• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu Em Đến Ngày Mai (7 Viewers)

  • Chương 2

Ngắt điện thoại, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô nói tới Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm xong thì mẹ Tề liền không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Chu nữa.
Màn hình di động tắt đèn, phòng lại tối đen một mảng.
Suy nghĩ trong cô đang rất hỗn loạn, làm thế nào cũng không ngủ được.
Mãi cho đến cuối tuần cuối cùng của tháng, ông chủ mới đi công tác về.
Giữa trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại của Diệp Đổng: "Ninh Ninh, buổi chiều có bận không?"
Bùi Ninh: "Không bận ạ, chú Diệp có chuyện gì phân phó ạ?"
Diệp Đổng: "Vậy buổi chiều cháu tới công ty đi, Tây Thành đi công tác về rồi."
Hô hấp Bùi Ninh hơi dừng lại: "Vâng, thưa chú Diệp."
Kết thúc trò truyện, cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, không khỏi thất thần.
Cô tới tập đoàn Hoa Ninh gần một tháng, Diệp Tây Thành bây giờ mới trở về, trong thời gian đó anh lại không an bài bất cứ việc gì cho cô làm, từng có hai lần gián tiếp liên hệ, đều nhận được lời chuyển lại của thư ký.
Lẽ ra cô không nên trở về mới đúng, nhưng lại chẳng cách nào cự tuyệt được lời chú Diệp. Hai tháng trước, chú Diệp tự mình đi New York tìm cô, muốn cô trở về làm trợ lý của Diệp Tây Thành.
Mà cô có thể có được ngày hôm nay, trừ bỏ dựa vào sự nỗ lực của chính mình còn có công giúp đỡ của chú Diệp nữa.
Từ lúc bắt đầu, khi cô mới năm tuổi, chú Diệp vẫn luôn giúp đỡ nhà cô, ông bà cô đã lớn tuổi nên sớm ra đi, nếu không phải nhờ có chú Diệp thì...
Bùi Ninh Hoàn hồn, trang điểm qua loa rồi ra cửa.
Lúc ra ngoài, xe gọi vẫn chưa tới. Đứng ở cửa một lát, xe vẫn lại chưa tới, cho đến khi có tiếng còi ô tô vang lên, cô theo bản năng ngó qua, vừa đúng lúc thấy chiếc xe việt dã, bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông mặt mày đào hoa, còn ăn mặc tương đối thu hút, một thân áo sơ mi hồng nhạt.
"Có phải đẹp trai đến nhận không ra không?" Người đàn ông cười, cằm khẽ hất lên.
Bùi Ninh nhíu mày, tìm tòi lại trong não bộ gương mặt này, kết quả không tìm ra.
Cô nghĩ đối phương là người nhàn rỗi nên đùa cợt cho bớt nhàm chán nên không phản ứng.
Tưởng Vân Triệu bảo tài xé lái xe gần cửa một chút, anh ta nâng khuỷu tay, nhìm chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, xác nhận không nhìn lầm người, hiện tại, ngoài khí chất nổi bật ra thì gương mặt kia vẫn giống hệt người mấy năm trước.
"Bùi Ninh?" Anh ta gọi.
Bùi Ninh càng thêm nghi hoặc: "Anh là?"
Tưởng Vân Triệu: "Trước kia cô tới Bắc Kinh, tôi còn tới nhà ga đón cô đấy, có bệnh hay quên nặng vậy ư?"
Bùi Ninh cẩn thận nhìn lại gương mặt kia, nhờ anh ta nhắc nhở, cô rốt cuộc cũng nhớ ra, là Tưởng Vân Triệu, bạn tốt của Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu mở cửa xe, ý bảo cô đi lên: "Nhìn trời thế này chắc sắp mưa, cô đi đâu tôi đưa cô đi, chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, vừa lúc tâm sự chút."
Bùi Ninh chần chờ, chớp mắt: "Không làm phiền anh chứ?"
"Khách khí vậy làm gì, lên xe đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Chiều nay tôi không có việc gì, tính đi Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành thôi."
Bùi Ninh lên xe: "Vậy tiện đường rồi, tôi tới Hoa Ninh báo cáo."
"Cô làm ở Hoa Ninh?" Tưởng Vân Triệu nghĩ mình nghe lầm.
