Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Bùi Ninh tự mình chọn rồi phối áo sơ mi hợp với tây trang cho Diệp Tây Thành, chọn đến nhập tâm, cho nên đến cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy, dọa cô một phen, đột nhiên xoay người, mà người vừa đi vào cũng y hệt cô, bốn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Đại khái là lần xuất hiện này trở thành diện mạo lôi thôi lếch thếch nhất của Diệp Tây Thành mất, vạt áo sơ mi nhăn nheo ở ngoài quần, áo sơ mi cởi đến ba bốn cúc, lộ ra nửa lồng ngực rồi.
Bùi Ninh dịch tầm mắt, ra vẻ trấn định: "Diệp tổng." Ánh mắt cô lia tới, ý chỉ đống quần áo kia: "Tiệm giặt vừa đưa tới."
Diệp Tây Thành: "Ừ." Lại làm như không có chuyện gì, đem mấy cúc áo kia cài lại nghiêm chỉnh.
Anh hiểu, chắc là thư ký đã giao lại việc này cho cô, không thì với tính cách của cô cũng sẽ không đi lo việc không phải của mình.
Bùi Ninh coi như không có chuyện gì, tiếp tục phối quần áo, để mấy bộ đã kết hợp tốt treo vào tủ.
Trên giường còn có một bộ chưa phối xong, Diệp Tây Thành đi qua nhấc lên, Bùi Ninh xoay người, anh đưa quần áo cho cô, chỉ một cái chớp mắt, Bùi Ninh sinh ra ảo giác, giống như một người vợ trong nhà sửa sang lại quần áo, chồng đứng bên cạnh giúp đỡ.
Diệp Tây Thành mở cánh tủ khác, lấy chiếc áo sơ mi mới cùng quần, muốn đi tắm rửa một chút, nói với Bùi Ninh: "Gọi hai phần cơm hộp đi." Đi vào phòng tắm.
Bùi Ninh: "Được." Nhìn bóng dáng Diệp Tây Thành, cô hỏi: "Anh muốn ăn món gì?"
Bước chân Diệp Tây Thành khựng lại, Bùi Ninh cũng tự mình phản ứng lại, vừa rồi theo thói quen không gọi là Diệp tổng nữa, thật sự không phải trách nhiệm của một trợ lý.
Diệp Tây Thành bỗng thay đổi ý định, quay đầu lại nói: "Thôi, ra ngoài ăn đi."
Bùi Ninh há mồm, cái gì cũng không nói được, gật đầu.
Cất gọn quần áo, anh cũng đã đi vào phòng tắm, cô cầm túi xách ra ngoài ngồi chờ.
Bùi Ninh ngồi trên sô pha ổn định tâm trạng của mình, cô không nên để chút cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, đây vốn là việc có lương cao, mà Diệp Tây Thành là sếp lớn, cô chỉ đang làm tốt phận sự của mình mà thôi.
Nên làm thì làm.
Không nên nói, cô giả làm người câm.
Bùi Ninh bỏ túi xách xuống, lấy cho Diệp Tây Thành một ly nước ấm, đặt sẵn trên bàn.
Tiếng gõ cửa phá tan yên tĩnh: "Diệp tổng." Giọng nói của đàn ông.
Chắc là trợ lý đặc biệt Vạn Đặc tới bàn giao công tác cho cô.
Bùi Ninh: "Vào đi."
Văn phòng của Diệp Tây Thành nếu muốn vào cần phải có thẻ từ mới mở được, cô đi ra mở cửa.
Không chờ cô ra tới cửa, Vạn Đặc cũng nghe được giọng nói của cô, anh ta biết Bùi Ninh, nhưng chắc là cô không còn nhớ rõ anh ta đâu.
Trợ lý Vạn Đặc cười nhạt: "Bùi Ninh?" Sau đó tự mình giới thiệu.
Bùi Ninh: "Chào trợ lý Vạn Đặc, nghe danh đã lâu."
Vạn Đặc trông có vẻ già hơn Diệp Tây Thành, chiều cao trung bình, khí độ bất phàm, làm cho người ta có cảm giác như đang được tắm gió xuân.
Bùi Ninh nhìn Vạn Đặc cầm không ít văn kiện trên tay: "Diệp tổng trong phòng nghỉ, chắc sẽ ra nhanh thôi."
Vạn Đặc bảo cô ngồi xuống, đưa văn kiện trong tay cho cô: "Đây là hạng mục đầu tư kế tiếp của chúng ta, cô xem trước chút đi."
"Vâng." Bùi Ninh mở căn kiện ra, trố mắt.
Thu mua nguồn năng lượng EFG?
Nguyên nhân là Diệp Tây Thành cảm thấy hứng thú với dự án này.
Tập đoàn năng lượng EFG là một công ty của Đức, tập trung phát triển và sản xuất pin nhiên liệu từ màng trao đổi proton(*), công nghệ này dẫn đầu toàn cầu, và có các cơ sở phát triển và sản xuất khác rải đều ở cả Châu Á, Châu Âu lẫn Châu Mỹ.
(*) Tế bào nhiên liệu màng điện phân polymer hoặc pin nhiên liệu trao đổi proton qua màng lọc (: polymer electrolyte membrane fuel cell hoặc proton exchange membrane fuel cell, viết tắt là PEMFC) là loại ít phức tạp, có nhiều triển vọng để được sản xuất hằng loạt. Nó sử dụng một thường có trong nhiều loại pin nhiên liệu, phản ứng kết hợp và ra và .
Cô đã từng làm về lĩnh vực ngân hàng đầu tư, sáp nhập cùng thu mua các dự án IPO(*), với lĩnh vực kinh doanh pin lithium(**), cơ sở hạ tầng cùng nghiệp vụ tài chính, liên quan tới tập đoàn Hoa Ninh, cô đã cực kỳ quen thuộc.
