Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Vì mưa to nên tốc độ xem chạy có hơi chậm, quãng đường vốn chỉ cần đi hai mươi phút nay chuyển thành bốn mươi phút vẫn còn chưa đến nơi.
Bùi Ninh vẫn luôn nghiêng sườn mặt, nhìn bên ngoài cửa sổ, ngoài nước mưa bắn tung tóe như những hạt pha lê thì hoàn toàn không nhìn rõ gì cả.
Bên ngoài mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi nghe rất vui tai mà không khí trong xe lại nặng nề đến thế.
Một lúc sau, Diệp Tây Thành phá vỡ trầm mặc: "Ngày mai có một cuộc đàm phán, em đi cùng tôi đi."
Bùi Ninh: "Được." Chỉ khi ép mình bước vào trạng thái làm việc, cô mới có thể thoát khỏi cảm xúc của chính mình.
Cô lấy sổ tay cùng bút từ trong túi xách: "Diệp tổng, buổi đàm phán ngày mai có những ai tham gia, chúng ta cần đạt được tiêu chí gì, cần nhượng bộ gì không?" Hỏi liên tiếp mấy vấn đề luôn.
Cần phải hỏi rõ ràng, buổi tối về nhà cô sẽ tìm hiểu kỹ.
Diệp Tây Thành: "Không cần chuẩn bị gì cả, ngày mai đi cùng tôi là được."
Trong lòng Bùi Ninh có nghi vấn, nhưng vẫn mở miệng, nói: "Vâng." Thật ra cô vẫn muốn biết nội dung đàm phán là gì, ít nhất cũng phải chuẩn bị gì đó, nếu không tại sao muốn cô làm trợ lý?
Thực ra đó là sự sắp đặt.
Đã sắp đặt gần một tháng rồi.
Đến tận bây giờ cô cũng không biết, Diệp Tây Thành như vậy đối với cô là có ý gì?
Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, giải thích: "Đối tác là người Pháp."
Bùi Ninh hiểu ra, thì ra sợ cô nghe không hiểu tiếng Pháp, cô nói: "Tiếng Pháp của tôi cũng không tệ lắm, đàm phán vấn đề thương nghiệp thì không vấn đề gì."
Diệp Tây Thành hỏi: "Học chuyên ngành?"
Bùi Ninh gật đầu: "Thi cũng qua rồi." Cô có một cô bạn tốt người Pháp, ngày trước khi có dự án cần qua Pháp một thời gian dài, cho nên ngày xưa có nói.
Diệp Tây Thành: "Vậy ngày mai cho em phiên dịch cho tôi."
Bùi Ninh: "Không thành vấn đề."
Diệp Tây Thành: "Sổ."
"Gì?" Bùi Ninh không hiểu gì cả.
Một lát sau mới chợt hiểu, anh muốn đem mấy nội dung quan trọng viết cho cô đọc.
Cô đưa sổ ghi chép cùng bút qua cho anh.
Diệp Tây Thành viết rất nhanh, Bùi Ninh mở trang giấy Diệp Tây Thành vừa viết, cô quá quen thuộc với nét chữ viết tay của anh, xưa đó còn từng bắt chước mấy lần.
Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, tuy vậy vẫn giống.
Sau đó cô cùng anh không còn quan hệ gì nữa, một chút cũng không.
Bùi Ninh nhìn kỹ, là thông tin cơ bản của công trình xây dựng, cô bỗng nhớ: "Diệp tổng, cuộc đàm phán lúc mấy giờ?"
Diệp Tây Thành: "Không có giờ giấc cụ thể, nếu máy bay không delay hay thì chắc họ sẽ đến Bắc Kinh lúc ba giờ chiều."
"Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu thật tốt, sáng mai đến văn phòng sẽ báo cáo cho anh." Mỗi câu mỗi chữ Bùi Ninh nói đều theo chuẩn mực của công việc, không có chút tình cảm nào.
Cất nội dung cuộc họp đi, Bùi Ninh nhìn cảnh vật lướt qua, đến nơi cô ở rồi.
Tiểu khu quản lý rất nghiêm, xe bên ngoài ra vào phải có thẻ, cô nói với tài xế đỗ bên cạnh là được, tiểu khu không cho xe vào.
Tài xế vừa duỗi tay muốn lấy thẻ ở hộp đồ, nghe Bùi Ninh nói vậy, anh ta nhanh rút tay về, thiếu chút nữa là gây họa rồi.
Chắc hẳn Bùi Ninh không biết nơi cô ở bây giờ là nhà của ai, nên anh ta gật đầu: "Được."
Mưa chẳng có dấu hiệu tạnh, Diệp Tây Thành lấy chiếc ô để bên cánh cửa đưa cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh không nhận: "Tôi có mang theo ô rồi."
Xe dừng, Bùi Ninh đẩy cửa ra, khom người chào Diệp Tây Thành rồi mới đóng cửa xe lại.
Mưa vẫn còn vần vũ, cô bật ô, chạy nhanh vào tiểu khu.
Cho đến khi bóng dáng cô biến mất trong màn đêm, Diệp Tây Thành mới thu hồi ánh mắt.