Bùi Ninh gật đầu: "Diệp Đổng sắp xếp."
Tưởng Vân Triệu nghẹn họng, trân trối nhìn cô, lại nháy mắt bất động, im lặng điều chỉnh biểu cảm của mình.
Vì ban nãy không nhận ra anh ta nên Bùi Ninh nói xin lỗi: "Ngại quá, vừa rồi không có phản ứng lại, so với ngày xưa anh gầy đi không ít nhỉ."
Tưởng Vân Triệu vỗ vỗ bụng: "Đâu chỉ là gầy, thịt mỡ đều thành cơ bắp hết rồi."
"Chú Diệp chưa cấp xe cho cô?" Anh ta thuận miệng hỏi.
Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái trong nước."
Tưởng Vân Triệu gật đầu, kiến nghị: "Chờ lúc không bận nên đi đổi bằng lái trong nước đi, nhiều lúc không có xe rất bất tiện."
Bùi Ninh đáp cho có lệ: "Nói sau đi, dù sao kỹ thuật lái xe của tôi cũng chẳng ra sao cả." Còn không biết có thể ở lại Bắc Kinh bao lâu, cô cũng không muốn tự tìm phiền toái.
Nói một hồi, xe đã dừng ở trước cửa tòa nhà Hoa Ninh.
Trước kia, tập đoàn không phải tên là Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành lên tiếp quản công ty, tiến hành một loạt cải tổ lại bộ máy công ty mới sửa tên thànnh Hoa Ninh.
Về chuyện Diệp Tây Thành tại sao phải sửa tên tập đoàn, lúc ấy ở trên mạng còn bùng nổ một dịp bàn luận không nhỏ, về cái tên mới có rất nhiều suy đoán.
Đại bộ phận mọi người đồng ý với lý do: Diệp Tây Thành nguyên quán ở Nam Kinh, mà Nam Kinh gọi tắt là Ninh, cho nên mới có nguồn gốc tên Hoa Ninh.
Suy cho cùng, nguyên nhân đổi tên, ngoại trừ Diệp Tây Thành biết ra thì cũng không ai đoán được.
Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu ấn tầng 42, văn phòng của Diệp Tây Thành ở tầng này, anh ta hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"
Bùi Ninh: "Tầng có văn phòng Diệp Đổng."
Tưởng Vân Triệu lại ấn tầng 45, anh ta trăm ngàn nghĩ cũng không ra, tại sao Diệp Đổng lại đột nhiên nguyện ý gọi Bùi Ninh về làm việc cho mình.
Thang máy lên tới tầng 10, Tưởng Vân Triệu lấy di động ra: "Lưu số đi, hôm nào cô không bận, chúng ta đi ăn bữa cơm."
Hai người lưu lại phương thức liên lạc, thang máy vừa vặn tới tầng 42, Tưởng Vân Triệu đi ra, anh ta đi tới văn phòng Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành đang mở cuộc họp qua video, giương mắt nhìn Tưởng Văn Triệu, tiếp tục cuộc họp.
Hai tay Tưởng Vân Triệu chống trên mặt bàn, ý bảo Diệp Tây Thành tạm dừng, tuy nhiên anh không phản ứng lại, đôi tay vẫn đặt trên đùi như cũ, không có ý định nghe anh ta nói.
Tưởng Vân Triệu kéo ghế dựa, ngồi xuống, cầm bút viết lên tờ giấy ghi chú: Tôi vừa gặp Bùi Ninh.
Anh ta đem giấy ghi chú đập mạnh lên bàn, đối diện tầm mắt Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành quét mắt, khuôn mặt không biểu cảm có chút buông lỏng, cũng trong nháy mắt thôi rồi lại chuyên chú nhìn máy tính.
Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng nhìn mãi cũng không thấy chút cảm xúc dao động nào trên mặt anh, anh ta vẫn không hiểu Diệp Tây Thành.
Mười phút sau, Diệp Tây Thành di chuyển chuột, tháo tai nghe xuống.
Tưởng Vân Triệu khó hiểu, nói: "Nghe được Bùi Ninh trở về tại sao một chút phản ứng cũng không có? Hay là cậu sớm biết cô ấy về rồi?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Bảo sao. Thế mà trước đó sao không nói qua tôi một tiếng? Còn tưởng rằng cậu không biết, muốn kích động một phen, ai dè." Tưởng Vân Triệu nói: "Cơ mà cô ấy về đã đi làm ngay rồi, chú Diệp cũng nên sắp xếp cho cô ấy đến công ty đầu tư bên Thượng Hải chứ."