(*) IPO là viết tắt của cụm từ "Initial Public Offering" có nghĩa là "Phát hành lần đầu ra công chúng". Cụm từ này là thuật ngữ giải nghĩa cho việc lần đầu tiên huy động vốn từ công chúng rộng rãi bằng cách phát hành các cổ phiếu hay nó chỉ quá trình đưa cổ phiếu lên sàn chứng khoán lần đầu của các công ty cổ phần.
(**) Pin lithium: Đó là những chùm năng lượng nhỏ kết nối thế giới. Pin sạc lithium ion giúp máy tính xách tay và điện thoại di động hoạt động.
Tuy nhiên, tế bào nhiên liệu màng trao đổi proton này vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc.
Đọc hết một nửa chỗ tài liệu mà Diệp Tây Thành vẫn chưa ra.
Trợ lý đặc biệt Vạn Đặc không khỏi ngước nhìn phòng nghỉ, chỉ tắm rửa thôi mà cũng lâu như vậy?
Anh ta nhìn sườn mặt Bùi Ninh, nói chuyện phiếm: "Dự án này cùng dự án cũ cô đã làm không khác nhau lắm, không khó phải không?"
Bùi Ninh ngước mắt, nói lời thật lòng: "Nghiệp vụ dự án này tôi còn cần nghiên cứu thêm, lần đầu làm không thể sai sót."
Vạn Đặc: "Tôi cũng không giỏi về vấn đề này, chỉ là hiểu biết sơ sơ, nhưng mà sau này nguồn năng lượng phát triển hơn nhiều, đến ô tô cũng dùng nhiên liệu pin, Diệp tổng liền muốn trước tiên bước một chân vào lĩnh vực này đã, có điều bị hội đồng quản trị phản đối."
Bọn họ còn trò chuyện một lúc Diệp Tây Thành mới ra.
Nghe tiếng, Bùi Ninh cùng Vạn Đặc không hẹn mà cùng nhìn lại, sau đó theo bản năng, cả hai lại đứng lên, ghế dựa về xê dịch chút lại nhận được lời Diệp Tây Thành bảo bọn họ ngồi.
Bùi Ninh chỉ liếc Diệp Tây Thành một cái, thu lại ánh mắt đọc tài liệu tiếp.
Diệp Tây Thành vừa đi vừa cài cúc áo, không nghĩ Vạn Đặc cũng ở trong văn phòng.
Trong lòng trợ lý Vạn Đặc là mười vạn cái: "..."
Anh ta cùng Diệp Tây Thành làm việc nhiều năm như thế cũng là lần đầu tiên thấy Diệp Tây Thành mặc áo sơ mi đen, trước kia, mặc kệ là trường hợp nào, đi đâu, Diệp Tây Thành cơ bản đều mặc áo sơ mi trắng, ngẫu nhiên lắm mới có một hôm mặc màu xanh đen.
Tối nay, Diệp Tây Thành không chỉ thay đổi cách ăn mặc, vừa rồi anh ta nhìn kĩ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, Diệp Tây Thành đều chải chuốt đến tỉ mỉ.
Khó trách tại sao tối nay lại không cần anh ta thông báo lịch trình, anh ta còn tưởng Diệp Tây Thành đã có hẹn hoặc là về nhà.
Thì ra là thế này.
Vừa rồi, nhìn ánh mắt của Diệp Tây Thành, xem ra tối nay anh ta không nên tới đây.
Nhưng trước mắt, dự án còn có trường hợp khẩn cấp cần xin chỉ thị.
Diệp Tây Thành cài cúc áo đàng hoàng, ngồi đối diện bọn họ: "Chưa tan làm sao?"
Vạn Đặc: "Đi nửa đường lại quay lại, nhớ tới dự án còn có vấn đề cần xử lý gấp." Anh ta đưa văn kiện trong tay cho Diệp Tây Thành. Hạng mục này ở nước ngoài, bên kia vừa lúc đang là ban ngày, yêu cầu Diệp Tây Thành ký tên.
Diệp Tây Thành lật giấy xem từng tờ, xem xét phương án xử lý của Vạn Đặc nghĩ ra, tổng hợp lại, đây là phương án tối ưu nhất rồi, anh trực tiếp ký lên: "Vất vả rồi."
"Giờ tôi sẽ cùng bên kia nói chuyện thêm." Vạn Đặc đứng lên.
Bùi Ninh nhìn tài liệu trong tay: "Trợ lý Vạn, cái này."
Vạn Đặc: "Không gấp, trước tiên cô cứ nghiên cứu đi đã, ngày mai họp hãy nói ý tưởng cho tôi sau."
Diệp Tây Thành đóng bút, nhìn Vạn Đặc: "Cùng ăn cơm đi."
Bùi Ninh ước Vạn Đặc đồng ý, như vậy cô và Diệp Tây Thành cũng không quá ngại ngùng.
Vạn Đặc thầm nghĩ, tôi còn dám đi ăn cùng sao?
Anh ta nhanh tìm lấy cớ: "Tôi hứa với con trai trước khi thằng bé ngủ sẽ về mất rồi." Anh ta đi công tác hơn mười này, lý do này quá thích hợp.
Diệp Tây Thành gật đầu: "Vậy về sớm chút đi."
Bùi Ninh dọn dẹp, cùng Diệp Tây Thành rời khỏi văn phòng, cả quãng đường, cho tới khi đến thang máy ai cũng không nói lời nào.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Tây Thành tiến lên, anh không bước vào mà đứng ở cửa, theo phép lịch sự mà vươn tay giữ cửa cho Bùi Ninh vào trước.
Bùi Ninh nhìn con số, anh ấn tầng hầm.
Hai tay Diệp Tây Thành nhét trong túi quần, nhìn thẳng phía trước, ngẫu nhiên sẽ lại nhìn những con số đang không ngừng nhảy nhót.
Bùi Ninh đứng phía sau anh, vẫn cố tình duy trì khoảng cách nhất định.