Trước kia cô thích nhất là trời mưa, ở Giang Nam cũng mưa nhiều, mỗi lần anh tới gặp cô mà gặp phải ngày mưa, cô đều dùng chiếc ô rất nhỏ, không đủ che cho hai người.
Vì thế anh cõng cô, còn cô cầm ô.
...
Đêm nay Diệp Tây Thành không về nhà, anh ở lại phòng nghỉ trong công ty, anh nhường lại căn nhà trong chung cư cho Bùi Ninh ở.
Trước khi nhắm mắt, anh kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, anh có thói quen phải đọc chúng trước khi ngủ. Anh phát hiện những bức thư này được sắp xếp không giống mọi khi, lại thiếu mấy bức thư anh thường đọc.
Thư ký sẽ không bao giờ động vào đồ vật cá nhân của anh cho dù là anh vứt trên tủ đầu giường.
Diệp Tây Thành đoán ra, gửi tin nhắn cho Bùi Ninh ngay lập tức: [Tám giờ sáng mai đến văn phòng, nên cầm gì theo thì đừng quên, không thể thiếu dù chỉ một!]
Bùi Ninh nhìn chằm chằm dấu chấm than kia, nhìn một lúc, ngón tay hơi trượt trên màn hình.
Từ kí tự này có thể nhìn ra tâm trạng anh đang không tốt.
Quen biết anh nhiều năm như vậy, cô chưa thấy anh giận bao giờ, lúc còn nhỏ thường bị cô trêu chọc đến nóng nảy, thế mà anh cũng chỉ nhìn cô nhạt nhẽo, đến nói cũng lười không thèm nói.
Sau khi yêu đương, mặc kệ cô đùa nghịch đến thế nào anh cũng không tức giận.
Gửi một dấu chấm than như bây giờ, đúng là hiếm thấy.
Cô biết chứ, anh tức giận bởi vì cô lấy thư của anh.
Bùi Ninh lấy mấy bức thư trên bàn, xem ra không trả không được, một điều nhịn là chín điều lành.
Nhưng mà bên trong có ảnh chụp, cô không có ý định trả, nếu sau này anh kết hôn, bức ảnh này bị vợ anh nhìn thấy... Cô tin chắc lúc đó cô chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống mà thôi, vẫn là nên giấu sự xấu hổ này đi, giải quyết càng sớm càng tốt.
Xuất phát từ lịch sự, Bùi Ninh nhắn lại cho anh: [Vâng, Diệp tổng.]
Diệp Tây Thành không nhắn lại, cô bỏ qua vấn đề này, tiếp tục đọc tài liệu.
Sự thật là Diệp Tây Thành vừa gõ được hai chữ, đúng lúc mẹ anh gọi điện tới, tin nhắn vừa soạn rồi lại xóa đi.
Mẹ Diệp hỏi anh: "Tây Thành à, đang tăng ca à?"
"Vừa làm xong ạ." Diệp Tây Thành đi ra khỏi phòng, châm điếu thuốc.
Mẹ Diệp: "Mẹ làm đồ ăn khuya cho con."
Diệp Tây Thành ngăn lại: "Không cần, con không về đâu."
Mẹ Diệp hơi giật mình: "Không phải con đi công tác về rồi sao? Không về nhà thì đi đâu?" Chả nhẽ chung cư cũng không về.
Diệp Tây Thành nhả ra một vòng khói: "Ở công ty."
Điện thoại rơi vào tĩnh lặng.
Mẹ Diệp: "Con về nhà đi, mỗi ngày đều có thể ăn bữa sáng dinh dưỡng một chút."
Diệp Tây Thành ảm đạm đáp: "Cũng giống thức ăn ở nhà ăn mà."
"Sao có thể giống nhau được." Mẹ Diệp thở dài,
Bà từng nghĩ, đưa căn nhà kia cho Bùi Ninh ở thì con trai bà có thể về nhà nhiều một chút, ai biết được anh tình nguyện ở công ty chứ không muốn về nhà.
Con trai oán trách hai vợ chồng bà từ lâu, tuy rằng không nói ra nhưng mọi việc anh làm đều nói lên điều đó.
Căn nhà mua từ sáu năm trước, ông Diệp không đồng ý cho đôi trẻ yêu đương, đưa Ninh Ninh ra nước ngoài.
Đó là lần đầu tiên Diệp Tây Thành tức giận với bọn họ: "Lúc trước là con chủ động theo đuổi Ninh Ninh, hai người tại sao không tới tìm con tính sổ?! Tại sao làm cô ấy khó xử chứ! Dù Ninh Ninh đến đây bởi được hai người giúp đỡ thì hai người cũng không nên giẫm đạp lên lòng tự tôn của cô ấy, hai người có hỏi qua cô ấy có muốn xuất ngoại hay không chưa!"
Đúng là chuyện giúp đỡ Ninh Ninh là do bọn họ cam tâm tình nguyện, trước nghĩ Ninh Ninh đứa nhỏ này thật đáng thương, sau lại dùng tình cảm tính nợ với cô, cho cô thứ tình cảm như gông xiềng này, bức cô không có đường tiến cũng chẳng có đường lùi, chỉ có thể nghe theo lời họ sắp đặt.