Anh ta lấy di động ra, đưa dãy số đến trước mặt Diệp Tây Thành: "Số cá nhân của Bùi Ninh."
Diệp Tây Thành nhìn thôi, đem điện thoại trả lại: "Không cần."
"Hả?" Tưởng Vân Triệu không hiểu: "Có số điện thoại của Bùi Ninh rồi?"
"Không có."
"Vậy cậu... Ý gì đấy?"
Diệp Tây Thành khép notebook lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."
"......Đậu" má!
Tưởng Vân Triệu khiếp sợ không khép miệng được, thiếu chút nữa là không nhịn được mà văng lời thô tục, chớp mắt cả nửa ngày: "Chú Diệp sắp xếp?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Không cần nói cũng biết.
Tưởng Vân Triệu vẫn còn cười: "Chú Diệp cũng thật có ý ứ ha, trước kia một hai cũng phải chia rẽ hai người, tự mình đưa Bùi Ninh xuất ngoại, hận không thể để Bùi Ninh cả đời này không thể xuất hiện trước mặt cậu, bây giờ không biết nghĩ thông suốt thế nào, lại chấp nhận bỏ đi mặt mũi chủ động mời Bùi Ninh về nước làm trợ lý cho cậu, muốn thành toàn cho hai người ư."
Diệp Tây Thành không đáp, lấy đồng hồ đặt trên bàn đeo lên tay, bốn giờ có hẹn.
Anh đứng lên, bảo Tưởng Vân Triệu: "Đi thôi."
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Diệp Tây Thành vừa lúc đi tới cửa, thuận tay mở ra, người gõ cửa là thư ký, đi phía sau là Bùi Ninh, tầm mắt anh nhìn qua thư ký, trực tiếp đối mặt cùng Bùi Ninh.
Chỉ một ánh mắt, đất trời xoay chuyển.
Dẫu thư ký còn đứng ở đó, anh cũng chỉ nhìn cô chằm chằm, đáy mắt sâu thẳm, Bùi Ninh bị anh nhìn đến co quắp, cũng may anh còn biết đường thu lại ánh nhìn.
Cô vẫn luôn ở trong bóng tối tự mình điều chỉnh hô hấp, lại không thể khống chế chính nhịp tim của mình được.
Thư ký thấy vậy tự hiểu Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành khẳng định có quen biết, thế nhưng vẫn cần phải có lời giới thiệu: "Diệp tổng, đây là trợ lý mới nhậm chức, Bùi Ninh."
Bùi Ninh chức nghiệp hóa lời nói: "Chào Diệp tổng."
Qua hai giây, Diệp Tây Thành hơi gật đầu, nhìn thư ký, phân công: "Trước tiên đưa trợ lý Bùi đi làm quen với môi trường làm việc đã, chờ Vạn Đặc cùng tôi ra ngoài bàn chuyện, trở về rồi nói chuyện tiếp."
Kỳ thật, lời này nói chính là để Bùi Ninh nghe, trợ lý: "Vâng, thưa Diệp tổng."
Không hề dừng lại, Diệp Tây Thành đi ra khỏi văn phòng.
Người đã đi xa, nhưng hơi thở cường thế quen thuộc thì vẫn còn vương lại.
Bùi Ninh nhìn theo người đó, cô cùng Diệp Tây Thành giờ đây khác nào người xa lạ.
Tưởng Vân Triệu cũng đi tới, tặng cô một ánh mắt, cười cười rời đi.
Thư ký đi theo Diệp Tây Thành đã lâu, năng lực nhìn người cơ bản rất tốt, đại khái hiểu ra tại sao mỹ nữ trước mặt cùng ông chủ lại có quan hệ.
Trước kia, mấy người thư ký còn lén quát bái, rốt cuộc là thần thánh phương nào hay là có bối cảnh lớn thế nào mới có thể đặt chân làm trợ lý của tổng giám đốc.
Có người phỏng đoán, có phải hay không tên tập đoàn cùng trợ lý mới có quan hệ, đều có cùng một chữ "Ninh".
Nhưng mà bọn họ cũng mau chóng phủ định, tên tập đoàn là chuyện lớn như vậy, hẳn là không thể giống tên một cô gái rồi.