Thi thoảng cô cũng sẽ ngắm anh, cũng chỉ nhìn được tới bờ vai cùng cái cằm, lúc nãy đi tắm chắc hẳn anh đã cạo râu rồi, cái cằm cương nghị đặc biệt sạch sẽ.
Thang máy dừng, Diệp Tây Thành chờ cửa mở, Bùi Ninh ngập ngừng hai giây, vẫn chọn đi ra trước, mà Diệp Tây Thành cũng bước theo bước chân cô.
Tài xế đã chờ từ trước.
Bùi Ninh biết Diệp Tây Thành có thói quen chưa bao giờ phiền ai phải mở cửa xe cho anh cả, cho dù là tài xế hay là vệ sĩ.
Thế nên cô cũng không làm điều dư thừa nào cả, vòng sang cửa bên kia của chiếc xe.
Vừa đặt tay đến cửa, kính xe hạ xuống, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen khẽ gật đầu với cô: "Chào buổi tối, Bùi tiểu thư."
Bùi Ninh: "Anh cũng thế." Bởi trên xe còn có vệ sĩ nên cô đành ngồi xuống ghế sau.
Diệp Tây Thành đã ngồi xuống từ lâu, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Ô tô chậm rãi ra khỏi hầm, mỗi người trong xe đều có tâm sự riêng giấu kín.
Cho dù mười mấy phút trôi qua, Diệp Tây Thành cũng không có ý muốn nói chuyện.
Bùi Ninh nghĩ đến quyển tạp chí xem ban nãy trong văn phòng đều có liên quan tới Community Support Agriculture(*).
(*) Community Support Agriculture: Được gọi tắt là CSA hay còn được gọi là mô hình nông nghiệp cộng đồng, là một hệ thống kết nối người sản xuất và người tiêu dùng trong chuỗi thực phẩm thông qua việc cho phép người tiêu dùng đăng ký sản phẩm trước với một nông trại hoặc một nhóm nông trại. Đây là một mô hình nông nghiệp kinh tế xã hội và phân phối thực phẩm thay thế, mô hình này cho phép người tiêu dùng và người sản xuất chia sẻ các rủi ro khi làm nông nghiệp.
Cô nhìn anh: "Diệp tổng."
"Ừ?" Diệp Tây Thành quay đầu lại.
Bùi Ninh: "Anh có hứng thú với lĩnh vực Nông nghiệp cộng đồng à?"
Lặng im một lát, Diệp Tây Thành nới nói: "Xem là thế."
Thái độ của anh có hơi miễn cưỡng, nhìn như không muốn nói chuyện tiếp, Bùi Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nhiều lời nữa.
Bởi vì bầu không khí quá xấu hổ, Bùi Ninh mở túi xách lấy tài liệu mà Vạn Đặc đưa cho, tiếp tục nghiên cứu dự án EFG.
Xem đến cuối tài liệu, cô mới phát hiện, dự án thu mua này có sự kết hợp của ba bên, trong đó có một bên là Hạng thị, người phụ trách cụ thể là tổng giám đốc Hạng thị, Hạng Dịch Lâm.
Ngón tay cô vô thức cuộn lại, lật nhanh qua trang này.
Trên đường tới quán ăn, mưa nhỏ li ti, rơi tí tách tí tách, đập vào cửa sổ xe.
Vừa lúc xem xong tài liệu.
Trời âm u suốt buổi trưa, mãi tới giờ mưa mới trút xuống.
Cô còn nhớ, lần đầu tiên cô tới Bắc Kinh cũng là một ngày mưa, nhân dịp nghỉ hè từ năm nhất lên năm hai, chú Diệp về quê nhà ở Nam Kinh, đi qua nhiều con đường ngoằn ngoèo, đưa cô từ nông thôn lên Bắc Kinh chơi.
Ngoài lên huyện cùng thị trấn, đây là lần đầu tiên cô được tới thành phố.
Lần đó cô được đi chơi rất nhiều nơi, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời được ăn nhiều đồ ăn ngon đến vậy, lúc ấy cũng là lúc cô biết đến Diệp Tây Thành.
Xe dừng ở cửa hàng ăn, cô mới hồi hồn trở lại.
Quán ăn này, trước kia Diệp Tây Thành từng đưa cô tới ăn rất nhiều lần.
Xe đỗ cách quán ăn mấy mét, cô mở cửa xuống xe, vì mưa không lớn nên không cần che ô.
Động tác của Diệp Tây Thành còn nhanh hơn cả cô, anh đã vào quán ăn từ lúc nào rồi.
Hai người lên tầng hai, người phục vụ đưa thực đơn cho Bùi Ninh chọn.
Bùi Ninh không xem, lại đưa thực đơn cho Diệp Tây Thành.
Giờ đây, trong lòng cô, thời thời khắc khắc tự nhắc nhở chính mình, cô là trợ lý của Diệp Tây Thành, làm bất cứ chuyện gì cũng không được vượt quá quyền hạn.
Diệp Tây Thành nhìn cô, không nhận thực đơn, lại nhìn người phục vụ, trực tiếp tự gọi món ăn.
Bùi Ninh rót cho anh một chén trà, nghe anh nhắc đến "thịt thăn chua ngọt", tay cô hơi khựng lại nhưng rồi lại tiếp tục rót trà.
Quán ăn này chỉ là một quán ăn bình thường, không cung cấp mấy quyển tạp chí để đọc giết thời gian gì cả, Bùi Ninh rút tờ giấy ăn, gập qua gập lại chờ thức ăn được bưng lên.
Diệp Tây Thành ngồi đối diện cong khuỷu tay chống mặt bàn, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà.
Trước kia cô tới Bắc Kinh, anh đưa cô tới quán ăn này rất nhiều lần, đây là quán ăn có hương vị thịt thăn chua ngọt ngon nhất, cho nên cô cực thích ăn món này.
Nhìn biểu cảm vừa rồi của cô, hình như chẳng có ấn tượng gì cả, cũng đâu có gì lạ, tâm tư của cô sớm đã không đặt trên người anh nữa rồi.