Sau khi Ninh Ninh xuất ngoại, con trai không cần bọn họ, dù không có việc gì cũng bay đi hết thành phố này tới thành phố khác, cho dù gặp nhau, nhưng trước sau gì con trai bà cũng vẫn đi, cũng không hề đi tìm Ninh Ninh lần nào.
Tính tình con trai quá ngoan cố, mà ông lão Diệp cũng thế, ai cũng đều không muốn thỏa hiệp, mấy năm nay, bố và con trai vẫn luôn ngầm giằng co.
Ninh Ninh ở nước ngoài có tình yêu mới, ngoại trừ lúc xã giao ra, thời gian còn lại con trai đều chẳng mở miệng nói gì, số lần về nhà lại càng ít đi.
Sau rồi ông lão Diệp cũng dần thông suốt, cùng bà nói thôi thì mặc kệ con trai, nó muốn làm gì thì làm.
Cách đây không lâu, lão Diệp cùng bà nói, hay là tìm cách để Ninh Ninh về đi, ông cũng không muốn mang tiếng là ác nhân, bị con trai cả đời oán trách.
Bà vô cùng kinh ngạc trước sự thỏa hiệp của lão Diệp, thậm chí ông còn chủ động muốn Ninh Ninh về.
Vì muốn thể hiện thành ý của mình, còn có thể chiếu cố tâm tình cùng tự trọng của Ninh Ninh, bà nói với ông: "Nếu không, hay là ông tự mình qua đó, lấy lý do công tác kêu Ninh Ninh về giúp đỡ, chờ đến khi con bé cùng Tây Thành gần gũi hơn, để hai đứa chậm rãi mà hợp lại thì chúng ta không can thiệp nữa."
Sau đó Ninh Ninh trở thành trợ lý của Diệp Tây Thành.
Bà không biết phải nói gì mà Diệp Tây Thành cũng không nói lời nào.
"Tây Thành, con với Ninh Ninh thế nào?" Thật sự không còn lời gì để nói bà mới quan tâm vấn đề này.
"Chẳng ra gì cả." Diệp Tây Thành dập điếu thuốc, đóng cửa sổ lại, anh nhìn đồng hồ: "Mẹ, mẹ ngủ sớm chút đi, muộn lắm rồi."
Mẹ Diệp: "Vậy con cũng nghỉ sớm đi." Hơi ngừng, lại nói tiếp: "Đúng rồi, khi nào không bận thì nói với mẹ, mẹ gọi điện kêu Ninh Ninh về ăn bữa cơm."
Diệp Tây Thành buột miệng: "Tối mai không bận."
Mẹ Diệp: "..."
Trước đây mỗi lần gọi điện cho anh, mỗi lần đều hỏi: Tây Thành, không bận thì về ăn cơm nhé.
Anh: Không bận thì con về.
Sau đó, chờ đến mấy cái cuối tuần cũng không đợi được người về.
Giờ thì tốt rồi.
Tối mai rảnh.
Mẹ Diệp: "Tốt tốt, ngày mai mẹ gọi cho Ninh Ninh vậy."
Diệp Tây Thành tỏ vẻ không liên quan đến mình: "Vâng."
Bà muốn ngắt điện thoại, Diệp Tây Thành lại bất thình lình nói: "Ninh Ninh nói tiếng Pháp không tệ đâu mẹ. Mẹ, người ngủ ngon."
Mẹ Diệp: "???" Bà còn muốn hỏi thêm thì Diệp Tây Thành đã cúp điện thoại rồi.
Còn may đây là con trai bà sinh ra, nếu không bà cũng không thể hiểu lời nó nói nữa.
Sớm hôm sau, Bùi Ninh nhận được điện thoại của bà Diệp.
Cô đang trang điểm: "Dì, có chuyện gì vậy ạ?" Cô tự nhiên lại khẩn trương, nếu không có việc gấp chắc dì cũng chẳng gọi điện cho cô từ sớm tinh mơ thế này.
Mẹ Diệp không chút hoang mang, nhu hòa nói: "Còn chưa dậy ư? Dì không phá hỏng giấc ngủ của con chứ?"
Bùi Ninh: "Không ạ, con chuẩn bị đến công ty."
Mẹ Diệp: "Buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm đi, dì làm cho con món con thích."
"Dì đi du lịch về rồi sao?"
"Về ngày hôm qua." Mẹ Diệp lại dặn dò cô: "Đừng quên tối về ăn cơm nhé."
Bùi Ninh không xác định được tối nay có thời gian hay không, cô xin lỗi: "Dì ơi, nếu buổi tối có xã giao, khả năng con không qua được."
Trong thâm tâm mẹ Diệp gào thét, làm gì có tiệc xã giao nào, nói dối cũng không biết nói: "Không sao, công việc quan trọng hơn, nếu tối có xã giao cũng về nhà ăn bữa khuya nhé, lần này đi du lịch dì mang không ít đồ về đâu, con nhớ qua đó."
Mẹ Diệp mỗi lần xuất ngoại đều mua quà cho cô, hầu như số trang sức của cô đều là mẹ Diệp tặng.
Kể cả mấy năm trước, mỗi lần tới sinh nhật cô, mẹ Diệp cùng chú Diệp đều tới gặp cô cả.