Nhưng vừa rồi thấy ánh mắt Diệp tổng nhìn Bùi Ninh, có vẻ như khả năng này cũng không tồn tại.
Rất khó tưởng tượng, Diệp tổng của bọn họ là người đàn ông lạnh lùng cao ngạo, khi yêu vào không biết thành cái dạng gì.
Anh cùng lãng mạn, dịu dàng, hình như không chạm tới.
Thư ký thu lại suy nghĩ của chính mình, cười nhạt, nói với Bùi Ninh: "Bùi tỷ, em dẫn chị đi xem phòng nghỉ của Diệp tổng, đó cũng là một nơi làm việc khác của Diệp tổng." Cô ấy chỉ mặt sau của kệ sách.
Thư ký gạt thẻ một cái, cửa phòng tự động mở ra.
Chờ hai người đi vào, cửa phòng lại tự động đóng lại, phòng nghỉ có hệ thống cách âm khá tốt, cửa vừa đóng lại liền hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Giống như trong suy nghĩ của Bùi Ninh, không khác cho lắm, chiếc giường trong phòng nghỉ ngay ngắn, không hỗn loạn, chỉ có tủ đầu giường là bừa bãi, thư cùng tạp chí vứt tán loạn, phòng nghỉ cũng có kệ sách, là cuốn sách anh vẫn thường hay đọc.
Bên cạnh kệ sách là bàn làm việc, đặt bút cùng tài liệu.
Cô không biết Diệp Tây Thành lại có sở thích này, rõ ràng bên ngoài có bàn làm việc, lại còn phải đặt một gian phòng giống như thế ở trong.
Thư ký đưa thẻ cho cô, nói: "Bùi tỷ, về sau việc sửa sang căn phòng này liền giao cho chị quản lý, mỗi ngày thời gian quét dọn cứ theo như sắp xếp của Diệp tổng là được, dì dọn dẹp sẽ liên hệ với chị."
Bùi Ninh nghi ngờ: "Việc sinh hoạt riêng tư của Diệp tổng cũng do tôi quản?"
Cô không phải chỉ cần phụ trách nghiệp vụ thôi à?
Diệp Đổng nói vậy mà.
Thư ký: "Việc dọn dẹp này cơ bản là việc của trợ lý Vạn Đặc, có điều anh ấy là đàn ông, phương diện này làm việc không được chi tiết bằng phụ nữ, vẫn là chúng ta suy xét chu đáo hơn, nên liền giao lại."
Cô ấy ngụy biện lý do rất đàng hoàng.
Giao lại công việc này, vừa lúc có thể tránh được.
Hơn nữa, lúc trước thư ký của Diệp Đổng cũng từng nói nếu cô ấy quá bận rộn thì có thể bàn giao công việc này lại cho trợ lý mới.
Thực ra thì công việc không quá bận, thế nhưng nếu thư ký chủ tịch đã nói vậy thì đều là có ý cả.
Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, việc phụ trách sinh hoạt của Diệp tổng cũng chỉ hợp giao cho Bùi Ninh.
Đến tận bây giờ thư ký cũng không hiểu, tại sao Bùi Ninh về nước gần một tháng mà Diệp tổng cũng không phân công công tác dù là qua điện thoại? Một hai lời đều phải chờ anh về mới giao?
Một tháng này, Bùi Ninh đã hỏi qua cô ấy có cần giúp đỡ hay không, cô ấy đều lắc đầu, Diệp tổng không lên tiếng, cô ấy có muốn cũng không dám sắp xếp loạn, cho nên mấy ngày này, Bùi Ninh đều ngồi yên trong văn phòng chủ tịch...
Thư ký rời đi, để lại mình Bùi Ninh ở văn phòng Diệp Tây Thành.
Sắp xếp lại cảm xúc cho tốt, Bùi Ninh nhìn lại phòng, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên tủ đầu giường.
Trên tủ không chỉ có mấy cuốn sách, mà còn có mấy chiếc cúc măng sét cùng đồng hồ.
Bùi Ninh mang sách xếp lại trên kệ, cô cẩn thận xem xét kệ sách, từ trên xuống dưới sách gì cũng có, đầy đủ vô cùng.
Có lẽ không được phân loại cụ thể, dù sao anh cũng chỉ thích đọc một cuốn mình thích nhất.