Nhớ ngày anh đưa cô tới, từ lúc ngồi xuống ăn đến lúc kết thúc, cô đều luôn mồm nói không ngừng.
Nói chuyện ở trường học, nói giáo sư lớn lên đẹp trai ra sao, lại so sánh thành tích ai tốt hơn, có ai theo đuổi cô, trong ký túc xá buổi tối thường bàn luận điều gì.
Lúc chờ đồ ăn cô cũng sẽ đứng lên, cách mặt bàn trộm hôn anh.
Giờ đây, ngoài thinh lặng ra thì hai người chẳng còn lại gì cả.
Người phục vụ bưng đồ ăn lên, Diệp Tây Thành đặt ly trà xuống, đưa bát không có gì cho Bùi Ninh. Cô thường không ăn món chính vào bữa tối, chỉ ăn canh, nói thật thì chính là giảm đường bột để giữ gìn dáng người.
Bùi Ninh hơi giật mình, nhận bát từ anh, nhìn chiếc khay trong tay người phục vụ chỉ có một bát cơm.
Món đầu tiên chính là thịt thăn chua ngọt, Bùi Ninh gắp một miếng bỏ vào miệng, vẫn là hương vị của trước kia, cô ngước mắt nhìn Diệp Tây Thành, anh chỉ rũ mắt tập trung ăn cơm.
Cô muốn hỏi anh, bao năm rồi, đầu bếp ở đây vẫn không đổi ư?
Đúng lúc Diệp Tây Thành ngẩng đầu, lời tới bên miệng rồi lại cùng hương vị chua chua ngọt ngọt nuốt xuống.
Diệp Tây Thành như đoán được suy tư của cô: "Sao thế?"
Bùi Ninh lại nói: "Rất ngon."
Diệp Tây Thành như có như không "ừ", ngưng chút lại hỏi cô: "Giờ ở đâu?"
Bùi Ninh nói tên tiểu khu, Diệp Tây Thành gật đầu, sau đó hai người lại rơi vào trầm mặc.
Bùi Ninh ăn khá nhanh, lúc uống canh cô cố ý uống chậm lại để chờ Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành ăn qua loa rồi buông đũa, Bùi Ninh đứng dậy tới quầy thu ngân thanh toán.
Hai súp, hai món mặn cùng một bát canh, hết 100 tệ. Bùi Ninh nói với nhân viên thu ngân: Được, tôi muốn lấy hóa đơn.
Diệp Tây Thành vừa vặn đi tới sau lưng cô, di động để bên tai cũng quên cả nói chuyện, nghe được lời cô nói. Hóa đơn, chỉ hai chữ cũng khiến anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
"Này? Này?" Tưởng Vân Triệu không thấy anh ừ hứ gì, ở đầu bên kia kêu lên hai tiếng.
"Nói." Biểu cảm của Diệp Tây Thành nhàn nhạt đi qua quầy thu ngân.
Tưởng Vân Triệu buồn bực: "Nói? Phải nói cái gì? Không phải cậu đang nói à?"
Diệp Tây Thành: "Về nhà rồi gọi lại cho cậu sau."
Tưởng Vân Triệu: "Cậu đang ở đâu?"
"Quán ăn."
"Ăn cơm cùng Bùi Ninh?"
Diệp Tây Thành không đáp, dĩ nhiên là cam chịu nhận.
Tưởng Vân Triệu: "Vậy cậu đưa điện thoại cho Bùi Ninh đi, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy."
Diệp Tây Thành xuống dưới rồi: "Cô ấy đang thanh toán ở tầng trên."
"Cậu mời người ta ăn cơm, xong lại kêu Bùi Ninh trả tiền?" Tưởng Vân Triệu nói xong lại cười, anh ta hiểu tại sao lại xảy ra tình huống này.
Từ biểu cảm không tập trung gọi điện của Diệp Tây Thành, anh ta có thể khẳng định, Bùi Ninh hoàn toàn nhập vai trợ lý rồi, cô để bữa cơm này thành bữa cơm của công việc, ăn xong thì đi thanh toán như trách nhiệm.
Nói không chừng, sau khi ăn xong còn lấy hóa đơn. Chờ về công ty trả tiền đấy.
Tưởng Vân Triệu nhìn không được, vẫn phải chế nhạo: "Sao mình có cảm giác đây không phải là ăn cơm, mà là ăn đinh, là tổn hại dạ dày." Anh ta nói: "Nếu đổi lại là mình, mình trực tiếp đến bệnh viện, coi như bị đau dạ dày để đổi lấy thương cảm từ cô ấy."
Nói xong lại cảm giác không ổn: "Như thế cũng không được, phong cách làm việc của Bùi Ninh chính là khó nói, nói không chừng cô ấy liền đi mua phiếu khám đấy. Xong lại lấy hóa đơn, đến lúc đó không phải đau dạ dày bình thường, mà là thủng dạ dày mất nhỉ?"
Diệp Tây Thành: "..."
Bùi Ninh tính tiền xong thì xuống dưới, mưa ngày một lớn, trong không khí bốc lên toàn mùi bùn đất.
Diệp Tây Thành đứng trên hành lang hút thuốc, cô không bước lên xe trước mà đứng cách một đoạn chờ anh, Diệp Tây Thành quay đầu, vừa vặn mặt đối mặt với cô.
Anh dập điếu thuốc, nói: "Đi thôi."
~Hết chương 3~
Tác giả muốn nói: Con trai tôi cũng không dễ dàng gì, tỉ mỉ gọn gàng một phen, quần áo lộng lẫy cùng người trong lòng ra ngoài ăn bữa cơm, kết quả thì sao, thua sát đất. Người ta còn lấy hóa đơn đấy.
