hôn sao? Khả năng bọn họ nghĩ con cùng Ninh Ninh không được người nhà đồng ý, gặp dịp thì chơi thôi?"
Giọng nói Diệp Tây Thành lạnh xuống lần hai: "Con gặp dịp thì chơi?"
Diệp Đổng: "..." Thiếu chút lại nói lệch rồi: "Diệp Tây Thành, con đừng mẫn cảm như vậy được không! Không phải bố nói con cùng Ninh Ninh gặp dịp thì chơi đâu, chỉ là phỏng đoán suy nghĩ của Thường gia mà thôi!"
Hiện tại ông không muốn nhiều lời với Diệp Tây Thành đâu, vì một cuộc gọi mà bán mạng mình đi không đáng giá chút nào.
Cuối cùng lại dặn dò Diệp Tây Thành: "Trước tiên không nói tới bên kia Thường gia thế nào, ông cụ đã bảo mọi người trong nhà rồi, thân thích gặp nhau ăn bữa cơm, con coi như cho ông cụ thể diện đi."
Diệp Tây Thành không nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Không tới nửa phút, Diệp Đổng lại gọi lại.
Diệp Tây Thành nhìn màn hình nhấp nháy, không nhận.
Diệp Đổng lại gọi lại.
Diệp Tây Thành nghe: "Còn chuyện gì vậy?"
Diệp Đổng bình tâm lại: "Vừa rồi bị con làm tức chết nên quên nói, có thời gian thì con tìm anh rể con nói chuyện chút đo, không có chuyện gì lại cùng chị con cãi nhau, dì con sáng sớm đã gọi điện tới nói chị con về nhà khóc ầm ĩ. Con nói tốt với anh rể đi, để vợ chồng hai đứa nọ cùng tới bữa tiệc gia đình."
Diệp Tây Thành chỉ "vâng" rồi thôi.
Chị họ lúc trước gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đói, sau đó công ty gia đình kinh doanh không tốt, cuối cùng sáp nhập với Hoa Ninh, hiện tại hạng mục đầu tư của công ty đang do anh rể phụ trách.
Ở trong nhà, anh rể gần như là một người rất dễ sống, anh ta mặc kệ mọi người nói gì đều nể tình đồng ý.
Diệp Tây Thành nói vào điện thoại: "Con đang bận."
Anh vừa muốn tắt, Diệp Đổng lại lên tiếng: "Con chờ chút."
An tĩnh vài giây, Diệp Đổng thở dài, bất đắc dĩ đến cực điểm: "Bố cùng mẹ con sẽ không chia rẽ con cùng Ninh Ninh đâu, hai chúng ta về sau sẽ không bao giờ dính dáng đến chuyện hai đứa nữa, bố không muốn làm ác nhân. Nhưng mà tiệc liên hoan gia đình con phải đến, coi như cho bố mặt mũi, cũng cho Thường gia bậc thang đi xuống, sau này hai nhà không tránh được chuyện phải lui tới, quan hệ này không thể loạn được."
Diệp Tây Thành không có thời gian cãi vã: "Con đang bận." Cắt đứt cuộc gọi.
Nhìn màn hình vài giây rồi mới vào phòng nghỉ.
Trong văn phòng của trợ lý, Bùi Ninh ngồi đó ngây người.
Về tiệc gia đình kia, chắc là liên hoan của Diệp gia, cô đã nghe Diệp Tây Thành nói qua một lần, Diệp gia mỗi năm đều có rất nhiều buổi liên hoan.
Về Diệp gia, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, phi phú tức quý(*).
(*) Phi phú tức quý: Không giàu thì cũng có địa vị.
Chuông điện thoại vang lên, Bùi Ninh vỗ vỗ ngực trấn an mình, duỗi tay tắt chuông báo, nhắc nhở năm phút nữ sẽ xuất phát.
Bùi Ninh định thần lại, lấy đủ văn kiện đi tìm Diệp Tây Thành, còn chưa tới cửa văn phòng Diệp Tây Thành, anh đã vừa lúc đi ra, biểu cảm không khác ngày thường là bao.
"Chuẩn bị tốt rồi?" Diệp Tây Thành hỏi.
Bùi Ninh gật đầu: "Ừ."
Hai người một trước một sau đi đến thang máy.
Bùi Ninh vẫn giống như cũ, cực yên tĩnh, nhưng mà Diệp Tây Thành lại thấy có chỗ nào đó không đúng, cụ thể không đúng chỗ nào anh cũng nhất thời không nói ra được.
~Hết chương 19~
Bình luận facebook