Cô có một thói quen, đó là sắp xếp những cuốn sách đã đọc ở phía dưới cùng.
Nhìn xong mấy cuốn sách, Bùi Ninh nghĩ vẫn là nên chồng sách đặt lại trên tủ đầu giường thôi.
Cô đem cúc măng sét cùng đồng hồ bỏ vào hộp, mở ngăn kéo thứ nhất chuẩn bị cất vào, nhìn đồ ở bên trong, giật mình.
Nửa ngăn kéo đều là các lá thư, có màu trắng, còn có cả màu da bò.
Nhiều phong thư màu trắng hình như có từ rất lâu rồi, có chút ố vàng, tem thư cũng bị tróc ra.
Nhiều thư như vậy, mỗi phong thư đều để địa chỉ gửi đi, là địa chỉ của cô.
Bùi Ninh nhớ lại, khi còn học tiểu học rồi đến sơ trung, cô đã viết thư cho Diệp Tây Thành, lúc lên trung học cũng viết rất nhiều, sau này học đại học, cùng anh nói chuyện yêu đương mới viết ít đi.
Những lá thư này đã tồn tại lâu lắm rồi, cô sớm đã không còn nhớ mình viết gì nữa.
Là một người trợ lý, cô biết không nên tự ý xem thư tín của ông chủ, cho dù là những lá thư này chính tay cô viết cho anh.
Nội tâm giãy giụa mấy giây, cô cuối cùng cũng từ bỏ nguyên tắc.
Bùi Ninh mở một lá thư, chữ viết có hơi ngây thơ ấu trĩ, còn có chữ viết sai chính tả, cô nhìn dòng chữ cuối cùng, khi đó hình như cô đang học tiểu học năm ba.
Bức thư viết những năm tờ giấy, và trong cả năm tờ này đều chẳng nói được gì hay cả, tất cả đều là những lời lải nhải vặt vãnh.
Trong đó có một đoạn: Anh ơi, khi nào anh mới lại tới nhà em? Nghỉ hè lại đến chứ ạ? Anh ơi, các chị ở lớp anh có phải rất xinh không? Lúc tan học anh sẽ đi chơi cùng họ sao?
Mấy bức thư tiếp theo vẫn là tào lao việc nhà, thi thoảng sẽ có lúc kể lể thành tích học tập.
Cô cầm bức thư tiếp theo xem, chắc lúc đó cũng lớn hơn một chủ, chữ viết không còn ấu trĩ nữa, cô sờ đến viền lá thư, hình như ngoài giấy viết còn có thứ khác nữa.
Cô đột nhiên nhớ lại, cô còn từng gửi Diệp Tây Thành cả ảnh nữa.
Bùi Ninh mở bì thư ra, bên trong đúng là có một bức ảnh, nó được chụp vào ngày đầu tiên của năm mới. Cô nhìn nước ảnh, khi đó chất lượng ảnh không tốt lắm nên bị không khí nhiễm vào, tấm ảnh đã bay màu.
Nhớ lại lúc đó, sống mũi vẫn còn cay.
Trong ảnh cô mặc váy liền màu trắng, đầu hơi ngẩng, một tay chống nạnh, một tay xách theo giỏ hoa hồng.
Muốn có bao nhiêu quê mùa liền có bấy nhiêu.
Năm ấy cô lên trường cấp hai trong thị trấn, lúc đi chụp ảnh ở quán để nhận chứng chỉ thì tiện thể chụp tấm ảnh này.
Bà chủ vẫn luôn khen cô xinh, sau khi được rửa ra bà chủ mới nói với cô rồi lấy thêm tiền.
Khả năng là khi đó thẩm mỹ bức ảnh này phù hợp với thời thế, bằng không cô còn lâu mới đem bức ảnh này gửi cho Diệp Tây Thành.
Mà cô cũng không hiểu vì sao lại gửi ảnh cho Diệp Tây Thành cơ?
Có lẽ đầu óc không tốt lắm.
Bùi Ninh cất ảnh vào phong thư, đem mấy tờ giấy đã viết cho Diệp Tây Thành nhìn lại một lần, những gì tốt đẹp nhất trong quá khứ đều dừng lại ở những trang giấy này.
Mấy chục bức thư, cô xem cả rồi.