Lời editor: Đúng là anh Diệp cũng không dễ dàng gì =))))))) tút tan nhan sắc đến thế cũng chẳng đổi lại được một cái nhìn hahahaha
Mỗi chương của truyện này đều dài kinh khủng, hơn 3k chữ lận, thế nên hnay chỉ là hứng thú nên đăng 1 chương thui nhá, còn sau thì k có lịch đăng cụ thể đâu các vị
Đại khái là lần xuất hiện này trở thành diện mạo lôi thôi lếch thếch nhất của Diệp Tây Thành mất, vạt áo sơ mi nhăn nheo ở ngoài quần, áo sơ mi cởi đến ba bốn cúc, lộ ra nửa lồng ngực rồi.
Bùi Ninh dịch tầm mắt, ra vẻ trấn định: "Diệp tổng." Ánh mắt cô lia tới, ý chỉ đống quần áo kia: "Tiệm giặt vừa đưa tới."
Diệp Tây Thành: "Ừ." Lại làm như không có chuyện gì, đem mấy cúc áo kia cài lại nghiêm chỉnh.
Anh hiểu, chắc là thư ký đã giao lại việc này cho cô, không thì với tính cách của cô cũng sẽ không đi lo việc không phải của mình.
Bùi Ninh coi như không có chuyện gì, tiếp tục phối quần áo, để mấy bộ đã kết hợp tốt treo vào tủ.
Trên giường còn có một bộ chưa phối xong, Diệp Tây Thành đi qua nhấc lên, Bùi Ninh xoay người, anh đưa quần áo cho cô, chỉ một cái chớp mắt, Bùi Ninh sinh ra ảo giác, giống như một người vợ trong nhà sửa sang lại quần áo, chồng đứng bên cạnh giúp đỡ.
Diệp Tây Thành mở cánh tủ khác, lấy chiếc áo sơ mi mới cùng quần, muốn đi tắm rửa một chút, nói với Bùi Ninh: "Gọi hai phần cơm hộp đi." Đi vào phòng tắm.
Bùi Ninh: "Được." Nhìn bóng dáng Diệp Tây Thành, cô hỏi: "Anh muốn ăn món gì?"
Bước chân Diệp Tây Thành khựng lại, Bùi Ninh cũng tự mình phản ứng lại, vừa rồi theo thói quen không gọi là Diệp tổng nữa, thật sự không phải trách nhiệm của một trợ lý.
Diệp Tây Thành bỗng thay đổi ý định, quay đầu lại nói: "Thôi, ra ngoài ăn đi."
Bùi Ninh há mồm, cái gì cũng không nói được, gật đầu.
Cất gọn quần áo, anh cũng đã đi vào phòng tắm, cô cầm túi xách ra ngoài ngồi chờ.
Bùi Ninh ngồi trên sô pha ổn định tâm trạng của mình, cô không nên để chút cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, đây vốn là việc có lương cao, mà Diệp Tây Thành là sếp lớn, cô chỉ đang làm tốt phận sự của mình mà thôi.
Nên làm thì làm.
Không nên nói, cô giả làm người câm.
Bùi Ninh bỏ túi xách xuống, lấy cho Diệp Tây Thành một ly nước ấm, đặt sẵn trên bàn.
Tiếng gõ cửa phá tan yên tĩnh: "Diệp tổng." Giọng nói của đàn ông.
Chắc là trợ lý đặc biệt Vạn Đặc tới bàn giao công tác cho cô.
Bùi Ninh: "Vào đi."
Văn phòng của Diệp Tây Thành nếu muốn vào cần phải có thẻ từ mới mở được, cô đi ra mở cửa.
Không chờ cô ra tới cửa, Vạn Đặc cũng nghe được giọng nói của cô, anh ta biết Bùi Ninh, nhưng chắc là cô không còn nhớ rõ anh ta đâu.
Trợ lý Vạn Đặc cười nhạt: "Bùi Ninh?" Sau đó tự mình giới thiệu.
Bùi Ninh: "Chào trợ lý Vạn Đặc, nghe danh đã lâu."
Vạn Đặc trông có vẻ già hơn Diệp Tây Thành, chiều cao trung bình, khí độ bất phàm, làm cho người ta có cảm giác như đang được tắm gió xuân.
Bùi Ninh nhìn Vạn Đặc cầm không ít văn kiện trên tay: "Diệp tổng trong phòng nghỉ, chắc sẽ ra nhanh thôi."
Vạn Đặc bảo cô ngồi xuống, đưa văn kiện trong tay cho cô: "Đây là hạng mục đầu tư kế tiếp của chúng ta, cô xem trước chút đi."
"Vâng." Bùi Ninh mở căn kiện ra, trố mắt.
Thu mua nguồn năng lượng EFG?
Nguyên nhân là Diệp Tây Thành cảm thấy hứng thú với dự án này.
Tập đoàn năng lượng EFG là một công ty của Đức, tập trung phát triển và sản xuất pin nhiên liệu từ màng trao đổi proton(*), công nghệ này dẫn đầu toàn cầu, và có các cơ sở phát triển và sản xuất khác rải đều ở cả Châu Á, Châu Âu lẫn Châu Mỹ.
(*) Tế bào nhiên liệu màng điện phân polymer hoặc pin nhiên liệu trao đổi proton qua màng lọc (: polymer electrolyte membrane fuel cell hoặc proton exchange membrane fuel cell, viết tắt là PEMFC) là loại ít phức tạp, có nhiều triển vọng để được sản xuất hằng loạt. Nó sử dụng một thường có trong nhiều loại pin nhiên liệu, phản ứng kết hợp và ra và .
Cô đã từng làm về lĩnh vực ngân hàng đầu tư, sáp nhập cùng thu mua các dự án IPO(*), với lĩnh vực kinh doanh pin lithium(**), cơ sở hạ tầng cùng nghiệp vụ tài chính, liên quan tới tập đoàn Hoa Ninh, cô đã cực kỳ quen thuộc.
(*) IPO là viết tắt của cụm từ "Initial Public Offering" có nghĩa là "Phát hành lần đầu ra công chúng". Cụm từ này là thuật ngữ giải nghĩa cho việc lần đầu tiên huy động vốn từ công chúng rộng rãi bằng cách phát hành các cổ phiếu hay nó chỉ quá trình đưa cổ phiếu lên sàn chứng khoán lần đầu của các công ty cổ phần.
(**) Pin lithium: Đó là những chùm năng lượng nhỏ kết nối thế giới. Pin sạc lithium ion giúp máy tính xách tay và điện thoại di động hoạt động.
Tuy nhiên, tế bào nhiên liệu màng trao đổi proton này vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc.
Đọc hết một nửa chỗ tài liệu mà Diệp Tây Thành vẫn chưa ra.
Trợ lý đặc biệt Vạn Đặc không khỏi ngước nhìn phòng nghỉ, chỉ tắm rửa thôi mà cũng lâu như vậy?
Anh ta nhìn sườn mặt Bùi Ninh, nói chuyện phiếm: "Dự án này cùng dự án cũ cô đã làm không khác nhau lắm, không khó phải không?"
Bùi Ninh ngước mắt, nói lời thật lòng: "Nghiệp vụ dự án này tôi còn cần nghiên cứu thêm, lần đầu làm không thể sai sót."
Vạn Đặc: "Tôi cũng không giỏi về vấn đề này, chỉ là hiểu biết sơ sơ, nhưng mà sau này nguồn năng lượng phát triển hơn nhiều, đến ô tô cũng dùng nhiên liệu pin, Diệp tổng liền muốn trước tiên bước một chân vào lĩnh vực này đã, có điều bị hội đồng quản trị phản đối."
Bọn họ còn trò chuyện một lúc Diệp Tây Thành mới ra.
Nghe tiếng, Bùi Ninh cùng Vạn Đặc không hẹn mà cùng nhìn lại, sau đó theo bản năng, cả hai lại đứng lên, ghế dựa về xê dịch chút lại nhận được lời Diệp Tây Thành bảo bọn họ ngồi.
Bùi Ninh chỉ liếc Diệp Tây Thành một cái, thu lại ánh mắt đọc tài liệu tiếp.
Diệp Tây Thành vừa đi vừa cài cúc áo, không nghĩ Vạn Đặc cũng ở trong văn phòng.
Trong lòng trợ lý Vạn Đặc là mười vạn cái: "..."
Anh ta cùng Diệp Tây Thành làm việc nhiều năm như thế cũng là lần đầu tiên thấy Diệp Tây Thành mặc áo sơ mi đen, trước kia, mặc kệ là trường hợp nào, đi đâu, Diệp Tây Thành cơ bản đều mặc áo sơ mi trắng, ngẫu nhiên lắm mới có một hôm mặc màu xanh đen.
Tối nay, Diệp Tây Thành không chỉ thay đổi cách ăn mặc, vừa rồi anh ta nhìn kĩ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, Diệp Tây Thành đều chải chuốt đến tỉ mỉ.
Khó trách tại sao tối nay lại không cần anh ta thông báo lịch trình, anh ta còn tưởng Diệp Tây Thành đã có hẹn hoặc là về nhà.
Thì ra là thế này.
Vừa rồi, nhìn ánh mắt của Diệp Tây Thành, xem ra tối nay anh ta không nên tới đây.
Nhưng trước mắt, dự án còn có trường hợp khẩn cấp cần xin chỉ thị.
Diệp Tây Thành cài cúc áo đàng hoàng, ngồi đối diện bọn họ: "Chưa tan làm sao?"
Vạn Đặc: "Đi nửa đường lại quay lại, nhớ tới dự án còn có vấn đề cần xử lý gấp." Anh ta đưa văn kiện trong tay cho Diệp Tây Thành. Hạng mục này ở nước ngoài, bên kia vừa lúc đang là ban ngày, yêu cầu Diệp Tây Thành ký tên.
Diệp Tây Thành lật giấy xem từng tờ, xem xét phương án xử lý của Vạn Đặc nghĩ ra, tổng hợp lại, đây là phương án tối ưu nhất rồi, anh trực tiếp ký lên: "Vất vả rồi."
"Giờ tôi sẽ cùng bên kia nói chuyện thêm." Vạn Đặc đứng lên.
Bùi Ninh nhìn tài liệu trong tay: "Trợ lý Vạn, cái này."
Vạn Đặc: "Không gấp, trước tiên cô cứ nghiên cứu đi đã, ngày mai họp hãy nói ý tưởng cho tôi sau."
Diệp Tây Thành đóng bút, nhìn Vạn Đặc: "Cùng ăn cơm đi."
Bùi Ninh ước Vạn Đặc đồng ý, như vậy cô và Diệp Tây Thành cũng không quá ngại ngùng.
Vạn Đặc thầm nghĩ, tôi còn dám đi ăn cùng sao?
Anh ta nhanh tìm lấy cớ: "Tôi hứa với con trai trước khi thằng bé ngủ sẽ về mất rồi." Anh ta đi công tác hơn mười này, lý do này quá thích hợp.
Diệp Tây Thành gật đầu: "Vậy về sớm chút đi."
Bùi Ninh dọn dẹp, cùng Diệp Tây Thành rời khỏi văn phòng, cả quãng đường, cho tới khi đến thang máy ai cũng không nói lời nào.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Tây Thành tiến lên, anh không bước vào mà đứng ở cửa, theo phép lịch sự mà vươn tay giữ cửa cho Bùi Ninh vào trước.
Bùi Ninh nhìn con số, anh ấn tầng hầm.
Hai tay Diệp Tây Thành nhét trong túi quần, nhìn thẳng phía trước, ngẫu nhiên sẽ lại nhìn những con số đang không ngừng nhảy nhót.
Bùi Ninh đứng phía sau anh, vẫn cố tình duy trì khoảng cách nhất định.
Thi thoảng cô cũng sẽ ngắm anh, cũng chỉ nhìn được tới bờ vai cùng cái cằm, lúc nãy đi tắm chắc hẳn anh đã cạo râu rồi, cái cằm cương nghị đặc biệt sạch sẽ.
Thang máy dừng, Diệp Tây Thành chờ cửa mở, Bùi Ninh ngập ngừng hai giây, vẫn chọn đi ra trước, mà Diệp Tây Thành cũng bước theo bước chân cô.
Tài xế đã chờ từ trước.
Bùi Ninh biết Diệp Tây Thành có thói quen chưa bao giờ phiền ai phải mở cửa xe cho anh cả, cho dù là tài xế hay là vệ sĩ.
Thế nên cô cũng không làm điều dư thừa nào cả, vòng sang cửa bên kia của chiếc xe.
Vừa đặt tay đến cửa, kính xe hạ xuống, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen khẽ gật đầu với cô: "Chào buổi tối, Bùi tiểu thư."
Bùi Ninh: "Anh cũng thế." Bởi trên xe còn có vệ sĩ nên cô đành ngồi xuống ghế sau.
Diệp Tây Thành đã ngồi xuống từ lâu, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Ô tô chậm rãi ra khỏi hầm, mỗi người trong xe đều có tâm sự riêng giấu kín.
Cho dù mười mấy phút trôi qua, Diệp Tây Thành cũng không có ý muốn nói chuyện.
Bùi Ninh nghĩ đến quyển tạp chí xem ban nãy trong văn phòng đều có liên quan tới Community Support Agriculture(*).
(*) Community Support Agriculture: Được gọi tắt là CSA hay còn được gọi là mô hình nông nghiệp cộng đồng, là một hệ thống kết nối người sản xuất và người tiêu dùng trong chuỗi thực phẩm thông qua việc cho phép người tiêu dùng đăng ký sản phẩm trước với một nông trại hoặc một nhóm nông trại. Đây là một mô hình nông nghiệp kinh tế xã hội và phân phối thực phẩm thay thế, mô hình này cho phép người tiêu dùng và người sản xuất chia sẻ các rủi ro khi làm nông nghiệp.
Cô nhìn anh: "Diệp tổng."
"Ừ?" Diệp Tây Thành quay đầu lại.
Bùi Ninh: "Anh có hứng thú với lĩnh vực Nông nghiệp cộng đồng à?"
Lặng im một lát, Diệp Tây Thành nới nói: "Xem là thế."
Thái độ của anh có hơi miễn cưỡng, nhìn như không muốn nói chuyện tiếp, Bùi Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nhiều lời nữa.
Bởi vì bầu không khí quá xấu hổ, Bùi Ninh mở túi xách lấy tài liệu mà Vạn Đặc đưa cho, tiếp tục nghiên cứu dự án EFG.
Xem đến cuối tài liệu, cô mới phát hiện, dự án thu mua này có sự kết hợp của ba bên, trong đó có một bên là Hạng thị, người phụ trách cụ thể là tổng giám đốc Hạng thị, Hạng Dịch Lâm.
Ngón tay cô vô thức cuộn lại, lật nhanh qua trang này.
Trên đường tới quán ăn, mưa nhỏ li ti, rơi tí tách tí tách, đập vào cửa sổ xe.
Vừa lúc xem xong tài liệu.
Trời âm u suốt buổi trưa, mãi tới giờ mưa mới trút xuống.
Cô còn nhớ, lần đầu tiên cô tới Bắc Kinh cũng là một ngày mưa, nhân dịp nghỉ hè từ năm nhất lên năm hai, chú Diệp về quê nhà ở Nam Kinh, đi qua nhiều con đường ngoằn ngoèo, đưa cô từ nông thôn lên Bắc Kinh chơi.
Ngoài lên huyện cùng thị trấn, đây là lần đầu tiên cô được tới thành phố.
Lần đó cô được đi chơi rất nhiều nơi, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời được ăn nhiều đồ ăn ngon đến vậy, lúc ấy cũng là lúc cô biết đến Diệp Tây Thành.
Xe dừng ở cửa hàng ăn, cô mới hồi hồn trở lại.
Quán ăn này, trước kia Diệp Tây Thành từng đưa cô tới ăn rất nhiều lần.
Xe đỗ cách quán ăn mấy mét, cô mở cửa xuống xe, vì mưa không lớn nên không cần che ô.
Động tác của Diệp Tây Thành còn nhanh hơn cả cô, anh đã vào quán ăn từ lúc nào rồi.
Hai người lên tầng hai, người phục vụ đưa thực đơn cho Bùi Ninh chọn.
Bùi Ninh không xem, lại đưa thực đơn cho Diệp Tây Thành.
Giờ đây, trong lòng cô, thời thời khắc khắc tự nhắc nhở chính mình, cô là trợ lý của Diệp Tây Thành, làm bất cứ chuyện gì cũng không được vượt quá quyền hạn.
Diệp Tây Thành nhìn cô, không nhận thực đơn, lại nhìn người phục vụ, trực tiếp tự gọi món ăn.
Bùi Ninh rót cho anh một chén trà, nghe anh nhắc đến "thịt thăn chua ngọt", tay cô hơi khựng lại nhưng rồi lại tiếp tục rót trà.
Quán ăn này chỉ là một quán ăn bình thường, không cung cấp mấy quyển tạp chí để đọc giết thời gian gì cả, Bùi Ninh rút tờ giấy ăn, gập qua gập lại chờ thức ăn được bưng lên.
Diệp Tây Thành ngồi đối diện cong khuỷu tay chống mặt bàn, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà.
Trước kia cô tới Bắc Kinh, anh đưa cô tới quán ăn này rất nhiều lần, đây là quán ăn có hương vị thịt thăn chua ngọt ngon nhất, cho nên cô cực thích ăn món này.
Nhìn biểu cảm vừa rồi của cô, hình như chẳng có ấn tượng gì cả, cũng đâu có gì lạ, tâm tư của cô sớm đã không đặt trên người anh nữa rồi.
Nhớ ngày anh đưa cô tới, từ lúc ngồi xuống ăn đến lúc kết thúc, cô đều luôn mồm nói không ngừng.
Nói chuyện ở trường học, nói giáo sư lớn lên đẹp trai ra sao, lại so sánh thành tích ai tốt hơn, có ai theo đuổi cô, trong ký túc xá buổi tối thường bàn luận điều gì.
Lúc chờ đồ ăn cô cũng sẽ đứng lên, cách mặt bàn trộm hôn anh.
Giờ đây, ngoài thinh lặng ra thì hai người chẳng còn lại gì cả.
Người phục vụ bưng đồ ăn lên, Diệp Tây Thành đặt ly trà xuống, đưa bát không có gì cho Bùi Ninh. Cô thường không ăn món chính vào bữa tối, chỉ ăn canh, nói thật thì chính là giảm đường bột để giữ gìn dáng người.
Bùi Ninh hơi giật mình, nhận bát từ anh, nhìn chiếc khay trong tay người phục vụ chỉ có một bát cơm.
Món đầu tiên chính là thịt thăn chua ngọt, Bùi Ninh gắp một miếng bỏ vào miệng, vẫn là hương vị của trước kia, cô ngước mắt nhìn Diệp Tây Thành, anh chỉ rũ mắt tập trung ăn cơm.
Cô muốn hỏi anh, bao năm rồi, đầu bếp ở đây vẫn không đổi ư?
Đúng lúc Diệp Tây Thành ngẩng đầu, lời tới bên miệng rồi lại cùng hương vị chua chua ngọt ngọt nuốt xuống.
Diệp Tây Thành như đoán được suy tư của cô: "Sao thế?"
Bùi Ninh lại nói: "Rất ngon."
Diệp Tây Thành như có như không "ừ", ngưng chút lại hỏi cô: "Giờ ở đâu?"
Bùi Ninh nói tên tiểu khu, Diệp Tây Thành gật đầu, sau đó hai người lại rơi vào trầm mặc.
Bùi Ninh ăn khá nhanh, lúc uống canh cô cố ý uống chậm lại để chờ Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành ăn qua loa rồi buông đũa, Bùi Ninh đứng dậy tới quầy thu ngân thanh toán.
Hai súp, hai món mặn cùng một bát canh, hết 100 tệ. Bùi Ninh nói với nhân viên thu ngân: Được, tôi muốn lấy hóa đơn.
Diệp Tây Thành vừa vặn đi tới sau lưng cô, di động để bên tai cũng quên cả nói chuyện, nghe được lời cô nói. Hóa đơn, chỉ hai chữ cũng khiến anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
"Này? Này?" Tưởng Vân Triệu không thấy anh ừ hứ gì, ở đầu bên kia kêu lên hai tiếng.
"Nói." Biểu cảm của Diệp Tây Thành nhàn nhạt đi qua quầy thu ngân.
Tưởng Vân Triệu buồn bực: "Nói? Phải nói cái gì? Không phải cậu đang nói à?"
Diệp Tây Thành: "Về nhà rồi gọi lại cho cậu sau."
Tưởng Vân Triệu: "Cậu đang ở đâu?"
"Quán ăn."
"Ăn cơm cùng Bùi Ninh?"
Diệp Tây Thành không đáp, dĩ nhiên là cam chịu nhận.
Tưởng Vân Triệu: "Vậy cậu đưa điện thoại cho Bùi Ninh đi, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy."
Diệp Tây Thành xuống dưới rồi: "Cô ấy đang thanh toán ở tầng trên."
"Cậu mời người ta ăn cơm, xong lại kêu Bùi Ninh trả tiền?" Tưởng Vân Triệu nói xong lại cười, anh ta hiểu tại sao lại xảy ra tình huống này.
Từ biểu cảm không tập trung gọi điện của Diệp Tây Thành, anh ta có thể khẳng định, Bùi Ninh hoàn toàn nhập vai trợ lý rồi, cô để bữa cơm này thành bữa cơm của công việc, ăn xong thì đi thanh toán như trách nhiệm.
Nói không chừng, sau khi ăn xong còn lấy hóa đơn. Chờ về công ty trả tiền đấy.
Tưởng Vân Triệu nhìn không được, vẫn phải chế nhạo: "Sao mình có cảm giác đây không phải là ăn cơm, mà là ăn đinh, là tổn hại dạ dày." Anh ta nói: "Nếu đổi lại là mình, mình trực tiếp đến bệnh viện, coi như bị đau dạ dày để đổi lấy thương cảm từ cô ấy."
Nói xong lại cảm giác không ổn: "Như thế cũng không được, phong cách làm việc của Bùi Ninh chính là khó nói, nói không chừng cô ấy liền đi mua phiếu khám đấy. Xong lại lấy hóa đơn, đến lúc đó không phải đau dạ dày bình thường, mà là thủng dạ dày mất nhỉ?"
Diệp Tây Thành: "..."
Bùi Ninh tính tiền xong thì xuống dưới, mưa ngày một lớn, trong không khí bốc lên toàn mùi bùn đất.
Diệp Tây Thành đứng trên hành lang hút thuốc, cô không bước lên xe trước mà đứng cách một đoạn chờ anh, Diệp Tây Thành quay đầu, vừa vặn mặt đối mặt với cô.
Anh dập điếu thuốc, nói: "Đi thôi."
~Hết chương 3~
Tác giả muốn nói: Con trai tôi cũng không dễ dàng gì, tỉ mỉ gọn gàng một phen, quần áo lộng lẫy cùng người trong lòng ra ngoài ăn bữa cơm, kết quả thì sao, thua sát đất. Người ta còn lấy hóa đơn đấy.
Lời editor: Đúng là anh Diệp cũng không dễ dàng gì =))))))) tút tan nhan sắc đến thế cũng chẳng đổi lại được một cái nhìn hahahaha
Mỗi chương của truyện này đều dài kinh khủng, hơn 3k chữ lận, thế nên hnay chỉ là hứng thú nên đăng 1 chương thui nhá, còn sau thì k có lịch đăng cụ thể đâu các vị
Bình luận facebook