Cúp máy, Bùi Ninh tranh thủ thời gian trang điểm lại cho kĩ, chọn bộ quần áo hợp với sự kiện đàm phán mà vẫn hợp đi tới nhà Diệp Tây Thành, không quên mang theo mấy bức thư của Diệp Tây Thành ra cửa.
Đến công ty đã là 7 giờ 30, Diệp Tây Thành đã sớm ở văn phòng chờ cô rồi.
"Diệp tổng." Cô làm như không có việc gì, đưa tài liệu tăng ca suốt đêm qua cho anh.
Công việc quan trọng hơn, mấy bức thư kia chờ xong chuyện rồi lại nói.
Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, đẩy cảm xúc khó chịu áp xuống, mở tài liệu ra.
Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cốc nước Diệp Tây Thành uống đã thấy đáy, cô đi lấy cho anh một cốc khác.
Diệp Tây Thành ngước mắt nhìn bóng dáng cô, khi cô xoay người lại thu hồi ánh nhìn lại.
Bùi Ninh để cốc nước ấm trước mặt anh. "Kéo ghế ngồi lại đây." Diệp Tây Thành chỉ chỉ chỗ bên người, ý bảo cô ngồi gần anh.
"Cảm ơn Diệp tổng, nhưng không cần đâu, tôi đứng được rồi." Bùi Ninh không nghĩ ngợi gì liền từ chối.
Sau đó cô phát hiện, "không cần, cảm ơn Diệp tổng", những lời này là những lời cô nói nhiều nhất mỗi ngày, đều là những lần cô từ chối anh.
Diệp Tây Thành liếc cô, ánh nhìn nhạt nhẽo, không nhiều lời cũng không miễn cưỡng nữa.
Cứ như thế, anh ngồi, cô đứng bên cạnh, hai người chỉ nói chuyện liên quan tới tư liệu.
Một tiếng sau, Bùi Ninh muốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhưng lời tới miệng lại chẳng dám nói ra.
Chân cô giờ mỏi nhừ, muốn gãy rồi.
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rồi cơ đấy.
Cô đã đứng những 5 giờ đồng hồ, ngoại trừ thời gian đi vệ sinh được nghỉ ngơi vài phút ra thì cơ bản là đứng không nhúc nhích, lúc không chịu nổi mới động động một chút.
Lúc đi ăn cơm, Bùi Ninh thật sự muốn khom lưng đấm bóp cho đôi chân của mình, cơ mà ngại với Diệp Tây Thành ngồi đối diện, dù chân có ngứa cô cũng nhịn.
Ăn được một nửa, Diệp Tây Thành nhận được điện thoại của chị gái.
Anh hỏi: "Chị, có chuyện gì?"
"Chị đang ở Bắc Kinh, xử lý xong việc rồi, trưa nay đi ăn cơm không?" Chị gái vừa ngồi lên xe, đóng cửa lại.
Diệp Tây Thành: "Đang ăn rồi."
"Ở nhà ăn công ty."
"Ừ."
"Thế chờ chị đi, chị cũng muốn ăn."
"Chị tới thì em cũng ăn xong rồi."
"..."
Chị anh nghĩ nghĩ: "Vậy cậu bảo đầu bếp làm thêm cho chị vài món, nửa tiếng nữa chị tới."
Diệp Tây Thành: "Em không có thời gian dành cho chị đâu, buổi chiều còn có hẹn."
Thật đúng là mất hứng.
Chị gái: "Chẳng qua chỉ là một bữa cơm, một người ăn chẳng vui gì cả." Lại hỏi anh: "Hay tối đi ăn?"
Công ty của cô ấy ở Thượng Hải, muốn về cũng phải cuối tuần, mà mỗi lần trở về hai đứa nhỏ trong nhà đều quấn lấy cô ấy, chẳng có thời gian gặp thằng em trai gì cả.
Nhân dịp bà nội Chu mang chúng đi du lịch cùng, cô mới có lúc nhàn rỗi như này.
Diệp Tây Thành: "Tối bận rồi."
Chị gái "ha ha" hai tiếng: "Bận cái rắm, chị hỏi thư ký của cậu rồi, tối nay không bận gì nhé." Bỗng nhỏ giọng: "Nghe nói Bùi Ninh về rồi?"
"Ừ."
"Ở cùng em ấy?"
Diệp Tây Thành không đáp.
Chị gái anh thở dài: "Nhân sinh có tám điều khổ, sinh lão bệnh tử, đây là điều mỗi người đều phải trải qua, nhưng bốn cái khổ sau thì cậu, một cái cũng tránh không thoát."
Diệp Tây Thành: "Cái gì?"
Chị gái: "Chia ly, oán hận, muốn không được, bỏ không xong." Cô ấy xác định: "Đến bây giờ cậu vẫn chưa buông Bùi Ninh xuống được, em ấy có cuộc sống riêng của mình mà cậu thì vẫn cứ khư khư giữ lấy."
Bùi Ninh ngồi đối diện, vừa vặn múc một chén canh nhỏ, vừa hay thấy bàn tay Diệp Tây Thành giơ ra, Bùi Ninh: "..." Vẫn nên đưa cho anh thì hay hơn.
Diệp Tây Thành uống mấy ngụm, nói qua di động: "Không còn việc gì em cúp đây."
Chị gái: "Nhắc tới Bùi Ninh là cậu lại lảng sang chuyện khác, thôi không nói nữa, chị đi kiếm ăn."
~Hết chương 4~
Bùi Ninh vẫn luôn nghiêng sườn mặt, nhìn bên ngoài cửa sổ, ngoài nước mưa bắn tung tóe như những hạt pha lê thì hoàn toàn không nhìn rõ gì cả.
Bên ngoài mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi nghe rất vui tai mà không khí trong xe lại nặng nề đến thế.
Một lúc sau, Diệp Tây Thành phá vỡ trầm mặc: "Ngày mai có một cuộc đàm phán, em đi cùng tôi đi."
Bùi Ninh: "Được." Chỉ khi ép mình bước vào trạng thái làm việc, cô mới có thể thoát khỏi cảm xúc của chính mình.
Cô lấy sổ tay cùng bút từ trong túi xách: "Diệp tổng, buổi đàm phán ngày mai có những ai tham gia, chúng ta cần đạt được tiêu chí gì, cần nhượng bộ gì không?" Hỏi liên tiếp mấy vấn đề luôn.
Cần phải hỏi rõ ràng, buổi tối về nhà cô sẽ tìm hiểu kỹ.
Diệp Tây Thành: "Không cần chuẩn bị gì cả, ngày mai đi cùng tôi là được."
Trong lòng Bùi Ninh có nghi vấn, nhưng vẫn mở miệng, nói: "Vâng." Thật ra cô vẫn muốn biết nội dung đàm phán là gì, ít nhất cũng phải chuẩn bị gì đó, nếu không tại sao muốn cô làm trợ lý?
Thực ra đó là sự sắp đặt.
Đã sắp đặt gần một tháng rồi.
Đến tận bây giờ cô cũng không biết, Diệp Tây Thành như vậy đối với cô là có ý gì?
Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, giải thích: "Đối tác là người Pháp."
Bùi Ninh hiểu ra, thì ra sợ cô nghe không hiểu tiếng Pháp, cô nói: "Tiếng Pháp của tôi cũng không tệ lắm, đàm phán vấn đề thương nghiệp thì không vấn đề gì."
Diệp Tây Thành hỏi: "Học chuyên ngành?"
Bùi Ninh gật đầu: "Thi cũng qua rồi." Cô có một cô bạn tốt người Pháp, ngày trước khi có dự án cần qua Pháp một thời gian dài, cho nên ngày xưa có nói.
Diệp Tây Thành: "Vậy ngày mai cho em phiên dịch cho tôi."
Bùi Ninh: "Không thành vấn đề."
Diệp Tây Thành: "Sổ."
"Gì?" Bùi Ninh không hiểu gì cả.
Một lát sau mới chợt hiểu, anh muốn đem mấy nội dung quan trọng viết cho cô đọc.
Cô đưa sổ ghi chép cùng bút qua cho anh.
Diệp Tây Thành viết rất nhanh, Bùi Ninh mở trang giấy Diệp Tây Thành vừa viết, cô quá quen thuộc với nét chữ viết tay của anh, xưa đó còn từng bắt chước mấy lần.
Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, tuy vậy vẫn giống.
Sau đó cô cùng anh không còn quan hệ gì nữa, một chút cũng không.
Bùi Ninh nhìn kỹ, là thông tin cơ bản của công trình xây dựng, cô bỗng nhớ: "Diệp tổng, cuộc đàm phán lúc mấy giờ?"
Diệp Tây Thành: "Không có giờ giấc cụ thể, nếu máy bay không delay hay thì chắc họ sẽ đến Bắc Kinh lúc ba giờ chiều."
"Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu thật tốt, sáng mai đến văn phòng sẽ báo cáo cho anh." Mỗi câu mỗi chữ Bùi Ninh nói đều theo chuẩn mực của công việc, không có chút tình cảm nào.
Cất nội dung cuộc họp đi, Bùi Ninh nhìn cảnh vật lướt qua, đến nơi cô ở rồi.
Tiểu khu quản lý rất nghiêm, xe bên ngoài ra vào phải có thẻ, cô nói với tài xế đỗ bên cạnh là được, tiểu khu không cho xe vào.
Tài xế vừa duỗi tay muốn lấy thẻ ở hộp đồ, nghe Bùi Ninh nói vậy, anh ta nhanh rút tay về, thiếu chút nữa là gây họa rồi.
Chắc hẳn Bùi Ninh không biết nơi cô ở bây giờ là nhà của ai, nên anh ta gật đầu: "Được."
Mưa chẳng có dấu hiệu tạnh, Diệp Tây Thành lấy chiếc ô để bên cánh cửa đưa cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh không nhận: "Tôi có mang theo ô rồi."
Xe dừng, Bùi Ninh đẩy cửa ra, khom người chào Diệp Tây Thành rồi mới đóng cửa xe lại.
Mưa vẫn còn vần vũ, cô bật ô, chạy nhanh vào tiểu khu.
Cho đến khi bóng dáng cô biến mất trong màn đêm, Diệp Tây Thành mới thu hồi ánh mắt.
Trước kia cô thích nhất là trời mưa, ở Giang Nam cũng mưa nhiều, mỗi lần anh tới gặp cô mà gặp phải ngày mưa, cô đều dùng chiếc ô rất nhỏ, không đủ che cho hai người.
Vì thế anh cõng cô, còn cô cầm ô.
...
Đêm nay Diệp Tây Thành không về nhà, anh ở lại phòng nghỉ trong công ty, anh nhường lại căn nhà trong chung cư cho Bùi Ninh ở.
Trước khi nhắm mắt, anh kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, anh có thói quen phải đọc chúng trước khi ngủ. Anh phát hiện những bức thư này được sắp xếp không giống mọi khi, lại thiếu mấy bức thư anh thường đọc.
Thư ký sẽ không bao giờ động vào đồ vật cá nhân của anh cho dù là anh vứt trên tủ đầu giường.
Diệp Tây Thành đoán ra, gửi tin nhắn cho Bùi Ninh ngay lập tức: [Tám giờ sáng mai đến văn phòng, nên cầm gì theo thì đừng quên, không thể thiếu dù chỉ một!]
Bùi Ninh nhìn chằm chằm dấu chấm than kia, nhìn một lúc, ngón tay hơi trượt trên màn hình.
Từ kí tự này có thể nhìn ra tâm trạng anh đang không tốt.
Quen biết anh nhiều năm như vậy, cô chưa thấy anh giận bao giờ, lúc còn nhỏ thường bị cô trêu chọc đến nóng nảy, thế mà anh cũng chỉ nhìn cô nhạt nhẽo, đến nói cũng lười không thèm nói.
Sau khi yêu đương, mặc kệ cô đùa nghịch đến thế nào anh cũng không tức giận.
Gửi một dấu chấm than như bây giờ, đúng là hiếm thấy.
Cô biết chứ, anh tức giận bởi vì cô lấy thư của anh.
Bùi Ninh lấy mấy bức thư trên bàn, xem ra không trả không được, một điều nhịn là chín điều lành.
Nhưng mà bên trong có ảnh chụp, cô không có ý định trả, nếu sau này anh kết hôn, bức ảnh này bị vợ anh nhìn thấy... Cô tin chắc lúc đó cô chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống mà thôi, vẫn là nên giấu sự xấu hổ này đi, giải quyết càng sớm càng tốt.
Xuất phát từ lịch sự, Bùi Ninh nhắn lại cho anh: [Vâng, Diệp tổng.]
Diệp Tây Thành không nhắn lại, cô bỏ qua vấn đề này, tiếp tục đọc tài liệu.
Sự thật là Diệp Tây Thành vừa gõ được hai chữ, đúng lúc mẹ anh gọi điện tới, tin nhắn vừa soạn rồi lại xóa đi.
Mẹ Diệp hỏi anh: "Tây Thành à, đang tăng ca à?"
"Vừa làm xong ạ." Diệp Tây Thành đi ra khỏi phòng, châm điếu thuốc.
Mẹ Diệp: "Mẹ làm đồ ăn khuya cho con."
Diệp Tây Thành ngăn lại: "Không cần, con không về đâu."
Mẹ Diệp hơi giật mình: "Không phải con đi công tác về rồi sao? Không về nhà thì đi đâu?" Chả nhẽ chung cư cũng không về.
Diệp Tây Thành nhả ra một vòng khói: "Ở công ty."
Điện thoại rơi vào tĩnh lặng.
Mẹ Diệp: "Con về nhà đi, mỗi ngày đều có thể ăn bữa sáng dinh dưỡng một chút."
Diệp Tây Thành ảm đạm đáp: "Cũng giống thức ăn ở nhà ăn mà."
"Sao có thể giống nhau được." Mẹ Diệp thở dài,
Bà từng nghĩ, đưa căn nhà kia cho Bùi Ninh ở thì con trai bà có thể về nhà nhiều một chút, ai biết được anh tình nguyện ở công ty chứ không muốn về nhà.
Con trai oán trách hai vợ chồng bà từ lâu, tuy rằng không nói ra nhưng mọi việc anh làm đều nói lên điều đó.
Căn nhà mua từ sáu năm trước, ông Diệp không đồng ý cho đôi trẻ yêu đương, đưa Ninh Ninh ra nước ngoài.
Đó là lần đầu tiên Diệp Tây Thành tức giận với bọn họ: "Lúc trước là con chủ động theo đuổi Ninh Ninh, hai người tại sao không tới tìm con tính sổ?! Tại sao làm cô ấy khó xử chứ! Dù Ninh Ninh đến đây bởi được hai người giúp đỡ thì hai người cũng không nên giẫm đạp lên lòng tự tôn của cô ấy, hai người có hỏi qua cô ấy có muốn xuất ngoại hay không chưa!"
Đúng là chuyện giúp đỡ Ninh Ninh là do bọn họ cam tâm tình nguyện, trước nghĩ Ninh Ninh đứa nhỏ này thật đáng thương, sau lại dùng tình cảm tính nợ với cô, cho cô thứ tình cảm như gông xiềng này, bức cô không có đường tiến cũng chẳng có đường lùi, chỉ có thể nghe theo lời họ sắp đặt.
Sau khi Ninh Ninh xuất ngoại, con trai không cần bọn họ, dù không có việc gì cũng bay đi hết thành phố này tới thành phố khác, cho dù gặp nhau, nhưng trước sau gì con trai bà cũng vẫn đi, cũng không hề đi tìm Ninh Ninh lần nào.
Tính tình con trai quá ngoan cố, mà ông lão Diệp cũng thế, ai cũng đều không muốn thỏa hiệp, mấy năm nay, bố và con trai vẫn luôn ngầm giằng co.
Ninh Ninh ở nước ngoài có tình yêu mới, ngoại trừ lúc xã giao ra, thời gian còn lại con trai đều chẳng mở miệng nói gì, số lần về nhà lại càng ít đi.
Sau rồi ông lão Diệp cũng dần thông suốt, cùng bà nói thôi thì mặc kệ con trai, nó muốn làm gì thì làm.
Cách đây không lâu, lão Diệp cùng bà nói, hay là tìm cách để Ninh Ninh về đi, ông cũng không muốn mang tiếng là ác nhân, bị con trai cả đời oán trách.
Bà vô cùng kinh ngạc trước sự thỏa hiệp của lão Diệp, thậm chí ông còn chủ động muốn Ninh Ninh về.
Vì muốn thể hiện thành ý của mình, còn có thể chiếu cố tâm tình cùng tự trọng của Ninh Ninh, bà nói với ông: "Nếu không, hay là ông tự mình qua đó, lấy lý do công tác kêu Ninh Ninh về giúp đỡ, chờ đến khi con bé cùng Tây Thành gần gũi hơn, để hai đứa chậm rãi mà hợp lại thì chúng ta không can thiệp nữa."
Sau đó Ninh Ninh trở thành trợ lý của Diệp Tây Thành.
Bà không biết phải nói gì mà Diệp Tây Thành cũng không nói lời nào.
"Tây Thành, con với Ninh Ninh thế nào?" Thật sự không còn lời gì để nói bà mới quan tâm vấn đề này.
"Chẳng ra gì cả." Diệp Tây Thành dập điếu thuốc, đóng cửa sổ lại, anh nhìn đồng hồ: "Mẹ, mẹ ngủ sớm chút đi, muộn lắm rồi."
Mẹ Diệp: "Vậy con cũng nghỉ sớm đi." Hơi ngừng, lại nói tiếp: "Đúng rồi, khi nào không bận thì nói với mẹ, mẹ gọi điện kêu Ninh Ninh về ăn bữa cơm."
Diệp Tây Thành buột miệng: "Tối mai không bận."
Mẹ Diệp: "..."
Trước đây mỗi lần gọi điện cho anh, mỗi lần đều hỏi: Tây Thành, không bận thì về ăn cơm nhé.
Anh: Không bận thì con về.
Sau đó, chờ đến mấy cái cuối tuần cũng không đợi được người về.
Giờ thì tốt rồi.
Tối mai rảnh.
Mẹ Diệp: "Tốt tốt, ngày mai mẹ gọi cho Ninh Ninh vậy."
Diệp Tây Thành tỏ vẻ không liên quan đến mình: "Vâng."
Bà muốn ngắt điện thoại, Diệp Tây Thành lại bất thình lình nói: "Ninh Ninh nói tiếng Pháp không tệ đâu mẹ. Mẹ, người ngủ ngon."
Mẹ Diệp: "???" Bà còn muốn hỏi thêm thì Diệp Tây Thành đã cúp điện thoại rồi.
Còn may đây là con trai bà sinh ra, nếu không bà cũng không thể hiểu lời nó nói nữa.
Sớm hôm sau, Bùi Ninh nhận được điện thoại của bà Diệp.
Cô đang trang điểm: "Dì, có chuyện gì vậy ạ?" Cô tự nhiên lại khẩn trương, nếu không có việc gấp chắc dì cũng chẳng gọi điện cho cô từ sớm tinh mơ thế này.
Mẹ Diệp không chút hoang mang, nhu hòa nói: "Còn chưa dậy ư? Dì không phá hỏng giấc ngủ của con chứ?"
Bùi Ninh: "Không ạ, con chuẩn bị đến công ty."
Mẹ Diệp: "Buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm đi, dì làm cho con món con thích."
"Dì đi du lịch về rồi sao?"
"Về ngày hôm qua." Mẹ Diệp lại dặn dò cô: "Đừng quên tối về ăn cơm nhé."
Bùi Ninh không xác định được tối nay có thời gian hay không, cô xin lỗi: "Dì ơi, nếu buổi tối có xã giao, khả năng con không qua được."
Trong thâm tâm mẹ Diệp gào thét, làm gì có tiệc xã giao nào, nói dối cũng không biết nói: "Không sao, công việc quan trọng hơn, nếu tối có xã giao cũng về nhà ăn bữa khuya nhé, lần này đi du lịch dì mang không ít đồ về đâu, con nhớ qua đó."
Mẹ Diệp mỗi lần xuất ngoại đều mua quà cho cô, hầu như số trang sức của cô đều là mẹ Diệp tặng.
Kể cả mấy năm trước, mỗi lần tới sinh nhật cô, mẹ Diệp cùng chú Diệp đều tới gặp cô cả.
Cúp máy, Bùi Ninh tranh thủ thời gian trang điểm lại cho kĩ, chọn bộ quần áo hợp với sự kiện đàm phán mà vẫn hợp đi tới nhà Diệp Tây Thành, không quên mang theo mấy bức thư của Diệp Tây Thành ra cửa.
Đến công ty đã là 7 giờ 30, Diệp Tây Thành đã sớm ở văn phòng chờ cô rồi.
"Diệp tổng." Cô làm như không có việc gì, đưa tài liệu tăng ca suốt đêm qua cho anh.
Công việc quan trọng hơn, mấy bức thư kia chờ xong chuyện rồi lại nói.
Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, đẩy cảm xúc khó chịu áp xuống, mở tài liệu ra.
Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cốc nước Diệp Tây Thành uống đã thấy đáy, cô đi lấy cho anh một cốc khác.
Diệp Tây Thành ngước mắt nhìn bóng dáng cô, khi cô xoay người lại thu hồi ánh nhìn lại.
Bùi Ninh để cốc nước ấm trước mặt anh. "Kéo ghế ngồi lại đây." Diệp Tây Thành chỉ chỉ chỗ bên người, ý bảo cô ngồi gần anh.
"Cảm ơn Diệp tổng, nhưng không cần đâu, tôi đứng được rồi." Bùi Ninh không nghĩ ngợi gì liền từ chối.
Sau đó cô phát hiện, "không cần, cảm ơn Diệp tổng", những lời này là những lời cô nói nhiều nhất mỗi ngày, đều là những lần cô từ chối anh.
Diệp Tây Thành liếc cô, ánh nhìn nhạt nhẽo, không nhiều lời cũng không miễn cưỡng nữa.
Cứ như thế, anh ngồi, cô đứng bên cạnh, hai người chỉ nói chuyện liên quan tới tư liệu.
Một tiếng sau, Bùi Ninh muốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhưng lời tới miệng lại chẳng dám nói ra.
Chân cô giờ mỏi nhừ, muốn gãy rồi.
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rồi cơ đấy.
Cô đã đứng những 5 giờ đồng hồ, ngoại trừ thời gian đi vệ sinh được nghỉ ngơi vài phút ra thì cơ bản là đứng không nhúc nhích, lúc không chịu nổi mới động động một chút.
Lúc đi ăn cơm, Bùi Ninh thật sự muốn khom lưng đấm bóp cho đôi chân của mình, cơ mà ngại với Diệp Tây Thành ngồi đối diện, dù chân có ngứa cô cũng nhịn.
Ăn được một nửa, Diệp Tây Thành nhận được điện thoại của chị gái.
Anh hỏi: "Chị, có chuyện gì?"
"Chị đang ở Bắc Kinh, xử lý xong việc rồi, trưa nay đi ăn cơm không?" Chị gái vừa ngồi lên xe, đóng cửa lại.
Diệp Tây Thành: "Đang ăn rồi."
"Ở nhà ăn công ty."
"Ừ."
"Thế chờ chị đi, chị cũng muốn ăn."
"Chị tới thì em cũng ăn xong rồi."
"..."
Chị anh nghĩ nghĩ: "Vậy cậu bảo đầu bếp làm thêm cho chị vài món, nửa tiếng nữa chị tới."
Diệp Tây Thành: "Em không có thời gian dành cho chị đâu, buổi chiều còn có hẹn."
Thật đúng là mất hứng.
Chị gái: "Chẳng qua chỉ là một bữa cơm, một người ăn chẳng vui gì cả." Lại hỏi anh: "Hay tối đi ăn?"
Công ty của cô ấy ở Thượng Hải, muốn về cũng phải cuối tuần, mà mỗi lần trở về hai đứa nhỏ trong nhà đều quấn lấy cô ấy, chẳng có thời gian gặp thằng em trai gì cả.
Nhân dịp bà nội Chu mang chúng đi du lịch cùng, cô mới có lúc nhàn rỗi như này.
Diệp Tây Thành: "Tối bận rồi."
Chị gái "ha ha" hai tiếng: "Bận cái rắm, chị hỏi thư ký của cậu rồi, tối nay không bận gì nhé." Bỗng nhỏ giọng: "Nghe nói Bùi Ninh về rồi?"
"Ừ."
"Ở cùng em ấy?"
Diệp Tây Thành không đáp.
Chị gái anh thở dài: "Nhân sinh có tám điều khổ, sinh lão bệnh tử, đây là điều mỗi người đều phải trải qua, nhưng bốn cái khổ sau thì cậu, một cái cũng tránh không thoát."
Diệp Tây Thành: "Cái gì?"
Chị gái: "Chia ly, oán hận, muốn không được, bỏ không xong." Cô ấy xác định: "Đến bây giờ cậu vẫn chưa buông Bùi Ninh xuống được, em ấy có cuộc sống riêng của mình mà cậu thì vẫn cứ khư khư giữ lấy."
Bùi Ninh ngồi đối diện, vừa vặn múc một chén canh nhỏ, vừa hay thấy bàn tay Diệp Tây Thành giơ ra, Bùi Ninh: "..." Vẫn nên đưa cho anh thì hay hơn.
Diệp Tây Thành uống mấy ngụm, nói qua di động: "Không còn việc gì em cúp đây."
Chị gái: "Nhắc tới Bùi Ninh là cậu lại lảng sang chuyện khác, thôi không nói nữa, chị đi kiếm ăn."
~Hết chương 4~
Bình luận facebook