Có ba bức thư được cô lấy ra đặt cạnh mình, trước kia, lúc viết chúng không cảm nhận được gì, giờ đọc lại, giữa những hàng chữ mờ nhạt kia lại thấy toàn bộ nỗi nhớ nhung với anh không hề giấu giếm.
Sau này nếu anh kết hôn, lúc đó liệu có thể giữ lại hay không, ai mà biết được.
Với ba phong thư này, cô có chút suy tư, đem thư sắp xếp lại, đóng ngăn kéo.
Nhiều thư như vậy, thiếu mấy bức chắc hẳn anh cũng không phát hiện ra, cô lấy ba bức thư kia bỏ vào túi xách của mình.
Phòng nghỉ được dọn dẹp sạch sẽ, Bùi Ninh ra ngoài phòng làm việc chờ Diệp Tây Thành cùng Vạn Đặc trở về sau cuộc hẹn, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô nhìn mấy quyển tạp chí Diệp Tây Thành đặt ở trên giá.
Mấy quyển này chắc Diệp Tây Thành mới mang về từ nước ngoài, trước kia cô không nhìn thấy.
Trong đó có bài báo hút cô, hấp dẫn nhất là ảnh minh họa. Quả dưa chuột màu xanh tươi mơn mởn lủng lăng trên giàn, những bông hoa màu vàng tươi rải đều bên cạnh.
Bùi Ninh nhớ lại lúc còn nhỏ, nhà cô cũng có một vườn rau, lúc ấy Diệp Tây Thành tới thôn cô nghỉ hè, mỗi khi hoàn thành xong công việc, cô sẽ hái hai quả dưa chuột xuống.
Một cho cô, một cho Diệp Tây Thành.
Hai mươi năm qua đi, cô vẫn còn nhớ rõ.
Bùi Ninh dừng suy nghĩ, tiếp tục đọc từng chữ trong bài báo.
Nội dung có liên quan đến Cộng đồng hỗ trợ Nông nghiệp, duy trì Nông nghiệp, chỉ là hình thức này ở trong nước còn chưa phát triển, xem như lĩnh vực mới mẻ với nhà nông.
Mãi đến 6 giờ 30, Diệp Tây Thành cũng chưa về.
Bùi Ninh xem xong tạp chí thì thả lại trên giá, tiếng gõ cửa vang lên, không chờ cô ra mở cửa, tiếng vặn cửa đã tới trước.
Người mở cửa là thư ký, trong tay cô ấy ôm mấy bộ tây trang cùng áo sơ mi: "Bùi tỷ, đây là quần áo của Diệp tổng, tiệm giặt vừa mới đưa tới."
Thư ký đem quần áo đưa cho Bùi Ninh: "Diệp tổng đối với quần áo có yêu cầu tương đối đặc biệt, tủ quần áo bên phải kia có không ít bộ được phối hợp ổn, chị có thể tham khảo."
Bùi Ninh: "Được."
"Lịch trình của Diệp tổng thường xuyên thay đổi, có khi nói về công ty cũng có thể có việc khác trì hoãn lại, chị chờ một chút, nếu họ còn chưa về, chị có thể nhắn tin hỏi Vạn Đặc thử xem." Thư ký viết số điện thoại củaVạn Đặc đưa cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh lấy giấy khi chú: "Cảm ơn."
"Chúng ta không cần khách khí vậy đâu." Thư ký đóng cửa rời đi.
Bùi Ninh nhìn đống quần áo trên tay, bước chân đi vào phòng nghỉ.
Lúc Diệp Tây Thành về thì phòng thư ký cũng đã tan tầm, văn phòng tắt đèn tối om, cũng không thấy Bùi Ninh đâu cả, anh nghĩ cô đã về rồi.
Anh gọi điện cho Vạn Đặc: "Cậu về đi, ngày mai lại nói tiếp."
Vạn Đặc đang ở văn phòng chuẩn bị chỉnh sửa bảng biểu, hơi ngạc nhiên, cái gì cũng không hỏi: "Vâng."
Diệp Tây Thành tháo đồng hồ, bỏ vạt áo sơ mi nhét trong quần ra, mở vài cúc áo sơ mi, đi vào phòng nghỉ.
Ra ngoài từ giữa trưa đến giờ mới về, lâu như thế, hiện tại có chút mệt mỏi.
~Hết chương 2~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom